Khó câu như vậy?!
Đây nào phải là rùa vàng, rõ ràng là rùa kim cương!
Cố Tích Cửu dò hỏi công tử thiếu niên kia: "Này, tiểu ca, ngươi còn có thịt rồng làm mồi hay không? Ta muốn thử một lần."
"Không có, vừa rồi là miếng thịt cuối cùng." Thiếu niên công tử lắc đầu, sau đó cười như không cười liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ngươi gọi ta là gì? Tiểu ca? Tiểu sinh cảm thấy ngươi nên hỏi tên ta một chút."
"Được thôi, công tử tên gọi là gì?" Cố Tích Cửu biết nghe lời phải.
"Tư Thẩm."
"Tuyệt! Tư công tử......"
"Chết công tử? Ngươi đang chửi ta sao?!" Tư Thẩm không vui.
Ài, họ này của hắn không tiện dùng để xưng hô lắm.
"Vậy ta gọi ngươi là Thẩm công tử?"
"Tiểu sinh không phải họ Thẩm." Tư Thẩm vẫn không vui.
Cố Tích Cửu đau đầu: "Tư Thẩm công tử." Như vậy được rồi, đúng không?
"Ngươi còn chưa nói tên của ngươi cho ta." Tư Thẩm nhắc nhở nàng.
Lúc này Cố Tích Cửu không cần phải dấu diếm thân phận: "Cố Tích Cửu."
"Lục tiểu thư trong phủ Cố Tạ Thiên? Không giống như trong lời đồn đãi lắm." Tư Thẩm lại đánh giá nàng từ đầu đến chân.
Cố Tích Cửu cười cười, không nói gì, mặc kệ hắn đánh giá.
"Tư Thẩm công tử đã ở đây hai ngày?" Cố Tích Cửu dò hỏi.
"Ừ, có vấn đề gì?"
"Không có vấn đề." Cố Tích Cửu ngồi xuống một tảng đá cuội, xoa bóp cẳng chân nhức mỏi.
Nàng đã chạy một thời gian dài, sớm đã quá mỏi mệt, mặc dù nước sông này hung hiểm, nhưng trên bờ sông vẫn tương đối an toàn.
Nàng ở đây cùng với Tư Thẩm công tử hàn huyên khoảnh chừng ba phút, nhưng không nhìn thấy dã thú khác chạy tới. Xem ra chỗ này là khu vực tương đối an toàn, nàng có thể nghỉ ngơi một lát.
Đến lúc này, Cố Tích Cửu mới lo lắng đánh giá môi trường xung quanh.
Quang cảnh nơi này có chút kỳ lạ, hai bờ sông Nam Bắc đều được trải đá cuội gần một trăm mét.
Hơn nữa, cây cối hai bờ Nam Bắc cũng không giống nhau.
Bờ phía Bắc có cây cối màu xanh lam, trong khi cách bờ phía Nam khoảng một trăm mét lại có những cây màu vàng xanh, nhìn qua cũng giống như màu xanh lá cây bình thường.
Chẳng lẽ nàng đã chạy ra khỏi đỉnh thứ 3? Hay là vì cây cối ở đây bị ảnh hưởng bởi nước sông nên có màu sắc khác thường?
Sông Dung Cốt, tên của nó quả là hung tàn!
Mặc dù Cố Tích Cửu đã lên kế hoạch cho chiến lược trốn thoát, nhưng những tin tức liên quan về rừng rậm hắc ám của nàng đều đến từ Dung Già La, trong khi Dung Già La chỉ mới tìm được tới đỉnh thứ 3, nàng chưa từng nghe hắn nhắc tới chuyện dòng sông Dung Cốt......
"Tư Thẩm công tử, sông Dung Cốt có phải là ranh giới giữa đỉnh thứ 2 và đỉnh thứ 3 hay không?" Cố Tích Cửu lòng tràn đầy hy vọng nhìn Tư Thẩm công tử.
"Ranh giới giữa đỉnh thứ hai và đỉnh thứ 3?" Tư Thẩm công tử nhướng mày.
"Đúng vậy, ngươi nhìn màu sắc cây cối hai bên bờ sông kia rất khác nhau, cảm giác giống như nơi này chính là ranh giới."
Tư Thẩm công tử nhìn nàng một lát, chậm rãi nói: "Ngươi muốn nghe sự thật hay không?"
Trong lòng Cố Tích Cửu đột nhiên dâng lên một cảm giác không tốt: "Sự thật gì?"
Tư Thẩm công tử nhìn nàng, trong mắt dâng lên một sự thương hại, thở dài: "Nếu nói ra sự thật này, ta sợ ngươi sẽ khóc......"
Cố Tích Cửu không kiên nhẫn: "Ta sẽ không khóc! Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện thống khoái một chút! Rốt cuộc là sự thật gì?"
Tư Thẩm công tử thở dài lần nữa: "Nơi này là......"
Hắn còn chưa nói dứt lời, từ trong rừng núi của bờ bên kia bỗng nhiên truyền tới hai tiếng hí vang bén nhọn, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, một luồng sát khí quen thuộc che trời lấp đất tràn tới.
Cố Tích Cửu lập tức nhảy dựng lên!