• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần sau sẽ không đau.”

Bởi vì một câu này của Hoắc Ngạn, Vũ Sinh một đêm không ngủ.

Buổi sáng thanh khí sảng khoái, khi Hoắc Ngạn nhìn thấy Vũ Sinh mang theo một đôi mắt thâm quầng, khó được săn sóc nói,“Hôm nay không cần ngươi đến thư phòng, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

“Ân.” Vũ Sinh mơ mơ màng màng đáp ứng. Y phải đi? Vũ Sinh rốt cục an tâm nằm ngủ. Nhưng hắn cũng không ngủ lâu lắm, liền đứng dậy đi Mai Viên.

Mà lúc này Hoắc Ngạn tâm tình không tồi ở thư phòng nghe Trác Anh báo trướng. Khi bọn hắn đang báo đến một đoạn —

“Tại sao hôm nay không thấy phu nhân đến đưa điểm tâm cho lão gia?” Trác Anh có chút kỳ quái, Lục Vũ Sinh kia là tuyệt đối không dám cãi mệnh lệnh lão gia a?

“Tối hôm qua hắn ngủ quá muộn, ta bảo hắn không cần đến đây.” Khoé miệng Hoắc Ngạn hơi hơi giơ lên, không nhìn kỹ sẽ không phát giác.

“Lão gia, tối hôm qua……” Trác Ánh không tiếp tục hỏi. Đây là chuyện vợ chồng người ta, mặc dù vợ chồng hai người này đều là nam nhân, cũng không có đường sống nếu chính mình nói nhiều, nhưng không hỏi lại thấy có lỗi với việc chính mình hảo quan tâm.

“Tối hôm qua ta hồi Trúc Hiên qua đêm, có vấn đề sao?” Hoắc Ngạn hào phóng thừa nhận.

Là hắn nghĩ đến như vậy sao?“Thế thì có cần thỉnh lang trung hay không…….” Trác Anh còn không quên chuyện sau khi động phòng Vũ Sinh té xỉu, thân thể nhỏ nhắn như vậy……

Trác Anh này thật đúng là quan tâm một cách thái quá,“Hừ, Vũ Sinh hảo thật sự, không cần ngươi lo lắng!” Bé kia là của mình, y không thích người khác chú ý đến hắn.“Hắn học được thế nào?”

“Cái gì?” Trác Anh nghe không hiểu. Ai? Đang học cái gì?

Hừ, còn giả bộ hồ đồ,“Không cần che giấu, Vũ Sinh đều nói cho ta biết  Ta sẽ thưởng của ngươi. Hắn học được ra sao?” Hoắc Ngạn bất đắc dĩ nghĩ có phải chính mình đã rất dung túng cho tên trợ thủ đắc lực này hay không.

“Tạ lão gia, nhưng mà phu nhân theo ta học cái gì?” Trác Anh không rõ.

“Còn giả bộ hồ đồ, hảo, Vũ Sinh học xem trướng học được ra sao?”

“Lão gia, ngài có phải nhớ lầm hay không? Thời gian vừa qua ta bận tối mắt tối mũi, ngủ không được mấy canh giờ, ngay cả Vãn Thúy còn bị điều lại đây hỗ trợ, làm sao có thời giờ giáo phu nhân xem trướng?”

“Không phải ngươi, cũng không phải Vãn Thúy……” Trong đầu Hoắc Ngạn hiện ra một người, nghĩ vậy Hoắc Ngạn lập tức trở lại Trúc Hiên.

Quả nhiên, nha hoàn ở Trúc Hiên đã chứng thật những gì Hoắc Ngạn đoán. Hắn làm sao dám phản bội chính mình? Hoắc Ngạn cảm thấy vừa rồi tâm tình chính mình thật tốt cứ như là một tên ngốc. Y muốn hỏi cho ra lẽ!

Vũ Sinh cùng Hoắc Quân Tưởng vừa về đến Trúc Hiên, chợt nghe nói Hoắc Ngạn đã đợi thật lâu, hai người vội vàng vào nhà.

“Tại sao ngươi cũng đến đây?” Hoắc Ngạn đối Hoắc Quân Tưởng hỏi.

“Là do ta, hôm nay học gì đó ta có chút không rõ, mới mời Quân Tưởng đến giảng lại cho ta một chút.” Vũ Sinh giành trả lời. Hôm nay ở Mai Viên, Vũ Sinh luôn nghĩ tới lời nói của Hoắc Ngạn tối hôm qua, căn bản không có nghe được gì vào đầu, cho nên mới mời Hoắc Quân Tưởng đến Trúc Hiên. Nếu đến Liễu Uyển, bọn nhỏ sẽ không để bọn họ thanh tịnh.

Ngay cả Quân Tưởng cũng có phần?!“Ngươi đi về trước đi.” Hoắc Ngạn sắc mặt không tốt đối Quân Tưởng nói. Y đối đứa nhỏ này thiếu một phần trách nhiệm làm phụ thân, không có quyền trách cứ nó.

“Vâng, cha.” Hoắc Quân Tưởng phức tạp nhìn Vũ Sinh liếc mắt một cái rồi xoay người đi ra ngoài. Rời đi Quân Tưởng cũng không đi xa, mà là ở ngoài cửa ngừng lại. Cha đang tức giận, nó không yên lòng cho người quá thiện lương kia.

Hai người trong phòng ngồi xuống, tương đối trầm mặc trong chốc lát,–

“Ngươi đi đâu?” Hoắc Ngạn mở miệng trước.

“Mai Viên.” Vũ Sinh nhỏ giọng trả lời. Hắn biết Hoắc Ngạn cùng đại bá phụ có hiềm khích, nhưng không nghĩ tới y sẽ tức giận đến như vậy. Hắn không thể đi Mai Viên sao? Rõ ràng Quân Tưởng bọn họ đều có thể đi.

Cho dù Vũ Sinh cố gắng đem hai chữ kia hàm ở miệng, Hoắc Ngạn vẫn nghe thấy,“Ngươi vì cái gì phản bội ta?”

Vũ Sinh giật mình nhìn nam nhân trước mắt, vội vàng phủ nhận,“Ta không có.”

“Vậy ngươi vì cái gì đến Mai Viên?” Hoắc Ngạn rống giận, thanh âm lớn đến nỗi làm cho ngoài cửa Quân Tưởng nghe rành mạch.“Ngươi có biết người ở bên trong là ai hay không? Ngươi có biết nương của Quân Tưởng là chết như thế nào hay không? Ngươi có biết cha mẹ của ta là chết như thế nào hay không?”

Nương chết cùng đại gia gia vẫn rất chiếu cố chính mình kia có liên quan. Điểm ấy làm cho Hoắc Quân Tưởng rất khó nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK