Ánh mắt Cố Tích Cửu hơi ngưng đọng lại. Kiếp trước hắn chính là quân tử tránh xa nhà bếp, mặc dù là cao thủ câu cá, nhưng từ trước tới nay không hề làm cá. Nàng mới là người đầu bếp kia.
Nhưng hiện tại hắn thật sự làm cá, hơn nữa thủ pháp làm cá giống đúc như kiếp trước nàng đã từng làm, thậm chí ngay cả trình tự sử dụng gia vị cũng giống như đúc.
Xem ra mặc dù kiếp trước hắn vẫn luôn không hề làm cá, nhưng khi nhìn xem nàng làm cũng đã học xong......
Nàng có chút xuất thần, đến khi xuất hiện một đôi đũa trước mắt: "Tới, nếm thử tay nghề của ta, có hợp khẩu vị của nàng hay không."
Cố Tích Cửu ăn một lát, hương vị —— thật sự không khác lắm so với nàng nấu!
Phải biết rằng thời điểm chế biến thức ăn, cho dù trình tự gia vị hoàn toàn giống nhau, nhưng người nấu nướng đồ ăn khác nhau thì phẩm vị cũng sẽ khác nhau rất nhiều.
Hai người đều nấu đồ ăn giống nhau như đúc, vậy chỉ có một loại khả năng, đó chính là một người trong đó đã nếm thử hàng trăm ngàn lần, sau đó thực hành cả trăm ngàn lần, lúc đó mới có thể chậm rãi nắm giữ được kỹ năng nấu nướng, có được hương vị giống như người kia đã nấu......
Xem ra Long tông chủ ở thế giới này đã nỗ lực rất nhiều để rèn luyện kỹ năng nấu nướng của mình......
Trong lòng Cố Tích Cửu vốn giống như mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên gợn sóng, dường như có chút nhói đau, giống như bị kim đâm xuyên qua trái tim.
"Như thế nào?" Long Tư Dạ nhìn nàng, đáy mắt mơ hồ có một chút háo hức, dường như đang đợi một câu khích lệ của nàng.
"Không tệ!" Cố Tích Cửu cho hắn hai từ.
Sau khi nói xong, nàng đã bị sốc! Nàng nhớ rằng khi lần đầu tiên sau khi nàng luyện nấu nướng xong, nàng đã nướng cá cho Long Tích nhấm nháp, và lúc ấy nàng hỏi hắn hương vị thế nào, hắn cũng nói ra hai từ này.
Hiện tại —— phong thuỷ đã đổi hướng?
Nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu, cá ăn vào trong miệng cũng không ra hương vị gì.
Đôi mắt Long Tư Dạ lại hơi sáng ngời, nhìn nàng một cái: "Nàng thích ăn là tốt, vậy hãy ăn nhiều một chút."
Mọi thứ hôm qua dường như được tái hiện lần nữa, chẳng qua vải trò nhân vật đã bị đổi ngược.
Trong lòng Cố Tích Cửu cảm thấy càng khó chịu hơn. Từ sau khi biết Long Tư Dạ chính là Long Tích, nàng căn bản không muốn có bất kỳ quan hệ nào với hắn, nhưng hắn lại chết cũng không từ bỏ......
Lòng dạ phòng bị của Long Tư Dạ đối với nàng cực kỳ thâm sâu. Hắn chẳng những điểm huyệt đạo của nàng, khiến nàng không thể vận công, hắn còn luôn nắm một bàn tay của nàng, thậm chí khi câu cá hay làm cá hắn cũng không buông ra, chỉ dùng một bàn tay bận việc.
Nàng biết hắn sợ nàng sử dụng thuật thuấn di chạy trốn, nhưng hắn có thể giữ được nàng bao lâu?
Buổi tối đi ngủ, hắn không thể ngủ cùng nàng, đúng không?!
Nàng cười lạnh trong lòng, chỉ cần nàng muốn chạy, ai có thể ngăn cản được nàng?!
Nhưng sau khi đi ra ngoài, làm thế nào để tránh khỏi Tả thiên sư biến thái kia mới là một vấn đề nan giải rất lớn......
Nhìn bộ dáng này của Long Tư Dạ, bất luận hắn đang có mục đích gì, trong thời gian qua hắn sẽ không gây bất lợi với nàng, có lẽ nàng nên nhân cơ hội ở đây nghỉ ngơi lấy lại sức mấy tháng, tránh khỏi đầu sóng ngọn gió rồi lại đi ra ngoài?
Nàng vừa mới có suy nghĩ này, trong không trung đã truyền đến một tiếng cười khẽ: "Thơm quá!" Tiếng cười từ tính nhè nhẹ giống như một cơn gió thổi qua.
Cố Tích Cửu đột nhiên đóng băng!
Sắc mặt Long Tư Dạ biến đổi, thuận thế kéo Cố Tích Cửu tới gần tới bên người mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Khi những đám mây trên không trung tan đi, một người xuất hiện.
Người nọ đứng ở trên lưng một con thần thú trắng như tuyết, một thân áo tím theo gió bay bay.
Thần thú kia trông rất kỳ lạ, giống nai nhưng không phải là nai, giống ngựa nhưng lại không phải là ngựa. Sau lưng có hai cánh, trên đầu có một cái sừng xoắn ốc, sừng cong như đao, loé lên ánh sáng lạnh mờ nhạt.
Độc giác thú! (独角兽)
Không ngờ người nọ đang cưỡi một con độc giác thú ở trong truyền thuyết!