Đôi mắt Tích ma ma hơi chớp động, nhẹ nhàng thở dài: "Nàng có lẽ chính là người phía trên đang tìm, Cố tiểu thư Cố Tích Cửu!"
Liễu Thiên Đại: "......" Nàng đương nhiên từng nghe nói về Cố Tích Cửu.
Rốt cuộc, gần nhất vị Cố lục tiểu thư gây ra rất nhiều chuyện như vậy, sự tích của nàng đã truyền ra khỏi đế đô, truyền tới thành phố này......
"Nàng...... nàng không phải mất tích ở trên đường tới Khải Thiên Đài hay sao? Có người thậm chí đồn rằng, nàng đã bị Long tông chủ Thiên Vấn Tông mang đi, sao nàng có thể đơn thương độc mã tới đây?" Liễu Thiên Đại tự hỏi.
Tích ma ma lắc lắc đầu đứng lên, không trả lời câu hỏi của nàng, thay vào đó trực tiếp hỏi một vấn đề khác: "Ngươi đưa cho nàng chiếc chu huân tọa giá?"
"Vâng, cô nương kia vội vã lên đường, tốc độ muốn nhanh một chút, vì vậy ta đã......"
Tích ma ma gật đầu, không nói gì liền đi ra ngoài.
"Tích ma ma, ngài là muốn thông báo với phía trên?" Liễu Thiên Đại đuổi theo vài bước.
Tích ma ma thờ ơ nói: "Phía trên đang tìm nàng, chúng ta phát hiện ra hành tung của nàng tất nhiên phải bẩm báo."
"Vậy...... phía trên có thể gây bất lợi với nàng hay không?"
Tích ma ma thở dài: "Thiên Đại, ngươi lo lắng quá nhiều. Những điều đó không phải là sự tình chúng ta nên nhọc lòng." Tích ma ma bước đi ra ngoài.
......Edit: Emily Ton.....
Chu huân tọa giá thật ra là một chiếc xe ngựa. Xe ngựa này rất tinh xảo, phía trên vẽ có một con chu huân ngẩng đầu đứng thẳng, nhìn qua vừa lịch sự tao nhã vừa có khí thế.
Ngựa kéo xe cũng rất nổi tiếng —— Hoả Vân Câu.
Da lông như lửa, đi nhanh như gió, nghe nói có thể đuổi kịp tốc độ ánh sáng, nhanh kinh người, có thể chạy ngàn dặm trong một ngày.
Đó chính xác là buổi chiều, xe ngựa chu huân tăng tốc đi nhanh như bay ở trên quan đạo, người đánh xe cũng là phu xe quen tay đưa đón Liễu Thiên Đại, đánh xe vừa nhanh vừa ổn định.
Khi xe đang lao nhanh, một chiếc tọa giá bỗng nhiên xuất hiện từ hướng ngược lại. Tọa giá kia nhìn qua rất điệu thấp, thùng xe làm bằng gỗ thô rất bình thường. Trên thùng xe có vẽ rừng trúc cực kỳ sinh động, giống như một trận gió thổi qua, rừng trúc kia sẽ lay động ở trên thùng xe.
Chiếc xe được kéo bởi một con ngựa cao, lông trắng như tuyết, rất đẹp.
Chiếc xe này giống như xuất phát từ dưới nền đất, trực tiếp xuất hiện cách xe ngựa chu huân không xa.
Nếu không phải kỹ thuật phu xe chu huân cực kỳ thuần thục, kịp thời giữ chặt tọa kỵ, chỉ sợ hai xe đã trực tiếp đụng nhau!
Chiếc xe dừng lại, phu xe chu huân kinh hồn chưa định, đang định ngẩng đầu trách cứ, bóng người trên xe ngựa đối diện nhoáng lên, trực tiếp nhảy lên trên chiếc xe này của hắn.
Phu xe còn chưa kịp có phản ứng, người nọ đã đẩy cửa thùng xe ra, cúi người đi vào.
Phu xe: "...... Gì vậy...... Người nào?!"
Người nọ hành động quá nhanh, giống như tia chớp, phu xe căn bản không nhìn thấy rõ đối phương thế nào, thậm chí cũng không biết đó là nam hay nữ......
Ai to gan như vậy? Ngay cả tọa giá của Liễu cô nương cũng dám tấn công?!
Phu xe cũng là người biết võ công, hơn nữa võ công không thấp. Sau khi hắn phát giác không ổn, lập tức nhảy lên, đang muốn vọt vào thùng xe bắt người xâm nhập kia, không ngờ bóng người trước mắt chợt lóe, người xâm nhập tự mình lao ra, vừa lúc đối mặt với hắn: "Cô nương bên trong đâu rồi?!"
Lúc này phu xe mới nhìn thấy rõ ràng người trước mắt, trái tim đột nhiên nhảy dựng, không dám nói ra lời nói trách cứ.
Người nọ một thân áo choàng màu xanh thẫm, dáng người đĩnh bạt, anh tuấn phiêu dật. Trên đầu hắn mang mũ có rèm, che khuất khuôn mặt. Mặc dù không nhìn thấy bộ mặt người kia như thế nào, nhưng khí tức trên người lại khiến người ta có một loại cảm giác giống như núi rừng sau cơn mưa.