“Ngộ Duyên? Sẽ là ai chứ?” Hoắc Ngạn ở trong thư phòng suy tư đi qua đi lại.
“Ngươi một thân đào hoa làm cho Vũ Sinh gặp nạn!” Tiễn bước Vũ Sinh xong, Trác Anh thối nghiêm mặt đẩy ra cửa thư phòng.
“Ngươi đây là giận chó đánh mèo!” Hoắc Ngạn tức giận nói. Không phải chỉ có mỗi Cửu nhất định phải rời đi, Sinh nhi của y cũng rời khỏi y a.
“Ta nói sai lầm rồi sao? Vũ Sinh vừa rồi còn luôn luôn quay đầu tìm kiếm ngươi. Tuy rằng hắn thoạt nhìn thật bình tĩnh, nhưng ta nghĩ tâm hắn nhất định rất bi thương. Ngươi gây hoạ, lại muốn Vũ Sinh thay ngươi thương tâm!” Trác Anh chắc chắn không muốn cho Hoắc Ngạn quá thanh thản, ai bảo gã cũng đang không thoải mái chứ?! Hảo huynh đệ có nạn phải cùng chịu.
Quả nhiên, làm Hoắc Ngạn nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thất vọng của Vũ Sinh, trong lòng phiền não càng tăng lên: “Muốn Cửu của ngươi sớm trở về, liền chạy nhanh bắt cái tên Ngộ Duyên kia đi.”
Nhắc tới tên hoà thượng kia, Trác Anh hận không thể lập tức đem hắn bầm thây vạn đoạn,“Trước điều tra từ Quan Âm miếu đi, hy vọng hắn không phải là tăng nhân chân trần.”
“Không, chúng ta xuống tay từ chỗ Vân Nương. Vân Nương là đầu bài năm đó của Điệp Vũ Lâu, ong bướm mê luyến nàng không ít, nhưng người chân chính có thể được cùng nàng ân ái không nhiều lắm, đều đi thăm dò.” Hoắc Ngạn một bên suy tư một bên nói.
“Sẽ là một trong những người đó sao? Những người đó đều là ăn chơi trác táng, sao có thể vì một kỹ nữ mà đi xuất gia?” Trác Anh nhíu mày phân tích.
“Khó nói không có loại tự xưng là tình si ngu ngốc này, đi hỏi thăm xem ai đối Vân Nương tối si mê, ta nghĩ cơ bản là có thể xác định.”
“Ta nghĩ vẫn là đến các chùa miếu hỏi thăm một chút về tin tức ‘Ngộ Duyên’ đi, nói không chừng có thể tìm được điểm dừng chân của hắn. Như vậy hắn là ai đều không sao cả.” Trác Anh hy vọng có thể tận lực làm được cẩn thận.
“Ân, cũng tốt. Còn có đem mọi người trong nhà tra xét một lần. Chuyện xảy ra ở Quan Âm miếu như là đã được suy tính thật lâu, ta nghĩ……” Hoắc Ngạn thẳng tắp nhìn Trác Anh.
“Hiểu được.” Nhiều năm ăn ý làm cho Trác Anh hiểu ngay kế tiếp Hoắc Ngạn muốn nói là cái gì,“Ta đi làm ngay.”
“Ta gần đây sẽ làm chút chuyện tạo dư luận, hấp dẫn ánh mắt ngoại nhân. Ngươi liền lặng lẽ làm việc, quá công khai sẽ đả thảo kinh xà.”
“Không có gì so với việc ngươi hưu thê càng hấp dẫn người khác. Cá cược ngươi vượt qua một năm rưỡi mới hưu thê đã lên đến một ăn bốn. Những người cá ngươi trong vòng một năm sẽ hưu thê thua thảm.” Cá cược, thật sự là “truyền thống tốt đẹp” mà lão tổ tông lưu lại a.
“Hừ, ta đã biết.” Dám lấy duyên phận giữa y cùng Vũ Sinh ra cá cược, vậy thua sạt nghiệp là đúng rồi!
Trong ngày này, lại có một tin tức mới được tung ra: Không quá ba ngày Hoắc Ngạn sẽ tuyên bố cưới vợ lần nữa, này người được cưới vào cửa sẽ là chính thất hay là cơ thiếp?
Ngày hôm sau, Hoắc Ngạn tìm đến bà mối toàn thành tuyên bố tin tức sẽ cưới vợ khác, còn không quên nhấn mạnh: Trọng thưởng cho ai vì y tìm được nữ chủ nhân vừa lòng cho Hoắc gia! Phàm là nhà nào có cô nương đều thành nơi bà mối yêu nhất.
Trong lúc nhất thời, tin tức lão gia Hoắc gia định cưới vợ khác được truyền ồn ào huyên náo. Mà người trong đề tài tiêu điểm này– đại lão gia Hoắc Ngạn chỉ im lặng ngồi ở thư phòng chờ tin tức Trác Anh.
Lại một lần vô ý thức viết xuống chữ “Sinh”, Hoắc Ngạn quyết định: Vô luận hôm nay có tin tức hay không, y đều phải đi Phật Lân biệt uyển. Y đã ba ngày không có ôm đến thân mình mềm mại của Vũ Sinh, hôn lên đôi môi ngọt ngào kia. Trác Anh nói lúc Vũ Sinh rời đi rất thương tâm, y nên đi hảo hảo an ủi hắn một chút.
“Thùng thùng” tiếng đập cửa gọi quay về Hoắc Ngạn đang bận suy nghĩ, sau đó Trác Anh đẩy cửa bước vào.
“Như thế nào?” Hoắc Ngạn nhìn như rất trầm ổn hỏi.
“Triệu Nhật Lương, con trai ông chủ tiệm gạo Triệu Niệm, năm đó vì thiếu nợ phải dâng ra một nửa gia tài, sau đó Vân Nương bị ngươi thu vào trong phủ hắn còn nhảy sông tự tử, cuối cùng được một lão hoà thượng cứu.” Trác Anh tận lực nói đơn giản.
“Hắn hiện tại ở đâu?” Cơ bản có thể xác định ‘Ngộ Duyên’ chính là tên Triệu Nhật Lương kia.
“Hắn ở đâu thân bằng cũng không biết, hiện tại chỉ có thể tìm một manh mối khác……”
Tình huống xem ra không mấy lạc quan a!