Nàng âm thầm hít một hơi. Cố Tích Cửu, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, người này đã không liên quan gì tới ngươi, nếu một đời này đã lựa chọn sống vì bản thân mình, vậy đừng nghĩ tới những người tầm thường không liên quan đó nữa!
Nàng đứng dậy, nhảy lên lưng Phong Triệu: "Chúng ta đi!"
......Edit: Emily Ton......
Làn này Cố Tích Cửu rất suôn sẻ xông ra ngoài, không gặp bất cứ điều gì xảy ra ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, khiến nàng bất ngờ chính là, ở bên ngoài rừng rậm hắc ám, nàng cũng không gặp phải bất kỳ một cuộc phục kích nào. Bên ngoài trời trong nắng ấm, mặt trời đang lặn ở phía Tây, gió nhẹ thổi qua, không khí cực kỳ sảng khoái.
Nàng đã lăn lê bò toài trong rừng rậm hắc ám lâu như vậy, không khí gần như bị tù đọng, mang theo hơi thở hắc ám ẩm ướt, cũng không nhìn thấy mặt trời.
Thật vất vả mới nhìn thấy mặt trời một lần trên đỉnh thứ 4, Đế Phất Y hóa thân thành Tư Thẩm đột nhiên nói vài câu kỳ lạ rồi bỏ chạy một mình.
Sau khi Đế Phất Y rời đi, rừng rậm hắc ám lại khôi phục lại trạng thái ban đầu, không nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Hiện tại cuối cùng lại nhìn thấy ánh mặt trời, nàng hít thở không khí trong lành, cảm thấy lá phổi dường như cũng đang giãn ra, không khí hờn dỗi bị mắc kẹt trước ngực cũng tiêu tan không ít.
Nàng đứng ở bên ngoài rừng rậm hắc ám, vươn người co giãn vòng eo một lúc.
Cuối cùng đã ra ngoài rồi!
Sớm hơn một ngày so với thời gian quy định của Đế Phất Y!
"Pi pi......" Một con chim đầy màu sắc bay qua trên đỉnh đầu nàng, sau đó bay xa.
Cố Tích Cửu liếc nhìn con chim nhỏ, không để ý nhiều tới nó. Nàng vỗ về bộ lông Phong Triệu. Phong Triệu lần đầu tiên ra khỏi rừng rậm hắc ám, nó đang rất phấn khích, còn có chút lo lắng. Cố Tích Cửu đã nhận ra sự lo lắng của nó: "Như thế nào? Lo lắng?"
Phong Triệu ngửa đầu hú dài một tiếng, dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng.
Từ sau khoảnh khắc Cố Tích Cửu cứu nó thoát khỏi móng vuốt của hai thi độc, trái tim nó đã hướng về nàng.
Nó thật sự rất lo, thậm chí bờm trên đỉnh đầu cũng đang run rẩy.
Bên ngoài rừng rậm hắc ám có rất nhiều người, mà người lại thích săn giết chúng......
Cố Tích Cửu ngửa đầu cười: "Đừng sợ, thế giới này không đáng sợ như ngươi nghĩ như vậy. Yên tâm, tất cả đã có ta."
Tiếng cười của nàng rất trong sáng, có một loại sức mạnh khiến người an tâm. Phong Triệu lại cọ cọ sát vào người nàng, cuối cùng không còn run rẩy nữa.
Cố Tích Cửu cưỡi Phong Triệu chạy như bay xuống núi. Ở dưới chân núi, nàng nhìn thấy một quán trà ——
Quán trà thật sự không nhỏ, chiếm khoảnh năm mẫu đất. Từ xa nhìn lại quả thực rất lớn, chiếm gần hết cả sườn núi.
Cố Tích Cửu nhướng mày, thít chặt tọa kỵ. Mặc dù nơi này đã là bên ngoài rừng rậm hắc ám, nhưng vẫn là nơi hẻo lánh ít dấu chân người. Dựng quán trà ở một nơi như thế là muốn làm gì?
Bán trà cho chim bay cá nhảy đi ngang qua đây?
Có sự khác thường, chắc chắn có yêu. Cố Tích Cửu nhìn nhìn màn lụa bốn phía rũ xuống, không thể nhìn thấy rõ khung cảnh trong quán, ngón tay nắm chặt chuôi kiếm.
Trên quán trà màn lụa vây quanh cực kỳ sạch sẽ thanh lịch, nguyên liệu nhìn qua bình thường nhưng lại là tơ lụa thượng đẳng.
Quán trà rất yên tĩnh, giống như một nơi bị người vứt bỏ. Nhưng Cố Tích Cửu rõ ràng nhìn thấy bốn góc trên quán trà đều được treo chuông bạc rất sáng. Khi gió thổi qua, chuông bạc vang lên từng tiếng leng keng, âm thanh cực kỳ thanh thúy.
Nàng lại nhìn về phía rừng cây phía sau quán trà cách đó không xa.
Trong rừng cây cũng rất yên tĩnh, nhưng chỗ sâu trong rừng cây mơ hồ có chút động tĩnh.
Có mai phục?
Cố Tích Cửu có chút buồn bực.
Nàng không kinh ngạc nếu có người mai phục, nhưng dựng lên một quán trà lớn như vậy để mai phục nàng, có phải có chút quỷ dị hay không?
Mặc dù nàng đã khát khô cổ họng, nhưng không muốn uống nước trong quán trà quỷ dị này.