"Lãnh Hương Ngọc ——" Cố Tạ Thiên bỗng nhiên gọi cả họ lẫn tên bà ta một tiếng, trong giọng nói giống như mang theo ớn lạnh mùa đông thấm vào tận xương: "Ngươi nghĩ lão phu là ngốc tử?! Ngươi cho rằng những gì ngươi làm thật sự có thể giấu diếm ta cả đời được sao?! Ta che chở ngươi bất quá chỉ vì thể diện tướng quân phủ! Ngươi đừng không biết thức thì!"
Cố Tạ Thiên lười vô nghĩa thêm với bà ta, với lấy áo choàng của mình, đi nhanh ra phía bên ngoài.
Lãnh Hương Ngọc ngẩn ngơ, không nhịn được đuổi theo vài bước: "Lão gia, ngươi đi đâu vậy?"
Hắn đã rất nhiều ngày không bước vào cửa phòng bà ta nửa bước, hiện tại thật vất vả mới tới một lần, không nghĩ tới chỉ đứng một lát như vậy đã muốn rời đi.
Cố Tạ Thiên dừng lại bước chân, lạnh lùng lưu lại một câu, nhưng không phải là lời giải thích, mà là một câu cảnh cáo: "Không cần có thêm chủ ý tà ma ở trên người Tích Cửu, bằng không ta tuyệt đối không tha cho ngươi!" Sải bước rời đi.
Lãnh Hương Ngọc suy sụp ngồi vào trên ghế, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Một lát sau, người thị nữ bên kia của bà ta tiến vào bẩm báo: "Phu nhân, lão gia đi tới Phong Hương viện."
Phong Hương viện là nơi ở của Chu di nương, người được nạp vào cửa một năm trước, năm nay bất quá cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, đang thời niên thiếu thanh xuân, đương nhiên cũng được sủng ái. Cố Tạ Thiên mười đêm có tám đêm là nghỉ ở chỗ nàng nơi đó.
Lãnh Hương Ngọc là phu nhân chính quy của Cố Tạ Thiên, trong một năm cũng không có mấy ngày được hắn ân sủng, ngẫu nhiên có một lần, cũng chỉ là cho có lệ.
Hoặc chỉ qua loa xong việc, hoặc dứt khoát kêu mệt nên trực tiếp ngủ say...... làm hại bà ta một đêm không ngủ đến tận bình minh.
Mà theo hồi báo của thị nữ thân tín bà ta phái tới Phong Hương viện, Cố Tạ Thiên cùng với Chu di nương ở nơi đó cực kỳ dũng mãnh, có thể lăn lộn tới tận nửa đêm......
Điều đó khiến Lãnh Hương Ngọc hận đến nỗi ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì.
Lãnh Hương Ngọc nhìn nhìn chính mình trong gương, bà ta đã 40 tuổi, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, làn da vẫn trắng nõn như cũ, mặt mày vẫn rất xinh đẹp, nhìn qua như chỉ mới bước vào tuổi 30.
Thật không may, hồng nhan đã chết trước khi già, hiện tại cho dù bà ta rất có phong tình, nhưng sao có thể cạnh tranh được với tiểu cô nương thậm chí còn chưa qua tuổi 20?
Bà ta giơ tay sờ sờ khuôn mặt mình, trong đầu lại hiện lên một gương mặt người khác......
Bà ta chậm rãi thở dài một hơi: "La Tinh Lam, nếu như ngươi còn sống, vẫn còn ngồi ở vị trí này, hắn đối với ngươi cũng sẽ giống như đối với ta hay không, sớm chặt đứt ân ái phu thê?"
Hẳn là cũng sẽ, đúng không?
Nam nhân, đều có mới nới cũ, sao có thể chung tình đối một nữ nhân?
Tuy rằng sau khi La Tinh Lam nhảy vực, Cố Tạ Thiên đã suy sút vài tháng, tựa hồ đã chịu đả kích không nhỏ.
Nhưng nửa năm sau hắn vẫn tỉnh táo lại, thậm chí càng thêm trầm trọng, giống như giải hận, cứ cách một hoặc hai năm, sẽ nạp một phòng tiểu thiếp vào cửa. Hiện tại di nương trong tướng quân phủ đã có hơn mười vị, mỗi ngày hoa hòe lộng lẫy, hết sức phiền nhiễu ánh mắt Lãnh Hương Ngọc.
Lãnh Hương Ngọc năm đó đã dùng thân phận tiểu thiếp vào cửa, lúc ấy bên người Cố Tạ Thiên chỉ có một vị phu nhân La Tinh Lam. Khi đó Cố Tạ Thiên còn tuân thủ nghiêm ngặt lời thề lúc trước đối La Tinh Lam, tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng bên người chỉ có một thê......
Là Lãnh Hương Ngọc đã dùng thủ đoạn bò lên giường Cố Tạ Thiên, lại dùng hài tử để ép buộc Cố Tạ Thiên nạp thiếp thất để vào đại môn Cố phủ, cũng bởi vậy mới khiến Cố Tạ Thiên và La Tinh Lam phu thê phản bội......
Lúc này mới có phát sinh hết thảy phía sau, đến cuối cùng La Tinh Lam nhảy vực, Lãnh Hương Ngọc cũng rốt cuộc yên ổn ngồi lên vị trí phu nhân tướng quân phủ.
Bà ta cho rằng mình rốt cuộc có được hết thảy, có thể được Cố Tạ Thiên chuyên sủng, nhưng không nghĩ rằng sủng ái này cũng chỉ giằng co gần hai năm mà thôi, hơn nữa mấy năm ấy vẫn là thời điểm khi La Tinh Lam còn sống.
Sau khi La Tinh Lam nhảy vực, Cố Tạ Thiên đối Lãnh Hương Ngọc cũng không bằng như trước.
Nữ nhân bên người như măng mọc sau mưa, càng ngày càng nhiều, đặt bà ta thành bông hoa cúc của ngày hôm qua.