Thuộc hạ đã đi, Trì Nghiêu cũng không còn việc gì chính đáng, khi Cảnh Hi xong việc quay về khoang nghỉ thì anh đã ngủ rồi.
Cảnh Hi tháo găng tay đi về phía phòng ngủ.
Phòng ngủ tối đen như mực, cậu không bật đèn.
Mấy bước đã đến bên giường, nhưng phát hiện Trì Nghiêu không ở đó.
Cậu không dừng lại, xoay người bước về phía phòng ngủ khác.
Cửa kim loại không khóa, đẩy nhẹ là mở ra.
Mùi rượu thoảng qua.
Rất nhẹ, nếu không có khứu giác đặc biệt nhạy bén thì không ngửi thấy.
Sắc mặt Cảnh Hi thay đổi, đóng cửa rồi nhanh chân đi đến.
Trì Nghiêu nằm giữa giường, đầu lún sâu vào gối, ngủ rất say.
Sau khi mắt đã quen với bóng tối, Cảnh Hi khẽ nhấc góc chăn để sờ tay anh.
May quá, không bị biến hoá.
Sau khi rửa mặt xong, Cảnh Hi nằm bên cạnh, chống cằm nhìn anh rất lâu.
Vậy mà lại bị từ chối.
Là một kẻ đào hoa đủ tiêu chuẩn, không phải ai đến cũng không từ chối sao?
"Trước khi đính hôn chỉ được hôn thôi, thật đúng là anh nghĩ ra được." Cảnh Hi hôn lên trán anh, tự lẩm bẩm, "Em xem ai sẽ không chịu nổi trước."
Trong mơ, Trì Nghiêu cau mày, dường như mơ thấy điều gì không tốt.
Sáng hôm sau, khi Trì Nghiêu thức dậy, Trần Băng Phong đã dẫn Bạch Hạc khởi hành.
Anh vò đầu tóc rối bù đi vào phòng vệ sinh.
Nửa đêm mơ màng dường như nghe thấy Cảnh Hi nói gì đó, nhưng cũng không rõ là nghe thấy hay không.
Nhớ lại đôi mắt vừa lạnh vừa gợi cảm của Cảnh Hi khi hôn mình hôm qua, tim anh nhảy thình thịch.
Quên mất không chụp ảnh rồi, tiếc quá.
Vừa đánh răng, anh vừa tiện tay gửi tin nhắn cho Xuân Cầm.
Phòng thí nghiệm sao 0520—
Xuân Cầm đang cầm ống nghiệm thì đột nhiên hắt xì, không hiểu sao lại thấy bất an.
Ngay lập tức, thiết bị đầu cuối của cô reo lên.
Cô bước ra khỏi phòng thí nghiệm, tháo găng tay vô trùng, mở thiết bị đầu cuối.
Vì không có hộ khẩu nên không thể đăng ký lấy phiên bản công dân đế quốc của thiết bị đầu cuối, tất cả mọi người trong Cực Ảnh đều sử dụng phiên bản cải tạo, không cần ràng buộc thông tin cá nhân, cũng không có chip thông minh cấy vào não, chức năng bị hạn chế rất nhiều.
Cửa sổ bật lên hiển thị thông tin của Trì Nghiêu, chỉ có một dòng chữ.
【Xuân Cầm, khi nào các cặp đôi bình thường mới tiếp tục các bước sau khi hôn nhau?】
Xuân Cầm: "......"
Quả nhiên.
Trì Nghiêu từ nhỏ đã có nhiều trải nghiệm phức tạp, tiếp xúc với nhiều người khác giới, nhưng người thân thiết thực sự bên cạnh chỉ có mình cô, mà cô lại không phải là một omega, không có môi trường để phát triển trí tuệ cảm xúc.
Xuân Cầm gõ vài chữ rồi lại xóa đi, viết lại câu khác.
Trì Nghiêu vừa rửa mặt xong thì nhận được tin nhắn trả lời.
【Xuân Cầm: Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi muốn biết hiện tại cậu có kiểm soát tốt được pheromone của mình không?】
Trì Nghiêu: "......?"
【Tất nhiên.】
【Xuân Cầm: Pheromone của bạn đời và cảm xúc dao động mạnh đều có thể kích thích cậu giải phóng pheromone, lúc đó cậu có chắc mình có thể duy trì trạng thái của con người không?】
Trì Nghiêu: "............"
Vấn đề này anh chưa từng nghĩ đến.
Không bàn đến kỹ năng ra sao, nếu đang làm nửa chừng mà anh biến hình thì——
Tay chân biến một chút thì không sao, nhưng nếu cái đó cũng——
"Mẹ nó!" Trì Nghiêu buột miệng chửi thề.
Cảnh tượng đó không thể nghĩ đến, nếu không Cảnh Hi sẽ giết chết anh.
Nếu thực sự biến thành như vậy, lần đầu tiên sẽ là lần cuối cùng của bọn họ.
Ở phía Nam chờ thêm ba ngày, Phi Long đưa những người tị nạn trong khu vực không bị chiến tranh tàn phá và khu vực bị hư hỏng nhẹ về nhà, còn những khu vực hư hỏng nặng thì sắp xếp xây dựng chỗ ở tạm thời, dọn dẹp chiến trường, khôi phục lại liên lạc mạng.
Sau khi tất cả các công việc hậu chiến được bàn giao cho các cơ quan địa phương và lực lượng đóng quân tại chỗ, Phi Long cũng sắp phải trở về rồi.
Nhận được lệnh rời đi của lão đại, Lệ Viễn hút mạnh một hơi thuốc, ném điếu thuốc đã hút một nửa xuống đất giẫm tắt, đứng dậy bước đi.
"Đi đâu vậy? Sắp tập hợp rồi."
Thấy gã định lái xe đi, Phương Lương nhắc nhở một câu.
Lệ Viễn: "Có chút việc, sẽ về ngay."
Trên đường, khắp nơi đều là những con robot vận chuyển đang hoạt động, lớn có, nhỏ có, dưới đất có, trên trời cũng có.
Chỉ trong vài ngày, hầu như tất cả các con đường đều đã được dọn dẹp, chỉ còn lại việc sửa chữa và xây dựng lại những nơi bị hư hại.
Mười mấy phút sau, gã dừng xe bên bờ đập.
Một nhóm tân binh đang đi dọc theo bờ đập giám sát những con robot vận chuyển làm việc.
"Sở Tiêu! Có người tìm cậu!"
Sở Tiêu đang xắn quần đứng dưới nước dọn sạch tấm lưới lọc bị tắc nghẽn, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại nhìn, vừa vặn thấy Lệ Viễn đang vẫy tay với mình.
"Lệ ca!"
Trữ Tiêu chạy lên bờ mấy bước, toàn thân ướt nhẹp chạy tới, "Sao anh lại đến đây? Có hứng thú đấu súng với tôi rồi à?"
Lệ Viễn ngồi trên bậc thang, lườm cậu ta một cái.
"Đấu với cậu, mất mặt."
Sở Tiêu tiện tay lấy từ thùng vật tư ra một chai nước đưa cho gã, còn mình thì ngồi xuống bậc thang thấp hơn.
"Vậy anh tìm tôi có việc gì? Cuối cùng cũng quyết định đầu thú rồi à?"
Lệ Viễn lấy con dao găm đeo ở sau lưng ra ném qua.
Trữ Tiêu thuận tay đón lấy.
Không cần mở vỏ dao ra, chỉ cần cảm nhận trọng lượng trên tay cũng biết đây là một con dao tốt.
"Cho tôi à?" Hắn có chút ngạc nhiên.
Từ trước đến nay hắn luôn là người đuổi theo Lệ Viễn.
Đối phương là một tinh tặc đã trải qua vô số trận chiến, súng pháp xuất quỷ nhập thần, tất nhiên không coi hắn, một tân binh vừa nhập ngũ, là đối thủ.
"Qua đây nói lời tạm biệt." Lệ Viễn rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc ngậm trong miệng, "Sau này đừng ngốc nghếch đuổi theo tinh tặc nữa, không phải ai cũng có tính tình tốt như tôi đâu."
Sở Tiêu nhìn gã một cái: "Anh có phải đang hiểu lầm gì về bản thân không?"
Lệ Viễn: "......"
Hai mươi tuổi, cái tuổi trẻ trung ấy thật rực rỡ, gã chỉ cảm thấy sự thuần khiết ấy không nên bị lãng phí, chỉ có vậy thôi.
"Sở Tiêu, cậu mang lô mũi khoan này đến đội ba đi."
Ở đằng xa có người gọi Sở Tiêu.
Những gì cần nói đã nói xong, Lệ Viễn đứng dậy.
"Tôi đi đây."
Sở Tiêu cũng đứng dậy theo.
"Lần sau gặp, tôi sẽ cố gắng khiến anh sẵn lòng đấu với tôi."
Lệ Viễn: "Không đấu."
Sở Tiêu: "Sợ thua tôi à?"
Lệ Viễn vừa quay người lại đã muốn kéo cậu ta lên lắc cho tỉnh táo lại.
Còn trẻ mà sao suốt ngày ăn nói linh tinh.
Sở Tiêu tránh khỏi gã trước khi gã ra tay, nhảy xuống mấy bậc thang, cười vẫy tay với gã.
"Thượng lộ bình an!"
"Thằng nhóc thối tha, coi như cậu chạy nhanh."
Lệ Viễn lắc đầu, đang định đi thì đuôi mắt vô tình liếc thấy gì đó, gã nhìn thoáng qua, cả người lập tức cứng đờ.
Trên bắp chân của Sở Tiêu có một vết sẹo đỏ hình viên đạn.
Trong tai Lệ Viễn vang lên tiếng ong ong, đến khi kịp phản ứng lại định đuổi theo thì Sở Tiêu đã lái chiếc xe vận chuyển nhỏ đi mất.
Xung quanh các binh sĩ thỉnh thoảng nhìn về phía gã, ánh mắt đầy ẩn ý.
Gã là một tinh tặc, không nên ở đây quá lâu, nhưng——
Thiết bị đầu cuối đột ngột kêu lên, là Phương Lương thúc giục gã rồi.
Bàn tay gã nắm lại, thả ra rồi lại nắm, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Những người còn lại của Cực Ảnh không nhiều, những thứ cần chuẩn bị cũng rất đơn giản.
Khi chuẩn bị xong xuôi, Phương Lương mới thấy Lệ Viễn quay lại, cả người thất thần, giống như vừa mất vợ vậy.
"Anh đi đâu thế?" Phương Lương tiện miệng hỏi.
Lệ Viễn ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn một lúc, đột nhiên ôm lấy hắn khóc rống lên.
"Lương ca, tôi hình như vừa nhìn thấy con trai mình á hu hu hu——!"
Phương Lương bị gã ôm gấu lấy, suýt nữa bị ép gãy xương sườn.
"Ở đâu?"
Lệ Viễn: "Ở bờ sông......"
Phương Lương: "......"
Lệ Viễn đẩy mạnh hắn ra, kích động dùng tay ra dấu, "Hình dạng chỗ đó của thằng bé, nhỏ nhỏ, đỏ đỏ, cỡ như thế này, giống hệt con trai của tôi!"
Mỗi câu gã nói, sắc mặt của Phương Lương lại càng tối thêm một phần.
"Đừng ra dấu bằng cái tay với hành động thô tục như vậy."
Lệ Viễn: "......?"
Lưu manh?
"Chuyện gì mà náo nhiệt thế?"
Trì Nghiêu từ bên ngoài bước vào chiến hạm, tùy tiện ngồi dựa vào bàn, nói với bọn họ: "Tôi sẽ cùng Phi Long đến Đế Đô tinh trước, có nhiệm vụ giao cho mọi người."
"Đến Đế Đô tinh?"
Một câu ngắn gọn đã cắt đứt cuộc trò chuyện trước đó của hai người, Phương Lương bước tới: "Đế Đô tinh quá nguy hiểm."
Bọn họ vừa là tinh tặc vừa là tội phạm bị truy nã, nơi như Đế Đô tinh, đâu đâu cũng có công nghệ giám sát tiên tiến nhất, có thể chưa đi được vài bước trên đường đã bị AI cảnh vệ truy đuổi vì bị lộ mặt.
Trì Nghiêu lắc đầu: "Tôi bắt buộc phải đi một chuyến."
Lệ Viễn vẫn còn nước mắt treo lơ lửng quên lau: "Sắp có cuộc sống được thiếu tướng bao nuôi làm trai bao nhỏ rồi sao? Ghen tị quá đi."
Trì Nghiêu bật cười: "Dù có ghen tị cũng không đến lượt anh."
Phương Lương: "......"
Không phủ nhận sao?
Trì Nghiêu quay lại vấn đề chính: "Hai người đi một chuyến đến S810, điều tra xem ở đó có phòng thí nghiệm nào không."
Phương Lương: "Cũng là loại phòng thí nghiệm đó sao?"
Trì Nghiêu im lặng một lúc, có vẻ suy tư.
"Có thể thử tìm theo hướng phòng thí nghiệm của quân đội, nếu cần thiết, tôi sẽ nhờ người bên phía lão gia hỗ trợ, nhất định phải cẩn thận đừng để lộ."
Nói đến đây, anh nhìn về phía Phương Lương: "Cậu phải đi cùng lão Lệ, đừng để anh ta làm loạn."
Lệ Viễn vừa nghe đã không vui: "Tôi làm loạn khi naof chứ?"
Trì Nghiêu: "Mặt dày cũng không chịu nổi làm càn đâu, còn muốn tìm con thì ngoan ngoãn chút đi."
Lệ Viễn: "......"
Cực Ảnh phải rời đi trước khi Phi Long khởi hành, đây là giới hạn cuối cùng của Cảnh Hi.
Cậu có thể tin tưởng Cực Ảnh, nhưng không thể đem sự an toàn của cư dân tinh cầu số 333 ra đùa giỡn.
Thời gian gấp rút, Trì Nghiêu giao phó xong thì chuẩn bị rời đi.
Lúc đến cửa khoang nghe thấy Lệ Viễn gọi anh từ phía sau.
"Lão đại." Lệ Viễn nhìn quanh quất, như đang làm việc lén lút, "Trong đám tân binh của Phi Long có tên Sở Tiêu——"
"Cậu nhóc bắn súng đó? Sao vậy?" Trì Nghiêu nhướng mày, "Cậu ta lại quấn lấy anh à?"
"Không có." Lệ Viễn khoác tay lên vai Trì Nghiêu, hạ giọng xuống: "Ngài và thiếu tướng Cảnh thân nhau, có thể nhờ cậu ấy chăm sóc cậu nhóc đó nhiều hơn được không?"
Trì Nghiêu liếc mắt nhìn anh ta: "Hôm nay sao thế?"
Ánh mắt Lệ Viễn lảng tránh: "Chỉ là—— cảm thấy cậu nhóc đó khá có tiềm năng, dù sao sau này Phi Long với chúng ta cũng là người một nhà, bồi dưỡng nhân tài cho đối phương cũng là chuyện nên làm."
Trì Nghiêu: "......"
Trên chủ hạm của Phi Long, Cảnh Hi đang nhìn chai thuốc thử trong tay.
Đây là mẫu vật không rõ của tiểu Hắc dính trên người khi Trì Nghiêu được đào ra từ đáy hang động.
Tuy nói có lẽ tạm thời không thể lập tức biết được lai lịch của nó, nhưng chỉ cần làm một xét nghiệm đơn giản, về cơ bản có thể biết nó là gì.
Loại xét nghiệm ở mức này, bà nội cũng có thể làm được.
Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, chỉ cần nghe bước chân là biết đó là Trì Nghiêu.
Cảnh Hi cất lọ thuốc thử đi.
"Đi rồi à?" Cảnh Hi nhìn gương mặt xa lạ trước mắt hỏi.
Trì Nghiêu cười nói: "Em đã cho phép bọn họ mang theo quân bị rời đi, bọn họ còn không ngoan ngoãn phối hợp?"
Cảnh Hi vẻ mặt lãnh đạm: "Em không cho phép, là Cực Ảnh quá mạnh, Phi Long không ngăn nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ cướp đi quân bị."
Trì Nghiêu: "...... Em lấy cái lý do này để lừa mấy lão già đó?"
Cảnh Hi: "Lười nghĩ ra, ai hiểu thì sẽ hiểu."
Trì Nghiêu: "......"
Cứng rắn thế sao?
Mười giờ sáng ngày hôm sau, tất cả màn hình thông báo tại các điểm tránh nạn và tất cả các kênh thông tin công cộng đồng loạt hiện ra video trực tiếp.
Trong hình là Cảnh Hi mặc quân phục.
【Cư dân tinh cầu 333, tôi là Cảnh Hi, chỉ huy của quân đoàn Phi Long, rất xin lỗi vì phải gặp mặt mọi người theo cách này...】
Trên đường người dân xếp hàng nhận vật tư, tại điểm tránh nạn người dân đang chờ được sắp xếp, hay ở nhà đang dọn dẹp...
Tại thời điểm này, tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía màn hình.
Cảnh Hi nói không nhiều, ngắn gọn tóm tắt công việc của Phi Long tại tinh cầu số 333, và giải thích chi tiết tình hình trong vấn đề mà người dân quan tâm nhất là ăn mặc sinh hoạt và phục hồi đời sống.
Cuối cùng, máy quay kéo dài.
Cảnh Hi cùng hàng quân nhân phía sau đồng loạt chào nghiêm chào người dân.
Người dân trong những khung hình giám sát khắp nơi cũng tự giác hướng về màn hình đáp lễ lại.
Đứng ngoài quan sát cảnh này, Trì Nghiêu bỗng thấy có chút xúc động.
Bất kể anh làm gì, có lẽ cả đời này cũng không thể nhận được phản hồi như vậy, đúng không?
Video kết thúc, Cảnh Hi để lại một đội giám sát, dẫn đại quân rời đi.
Vấn đề đóng quân tại Bạch Kình tọa rất lớn, nhưng trong một sớm một chiều muốn thay thế toàn bộ là không thực tế.
Trên đường về, Cảnh Hi giải quyết xong bản báo cáo trong tay, bên cạnh vẫn còn một đống chưa làm.
Cậu xoa xoa ấn đường, đứng dậy bước ra ngoài.
Trì Nghiêu đang nằm trên ghế sofa xem tin tức, thấy Cảnh Hi bước ra từ thư phòng, liền vẫy tay với cậu.
"Làm xong rồi?"
Cảnh Hi lắc đầu, nằm nghiêng bên cạnh anh, đôi chân dài duỗi ngang qua.
"Đang xem gì vậy?"
Đột nhiên trong lòng có thêm một con mèo to thế này, Trì Nghiêu cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
"Bạch Hạc đã đến Đế Đô tinh rồi, nhưng tin tức vẫn chưa ra."
Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn màn hình, là một nền tảng mạng xã hội nào đó.
Thật ra hầu hết thông báo của quân đội sẽ không đăng ở đây, chỉ chọn những việc người dân quan tâm đăng thôi.
Như gần đây thường xuyên tương tác với người dân thế này, là rất hiếm thấy.
Có lẽ vì vậy mới thu hút nhiều sự chú ý đến thế.
"Sớm nhất là sau ngày 15." Cảnh Hi hờ hững nói, "Chỉ cần không phải Triệu lên nắm quyền, Trần Băng Phong ai cũng không cứu nổi."
Trì Nghiêu nghịch tóc cậu, cười khẽ: "Người ngu ngốc như vậy, sao làm được trung tướng?"
Cảnh Hi thoải mái dựa vào vai anh, đầu tựa vào đầu anh.
"Dã tâm lớn dễ khống chế, nhiều người thích tìm loại này làm quân cờ."
Trì Nghiêu nhìn cậu, hơi híp mắt.
"Làm quân cờ của quân cờ, đây chính là cách em sinh tồn?"
Cảnh Hi khẽ cười: "Có thể tránh được rất nhiều phiền phức."
Trì Nghiêu: "......"
Anh ngẩng đầu hôn lên trán Cảnh Hi, cũng bật cười theo: "Thiếu tướng đại nhân, em có thể tham vọng một chút được không?"
Cảnh Hi thu tay lại, vòng quanh eo Trì Nghiêu.
"Để em suy nghĩ."
Hiếm khi nhàn rỗi, cả hai lướt qua mạng xã hội, vừa xem vừa trò chuyện vu vơ.
"Thật sự có nhiều người sùng bái tinh tặc như vậy sao?" Trì Nghiêu cười khẩy, "Bộ não hỏng hết rồi à?"
Cảnh Hi liếc qua, suýt thì lóa mắt bởi hàng loạt dòng chữ "A a a" tràn ngập màn hình.
"Nếu anh trông giống con khỉ, sẽ chẳng có ai sùng bái anh đâu." Giọng Cảnh Hi rất điềm tĩnh.
Trì Nghiêu: "Em ghen à?"
Cảnh Hi không trả lời, ngón tay nhẹ lướt, kéo xuống một bài viết khác.
Cũng là khen ngợi Cực Ảnh, kèm theo hình ảnh một con đường đang được xây dựng lại và cốc trà nóng đặt ngay trước ống kính.
Trì Nghiêu cười nhạo: "Nếu anh cướp tàu dân dụng, đám người này sẽ lập tức chỉ vào mặt tôi mà chửi."
"Đương nhiên rồi, anh còn mong họ cảm kích anh à?" Cảnh Hi nhìn bức ảnh, giọng trầm xuống, "Người bình thường không quan tâm anh là tinh tặc hay quân nhân, họ chỉ nhìn vào những gì anh đã làm."
Đến Đế Đô Tinh.
Sau khi báo cáo với Đế Đô Tinh, đội quân Phi Long đi đến tinh cầu công nghiệp để bảo trì định kỳ.
Trì Nghiêu muốn đi cùng Cảnh Hi đến Bộ Quốc Phòng để báo cáo, nhưng ở đó có quá nhiều thiết bị quét hình, mặt nạ giả của anh vừa bước vào sẽ bị phát hiện ngay.
Bất đắc dĩ, anh đành phải đến nhà của Cảnh Hi trước.
Lâu rồi không gặp cô con gái mèo, tâm trạng Trì Nghiêu rất tốt.
Trước đây anh luôn dùng thân phận của Cảnh Hi, lần này là lần đầu tiên anh sử dụng thân phận của mình để đến đây.
Dùng chìa khóa Cảnh Hi đưa, Trì Nghiêu đường hoàng lái xe qua cổng chính.
Căn biệt thự nhỏ vẫn như trước, vườn trước vườn sau đều có robot cắt tỉa định kỳ, trông đẹp mắt nhưng thiếu sức sống.
Vừa bước lên con đường lát đá cuội, một ánh mắt đầy sát khí mạnh mẽ đến mức Trì Nghiêu không thể không chú ý.
Anh nghiêng đầu nhìn qua.
Ở cuối hành lang bên phải ngôi nhà, một con mèo dán sát đầu vào tường, vừa trừng mắt nhìn anh vừa mài móng vuốt lên tường.
Trì Nghiêu: "..."
Vừa hèn nhát vừa hung dữ.
Cùng lúc đó, ở Bộ Quốc Phòng.
Cảnh Hi đang bị Triệu Hoành Nghĩa mắng xối xả.
"Cậu biết bị cướp bao nhiêu quân bị không?!" Triệu Hoành Nghĩa đập bàn lần thứ năm, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ, "Không những không lấy lại quân bị, mà còn để Cực Ảnh chạy thoát, cậu làm cái quái gì vậy?!"
Cảnh Hi thu dọn tài liệu vừa báo cáo xong, nhàn nhạt nói: "Bị cướp bao nhiêu, ông nên đi hỏi Bạch Hạc chứ không phải tôi. Còn về việc ông nghi ngờ năng lực của tôi — ít nhất tôi không để Cực Ảnh cướp một món quân bị nào từ tay tôi."
Triệu Hoành Nghĩa: "Quân bị không phải của cậu nên cậu cứ ngồi nhìn sao?! Dù là Phi Long hay Bạch Hạc thì đều thuộc về quân đội, cậu định làm ly khai à?!"
Cảnh Hi: "Mỗi quân đoàn có trách nhiệm bảo vệ tài sản của mình, từng khẩu súng đều có ký biên bản trách nhiệm rõ ràng. Việc Bạch Hạc mất một lượng lớn quân bị, ông nên truy cứu trách nhiệm của những người liên quan chứ không phải la hét với tôi."
Chiếc nồi được ném sang, lại quay về người ông ta.
Triệu Hoành Nghĩa đập bàn lần thứ sáu: "Tôi đang hỏi cậu tại sao không ngăn Cực Ảnh lại, đừng có lảng tránh! Tôi cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của người khác!"
Cảnh Hi: "Ông nghe từ đâu mà biết tôi không ngăn? Là do Trung tướng Trần nói?"
Triệu Hoành Nghĩa không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Cảnh Hi: "Một người không thể bảo vệ nổi quân bị của mình, lời ông ta nói đáng tin đến đâu?"
Vẻ mặt của cậu lạnh nhạt, nhưng trong mắt Triệu Hoành Nghĩa lại có chút chế giễu.
Đúng lúc ông ta định mở miệng, Bùi Chấn Nhạc không nhịn được nữa, lên tiếng cắt ngang.
"Lão Triệu, ông nên dừng lại đúng lúc đi."
Triệu Hoành Nghĩa lạnh lùng nhìn sang.
Bùi Chấn Nhạc đối diện thẳng với ánh mắt của ông ta: "Tôi không nghĩ rằng một vị chỉ huy vừa lập chiến công trở về cần phải chịu trách nhiệm như vậy."
Triệu Hoành Nghĩa: "Nhưng cậu ta đã để Cực Ảnh chạy thoát!"
Bùi Chấn Nhạc cười khẩy: "Xin ông chú ý cách dùng từ của mình! Trần Băng Phong, người mà ông coi trọng, không thể chống đỡ nổi trước Cực Ảnh, vậy ông lấy gì để cho rằng Cảnh Hi có thể?"
Triệu Hoành Nghĩa: "Nhưng Phi Long quá quen thuộc với Cực Ảnh —"
"Nói tiếp chỉ càng làm Trần Băng Phong trông vô dụng hơn thôi." Sắc mặt Bùi Chấn Nhạc lạnh lùng, giọng đầy mỉa mai, "Mất quân bị là chuyện lớn, nhưng có người thậm chí còn mất cả chính mình, so với chuyện đó, cái này chẳng là gì."
Triệu Hoành Nghĩa cắn răng, không nói thêm gì nữa.
Người mà ông ta coi trọng, hai kẻ đều bị Cực Ảnh chơi khăm như thế!
Bùi Chấn Nhạc và Cảnh Hi trao nhau một ánh mắt, rồi tiếp tục quy trình báo cáo tiếp theo.
Khi bước ra khỏi phòng họp, Bùi Chấn Nhạc đứng ở cửa nhìn Triệu Hoành Nghĩa tức tối bỏ đi, đợi khi Cảnh Hi bước ra liền gọi cậu lại.
"Tối nay đến nhà tôi ăn cơm, coi như đón gió cho cậu."
Cảnh Hi: "..."
Các sĩ quan xung quanh nghe thấy liền không khỏi lén nhìn về phía bên đó.
Việc lãnh đạo tổ chức tiệc rượu chào đón cho chỉ huy vừa lập chiến công trở về là rất bình thường, nhưng tiệc rượu thường được tổ chức tại Bộ Quốc Phòng, và sẽ mời rất nhiều sĩ quan tham dự.
Nhưng mời thẳng về nhà — thay vì gọi là tiệc đón gió, chẳng khác nào ám chỉ mời về phe.
Thượng tướng Bùi rõ ràng đang chính thức đưa cành ô liu về phía Cảnh Hi.
Điều mà người khác hiểu, tất nhiên Cảnh Hi cũng hiểu.
Nhưng ngày mai cậu đã hứa sẽ đến nhà ông nội, tối mai chắc chắn sẽ ngủ lại đó, mấy ngày tới còn có việc cần lo, tối nay cậu chỉ muốn tận hưởng thế giới hai người với Trì Nghiêu.
"Không —" chữ "rảnh" chưa kịp thốt ra, Bùi Chấn Nhạc đã từ tốn nói: "Nếu cậu sợ say không về được, có thể dẫn theo cậu trợ lý bên cạnh."
Cảnh Hi: "..."
Bùi Chấn Nhạc không đợi cậu trả lời, đã quay lưng đi mất.
"Sáu giờ tối, quà biếu tôi muốn là rượu mận Brandy 50 năm."
Cảnh Hi: "......"
Bạch Dật vừa thu dọn tài liệu vừa bước ra, nghe thấy câu nói đó liền liếc nhìn Cảnh Hi một cái, rồi đuổi theo Bùi Chấn Nhạc cười nói: "Tiệc đón gió gì chứ, tôi thấy ông chỉ thèm cái quà biếu thôi, lương cả năm của Tiểu Cảnh không đủ mua một chai rượu đó đâu."
Bùi Chấn Nhạc: "Cảnh Hi nộp thuế mỗi năm không biết gấp bao nhiêu lần lương của mình, dù sao trong quân đội không ai nộp nhiều hơn cậu ta đâu."
Cảnh Hi: "..."
Đột nhiên cậu hiểu tại sao Trì Nghiêu luôn gọi "lão già chết tiệt".
Về đến nhà, Cảnh Hi thở phào nhẹ nhõm.
Không biết giờ này Trì Nghiêu đã nấu xong cơm đợi cậu chưa.
Vừa nghĩ đến người mình luôn nhớ nhung đang ở bên trong, Cảnh Hi bỗng cảm thấy căn nhà lạnh lẽo này như có chút hơi ấm của gia đình.
Mở cửa ra, hình ảnh ấm áp trong tưởng tượng bị tiếng mèo kêu chói tai và tiếng ồn ào làm tan vỡ.
Đi qua phòng khách, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một người một mèo đang cãi nhau trong phòng khách.
"Nói mau, rốt cuộc là gã mèo đực xa lạ nào bắt nạt con hả?!" Trì Nghiêu nghiêm mặt, giơ con mèo lên trước mặt.
"Meo uuuu!"
Yểu Yểu vồ tới cho ngay một móng vuốt, không hề nể tình chút nào.
"Sao thế?" Cảnh Hi đi tới.
Nghe thấy tiếng, Trì Nghiêu xoay con mèo lại đối diện với cậu: "Hi Hi, em nhìn xem, nó có gì thay đổi không?"
Cảnh Hi đón lấy con mèo, bế trong vòng tay.
"Béo lên nhiều rồi."
"Meo uuuu~"
Yểu Yểu vừa nhe nanh lúc nãy, giờ nằm gọn trong vòng tay Cảnh Hi, ngoan ngoãn hẳn.
"Lúc nãy anh cũng nghĩ như vậy." Trì Nghiêu bước tới bên cạnh Cảnh Hi, lật ngửa bụng Diểu Diểu ra, nhẹ nhàng chọc chọc, lại bị con mèo cào cho một cái, "Em nhìn chỗ này."
Cảnh Hi giữ chặt cái móng vuốt đang định tấn công của Yểu Yểu, nhìn vào cái bụng tròn lẳn của nó, ánh mắt cậu thoáng qua một tia sáng.
"Có bầu rồi?"
Dường như Yểu Yểu nghe hiểu lời cậu nói, chủ động cọ vào lòng bàn tay của chủ.
Thấy Yểu Yểu cuối cùng cũng hạ bớt đề phòng, chịu nằm phơi bụng, Cảnh Hi ra hiệu cho Trì Nghiêu lại gần sờ thử, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt u ám của anh.
Cảnh Hi: "...Anh không vui à?"
Trì Nghiêu lạnh mặt: "Con gái anh bị tên mèo đực không rõ lai lịch làm cho có bầu trong lúc anh không ở đây, em bảo anh vui nổi không?"
Cảnh Hi: "..."
Đang nói thì ở sân sau nhảy vào một con mèo Ba Tư xinh đẹp.
Yểu Yểu thấy nó, liền kêu meo meo đòi nhảy khỏi tay Cảnh Hi.
"Là nó à?" Trì Nghiêu xắn tay áo xông ra ngoài, "Anh phải xử lý nó."
Cảnh Hi nhanh tay kéo anh lại, nghiêm túc nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu."
Trì Nghiêu nhìn Yểu Yểu đẩy cửa ra thành thạo, âu yếm với "gã đàn ông" bên ngoài.
"Vậy là không quản nữa?"
Cảnh Hi nắm lấy tay anh, dẫn vào bếp.
"Thay vì lo cái bụng của nó, anh không lo cái bụng của em à."
Trì Nghiêu nhìn chằm chằm vào bụng cậu: "Em cũng có bầu à?"
Cảnh Hi: "..."
Nhà của Bùi Chấn Nhạc nằm ngay trong khu quân sự, cách không xa.
Cảnh Hi tiện tay lấy từ hầm rượu hai chai rượu mận trắng, cùng Trì Nghiêu ra ngoài.
"Em nghiện rượu à, trữ nhiều rượu thế này?" Trì Nghiêu lái xe ra ngoài.
Xe có biển của quân đội, nên đi lại trong khu quân sự rất thuận lợi.
Cảnh Hi: "Ông nội thích uống loại này, trữ nhiều lúc nào chẳng hay."
Trì Nghiêu nhìn về phía trước: "Bùi Chấn Nhạc có lẽ đã đoán được thân phận của anh rồi."
Cảnh Hi tựa lưng vào ghế, xoa xoa thái dương: "Tự tin lên, bỏ cái từ "có lẽ" đi."
Trì Nghiêu khẽ cười: "Em không lo à?"
Cảnh Hi: "Ông ấy không thể nắm thóp được em."
Trì Nghiêu: "Vì sao?"
Cảnh Hi: "Vì chuỗi mã số anh đã gửi cho em."
Trì Nghiêu nghẹn lời.
Lúc đó lo Cảnh Hi có thể bị gây khó dễ nên mới gửi chuỗi mã số đó, nhưng không có ý định lật bài.
"Yên tâm, em sẽ không hỏi." Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn anh, "Thấy nhẹ nhõm rồi chứ?"
Trì Nghiêu liếc nhìn cậu, khẽ cười: "Em nói xem?"
Cảnh Hi vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Trước đây anh và những người yêu cũ của mình thường sống với nhau như thế nào?"
Trì Nghiêu: "..."
Đây là gì vậy, sao lại chuyển chủ đề đột ngột thế?
Cảnh Hi: "Cũng toàn bàn chuyện công việc à?"
Trì Nghiêu nghiêm túc nghĩ ngợi: "Em đã nói là yêu tinh thần rồi mà."
Cảnh Hi: "Vậy nên?"
Trì Nghiêu: "Chỉ ngồi im không nói gì, trợn mắt nhìn nhau, dùng tinh thần giao tiếp."
Cảnh Hi: "..."
Nhà của Bùi Chấn Nhạc trong khu quân sự, nhìn bên ngoài rất bình thường, ngoài việc lớn hơn nhà Cảnh Hi một chút, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Gõ cửa, chính Bùi Chấn Nhạc là người mở cửa.
"Rượu đâu?"
Cảnh Hi: "..."
Cậu đưa rượu qua: "Hai chai."
Bùi Chấn Nhạc nhận lấy, vui vẻ lấy ra, tiện miệng nói: "Mỗi người một chai nhé?"
Cảnh Hi nhìn ông một cách sâu sắc: "Lấy nhiều quá, lười bỏ lại, phiền."
Bùi Chấn Nhạc: "..."
Vui vẻ đặt rượu xuống, Bùi Chấn Nhạc mới nhìn sang Trì Nghiêu.
"Cảnh ở Đế Đô Tinh thế nào?"
Trì Nghiêu thản nhiên cười: "Chỉ cần ở bên cạnh cậu ấy, nơi nào cũng là cảnh đẹp."
Bùi Chấn Nhạc khẽ hừ một tiếng.
Loại trơn tru dẻo miệng thế này đều không phải người thành thật.
Nói là tiệc đón gió, nhưng thực ra trên bàn ăn chỉ có ba người họ.
"Phu nhân đâu rồi?" Cảnh Hi hỏi.
Bùi Chấn Nhạc rót rượu cho mình: "Bà ấy đến nhà con trai tôi rồi, dạo này không ở nhà."
Cảnh Hi múc một bát canh đặt trước mặt Trì Nghiêu.
"Không chua đâu."
Trì Nghiêu gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Cảnh Hi.
"Cái này thì chua."
Ánh mắt Cảnh Hi lướt qua đôi đũa của anh.
"Đũa của anh dính rồi."
Trì Nghiêu đưa tới trước miệng cậu, cười: "Vậy em liếm sạch giúp anh nhé?"
Cảnh Hi liếc nhìn phản ứng của Bùi Chấn Nhạc, rồi mở miệng.
Bùi Chấn Nhạc: "..."
Hai đứa nhóc này đến làm gì thế?
Có ai lại đi phát cẩu lương cho bề trên không hả?!
Bỗng nhiên, một âm thanh rất nhẹ vang lên bên tai.
Sắc mặt của Trì Nghiêu và Cảnh Hi đồng thời thay đổi.
Trì Nghiêu đá một phát vào chân ghế, Bùi Chấn Nhạc cả người lẫn ghế bị đẩy ra hai mét.
Vèo!
Ngay chỗ ông vừa ngồi xuất hiện một lỗ đạn cực kỳ nhỏ.
Trì Nghiêu chộp lấy cái đĩa trống ném về phía cửa sổ.
Tầm ngắm của tay súng bị cái đĩa phóng to che lại, phát súng thứ hai lại trượt mục tiêu.
"Hi Hi, em trông ông ấy."
Trì Nghiêu bước nhanh ra ngoài.
Cảnh Hi: "Cẩn thận."
Cậu quay đầu nhìn về phía Bùi Chấn Nhạc, cái ghế ông đang ngồi, lưng ghế đã nâng lên quá đầu.
"Đây là gì?"
Bùi Chấn Nhạc đứng dậy, gõ gõ vào lưng ghế: "Chống đạn đấy."
Cảnh Hi nhíu mày: "Không phải lần đầu sao?"
Bùi Chấn Nhạc lắc đầu, xắn tay áo lên.
Cánh tay ông ta quấn đầy băng, do hành động lúc nãy nên vết thương bắt đầu rỉ máu trở lại.
Ông ta không nói nhiều, ngược lại cười toe toét nhìn Cảnh Hi.
"Cậu ta trông rất đáng tin."
Cảnh Hi: "Chuyện đó còn phải hỏi à?"
Bùi Chấn Nhạc: "..."
Chỉ trong chốc lát, Trì Nghiêu từ bên ngoài quay lại, tay xách theo một gã beta mặc quân phục.
Trì Nghiêu ném người bị trói chặt xuống đất, nhìn về phía Bùi Chấn Nhạc.
"Phòng thủ của quân khu như thế này sao?"
Nhìn rõ người dưới đất, Bùi Chấn Nhạc mỉm cười giễu cợt: "Đúng là không được, đã không chống lại được kẻ ngoài như cậu, còn không giữ nổi người nhà."
"Tôi không phải là người ngoài." Trì Nghiêu khoác vai Cảnh Hi, "Em ấy là vợ chưa cưới của tôi."
Bùi Chấn Nhạc: "............"
Ông ta nhịn không được mà lên tiếng: "Chưa cưới thì tính là vợ cái quái gì."
Trì Nghiêu/Cảnh Hi: "..."