Cơ thể bị Cảnh Hi ôm chặt, anh nhấc chân đạp cửa, thuận thế ôm cậu lao về phía nền đất bên cạnh.
Đồng thời, tiếng nổ lại vang lên.
Cánh cửa kim loại cuối cùng cũng không chịu nổi, bị nổ tung.
Trong chớp mắt, mảnh vỡ kim loại và khí độc tràn ngập khắp không gian này.
Cảnh Hi hoàn hồn, định tìm chỗ nấp, nhưng bị Trì Nghiêu giữ lại.
"Đợi đã, chưa xong đâu." Trì Nghiêu nói nhỏ.
Dường như để chứng minh lời anh, tiếng nổ vang lên không ngớt, không gian rung chuyển dữ dội.
Cảnh Hi: "Anh làm gì vậy?"
Cậu nghe thấy Trì Nghiêu cười khẽ bên tai.
"Dùng vũ khí của địch để đánh địch."
Cảnh Hi: "Để chúng tự đánh nhau?"
Lũ AI này trí thông minh không cao, phòng thí nghiệm này rộng lớn, nếu chạy vòng quanh cả không gian thì đúng là có thể khiến chúng tự tấn công lẫn nhau.
"Anh không bị thương chứ?"
Trì Nghiêu chú ý tình hình bên ngoài, nghe vậy, buột miệng đáp: "Yên tâm, tôi còn phải giữ cơ thể của cậu lại để trả nợ."
Cảnh Hi: "..."
Đợi đến khi tiếng nổ lắng xuống, hai người chờ thêm một lúc mới đứng dậy.
Khói mù đã được hệ thống thông gió lọc gần hết, hệ thống chiếu sáng trong phòng mẫu vật đều đã hỏng, tối om một màu.
Cảnh Hi đứng ở cửa quét mắt nhìn qua.
Những AI tuần tra gần đó đã bị nổ thành đống phế liệu, nơi họ đi vào lúc nãy vẫn còn vài chiếc AI đi loanh quanh.
Vô số mẫu vật được sắp đặt không một cái nào thoát khỏi, có lẽ đã có không ít chân dã thú bị nướng chín, trong mũi còn có thể ngửi thấy mùi thịt nướng làm người ta buồn nôn.
Cảnh Hi: "Bây giờ không còn là vấn đề đánh cỏ động rắn nữa rồi."
Trì Nghiêu: "Ừ, nên chi bằng làm lớn luôn, hà cớ gì phải uất ức chính mình?"
Cảnh Hi: "..."
Anh còn "ừ."
"Đừng nhìn nữa, đi thôi."
Trì Nghiêu vừa nói vừa tiến sâu vào không gian này.
Do vụ nổ, khu vực gần cửa bị phá hủy nghiêm trọng.
Trì Nghiêu qua kính nhìn ban đêm quét qua một lượt, nơi này có hàng loạt bàn thí nghiệm, nhưng trên mặt bàn chẳng có thứ gì, giống như một phòng thí nghiệm bị bỏ trống.
Đi vào trong là một hành lang dài hun hút.
Tiếng gót giày đạp lên mặt đất phát ra âm thanh khe khẽ kích thích màng nhĩ, tâm trạng Trì Nghiêu dần trở nên cáu kỉnh.
Anh ghét nhất là mấy nơi kiểu này.
Bên tai đột nhiên vang lên một âm báo, trong tầm nhìn bật ra một cửa sổ.
Tiểu Hồng: [Mã hóa đã được giải, nhưng dữ liệu bị mã hóa.]
Trì Nghiêu: [Có thể xâm nhập vào máy chủ không?]
Tiểu Hồng: [Có thể thử, nhưng mà—]
Trì Nghiêu: [Nhưng mà gì?]
Tiểu Hồng: [Em vẫn muốn chơi trò chơi vừa rồi.]
Trì Nghiêu: "..."
"Nghiêu Nghiêu!"
Giọng của Cảnh Hi đột nhiên vang lên, Trì Nghiêu nhìn sang, đối phương đang vẫy tay bảo anh lại gần.
"Gọi thân thiết như vậy?" Trì Nghiêu đi qua, lười biếng nói, "Mặt tôi đỏ luôn rồi đây."
Cảnh Hi nhìn anh: "Tôi thì không ngại gọi cả họ tên, nhưng anh chắc chắn muốn vậy chứ?"
Ở nơi như thế này, không biết chỗ nào có gắn thiết bị nghe lén, gọi tên thật chẳng khác nào tự báo danh.
Trì Nghiêu đang định chọc ghẹo vài câu, ánh mắt liếc qua bàn thí nghiệm trước mặt Cảnh Hi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trên thiết bị của bàn có một mẫu tổ chức dã thú rất nhỏ, chỉ nhìn thấy lờ mờ hai cái móng vuốt.
Nhưng đầu bên kia của móng vuốt lại mọc ra một con mắt người.
Thứ này có lẽ chỉ xuất hiện trong phim kinh dị.
Nhưng Trì Nghiêu lúc này không cảm thấy chút kinh hãi nào, mà là phẫn nộ.
"Cứ nhìn sơ qua thì là tổ chức dã thú, nhưng nhìn kỹ thì đây hẳn là con mắt người bị moi ra." Cảnh Hi thấy sắc mặt anh không ổn, giọng hạ rất thấp, "Vùng da xung quanh chỗ này rõ ràng khác với quanh mắt, còn đầu bên kia của móng vuốt mọc ra cũng rất dị dạng."
Trì Nghiêu mặt lạnh, ánh mắt quét qua toàn bộ mặt bàn, ngoài các thiết bị cơ khí ra thì không có gì khả nghi.
Hai người tìm kiếm quanh đó, cuối cùng trong túi của robot thu hồi tìm được một lọ thuốc thử đã qua sử dụng.
Cái lọ này chỉ nhỏ bằng một nửa ngón út, bên trong chất lỏng chỉ còn sót lại một chút trên thành lọ, trên thân lọ khắc mã số—X7628.
Trì Nghiêu nhét nó vào túi áo trước, lớp vỏ kim loại của Tiểu Hồng lập tức bao bọc nó lại, tạo thành một không gian khép kín.
"Vẫn nên dùng túi đóng kín đựng lại thì hơn?" Thấy hành động của anh, Cảnh Hi không khỏi lo lắng hỏi.
Trì Nghiêu lạnh giọng đáp: "Không cần."
Ánh mắt thoáng thấy ánh nhìn lo lắng của Cảnh Hi, tâm trạng anh dịu đi đôi chút, bổ sung thêm: "Cậu không tin vào bộ giáp phòng hộ cậu tự làm à?"
Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "Dù sao vẫn chưa qua kiểm nghiệm và kiểm tra của cơ quan chức năng quốc gia, thuộc sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, lo lắng một chút cũng phải thôi."
Trì Nghiêu: "..."
Lại có tiếng động phát ra phía sau, những AI tuần tra lại tìm đến đây.
Hai người không tranh cãi thêm, nhanh chóng đi dọc hành lang tiến vào sâu hơn.
Từ khi vào cánh cửa kim loại đã không còn chút ánh sáng nào, như thể đang bước vào vực thẳm.
Cảnh Hi nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong nhịp thở của Trì Nghiêu, liền đưa tay ra, nắm lấy tay anh.
"Khả năng nhìn của kính đêm có hạn, cứ theo tôi mà đi."
Không đợi Trì Nghiêu mở miệng, Cảnh Hi đã nhanh chóng giải thích.
Trì Nghiêu nhìn hành lang rộng rãi vô cùng trong tầm mắt, cúi xuống liếc qua tay hai người đang nắm lấy nhau.
"Tiểu học hả? Còn nắm tay nữa."
"Tiểu học cũng chỉ nắm tay với người mình thích thôi." Cảnh Hi thản nhiên đáp lại.
Trì Nghiêu cười khẩy: "Ồ, vậy cậu thích tôi?"
Cảnh Hi: "Thích chứ, ai bảo anh là thế thân."
Trì Nghiêu: "..."
Không chấp với người đã mất đi thanh mai trúc mã.
Hai người đi thêm hơn mười phút, vượt qua mười cánh cửa kính đặc chế, mỗi gian phòng đều có thiết bị dụng cụ giống nhau, nhưng rất ít đồ, ngoài lọ thuốc thử tìm thấy trong robot thu hồi, không có thu hoạch gì.
Đi qua cánh cửa cuối cùng, mặt đường bắt đầu dốc xuống, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, rất nhẹ nhưng khiến Trì Nghiêu khó chịu.
Hẳn là sắp đến khu chức năng tiếp theo rồi.
Trì Nghiêu trở tay nắm chặt tay Cảnh Hi, kéo cậu ra sau: "Bảo vệ kỹ cơ thể của tôi."
Đi khoảng năm phút, Trì Nghiêu bước lên một bước, cuối cùng mặt đường cũng không còn dốc nữa.
Vút!
Bên tai vang lên một tiếng xé gió rất khẽ.
Trì Nghiêu lập tức nghiêng người, một cây kim thép dài hơn mười centimet cắm xuống mặt đất phía sau anh.
Vút!
Âm thanh lại vang lên từ hướng khác.
Trì Nghiêu lần nữa né tránh, mắt hơi nheo lại.
Đợi đến khi cây kim thép thứ ba bay qua, anh kéo người chạy nhanh vào bên trong, tay tháo nhẫn ra rồi ném đi.
Chiếc nhẫn giữa không trung biến thành vòng thép bay qua, chạm vào kim thép phát ra tiếng đinh đinh đinh.
Cảnh Hi vẫn luôn chú ý đến hướng kim thép phát ra.
Trong lòng tính toán thời gian, cậu kéo Trì Nghiêu về phía mình, giương súng bắn về một hướng.
Viên đạn lệch khỏi kim thép, trúng vào máy bắn.
"Bắn súng không tệ." Trì Nghiêu huýt sáo đầy lưu manh, trêu chọc, "Thi xem ai bắn rụng nhiều hơn không?"
Cảnh Hi: "Cược gì?"
Trì Nghiêu: "Nếu tôi thắng, cậu bỏ tìm người, nếu tôi thua, tôi sẽ ăn chua một tháng."
Cảnh Hi: "..."
Hai người vừa nói chuyện, tay chân lại không ngừng di chuyển.
Trên mặt đất họ chạy qua, cắm chằng chịt hàng trăm cây kim thép.
Đang chạy, Cảnh Hi quét mắt qua kim thép xuyên thủng tường kim loại, khó hiểu: "Sao lại dùng cách phòng ngự cổ lỗ sĩ thế này?"
"Cách thức này, dường như chỉ xuất hiện trong những bộ phim thời kỳ."
"Cách này gây tổn thương ít nhất cho cơ thể." Trì Nghiêu cười lạnh, "Thật là ngạo mạn."
Không cần giải thích thêm, Cảnh Hi đã hiểu rõ ý của anh.
Mục đích sử dụng cách phòng thủ này không chỉ để ngăn chặn kẻ xâm nhập từ bên ngoài, mà còn muốn lấy cơ thể của kẻ xâm nhập làm thí nghiệm.
Chẳng trách trên đường đi phòng bị lại lỏng lẻo như vậy.
Người thường dù có né được sự tìm kiếm của các AI tuần tra cũng khó mà vượt qua được trận mưa kim thép dày đặc này.
Có vẻ như những người ở đây rất tự tin vào hệ thống phòng thủ của họ, và không hề để tâm đến những kẻ xâm nhập tiềm năng.
Trong mắt họ, kẻ xâm nhập có lẽ chỉ là con mồi tự dâng đến cửa.
"Thật sự rất ngạo mạn." Cảnh Hi khẽ nhíu mày.
Chạy khoảng một trăm mét, xung quanh không còn phóng ra kim thép nữa.
Hành lang giống như mê cung, bắt đầu liên tục ngoằn ngoèo.
Đến một ngã ba, họ thấy chỗ rẽ có đến tám lối.
Nếu thử từng lối một, có lẽ đến sáng cũng chưa ra được.
Trì Nghiêu: "Tiểu Hồng Hồng, bảo anh cậu phản hồi thông tin quét."
Chỉ trong chốc lát, hình ảnh bản đồ tầng này xuất hiện trong tầm nhìn của anh.
Bản đồ vẫn đang được hoàn thiện, xem ra Tiểu Hắc chưa chạy hết bản đồ.
Đồng thời, trong thiết bị của Cảnh Hi cũng nhận được bản đồ quét phản hồi từ Tiểu Hắc.
Không kết nối với chip não, dùng như thế này quả thực hơi bất tiện.
Cảnh Hi xem bản đồ, suy nghĩ liệu có nên tích hợp Tiểu Hắc vào chip não của Trì Nghiêu sau khi trở về không.
Nhưng nghĩ lại, đối phương là người không có danh tính hợp pháp, ngay cả thiết bị sử dụng cũng không biết lấy từ đâu, có chip não hay không cũng chưa chắc.
Có bản đồ trong tay, hai người rất nhanh tìm được lối đi ngắn nhất.
"Chúng ta đã đến tầng hai rồi." Cảnh Hi nói khẽ.
Trì Nghiêu đi phía trước, đáp lại một cách tùy ý.
Càng tiến sâu vào bên trong, linh cảm xấu trong anh càng mạnh mẽ.
Ở đây, chắc chắn có thứ anh không muốn nhìn thấy.
Đi qua những hành lang ngoằn ngoèo, ánh sáng mờ nhạt lại xuất hiện trước mắt.
Không gian trước mặt được sơn trắng, phối với ánh sáng lạnh lẽo làm không khí càng thêm u ám.
Hai bên trái phải được chia thành hai khu vực lớn, dọc theo đó là hàng loạt phòng liên tiếp.
Trì Nghiêu bước đến cửa phòng đầu tiên, cửa phòng là một khóa cảm ứng rất bình thường.
Sau khi hai người trao đổi ánh mắt, anh bảo Tiểu Hồng mở cửa, đồng thời cả hai đều tránh sang hai bên.
Cánh cửa mở ra, tiếng gào rú của dã thú vọng lại.
Hai người nhìn nhau, rồi bước vào, một trước một sau.
Căn phòng rộng khoảng sáu mươi mét vuông, giữa phòng có đặt một cái lồng kim loại hình vuông dài khoảng năm mét, bên trong nhốt một con chó săn cấp hai, tai, mắt, chân trước và chân sau của nó đều mất đi một bên.
Trong không khí ngập tràn mùi hôi thối khó chịu, lồng sắt bên trong trông cũng vô cùng bẩn thỉu.
Cảnh Hi không thể tin nổi.
Con chó săn này mười phần thì có chín phần bị bắt làm vật thí nghiệm.
Thông thường, các phòng thí nghiệm dù không thể đối xử nhân đạo với vật thí nghiệm, ít nhất cũng sẽ giữ môi trường sạch sẽ để đảm bảo số liệu thí nghiệm.
Thế nhưng con vật thí nghiệm này, ngoài việc bị lấy đi một số bộ phận cơ thể, dường như chưa từng được đối xử một cách tử tế.
Ánh mắt cậu quét qua lần lượt những vết thương.
Vết thương lồi lõm không đều, trông như bị xé rách một cách thô bạo.
Chú chó săn nhìn thấy họ, phản ứng đầu tiên không phải là gầm rú mà là nhanh chóng thu mình vào góc xa nhất, đôi mắt nhìn về phía họ tràn ngập sự sợ hãi.
Trong đầu Cảnh Hi lóe lên một hình ảnh, có thứ gì đó lướt qua rất nhanh.
Thoáng chốc, cậu dường như nhìn thấy một đứa trẻ rách rưới, ngồi ôm gối trong góc lồng, đôi mắt đen sâu hoắm trên khuôn mặt bẩn thỉu đang trừng trừng nhìn người mới đến, trong lòng ngập tràn sự căm ghét và hận thù.
Cảnh Hi giật mình.
Đây là ký ức của Trì Nghiêu sao?