"Ngươi nhìn xem, tiểu tiện nhân, không ai nghe thấy! Ngươi cho rằng đây là trên Khải Thiên Đài? Tiện nhân, tiểu tiện nhân. Tiện nhân có mẹ sinh ra mà không có mẹ dạy. Nương ngươi là đồ đê tiện, cũng giống như ngươi......" Lãnh Hương Ngọc đắc ý còn nói chưa xong, trước mắt bất chợt có bóng người chớp động, chỉ nghe hai tiếng bạch bạch giòn vang. Trong tiếng kinh hô của mọi người, cả người Lãnh Hương Ngọc giống như con diều bay ra ngoài! Bịch một tiếng đâm thẳng vào bức tường cạnh đó!
"Tiện nhân, ngươi đang làm gì vậy?!" Cố Thiên Triều không bao giờ nghĩ Cố Tích Cửu sẽ động thủ, càng không ngờ thân thủ của nàng sẽ nhanh như vậy!
Nhanh đến nỗi hắn ta căn bản không kịp phản ứng! Trơ mắt đứng nhìn mẫu thân bay về phía bức tường!
Hắn ta tức giận, nâng chưởng lên đánh mạnh về phía Cố Tích Cửu!
Hắn ta có linh lực cấp 4 rưỡi, là thiên tài võ học, chuyên luyện những chiêu số cứng rắn. Khi tức giận, nếu hắn ta toàn lực phát ra một chiêu, có thể trực tiếp phát huỷ đá xanh và kim loại!
Nếu hắn ta muốn tấn công người, có thể trực tiếp đánh người thành một miếng thịt băm!
"A ——" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi vọt ra và trên mặt đất có thêm một chiếc bánh nhân thịt ——
Cố Thiên Triều ngẩn ngơ, không ngờ mình lại dễ dàng đắc thủ như vậy. Hắn ta bỗng nhiên nhớ tới chuyện môn nhân thánh tôn, sợ hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt!
Hắn ta thậm chí không quan tâm tới mẫu thân mình vừa ngã không đứng dậy nổi, xoay người muốn chạy trốn!
"Chưa phân thắng bại sao lại chạy rồi?" Một giọng nói lạnh lùng giòn giã vang lên sau lưng, đúng là Cố Tích Cửu!
Cố Thiên Triều bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tích Cửu vẫn đang êm đẹp đứng ở nơi đó, vạt áo trên người cũng rất gọn gàng. Và chiếc bánh nhân thịt ở trên mặt đất nhìn cách ăn mặc dường như là quần áo bà tử......
Thì ra một chưởng vừa rồi của hắn ta, không đánh chết Cố Tích Cửu, mà là đánh chết một bà tử trung thành bên người mẫu thân!
Hắn kinh hồn chưa định, trừng mắt nhìn Cố Tích Cửu: "Ngươi...... khinh công của ngươi thật ra không tệ......"
Cố Tích Cửu mỉm cười, trong mắt lại hiện lên một sự tàn khốc: "Ta chẳng những khinh công không tệ, những công phu khác cũng không tệ chút nào ——" Cả người nàng lao về phía hắn!
Cố Thiên Triều cũng cảnh giác hơn, lo sợ nếu mình thật sự giết nàng, bản thân mình cũng sẽ gặp rắc rối.
Chỉ cần qua hai ngày nữa, muội muội này của hắn ta sẽ phải đi vào rừng rậm hắc ám, nếu đến lúc đó Tả thiên sư đến bắt người và phát hiện ra nàng đã chết......
Mặc dù từ sau khi Tả thiên sư quay về vẫn luôn không hỏi đến sự tình của Cố Tích Cửu, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không quản chuyện này.
Vì thế mặc dù Cố Thiên Triều hận muội muội này đến nỗi cắn răng, cũng không dám thật sự tổn thương đến nàng.
Ở trong lòng hắn ta, tiểu muội này vẫn là một phế vật, chỉ có khinh công và y thuật của nàng là đáng để nhắc đến.
Tuy nhiên, sau hai chiêu giao thủ, hắn ta liền phát hiện ra có điều không đúng!
Đối phương ra chiêu cực kỳ quỷ dị, tàn nhẫn. Đừng nói tới từ bỏ, ngay cả khi hắn ta dùng hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của nàng!
Chờ đến khi hắn ta ý thức được vấn đề này, hắn ta đã bị Cố Tích Cửu đánh cho đến nỗi không còn lực đánh trả. Khi nhìn thấy đối phương chiêu chiêu đầy sát khí, hắn ta sợ tới mức cả người toát ra mồ hôi, không nhịn được kêu to: "Cố Tích Cửu, ngươi thật sự muốn giết chết ta?!"
Cố Tích Cửu Thật sự đã động sát khí!
Người này thật sự khiến người cảm thấy chán ghét!
Một chưởng vừa rồi của hắn ta căn bản không hề có lối thoát. Hắn ta đã không cho nàng lối thoát, vì sao nàng phải lưu lại mạng sống cho hắn ta?!
Nàng không nói gì, tiếp tục động thủ.
Nàng mặc một thân hắc y, động tác nhanh như quỷ mị, sát khí cuồn cuộn ở quanh thân nàng, giống như Tu La tới từ bóng tối. Cố Thiên Triều sợ tới mức cả người lạnh băng, hắn ta chưa từng nhìn thấy khí thế này của Cố Tích Cửu!
Những người xung quanh sớm đã sợ tới mức ngã rạp xuống mặt đất, có người đi đỡ Lãnh Hương Ngọc, có người bị sát khí bốn phía của Cố Tích Cửu làm cho sợ hãi tới mức trực tiếp quỳ xuống dập đầu. Cũng có người thét lên chói tai chạy trốn...... cực kỳ hỗn loạn.