Đế Phất Y cười: "Ngươi gấp cái gì? Chỉ là chưa đến lúc mà thôi ——" Hắn lại nhìn nhìn hai người Thiên Nguyệt Nhiễm: "Hai người các ngươi có điều gì muốn nói hay không?"
Hoa Vô Ngôn ngập ngừng một chút, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có. Ta chỉ làm phó khảo mà thôi. Tất cả đều nghe theo Phất Y ngươi."
Thiên Nguyệt Nhiễm bỗng nhiên tiến lên một bước, đi tới trước mặt Cố Tích Cửu: "Đứa nhỏ nhà ngươi cũng quá lớn mật một chút. Ngươi biết rằng giả mạo đệ tử thiên bẩm sẽ chịu trừng phạt thế nào chứ?" Giọng nói của hắn đủ lớn khiến cho tất cả mọi người hoàn toàn có thể nghe thấy.
Cố Tích Cửu trầm mặc nhìn hắn, không nói gì.
Thiên Nguyệt Nhiễm nói tiếp: "Sẽ bị phế bỏ công lực toàn thân và ném vào trong rừng rậm hắc ám. Hơn nữa, không thể nhân nhượng hay cầu xin sự thương xót. Mặc dù ngày thường Đế huynh đối nhân xử thế ôn hòa, nhưng từ trước đến nay hắn luôn tuân thủ nguyên tắc, không làm việc thiên vị, cũng không nể mặt bất luận kẻ nào."
Đôi mắt hắn hiện lên vẻ thương xót: "Ngươi rốt cuộc vẫn là hài tử. Nếu ngươi là phế vật linh lực, thật ra không cần phải phế công phu của ngươi, trực tiếp đưa vào rừng rậm hắc ám là được. Tuy nhiên, hiện tại ngươi lại có một chút linh lực, mặc dù thấp kém, nhưng rốt cuộc vẫn có. Một khi bị trắc nghiệm ra là giả, ngươi sẽ bị phế bỏ. Cho dù Phất Y tương đối ngưỡng mộ ngươi, lúc đó hắn cũng không thể thủ hạ lưu tình. Đứa nhỏ nhà ngươi vẫn có chút lớn mật một chút, vì sao cố tình lại nói mình là thiên bẩm? Đó là điều không phải người nào cũng có thể tùy tiện nói ra......"
Giọng nói của Thiên Nguyệt Nhiễm quanh quẩn trong toàn bộ quảng trường, thậm chí còn mạnh hơn cả thiết bị khuếch đại âm thanh, mọi người đều có thể nghe được.
Sắc mặt của mọi người đều khác nhau.
Cố Tạ Thiên ngay lập tức tái nhợt.
Tuyên Đế loé lên kinh ngạc, ông vốn đang định cầu tình cho Cố Tích Cửu, lúc này nghe thấy Thiên Nguyệt Nhiễm nói như thế, lời nói cầu tình kia không thể nói ra.
Đôi mắt Cố Tích Cửu tối sầm lại.
Thiên Nguyệt Nhiễm nói những lời này giống như đang quan tâm tới nàng, nhưng thật ra là muốn đưa nàng vào chỗ chết, ép người khác không thể cầu tình cho nàng, cũng khiến Đế Phất Y không thể làm việc thiên vị......
Không ngờ tông chủ Cửu Tinh Tông nhìn qua chính trực ngay thẳng lại có tâm tư này!
Cố Tích Cửu tất nhiên không quên nhìn ca ca rẻ tiền của nàng - Cố Thiên Triều, chính là đệ tử nội môn Cửu Tinh Tông. Thậm chí, nàng còn bị một vị hộ pháp của Cửu Tinh Tông dùng kế ở trong hoàng cung. Nghe nói, vị hộ pháp kia chính là đệ tử yêu quý của tông chủ Cửu Tinh Tông......
Có vẻ như nàng cũng có một chút thù riêng đối với Cửu Tinh Tông.
Chẳng lẽ hiện tại hắn muốn nhân cơ hội trả thù?
Nhưng thủ đoạn trả thù này có hơi thấp hèn một chút.
Ánh mắt Cố Tích Cửu lại nhìn về phía Đế Phất Y.
Nàng không muốn hiểu sai ý của hắn, nhưng tất cả những gì nàng thấy lại khiến nàng không thể không suy đoán như sau......
Nàng nghi ngờ Đế Phất Y cởi bỏ phong ấn giúp nàng khôi phục một chút linh lực, chính là vì hôm nay hắn có thể có lý do để phế bỏ toàn thân công lực của nàng?
Hắn đánh cho Hữu thiên sư Thiên Tế Nguyệt trọng thương, kéo Long Tư Dạ vào trong lốc xoáy, chỉ vì muốn loại bỏ hai người bọn họ để cho tông chủ Cửu Tinh Tông Thiên Nguyệt Nhiễm có thù oán với nàng nói ra những lời này? Hắn chỉ muốn tìm một lý do để hoàn toàn phế bỏ nàng?
Nàng cho rằng sau khi cùng nhau trải qua chuyện đêm qua, thậm chí bọn họ còn cùng nhau vượt qua hoạn nạn, giữa nàng và hắn đã có một chút giao tình. Cho dù hắn không làm việc thiên vị, cũng sẽ không đến mức tiếp tục tính kế nàng nữa. Nhưng hiện tại......
Đế Phất Y nghịch cây sáo trong tay. Khi Hoa Vô Ngôn đĩnh đạc nói chuyện, hắn không hề mở miệng, thậm chí từ đầu đến cuối trên khóe môi còn có một chút ý cười nhè nhẹ.
Chờ Sau khi Thiên Nguyệt Nhiễm nói xong, hắn mỉm cười, ánh mắt dừng ở trên mặt Thiên Nguyệt Nhiễm: "Thiên Nguyệt Nhiễm, ngươi đang cố tình nhắc nhở bổn toạ hay sao?"
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng giống như cơn gió mùa xuân, nhưng lại khiến cho Thiên Nguyệt Nhiễm bất chợt cảm thấy ớn lạnh trong lòng!