Cảnh Hi cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông đều đau nhói, bản năng chống cự, nhưng lại thả lỏng trong nụ hôn của Trì Nghiêu.
Cậu dứt khoát chui vào trong xe, ngược tay đóng cửa, lần mò mở hệ thống lọc không khí trong xe.
Nếu pheromone mạnh như vậy bị hệ thống thông minh của hầm xe phát hiện sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.
Nơi nào anh chạm vào cũng như sắp khiến người ta bỏng, cuối cùng Cảnh Hi vẫn không thể thắng nổi sự lo lắng, đẩy Trì Nghiêu ra.
Cậu cố gắng khống chế không để pheromone của mình phát tán, không thể gây kích thích thứ hai cho Trì Nghiêu.
Người trước mặt ánh mắt mơ màng, tia sáng vàng trong mắt lúc ẩn lúc hiện.
Trong không gian chật hẹp, tối tăm, giữa làn pheromone cuồng nhiệt, còn xen lẫn mùi máu tanh.
Tim Cảnh Hi giật mạnh, rất nhanh phát hiện vết máu trên ống tay áo anh.
"Bị thương rồi?!"
Cảnh Hi nhẹ nhàng kéo phần bị rách ra, nhưng chỉ thấy ngoài vết máu đã khô lại, làn da hoàn toàn không có vết thương nào.
Đã tự động phục hồi rồi?
Rốt cuộc ai có thể làm Trì Nghiêu bị thương? Là Nguyễn Lăng Vân sao?
"Hi Hi—" Trì Nghiêu ôm cậu cọ cọ, giọng khàn khàn, "Anh khó chịu."
Cảnh Hi xoa đầu anh an ủi, mày nhíu chặt.
Vẫn còn thời gian đến buổi tiệc tối.
Ban đầu xin phép về cũng được, nhưng buổi tối phải trao huy chương cho Cực Ảnh, tất cả mọi người đều đang dõi theo, Trì Nghiêu không thể không đến.
"Thời kỳ mẫn cảm của anh đến rồi, chịu khó một chút, bây giờ chúng ta về nhà, tiêm thuốc ức chế vào sẽ không khó chịu nữa."
Cảnh Hi muốn anh sang ghế phụ, nhưng vừa thử kéo tay anh ra lại bị ôm chặt.
"Không thể về nhà."
Trì Nghiêu lắc lắc đầu vẫn còn choáng váng, cố gắng kiềm chế cảm xúc sắp mất kiểm soát, "Người của U Linh đến rồi."
Cảnh Hi sững sờ: "U Linh?"
Trì Nghiêu ghé sát vào tai cậu, khẽ nói: "Tìm vài người đáng tin bảo vệ Bùi Chấn Nhạc, tối nay có người muốn ám sát ông ấy."
Mắt Cảnh Hi hơi mở to.
"Có cận vệ quân—"
"Vô dụng!" Trì Nghiêu thở dốc, day trán, tay kia lại ôm chặt cậu, "Có người của hắn lẫn trong đó."
Cảnh Hi cố ngồi thẳng lên: "Hắn? Kẻ điều khiển U Linh?"
Trì Nghiêu hít sâu mấy hơi, có Cảnh Hi ở đây, sát ý làm ảnh hưởng đến lý trí tiêu tan bớt một chút.
"Em về trước đi theo Bùi Chấn Nhạc, bảo người mang thuốc ức chế tới."
Ánh vàng trong đôi mắt xinh đẹp của Trì Nghiêu dần biến mất, nhưng Cảnh Hi vẫn rất lo lắng.
Đây là quân bộ, Trì Nghiêu lại là lần đầu tiên đến thời kỳ mẫn cảm, cứ để anh lại đây như vậy quá nguy hiểm.
"Đi mau." Trì Nghiêu đặt trán lên vai cậu, "Không đi anh sẽ hối hận đấy."
Cảnh Hi: "......"
Vậy thì anh buông tay ra đi.
Để người khác mang thuốc ức chế tới là chuyện tuyệt đối không thể.
Không nói đến Trì Nghiêu, chỉ riêng sự an toàn của người dưới tay mình cậu cũng phải cân nhắc.
Nhưng bên Thượng tướng Bùi——
Trong tình huống này cậu không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Cảnh Hi gửi một cuộc gọi cho Lữ Mông, sợ đối phương không thấy, cậu cố ý chọn chế độ bắt buộc hiển thị hình ảnh.
Một lát sau, cuộc gọi được kết nối.
"Lão đại?"
Lữ Mông vội vã chạy ra khỏi hội trường, thấy Cảnh Hi đang ở trong môi trường tối đen, dường như là trong xe, hắn lập tức có dự cảm không lành, "Ngài đang ở đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Cảnh Hi: "Cậu lập tức đến nơi nào có thể nói chuyện được đi."
Nơi có thể nói chuyện?
Lữ Mông nhìn quanh, chỗ gần nhất chính là nhà vệ sinh.
"Đợi tôi một chút."
Hắn nhanh chóng chạy vào một buồng vệ sinh, nhấn nút trên tường, khởi động chế độ chống ồn.
Cảnh Hi: "Có một nhiệm vụ khẩn cấp, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu sau. Nhớ kỹ, ngoài những người tôi chỉ định thì không được báo cho bất kỳ ai khác. Nếu có ai hỏi, cứ nói là tôi căn dặn, bảo họ đến hỏi tôi."
Thấy lão đại nghiêm túc như vậy, trong lòng Lữ Mông cũng căng thẳng hẳn lên.
"Rõ!"
Lúc chuẩn bị cúp máy, trong màn hình đột nhiên xuất hiện một đôi tay, vai của Cảnh Hi có thêm một cái đầu.
"Hi Hi, xong chưa?"
Giọng nói này, Lữ Mông không thể nhầm lẫn, chính là Trì Nghiêu.
Nhưng giọng điệu của đối phương lúc này nghe rất tủi thân, thêm vào động tác kia, nghe như đang làm nũng.
"Lão đại, anh anh anh anh——" Lữ Mông kích động đến mức lắp bắp.
Chuyện gì vậy?! Sao lão đại lại ở trong xe với Trì Nghiêu?!
Cảnh Hi vuốt ve gương mặt của anh, khẽ nhíu mày: "Cậu quay lại hội trường trước đi."
Lữ Mông còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cuộc gọi đã bị cắt đứt, rất nhanh sau đó hắn nhận được tin nhắn của Cảnh Hi.
Hắn lướt qua một lượt, lau mặt, vội vã chạy ra ngoài.
Trong bãi đỗ xe, Cảnh Hi đặt một nụ hôn lên trán đang nóng như lửa của Trì Nghiêu, khẽ nói: "Anh ở đây chờ em, em sẽ quay lại ngay."
Trì Nghiêu ngửi ngửi mùi hương trên người Cảnh Hi.
Ngoài mùi sữa tắm ra thì chẳng còn ngửi thấy gì khác.
Vừa thấy thất vọng lại vừa phấn khích, Trì Nghiêu cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, cứ có cảm giác thiếu một chút gì đó, cào xé đến ngứa ngáy khó chịu, lại không biết làm sao để cảm thấy thoả mãn.
Cuối cùng cũng xuống xe, Cảnh Hi quay đầu lại liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Trì Nghiêu.
"Ngoan ngoãn ngồi đây, không được đi đâu hết."
Trì Nghiêu ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, cho đến khi không còn thấy nữa.
"Xong rồi." Trì Nghiêu tựa lưng vào ghế, che mặt, "Muốn em ấy quá đi mất."
Đây là kỳ mẫn cảm sao?
Tại sao lại hoàn toàn khác với những gì anh cảm nhận được ở Cảnh Hi?
Rời khỏi bãi đỗ xe, Cảnh Hi vội vàng đi về phía phòng y tế gần nhất.
Hai vị quân y trực ban đang xem trực tiếp buổi phát biểu, đột nhiên thấy Cảnh Hi đi vào, tưởng đã xảy ra chuyện gì.
" Thiếu tướng Cảnh."
Ánh mắt của Cảnh Hi lướt qua bọn họ.
Phòng y tế của quân khu xưa nay luôn do quân y của các quân đoàn luân phiên trực, mà hai người này thuộc quân đoàn Kền Kền.
"Tôi cảm thấy không khỏe, phiền cậu cho tôi hai liều thuốc ức chế." Cảnh Hi nói.
Quân y ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, vội vàng kê đơn.
"Được, ngài chờ chút."
Cũng không trách họ ngạc nhiên.
Cảnh Hi vào quân khu bao năm nay chưa từng đến phòng y tế lần nào.
Vị thiếu gia quý tộc này bình thường dùng thuốc đều do các chuyên gia của viện nghiên cứu trung ương tự tay kê đơn.
Thuốc ức chế là loại thuốc thường dùng, rất nhanh đã được kê xong.
Cảnh Hi cầm lấy thuốc ức chế, lật xem.
Loại này khác với loại bình thường cậu dùng, là loại thông dụng nhất dành cho alpha trong quân đội.
Không biết có hiệu quả với Trì Nghiêu không nữa.
"Cảm ơn." Cậu nói lời cảm ơn, rồi rời đi.
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt người khác, nhưng bước chân lại không tự chủ được mà nhanh hơn.
Bước ra khỏi tòa nhà, vừa khéo đụng phải đám đông tan họp đi ra.
Để tránh rắc rối, Cảnh Hi định đi vòng ra bãi đỗ xe, nhưng vẫn bị gọi lại.
"Tôi cứ tưởng cậu bị rớt xuống hố rồi chứ." Hoàng Hạo đi tới, khoác vai cậu.
Trong lòng Cảnh Hi nóng như lửa đốt, sắc mặt lại càng lạnh hơn: "Tôi không khỏe, vừa đi phòng y tế một chuyến."
"Cậu sao vậy?" Hoàng Hạo đánh giá cậu từ trên xuống dưới, cười mỉa, "Không phải là bị trĩ chứ?"
Cảnh Hi phủi tay hắn ra, nhíu mày: "Tôi phải đi đón người."
Vừa gạt được Hoàng Hạo, phía bên kia lại nghe thấy tiếng gọi của Bùi Chấn Nhạc.
"Cảnh Hi, lại đây một lát."
Cảnh Hi: "......"
Bùi Chấn Nhạc mặc quân phục tổng tư lệnh, trông lại càng uy nghiêm hơn vài phần.
"Tối nay cậu đi cùng tôi chúc rượu."
Đám sĩ quan xung quanh nghe thấy vậy, nhìn Cảnh Hi với ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ.
Bùi Chấn Nhạc vừa nhậm chức đã dẫn Cảnh Hi theo bên cạnh, sợ là muốn bồi dưỡng người kế nhiệm.
"Tôi phải canh chừng Trì Nghiêu." Cảnh Hi lạnh nhạt nói.
Nếu Trì Nghiêu không đột ngột vào kỳ mẫn cảm, Cảnh Hi cũng không có ý kiến gì, có thể vừa làm bảo vệ, nhưng giờ với tình trạng của Trì Nghiêu, cậu không thể bỏ mặc anh được.
Bùi Chấn Nhạc: "Nếu không ổn thì để cậu ta đi cùng, tôi nhớ tửu lượng của cậu nhóc đó cũng khá mà."
Cảnh Hi quay đầu nhìn ông: "Ngày ngài thăng chức mang theo tinh tặc đi chúc rượu, hợp lý sao?"
Bùi Chấn Nhạc xua tay không để ý: "Chẳng phải tình huống đặc biệt sao?"
Cảnh Hi: "......"
Trong bãi đỗ xe, Trì Nghiêu đợi trái đợi phải, nhìn đồng hồ từng giây từng giây một, nhưng Cảnh Hi vẫn chưa trở lại.
Không có Cảnh Hi ở bên, cảm giác an toàn vừa có được đã nhanh chóng biến mất.
Trì Nghiêu tháo dây an toàn, càng thêm bứt rứt.
Đúng lúc thần kinh căng đến cực hạn, hai chiếc xe lơ lửng chạy vào, dừng lại ở chỗ đỗ xe phía xa.
Anh cảnh giác nhìn qua phía đó.
Chỉ trong chốc lát, từ trên xe bước xuống hai người đàn ông alpha mặc vest đen. Cả hai đều cầm theo cặp tài liệu, trông giống như những nhân viên tinh anh.
Thấy họ đi về phía mình, Trì Nghiêu tắt hệ thống thanh lọc trong xe, núp xuống dưới cửa sổ.
Tiếng giày gót đập xuống nền đất, tạo ra tiếng vang không nhỏ trong không gian yên tĩnh này.
"Bọn họ kết thúc rồi chứ?" Một alpha lên tiếng.
Người kia đáp: "Vừa mới kết thúc."
Qua khe hở, Trì Nghiêu thấy một người trong số họ đang kiểm tra thiết bị đầu cuối.
"Chúng ta đi đến hành lang tòa nhà số 8."
Tòa nhà số 8?
Trán Trì Nghiêu đầy mồ hôi, anh kéo lỏng cổ áo, cố gắng nhớ lại bản đồ quân khu mà mình đã xem trước đó.
Buổi tối tổ chức tiệc tại sảnh số 3, đi từ đây qua đó sẽ không đi ngang tòa nhà số 8, nhưng nếu từ sảnh số 1 đi đến văn phòng của Thống soái thì sẽ đi ngang qua.
Hành động của bọn họ thật nhanh.
Nhìn bọn họ rời đi, Trì Nghiêu nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp.
Khi mở mắt ra lần nữa, trên gương mặt anh đã không còn sự lo lắng.
Anh đội mũ lưỡi trai lên, mở cửa xe, nhẹ nhàng theo sau họ.
Cảnh Hi khó khăn lắm mới thoát khỏi Bùi Chấn Nhạc và đồng nghiệp. Khi cậu trở lại bãi xe thì phát hiện, người không thấy đâu nữa.
Cậu nhanh chóng kiểm tra xung quanh, không có bất cứ động tĩnh nào, cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào.
Đi đâu được chứ?!
Nơi này đối với Trì Nghiêu mà nói chính là đại bản doanh của kẻ địch, dù buổi tối anh được mời đến với tư cách là khách quý, nhưng không có mấy ai hoan nghênh anh.
Cảnh Hi lập tức chạy ra ngoài, trong đầu đưa ra mệnh lệnh cho Tiểu Hồng.
【Từ giờ phút này trở đi, giám sát mạng lưới quân đội!】
Thiết bị đầu cuối lóe lên ánh sáng đỏ, trong đầu vang lên phản hồi của Tiểu Hồng.
【Võ thần không dễ lừa đâu, cho dù kết hợp với anh trai cũng chỉ có thể chiếm quyền không được bao lâu.】
Cảnh Hi: 【Được bao lâu hay bấy lâu.】
【Rõ!】
Trí não Võ thần của quân đội được mô phỏng theo trí não trung tâm, về trí tuệ và tốc độ tính toán đều vượt xa các AI khác.
Nhưng thể siêu thông minh của cậu cũng không thua kém.
Trì Nghiêu âm thầm bám theo hai alpha đó đến tòa nhà số 8.
Bên ngoài có khá đông người qua lại, vì buổi tối có tiệc rượu, ngoài quân nhân còn có một số người mặc vest và lễ phục.
Hai alpha đó trà trộn vào đám đông mà không hề có chút gì không tự nhiên, nhưng Trì Nghiêu lại cảm nhận được khí tức đồng loại từ trên người họ.
Đến tòa nhà số 8, hai người bọn họ có thẻ thông hành tạm thời tối nay, rất dễ dàng vượt qua cửa kiểm soát.
Chú ý thấy họ đi về hành lang bên phải, Trì Nghiêu bước lên bậc thang.
"Khoan đã."
Nhân viên trực ban gọi anh lại: "Anh là ai, đến đây tìm ai?"
Ánh mắt Trì Nghiêu lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn qua.
Không cần bất kỳ hành động gì, chỉ một ánh mắt đã khiến nhân viên trực ban lạnh sống lưng.
"Anh, là Trì Nghiêu?"
Trì Nghiêu: "Đã nhận ra rồi thì tránh ra."
Mọi người đều biết Trì Nghiêu được Bùi Chấn Nhạc đích thân mời đến Đế Đô tinh, tối nay còn trao huân chương cho Cực Ảnh.
Vì vậy sự xuất hiện của Trì Nghiêu ở đây cũng không có gì lạ.
Nhưng bộ đồ thể thao này là sao chứ?!
Làm sao lại có thể ăn mặc thiếu lịch sự như vậy?!
Hai người kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa, Trì Nghiêu quét thiết bị đầu cuối rồi đi thẳng về phía hành lang bên phải.
Khi thấy lại hai người đó, họ đang nói chuyện với Bùi Chấn Nhạc.
"Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Chủ tịch Tập đoàn Dược Long Đạt, chờ sau khi tôi rảnh sẽ bàn với ông ta về kế hoạch hợp tác tiếp theo." Bùi Chấn Nhạc cười nói, "Tiệc rượu còn một lúc nữa mới bắt đầu, tôi sẽ sắp xếp người đưa hai vị đến sảnh số 3 nghỉ ngơi trước."
Ông vẫy tay gọi cấp dưới lại.
Người đó vừa đến gần, một alpha bỗng kêu lên.
"Cẩn thận!"
Một người kéo lấy cổ tay Bùi Chấn Nhạc, kéo ông về phía mình, người kia rút ra cây kim thép từ một bên thiết bị đầu cuối.
Hai người trước sau án ngữ, vị trí vừa khéo che được tầm nhìn của camera.
Bùi Chấn Nhạc đứng gần, cho dù trong khoảnh khắc cảm giác được có gì đó không ổn, cơ thể cũng bị kéo lệch về bên cạnh.
Phó quan nhìn tình thế không ổn, lập tức rút súng.
"Đứng yên!"
Nhưng tốc độ rút súng của hắn không thể nhanh bằng hai alpha này.
Khi mũi kim tẩm độc sắp chạm đến quần áo Bùi Chấn Nhạc, alpha đó bỗng bị một người từ phía sau siết chặt cổ.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc bên tai.
Trước mắt hắn tối sầm, hoàn toàn không kịp phản kháng đã ngã xuống đất.
Alpha giữ lấy Bùi Chấn Nhạc liền vung chân đá, nhưng còn chưa kịp đá đã bị Trì Nghiêu nhanh hơn đá trúng đầu gối.
"Á—!"
Bùi Chấn Nhạc lập tức ổn định lại cơ thể, nhưng còn chưa kịp phản kích, alpha còn lại cũng bị vặn gãy cổ.
Phó quan giơ súng nhắm vào Trì Nghiêu.
"Giơ tay lên lùi lại!"
Bùi Chấn Nhạc nhìn anh ngẩng đầu, dưới mũ lưỡi trai lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo, tim đập liên hồi.
Ông hầu như chưa từng cảm nhận được sát khí và lực uy hiếp mạnh mẽ như vậy từ bất kỳ người trẻ tuổi nào.
Ở khoảng cách gần như vậy mà ông còn không kịp phản ứng, rốt cuộc Trì Nghiêu xuất hiện từ đâu?
Trì Nghiêu cúi người kéo lấy cổ áo sau của hai kẻ dưới đất, thản nhiên kéo vào trong dưới nòng súng.
"Đến bây giờ mà ông vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình sao, lão già chết tiệt?"
Bùi Chấn Nhạc: "......"
Phó quan nhìn thấy Trì Nghiêu, hoàn toàn ngớ người.
Tại sao Trì Nghiêu lại ở đây?!
Anh ta còn ra tay cứu Thống soái?!
Bùi Chấn Nhạc mở cửa phòng họp dưới lầu để Trì Nghiêu kéo người vào.
Nhìn cây kim thép trong tay kẻ dưới đất, ông nhíu mày.
"Tôi biết hai người này đã nhiều năm, sao có thể tiến hành ám sát được?"
Phó quan ngồi xổm xuống quan sát, từ cổ hai kẻ đó lột ra mặt nạ sinh học.
"Thống soái, ngài nhìn đi!"
Bùi Chấn Nhạc tiến lại gần kiểm tra, lông mày nhíu chặt.
Mang mặt nạ sinh học mà có thể qua được mấy lớp cửa kiểm soát?!
Phó quan xòe tay ra, quét khuôn mặt của họ.
Hồ sơ cá nhân lập tức xuất hiện lơ lửng.
"Hai người này đều là tử tù!" Phó quan không dám tin, quét lại lần nữa, "Bọn họ lẽ ra đã bị hành quyết từ lâu, làm sao có thể như thế này?!"
Trì Nghiêu đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài qua khe hở.
Số người không mặc quân phục đang tăng lên.
Chỉ trong vài phút, có không dưới mười người đã vào tòa nhà số 8.
Đây là văn phòng mới của Bùi Chấn Nhạc, ban ngày những khách dự tiệc rượu không đủ tư cách tham gia nghi lễ sẽ có rất nhiều người đến đây chúc mừng.
Trì Nghiêu lạnh lùng hỏi: "Còn bao lâu nữa là tới tiệc rượu?"
Sắc mặt của Bùi Chấn Nhạc cũng không dễ coi.
"Tiệc bắt đầu lúc sáu giờ, còn chưa đầy hai tiếng nữa."
Trì Nghiêu nói: "Tốt nhất ông hãy ở lại đây, đừng đi đâu cả."
Phó quan đứng dậy: "Làm sao có thể được? Bốn rưỡi phải đến sảnh số ba để chuẩn bị rồi."
Ánh mắt Trì Nghiêu lạnh lẽo nhìn qua: "Tiệc rượu quan trọng hay mạng sống quan trọng?"
Phó quan nhíu mày, lòng dạ run sợ.
Hôm nay Trì Nghiêu trông đặc biệt đáng sợ!
"Có phải cậu biết điều gì không?" Bùi Chấn Nhạc cau mày, "Bọn họ là ai?"
Không đợi Trì Nghiêu trả lời, bên ngoài đột nhiên có tiếng động nhẹ.
Ánh mắt Trì Nghiêu quét qua hai người nằm dưới đất, bước nhanh tới cửa.
Một bàn tay đột nhiên thò ra từ khe cửa, anh đá mạnh vào cánh cửa.
Cánh cửa đóng sầm lại kẹp lấy cánh tay đó, con dao quân dụng rơi xuống, bị Trì Nghiêu nhặt lấy.
"Ưm—!"
Khi cánh cửa bật mở, Trì Nghiêu nắm lấy bàn tay đó kéo mạnh, kẹp chặt cổ hắn ta đè vào sau cánh cửa.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Phó quan vừa quay đầu lại thì đã thấy một người bị Trì Nghiêu bẻ gãy cổ, nằm trên mặt đất giãy giụa.
"......"
Phản ứng nhanh như vậy? Là quái vật sao?!
Nghe tiếng bước chân bên ngoài, từng nhịp từng nhịp kích thích màng nhĩ, khiến Trì Nghiêu càng thêm bực bội.
Bọn chúng đáng chết hết.
Khi bực bội tới cực hạn, ngược lại Trì Nghiêu trở nên vô cùng bình tĩnh.
Phó quan cầm súng chạy tới, đang định tìm cơ hội bắn, nhưng bị Trì Nghiêu ngăn lại.
"Không thể nổ súng."
Sĩ quan phụ tá: "Tại sao?"
Trì Nghiêu: "Máu có độc."
Phó quan trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.
Tại sao máu lại có độc?
Nhưng Trì Nghiêu không kiên nhẫn giải thích nhiều, như một cơn gió vụt ra ngoài, trong nháy mắt đã bẻ gãy cổ của một người.
Nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, Bùi Chấn Nhạc khoanh tay sau lưng trầm ngâm suy nghĩ.
"Gọi bọn họ qua đây."
"Rõ!"
Phó quan mở thiết bị liên lạc, nhưng phát hiện hoàn toàn không có tín hiệu.
Hắn vội vàng bật hệ thống hội nghị của phòng họp lên, nhưng cũng không kết nối được.
"Thủ trưởng, Võ Thần đã bị chặn rồi!"
Quả nhiên là thế.
Bùi Chấn Nhạc không hề ngạc nhiên, nói tiếp: "Dùng đường dây nội bộ liên lạc với lính gác trực tòa nhà số 8."
Phó quan thao tác rất nhanh, nhưng phát hiện không liên lạc được với bất kỳ ai.
"Rắc, rắc, rắc!"
Lớp bảo vệ trên cửa sổ tự động kích hoạt, phó quan lập tức chạy tới kiểm tra.
Quay người nói với Phó quan Chấn Nhạc đầy lo lắng: "Chế độ phòng thủ đã bị ép kích hoạt!"
Sắc mặt Bùi Chấn Nhạc trở nên u ám.
Có người đã bất chấp thủ đoạn để giết ông ta.
Trong hành lang, Trì Nghiêu tận hưởng niềm vui mà việc giết chóc mang lại, khóe môi khẽ cong lên.
Viên đạn sượt qua cánh tay để lại vết lõm sâu trên tường.
Mùi máu tanh kích thích dây thần kinh của Trì Nghiêu càng thêm hưng phấn.
Anh bẻ gãy cổ một sát thủ, quay đầu nhìn về phía alpha vừa bắn anh, sở dĩ người này có thể mang súng vào là vì đã ngụy trang thành sĩ quan quân đội.
Khi đối phương chuẩn bị nổ súng lần nữa, Trì Nghiêu nghiêng người tránh né, đồng thời nhanh chóng tiếp cận, bẻ gập cổ tay đối phương, ép họng súng vào miệng hắn.
Trong ánh mắt kinh hoàng của tên sát thủ, Trì Nghiêu giữ lấy ngón tay hắn bóp cò.
Đoàng!
Dù là tốc độ hay kỹ năng đều không thể sánh được!
Những tên sát thủ cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh, nhưng không dám dễ dàng tiến đến.
"Chỉ có mấy người thế này? Khinh thường ai vậy?"
Trì Nghiêu xoay cổ, cười nhạt, "Khởi động cũng chưa đủ nóng."
Một tên sát thủ cải trang thành sĩ quan thấp giọng nói: "Chúng tôi không có ý muốn đối đầu với anh!"
Trì Nghiêu cười khẩy: "Nhưng điều đó không ngăn tôi giết các người."
Bất chợt có tiếng nổ vang.
Phó quan dùng báng súng đập ngất một tên sát thủ.
Đèn chỉ thị của thang máy đột nhiên thay đổi số.
Đám sát thủ nhanh chóng chạy về phía cầu thang.
Phó quan giật mình, lập tức đuổi theo.
"Không thể để bọn chúng lên trên!"
Trong phòng họp ở tầng một có thang máy riêng, có thể lên thẳng tầng cao nhất.
Không ra được thì chỉ có thể đi lên.
Trì Nghiêu kéo phó quan lại, sắc mặt lạnh băng: "Khôi phục liên lạc với bên ngoài, những việc khác giao cho tôi."
Thang máy dừng ở tầng 10, lại tiếp tục đi lên, dừng lại ở tầng 11.
Đám sát thủ lục soát khắp tầng 10 không thấy người, lại tiếp tục lên tầng trên.
Đến tầng 15 thì cuối cùng cũng thấy một bóng người chạy vào phòng.
"Ở đó!"
Một đám sát thủ lao tới, dùng vũ lực phá cửa, nhưng trong phòng họp rộng lớn không có một bóng người!
Rầm!
Cửa sau lưng đóng sầm lại.
Tất cả lập tức quay đầu, nhưng thấy Trì Nghiêu đang đứng ở cửa, nhìn bọn chúng cười.
Trong số những tên sát thủ, có kẻ da dẻ, móng tay dần dần thú hóa.
Nếu hành động lần này thất bại, chẳng ai sống sót được.
Tuyệt đối không được thất bại!
Trì Nghiêu không nhanh không chậm bước tới, trong nháy mắt đôi mắt biến thành mắt thú.
Anh cười lười biếng, nhưng trong ánh mắt lại chẳng chút ý cười.
"Đến đây, chơi đùa với mấy người một chút."
Tiếng gào thét kinh khủng phát ra từ trong phòng, sĩ quan phụ tá che chở Bùi Chấn Nhạc đứng ở cửa ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tiếng đó tuyệt đối không phải là âm thanh con người có thể phát ra!
Máu đặc chảy ra từ khe cửa, bốc lên mùi tanh tưởi khác thường.
"Thống soái, Trì Nghiêu thật sự có thể xử lý được không?" Giọng phó quan run rẩy, đầu tóc dựng đứng.
Bùi Chấn Nhạc: "Người của chúng ta đã chết hết rồi, bây giờ ngoài tin tưởng cậu ta còn có cách nào khác?"
Rất lâu sau, âm thanh trong phòng dần dần lắng xuống.
Phó quan giẫm lên vũng máu lớn di chuyển đến sau cánh cửa, tay vừa chạm vào cửa thì bên trong đột nhiên truyền ra tiếng của Trì Nghiêu.
"Đừng đến gần tôi."
Giọng của Trì Nghiêu khàn đặc, nghe ra có tiếng thở dốc nặng nề.
Anh bị thương rồi sao!?
Phó quan trong lòng thắt lại: "Cậu sao rồi? Trong văn phòng có hộp y tế, tôi có thể xử lý vết thương cho cậu."
"Gọi Cảnh Hi đến."
Một lúc lâu sau, giọng của Trì Nghiêu mới vọng ra từ bên trong.
Phó quan nhíu mày, quay sang cầu cứu Bùi Chấn Nhạc.
Bùi Chấn Nhạc nói: "Cảnh Hi không ở đây."
"Đi gọi em ấy đến."
Trì Nghiêu ngồi giữa căn phòng đầy xác thịt tứ chi bị chặt đứt, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào mặt bàn, tim đập dữ dội.
"Gọi Cảnh Hi qua đây!"
Anh sắp không kiểm soát được rồi...