Con người cá này bị treo lên bởi hai cánh tay cơ học, cánh tay trái bị cắt đến mức chỉ còn lại xương. Đầu rũ xuống, gương mặt trắng bệch, bị khoét mất cả hai mắt, ngực mở toang, lộ ra một phần cơ quan nội tạng không rõ ràng.
Như thế này mà vẫn còn sống?
"Có vẻ vừa bị giết không lâu." Cảnh Hi cau mày nói.
Trì Nghiêu: "Vậy cậu vừa nãy nghiên cứu xem tại sao bụng cô ta lại động?"
Cảnh Hi liếc nhìn anh: "Nếu không thì sao?"
Trì Nghiêu trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thoải mái.
"Cho tôi mượn chút." Anh tiện tay rút ra con dao quân dụng gắn ở túi chân Cảnh Hi, vung tay ra hiệu cậu tránh ra.
Cảnh Hi không hiểu gì, vừa lùi lại đã thấy anh rạch một đường trên bụng con người cá.
Một đống ruột gan tràn xuống đất.
Dù có đeo khẩu trang lọc khí, Trì Nghiêu vẫn không nhịn được giơ tay lên bịt mũi, dùng sống dao chọc vào vết thương.
Sau khi chọc ngoáy một lúc, anh bỗng cảm nhận được dao quân dụng có động tĩnh, lập tức ngang tay kéo dao ra.
Cảnh Hi khẽ giật mình.
Nhìn đống ruột gan vương vãi khắp nơi không khiến cậu cảm thấy khó chịu như lúc này.
Một thứ giống như bong bóng cá rơi ra ngoài, bên trong bọc một con cá nhỏ màu vàng, to bằng lòng bàn tay, thỉnh thoảng lại động đậy, trông cũng sắp không xong rồi.
"Đây là dã thú biến thành người sao?" Cảnh Hi thấp giọng hỏi.
Trì Nghiêu trả dao lại cho cậu, lợi dụng việc tay đang đeo găng, anh cầm cái "bong bóng cá" lên, đặt vào lòng bàn tay mà lật qua lật lại.
"Cậu muốn nghe sự thật không?"
Cảnh Hi bước đến bên cạnh anh, nhìn anh xé màng bong bóng ra, giọng khô khốc.
"Cơ thể mẹ hóa thú sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi?"
Trì Nghiêu: "Ừ."
Anh nhìn quanh một lượt, bước đến trước bàn điều khiển, xả đầy nước vào bồn rửa tay, rồi thả con cá nhỏ vào.
Con cá nhỏ uể oải lượn lờ trong nước, trông chẳng khác nào cá chết.
Cảnh Hi nhìn chằm chằm, tay cậu buông thõng bên người siết chặt lại.
Nếu như nữ beta này là người bị thú hóa, thì đứa trẻ trong bụng cô ta vốn dĩ cũng phải là người, nhưng bây giờ lại chẳng khác gì một con cá.
"Còn cứu sống được không?" Cậu vô thức hạ thấp giọng hỏi.
"Không biết." Trì Nghiêu hất nước vào nó, "Này, tao kiên nhẫn có hạn, nếu trước khi tao đi mà mày còn không tự bơi được, thì sẽ không dẫn mày theo đâu."
Con cá nhỏ đầu chúc lên, bơi loạn xạ một hồi, nhưng chẳng có chút phản ứng nào.
Trì Nghiêu vẩy vẩy nước trên tay, nói bâng quơ: "Thôi, đi thôi."
Nói xong anh xoay người định rời khỏi.
Cảnh Hi nhíu mày, thử đưa tay chạm vào con cá nhỏ.
"Mày đã cố gắng đến tận bây giờ, tại sao không cố thêm chút nữa?"
Vừa nói dứt câu, con cá nhỏ màu vàng đột nhiên giật bắn mình.
Cảnh Hi mở to mắt, lập tức quay đầu gọi Trì Nghiêu.
"Nó động đậy rồi!"
Trì Nghiêu bước đến cửa, chân dừng lại, không để lộ cảm xúc mà quay trở lại.
Con cá nhỏ trong bồn nước mở mắt đen láy, nhanh chóng bơi qua lại hai vòng, dường như đã dùng hết năng lượng dự trữ, lại nằm bẹp không động đậy nữa, chỉ có cái đuôi co giật nhẹ nhàng.
Trì Nghiêu tùy tiện tìm một cái bình nhỏ nhất từ bàn làm việc, bỏ con cá vào trong.
Cảnh Hi: "...Đây là bình đựng mẫu vật đúng không?"
"Điều kiện khó khăn, chẳng lẽ cầm nó trong tay?" Trì Nghiêu gõ gõ vào cái bình, chỉ vào nàng nhân ngư ở phía bên kia, nói với con cá nhỏ: "Đó là mẹ của mày, sau này không có cơ hội gặp lại, nhìn cho kỹ đi."
Đuôi cá nhỏ giật nhẹ một cái, không biết nó có hiểu không.
Trì Nghiêu không cho nó nhiều thời gian, trực tiếp nhét cái bình vào túi dụng cụ sau lưng.
"Đi thôi."
Cảnh Hi nhìn bóng lưng anh, trong lòng có rất nhiều thắc mắc.
Cậu đột nhiên nhớ đến câu nói trước đây của Trì Nghiêu: "Không phải đứa trẻ nào cũng so sánh được với con Thiết Hùng."
Vậy đứa trẻ này, có phải giống như Thiết Hùng không?
Phòng thứ hai đúng như họ dự đoán, tất cả đều là omega.
Ngoại trừ giới tính thứ hai khác biệt, tình trạng trong này không có nhiều khác biệt so với phòng đầu tiên, chỉ là mức độ thú hóa dường như cao hơn những beta kia.
Trì Nghiêu bảo Tiểu Hồng và Tiểu Lam ghi lại, rồi cùng Cảnh Hi đến phòng thứ ba.
Trong này tất cả đều là alpha.
Nếu không biết quy luật của ba căn phòng này, thoạt nhìn sẽ khiến người ta lầm tưởng đây là một lò mổ động vật hoang dã.
Chó, cáo, lợn, hươu... động vật nào cũng có.
Quan sát kỹ mới có thể nhận ra một số ít bộ phận trên cơ thể của họ chưa bị thú hóa.
Tại sao? Mức độ thú hóa của alpha thường cao hơn so với hai giới tính còn lại, hay đây chỉ là sự trùng hợp?
Cảnh Hi dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Những người thú hóa mà họ gặp trước đây, dường như phần lớn đều là alpha.
Cảnh Hi nặng nề suy nghĩ, còn Trì Nghiêu lại chọn tới chọn lui, như thể đang đi dạo chợ.
"Cơ thể của alpha chẳng có gì đáng xem, đường nét cứng nhắc, lại còn thích mọc cơ bắp, lỡ mà đầy người toàn cơ bắp u thịt, nhìn con lợn cơ bắp này xem, chậc chậc chậc——"
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu không biết tìm đâu ra một cây gậy kim loại, vừa đi vừa lật xem những cái xác.
Thấy Cảnh Hi theo sau, Trì Nghiêu cười nói: "Dù cậu là alpha, nhưng cơ thể cậu vẫn đẹp đấy."
So sánh cậu với xác chết?
Cảnh Hi mặt không đổi sắc: "Cảm ơn anh nhé."
Trì Nghiêu: "Không có gì."
Cảnh Hi: "..."
Ở một nơi khác, Phó Cửu Binh đến văn phòng dự bị gần viện nghiên cứu.
Ông không dám vào trong, mà gọi mấy kỹ sư dự bị tới làm việc suốt đêm để kiểm tra nhật ký của AI giám sát.
Dữ liệu trên màn hình ảo nhảy loạn xạ, toàn là cảnh báo màu đỏ.
Phó Cửu Binh khoanh tay đi qua đi lại mấy lần: "Vẫn chưa kiểm tra ra sao?! Người còn ở trong đó hay không, nói một câu đi!"
Tổ trưởng tổ kỹ sư cung kính trả lời: "Quả thực có dấu hiệu ngoại địch xâm nhập, nhưng cụ thể thì vẫn đang điều tra."
Thần kinh của Phó Cửu Binh căng như dây đàn.
"Thế thì mau mà điều tra đi!"
Ba phút sau, các kỹ sư lần lượt báo cáo kết quả tìm kiếm——
"Tầng một có dấu hiệu xâm nhập của ngoại địch, đã kiểm tra qua camera AI, tạm thời chưa phát hiện thông tin hữu ích."
"Tầng hầm thứ nhất bị... bị nổ tung rồi! Ước tính sơ bộ hơn 90% khu vực bị ảnh hưởng."
"Lối vào tầng hầm thứ hai phát hiện dấu vết xâm nhập, nhưng hiện tại chưa tìm thấy bất kỳ hình ảnh nào của ngoại địch."
Phó Cửu Binh nghe mà huyết áp không ngừng tăng cao.
"Có địch bên ngoài xâm nhập không phải là rõ ràng rồi sao?! Còn cần các người nói à?! Tôi muốn biết ai đã vào! Có còn ở bên trong không?!"
Tổ trưởng tổ kỹ sư mồ hôi chảy dài xuống cằm.
"Chúng tôi đang tiếp tục điều tra thông tin."
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Phó Cửu Binh dừng lại, quay đầu nhìn qua, là một beta trung niên mặc áo blouse trắng.
"Cừu Thiên Lâm, cuối cùng cậu cũng tới!"
Ông ta bước nhanh tới, kéo người kia qua đây: "Đám ngu ngốc này tra nửa ngày trời mà không ra được người, cậu tới giúp đi!"
Cừu Thiên Lâm đẩy đẩy cặp kính không gọng: "Tôi học y, không chuyên về lập trình."
"Nói vớ vẩn!" Phó Cửu Binh đá một kỹ sư, ép hắn ngồi xuống, "Thế thì vẫn hơn bọn họ!"
CừuThiên Lâm có vẻ bối rối: "Phó tổng, chuyện này vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp thì hơn——"
Ánh mắt của Phó Cửu Binh lạnh lại: "Cậu cho rằng vì cấp trên cử cậu tới, nên tôi không ra lệnh được cho cậu? Đừng có tự coi mình là thứ quan trọng!"
Cừu Thiên Lâm bình thản đáp: "Ý tôi không phải vậy."
"Vậy cậu——"
"Chuyện gì đang xảy ra?!" Một beta trẻ tuổi chạy gấp vào, nhìn thấy Cừu Thiên Lâm và Phó Cửu Binh, vội vàng nói, "Phó tổng và giáo sư đều ở đây? Dữ liệu thí nghiệm có vấn đề sao?"
Liếc mắt qua Phó Cửu Binh đang giận dữ, Cừu Thiên Lâm vẫy tay với người vừa đến.
"Tư Thần, cậu đến đúng lúc, mấy chuyện lập trình này cậu hiểu hơn."
Tầng hầm thứ hai, sau khi Trì Nghiêu và Cảnh Hi xem hết tất cả các phòng, họ chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, một cảnh báo từ Tiểu Hồng vang lên bên tai.
【Anh trai vừa báo tin, lộ trình tuần tra của AI vệ binh đã thay đổi rất nhiều, dự đoán có khoảng 50 chiếc AI đang tiến về tầng hai.】
Chíp não đang ở chỗ Trì Nghiêu, nên Cảnh Hi không thể nghe được bất cứ thông tin nào.
Trì Nghiêu đơn giản thuật lại: "Mấy tên ngốc đó cuối cùng cũng phản ứng rồi."
Cảnh Hi hồi tưởng lại cấu trúc của tầng hai, nói: "Lối ra chỉ có hai cái, hiện giờ chúng ta chỉ cách lối vào khoảng mười mét, còn để đến lối ra kia thì phải đi ngang qua toàn bộ tầng hai, anh định làm gì?"
Trì Nghiêu nhìn cậu, hơi ngạc nhiên: "Cậu nghe lời tôi?"
Cảnh Hi: "Nghe lời anh thì có gì kỳ lạ à?"
Trì Nghiêu xoa đầu cậu: "Ngoan thật."
Cảnh Hi hơi sững lại, chưa kịp hoàn hồn trước hành động thân mật bất ngờ này, thì đã nghe anh buông lời chê bai: "Tự xoa đầu mình khó chịu thật."
Cảnh Hi: "......"
Chỉ trong khoảnh khắc họ đang lựa chọn, AI vệ binh đã chặn kín cả hai lối ra.
Trì Nghiêu nhún vai: "Vậy khỏi phải chọn nữa, đỡ phiền."
Họ đứng trước mê cung mà lúc đến đã đi qua, chuẩn bị phục kích tại đây.
Trì Nghiêu đưa tay ra sau lưng, móc ra một thứ gì đó rồi ném cho Cảnh Hi.
"Giữ hộ tôi cái này."
Cảnh Hi theo bản năng đón lấy, là con cá nhỏ kia.
Là nghĩ rằng cậu chắc chắn sẽ bảo vệ sinh linh nhỏ bé này sao?
Chỉ trong giây lát, những rung động tần số thấp của máy móc vang lên từ con đường.
Hai người họ chắn ở hai bên lối ra, trao đổi ánh mắt với nhau.
Chiếc AI vệ binh đầu tiên vừa ló ra cái đầu ngớ ngẩn thì đã bị Trì Nghiêu đập một gậy làm hỏng.
Trì Nghiêu nháy mắt với Cảnh Hi, ra hiệu.
【1:0】
Cảnh Hi, người vừa định ra tay: "......"
Chiếc AI thứ hai vừa xuất hiện, Trì Nghiêu chưa kịp giơ gậy lên, thì chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, AI quỵ gối xuống đất.
Cảnh Hi nhìn qua, ánh mắt đầy thách thức.
【Hòa 1 đều】
Trì Nghiêu: "......"
Mấy phút tiếp theo, tiếng súng nổ liên hồi.
Lối ra chất đầy những chiếc AI vệ binh bị hỏng.
Trong văn phòng tạm thời——
Phó Cửu Binh nhìn những chấm sáng xanh dần dần biến mất trên màn hình ảo, tức giận nói: "Bọn chúng đang ở tầng hai! Cắt sang hệ thống giám sát đi!"
Lưu Tư Thần thao tác tay nhanh nhẹn, bình tĩnh đáp: "Toàn bộ hệ thống giám sát của viện nghiên cứu đã bị vô hiệu hóa, hiện tại vẫn chưa xác định được là do yếu tố bên ngoài hay do hệ thống quản lý AI bị lỗi."
Phó Cửu Binh: "Hệ thống lỗi?"
Lưu Tư Thần cắt ra ba cửa sổ khác, chỉ vào dữ liệu trên đó giải thích: "E04, E09, E11, ba chiếc này đều xuất hiện vấn đề loạn hệ thống ở các mức độ khác nhau, cần thêm thời gian để kiểm tra."
Phó Cửu Binh: "Lỗi hệ thống mà có thể làm nổ tung cả tầng một sao?!"
Lưu Tư Thần: "Mất nhiều mẫu vật như vậy quả thực rất đau lòng, nhưng nếu là do hệ thống lỗi gây ra, thì chuyện này không nghiêm trọng đến mức ấy."
Phó Cửu Binh hơi ngẩn ra, trong mắt bỗng lóe lên một tia sáng.
"Vậy thì mau kiểm tra đi!"
Lưu Tư Thần không nhịn được ngáp một cái: "Đã đang kiểm tra rồi, ngài cứ cùng giáo sư uống một tách trà đi, tôi nghe ngài nói mà lỗ tai cũng sắp điếc luôn rồi——"
Giọng nói sau đó càng ngày càng nhỏ.
Phó Cửu Binh: "Cậu——!"
Cừu Thiên Lâm liếc nhìn vẻ mặt khó chịu như táo bón của Phó Cửu Binh, thong dong nhấp một ngụm trà.
Tầng hầm thứ hai.
Trì Nghiêu xử lý xong chiếc AI vệ binh cuối cùng, nhướng mày về phía Cảnh Hi.
【15:14】
Cảnh Hi thay băng đạn mới, gọn gàng kéo nòng súng, ra hiệu cho anh đi.
Dù rằng cả hai lối ra đều đã bị chặn, nhưng số lượng AI vệ binh cũng có hạn.
Hai người họ theo trí nhớ lần theo đường cũ trở lại.
Cảnh Hi vừa định bước ra thì bị Trì Nghiêu kéo lại.
Tiếng động cơ AI vệ binh di chuyển vang lên từ phía hành lang bên ngoài.
Cả hai nấp ở bên trong, chỉ có thể giao tiếp bằng ánh mắt.
May mắn là tường ở đây được làm bằng kim loại đặc biệt, chỉ cần không lên tiếng thì có thể tránh được sự dò tìm của AI vệ binh.
Cảnh Hi chỉ chỉ lên bộ đồ trên người mình.
【Dùng chiêu đó?】
Trì Nghiêu giơ tay ra hiệu ok.
Chỉ một lát sau, hai hạt đậu nhỏ bám theo góc tường bay ra ngoài.
Hai chiếc AI bên kia giơ tay máy lên, bắt đầu chỉ huy linh tinh.
AI rất nhanh đã bị phân tán.
Trì Nghiêu mỉm cười: "Thông minh đấy."
Cảnh Hi: "Anh ấy cũng không ngu ngốc."
Trì Nghiêu: "Anh ấy là ai?"
Cảnh Hi: "Anh đoán thử xem?"
Khi họ đang định bước đi, thì một tiếng lạch cạch vang lên từ phía sau, giống như tiếng trục trặc của máy móc.
Trì Nghiêu hơi nhíu mày: "Con nào chưa chết hẳn à?"
Cảnh Hi nghe tiếng động bên ngoài, lạnh lùng nói: "Lại đến một đợt nữa rồi."
Họ bất ngờ bị đánh úp từ cả hai phía.
Tiểu Hồng và Tiểu Lam đều không ở trên người, họ không có trang bị bảo vệ.
Nếu xử lý con AI đằng sau, tiếng động chắc chắn sẽ thu hút cả đám bên ngoài.
Cảnh Hi theo bản năng sờ vào chiếc bình đựng ở sau lưng.
Dù thế nào đi nữa, đã mang theo thì phải bảo vệ an toàn mà đưa nó ra ngoài.
Tiếng lạch cạch càng lúc càng gần.
Trì Nghiêu vừa định liều mạng, thì đột nhiên có một thứ gì đó vụt qua trước mắt.
Khi chiếc AI trục trặc xuất hiện, một hạt đậu đen nhỏ đã dán lên nó.
AI vệ binh đột nhiên co giật như bị điện giật, thân máy uốn éo mấy cái rồi từ từ đi ngang qua họ, trên màn hình của nó hiện ra một dòng chữ đỏ.
"Hừm, vẫn không bằng ông đây."
Trì Nghiêu/Cảnh Hi: "......"
Nó khập khiễng đi ra ngoài, đám AI vệ binh bên ngoài lập tức phát hiện ra.
Tiểu Hắc tiện tay chỉ lên trời, gửi một tín hiệu chỉ dẫn.
【Kẻ địch đã bay lên trời.】
AI vệ binh khác: 【Đã nhận.】
Với ba con robot nhỏ gây rối, hai người họ rất thuận lợi trèo tường rời khỏi viện nghiên cứu.
Ban đêm nhiệt độ chênh lệch khá lớn, nơi này lại gần chân núi, gió tây bắc thổi vù vù.
Hai người lặng lẽ chạy một mạch lên đến lưng núi.
Cửa xe lơ lửng bật mở, cả hai len lén chui vào.
Vừa đóng cửa xe lại, Cảnh Hi liền thấy một bàn tay đưa ra trước mặt.
"Bị thương rồi?" Cảnh Hi hỏi.
Trì Nghiêu tháo kính nhìn ban đêm xuống: "Cái bình."
Cảnh Hi hơi ngẩn ra, rồi lấy chiếc bình ở sau lưng đưa ra trước mặt hai người.
Dưới ánh sao, Trì Nghiêu có thể nhìn thấy con cá nhỏ bên trong nước.
Nó đang thở bong bóng, vẫy vẫy đuôi, trông có vẻ không còn sức sống, hình như say xe rồi.
Anh nhẹ nhàng lắc lắc bình: "Mạng cũng cứng nhỉ, mẹ mày không đặt tên cho mày à? Từ giờ sẽ gọi là... Cá Lười nhé?"
Con cá nhỏ vẫy vẫy vây, tỏ vẻ không hài lòng với cái tên này.
Trì Nghiêu cười khẽ: "Trên địa bàn của tao, chỉ có thể nghe lời tao thôi."
Ánh mắt Cảnh Hi lóe lên, hơi thở có chút chưa ổn định, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Nhưng cậu không biết là do vừa thoát chết, hay là vì nụ cười của người trước mặt.
Bỗng nhiên, cậu hiểu ra.
Có lẽ Trì Nghiêu để cậu giữ chiếc bình không chỉ vì tin rằng cậu sẽ bảo vệ nó an toàn, mà còn vì biết rằng cơ thể của cậu có khả năng bảo vệ tốt hơn.
Đứa trẻ ngoan ngoãn năm xưa giờ đã trở thành lão đại của một nhóm tinh tặc bá đạo.
Nhưng có vài bản chất dường như không hề thay đổi.
"Yao Yao—"
Trì Nghiêu đang định khởi động xe để chạy trốn, nghe thấy tiếng gọi thì theo phản xạ nhìn sang.
Ngay sau đó, anh bị ôm chặt lấy.
Tim Trì Nghiêu giật thót, nhưng rất nhanh anh nhận ra rằng Cảnh Hi đang gọi là "yaoyao".
Anh không phân biệt được đây là đang gọi mình hay đang gọi một người khác.
"Lợi dụng đêm đen gió lớn để tấn công tôi à?" Trì Nghiêu giả vờ thoải mái nói, "Cậu chơi lưu manh hả, thiếu tướng đại nhân?"
Cảnh Hi vùi đầu vào vai anh, hít một hơi sâu để bình tĩnh lại cảm xúc đang dâng trào.
"Dạo này kiếm tiền không dễ."
Trì Nghiêu: "..."
Tự dưng ôm người ta lại nói thế này?
Cảnh Hi: "Khó khăn lắm mới gặp được kẻ ngu ngốc nhiều tiền như tôi."
Trì Nghiêu: "Vậy cậu muốn gì?"
Cảnh Hi ngước mắt nhìn anh: "Anh không định mở rộng phạm vi kinh doanh à?"
Trì Nghiêu: "..."