Nhìn thấy lão đại nhà mình chỉ mặc chiếc sơ mi mỏng manh, áo khoác quân phục chỉ khoác hờ trên vai, hắn quét mắt qua hộp thuốc và miếng bông thấm máu trên bàn thấp, lòng chợt lạnh toát.
"Lão đại, cậu bị thương rồi?"
"Vết thương nhỏ thôi." Cảnh Hi đứng trước cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn hắn, "Lính của doanh trại nào?"
Giang Phong mặt lạnh lại: "Người này thuộc trung đội ba của bộ đội giáp chiến đồn trú, tên là Trương Kiến Lợi."
Cảnh Hi: "Gọi cấp trên trực tiếp của anh ta đến đây."
Giang Phong: "Bộ đội giáp chiến do Hứa Châu quản, nhưng anh ta đã xin nghỉ cách đây hai ngày, tới nay vẫn chưa trở về."
"Hứa Châu?" Cảnh Hi hồi tưởng lại bản phân bố nhân sự của quân đồn trú mà mình đã xem trước đó, "Trợ lý của Vương Liên Cung?"
Giang Phong gật đầu: "Nói là trợ lý, nhưng thực ra việc nội vụ trong căn cứ cơ bản đều do anh ta quản, Vương Liên Cung chỉ là một tên vô dụng, làm kẻ bàng quan."
Cảnh Hi: "Tìm hắn về đây."
Giang Phong nhận lệnh, vừa xoay người đã quay lại.
"Vết thương của ngài—"
Cảnh Hi sờ lên cánh tay trái, giọng lạnh nhạt: "Trì Nghiêu đã băng bó cho tôi rồi."
Giang Phong theo bản năng nhìn về phía Trì Nghiêu, đối phương đang ngồi ở quầy bar uống rượu, dường như hoàn toàn không quan tâm đến nội dung cuộc đối thoại của bọn họ.
Tên đó đã để lại vô số vết thương trên người lão đại mà lại đi băng bó cho cậu sao?
Chồn chúc tết gà?
Trì Nghiêu liếc thấy ánh mắt của hắn, tùy ý lắc lắc ly rượu trong tay: "Có phải cậu đang mắng tôi trong lòng không?"
Giang Phong: "...Không có."
Khi rời đi, Giang Phong nghĩ ra điều gì đó, nói với Cảnh Hi: "Sau khi tìm được người, tôi sẽ lập tức đưa đến, ngài nghỉ ngơi trước đi, tôi bảo lão Lữ hầm canh gà mang qua đây."
Vừa định uống một chén rượu, Cảnh Hi: "...Không cần."
Nhưng Giang Phong dường như hoàn toàn không nghe thấy câu này, ân cần đóng cửa lại rồi rời đi.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc hiếm thấy của cậu, Trì Nghiêu suýt thì bị sặc vì ngụm rượu đang mắc lại trong cổ họng.
"Khụ, khụ—ha ha ha ha—"
Bao nhiêu phiền muộn cả buổi tối bỗng nhiên tan biến hết.
Cảnh Hi giữ nguyên vẻ mặt căng cứng, đi qua ngồi đối diện với anh, tiện tay cầm lấy một chiếc ly thủy tinh rót rượu.
"Rất buồn cười à?"
Trì Nghiêu cười đủ rồi, nghiêm túc gật đầu: "Không buồn cười à?"
Cảnh Hi nâng ly lên, ngụm rượu trắng nồng nàn bị cậu uống cạn một phần ba.
Mùi hương tươi mát của hoa quả thoang thoảng nơi chóp mũi, cậu nhíu mày khẽ.
Rượu táo brandy?
Cảnh Hi ngước mắt nhìn qua: "Anh thích uống rượu trái cây?"
"Không hẳn là thích, tôi thấy mùi vị này giống tin tức tố của cậu nên mới mở." Trì Nghiêu cầm ly rượu trong tay đùa nghịch, nhìn cậu cười, "Nhưng hương trái cây này không thuần, vị rượu cũng không đậm, vẫn là cậu thơm hơn."
Ngón tay cầm ly rượu của Cảnh Hi siết chặt, mặt không cảm xúc uống thêm một ngụm nữa.
Tên phóng đãng này, mỗi lần gặp những chuyện thế này là lại quá mức thẳng thắn.
Trước đây bị anh nói những câu như thế này, đám omega đó e rằng đều bị đốn gục rồi.
Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "Muốn ngửi thì nói thẳng ra đi."
Trì Nghiêu nhướng mày, trong ánh mắt cậu viết rõ ràng bốn chữ "cậu không giống người rộng rãi thế này".
Cảnh Hi: "Một ngụm khấu trừ một trăm tờ."
Trì Nghiêu: "... Không đi làm tinh tặc thì phí."
Cả bụng lời nói nghẹn lại không thể hỏi cũng không thể nói, chỉ có thể nói mấy chuyện vớ vẩn này. Cảnh Hi cầm ly rượu lên, nhưng môi cậu còn chưa chạm đến miệng ly thì ly rượu đã bị Trì Nghiêu giật đi.
"Vết thương còn chưa đóng vảy, uống ít thôi, Thiếu tướng đại nhân." Trì Nghiêu đổ hết rượu trong ly, "Nếu để lại sẹo, cậu phải bồi thường tôi hai trăm tờ."
Cảnh Hi: "..."
Ánh mắt cậu lướt qua tay của Trì Nghiêu.
Trên mu bàn tay chằng chịt những vết đỏ, có chỗ thậm chí còn bị rách da.
"Tay anh bị làm sao vậy?" Cảnh Hi hỏi.
Trì Nghiêu không mấy để tâm: "Rửa đó."
Cảnh Hi cau mày, nhớ lại lần đầu tiên về nhà Trì Nghiêu ở Cực Ảnh, Phương Lương có nói mỗi tháng Trì Nghiêu có vài ngày không nhìn nổi máu.
Cậu lại nhớ đến câu "đừng để tôi thấy cậu chảy máu thêm lần nào nữa" mà Trì Nghiêu nói lúc tối.
Có lẽ không phải chỉ có mấy ngày đó không nhìn nổi máu, chỉ là mấy ngày đó đặc biệt nghiêm trọng hơn?
Rượu cũng đã uống, giận cũng hết rồi, Trì Nghiêu chuẩn bị về phòng.
"Đợi đã."
Cảnh Hi gọi anh lại, đứng dậy đi về phòng khách.
Trì Nghiêu nhìn cậu chọn vài thứ trong hộp y tế mở sẵn, rồi quay lại ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh mình.
"Đưa tay cho tôi."
Cảnh Hi mở nắp hộp thuốc mỡ, đưa tay ra.
Trì Nghiêu: "Gì vậy, cậu định bôi thuốc cho tôi à?"
"Lễ thượng vãng lai." Cảnh Hi mặt không cảm xúc nói dối, "Tôi không muốn nợ anh."
Trì Nghiêu chẳng hề bị lung lay, đứng dậy bỏ đi.
"Tôi thích cậu nợ tôi."
Cảnh Hi cũng không vội, nhìn theo bóng lưng anh, chậm rãi nói: "Bôi thuốc xong, anh muốn chụp ảnh tôi thế nào cũng được."
Trì Nghiêu khựng lại.
Một phút sau, anh ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu, đưa tay ra.
"Thuốc gì đây?"
Cảnh Hi chấm một chút thuốc mỡ lên tăm bông, bôi lên chỗ bị rách da.
"Hóa cốt thủy."
Trì Nghiêu: "..."
Cảnh Hi bôi thuốc rất cẩn thận, từ góc độ này, anh vừa khéo có thể nhìn thấy hàng mi dài và sống mũi cao của cậu.
Làn da giống như quả trứng vừa bóc vỏ, sờ vào đặc biệt có cảm giác.
Trì Nghiêu cảm thấy cổ họng hơi khô, đột nhiên rất nhớ những ngày tháng ở trên người Cảnh Hi.
Tính ra thì, vài hôm nữa cũng gần đến lúc rồi.
Lúc Lữ Mông bưng canh gà vào thì phòng khách đã không còn ai.
Hắn nghển cổ nhìn lên lầu, nghĩ ngợi một lúc lại thôi không làm phiền, để một bát canh gà vào trong hộp giữ nhiệt, lắc đầu thở dài.
Lão đại vừa phát bệnh vừa bị thương, không biết chừng này gà có đủ ăn không.
Về đến ký túc xá, hắn nằm trên giường trằn trọc, lo lắng không ngủ được, nửa đêm chạy đến ký túc xá của tiền vệ bộ đội, cầm loa gọi tất cả mọi người dậy.
Một đám người tập trung thành hàng trong sân huấn luyện, ai nấy đều căng thẳng tinh thần, sẵn sàng đối phó với địch tập kích bất cứ lúc nào.
Lữ Mông khoanh tay đứng phía trước.
"Mấy ngày nay, lượng tiêu thụ gà rất lớn, có thể sẽ cung không đủ cầu, từ ngày mai trở đi, tiền vệ bộ đội từ đội một đến đội năm phụ trách thu thập trứng gà, từ đội sáu đến đội mười giám sát ấp gà con, tranh thủ trong vòng một tháng có thể tăng số lượng gấp đôi!"
Mấy tên binh sĩ ngay thẳng: "Rõ!"
Lữ Mông: "Các cậu có lòng tin không?!"
Mấy tên binh sĩ: "Có!"
Lữ Mông: "Rất tốt!"
Lệ Viễn đang cầm con gà trộm từ hành lang đi qua: "Hứ, thần kinh."
Lữ Mông/binh sĩ: "..."
Dám trộm gà của lão đại, chính là kẻ địch!
Trong tòa nhà chính, Trì Nghiêu trở về phòng.
Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào của Thiết Hùng.
"Bài này bằng 8!"
Thiết Hùng ngồi xếp bằng trước chiếc bàn thấp trong phòng khách, trước mặt là cuốn bài tập, đang cố gắng hết sức đếm từng ngón tay.
Ẩn Vệ nằm sau lưng nó ngủ, tận tụy làm một cái gối ôm lông.
Thiết Hùng: "Một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, hai cộng năm bằng tám... tui đếm ba lần rồi, bằng tám!"
Bên cạnh cuốn bài tập có một chiếc gương đen nhỏ.
Lúc nó nói ra số tám, trong gương hiện ra một biểu cảm khinh bỉ.
"Tui không sai." Thiết Hùng lầm bầm, lại đếm một lần nữa, "Lão đại cũng nói tui làm đúng hết, chắc chắn là anh sai!"
"Hừ, đồ ngốc."
Chiếc gương đen phát ra giọng trẻ con hơi khàn, nhưng giọng điệu lại không mấy thân thiện.
Thiết Hùng bị tức, đưa tay ra chụp lấy cái gương: "Mày mới là đồ ngốc!"
Chiếc gương đen nhảy ra sau, biến thành một quả cầu đen nhỏ.
Thiết Hùng nhảy lên mấy lần, nhưng thế nào cũng không với tới.
"Ẩn Vệ, đừng ngủ nữa, giúp tao bắt nó đi!"
Ẩn Vệ liếc một cái, giơ móng trước che mặt, tiếp tục ngủ.
Trì Nghiêu đứng bên cạnh: "..."
Cái đồ lắm lời này.
Ngốc nghếch mà nói nhiều.
Trong đêm khuya, anh tựa vào đầu giường, mở tấm ảnh mới nhất trong album lên.
Trong ảnh, Cảnh Hi chống cằm ngồi trước quầy bar, lười biếng nhìn vào ống kính.
Cậu cởi hai cúc áo trên cùng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, trên vai khoác một chiếc áo quân phục đen viền vàng, mái tóc dài xõa xuống, vài lọn rơi trên trán.
Có lẽ là vì đã uống rượu, biểu cảm của cậu nhìn có thêm chút lười biếng hơn bình thường, đôi mắt khép hờ, hàng mi nơi đuôi mắt hơi cong lên.
Trong mắt giống như có chiếc móc câu hồn người bằng băng, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Trì Nghiêu nhìn một phút, tim đập dần mất khống chế.
Trong mũi như thể ngửi thấy mùi rượu thanh lạnh trên người đối phương.
"Yêu nghiệt này."
Dù đã bị bôi thuốc vào tay, nhưng anh có được tấm ảnh rất đẹp.
Vụ này không lỗ.
Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua vết thương trên mu bàn tay, lại đưa lên mũi ngửi thử.
Một mùi dâu tây nhàn nhạt.
"..."
Cái thuốc gì thế này, đáng tin không?
Thực tế chứng minh, ảnh rửa mắt còn công hiệu hơn sách thiếu nhi.
Trì Nghiêu vừa nằm xuống, còn chưa mở sách thiếu nhi ra đã ngủ say như chết rồi.
Ngày hôm sau, anh bị nóng mà tỉnh dậy.
Anh vốn không quen mở hệ thống điều hòa nhiệt độ, vì nó sẽ làm anh mất khả năng phán đoán môi trường xung quanh.
Bình thường đã có Ẩn Vệ ở đây, nhiệt độ vừa đúng, nhưng giờ lại thêm một cơ thể nóng nữa, nhiệt độ trong chăn trở nên mất kiểm soát.
Trì Nghiêu bất đắc dĩ mở mắt, ném Thiết Hùng đang nằm ngang trên người anh lên lưng Ẩn Vệ.
Thân nhiệt của trẻ con rất cao, còn hiệu quả hơn cả túi chườm nóng.
Anh hất chăn xuống giường, đi tắm một cái.
Bước ra khỏi phòng tắm, nhìn đồng hồ, còn chưa đến bảy giờ.
Chắc chắn là do quá nóng.
Trì Nghiêu quay lại giường, định ngủ thêm một chút.
Nhưng lần này thì làm thế nào cũng không ngủ được nữa.
Anh ngồi dậy, tiện tay vuốt tóc, rồi mặc quần áo xuống lầu.
Ngoài phòng khách không có ai.
Giờ này, Cảnh Hi chắc vẫn đang tập thể dục buổi sáng.
Trì Nghiêu quay người đi đến phòng tập.
Vừa đẩy cửa vào đã nghe thấy tiếng đánh nhau.
Một cây gậy gỗ to bằng cánh tay bị đánh gãy.
Cảnh Hi thu tay, nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía cửa.
"Hôm nay dậy sớm thế?"
Trì Nghiêu tựa vào khung cửa, lười nhác nói: "Cậu đem cái của nợ đó qua đây, còn mong tôi ngủ ngon được à?"
"Nếu không thích thì đưa cho tôi." Cảnh Hi cầm khăn lông lau mồ hôi, "Trong chăn tôi còn thiếu một túi chườm nóng."
Ánh mắt Trì Nghiêu từ thái dương dọc theo giọt mồ hôi lướt xuống cổ cậu.
"Thích trẻ con thế, tự sinh một đứa đi."
Cảnh Hi nói: "Tôi không có chức năng đó."
Trì Nghiêu cười: "Tìm một omega chẳng phải có thể sinh rồi sao?"
"Tìm về cái tên khốn đó trước, tôi sẽ không kết hôn." Cảnh Hi ném khăn lông lên thiết bị bên cạnh, ngoắc tay với Trì Nghiêu, "Đã đến đây rồi, chơi vài chiêu chứ?"
"Tôi sợ miệng vết thương của cậu bị nứt ra, rồi lại để tôi gánh trách nhiệm."
Miệng nói thế nhưng anh đã đi đến gần.
Đợi đến khi hai người dính đầy mồ hôi đi ra, trong phòng khách tầng một đã có không ít người ngồi.
Thiết Hùng và Ẩn Vệ, hai kẻ háu ăn, ngồi trước bàn ăn, mặt chỉ còn thiếu đâm vào bát.
Trên mặt chiếc gương đen trước mặt bọn họ lại xuất hiện một biểu cảm khinh bỉ.
Xuân Cầm bưng đĩa bước ra khỏi phòng bếp, thấy bọn họ đi ra, mở miệng nói: "Đói rồi hả? Tôi vừa mới làm xong, ăn trước đi."
Mùi thơm tỏa khắp phòng, bụng cả hai đều kêu lên.
Giang Phong có việc muốn báo cáo, vốn định đợi Cảnh Hi ăn xong đã, nhưng Cảnh Hi lại đi đến phòng khách, ý tứ rất rõ ràng.
Những chuyện mà lão đại quyết định rất khó thay đổi.
Giang Phong nhìn một vòng quanh phòng ăn, nơi có những người của Cực Ảnh đang ngồi, hạ thấp giọng nói: "Người của chúng ta vừa phát hiện ra Hứa Châu, thì hắn đã tự mình đến căn cứ rồi."
Cảnh Hi: "Giờ hắn đang ở đâu?"
Giang Phong: "Trước đó vì mắc bệnh truyền nhiễm nên hắn xin nghỉ, giờ đang ở đại sảnh an ninh làm kiểm tra."
Hai mắt Cảnh Hi hơi nheo lại: "Cứ để hắn ở đó, lát nữa đưa thẳng đến văn phòng tôi."
Giang Phong: "Rõ."
Trong phòng ăn, Trì Nghiêu nhận lấy tách cà phê Xuân Cầm pha cho uống một ngụm.
"Đắng quá."
Xuân Cầm nói: "Tôi pha theo khẩu vị bình thường của ngài đấy."
Trì Nghiêu thuận miệng nói: "Cậu ấy pha ngọt hơn, thơm hơn."
Đặt tách cà phê xuống, khóe mắt thấy Xuân Cầm khẽ mỉm cười, anh cầm lấy miếng sandwich cắn một miếng: "Cười cái gì?"
Xuân Cầm khuấy tách cà phê trong tay: "Tối qua, tôi mãi đến một giờ sáng mới rời khỏi tòa số 10."
"? Vất vả rồi."
Trì Nghiêu nuốt xuống một miếng bỗng chợt khựng lại.
Khoan đã!
Xuân Cầm mãi đến một giờ sáng mới rời đi, vậy những lời anh và Cảnh Hi nói—
Xuân Cầm đặt muỗng xuống, ưu nhã cầm tách nhấp một ngụm.
"Từ góc độ kẻ thù truyền kiếp mà nói, ngài biểu hiện không đạt yêu cầu chút nào."
Trì Nghiêu: "......"
Xuân Cầm đặt tách xuống, giọng nói có ý cười.
"Từ góc độ tình yêu mà nói, ngài biểu hiện cũng không đạt yêu cầu đâu."
Trì Nghiêu: "............"