• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Ngạn vươn tay kéo qua Vũ Sinh chấn kinh giống như con thỏ nhỏ, đưa hắn gắt gao ôm vào trong lòng,“Đây là ngươi tự tìm!”. Dứt lời cúi đầu thật sâu hôn lên đôi môi đỏ mọng tưởng niệm đã lâu.

Y muốn chính là này sao? Vũ Sinh ngoan ngoãn phối hợp Hoắc Ngạn hôn môi. Trên thực tế hắn cũng không chán ghét Hoắc Ngạn hôn môi, thậm chí có một chút thích, nếu không có tiến thêm một bước động tác kia.

“Ân ~, hô ~!” Vừa hôn chấm dứt, Vũ Sinh xụi lơ ở trong lòng Hoắc Ngạn,“Lão, lão gia……”. Vũ Sinh khẩn cầu nhìn Hoắc Ngạn, hy vọng y không nổi giận.

“Ngươi nghĩ chỉ như vậy ta liền thoả mãn đi?” Tuy rằng vừa rồi cùng tiểu tử kia hôn môi so với việc y phát tiết cả một đêm càng thoả mãn, nhưng Hoắc Ngạn muốn không chỉ là hôn môi mà thôi.

“Lão gia……” Vũ Sinh biết Hoắc Ngạn muốn thân mình của hắn. Ở trong mắt Vũ Sinh, Hoắc Ngạn giống như là đói bụng đã lâu, giờ đột nhiên nhìn thấy mỹ thực như núi.

Vũ Sinh cứ như vậy ngơ ngác nhìn dục vọng trong mắt Hoắc Ngạn ngưng tụ thành cao trào táo bạo, sau đó đưa hắn cắn nuốt.

Mới đầu, Vũ Sinh còn tận lực thả lỏng chính mình. Chuẩn xác mà nói, Vũ Sinh đã dần dần thói quen Hoắc Ngạn phủ xúc, bắt đầu cảm nhận được khoái cảm hơi tê dại. Bởi vậy, giai đoạn tiền diễn Vũ Sinh cũng không cảm thấy miễn cưỡng.

Nhưng mà,“Không ~!” Khi ngón tay Hoắc Ngạn tìm tòi thâm nhập cốc huyệt Vũ Sinh, thân thể hắn lập tức liền căng thẳng, mặc Hoắc Ngạn khuyên giải an ủi như thế nào cũng không thể thả lỏng nửa phần.

“Quả nhiên!” Hoắc Ngạn buông ra Vũ Sinh gần như bán loã thân,“Ngươi thích ta hôn môi đi?”

Nghe vậy Vũ Sinh đỏ mặt.

“Cũng không chán ghét ta đụng chạm đi?” Nói xong đầu ngón tay Hoắc Ngạn nhẹ nhàng ở trên gương mặt Vũ Sinh trượt.

Cái này không chỉ hai má, da thịt lõa lồ bên ngoài của Vũ Sinh đều biến thành phấn hồng sắc mê người.

Mạnh rút tay về, Hoắc Ngạn phẫn nộ rống,“Nhưng mà ngươi lại không nguyện ý làm cho ta tiến vào thân thể của ngươi!”

Miễn cưỡng áp chế lửa giận kiêm dục hoả của chính mình, Hoắc Ngạn trầm giọng mở miệng,“Ngươi nên biết nam nhân bị đủ loại dục vọng chi phối, quyền lực, tài phú còn có dâm dục. Ta đã có quyền lực có thể thao túng sinh tử của người khác, tài phú có thể địch quốc, còn có dục vọng cuối cùng……. Nếu ngươi không thể thoả mãn ta thì đừng nên xuất hiện ở trước mặt ta. Nếu không, ngươi sẽ không có cơ hội toàn thân trở ra!”

Vũ Sinh không nghĩ ra Hoắc Ngạn vì cái gì khi bị hắn cự tuyệt lại tức giận như vậy, trong ấn tượng của hắn, Hoắc Ngạn cũng không phải rất muốn hắn, bởi vì mỗi lần chỉ cần hắn cầu xin tha thứ, Hoắc Ngạn luôn buông tha hắn.

“Lão gia, ta……, ngài nên có một thê tử bình thường.” Vũ Sinh không biết nên nói gì, không cẩn thận nói ra những lời từ đáy lòng. Một thê tử bình thường hẳn là có thể thoả mãn hết thảy các loại dục vọng của y đi?

“Ta chỉ cần một thê tử có thể thoả mãn ta!” Hoắc Ngạn hung tợn nhìn thẳng Vũ Sinh. Vật nhỏ vẫn là không muốn làm thê tử của y sao? Cho dù y vì hắn chịu đựng khổ sở khi dục hoả đốt người, không hề miễn cưỡng hắn, cũng không được sao?

“Ta……” Vũ Sinh không biết nên khuyên giải như thế nào, lên tiếng lại nói không ra lời.

“Làm không được liền biến mất trước mặt ta đi!” Hoắc Ngạn xoay người, không hề nhìn gương mặt có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng trong y.

Nhìn thấy bộ dáng Hoắc Ngạn, trong lòng Vũ Sinh tựa như bị đào một cái động, từng trận gió lạnh thổi vào. Vài lần định mở miệng, lại không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn là thuận theo Hoắc Ngạn, biến mất ở trước mặt y.

Nghe được Vũ Sinh rời đi, Hoắc Ngạn phẫn nộ ném đi bàn tính trên bàn tròn,“Người đâu, chuẩn bị kiệu! Ta muốn đi Điệp Vũ Lâu!” Hoắc Ngạn bất chấp chính mình vừa mới từ nơi đó trở về, càng bất chấp hiện tại là ban ngày Điệp Vũ Lâu là không mở cửa, y chỉ thầm nghĩ đem cơn tức trầm tích trong lòng tất cả đều phát tiết ra.

Chụp mở đại môn nhắm chặt, đánh thức cô nương mới đi vào giấc ngủ, Hoắc Ngạn lại lập tức mất hưng trí. Đã không còn son phấn che lấp, hé ra gương mặt xanh trắng giống như ác quỷ làm cho người ta thật nuốt không trôi.

Không có nhìn liếc mắt thêm cái nào, Hoắc Ngạn xoay người rời đi Điệp Vũ Lâu. Trải qua một trận như vậy, bị cơn tức làm cho ý nghĩ mơ hồ thoáng chốc khôi phục một tia thanh minh, Hoắc Ngạn mệnh lệnh kiệu phu đi đến cửa hàng nhà mình, y không thể bởi vì một người mà mất hết lý trí như vậy.

Hoắc Ngạn cứ như vậy tuần tra một ngày, chạng vạng ngay tại tửu lâu nhà mình tự châm tự uống một mình.

“Ai, lão ca, này xem như ngươi trả, ngày khác, ta mang ngươi đi Nam Phong Quán mở mang kiến thức, thế nào?” Khách nhân giáp dáng vẻ lưu manh nói.

“Cái gì ‘Nam Phong Quán’, không phải là Nam Xướng Quán thôi sao!”

“Ai, Nam Phong Quán cùng Nam Xướng Quán không giống nhau, nơi đó tiểu mỹ nhân, hấp ~, ngẫm lại đều làm cho người ta chảy nước miếng……”

Hoắc Ngạn dừng tay châm rượu, Nam Xướng Quán? Cái mà từ người kia chưa đủ thoả mãn có thể ở nơi nào đó bổ khuyết lại hay không?

Hoắc Ngạn vốn là người làm việc quyết đoán, bởi vậy khi y quyết định tìm một nam nhân phát tiết đã lập tức xuất phát đến Nam Phong Quán.

Màn đêm xuống, Nam Phong Quán mặc dù không giống Điệp Vũ Lâu đông như trẩy hội, nhưng cũng náo nhiệt phi phàm.

“Đại gia là lần đầu tiên đến tiểu quán đi? Ta……”

Hoắc Ngạn lấy ra tờ ngân phiếu trăm hai ngăn chặn lời của quy công,“Ta muốn tốt nhất.” Cảm thấy lời người kia nói, quả nhiên không sai, ngay cả quy công đều mặt mày thanh tú.

“Kia, thỉnh gia dời bước hậu viện.” Quy công cười quyến rũ dẫn Hoắc Ngạn đi.

Hầu hạ Hoắc Ngạn là tiểu quan hồng bài chi nhất của Nam Phong Quán, mày liễu phấn thần, phong tình càng hơn hoa khôi Thái Điệp của Điệp Vũ Lâu.

Không có nói nhiều lắm, hợp thời rên rỉ, liêu nhân vặn vẹo, co rút lại…… Không lâu Hoắc Ngạn liền phát tiết một lần. Ngay tại thời điểm Hoắc Ngạn chuẩn bị bắt đầu lần thứ hai —

“A –! Không cần, cầu ngài, không cần!……” Sau đó là tiếng roi da đánh vào trên thân thể người.

“Quán chủ nhà ngươi cũng biết chọn thời gian dạy dỗ người mới đi?” Hoắc Ngạn xoay người ngồi ở bên giường.

“Này cũng không phải là quán chủ nhà ta đang dạy dỗ người mới.” Tiểu quan mềm mại đáng yêu đem thân mình dựa vào phía sau lưng quang loả của Hoắc Ngạn,“Mà là một loại ngoạn pháp của những khách nhân.”

Hoắc Ngạn nhíu mi, đem người đánh cho chết đi sống lại có cái gì thú vị?

“Gia, muốn nhìn một chút không?” Thấy Hoắc Ngạn từ chối cho ý kiến, mỹ nhân rời giường phủ thêm nhất kiện sa y,“Gia theo ta đi.”

Hai người ra ngoài đi hướng tây sương phòng. Xuyên thấu qua cửa sổ khép hờ, Hoắc Ngạn nhìn thấy một người mảnh khảnh trần như nhộng bị trói ở giữa phòng, từng đạo xanh tím che kín nửa người trên, phía sau hậu huyệt đang cắm một dục cụ, huyết dọc theo hai chân trắng noãn chảy xuống……

Huyết tinh nhưng cũng dâm mỹ, nhưng mà, Hoắc Ngạn cũng không thích. Y mặc dù lãnh khốc vô tình, nhưng sẽ không cố ý tra tấn người khác khi làm chuyện giường sự. Đương nhiên ngoại trừ hai lần đối đãi Vũ Sinh ra, tiểu tử kia luôn có thể làm cho y không khống chế được.

“A!” Ngay tại thời điểm Hoắc Ngạn tính rời đi, người trong phòng nâng lên mặt vẫn cúi kêu thảm thiết ra tiếng.

Nghe được tiếng kêu, Hoắc Ngạn theo bản năng quay đầu xem,“Cầu ngươi, cầu ngươi!” Người trong phòng đúng là đang hướng y cầu cứu.

Đổi lại bình thường, Hoắc Ngạn là tuyệt đối không quản, nhưng đôi mắt người nọ chứa đầy lệ cầu xin nhìn y, lại có vài phần rất giống Vũ Sinh!

“Dừng tay!” Chờ khi Hoắc Ngạn ý thức được thì đã hô lên tiếng, một khi đã như vậy,“Người này ta bao hạ.”

“Gia, này, này không hợp quy củ!” Tiểu mỹ nhân bên người Hoắc Ngạn kêu sợ hãi.

“Ta muốn bao hạ hắn!” Hoắc Ngạn chính là thản nhiên lặp lại, không khỏi giận tự uy.

“Hắn chính là một nô lệ……” Tiểu mỹ nhân có chút không phục nói, sau đó nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hoắc ngạn,“Kia, kia cũng phải chờ hắn tiếp hoàn khách nhân này……”

“Nếu ta mua hắn thì sao?” Chỉ có thể nói Hoắc Ngạn nhất thời quật khởi, đêm đó đã đem người nọ mang về Hoắc gia.

“Lão gia đây là có ý gì?” Sau khi Trác Anh đem người dàn xếp hảo, liền chất vấn. Lão gia nhà mình nửa đêm mang về một người mình đầy thương tích, làm cho già trẻ lớn bé từ trên xuống dưới sợ hãi.

“Ta mua người, không thể mang về sao?” Hoắc Ngạn không chút nào để ý nói.

“Mua? Một Vũ Sinh thứ hai sao? Lão gia có phải cũng tính cưới hắn vào cửa hay không?” Trác Anh không phải không có châm chọc hỏi.

“Có gì không thể?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK