Hoắc Ngạn làm một thương nhân, nói đơn giản chính là làm chuyện lấy vật đổi vật, muốn đổi vật tự nhiên liền tránh không được phải cùng ngoại nhân giao tiếp. Hôm nay giữa trưa, Hoắc Ngạn liền hẹn người đàm chuyện mua bán dược thảo.
Thế mà từ sáng sớm còn có hạ nhân bẩm báo nói vải vóc từ Tô Châu vận chuyển đến bị ẩm ướt, đang đặt ở bến tàu, trù bố điếm chưởng quầy thỉnh lão gia nhìn một chút, Hoắc Ngạn đành phải mang theo Vũ Sinh tới bến tàu trước. Ai ngờ việc này đã làm mất hết thời gian một buổi sáng, đến giữa trưa hai người lại không kịp nghỉ ngơi nhanh chóng đến tửu lâu đã hẹn.
Lúc hai người đến so với thời gian ước định đã chậm một chén trà nhỏ, hoàn hảo Trác Anh tới trước một bước trấn an đối phương. Sau đó song phương gặp mặt tự nhiên tránh không được một trận khách sáo, ngay lúc hai bên hàn huyên, Trác Anh đi đến bên cạnh Vũ Sinh.
“Không thoải mái sao?” Trác Anh thân thiết hỏi. Ngay khi bọn họ vừa mới vào, gã liền chú ý tới Vũ Sinh khác thường.
“Không có việc gì, chỉ là phơi nắng nhiều nên có chút hoa mắt.” Vũ Sinh miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Chạy nguyên một buổi trưa, có khi nào là bị cảm nắng hay không?” Trác Anh đỡ lấy Vũ Sinh lung lay sắp đổ,“Ta đem ngươi đưa về trước……”
“Không được.” Vũ Sinh lắc đầu cự tuyệt, “Đây là lần đầu tiên ta cùng lão gia ra ngoài bàn công việc, ta không thể rời đi.”
“Việc buôn bán về sau còn nhiều cơ hội, không chỉ có lúc này thôi.” Trác Anh ý đồ giúp đỡ Vũ Sinh rời đi.
“Ta thật sự không có việc gì, cầu ngươi cho ta lưu lại.” Vũ Sinh giọng đầy khẩn cầu.
“Nhưng mà ngươi cứ như vậy, chịu tội liên đới là không được……” Làm tuỳ tùng của Hoắc Ngạn, bọn họ chỉ có thể đứng ở phía sau Hoắc Ngạn.
“Không sao, ta dựa vào một chút thì tốt rồi.”
Không lay chuyển được Vũ Sinh, Trác Anh có thể làm chính là mở ra song chưởng làm cho Vũ Sinh dựa vào.
“Sinh nhi lại đây!” Hoắc Ngạn đột nhiên dừng cùng đối phương hàn huyên, lên tiếng gọi Vũ Sinh.
“Lão gia.” Vũ Sinh lập tức rời đi Trác Anh đến bên cạnh Hoắc Ngạn đợi mệnh.
“Đến ngồi vào bên cạnh ta.” Hoắc Ngạn mặt không chút thay đổi mệnh lệnh.
“Ách?” Vũ Sinh sửng sốt một chút, lập tức dịu ngoan trả lời:“Vâng.”
Sau khi Vũ Sinh ngồi xuống, Hoắc Ngạn liền giữ lấy thắt lưng hắn. Vũ Sinh tuy rằng kỳ quái, nhưng hắn không biết lúc này Hoắc Ngạn chính là đang ghen ghét dữ dội.
Vừa rồi cùng đối phương ngưng nhàn thoại một chút, Hoắc Ngạn liền chú ý tới Trác Anh đang đối với Vũ Sinh “động tay động chân”, ngại có người ngoài đang ở đây nên y nhịn xuống. Nhưng mà không nghĩ tới, đảo mắt Vũ Sinh thế nhưng còn chủ động tới gần trong lòng Trác Anh, hắn ngay cả đối với phu quân như y cũng không có chủ động qua như vậy.
Nghĩ đến đây, cánh tay Hoắc Ngạn ôm Vũ Sinh lại buộc chặt một ít. Vũ Sinh cảm thấy có chút không thở nổi, muốn cho Hoắc Ngạn buông ra hắn, nhưng không đợi hắn mở miệng, đã có người đoạt trước.
“Hoắc lão gia, đây là có ý gì?” Ngồi ở đối diện Hoắc Ngạn, thương nhân Đại Hồ Tử không hài lòng chất vấn.
“Thỉnh chỉ giáo!” Hoắc Ngạn chọn mi, vươn cánh tay đang rảnh rỗi ý bảo Đại Hồ Tử nói rõ.
“Ta cùng với ngươi đang đứng đắn bàn công việc, vì sao ngươi lại đem một luyến đồng ôm vào bên người?” Đại Hồ Tử không chút khách khí.
“Luyến đồng?” Hoắc Ngạn nhíu mày nhìn nhìn Vũ Sinh, lúc này mặt Vũ Sinh đã muốn hồng như là ráng đỏ.
“Ta nghĩ các hạ hiểu lầm, đây là thê tử, họ Lục, danh gọi Vũ Sinh.” Hoắc Ngạn thản nhiên giới thiệu. Bởi vì Vũ Sinh là nam tử, Hoắc Ngạn không có đem tên hắn tỉnh lược.
“Nam nhân bàn công việc, một nữ nhân đi theo làm cái gì? Nữ nhân nên ở nhà bồi dưỡng tăng lên trọng lượng cơ thể để mà sinh con.” Đại Hồ Tử ngữ khí khinh thị, “Gầy giống phu nhân như vậy, chỉ sợ là dựng dục không được đứa nhỏ.”
Vũ Sinh nan kham cúi đầu, chính mình thật sự là dựng dục không được đứa nhỏ a!
“Phốc ~!” Phía sau, Trác Anh suýt nữa nhịn không được bật cười ra tiếng.
Hoắc Ngạn liếc mắt trừng người phía sau một cái,“Sinh nhi không cần dựng dục đứa nhỏ, ta đã có bốn trai ba gái.”
“Nữ nhân không thể sinh đứa nhỏ muốn tới làm gì?” Đại Hồ Tử kỳ quái kêu lên.
“Sinh nhi không phải nữ nhân!” Hoắc Ngạn nói thật rõ ràng,“Sinh nhi là một nam hài.”
Nghe vậy, Đại Hồ Tử giật mình mở lớn miệng, sau một lúc lâu mới lắp bắp hỏi:“Ngươi, ngươi nói cái gì, cái gì?” Đại Hồ Tử đáng thương còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.
“Ta nói Sinh nhi là một nam hài.” Không để ý tới biểu tình kinh ngạc của Đại Hồ Tử, Hoắc Ngạn “hảo tâm” lặp lại.
“Ngươi, ngươi thế nhưng cưới một nam nhân làm thê tử?” Đại Hồ Tử nhảy dựng lên,“Hắn vừa gầy vừa nhỏ, lại không có chút thịt thà! Nữ nhân có bao nhiêu là hảo, vừa có thịt lại vừa có thể sinh thằng nhãi con.”
Nghe xong lời nói của Đại Hồ Tử, Vũ Sinh vừa thẹn vừa quẫn, hận không thể chui vào dưới gầm bàn. Nhưng cánh tay Hoắc Ngạn khoá chặt ở thắt lưng hắn đã dập nát hy vọng của hắn, làm cho hắn chỉ có thể tận lực đem chính mình thu nhỏ lại.
Nhìn thấy bộ dáng Vũ Sinh, Hoắc Ngạn hơi hơi tức giận. Tên Đại Hồ Tử chết tiệt này cũng dám phê bình người của chính mình như vậy!“Ta đối heo mẹ không có hứng thú.”
Có thịt lại còn sinh thằng nhãi con, không phải heo mẹ là cái gì? Trác Anh muốn cười, nhưng xét thấy vừa mới bị cảnh cáo liền nhịn xuống, không nghĩ tới người mà đối phương mang theo lại bật cười trước.
Tràn cười này làm cho Đại Hồ Tử thật không còn mặt mũi,“Ngươi thế nhưng nói ta đối heo mẹ có hứng thú?”
“Người của ngươi có thể làm chứng, ta chưa nói qua.” Hoắc Ngạn nhàn nhàn uống ngụm trà.
“Ngươi!” Đại Hồ Tử tức giận chỉ vào Hoắc Ngạn nửa ngày, mới phun ra, “Việc buôn bán của chúng ta bàn xong rồi!”
Hoắc Ngạn bất vi sở động khoát tay,“Xin cứ tự nhiên.”
Đại Hồ Tử không hề nhiều lời một chữ, phủi tay dẫn người rời đi.
Ngày hôm sau, phố lớn ngõ nhỏ, trà lâu tửu quán đều có người thảo luận chuyện lão gia Hoắc gia cưới một nam nhân.
“Ai, ngươi có nghe nói không? Lão gia Hoắc gia cưới một nam nhân làm lão bà.” Người qua đường giáp thần bí hỏi người bên cạnh.
“Hừ, này có cái gì mới mẻ, ta còn biết người nọ chính là gã sai vặt gần đây vẫn đi theo bên người y.” Người qua đường ất đắc ý khoe ra.
“Ai ai, đến kìa, nam hồ ly tinh không biết xấu hổ đó đến rồi kìa.” Phụ nhân kinh hô.
Vũ Sinh đi theo phía sau Hoắc Ngạn bất lực mặc mọi người chỉ trỏ. Vũ Sinh lúc xuất giá đã tính lấy cái chết tạ tội, căn bản không nghĩ đến chính mình còn sống để chịu người thoá mạ như vậy.
Lệ ở hốc mắt đảo quanh, Vũ Sinh không ngừng thật sâu hấp khí, nói với chính mình không được khóc.
Hoắc Ngạn quay đầu nhìn thấy bé cố gắng nhịn xuống nước mắt, tâm không hiểu sao run rẩy một chút.
Thân thủ đem bé ôm vào trong lòng, Hoắc Ngạn nhẹ giọng trấn an,“Đừng khóc, có ta ở đây.”
Khó khăn trở lại Hoắc phủ, Hoắc Ngạn lập tức tìm đến Trác Anh,“Sao lại thế này?”
“Cái tên Đại Hồ Tử đối heo mẹ có hứng thú kia đồn thổi.” Sau khi Trác Anh biết chuyện này cũng rất tức giận, trên phố các lời nói khó nghe đều truyền ra.
“Chết tiệt trư công, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ư? Trác Anh, vậy làm cho hắn chết một hồi đi.” Hoắc Ngạn có chút dữ tợn nói.
“Không thành vấn đề.” Gã đã sớm bắt đầu động thủ.
“Chờ một chút,” Hoắc Ngạn tỉnh táo lại,“Ta cùng Vũ Sinh thành thân đã gần một năm, vì sao các loại nhàn ngôn toái ngữ hiện tại mới truyền ra ngoài?”
“Này……” Trác Anh nghẹn lời.
“Đi thăm dò điều tra xem là ai ở châm ngòi thổi gió, ta cùng lúc dạy hắn chữ ‘tử’ là viết như thế nào.”