Chiến cơ qua lại ném bom, đường phố và các tòa nhà đều bị phá tan thành từng mảnh, bụi mù mịt khắp nơi.
Gần hơn một chút, mấy trợ thủ đắc lực của Lãnh Mông đang chỉ huy tiểu đội lần lượt tiêu diệt từng đàn rắn.
Đàn rắn hành động nhanh nhẹn, chỉ cần có khe hở là có thể chui qua, rất khó để dùng vũ khí hạng nặng chống đỡ hoàn toàn.
Trì Nghiêu nhìn một con mãng xà cấp ba trong khi hoàn toàn có thể tấn công con người lại lựa chọn bỏ trốn.
Chúng không giống như đi săn mồi, mà giống như đang trên đường đi hơn.
Trì Nghiêu liên lạc với Lệ Viễn.
"Thử khiêu khích rắn biến dị, xem nó có tấn công anh không."
Nghe thấy lời này, Lệ Viễn: "...Cậu không thể vì ghen tị tôi có con trai mà để tôi đi làm lá chắn thịt chứ."
Giọng của Trì Nghiêu lạnh xuống: "Đi hay không?"
Lệ Viễn: "Đi đi đi!"
Đàn rắn ở đâu cũng có, không cần phải tìm.
Lệ Viễn nhìn con gần nhất đang bò tới, liền lao ra mấy bước.
"Hầy a ma hầy!"
Đám tân binh được gã dẫn dắt nghe thấy khẩu hiệu, ngơ ngác nhìn qua: "?!!!"
Ôi trời!
Sở Tiêu lo lắng hét lớn: "Lệ—anh trai!"
Những người khác kỳ quái nhìn hắn.
Sở Tiêu tai đỏ bừng: "......"
Lệ Viễn yêu kiều uốn một cái, vỗ vỗ mông trước con rắn biến dị: "Tới đây nào~"
Trì Nghiêu: "......"
Bảo anh khiêu khích, không phải bảo anh quyến rũ.
Đám tân binh không nhịn được mà che mặt: "......"
Mắt cay quá.
Sở Tiêu đỏ cả mặt: "......"
Động tác kỳ lạ này đã thành công thu hút sự chú ý của con rắn biến dị, nó phớt lờ đám binh lính đang tấn công mình, gào lên với Lệ Viễn rồi lắc lư thân thể lao về phía gã.
Lệ Viễn vốn định làm thêm mấy tư thế yêu kiều nữa, ngẩng đầu lên lại phát hiện đầu lưỡi rắn gần ngay trước mắt.
"Chết tiệt!"
Gã lập tức lăn một vòng dưới đất, vắt chân lên cổ mà chạy: "Mẹ nó có gì khác biệt đâu?!"
"Khác biệt lớn đấy." Trì Nghiêu rút ra Huyền Phụng, đạn đã lên nòng.
Một phát đạn phá giáp, trực tiếp bắn thủng đầu con rắn biến dị.
Những con rắn này là để đối phó với người cải tạo.
Nói chính xác hơn, chúng là để đối phó với U Linh.
Trì Nghiêu lắp lại băng đạn, bảo Tiểu Hắc liên lạc với Cảnh Hi.
"Hi Hi, anh có một kế hoạch—"
Mặt nạ bạc đang dẫn theo một nhóm người phục kích ở sườn núi cách chiến trường ba cây số.
Thiết bị rung lên, hắn lập tức mở ra.
【Bên trên muốn để Phi Long giải quyết xong bọn chúng trước, chúng ta mới xử lý Phi Long.】
Dưới chiếc mặt nạ bạc vang lên một tiếng hừ lạnh.
"Phi Long nếu dễ giải quyết như thế, còn có thể giữ đến bây giờ sao?"
Huống hồ bây giờ Cực Ảnh thái độ không rõ ràng, lỡ như liên thủ với Phi Long, đối phó sẽ càng thêm khó khăn.
Hắn trả lời lại.
【Không trừ khử chúng bây giờ, hậu hoạn vô cùng.】
Rất nhanh, cửa sổ lại bật ra một dòng chữ.
【Đây là ý của bên trên.】
Mặt nạ bạc nhìn hàng chữ này, đôi mắt lạnh băng dưới mặt nạ hơi nheo lại.
【Chẳng lẽ cậu không muốn diệt Phi Long?】
Lần này, phải một lúc lâu sau mới nhận được hồi đáp.
【Tôi còn muốn giết bọn chúng hơn cả cậu!】
Mặt nạ bạc cười lạnh, tắt thiết bị đầu cuối.
"Lão đại, chúng đã phá vỡ phòng tuyến của Phi Long rồi!" Một kẻ đeo mặt nạ đen thì thầm.
Ánh mắt của mặt nạ bạc lập tức thay đổi, nhìn qua đó.
Phòng tuyến mà Phi Long giữ vững suốt một đêm đã bị đẩy lùi cả một cây số!
Mặt nạ bạc chạm vào cảm biến bên tai, kính phóng đại mở ra trước mắt hắn.
Tình hình chiến trường trở nên cực kỳ rõ ràng.
Bầy thú tấn công mãnh liệt, đội chiến chủ lực của Phi Long đã bắt đầu lộ rõ vẻ mệt mỏi, một làn sóng lớn những con rắn biến dị vượt qua phòng tuyến, họ căn bản không thể chống đỡ nổi.
Nếu phòng tuyến này sụp đổ hoàn toàn, phản ứng dây chuyền tạo ra sẽ đủ để khiến Phi Long bị diệt vong.
Đến lúc đó, có muốn giết chết Cảnh Hi hay không là tùy thuộc vào tâm trạng của hắn.
"Chuẩn bị hành động!" Mặt nạ bạc ra lệnh.
Hai kẻ đeo mặt nạ đỏ bên cạnh liếc nhau.
"Chẳng phải nói là đợi bọn chúng tự đấu đá nhau xong rồi chúng ta mới—"
Ánh mắt của mặt nạ bạc lướt qua: "Nghe lời cậu hay nghe lời tôi?"
Mặt nạ đỏ rụt cổ, cúi đầu xuống: "Rõ!"
Trên chiến trường, Lữ Mông dẫn theo một nhóm anh em rút lui, lần đầu tiên bọn họ thảm hại đến vậy.
Hắn liếc thấy Lệ Viễn cũng rút lui về đây, tức giận thừa cơ giáng cho đối phương một cú đấm.
"Có làm được không đấy?! Chơi không xong ai chịu trách nhiệm?"
Lệ Viễn vô duyên vô cớ nhận một cú đấm, liền nhấc chân đá trả.
"Tôi mẹ nó làm sao mà biết?!"
"Bộ trưởng, địch tấn công!"
Trong đám người, có một binh sĩ hét lớn.
Hai người đang chửi bới liền nhìn quanh bốn phía.
Hai nhóm người đeo mặt nạ đen đồng loạt xông ra từ hai bên đường phố.
"Chết tiệt!" Lữ Mông không kìm được chửi rủa một tiếng, lớn tiếng ra lệnh trên kênh chung: "Cảnh giác!"
Khi những kẻ đeo mặt nạ sắp xông vào đám đông, đám đàn em của Cực Ảnh từ trên những tòa nhà cao bên đường nhảy xuống, với tốc độ cực nhanh đã khống chế đám người đeo mặt nạ.
Những kẻ đeo mặt nạ giãy giụa chống trả, đám đàn em liền rút những ống tiêm từ túi ra chọc vào người chúng.
Thuốc an thần có tác dụng với chúng thì đương nhiên cũng có tác dụng với U Linh.
Kẻ đeo mặt nạ đỏ ở phía sau thấy tình hình không ổn, lập tức lui về phía sau, giơ tay lên gọi vào thiết bị liên lạc.
"Có cài bẫy— Ưm!"
Còn chưa kịp nói xong, hắn đã bị một lực mạnh đánh văng xuống đất.
Trì Nghiêu đi tới, một tay túm lấy mặt nạ của hắn, nhấc lên.
"Aaa—!"
Mặt nạ đỏ bị ép phải ngửa đầu, từ dưới đất đứng lên.
Trì Nghiêu dùng sức ở tay, khóe môi khẽ nhếch.
"Nếu mấy người không đến, tôi sẽ phải đích thân đến mời đấy."
Mặt nạ phát ra âm thanh răng rắc không chịu nổi sức nặng.
Nghe giọng Trì Nghiêu, đồng tử của mặt nạ đỏ co rụt lại, toàn thân run rẩy không kiểm soát được.
"Tôi, tôi là Bân ca, A Nghiêu, tôi là Bân ca mà!"
Ký ức xa xưa hiện lên trong mắt Trì Nghiêu.
Nếu không nghe thấy giọng nói này, anh đã quên mất rồi.
Người này có một gương mặt hiền lành, luôn cau có, nói mình bị người thân lừa tiền. Sau khi anh bị bắt, hắn là người đầu tiên thể hiện thiện ý với anh.
Trì Nghiêu hơi nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng.
"Tôi tưởng anh khác với đám rác rưởi đó."
Mặt nạ đỏ chịu đựng cơn đau trên mặt, cổ họng giật giật, căng thẳng nói: "Tôi cũng hết cách rồi! Nếu không trả nợ, bọn họ sẽ động đến người nhà của tôi!"
Trì Nghiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy sợ hãi sau lớp mặt nạ, thả lỏng tay ra.
Mặt nạ đỏ thấy vậy liền định đứng lên, ánh mắt lóe lên, rút con dao quân dụng giấu trong tay áo ra nhân cơ hội đâm vào cổ Trì Nghiêu.
"Ưm—!"
Trước mắt hiện lên một màu đỏ tươi, chất lỏng nóng hổi bắn lên cằm, mặt nạ đỏ dùng tay ôm lấy vết thương ở cổ đang phun máu không ngừng, không dám tin nhìn Trì Nghiêu.
Máu chảy quá nhanh, cả người hắn co giật, miệng mở ra khép lại nhưng không nói được lời nào.
Trì Nghiêu nắm con dao, máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống từ mũi dao: "Vậy thì tôi cũng hết cách."
Trì Nghiêu nhìn mặt nạ đỏ lần cuối, bước qua người hắn.
"Không ai có nghĩa vụ hy sinh vì hạnh phúc của anh."
Khi những kẻ đeo mặt nạ phát động tấn công toàn diện, mặt nạ bạc đã xâm nhập vào khu vực gần doanh trại tạm thời của đội chủ lực Phi Long.
Những thiết bị giám sát chính đều ở đây.
Chỉ cần phá hủy những thiết bị này, Phi Long sẽ mất đi đôi mắt, sức chiến đấu cũng sẽ suy giảm đáng kể.
Có lẽ vì tình hình tiền tuyến đột ngột xảy ra, ở đây lại không có ai cả.
Mặt nạ bạc cẩn thận đợi một lúc, vẫn xông vào trung tâm điều khiển.
Trung tâm điều khiển tiền tuyến không giống với bộ chỉ huy, tất cả đều do AI tính toán.
Mặt nạ bạc đứng trước bàn điều khiển, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.
Màn hình bật ra một cửa sổ cảnh báo.
【Có dừng hoạt động không?】
Mặt nạ bạc nhấp vào xác nhận, trên màn hình hiện ra một thanh tiến độ.
Hắn căng thẳng nắm chặt tay, tim đập không kìm được nhanh hơn.
Tiến độ đạt đến 99%, màn hình lóe lên, đột nhiên xuất hiện nụ cười của Trì Nghiêu.
"Sao đến nhà mà không nói trước một tiếng? Như vậy có lịch sự không?"
Mặt nạ bạc sắc mặt thay đổi, ngón tay nhảy múa trên bàn điều khiển, nhưng dù dùng cách nào cũng không thể mở khóa trạng thái này.
Không thể mở khóa thì không thể dừng thiết bị!
Hắn đấm mạnh vào bàn điều khiển, quay người bỏ đi.
Nhưng vừa đi đến cửa, một chiếc xe lơ lửng từ từ hạ xuống.
"Sao không nói gì?" Trì Nghiêu xuống xe, vừa đi về phía hắn vừa nhìn vào mắt hắn, "Câm rồi à?"
Mặt nạ bạc tức giận, rút súng ra.
Trì Nghiêu nhanh hơn một bước, dùng mũi chân đá vào cánh tay hắn, súng rơi khỏi tay.
"Quả thật là câm, đáng thương thật."
Mặt nạ bạc lảo đảo lùi về sau hai bước rồi đứng vững, hắn vừa định rút khẩu súng khác ra thì nắm đấm của Trì Nghiêu đã ập đến trước mặt.
Tiểu Hắc: 【Đã ngưng tụ mười viên khí đạn.】
Trì Nghiêu: 【Không cần.】
Dù không dùng súng, mặt nạ bạc vẫn bị áp đảo.
Rất nhanh sau đó trên người hắn đã đầy vết thương.
Trì Nghiêu cười nhạt: "Chiêu thức của anh sao quen mắt thế nhỉ? Nhìn giống một thằng ngu nào đó từng bị tôi đánh."
Người đeo mặt nạ bạc nghiến chặt răng, nắm đấm siết chặt đến phát ra tiếng răng rắc, cú đấm nhắm thẳng vào anh nhưng lại bị Trì Nghiêu nhanh tay đấm bay ra ngoài.
"Chó chết!"
Người đeo mặt nạ bạc chống tay bò dậy, khi Trì Nghiêu đến gần thì đột ngột giải phóng tin tức tố.
Mùi rượu nồng nặc như rượu vang rẻ tiền, nhạt nhẽo và đắng chát, như những mũi kim dày đặc đâm vào từng lỗ chân lông của anh.
"Thế nào, đánh không lại thì định dùng tin tức tố để quyến rũ tôi à?"
Trì Nghiêu nhìn xuống hắn từ trên cao: "Tôi là người đã có gia đình, không hứng thú với một tên câm già như anh đâu."
Người đeo mặt nạ bạc: "..."
Tin tức tố ở trạng thái tấn công không có tác dụng gì trên người đối phương, ngược lại còn bị nhục mạ. Người đeo mặt nạ bạc tức giận tăng lượng tin tức tố phát ra.
【Tiểu Hắc: Nồng độ tin tức tố đã vượt mức an toàn gấp tám lần, xin rời đến khoảng cách an toàn.】
Nghe cảnh báo của Tiểu Hắc, Trì Nghiêu chẳng thèm bận tâm.
Ngoài việc hơi khó ngửi ra, mức độ tin tức tố của alpha thế này căn bản không ảnh hưởng gì đến anh.
Dưới sự kích thích của cảm xúc và tin tức tố, mu bàn tay lộ ra ngoài của người đeo mặt nạ bạc mọc ra những sợi lông đen, rất nhanh sau đó biến thành một móng gấu dày nặng.
Trì Nghiêu đợi đúng lúc này.
Khi người đeo mặt nạ bạc một lần nữa lao tới, Trì Nghiêu nhanh chóng né khỏi móng vuốt của hắn, khuỷu tay kẹp lấy cổ rồi nhân lực xoay người ấn đối phương xuống đất.
Người đeo mặt nạ bạc lập tức mất đi khả năng chiến đấu, ngất lịm.
Tiểu Hắc: 【Có thể một chiêu hạ gục, sao còn kéo dài như vậy?】
Trì Nghiêu lười nhác nói: "Vui mà."
Tiểu Hắc: 【...】
Phía tiền tuyến, Lữ Mông và Lệ Viễn trước sau đều bị tấn công, miễn cưỡng gác bỏ ân oán, trước tiên đối phó với kẻ địch.
"Có người của bọn anh trong đám U Linh cũng không đáng ngại." Lữ Mông lau mồ hôi trên mặt, nhìn về phía sau, đau đầu: "Đám rắn lọt lưới đó xử lý thế nào?!"
Lệ Viễn: "Kêu người của cậu đi chặn lại chứ sao!"
Lữ Mông: "Mẹ nó nói thì dễ lắm!"
Phương Lương vừa đánh vừa lui về, thản nhiên nói: "Hai người nhìn kỹ đi."
Lữ Mông và Lệ Viễn lại nhìn về phía sau, một lúc sau đều kinh ngạc.
Lệ Viễn: "WTF! Sao tụi nó quay lại rồi?!"
Lữ Mông vui mừng: "Về là tốt!"
Lệ Viễn: "Tốt cái quái gì! Không chừng thật sự sẽ thất thủ!"
Lữ Mông khựng lại, tỉnh ngộ.
Chỉ nghĩ đến chuyện không cần bắt từng con rắn một, lại quên mất nếu chúng quay lại, áp lực tiền tuyến sẽ tăng lên rất nhiều.
Phương Lương nhìn về phía U Linh.
"Không đâu, mục tiêu của chúng là U Linh - và chúng ta."
Bận rộn đánh đấm, nghe được lời này, Lệ Viễn mới để ý đến vấn đề của đợt thú triều này.
Nghĩ đến những bài kiểm tra mà Trì Nghiêu bắt mình làm, gã không nhịn được líu lưỡi: "Lão đại chẳng phải đã sớm biết rồi sao?"
Phương Lương lạnh lùng nhìn gã: "Nếu đã vậy thì——"
Khi bắt người trở về tiền tuyến, U Linh đã bị Phương Lương và vài người khác bày mưu hãm hại, mắc kẹt trong đám thú không thể thoát ra.
Sóng âm mang theo những âm thanh kỳ lạ vang vào đầu óc Trì Nghiêu, khiến đầu anh đau nhói.
"Dám ngăn cản chúng ta sẽ giết chết các người!"
"Đen, đỏ, bạc... giết sạch chúng!"
"Trả thù!"
Trì Nghiêu nhảy xuống khỏi xe, không bao lâu, một con mãng xà vương chột mắt trườn đến gần, gào thét giận dữ về phía anh.
"Giao người trong xe cho ta! Dám cản trở ta sẽ giết chết ngươi!"
Trì Nghiêu nghe thấy nó nói như vậy.
Trước khi bị nước dãi rắn phun trúng, Trì Nghiêu rút súng, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào miệng nó.
"Sao, nhanh quên tao là ai vậy à?"
Rắn vương khựng lại, cúi đầu quan sát anh thật kỹ.
"Ngươi nghe được ta nói sao?! Không đúng, ngươi, ngươi là người tối hôm đó——"
Nhìn rõ diện mạo Trì Nghiêu, con mắt còn lại của rắn vương đau nhói.
Nó không tự chủ lui lại một chút, tránh khỏi họng súng, phẫn nộ nói: "Giao người cho ta!"
Trì Nghiêu: "Các ngươi chơi trò gì tao không quản, nhưng người này hiện tại ta có việc cần dùng."
Lần đầu tiên gặp được một người có thể nói chuyện với mình, rắn vương nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Ta cũng có việc cần dùng!"
Trì Nghiêu từ tốn nói: "Vậy thì xếp hàng chờ đi."
Rắn vương: "......"
Còn có thể như vậy sao?
Thấy chủ nhân làm rắn vương cứng họng.
Tiểu Hắc: 【......】
Không hổ là anh.
Rất nhanh, các thủ lĩnh của các chủng tộc khác đều bị rắn vương gọi đến.
Một đám to xác chăm chú nhìn Trì Nghiêu, bé như con kiến, bàn luận sôi nổi.
Trì Nghiêu nghe bọn chúng ríu ra ríu rít nửa ngày, rắn vương lại nhìn anh: "Ngươi cần hắn để làm gì?"
Trì Nghiêu dựa vào cửa xe, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, thong thả bóc lớp giấy.
"Hắn thiếu nợ không trả, ta muốn lột da hắn."
Lột da?
Các thủ lĩnh thú vương đều hứng thú.
Thằn lằn vương: "Con người bị lột da có đau không?"
Trì Nghiêu: "Đau hơn đứt đuôi."
Thằn lằn vương gật đầu được một nửa thì nổi giận: "Ta không phải tắc kè!"
Chuột vương: "Hắn nợ chúng ta rất nhiều, rất nhiều mạng sống, còn nhiều hơn số tiền ngươi nói."
Trì Nghiêu nghiêm túc nói nhảm: "Nhưng nợ tiền nghiêm trọng hơn."
Chuột vương: "?"
Vậy sao?
Mọi người đánh đến đánh đi phát hiện thú vương bỏ đi, thú triều đột nhiên tại chỗ nghỉ ngơi, không một dấu hiệu báo trước.
Trong cơn ngơ ngác, họ phát hiện Trì Nghiêu bị một đám thú vương bao quanh.
Lệ Viễn và Phương Lương muốn lao đến cứu người, nhưng bị Lữ Mông một trái một phải kéo lại.
"Bên đó không khí hòa hợp thế, không đánh nhau đâu."
Lệ Viễn nhìn lão đại, lại nhìn đám thú vương gầm gừ kia, không hiểu.
Không khí hòa hợp chỗ nào, chỉ thấy quái lạ thôi có được không?!
"Bộ trưởng, vậy chúng ta phải làm gì?"
Một đội trưởng thiếu úy dưới trướng Lữ Mông thấp giọng hỏi.
Lữ Mông vung tay lớn: "Chúng ta cũng nghỉ tại chỗ!"
Thiếu úy: "......"
Nghiêm túc chứ?
Hành quân bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện phanh gấp như vậy.
Bên kia, Trì Nghiêu lừa gạt thú vương, mắt không thèm chớp.
"Ta biết các ngươi không muốn động vào người vô tội, cứ đánh mãi thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì." Trì Nghiêu nhàn nhạt nói.
Rắn vương: "Chẳng phải vì các ngươi chặn đường sao?!"
Trì Nghiêu: "Thế này đi, ta muốn hiểu một vài vấn đề từ các ngươi, nếu các ngươi hợp tác, ta sẽ cân nhắc nhanh chóng giao người cho các ngươi."
Rắn vương đang định đồng ý thì bị Hổ vương gầm một tiếng.
"Nói cho ngươi biết thì có lợi gì cho chúng ta?"
Trì Nghiêu suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Chẳng có lợi gì."
Hổ vương cảm thấy mình bị đùa giỡn, hạ thấp người, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Trì Nghiêu ngẩng đầu: "Nhưng sẽ không tăng thêm số đồng loại của các ngươi."
Những người khác chỉ thấy mấy thú vương cạ đầu vào nhau gào ầm lên, giống như đang mở hội nghị, chốc lát sau dẫn theo tộc đàn của mình rút lui.
Cả chiến trường rộng lớn trong chớp mắt chỉ còn lại những tòa kiến trúc đổ nát và bọn họ đang ngơ ngác.
"Rút, rút lui rồi?"
Lữ Mông trừng mắt, có chút không dám tin.
Trì Nghiêu ngậm kẹo đi tới, khẽ nâng cằm ra hiệu cho Lệ Viễn và Phương Lương.
"Đếm số lượng người của U Linh, khống chế lại."
Lệ Viễn/Phương Lương: "Rõ!"
Lữ Mông tò mò chịu không nổi, đi theo sau Trì Nghiêu hỏi tới.
"Trì lão đại, anh làm sao để bọn nó rút lui vậy?"
Trì Nghiêu không mấy biểu cảm nói: "Tôi bảo chúng nó rằng thịt con người khô khốc, không ngon, hải sản ăn vẫn thơm hơn."
Lữ Mông: "......"
Vừa qua bình minh, Cảnh Hi rời phi thuyền, để đội ngũ y tế đi cứu người, cậu mang theo Xuân Cầm tới doanh trại tạm thời.
"Trì Nghiêu." Cảnh Hi đẩy cửa bước vào, vừa nhìn đã thấy người đeo mặt nạ bạc bị nhốt trong lồng.
"Đến rồi?"
Trì Nghiêu từ tay ném cho cậu một cái khẩu trang thanh lọc, "Đeo vào đi, hôi lắm."
Trong không khí quả thực còn chút mùi rượu vang, rất nhạt, nhưng tính công kích lại rất mạnh.
Cảnh Hi đeo khẩu trang, nhìn vào lồng.
"Em nhớ ra hắn là ai rồi."
Trước đó đã thấy rất quen thuộc, khi Trì Nghiêu đấu với hắn thì cảm giác càng thêm rõ ràng.
Trì Nghiêu nhận lấy găng tay trắng Xuân Cầm đưa tới, đeo vào, bước tới cạnh cái lồng ngồi xuống.
Anh nhấc tay phải của người đeo mặt nạ bạc lên, tháo thiết bị đầu cuối và thiết bị liên lạc xuống.
Sau khi đoán được thân phận của người đeo mặt nạ bạc, Cảnh Hi cũng không lấy làm lạ khi hắn có thiết bị đầu cuối của công dân đế quốc.
"Đem đi kiểm tra, hẳn là có không ít thứ hay ho." Trì Nghiêu tùy ý ném lên bàn.
Cảnh Hi dùng khăn tay bọc thiết bị đầu cuối lại.
"Tiểu Hồng, nhờ cậu đấy."
Thiết bị đầu cuối lóe sáng, Tiểu Hồng Đậu được đánh thức, cọ cọ vào mặt Cảnh Hi.
【Không phiền đâu, dính dính.】
Cảnh Hi khẽ cười, đặt thiết bị đầu cuối vào cái vuốt kim loại nhỏ mà nó đưa ra.
Tiểu Hồng: 【Đang tiến hành giải mã——】
Cảnh Hi đi về phía Trì Nghiêu, vừa ngồi xuống đã thấy anh ghé sát mặt lại, giọng đầy ghen tuông nói: "Anh cũng muốn dính dính."
Cảnh Hi: "......"
Trì Nghiêu không hài lòng thúc giục: "Mau lên."
Cảnh Hi nghiêng đầu, cách lớp khẩu trang hôn lên môi anh.
Trì Nghiêu: "!"
Đột nhiên có cảm giác chỉ mong được năm hào mà lại được mười đồng.
Thật đáng yêu.
Cảnh Hi vừa dán một chút đã tách ra, nhàn nhạt nói: "Anh không phải đang nghĩ em rất đáng yêu sao?"
Trì Nghiêu: "......"
Cảnh Hi mặt không đổi sắc: "Em thấy anh nghĩ như vậy cũng rất đáng yêu."
Trì Nghiêu: "............"
Tại sao lại có cảm giác bị thua?