Hai lão già beta đi cùng nhau tiến vào cổng an ninh, họ dựng cổ áo khoác lên, đội mũ nỉ, che mặt đến bảy tám phần, chỉ để lộ mái tóc bạc trắng.
Màn hình ảo bật lên cảnh báo màu đỏ, hiển thị nghi ngờ đã ngụy trang khuôn mặt, nhân viên lập tức bước đến.
"Thưa hai ông, xin phiền xuất trình giấy tờ."
Người già phía trước đưa tay, đưa thiết bị đầu cuối cho hắn quét.
Nhìn thông tin cá nhân hiển thị trên màn hình, nhân viên sững người, lập tức thái độ cung kính hơn nhiều.
"Xin lỗi vì đã làm phiền, mời các ông vào."
Người già rút tay về, ung dung đi vào bên trong.
Mười phút sau khi phi thuyền cất cánh, AI của phi thuyền thông báo năm phút nữa sẽ tiến vào điểm nhảy không gian đầu tiên.
Quản gia ra hiệu cho Bạch Dật ngồi ở vị trí bên cạnh, hai người rời ghế băng ngang qua khu vực nghỉ ngơi.
Một thanh niên beta mặc đồng phục chờ sẵn ở cuối hành lang, dẫn họ đến khoang cứu nạn khẩn cấp, nơi đặt buồng thoát hiểm.
Beta mặc đồng phục: "Xin mời ngài thắt chặt đai an toàn, ba phút nữa sẽ tách khỏi phi thuyền."
Bạch Dật ngồi vào buồng thoát hiểm, khoát tay.
Beta mặc đồng phục hiểu ý, xoay người rời đi.
Quản gia: "Lão gia, dưới kia báo lại rằng Bùi Chấn Nhạc đang nổi trận lôi đình ở quân bộ, đã phái người đi khắp nơi tìm ngài."
Bạch Dật nhếch môi, khinh miệt nói: "Chẳng qua chỉ là một thống soái vừa mới nhậm chức, thật sự nghĩ rằng có thể giam giữ tôi?"
Nhìn con số đếm ngược trước mắt, quản gia lo lắng đến mức tim đập thình thịch.
"Nếu ông ấy muốn tiến hành kiểm tra toàn diện, chúng ta phải làm sao?"
"Sợ gì chứ?"
Bạch Dật nhìn vào cánh cửa khoang đóng kín trước mặt, lạnh giọng nói, "Kêu bọn họ tập trung ở tọa độ z9871."
"Bọn họ đã lên đường rồi."
Quản gia căng thẳng đến mức cổ họng khô khốc, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, "Chúng ta sẽ đi đâu?"
Mắt Bạch Dật hơi híp lại.
"Đến biên giới."
Quản gia trợn tròn mắt.
"Chúng ta phải rời khỏi đế quốc?"
Bạch Dật mặt lạnh lùng, khóe môi căng chặt.
Cho dù Bùi Chấn Nhạc tìm ra cách giải quyết thứ kia, ông ta vẫn còn đường lui, nhưng khi Quân đoàn Huyền Vũ xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi.
"Tôi đã liên hệ với quốc gia liên minh, tạm thời trốn vài năm, đợi sóng yên biển lặng rồi tính."
Tim quản gia đập thình thịch.
"Liên minh vốn luôn đối đầu với đế quốc, sao lại đồng ý tiếp nhận chúng ta?"
Giọng Bạch Dật lạnh lùng: "Thành quả nghiên cứu về cơ thể cải tạo, tôi nghĩ họ sẽ rất hứng thú."
Quản gia há miệng, im lặng không nói gì thêm.
Mặc dù liên minh không phải là kẻ thù của họ, nhưng giữa các quốc gia không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Việc tiết lộ thành quả nghiên cứu tốn bao nhiêu công sức cho liên minh, có được xem là phản quốc không đây?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, hắn lập tức buộc mình dừng lại.
Dù có không tiết lộ cho Liên Minh, bọn họ cũng đã phạm phải trọng tội, không thể quay đầu lại được.
z9871 không xa nơi này, tương đối mà nói lực lượng quân sự yếu nhất, trạm nhảy do người của bọn họ kiểm soát.
Khi tàu thoát hiểm bay đến, quanh điểm nhảy đã có một hạm đội khổng lồ đang dừng lại.
Trong khoang tàu chính, Bạch Dật được người đỡ ra khỏi buồng tàu thoát hiểm.
Viên sĩ quan đứng đầu chào ông, cung kính nói: "Toàn bộ người ở điểm nhảy đã bị chúng tôi kiểm soát, có thể khởi hành bất cứ lúc nào."
Bạch Dật chỉnh lại trang phục hơi lộn xộn, bước nhanh về phía buồng chỉ huy.
"Tìm tuyến đường ngắn nhất đi đến biên giới Bắc Cực Tọa."
Viên sĩ quan sửng sốt: "Vâng!"
Vừa bước vào buồng chỉ huy, một thiếu úy vội vã chạy tới.
"Thưa ngài, hạm đội tuần tra Long Thần Tọa đang tiến gần, bọn họ đã gửi tín hiệu cảnh báo cho chúng ta."
"Động tác nhanh thật."
Bạch Dật gạt hắn ra, mấy bước đến bàn điều khiển.
Trên màn hình ảo phóng to, hiển thị một tín hiệu đỏ, yêu cầu bọn họ dừng lại để kiểm tra.
Bạch Dật: "Ẩn tất cả tín hiệu, lập tức vượt qua điểm nhảy."
"Rõ!"
Chỉ trong một phút, trên bàn điều khiển một lần nữa hiện ra cửa sổ cảnh báo màu đỏ, lần này còn kèm theo cảnh báo bằng giọng nói.
"Đây là hạm đội tuần tra số một của Long Thần Tọa, yêu cầu hạm đội dừng lại tại điểm nhảy số z9871-324 ngay lập tức để kiểm tra, nếu không phối hợp, chúng tôi sẽ thực thi biện pháp cưỡng chế!"
Mọi người trên chiến hạm lần đầu tiên nghe thấy loại cảnh báo này, trong lòng hoảng loạn vô cùng.
Viên sĩ quan dẫn đầu do dự nói: "Thưa ngài, chúng ta..."
Ánh mắt Bạch Dật nhìn sang: "Cậu nghe lời anh ta hay nghe lời tôi?"
Viên sĩ quan rùng mình, quay lại ra lệnh cho người lính trước bàn điều khiển: "Toàn tốc tiến lên!"
Điểm nhảy gần ngay trước mắt, một quả pháo hạt nhân bay ngang qua, chặn đường bọn họ.
Bạch Dật nhìn quy mô của hạm đội tuần tra, rồi nhìn đồng hồ.
Nếu không vượt qua điểm nhảy trong vòng nửa tiếng, bọn họ sẽ bị chặn ở đây.
Nghĩ đến điều đó, ông ta cắn răng.
"Chuẩn bị tấn công."
Viên sĩ quan ngẩn ngơ.
"Ngài, ngài nói tấn công hạm đội tuần tra?"
Bạch Dật: "Ở đây còn có kẻ địch khác à?"
Viên sĩ quan: "Vâng, vâng!"
Thời gian từng phút trôi qua.
Nhưng thực lực hai bên khá cân bằng, chiến sự bế tắc.
Bạch Dật mặt mày nghiêm trọng, tay nắm chặt sau lưng.
"Gọi toàn bộ người của chúng ta đến!"
Quản gia tim đập thình thịch, vội vàng mở đầu cuối: "Vâng!"
Ngoài điểm nhảy, bọn họ còn có lực lượng vũ trang đóng quân trên các hành tinh khác và các U Linh ẩn nấp trong đám thường dân.
Khi bọn họ chuẩn bị chạy trốn, đã yêu cầu bọn họ sẵn sàng, chỉ cần một mệnh lệnh là có thể hành động ngay lập tức.
Nhận được hồi đáp, quản gia vội vàng nói: "Năm phút nữa họ sẽ đến, mười lăm phút nữa tất cả sẽ có mặt!"
Tại buồng chỉ huy chính của hạm đội tuần tra số một, mọi người đang bận rộn làm nhiệm vụ của mình.
Chỉ huy quay sang hình ảnh ba chiều bên cạnh, cung kính nói: "Thưa ngài, có nên giảm cường độ tấn công không? Đánh tiếp nữa, bọn họ không chịu nổi quá mười phút đâu."
Bùi Chấn Nhạc ngẩng đầu nhìn tình hình chiến sự trên màn hình ảo.
"Không cần. Đối phó với lão cáo già Bạch Dật, nếu không làm thật thì sẽ bị phát hiện. Một khi ông ta bắt đầu nghi ngờ, kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại."
Một lát sau, màn hình giám sát phát hiện hạm đội đang tập hợp từ các phía.
Bùi Chấn Nhạc nhìn đồng hồ: "Cầm cự thêm năm phút rồi rút, để cho bọn họ đi."
Chỉ huy hạm đội tuần tra ngạc nhiên: "Không bắt sao?"
"Bắt?" Bùi Chấn Nhạc cười khẽ, "Đợi lâu như vậy, khó khăn lắm mới ép được ông ta lộ diện, bây giờ mà bắt thì uổng quá."
Chỉ huy: "..."
Nói người ta là cáo già, ngài cũng chẳng khác gì.
Vượt qua thành công điểm nhảy, dây thần kinh căng thẳng của Bạch Dật cũng hơi thả lỏng, ông ta ngồi xuống nhận ly trà quản gia đưa tới.
Quản gia vui vẻ nói: "Ra khỏi tuyến cảnh giới của Đế Đô Tinh, con đường phía trước sẽ dễ đi hơn nhiều."
Vì Đế Đô Tinh nằm ở Long Thần Tọa, cả hệ sao luôn duy trì trạng thái cảnh giới cao nhất.
Các thế lực khắp nơi đan xen phức tạp, dù Bạch Dật xuất thân từ đại quý tộc, lại là thượng tướng trọng yếu của quân bộ, cũng không thể tung hoành ở đây.
Bạch Dật hừ lạnh: "Thằng nhóc Bùi Chấn Nhạc đó còn non lắm để đấu với tôi."
Viên sĩ quan bước tới báo cáo: "Thưa ngài, mười phút nữa chúng ta sẽ thực hiện lần nhảy thứ hai, đến Bạch Hạc Tọa."
Bạch Dật gật đầu.
Nhiều nơi ở Bạch Hạc Tọa đang bùng phát thú triều, không thể rảnh tay đối phó bọn họ, dù có đi nữa thì cũng có không ít người của bọn họ ở đó.
Khả năng vượt qua là rất cao.
Sau cơn chấn động mạnh, AI chiến hạm phát ra thông báo thành công vượt qua điểm nhảy.
Bạch Dật vừa định tháo dây an toàn, đột nhiên nghe thấy tiếng cảnh báo chói tai.
Ông vội ngẩng đầu, trên bàn điều khiển có mấy màn hình đã chuyển sang màu đỏ, liên tục nhấp nháy cảnh báo lỗi.
"Thưa ngài, một chiến hạm của chúng ta bị tấn công!"
Bạch Dật ngồi thẳng dậy, nghiêm giọng nói: "Lập tức quét hình!"
Chẳng mấy chốc, trên màn hình giám sát xuất hiện một hạm đội khác, chúng dừng lại ngoài điểm nhảy, vừa vặn chặn đường của bọn họ.
Thấy biểu tượng trên chiến hạm chính, Bạch Dật đấm mạnh vào tay vịn.
"Phi Long!"
Cùng lúc đó, AI chiến hạm báo cáo tín hiệu cảnh báo từ Phi Long truyền đến.
Tại buồng chỉ huy chính của chiến hạm Phi Long, phó quan Giang Phong đứng trước bàn điều khiển, gửi cảnh báo cho đối phương.
"Đây là quân đoàn Phi Long, yêu cầu dừng lại ngay lập tức để kiểm tra! Đây là quân đoàn Phi Long...."
Khi hội họp với đại quân, Giang Phong đã tiếp tục đảm nhiệm công việc phó quan.
Vốn dĩ Nhan Khải, trợ lý tạm thời này, sẽ trở về vị trí cũ, nhưng Cảnh Hi thấy hắn làm việc khá tốt, liền đề bạt làm phó quan thứ hai, để hắn hỗ trợ Giang Phong.
So với hạm đội tuần tra Long Thần Tọa, Phi Long còn khó đối phó hơn nhiều.
Chỉ trong nửa giờ giao tranh ngắn ngủi, bên phía Bạch Dật đã gần như không thở nổi.
Bạch Dật giận dữ quát: "Sao bọn họ còn chưa đến?!"
Quản gia bận rộn đến mức không có thời gian để lau mồ hôi.
"Sắp, sắp đến rồi ạ!"
Bạch Dật nhìn Phi Long đang chắn đường phía trước, không nhúc nhích, mặt trầm xuống: "Lúc đầu không nên để tên phế vật này sống—"
Trên chủ hạm Phi Long.
Ánh mắt Giang Phong lướt qua từng cửa sổ trên màn hình, báo cáo một cách trật tự: "Có 78 hành tinh cư trú xung quanh, trong đó 45 vùng trời đã xuất hiện biến động, thời gian từ khi xuất hiện biến động cuối cùng đã cách đây 5 phút, theo dữ liệu cho thấy xác suất sẽ có thêm biến động là dưới 20%."
Cảnh Hi ngồi trên ghế chỉ huy, nhìn màn hình dày đặc những chấm đỏ đang tụ lại phía này.
"Kéo dài thời gian đánh."
Giang Phong: "Rõ."
Cảnh Hi: "Tình hình vật tư và năng lượng của chúng ta thế nào?"
Nhan Khải xem dữ liệu: "Vật tư còn có thể chống đỡ một tuần, về phần năng lượng, nếu bay bình thường thì có thể chống đỡ nửa tháng, nhưng nếu tấn công cường độ cao thì nhiều nhất chỉ được hai ngày."
Từ khi chiến tranh bắt đầu, Phi Long liên tục tham chiến ở nhiều nơi, năng lượng tiêu hao rất lớn.
Nếu muốn tiếp tục kéo dài với Bạch Dật, vấn đề năng lượng là điều đáng lo ngại.
Cảnh Hi mở bản đồ, xem thử có thể điều động một ít năng lượng từ căn cứ đóng quân gần đó hay không.
Nhưng các hành tinh gần đó đều đã bị Bạch Dật chiếm đóng, nếu gửi yêu cầu tiếp tế không chắc sẽ nhận được phản hồi kịp thời, hơn nữa cho dù có gửi năng lượng đến, cũng không biết có tiềm ẩn nguy cơ gì hay không.
Giang Phong giám sát những lực lượng quân sự đang tiến đến chi viện cho Bạch Dật, khi quét đến một vị trí thì ánh mắt lóe lên.
"Lão đại, tín hiệu này có chút kỳ lạ."
Cảnh Hi bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn qua.
Giữa một đống tín hiệu không rõ ràng, đột nhiên xuất hiện một biểu tượng hình trái tim đáng nghi, như một con tôm nhỏ nổi bật giữa bầy cá nhỏ, vô cùng thu hút.
Gần như cùng lúc đó, nhân viên vận hành trước bàn điều khiển đứng dậy báo cáo.
"Trưởng quan, có yêu cầu liên lạc vừa được kết nối."
Cảnh Hi bình thản nói: "Kết nối."
Trước mắt hiện ra một cửa sổ ảo, trong đó là một ông già nho nhã mặc áo dài cổ truyền.
Đây là lão đại của đoàn tinh tặc Rắn Độc, Cảnh Hi nhớ ra ông ta.
"Chào thiếu tướng Cảnh, tôi là—"
"Rắn Độc."
Cảnh Hi ngắt lời ông ta, "Có chuyện gì?"
Không ngờ Cảnh Hi lại biết mình, ông lão cười toe toét.
"Lão đại Trì có nói trong nhóm rằng có lẽ ngài đang thiếu năng lượng và vật tư, bảo chúng tôi toàn lực chi viện, đội quân chủ lực của chúng tôi vừa vặn ở gần B88 cứu viện, thấy tin liền chạy tới, hy vọng có thể giúp ngài."
Ánh mắt Cảnh Hi lóe lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tay vịn.
"Mọi người đưa năng lượng cho tôi, vậy mọi người thì sao?"
Ông lão: "Nhiệm vụ chính của chúng tôi hiện tại là phụ trách di tản dân tị nạn, không cần dùng nhiều năng lượng."
Thấy Cảnh Hi còn lưỡng lự, ông lão tưởng rằng Cảnh Hi đang e ngại, vội vàng giải thích: "Năng lượng chúng tôi dùng cũng là loại quân dụng cao cấp, không phải hàng rẻ tiền đâu, ngài cứ yên tâm sử dụng, không lấy tiền."
Giang Phong và Nhan Khải đứng cạnh: "......"
Không ngờ có ngày lại bị đoàn tinh tặc nhét năng lượng cho.
Cảnh Hi gật đầu: "Cảm ơn, tôi sẽ phái người tới nhận, trên chiến trường bảo các thành viên chú ý an toàn."
Mắt ông lão sáng lên, gật đầu lia lịa.
"Được được được!"
Ông ta quay đầu nhìn ra ngoài màn hình, vẻ nho nhã vừa rồi biến mất, thô lỗ hét lớn: "Mấy đứa đừng có ngủ nữa! Mau chuẩn bị kết nối năng lượng!"
Một tên đàn em hỏi: "Cho bao nhiêu ạ?"
Ông lão: "Tất nhiên là cho hết, hỏi thừa!"
Tên đàn em: "Rõ!"
Cảnh Hi: "......"
Ánh mắt liếc thấy tín hiệu hình trái tim, Cảnh Hi hỏi: "Tín hiệu là do mọi người tự chỉnh sửa à?"
Ông lão quay đầu nhìn vào màn hình, cười tít mắt: "Lão đại Trì nói chiến trường hỗn loạn, sợ bị đánh nhầm, bảo tất cả đoàn tinh tặc chỉnh sửa tín hiệu giống nhau."
Cảnh Hi: "......"
Sau khi ngắt kết nối, Giang Phong vẫn không thể tin được.
"Lão đại, Trì Nghiêu đã cho họ uống thứ thuốc mê gì vậy, sao trông đứa nào cũng lạ lùng thế?"
Thật đáng sợ.
Nhan Khải vỗ vai Giang Phong.
"Anh Giang, anh không ở đây thời gian trước nên không biết, bây giờ giới tinh tặc còn nhiệt huyết hơn cả tân binh của chúng ta, làm việc rất đáng tin cậy."
Giang Phong ngơ ngác: "Thật sao?"
Nhan Khải mỉm cười: "Phải, có ngài Trì ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Trong lúc họ nói chuyện, Cảnh Hi đã tìm ra quân đoàn cứu viện B88, đích thân gửi cho chỉ huy quân đoàn một tin nhắn, nhờ họ trong khả năng có thể, hỗ trợ cho Rắn Độc.
Gửi xong, ngón tay cậu ngừng lại một lúc trên màn hình ảo, rồi mở giao diện tin nhắn với Trì Nghiêu.
【Đã nhận được năng lượng của Rắn Độc, cảm ơn anh.】
Rất nhanh, tin nhắn bên kia gửi lại.
Trì Nghiêu: 【Lấy của dân, dùng cho dân, là việc nên làm.】
Cảnh Hi: "......"
Phi Long truy đuổi suốt hai ngày, từ Bạch Hạc Tọa đến Phì Ngư Tọa, rồi đến Bạch Kình Tọa.
Quân đội của Bạch Dật ngày càng lớn mạnh.
"Lão gia, Phi Long không chịu nổi nữa rồi!"
Quản gia vội vã chạy đến chỉ huy đài, "Tôi nghe họ nói Phi Long đang rút lui."
Bạch Dật đặt chén trà xuống, ung dung tựa lưng vào ghế.
"Đây là điều tất nhiên."
Quản gia không giấu được niềm vui: "Chi viện của họ hoàn toàn không tới kịp!"
"Không phải tới kịp, mà là không tới được."
Bạch Dật cười khẩy: "Trong tay lão Bùi có bao nhiêu quân, ông ta đều đã chia ra các chiến trường, còn lại——trừ khi tự ông ta đến, nếu không thì mệnh lệnh có nghe hay không không phải do ông ta quyết định."
Ánh mắt lướt qua màn hình đang nhấp nháy, Bạch Dật nhìn qua, đột nhiên bật dậy.
"Chuyện gì vậy?!"
Gần như đồng thời, một quân quan từ bàn điều khiển chạy đến, mặt đầy vẻ lo lắng.
"Trưởng quan, chúng ta bị lực lượng không rõ tấn công!"
Màn hình lại chớp lên, một chiếc chiến hạm khác ở phía sau bị phá hủy.
"Lập tức——!"
Lời Bạch Dật vừa thốt ra, quân hạm đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội, ông ta không đứng vững, loạng choạng vài bước đến mép bậc thềm của chỉ huy đài, bước hụt và ngã xuống.
Những người khác cũng chẳng khá hơn, tất cả đều lăn về phía bị nghiêng.
Tiếng cảnh báo chói tai của AI vang lên.
【Hệ thống cân bằng bị hỏng, đang tự kiểm tra, thời gian dự kiến là một phút——】
Bạch Dật nắm chặt lấy góc bàn kim loại cố định trên sàn mới có thể đứng vững, giận dữ quát: "Phái người đi sửa!"
Chiến hạm là loại phi thuyền an toàn nhất, rất khó bị tổn hại bởi ngoại lực.
Chưa kịp để Bạch Dật đứng dậy, giọng nữ dịu dàng của AI bỗng trở thành giọng nam.
【Tự kiểm tra hoàn tất, không thể sửa được, ba giây sau sẽ khởi động quy trình giải thể——ba......】
Một đám người choáng váng sửng sốt.
"Quy trình giải thể gì? Tại sao chiến hạm lại có chức năng này?!"
"Không được giải thể! Không được giải thể mà!"
"Có phải hệ thống AI gặp sự cố không?! Bộ phận chương trình kiểm tra nhanh lên!"
【Hai......】
Hệ thống vẫn đang đếm ngược, mọi người đều sợ đến mức chân tay bủn rủn.
Đây là ngoài không gian.
Chiến hạm mà giải thể thì tất cả đều sẽ tiêu đời!
"Hoảng cái gì?!"
Bạch Dật dựa vào chân bàn, mặt đầy khó chịu, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng giờ đã rối bù, "Trước tiên ổn định thân tàu!"
【Một......bùm!】
"Á á á á á——!"
Trong phòng chỉ huy vang lên những tiếng hét chói tai.
Thế nhưng chiến hạm không hề giải thể, ngược lại, thậm chí sự rung lắc còn giảm bớt.
Mọi người đều nín thở, không dám cử động.
Chỉ sợ động một cái, chiến hạm sẽ tan rã.
Giữa màn hình cảnh báo đầy những chữ đỏ trên bảng điều khiển, một cửa sổ mới bật lên.
Trong cửa sổ là một alpha trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, anh chống cằm, liếc mắt nhìn Bạch Dật, ánh mắt như cười mà không cười.
"Thượng tướng Bạch, lâu rồi không gặp."
Bạch Dật sa sầm mặt: "Trì Nghiêu!"
Trì Nghiêu: "Vui nhỉ, dắt chó của ông ra ngoài đi dạo à?"
Bạch Dật nhìn anh, ánh mắt sắc như dao: "Nếu không có tôi, cậu đã chết lâu rồi, chính tôi đã cứu cậu."
Trỉ Nghiêu bật cười vài tiếng: "Các người sao cứ thích tự đặt mình vào vị trí của một vị cứu thế vậy? Làm người nên khiêm tốn một chút."
Bạch Dật: "Nếu không có tôi để ý, cậu chỉ sống được nhiều nhất là đến 10 tuổi. Gien dã thú bành trướng sẽ dần dần nuốt chửng cậu, biến cậu thành một quái vật nửa người nửa thú, cuối cùng cơ thể không thể chịu nổi sức mạnh bá đạo đó mà phát nổ."
Mỗi câu nói của Bạch Dật, nụ cười bên khóe môi Trì Nghiêu lại nhạt đi một chút.
Bạch Dật hiện tại nói từng câu từng chữ đều nhằm mục đích làm rối loạn tinh thần anh, lý trí thì biết rõ, nhưng anh vẫn không thể không nhớ đến con quái vật trong hang động số 333 tự đặt cho mình một cái tên.
Tiêm gien dã thú vào cơ thể người giống như trồng một cái cây trong một chiếc cốc giấy, hệ rễ của nó dễ dàng có thể làm vỡ chiếc cốc.
Thấy anh có chút dao động, Bạch Dật đứng thẳng dậy.
"Thể cải tạo không thể sinh con với người thường, cậu là trường hợp duy nhất. Nếu không thì tôi đã có bao nhiêu cơ hội, tại sao lại không giết cậu?"
"Ông không giết anh ấy, tất nhiên là vì anh ấy vẫn còn có ích cho ông."
Giọng Cảnh Hi đột nhiên vang lên.
Ánh mắt Bạch Dật lóe lên, liền thấy bên cạnh Trì Nghiêu lại xuất hiện một cửa sổ khác.
"Ông cứu anh ấy cũng không phải vì anh ấy, chỉ vì lòng tham của ồn mà thôi."
Cảnh Hi lạnh lùng nói: "Thượng tướng Bạch, ông nên dừng tay đi."
Trì Nghiêu nhìn chằm chằm Bạch Dật, không để lộ cảm xúc.
"Vậy nên người năm xưa lập kế hoạch bắt tôi từ nhà họ Cảnh, là ông?"
Bạch Dật cười khẩy: "Ai bảo cha cậu không biết nghe lời, nợ cha thì con phải trả thôi."
"Có lý."
Đối diện với ánh mắt của Bạch Dật, Trì Nghiêu cũng cười theo, "Vậy nên người nhà họ Bạch, có phải tôi không nên tha cho ai cả?"
Sắc mặt Bạch Dật thay đổi.
"Cậu định làm gì?"
Trì Nghiêu đứng dậy, giọng nói thoải mái: "Vậy thì——bắt đầu từ ông trước nhé~"
Lệ Viễn đang ngồi trên bậc thang gặm đùi gà reo lên.
"Mau lên, lão tử ngứa tay rồi!"
Ẩn Vệ đang gặm dở miếng xương cũng hét lên một tiếng, ngẩng đầu lên, trừng mắt hung dữ nhìn quản gia qua màn hình.
Quản gia bị dọa, ngã ngồi xuống đất, bò cũng không bò dậy nổi.
Trì Nghiêu chỉ vào Bạch Dật trên màn hình: "Sai rồi, trừng ông ta ấy."
Ẩn Vệ lập tức quay đầu, lông mày dựng lên.
"Hú——!"
Trên đường tăng viện, quân đội của Bạch Dật ngày càng lớn mạnh hơn, nhưng dây thần kinh của Bạch Dật vẫn căng cứng, không dám buông lỏng một phút.
"Trưởng quan, đã thoát khỏi sự khống chế!" Một người lính trước bàn điều khiển hét lớn.
Những dòng chữ đỏ trên màn hình dần dần trở lại bình thường, giọng nói của AI cũng quay về giọng nữ ban đầu.
Bạch Dật làm một cử chỉ đột phá vòng vây.
"Tập hợp toàn bộ lực lượng ở Bạch Kình Toạ." Ánh mắt ông ta lạnh lùng, "Kết thúc tất cả ở đây!"
Cực Ảnh và Phi Long kẹp quân đội của Bạch Dật từ hai phía, nếu muốn vây quét thì không thể không hợp tác.
Nhan Khải quen thuộc liên lạc với Phương Lương.
"Anh Lương, chúng ta trao đổi thông tin triển khai đi."
Ở phía bên kia, Lệ Viễn đang mở video, mắt trợn ngược với Lữ Mông.
"Chuyện lần trước ăn trộm gà vẫn chưa tính với anh đấy!" Lữ Mông nói lớn.
Lệ Viễn: "Đều là quân quan như nhau, cậu học thiếu tướng Cảnh đi, hào phóng bao nhiêu, độ lượng bao nhiêu, mấy con gà thôi mà, không biết còn tưởng tôi trộm con cậu."
Lữ Mông đập bàn giận dữ: "Coi ai tiêu diệt mục tiêu nhiều hơn, thua thì gọi ông nội, thi không?!"
Lệ Viễn ngậm điếu thuốc: "Thi thì thi! Sợ cậu tôi là cháu đích tôn!"
Cuộc chiến kéo dài đến ngày thứ hai, Triệu Hoành Nghĩa mới nhận ra Bạch Dật đã biến mất, người nhà họ Bạch hành tung bí ẩn, chạy đi hỏi Bùi Chấn Nhạc, mới biết Bạch Dật đã bỏ chạy.
Triệu Hoành Nghĩa ngồi phịch xuống ghế làm việc, im lặng một lúc lâu.
"Trước đây tôi luôn nghĩ, ông ta là người có thể giữ vững cái tôi nhất trong số bốn người chúng ta."
"Càng đến gần trung tâm của xoáy nước, càng không nhìn rõ bản thân."
Bùi Chấn Nhạc vẻ mặt thờ ơ, "Có lỗi phạm rồi thì có thể sửa, nhưng có những lỗi một khi đã phạm thì không thể quay đầu."
Triệu Hoành Nghĩa ngẩng đầu nhìn Bùi Chấn Nhạc.
"Vậy bây giờ thế nào rồi?!"
Bùi Chấn Nhạc: "Ở Bạch Kình Toạ, cậu ấy vẫn đang xử lý."
Triệu Hoành Nghĩ nhíu mày: "Chỉ dựa vào một mình Phi Long thì làm sao giải quyết được?"
"Đội Cực Ảnh cũng có mặt, tôi tin rằng họ có thể xử lý."
Bùi Chấn Nhạc thở dài: "Tôi cũng chỉ còn biết đặt niềm tin vào họ."
Giấy không thể bọc lửa, một khi thông tin đã bị rò rỉ, Bùi Chấn Nhạc quyết định công khai tin tức Bạch Dật phản bội trong nội bộ quân đội.
Phó quan lo lắng hỏi: "Nếu trong hệ thống vẫn còn người của Bạch Dật, họ biết tin và bí mật đi cứu viện thì sao?"
Bùi Chấn Nhạc ngay lập tức thay đổi sắc mặt nghiêm trọng ban nãy, mỉm cười nói: "Vậy chẳng phải tốt quá sao? Bắt gọn một mẻ cho tiện."
Phó quan không hiểu: "Nhưng nếu như vậy, chỉ có cậu ấy và Trì Nghiêu thì làm sao ứng phó nổi?"
Bùi Chấn Nhạc: "Ai nói chỉ có họ?"
Phó quan: "..."
Đến giờ thứ 43, nhiều chiến hạm bị hư hại nghiêm trọng phải hạ cánh khẩn cấp gần đó, chiến sự lan rộng.
Bạch Dật nhìn dữ liệu trên màn hình giám sát, cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh.
"Bảo họ cầm chân, chúng ta đi trước."
Trên chiến hạm Cực Ảnh, Trì Nghiêu ngáp dài, nhìn tấm ảnh của Cảnh Hi để gắng gượng tỉnh táo.
Thấy chiếc chiến hạm đặc biệt đã được đánh dấu đột ngột rời khỏi đội ngũ chính, anh vẫy tay ra hiệu cho Phương Lương.
"Đuổi theo."
Cùng lúc đó, Cảnh Hi cũng ra lệnh tương tự.
Trong cảnh hỗn loạn của chiến trường, cửa khoang một chiến hạm mở ra, những phi thuyền nhỏ bay khỏi khoang, hướng về điểm nhảy gần nhất ở Bạch Kình Toạ.
Bạch Dật nhìn tọa độ điểm nhảy càng ngày càng gần, cơ thể cứng đờ.
Chỉ cần qua điểm nhảy này là đến biên giới Bắc Cực, dù ông có phạm tội phản quốc, chỉ cần Liên Minh chịu bảo hộ, Đế Quốc cũng không thể làm gì ông.
"Lão gia, có chuyện rồi!"
Bạch Dật giật mình, chuyển màn hình sang chế độ hình ảnh trực tiếp.
Quỹ đạo phía trước đột nhiên xuất hiện một quân đoàn khổng lồ, trên chiến hạm dẫn đầu có khắc biểu tượng Huyền Vũ.
Bạch Dật siết chặt tay: "Quay đầu, đổi sang điểm nhảy số 9!"
Chiến hạm quay ngoắt 90 độ.
Bạch Dật vẫn chăm chú theo dõi chiến hạm Huyền Vũ đang truy đuổi phía sau, nhưng bên dưới lại có người hét lớn: "Lão gia, phía trước là chiến hạm của Phi Long!"
Bạch Dật: "Quay đầu!"
Chiến hạm lại một lần nữa quay 90 độ, nhưng chưa kịp bay xa, đã bị chiến hạm của Cực Ảnh chặn lại.
Vòng vây ngày càng khép kín.
Bạch Dật nhìn màn hình giám sát, nhận ra mọi lối thoát đều đã bị chặn.
"Nổ súng, bắn cho tôi!"
Đột nhiên, thiết bị liên lạc rung lên, trên màn hình hiện ra hai chữ "Bạc Cận". Bạch Dật nghiến răng.
Liên lạc kết nối, cửa sổ bật ra khuôn mặt bình thản của Bạc Cận.
Hai người nhìn nhau, ai cũng im lặng không nói gì.
Bạch Dật tức giận: "Cậu không thay đổi chút nào so với ngày xưa."
"Ông thì thay đổi rất nhiều."
Bạc Cận nhìn ômg: "Dừng lại đi, cơn ác mộng này nên chấm dứt rồi."
Ngay khi vừa dứt lời, Bạch Dật nghe thấy tiếng thuộc hạ hoảng loạn hét lên.
"Trưởng quan, ba chiến hạm đang tiếp cận, chuẩn bị cưỡng chế kết nối!"
AI của chiến hạm liên tục phát ra cảnh báo.
【Phát hiện xâm nhập bất hợp pháp! Hệ thống phòng thủ bị vô hiệu hóa — Hệ thống cửa bị vô hiệu hóa —】
Quản gia: "Lão gia, mau chạy đi!"
Bạch Dật vội vàng rời khỏi khoang chỉ huy, chạy về phía khoang cứu hộ khẩn cấp, nhưng giữa đường đã bị Cảnh Hi chặn lại.
Tiếng súng vang lên trong hành lang kim loại chật hẹp.
Cảnh Hi nhanh chóng né vào ngã rẽ, ra lệnh triệu hồi Tiểu Hồng, biến nó thành kỵ sĩ cận vệ — một khẩu súng ngắn hạng nhẹ chuyên dùng cho cận chiến, với độ giật nhỏ, có thể tấn công đơn lẻ hoặc sử dụng đạn không khí để đạt hiệu quả tấn công nhóm.
Nghe tiếng động trong hành lang, cậu tính toán thời gian trong đầu, rồi giơ súng lên nhắm thẳng về phía đó, xoay người bắn vào chân của vài người đang bảo vệ Bạch Dật.
"Ưm——!"
"Á——!"
Quản gia ôm vết thương ở chân, hét lên với Bạch Dật: "Lão gia, mau chạy đi!"
Bạch Dật được thuộc hạ bảo vệ, nhanh chóng chạy ngược vào ngã rẽ.
Cảnh Hi không đuổi theo, đứng đó chờ người của Phi Long đến.
"Bắt hết bọn chúng đi."
Nhan Khải: "Rõ!"
Sau khi tất cả đã bị khống chế, cậu mới chậm rãi bước về phía ngã rẽ.
Trong đầu vang lên giọng của Tiểu Hồng.
【Hệ thống điều khiển AI của chiến hạm đã bị chiếm quyền điều khiển —】
【Hệ thống vận hành lõi của chiến hạm đã bị chiếm quyền điều khiển —】
Cảnh Hi: "Cậu dành chút thời gian xem thử chiến hạm này có bao nhiêu người."
Bạch Dật hốt hoảng bỏ chạy, lâu ngày không vận động mạnh khiến ông nhanh chóng kiệt sức.
"Trưởng quan!"
Thuộc hạ bên cạnh thấy hắn thở dốc, vội vàng chạy đến đỡ.
"Phát hiện mục tiêu~"
Giọng nói uể oải vang lên từ phía trước.
Bước chân của bọn họ khựng lại, mặt biến sắc.
Trì Nghiêu dựa lưng vào tường kim loại cười, khẩu Huyền Phụng trong tay xoay một cách tùy ý.
"Chơi trốn tìm có vui không?"
Đám lính lập tức rút súng, nhưng chưa kịp bắn thì cơn đau nhói truyền đến từ cổ tay.
"Argh——!"
Huyền Phụng là khẩu súng ngắn hạng nặng, uy lực không phải là loại súng ngắn thông thường có thể so sánh.
Một khi bị trúng đạn vào cổ tay, bàn tay và cánh tay gần như chỉ còn được giữ lại bằng một lớp da mỏng.
Trì Nghiêu giơ súng lên, cười nhạt: "Còn muốn chơi nữa không?"
Thấy Bạch Dật lại định chạy trốn, Trì Nghiêu nhắm vào chân ông, nhưng chưa kịp bắn thì từ hai bên hành lang đột nhiên xuất hiện hai đội quân, chắn mất tầm nhìn của anh.
Trì Nghiêu xoay cổ, khẽ nói: "Hắc ca, chuyển thành đao dài."
Tiểu Hắc: 【Tại sao? Súng tốc độ nhanh hơn mà.】
Trì Nghiêu: "Tôi sợ bị vợ mắng."
Tiểu Hắc: 【......】
Tiểu Hắc: 【Sợ vợ, mất mặt tôi.】
Một lát sau, Trì Nghiêu nhẹ nhàng lộn người xuống, dùng sống đao gõ ngất tên lính cuối cùng.
"Tôi ít nhất còn có vợ, cậu thì chẳng có ai, ai mất mặt ai?"
Tiểu Hắc: 【Cấm khinh thường AI!】
Trì Nghiêu cầm đao thong thả đi về hướng Bạch Dật chạy trốn.
"Tôi không khinh thường AI, tôi chỉ khinh thường cậu thôi."