“Vì cái gì không cần? Ngươi sợ ta? Không tất yếu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không thương tổn ngươi, bởi vì ngươi chính là ta đã dùng một trăm lượng mua về.” Hoắc Ngạn không hề động, chỉ dùng ánh mắt liền vây khốn con mồi.
“Ta có thể làm nô làm phó, việc gì ta đều có thể làm, chỉ cầu ngài, cầu ngài đừng với ta……” Thẹn thùng Vũ Sinh nói không nên lời những gì còn phía sau.
“Đừng với ngươi cái gì? Ngươi đổi ý?” Hơi hơi nheo lại hai mắt, Hoắc Ngạn toàn thân nổi lên lãnh khí.
Y nổi giận rồi!“Không phải, chính là ta, a –”
Không đợi Lục Vũ Sinh nói xong, đã bị Hoắc Ngạn bế lên đi đến bên giường.“Nếu không đổi ý, vậy ngoan ngoãn làm nghĩa vụ của ngươi thôi.”
“Không cần, không cần, ngươi sẽ hối hận!”
Ngăn chặn tay chân Lục Vũ Sinh, Hoắc Ngạn đem gương mặt dừng ở chóp mũi Vũ Sinh một tấc,“Nga? Ta cũng muốn biết, chuyện gì có thể làm cho Hoắc Ngạn ta hối hận!” Nói xong, tay liền dùng sức, tê nát mỹ phục tân nương.
“Không cần, ta là nam nhân.” Đã bị kinh hách Vũ Sinh liều lĩnh hô lên. Mặc kệ hắn vừa rồi hạ quyết tâm bảo thủ bí mật này như thế nào, động tác của nam nhân này thật dễ dàng đánh tan hết thảy bảo hộ của hắn.
“Nam nhân? Hừ, thời điểm nhận tiền như thế nào không nghĩ tới ngươi là nam nhân? Còn không có người dám đối ta bội ước.”
“Cho nên, một khi ngài đã biết rõ ta là nam nhân vẫn muốn thân thể ta, là vì muốn trừng phạt hành vi bội ước của ta, phải không?” Lục Vũ Sinh đình chỉ giãy giụa, nếu thật sự là như thế thì hắn sẽ nhận mệnh dâng lên thân thể của chính mình để tạ lỗi.
Thấy người dưới thân một bộ thượng dàn tế biểu tình, Hoắc Ngạn biết có chỗ nghĩ sai rồi,“Không có người nói cho ngươi biết, thời điểm ta mua ngươi đã biết ngươi là nam–,” Liếc mắt người dưới thân “– hài?”
“Ngươi có biết ta là nam? Vậy thì Nhị nương bọn họ vì cái gì suốt đêm trốn –” Vũ Sinh đột nhiên câm mồm, thông minh hắn nháy mắt hiểu được nguyên nhân Nhị nương rời đi là vì chính mình. Ngoại trừ muốn thoát khỏi chính mình ra, còn sợ chuyện chính mình gả cho nam nhân sẽ làm bọn họ hổ thẹn đi?
Chính mình một lòng vì bọn họ che lấp có ý nghĩa gì chứ? Cha a, cha sao có thể cùng nương cứ như vậy chặt đứt hết thảy tình ý, đem chính mình đẩy vào hoàn cảnh như thế!
Một khi đã như vậy, coi như là chính mình cuối cùng một lần tận hiếu vậy! Thả lỏng thân thể, không hề ngăn chặn nam nhân, cần ta thì cứ lấy.
“Không từ chối? Ngươi thật dễ dàng nhận mệnh như vậy!” Thân thể gầy yếu mềm mại cũng không làm Hoắc Ngạn vừa lòng, ngược lại khiến cho y nhớ tới cảnh tượng ngày cũ, bóng dáng đi qua khiến cho y lửa giận tràn đầy,“Vì cái gì đã muốn nhận mệnh? Vì cái gì không tiếp tục giãy giụa?”
Nam nhân phẫn nộ đem đầy ngập lửa giận phát tiết trong người của hạ nhân, sau một lúc lại biến thành hình phạt tàn khốc. Hai mắt trống rỗng doanh mãn đầy lệ, tựa như đang lơ đãng mặc cho nam nhân tiến sâu vào bên trong, cũng khiến cho y không tự giác phóng nhẹ lực đạo xâm lược.
“Không cần nhận mệnh, còn có ta, không cần rời ta đi, không cần, không cần……” Nam nhân không ngừng ở bên tai Vũ Sinh thấp giọng thì thào.
Một lần lại một lần nỉ làm cho Vũ Sinh rốt cuộc chịu không được, ôm lấy nam nhân đang xâm chiếm chính mình rơi lệ đầy mặt……
Cao trào qua đi, khóc mệt Vũ Sinh trước khi rơi vào giấc ngủ vẫn nghe được một nam âm trầm thấp ở bên tai ôn nhu lặp lại “Không cần nhận mệnh, không cần buông tay, không cần, không cần……”
Sau khi kích tình chậm rãi bình phục, Hoắc Ngạn cũng từ trong hình ảnh cũ đi ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chan đầy lệ, hôn lên lông mi còn ẩm ướt của Vũ Sinh,“Ngủ đi, ngày mai liền nhìn biểu hiện của ngươi, đừng làm cho ta thất vọng.”