Cố Tạ Thiên vội nói: "Tiểu Cửu, có lẽ con đã uống quá nhiều, hãy nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi."
Cố Tạ Thiên nói những lời này rất hợp ý nàng. Khi Cố Tích Cửu đang muốn cáo từ thối lui, Dung Già La lại đúng lúc mở miệng: "Không sao đâu, một chén rượu không làm người say được. Bổn cung có một viên giải tửu đan, Cố tiểu thư ăn vào là được."
Hắn vừa nói vừa móc ra một viên đan dược, đưa tới trước mắt Cố Tích Cửu.
Hắn thật sự rất ân cần, còn sai người mang cho nàng một chén nước lọc. Chén nước vốn rất nóng, nhưng đi qua những ngón tay của hắn, chén nước đã trở nên vừa ấm dễ uống.
Cố Tích Cửu không thể rời đi, đành phải nói một tiếng tạ ơn và nuốt viên đan dược kia vào cùng với nước.
"Như thế nào?" Dung Già La quan tâm dò hỏi.
"Khá hơn nhiều." Cố Tích Cửu chỉ có thể nói như thế, trên thực tế nàng căn bản không có men say!
Một chén rượu chẳng là gì đối với nàng, nhưng nàng cũng nhận ra giải tửu đan mà Dung Già La cho nàng chính là cực phẩm. Đừng nói nàng chỉ uống một chén rượu, cho dù uống cả một vò rượu đến nỗi say mèm, nàng vẫn có thể tỉnh lại sau khi nuốt viên đan dược này vào!
Quả nhiên trên người Thái tử có rất nhiều bảo vật, một giải tửu đan cũng là cực phẩm hiếm thấy!
Cố Tích Cửu thở dài trong lòng, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở chỗ kia.
Một chút nhạc đệm nho nhỏ như vậy tự nhiên cũng dừng lại ở trong mắt mọi người tham gia yến tiệc.
Không ngờ vị Thái tử cao cao tại thượng lại ân cần như thế! Và đối tượng nhận được sự ân cần còn là vị xấu nữ khó coi kia......
Toàn bộ nữ nhân vừa hâm mộ nhưng lại vừa đố kỵ, còn cảm thấy có chút quỷ dị. Rốt cuộc, Dung Ngôn là vị hôn phu trên danh nghĩa của Cố Tích Cửu còn đang ở đây, Thái tử ân cần với hôn thê của huynh đệ như vậy thật sự không sao đấy chứ?
Dung Ngôn cũng cảm thấy trên mặt nóng bừng, thậm chí trong lòng còn có cảm giác kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào hắn nhất thời không nói nên được.
Hắn xem cảm giác kỳ lạ đó của mình chẳng qua là do bản chất của nam nhân......
Hắn ho nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng Dung Già La đã mở miệng trước: "Cố lục tiểu thư, lệnh đường và mẫu phi bổn cung từng là bạn rất thân. Mẫu phi ta nghe nói vài ngày trước tiểu thư bị sốc và suýt nữa bị người bôi nhọ, trong lòng cực kỳ tức giận. Mẫu phi cố ý ra lệnh bổn cung đưa cho tiểu thư một thứ......" Nói tới đây, hắn lấy ra một vật từ trong ống tay áo, đặt vào trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Cố Tích Cửu.
Khi nhìn thấy rõ vật kia, trước mắt mọi người sáng ngời, nhưng trong lòng Cố Tích Cửu lại nhảy dựng lên!
Đó là một cái lắc tay đá quý bảy màu, ngoại trừ không có một vòng phật quang tản ra bên ngoài, màu sắc đá quý và tạo hình của lắc tay này quả thực giống hệt như Thương Khung Ngọc!
Cố Tích Cửu còn chưa kịp có phản ứng gì, Thương Khung Ngọc trên cổ tay nàng đã nổi điên lên!
"Giả mạo! Bản lậu! Bắt chước! Không đúng, không phải là bản bắt chước xịn! Là bản bắt chước tồi, nguyên bản của ta đẹp hơn một trăm triệu lần so với cái này! Không tin ta biến trở về cho mà xem...... "Thương Khung Ngọc rít lên từng tiếng ở trong đầu Cố Tích Cửu, tức tối gần như muốn nổ tung!
"Tiểu Thương, bình tĩnh!" Cố Tích Cửu khẽ vuốt vòng tay trên cổ tay, động tác tay rất nhẹ nhàng, nhưng truyền âm với Thương Khung Ngọc lại cực kỳ khí phách: "Hắn chắc chắn là đang thử ta, nếu như lúc này ngươi dám biến về nguyên thân, ta sẽ trực tiếp ném ngươi tới trên giường hàn ngọc, đông lạnh một vạn năm!"
Thương Khung Ngọc: "......" Nó không dám tiếp tục ồn áo, nghẹn khuất ngậm miệng lại.
Cố Tích Cửu không quan tâm tới nó nữa, chỉ lắc đầu với Dung Già La, thong thả cười: "Thái tử điện hạ khách khí, không có công không thể nhận lộc, dân nữ sao có thể nhận vật quý trọng như thế từ Thái tử điện hạ? Hơn nữa Tích Cửu đã có vòng đeo tay, không cần lắc tay này nữa."
Ánh mắt Dung Già La dừng ở trên chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng:" Cô nương, vòng tay này...... hơi tầm thường một chút. Nó không phù hợp với cô nương......"
Thương Khung Ngọc: "......" Nó lại muốn bùng nổ lần nữa!