Ngồi trong hang động, Cảnh Hi vừa nhìn qua cửa hang quan sát tình hình bên ngoài vừa thấp giọng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tín hiệu bị gián đoạn mới chỉ vài giờ ngắn ngủi, tất cả dã thú và U Linh đều biến mất.
Nói đến chuyện này, ánh mắt Trì Nghiêu trở nên lạnh lùng.
"Là nó, nó đã thức tỉnh."
Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn anh, có chút kinh ngạc.
"Anh đã nhìn thấy nó chưa?"
"Không biết điều này có được tính là gặp nó không." Nhớ đến điều gì đó, Trì Nghiêu hỏi: "Đã kiểm tra loại dây leo đó chưa?"
Cảnh Hi gật đầu: "Là dây leo ký sinh, một loại thực vật đột biến hiếm có, Cừu Thiên Lâm nói loại thực vật này có thể ký sinh trên cơ thể động vật, sống nhờ hút máu thịt."
Kết quả này không khiến Trì Nghiêu ngạc nhiên lắm.
"Đám thú ở đây đều đã bị chúng ăn hết."
Cảnh Hi hơi mở to mắt.
Dù trên đường đi cậu đã có suy đoán, nhưng nghe Trì Nghiêu nói như vậy vẫn khiến cậu có chút chấn động.
"Thế còn đám U Linh?" Cảnh Hi hỏi.
"Đến biến dị cấp năm còn không thoát được, họ thì làm sao có thể thoát chứ?"
Trì Nghiêu cười khẩy, nhớ lại con mắt khổng lồ đó, nổi da gà: "Nếu không phải trốn ở đây, có lẽ bây giờ chúng ta cũng chẳng thể bình thản ngồi đây mà nói chuyện."
Cảnh Hi: "Liên quan đến từ trường ở đây à?"
Trì Nghiêu gật đầu: "Những dây leo ký sinh này không có khả năng cảm nhận con mồi, chúng di chuyển dựa vào sóng âm, một khi sóng âm bị cản trở, chúng sẽ trở thành kẻ mù."
Cảnh Hi nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì.
"Không đúng ——"
Trong khu rừng này, số lượng dây leo ký sinh cực kỳ lớn, làm thế nào chúng có thể tuân theo chỉ dẫn của một loại sóng âm để di chuyển?
Trừ khi tất cả chúng đều mọc ra từ một thân chính.
Cảnh Hi: "Những dây leo ký sinh này có lẽ đều thuộc về cùng một cây."
Nhưng nếu đúng là vậy, cái cây này phải khổng lồ đến mức nào?
Trì Nghiêu: "Em chỉ đoán đúng một nửa."
Cảnh Hi mắt sáng lên: "Anh biết?"
Trì Nghiêu nắm tay cậu, tựa vào góc tường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài hang.
"Trước khi em đến, anh cũng chỉ là đoán thôi."
Cảnh Hi: "Anh nói thử xem?"
Trì Nghiêu: "Em nói những dây leo ký sinh này có thể ký sinh trên cơ thể động vật, sống nhờ hút máu thịt, nhưng không nhất thiết phải hút máu vật chủ."
"Ý anh là chúng không cùng một cây, mà là ký sinh trên cùng một loài động vật?" Cảnh Hi nhíu mày, "Nhưng điều này quá khó tin, để cung cấp đủ dưỡng chất cho cả khu rừng dây leo này, loài động vật đó phải khổng lồ đến mức nào chứ?"
Trì Nghiêu: "Nếu như loài động vật đó lớn bằng cả khu rừng này thì sao?"
Cảnh Hi sửng sốt, nhìn vào ánh mắt anh rồi ngay lập tức hiểu ý anh.
Hiểu thì hiểu, nhưng điều này quá đỗi kinh ngạc: "Ý anh là, khu rừng này là một loài động vật đang sống?"
Trì Nghiêu gật đầu: "Chính là nó."
"Trong tình huống bình thường, vật chủ của dây leo ký sinh sẽ bị hút cạn máu thịt." Trì Nghiêu nhếch môi cười lạnh lùng, "Nhưng con vật này lại hoàn toàn ngược lại, nó sử dụng những dây leo ký sinh để hút các con mồi, nhằm cung cấp dưỡng chất cho chính nó."
Ban đầu, bọn U Linh đã hết sức ngăn cản đám thú tiến vào rừng, có lẽ vì không muốn con vật này hút dưỡng chất, trở nên mạnh hơn.
Nhưng về sau khi đám thú chạy ra ngoài, bọn U Linh lại chặn chúng lại, có lẽ vì muốn biến chúng thành vật tế.
Nghe Trì Nghiêu nói vậy, Cảnh Hi bình thản đáp: "Dùng đám thú để làm no nó, mình sẽ ít thiệt hại hơn, tiếc là đã tính toán sai."
Trì Nghiêu: "Nó vẫn chưa hoàn toàn tỉnh, phải tìm cách tiêu diệt."
Bất kể con quái vật này là gì, nó đều quá nguy hiểm.
Một cơn gió lạnh mang theo mùi hương lạ lùa vào hang.
Cảnh Hi: "Mùi gì vậy?"
Tim Trì Nghiêu thót lên, hơi thở bất giác trở nên dồn dập.
"Nó lại đang dụ con mồi."
Cảnh Hi ngửi ngửi, ngoài việc có thể ngửi thấy mùi ra, cậu không cảm thấy gì khác.
Cậu nghiêng đầu nhìn Trì Nghiêu: "Thế—— Trì Nghiêu, anh sao rồi?"
Trì Nghiêu thở gấp, sắc mặt tái nhợt.
"Mùi này khiến anh rất khó chịu."
Cảnh Hi cuống quýt nắm lấy vai anh: "Rất khó chịu sao? Đeo mặt nạ vào, Tiểu Hắc, kích hoạt chế độ lọc không khí."
"Thử rồi, không có tác dụng."
Mồ hôi lạnh chảy dài từ trán, Trì Nghiêu đỡ trán: "Khoảng mười phút sau mùi sẽ nhạt bớt, nếu có người khác hoặc thú đến gần, nó sẽ phát tán mùi này."
Nghe vậy, Cảnh Hi vô cùng cảm thấy may mắn vì quyết định của mình.
"Em đã cho người phong tỏa tất cả các điểm nhảy, chặn mọi U Linh đến đây, trong thời gian ngắn sẽ không có ai vào được nữa."
Trì Nghiêu cảm thấy tim mình bị siết chặt, trong đầu không ngừng hiện lên ý nghĩ muốn rời khỏi đây, nhưng anh đã cố gắng kiềm chế lại.
Không biết bao lâu đã trôi qua, mùi vẫn chưa biến mất.
Trì Nghiêu cảm thấy tinh thần trở nên mơ hồ, lý trí dần biến mất, những cảm giác kết nối liền mạch trở nên đứt đoạn.
"Trì Nghiêu?!"
Cảnh Hi nhìn đôi mắt của Trì Nghiêu chuyển thành đồng tử dọc, răng nanh trở nên sắc nhọn, đôi tay dài đẹp đẽ dần biến thành móng vuốt của dã thú.
Cậu nhanh chóng tháo khuy áo của Trì Nghiêu, sự hóa thú vẫn đang lan rộng.
"Trì Nghiêu? Tỉnh lại?!"
Cảnh Hi không biết lúc này anh đang phải chịu đựng cơn đau lớn đến mức nào, chỉ có thể nhìn, chẳng thể giúp được gì.
Bên tai nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng của Cảnh Hi, Trì Nghiêu vô thức ôm chặt lấy cậu, vùi đầu vào cổ mà hít mạnh.
Nhận ra ý định của anh, Cảnh Hi cho Tiểu Lam ra ngoài để chắn cửa hang, cố gắng cách ly không khí trong và ngoài hang, đồng thời phát tán pheromone.
Mùi rượu ngọt lịm kéo chút lý trí của Trì Nghiêu lại.
Anh khẽ nói: "Không sao, đừng lo."
Mùi này thay vì nói là một loại gây hại, chi bằng nói nó như một sự dẫn dụ, dẫn dụ kích hoạt phần gen thuộc về dã thú trong cơ thể anh, và ám thị anh tiến về khu vực trung tâm.
Giống như thôi miên.
"Chả trách hiện tượng hóa thú trong bọn U Linh lại nghiêm trọng như vậy——"
Sắc mặt Cảnh Hi trở nên nghiêm trọng.
Trước đó họ đã suy đoán rằng bọn quỷ gặp đối thủ mạnh mới xảy ra hiện tượng hóa thú trên diện rộng, nhưng thực tế không hoàn toàn giống như suy đoán.
Sau khi bịt cửa hang, mùi này vẫn chưa biến mất.
Cảnh Hi có chút lo lắng, ra lệnh cho Tiểu Lam kích hoạt chế độ lọc khí một lần nữa.
Trì Nghiêu thở hổn hển: "Mùi này không phải do ngửi thấy, nó tác động trực tiếp lên thần kinh, không bịt được, cũng không phân tán được, một lúc nữa sẽ ổn thôi."
Cảnh Hi mặt lạnh tanh, đau lòng không chịu nổi.
"Tiểu Hắc, kiểm tra mức độ thú hóa."
Tiểu Hắc: "Diện tích thú hóa vượt quá 15%... 16%... 17%..."
Mức độ vẫn tiếp tục tăng, một khi vượt quá 30%, hậu quả sẽ không thể lường trước.
Nghĩ đến hai liều thuốc phục hồi trong túi, Cảnh Hi vô cùng do dự.
Thuốc do Cừu Thiên Lâm nghiên cứu, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng vì là dùng cho Trì Nghiêu, cậu không thể không cẩn thận.
Trì Nghiêu: "Nó rất đói."
Cảnh Hi ánh mắt lóe lên: "Anh có thể cảm nhận được suy nghĩ của nó?"
Trì Nghiêu: "Có thể cảm nhận được một chút."
Nghe tiếng thở dốc nặng nề của Trì Nghiêu bên tai, Cảnh Hi vô cùng áy náy.
"Xin lỗi, nếu em không đến đây, có lẽ nó sẽ không lại phát tán mùi này—"
Lần phát tán mùi này, là vì cậu mà đến.
"Nói linh tinh gì vậy?" Trì Nghiêu ngẩng đầu nhìn cậu, "Nó rất đói, để ăn được sẽ luôn dụ dỗ con mồi đến, không liên quan đến em."
Thấy sự thay đổi trên gương mặt Trì Nghiêu, tim Cảnh Hi thắt lại.
So với lần mất kiểm soát ở quân bộ, lần này còn nghiêm trọng hơn, ngay cả tai anh cũng đã biến đổi về hình dạng.
"Trông có phải rất xấu không?" Trì Nghiêu tự giễu.
Cảnh Hi nâng mặt anh lên, khẽ đặt nụ hôn: "Cừu Thiên Lâm đã đưa em thuốc phục hồi, nhưng em không biết hiệu quả sẽ thế nào—"
Trì Nghiêu hít sâu một hơi: "Có mang theo không?"
Cảnh Hi do dự một lúc, rồi lấy thuốc từ trong túi ra, đưa đến trước mặt anh.
"Muốn dùng hay không, anh tự quyết định nhé."
Trì Nghiêu nhìn thoáng qua, định giơ tay lấy, nhưng phát hiện tay mình đã biến thành móng vuốt, anh cười khổ một tiếng.
"Giúp anh đi."
Cảnh Hi: "Anh không nghĩ thêm một chút nữa à? Lỡ như—"
"Với anh, không có hậu quả nào nghiêm trọng hơn việc biến thành thú."
Trì Nghiêu nhìn sâu vào mắt cậu: "Em hiểu mà."
Cổ họng Cảnh Hi nghẹn lại.
Có thể Trì Nghiêu là trong số ít những cơ thể cải tạo tương đối thành công, thú hóa có thể mang lại sức mạnh và sự cải thiện toàn diện về năng lực cảm nhận, nhưng cậu cũng biết Trì Nghiêu ghét khả năng đặc biệt này đến mức nào.
Với Trì Nghiêu, đây là minh chứng cho tuổi thơ đau đớn mà anh không muốn nhớ lại.
Trì Nghiêu bảo Tiểu Hắc trở lại trạng thái bình thường, kéo cổ áo ra, nhìn Cảnh Hi.
"Mau đi."
Ánh mắt Cảnh Hi lướt qua xương quai xanh của anh, da ở đó cũng đã trở nên thô ráp cứng cỏi.
Cậu không do dự nữa, cầm ống tiêm chọc vào cánh tay trên của Trì Nghiêu, đẩy thuốc vào.
Chất lỏng lạnh buốt nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể theo dòng máu.
Trì Nghiêu nghiến răng, đối kháng với cảm giác bị xé rách dữ dội.
Toàn thân anh như một nồi nước sôi đang sôi sùng sục, từ trong ra ngoài không ngừng tái cấu trúc.
Cảnh Hi vứt ống tiêm, nắm chặt tay anh.
"Sẽ ổn thôi."
Trì Nghiêu căn bản không nghe rõ cậu đang nói gì, chỉ riêng việc chống lại cơn đau đã tiêu tốn hết toàn bộ sức lực của anh.
Nhìn đồng hồ đếm giờ trên màn hình ảo, tim Cảnh Hi đập loạn xạ.
Ba mươi giây sau, móng vuốt của Trì Nghiêu dần dần thu lại.
Một phút sau, làn da trên tay anh trở lại mềm mại.
Một phút ba mươi giây sau, da từ cổ đến mặt anh dần phục hồi, răng nanh cũng từ từ rút ngắn lại.
Cảnh Hi giúp Trì Nghiêu lau mồ hôi trên trán.
"Cảm giác đã khá hơn chút nào chưa?"
Thấy đôi mắt cậu ẩn giấu không hết vẻ đau lòng, Trì Nghiêu cười khẽ, rướn người hôn nhẹ lên mặt cậu.
"Cừu Thiên Lâm đúng là có chút bản lĩnh."
Mỗi lần thú hóa đều là một quá trình không biết trước.
Trì Nghiêu tự nhận có thể kiểm soát được, nhưng cơ thể cải tạo dù sao cũng là thứ được tạo ra từ phòng thí nghiệm, tiềm ẩn bao nhiêu điều chưa biết thì không ai có thể nói chắc.
Không chừng lần thú hóa nào đó, sẽ là lúc kết thúc sinh mệnh của anh.
Sau khi thả lỏng, Cảnh Hi mới nhận ra mình cũng căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.
"Có chỗ nào khó chịu không?"
Trì Nghiêu lắc đầu, nhưng thực tế trạng thái thú hóa đang tan biến, người anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Mùi hương đó vẫn còn tác động, thêm vào đó là dược tính của thuốc phục hồi quá mạnh, khiến anh tiêu hao không ít thể lực.
Trì Nghiêu: "Còn một liều nữa?"
"Liều này là để dự phòng." Cảnh Hi lấy ra đưa cho anh, "Nếu nó có hiệu quả, thì em sẽ để dành cho anh."
Trì Nghiêu quạt quạt cổ áo, không nhận lấy, nói một cách thản nhiên: "Để chỗ em đi, nếu anh mất kiểm soát, em hãy tiêm cho anh một mũi, dù sao em chắc chắn sẽ ở bên anh."
Tim Cảnh Hi đập lỡ một nhịp, ngây người nhìn anh.
Chú ý đến ánh mắt của cậu, Trì Nghiêu cười nói: "Sao thế, nhìn anh như vậy? Anh nói sai gì à?"
Cảnh Hi lắc đầu, cất thuốc đi: "Không sai, dù bất kỳ tình huống nào, em cũng sẽ ở bên anh."
Đến phút thứ 11, mùi hương dần dần tiêu tan.
Trì Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, đùa: "Lại vượt qua một kiếp nạn."
Cảnh Hi: "Mùi hương này thường cách nhau bao lâu? Hay chỉ khi có con mồi mới đến gần mới phát tán?"
Trì Nghiêu suy nghĩ một lúc: "Từ khi tín hiệu bị gián đoạn đến giờ, đây là lần thứ hai."
Sau khi chắc chắn mùi hương đã hoàn toàn biến mất, Cảnh Hi thu hồi Tiểu Lam, còn một vấn đề rất lớn vẫn đang chờ đợi phía trước.
Chỉ có ba điểm đánh dấu có khả năng ngăn chặn sóng âm, họ chỉ có thể ở lại đây thì mới không bị phát hiện.
Cảnh Hi dịch hai bước về phía cửa hang, thấp giọng hỏi: "Anh có kế hoạch gì không?"
Trì Nghiêu dựa vào bên kia cửa hang, đối mặt với cậu.
"Bất kỳ động vật nào, đôi mắt đều là một trong những điểm yếu chí mạng, ban đầu anh định xác định khoảng thời gian phát tán mùi rồi mới qua đó xem."
Sinh vật chưa rõ nguồn gốc to lớn như thế này, có thể phát ra sóng âm mà ngay cả chiến hạm cũng không chịu nổi, còn có thể phát tán mùi hương dụ dỗ mọi loài thú bước vào khu vực bị săn giết.
Nếu không nắm rõ đầy đủ, hoàn toàn không có cách nào ra tay.
Cảnh Hi hồi tưởng lại những cây dây leo ký sinh mà cậu nhìn thấy trên đường đến đây, khẽ nói: "Nếu nó luôn có tần suất săn mồi như thế này, khu vực này lẽ ra đã không còn loài thú biến dị nào nữa, và thái độ của đám U Linh đối với nó cũng rất kỳ lạ."
Trì Nghiêu: "Đúng vậy."
Nếu đám U Linh đã phát hiện ra nó từ sớm, tại sao không xử lý sớm hơn?
Bạch Kình tọa vốn dĩ nằm trong tay Lý Bác, hắn có thể tùy tiện lấy cớ khai hoang mà đánh bom toàn bộ C85, không cần phải đợi đến bây giờ.
Lùi một bước mà nói, nếu lúc U Linh phát hiện ra nó đã không thể đối phó, thì bọn họ hoàn toàn có thể mặc kệ nó, tại sao lại mạo hiểm nguy cơ bị diệt sạch mà ào ạt kéo đến đây?
"Nó không phải một sớm một chiều mà hình thành, nếu không săn mồi thường xuyên, thì rất có khả năng nó có giai đoạn ngủ đông."
Trì Nghiêu cười khẩy, "Tức là ăn no rồi ngủ, ngủ no lại ăn."
U linh một mặt không muốn nó tỉnh dậy, nhưng khi nó tỉnh lại thì nghĩ mọi cách để cho nó ăn no, chờ nó lại ngủ tiếp.
"Em chưa từng nghe nói có sinh vật nào như vậy, nó có lẽ cũng không thoát khỏi liên quan đến tổ chức." Cảnh Hi sắc mặt rất lạnh.
"Không phải có lẽ, mà là chắc chắn."
Trì Nghiêu khoanh tay dựa tường, "Em quên rồi à, ba tọa độ này là Trương Sinh đưa cho, một lão đại của Liên Minh chuyên tìm người, tại sao lại hiểu rõ tình hình ở đây đến vậy?"
Từ thái độ của Trương Sinh cũng như thông tin mà ông ta đưa ra.
Ông ta biết rất rõ tình hình ở đây, đã điều tra trong một khoảng thời gian rất dài.
Cảnh Hi theo lời anh suy đoán: "Có lẽ nơi này cũng là một trong những hành tinh hoạt động chính của tổ chức, hơn nữa từng giam giữ một số người mất tích?"
Trì Nghiêu: "Nếu liên lạc được với Trương Sinh, chắc sẽ biết thêm nhiều chuyện, đáng tiếc, mạng đã bị cắt."
Cảnh Hi: "Hay là rời khỏi đây rồi tính tiếp?"
Một người chịu ảnh hưởng của mùi hương, một người chịu ảnh hưởng của sóng âm, sức chiến đấu giảm đi rất nhiều, hơn nữa đối phó với kẻ địch ở cấp bậc này, chỉ dựa vào hai người bọn họ là không thể giải quyết được.
Trì Nghiêu gật đầu: "Cũng chỉ có thể vậy, quay về kéo cặp anh em Cừu Thiên Lâm ra bàn bạc."
Cảnh Hi ấn vào nút cảm biến bên cạnh thiết bị cá nhân, lập tức nhận được tín hiệu phản hồi từ cơ giáp.
"Em để cơ giáp bay qua đây, chiến cơ của anh cứ để lại đây."
Trì Nghiêu: "Ừm."
Cơ giáp Phi Long có tốc độ rất nhanh, chưa đầy hai phút họ đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú.
Trì Nghiêu ngẩng đầu, chỉ thấy cơ giáp gần như theo phương thẳng đứng 90 độ lao xuống, đâm thẳng vào bãi đất trống cách cửa hang mười mét.
"...Em chắc là chương trình của nó không bị loạn chứ?"
Cảnh Hi kéo anh chạy.
"Sóng âm ở đây sẽ ảnh hưởng đến nó."
Ở lại thêm một phút là thêm một phút nguy hiểm, Cảnh Hi bảo AI của Phi Long mở khoang cửa, cùng Trì Nghiêu đi vào.
Nhưng còn chưa kịp vào trong, mặt đất lại một lần nữa rung lắc dữ dội, kèm theo tiếng nổ vang dội.
"Tiếng gì vậy?!" Trì Nghiêu bám vào cửa khoang giữ vững cơ thể, quay đầu nhìn xung quanh.
Cảnh Hi cau mày: "Nghe như là tiếng mặt đất đang nứt ra."
Mặt đất rung chuyển mạnh, Trì Nghiêu chợt cảm thấy không ổn.
Hầu như ngay lập tức, trong đầu vang lên giọng của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc: 【Khu rừng này đang tách khỏi mặt đất, và đang bay lên.】
Trì Nghiêu thầm nghĩ quả nhiên.
Anh đẩy Cảnh Hi vào, rồi đóng khoang cửa lại.
"Bảo Phi Long bay lên cao."
Hai người tiến vào buồng lái, Cảnh Hi nhanh chóng ra lệnh.
Cơ giáp tăng độ cao lên một nghìn mét, sau đó, AI của Phi Long liên tục phát cảnh báo.
【Cảnh báo, cơ giáp đang bị tấn công bởi sóng âm không xác định, hệ thống phát hiện sự cố, đang vào chế độ tự kiểm tra và sửa chữa —— hệ thống quét phát sinh sự cố, đang vào chế độ tự kiểm tra ——】
Cảnh Hi thiết lập bỏ qua cảnh báo, cùng Trì Nghiêu kiểm tra màn hình giám sát.
Từ trên cao nhìn xuống, "khu rừng" trông như đang đột ngột lơ lửng giữa không trung, và còn không ngừng bay lên cao.
"Hai mảng này là cánh của nó sao?"
Cảnh Hi dùng tay khoanh vùng hai khu vực đang chậm rãi chuyển động.
Thứ to như vậy mà còn có thể bay.
Trì Nghiêu mơ hồ cảm thấy điềm chẳng lành.
U Linh sợ nó đến vậy, có phải vì nó không chỉ ở yên tại đây, mà còn có thể di chuyển đến các hành tinh khác?
Trì Nghiêu chỉ vào chỗ mà họ phát hiện mắt của nó trước đó: "Hi Hi, nhắm vào chỗ này mà bắn."
Cảnh Hi: "Được."
Nhưng liên tiếp vài phát pháo xuống, ngoài việc thổi trọc khu vực rừng đó, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Cảnh Hi: "Bên dưới lớp đất là da của nó, quá cứng, không thể phá được."
Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua màn hình ảo, hiển thị cơ giáp đang ở độ cao năm nghìn mét, còn "khu rừng" ít nhất cũng cao ba nghìn mét, và vẫn không có dấu hiệu giảm tốc.
Cứ tiếp tục thế này thì không ổn.
Nếu nó thực sự có thể rời khỏi nơi này, thì dù đến hành tinh nào cũng là thảm họa.
Đột nhiên, khu vực đất bị thổi trọc nứt ra, lộ ra một con mắt đỏ rực.
Qua màn hình giám sát, Trì Nghiêu có thể thấy rõ sự khiêu khích trong con mắt ấy.
Nó hoàn toàn không coi họ ra gì.
Trì Nghiêu xoa xoa cổ tay, trầm giọng nói: "Hi Hi, em thử liên lạc với họ, bảo họ bay ra xa một chút."
Cảnh Hi thấy anh quay người, vội hỏi: "Anh định làm gì?"
Trì Nghiêu lạnh mặt: "Cho dù không giết được nó, cũng không thể để nó rời khỏi đây dễ dàng."
"Trì Nghiêu! Đừng có mà làm loạn!"
Cảnh Hi gọi không kịp, đành phải thử liên lạc với Ám Bộ cùng chiến hạm của Phi Long.
Nhờ có Tiểu Hắc, Trì Nghiêu thuận lợi tiếp cận khu vực gần mắt của nó.
Con mắt này không có đồng tử, nhưng Trì Nghiêu có thể cảm nhận được nó đang nhìn mình.
Bắn vài phát súng, không nằm ngoài dự đoán, hoàn toàn vô dụng.
Tiểu Hắc: 【Tôi chỉ chịu được hai mươi phút, đến giờ mà anh còn chưa quay lại, tôi sẽ bỏ mặc anh.】
Trì Nghiêu từ trên cao nhìn xuống con mắt ấy, đầu ngón tay dần biến thành móng vuốt sắc nhọn, mỉm cười: "Đủ rồi."
Những dây leo ký sinh bắt đầu náo động, không ngừng chui lên từ các khe hở trên thân cây, vây quanh anh, chờ đợi chỉ lệnh tấn công bất cứ lúc nào.
Hai bên giằng co một lát, Trì Nghiêu đột nhiên lao xuống, nhắm thẳng vào con mắt.
Anh vừa di chuyển, đám dây leo cũng hành động theo.
Đến khi Cảnh Hi cuối cùng cũng liên lạc được với cả Ám Bộ lẫn chiến hạm, thì đã không còn thấy bóng dáng Trì Nghiêu đâu nữa.
"Giảm độ cao xuống 3500!"
AI Phi Long: 【Cảnh báo, cơ giáp đang bị tấn công bởi sóng âm không xác định, không khuyến nghị giảm độ cao.】
Cảnh Hi hoàn toàn không còn thời gian để sửa lại chương trình, lập tức tắt chế độ lái tự động, tự mình điều khiển.
Có Tiểu Hồng chống nhiễu, có thể triệt tiêu một phần lớn âm ba, nhưng Cảnh Hi vẫn đau đến nỗi mồ hôi lạnh tuôn ra.
Trên màn hình giám sát đầy những dây leo ký sinh đang quẫy đạp.
Cảnh Hi điều khiển cơ giáp rút thanh đao dài sau lưng, lao xuống dưới.
Trước mắt đột nhiên có một vật thể màu trắng lóe qua, Cảnh Hi nhanh chóng phóng to hình ảnh.
Vật thể màu trắng đó linh hoạt nhảy nhót giữa những dây leo ký sinh, máu tươi bắn tung tóe.
Khi nhìn rõ đó là gì, Cảnh Hi ngây người không thể nào tin nổi.
Nó cao khoảng bốn mét, một thân lông trắng mềm mại, những chiếc vuốt sắc bén cào qua con mắt khổng lồ, để lại vài vết cào sâu hoắm.
Con sói trắng này là — Trì Nghiêu?
Kally: A, kích thích quá vậy, Nghiêu Nghiêu biến thành sói chắc cũng đẹp lắm.