Mọi người nhìn ông ta được dìu ra, toàn thân bốc hơi nóng, trông như bánh bao vừa hấp chín.
"Trung tướng Trân, ngài không sao chứ?" Cảnh Hi lạnh nhạt hỏi.
Trần Băng Phong căm hận nhìn cậu rồi nhìn sang người khác.
"Cút hết cho tôi!"
Những người khác giật mình, ôm mặt dựa vào tường lén lút rời đi, chỉ sợ bị Trần Băng Phong nhớ mặt rồi trả thù.
"Vào kiểm tra xem chức năng đã khôi phục chưa." Cảnh Hi ra hiệu cho người vào nhà vệ sinh kiểm tra, rồi đi đến ghế sofa trước mặt Trần Băng Phong ngồi xuống, "Rất xin lỗi, đã khiến ngài bị hoảng sợ."
Trần Băng Phong thở hổn hển, vứt chiếc khăn lau mồ hôi xuống đất.
"Có phải cậu làm không?!"
"Ngài có ý gì?" Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn thẳng ông ta, "Làm vậy có lợi gì cho tôi?"
Trần Băng Phong cười lạnh: "Vậy tại sao tôi vừa đến đã xảy ra chuyện này? Cho tôi một lời giải thích hợp lý đi!"
Cảnh Hi mặt lạnh: "Không phải ngài đến mới xảy ra chuyện này, mà là chuyện này đã xảy ra từ lâu, chỉ là ngài gặp phải thôi."
Trần Băng Phong rõ ràng không tin.
"Thủ đoạn của Cực Ảnh ngài chắc rõ rồi, đến giờ Lý Bác vẫn chưa được thả về, Phi Long cũng bị chúng tấn công không ít lần." Cảnh Hi thản nhiên bịa chuyện, "Lần này bọn chúng nhắm vào tôi, ngài chỉ bị vạ lây thôi."
Thủ đoạn của Cực Ảnh, Trần Băng Phong tất nhiên rõ.
Chính vì biết rõ ông ta hắn mới cử Cảnh Hi theo dõi tuyến đường này.
"Bị một đám tinh tặc đùa giỡn xoay vòng nhiều năm mà không tiêu diệt được, cậu còn mặt mũi để nói à?!" Trần Băng Phong giận dữ.
Cảnh Hi không thay đổi sắc mặt: "Vậy ngài có thể điều động quân đoàn ưu tú khác đối phó Cực Ảnh, tôi không ý kiến."
Một câu nói khiến Trần Băng Phong nghẹn họng không nói nên lời.
Nếu có người nào có thể xử lý được Cực Ảnh, thì cần gì phải nói nhiều như vậy?
Nếu Cực Ảnh nổ tung một hành tinh, quân bộ có thể chính thức hợp lực với các quân đoàn lớn khác để bắt Cực Ảnh về, nhưng khổ nỗi bọn họ lại không làm hại dân thường, chỉ thích trêu chọc mà thôi.
Không thể nào điều động vài quân đoàn chỉ để bắt người của Cực Ảnh về giam vài ngày rồi lại thả.
Cực Ảnh có thể chơi dai, còn quân đội thì không.
Lần này Cực Ảnh bắt cóc Lý Bác, cuối cùng cũng có cớ để điều quân, nhưng chẳng có quân đoàn nào muốn tham gia, sợ rằng người bị mất mặt lần sau sẽ là mình.
Thật đáng hận!
Nhờ vào Trì Nghiêu, mối quan hệ giữa hai người đã rạn nứt, Cảnh Hi cũng không có kiên nhẫn tiếp tục xoay vòng với ông ta, nói vài câu xã giao rồi rời đi.
Khi đến cửa, cậu đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu nói với Trần Băng Phong.
"Nếu ngài sợ thì có thể đổi phòng khác, nhưng căn cứ này chỉ có một hệ thống AI thông minh duy nhất."
Trần Băng Phong: "......"
Cạch.
Cửa đóng lại trước mặt, Trần Băng Phong đấm mạnh vào tay vịn.
【Ngài đang gọi tôi à? Tôi là trợ lý nhỏ thân thiết của ngài, Ba Hắc đây.】
"Chết tiệt!"
Trần Băng Phong giật mình nhảy dựng khỏi sofa.
Chờ một lát không thấy có động tĩnh gì, ông ta mới thở phào ngồi xuống lại.
Vừa mới đặt mông xuống sofa, giọng nói đó lại vang lên.
【Ngài muốn ăn, tắm, hay là đi ngủ?】
Trần Băng Phong: "Tao không cần gì cả!"
【Được thôi.】
Nghe thấy hai chữ đó, Trần Băng Phong lập tức bật dậy theo phản xạ, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi thấy không có gì bất thường, ông ta mới ngồi lại.
Trì Nghiêu ngồi trước quầy bar, nhìn màn hình giám sát, cười đến không ngừng được.
"Cái gì buồn cười thế?" Cảnh Hi từ bên ngoài trở về.
Trì Nghiêu quay đầu, đưa tay ra với cậu: "Người của ông ta vẫn ở bộ chỉ huy sao?"
Cảnh Hi tự nhiên đặt tay mình vào tay anh rồi tiến lại gần, ngồi lên chiếc ghế cao bên cạnh: "Bận rộn giúp mấy người đó chuyển nhà."
Trì Nghiêu chống cằm cười khẽ: "Chơi thêm một đêm nữa, bọn họ chắc sẽ phải quay về chiến hạm mà thôi."
"Quá đà không tốt." Cảnh Hi mở bản đồ ba chiều, "Bọn họ không muốn tiến xuống phía nam cũng không sao, để bọn họ bảo vệ phía này, còn người của chúng ta thì tiến qua."
Trì Nghiêu: "Nhưng ở phía nam có cái thứ đó."
Cảnh Hi: "Bây giờ là thời điểm thú triều tản mác nhất, đợi chúng lại tập hợp, sẽ là một trận chiến ác liệt nữa."
Trì Nghiêu chơi đùa với những ngón tay thon dài của cậu.
"Em cần anh giúp gì không?"
Tình cảm mà nói thì Cảnh Hi tất nhiên mong muốn Trì Nghiêu có thể bên cạnh cùng mình chiến đấu, nhưng lý trí thì biết Trì Nghiêu không phải là người của quân đội, không có nghĩa vụ phải giúp đỡ.
Cảnh Hi hạ giọng: "Kỳ mẫn cảm chỉ còn một ngày nữa."
Trì Dao cười khẽ: "Thế nên?"
Cảnh Hi nắm chặt tay anh: "Ở bên cạnh em đi."
Chiều hôm đó, Cảnh Hi và Trần Băng Phong tổ chức cuộc họp chiến lược lần thứ hai.
Như cậu đã dự đoán, Trần Băng Phong không có ý định tiến xuống phía nam.
Cuộc họp kết thúc, Cảnh Hi triệu tập tất cả các đơn vị, trừ lực lượng cứu viện, chuẩn bị xuất phát.
Tại chỉ huy bộ, phó quan Bạch Hạc nhìn đội tàu rầm rộ rời đi, thấp giọng hỏi Trần Băng Phong:
"Trung tướng Trần, chúng ta không xuất quân sao?"
Trần Băng Phong hừ lạnh: "Chỉ biết cắm đầu làm việc thì có ích gì?"
Phó quan Bạch Hạc không hiểu.
Trần Băng Phong khoanh tay ra sau lưng: "Khu dân cư 333 đang khổ sở lắm rồi, bảo đội cứu viện đưa ít thức ăn, quần áo tới cho bọn họ. Phi Long không làm hết được thì Bạch Hạc tất nhiên phải bổ sung."
Phó quan Bạch Hạc suy nghĩ một lúc, sau đó mắt sáng lên.
"Để tôi đi sắp xếp!"
Trên chiến hạm Phi Long, Cảnh Hi và Trì Nghiêu ngồi cùng nhau bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo.
Lữ Mông vội vàng từ bên ngoài bước vào.
"Lão đại, nghe nói cái tên Trần khốn kiếp đó đến rồi?"
"Chú ý lời nói của cậu." Miệng Cảnh Hi thì nói vậy nhưng giọng điệu không hề nghiêm khắc, "Tối nay để họ nghỉ ngơi, sáng mai sẽ hành động."
Lữ Mông ngồi xuống bên cạnh Cảnh Hi, nhìn bản đồ ba chiều trên bàn, dùng tay khoanh một vùng.
"Khu vực này toàn là chuột, chúng có thể đào hầm, đánh nhau với chúng rất tốn sức!"
Trì Nghiêu: "Âm thanh có thể chấn chúng ra ngoài."
Lữ Mông định nói không có tác dụng, nhưng lại nghĩ đến việc Trì Nghiêu có loại âm thanh tăng cường, thế là nuốt lại lời nói.
Cảnh Hi ước lượng khoảng cách, đánh dấu một điểm cách hang động phía nam khoảng ba mươi cây số, sau đó vẽ một vòng tròn lấy hang động làm tâm.
"Không được đến gần khu vực này."
Lữ Mông khó hiểu: "Tại sao?"
Cảnh Hi: "Dưới lòng đất khu vực này có một loại khoáng thạch nào đó, tạo thành một lớp chắn tự nhiên, thiết bị dò tìm của chúng ta rất khó định vị chính xác thú triều."
Lữ Mông suy nghĩ một lúc rồi nhìn sang Trì Nghiêu: "Anh có cách giải quyết không?"
Trì Nghiêu nhướng mày: "Cậu hỏi tôi?"
Nhìn ánh mắt chế giễu của anh, Lữ Mông nghẹn lời.
Câu hỏi kiểu này đúng là ngớ ngẩn thật.
"Không vào được thì dụ chúng ra." Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu, "Anh thấy thế nào?"
Trì Nghiêu: "Ừ, thử xem."
Lữ Mông: "..."
Anh ta đúng là thiên vị không chừa chút dấu vết nào.
Sau khi lập xong kế hoạch tác chiến và phân công nhân sự, đã là đêm khuya, Cảnh Hi nằm xuống chiếc giường lạnh lẽo lăn qua lăn lại vài lần, rồi đứng dậy nhẹ nhàng đi sang phòng ngủ khác.
Trong phòng ánh sáng rất mờ, Cảnh Hi lén lút vén chăn lên chui vào.
Chăn đệm rất ấm, còn mang theo mùi hương đặc trưng của Trì Nghiêu, rất dễ chịu.
Cảnh Hi nhích dần về phía Trì Nghiêu, lại nhích thêm chút nữa, ôm lấy eo anh, nằm trong lòng anh tìm tư thế thoải mái để chuẩn bị ngủ.
Trì Dao bị hành động của cậu làm cho bật cười.
Cậu coi anh như cái gối ôm, muốn ôm thì ôm à?
Trì Nghiêu quay người, kéo cậu lại gần, cười khẽ.
"Mấy ngày nay, anh có cảm giác mình giống gà mái ấp trứng, nhóc con này rời anh nửa bước cũng không được."
Vừa nói xong, lưng anh bị véo nhẹ một cái.
"Em không phải nhóc con."
Trì Nghiêu vuốt qua mái tóc dài của cậu, cười: "Vậy là nhóc lớn?"
Anh dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Đúng là khá lớn."
Cảnh Hi: "..."
Không biết xấu hổ.
Trì Nghiêu: "Lần sau thử xem độ bền... ưm"
Cảnh Hi không chịu nổi nữa, đưa tay bịt miệng anh.
"Ngủ đi."
Đợi đến khi Cảnh Hi ngủ say, Trì Nghiêu lại không ngủ được.
Nhìn gương mặt xinh đẹp, ngoan ngoãn đang say ngủ trước mắt, anh mở thiết bị đầu cuối chuyển sang chế độ ban đêm.
Tìm đến khung trò chuyện với Phương Lương, anh mở một đoạn video.
【Việc bạn mở video này chứng tỏ bạn đang phiền lòng vì kỹ thuật hôn kém của mình——】
Trì Nghiêu: "..."
Anh không hề phiền lòng, chỉ là xem chơi thôi.
【Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu nói về chuyện hẹn hò——】
Trì Nghiêu: "..."
Anh kéo thanh tiến độ lên năm phút.
【Thông thường, sau ba đến năm buổi hẹn hò, bạn có thể tìm một thời điểm và bầu không khí thích hợp để hôn đối phương. Lần đầu tiên nhớ không được ép buộc, nếu gây phản cảm cho đối phương, rất có thể sẽ tuyên bố kết thúc mối quan hệ này.】
Ba đến năm buổi hẹn——không có.
Thời điểm thích hợp——trên bàn ăn với ông nội Cảnh Hi.
Bầu không khí thích hợp——đánh úp.
Không ép buộc——đã ép buộc.
Gây phản cảm cho đối phương——suýt đánh nhau.
Chỉ một câu ngắn ngủi, cái cần trúng thì không trúng, cái không cần trúng thì lại trúng hết.
Trì Nghiêu khó chịu kéo thanh tiến độ lên phía trước, video bắt đầu giới thiệu cấu tạo khoang miệng.
Miễn cưỡng duy trì được ba mươi giây, Trì Nghiêu mí mắt đánh nhau, ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Trì Nghiêu bị tiếng hét lớn của Nhan Khải đánh thức.
"Thật quá đáng!" Nhan Khải kích động nói, "Bọn họ sao có thể làm như vậy chứ!"
"Lại có chuyện gì?" Trì Nghiêu đầu bù tóc rối ngồi xuống bàn ăn.
Nhan Khải phóng to màn hình: "Anh xem cái báo cáo này!"
Trì Nghiêu cắn một miếng bánh mì, ngước mắt lên nhìn.
Trên giao diện là một nền tảng mạng xã hội nổi tiếng mà ngay cả một người không thường online như anh cũng biết.
Trên cùng là tin nhắn của một tài khoản có tên "Bạch Hạc Lượng Xí" đăng tải.
【Hệ tinh Tọa độ Bạch Kình 333 bất ngờ bị thú triều tấn công, quân đoàn Bạch Hạc lập tức lên tuyến đầu, bảo vệ an toàn cho dân cư vùng bị nạn.】
Phía dưới kèm theo rất nhiều ảnh và video.
Trong video, đội cứu hộ mang ký hiệu của Bạch Hạc hướng dẫn người dân lên chiến hạm, phân phát nước và lương thực, người dân xúc động cúi đầu cảm tạ họ.
Trì Nghiêu mở phần bình luận, toàn là những lời ca ngợi kèm theo việc dìm hàng.
"Nhân dân Đế quốc cảm ơn các ngài!"
"Nào có cái gọi là bình yên vô lo, đều là chiến sĩ Bạch Hạc gánh vác tất cả cho chúng ta! [rơi lệ]"
"Không hổ danh là quân đoàn đáng tin cậy nhất của quân đội! Quá xuất sắc so với một số quân đoàn chỉ được cái mã ngoài!"
"Phi Long đã đi lâu như vậy rồi, rốt cuộc là đang làm gì?"
"Phi Long rất cố gắng, nhưng dù gì chỉ huy của họ còn trẻ, không thể sánh bằng Bạch Hạc đâu."
"Nói thật thì, ngoại hình của Cảnh Hi đúng là không chê vào đâu được, nhưng thực chiến thì Bạch Hạc vẫn giỏi hơn."
"Họ cứu được vài người mà đã vội vàng phát thông báo." Nhan Khải tức giận nói, "Sợ bị chậm chân, không giành được công lao."
Cảnh Hi thản nhiên uống một ngụm cà phê: "Bình thường thôi."
Trì Nghiêu cười khẩy: "Thật sự là việc mà chỉ có mấy kẻ ngốc mới làm."
Thấy hai người không có ý định để tâm, Nhan Khải cuống lên.
"Lão đại, tôi có thể phát thông báo không? Mấy tài liệu tương tự như thế này bọn tôi không thiếu, đăng liền một lúc trăm cái cũng được!"
"Không cần phân tâm vì mấy chuyện này." Cảnh Hi đặt cốc xuống, "Cậu báo với mọi người, mười phút nữa họp bàn chiến thuật trước khi chiến đấu."
Nhan Khải mím môi, nghe theo rồi ủ rũ chạy đi.
"Không để tâm à?" Trì Nghiêu nhìn Cảnh Hi đối diện.
Cảnh Hi chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo và cà vạt: "Không có thời gian."
Trên một chiến hạm của Phi Long, một nhóm dân tị nạn trước đây từng gây sự đang giúp đỡ phân phát vật tư, duy trì trật tự.
"Nhìn này, cuối cùng thì cuộc chiến này cũng lên hot search!"
"Bạch Hạc là cái quái gì? Người cứu chúng ta đâu phải họ, là Phi Long mà?"
"Có phải ghi nhầm không?"
Tin tức mà Bạch Hạc đăng tải giống như một ngòi nổ, lập tức kéo sự chú ý của dư luận lên đỉnh điểm.
Ngày càng nhiều người bắt đầu quan tâm đến cuộc chiến này.
Trong số nhiều tiếng nói ca ngợi Bạch Hạc, dần dần xuất hiện những ý kiến trái chiều.
"Tôi là người trực tiếp trải qua thảm họa này, không biết sao trên mạng lại có nhiều người khen Bạch Hạc vậy. Tôi và toàn bộ khu dân cư của mình đều được chiến sĩ Phi Long cứu thoát. [ảnh]"
"Hiện giờ chúng tôi đang trên chiến hạm cứu hộ của Phi Long, có ăn có mặc, tinh thần mọi người đều rất tốt, đã tự tổ chức thành nhóm để quản lý hằng ngày, mong giảm bớt gánh nặng cho Phi Long. [ảnh][ảnh]"
"Nhìn nhiều người khen Bạch Hạc, tôi quay lại xem giấy tờ cư trú của mình, đúng là số hiệu 333, nhưng chúng tôi được Phi Long cứu đấy, chẳng liên quan gì đến Bạch Hạc! [ảnh]"
"Khen lố thì khen lố đi, tại sao lại phải dìm Phi Long? Không ai lên tiếng kiện cái đám trú quân ở 333 à? Trước khi Phi Long đến, họ chẳng làm gì cả!"
"Phi Long làm nhiều như vậy mà cũng không thấy họ đòi công lao, thật kỳ lạ."
Trì Nghiêu và Cảnh Hi chưa cần ra tay, dư luận trên mạng đã dần nghiêng về phía họ.
Trần Băng Phong nhìn những bình luận trên mạng, sắc mặt tối sầm.
Phó quan Bạch Hạc đứng cách hắn ba bước, không dám thở mạnh.
Trong khi mạng xã hội đang náo loạn, Phi Long đang dồn thú triều về phía dãy núi phía Nam.
Trì Nghiêu xử lý xong một số công vụ, nhìn đồng hồ, đứng dậy đi đến phòng chỉ huy gọi Cảnh Hi ăn cơm.
Với người cuồng công việc, bận rộn đến bỏ bữa hai ba lần là chuyện bình thường.
Khi đi ngang qua cửa bếp, anh bất ngờ khựng lại.
Người trong tấm kính cửa bếp đôi mắt phát ra ánh vàng rực rỡ, đồng tử cũng biến dạng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đôi mắt đó trở lại màu đen bình thường.
Sắc mặt Trì Nghiêu trầm xuống, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại.
Sắp đến rồi sao?