"Bây giờ chúng tôi là đồng đội tạm thời, nếu không tôi đã không để mọi người qua đây."
Xuân Cầm mỉm cười gật đầu: "Đồng đội."
Trì Nghiêu: "... Tạm thời."
Sau bữa cơm, Cảnh Hi thay quân trang cùng Giang Phong đến văn phòng, Trì Nghiêu vào phòng làm việc trả lời những báo cáo cấp dưới gửi đến.
【Máy chủ số 46 đã mở, bắt đầu chiêu mộ người chơi trực tuyến.】
【Đã phát hiện 34612 dữ liệu người chơi, theo dõi gián đoạn 34431 dữ liệu.】
【Có kích hoạt can thiệp cưỡng chế không?】
Trì Nghiêu tùy ý kéo xuống, hỏi Phương Lương: "Bên D có động tĩnh gì không?"
"Không có." Phương Lương ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím ảo, hỗ trợ phân loại tình báo, "Ngoại trừ máy chủ số 46, mấy cái còn lại gần đây đều rất an phận."
Trì Nghiêu chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay vịn.
"Quan sát thêm vài ngày."
Phương Lương dừng tay, nghiêng đầu nhìn cậu: "Thời gian đăng ký quy định của bọn họ chỉ còn ba ngày nữa."
Trì Nghiêu cười nhạo: "Gần đây liên tục bị phá phách, có lẽ bọn họ đào sẵn hố chờ tôi nhảy vào rồi, không cần gấp."
Phương Lương truyền đạt ý của cậu xuống dưới, không biết nghĩ đến cái gì, ngập ngừng hỏi: "Gần đây sức khỏe của cậu thế nào?"
"Tốt lắm." Nói xong, Trì Nghiêu đột nhiên nghĩ đến vết thương trên tay Cảnh Hi, "Thuốc trị sẹo lần trước Giang Phong đưa cho tôi rất tốt, cậu qua đó lấy thêm một chút về đây."
Phương Lương khó hiểu: "Giang Phong đưa thuốc trị sẹo cho cậu lúc nào? Cậu định xóa vết sẹo trên cánh tay à?"
Trì Nghiêu khựng lại.
Quên mất chuyện đó xảy ra khi anh ở trong cơ thể Cảnh Hi.
Anh lựa chọn không trả lời, mập mờ nói: "Không phải dùng cho tôi."
Thấy vẻ mặt không tự nhiên trong chốc lát của lão đại nhà mình, Phương Lương đột nhiên ngộ ra.
Không lẽ nào?
Phương Lương: "Cảnh Hi là cấp trên của Giang Phong, Giang Phong đương nhiên sẽ đưa thuốc tốt cho cậu ấy, đâu đến lượt chúng ta lo lắng?"
"Thuốc tốt cũng phải dùng mới có tác dụng." Nghĩ đến những vết sẹo lớn nhỏ trên người Cảnh Hi trước đó, sắc mặt Trì Nghiêu dần trở nên lạnh lẽo.
Phương Lương do dự một lúc: "Lão đại, cậu không thật sự có ý với Cảnh Hi đấy chứ?"
Nghe vậy, Trì Nghiêu quay ánh mắt từ ngoài cửa sổ lại nhìn cậu ta, vẻ mặt đầy bất ngờ, như thể vừa nghe được chuyện gì kỳ lạ lắm.
"Làm sao có thể?"
Phương Lương: "Vậy thì—"
Trì Nghiêu buột miệng đáp: "Tôi chỉ có hứng thú với cơ thể của cậu ấy thôi."
Phương Lương: "......"
Thế chẳng phải là có ý đấy sao?
Thiết bị đầu cuối rung lên, là tin nhắn Cảnh Hi gửi tới.
【Thỏ con ở tòa nhà số 10 muốn gặp anh.】
Trì Nghiêu tùy tiện tắt đi, đứng dậy ra ngoài.
"Cậu ta thì sao?" Phương Lương đi bên cạnh anh, hỏi, "Đưa vào khu B?"
Trì Nghiêu bước đi vài bước, chậm rãi nói: "Khu B, sau ba tháng xem tình hình thế nào, thích hợp thì đưa vào đoàn."
Phương Lương: "Nhà cậu ta đưa bao nhiêu?"
Trì Nghiêu: "Nhà cậu ta thế nào?"
Phương Lương mở tư liệu điều tra: "Tôi đã kiểm tra kho dữ liệu số 32 và kho dữ liệu thông tin công dân Đế quốc, người này tên là Lâm Vũ Hằng, cha là một con nghiện cờ bạc, mẹ omega bị bạo hành trong thời gian dài, mắc bệnh tâm thần nặng, đầu năm ngoái cha cậu ta bỏ trốn, cậu ta bị chủ nợ ép đến đường cùng, liền bị bên kia để mắt tới."
Trì Nghiêu cười lạnh: "Loại trường hợp này nghe một nghìn cũng không hết năm trăm phải không?"
Phương Lương cất thiết bị đầu cuối, giọng không chút gợn sóng: "Luật pháp chỉ quản lý được hành vi, không quản lý được lòng người, một bên nguyện đánh, một bên nguyện chịu, khổ nhất vẫn là đứa trẻ."
Luật bảo vệ quyền lợi của omega ở Đế quốc vô cùng hoàn thiện, nếu omega trong hôn nhân bị bạo hành hoặc xâm hại bởi tin tức tố, chỉ cần tới cơ quan có thẩm quyền tố cáo, là sẽ được bảo vệ toàn diện.
Nhưng luật pháp đã thi hành hơn trăm năm, vẫn còn không ít omega sau khi bị tổn thương lại chọn cách chịu đựng.
Đại đa số những người này đều tưởng tượng rằng bạn đời của mình chỉ là nhất thời kích động, sẽ quay đầu, không nỡ dùng pháp luật để trừng trị đối phương.
"Quá yếu đuối." Giọng Trì Nghiêu rất nhạt, "Bất cứ lúc nào cũng không thể vì người khác mà từ bỏ nguyên tắc, kể cả đó là bạn đời của mình."
Phương Lương gật đầu, vô thức đáp: "Bạn đời thì không, nhưng kẻ thù thì có thể."
Trì Nghiêu quay đầu nhìn hắn, cau mày: "Hử?"
Phương Lương hoàn hồn, cúi đầu xin lỗi: "Lỡ miệng thôi."
Trì Nghiêu: "......"
Gửi tin nhắn xong, Cảnh Hi lật mở tập tài liệu, xem xét sự phân bố của quân đội đóng ở Bạch Kình Tọa.
Bạch Kình Tọa là một chòm sao hạng hai, phạm vi rất lớn, trong đó tỷ lệ tinh cầu hạng nhất chiếm 15% tổng số, tinh cầu hạng hai chiếm 60%, tỷ lệ cao như vậy là điều rất hiếm thấy trong toàn bộ Đế quốc.
Phân bố của quân đội đóng thường được quyết định dựa trên các chỉ số như kinh tế và tài nguyên.
Cốc cốc cốc.
Cửa văn phòng bị gõ.
Cảnh Hi ngẩng đầu, thấy Giang Phong bước vào, sau lưng là một beta trẻ trung thanh tú.
"Lão đại, đây là Hứa Châu." Giang Phong dẫn người đến đứng cách bàn làm việc năm bước, báo cáo.
Nghe hắn nói xong, Hứa Châu chào theo nghi thức quân đội với Cảnh Hi: "Báo cáo, tôi là Hứa Châu, đội trưởng đội cơ giáp của quân đóng tại căn cứ."
Cảnh Hi đặt tài liệu xuống, đánh giá hắn một cái: "Nghe nói mấy ngày trước anh bị bệnh, giờ khỏi rồi chứ?"
Hứa Châu khẽ cúi người, cung kính đáp: "Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi khỏi rồi."
"Vậy thì tốt." Cảnh Hi đứng dậy, vòng qua bàn làm việc đi tới trước mặt cậu ta, "Anh là trợ thủ đắc lực của Vương Liên Cung, chắc là rất quen thuộc với mọi phương diện về quân đội đóng tại Bạch Kình Tọa, chi bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế?"
Hứa Châu hơi rủ mắt xuống.
Cảnh Hi cao hơn hắn nửa cái đầu, thêm vào đó là gương mặt lạnh lùng, giọng điệu lãnh đạm, đứng gần lại càng có cảm giác áp bức.
"Vâng."
Cảnh Hi lướt qua bàn tay hơi co lại và đầu ngón tay run nhẹ đến gần như không thể nhận ra của hắn, làm một động tác mời.
"Giang Phong, pha trà."
Giang Phong nhận lệnh: "Vâng."
Tòa nhà số 10, khi Trì Nghiêu mở cửa bước vào, diện mạo của Lâm Vũ Hằng đã khôi phục bình thường, lúc này hắn đang ngồi trước bàn, sắp xếp mấy sợi lông tơ trắng trên bàn.
"Cậu thu mấy cái này để làm gì?" Trì Nghiêu đứng từ xa, có chút chán ghét.
Anh ghét tất cả những thứ rụng lông, ngoại trừ Ẩn Vệ.
"Dù sao cũng là rụng từ trên người mình, muốn thu thập lại làm kỷ niệm." Lâm Vũ Hằng gãi gãi cổ, tai đỏ lên, hơi ngại ngùng, "Làm cái móc chìa khóa lông dạ vân vân gì đó."
Trì Nghiêu: "......"
Đứa ngốc này thần kinh thô vậy?
Lâm Vũ Hằng liếc nhìn Phương Lương đang đứng sau lưng anh, cẩn thận nói: "Tôi nhận ra anh rồi, là lão thợ mỏ hôm đó."
Trì Nghiêu cười khẩy: "Chưa ngốc đến tận cùng."
Bị trào phúng, Lâm Vũ Hằng đỏ hết cả mặt.
"Anh giỏi lắm, tôi sẵn lòng theo anh đi, nhưng—mẹ tôi không thể không có người chăm sóc."
Trì Nghiêu: "Bà ấy chẳng phải đang ở trong viện điều dưỡng sao?"
Lâm Vũ Hằng sững sờ, tròn mắt nhìn anh: "Sao anh biết?"
Trì Nghiêu lười trả lời câu hỏi ngốc nghếch như vậy.
"Viện điều dưỡng có bảo mẫu AI, căn bản không cần cậu chăm sóc."
Lâm Vũ Hằng mím môi: "Nhưng rồi cũng có lúc bà ấy xuất viện."
Trì Nghiêu khẽ cau mày, đáy mắt đầy vẻ lạnh lùng.
"Vậy là sao? Điều kiện cậu muốn nói là hy vọng có người chăm sóc mẹ cậu?"
Lâm Vũ Hằng gật đầu.
Trì Nghiêu: "Còn khoản nợ của cha cậu?"
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Lâm Vũ Hằng lộ ra chút tức giận, một lúc sau lại trở về bình tĩnh.
"Định mệnh của tôi là không thể trả hết."
Trì Nghiêu quan sát nét mặt cậu ta, lười biếng nói: "Tôi đồng ý với điều kiện của cậu, sau khi mẹ cậu xuất viện, tôi sẽ cho người sắp xếp thỏa đáng."
Lâm Vũ Hằng mừng rỡ.
"Cảm ơn lão thợ mỏ!"
Trì Nghiêu: "......"
"Sau này gọi là lão đại." Phương Lương không nhịn được nhắc nhở.
"Lão đại." Lâm Vũ Hằng rất biết điều, mắt sáng lấp lánh hỏi: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi tinh cầu nào đào mỏ? Có phải sẽ băng qua rừng nguyên sinh? Sẽ bị dã thú biến dị đuổi theo như trong phim không?"
Trì Nghiêu: "......"
Đứa ngốc này lạc quan quá rồi.
Anh quay người bước ra ngoài, nói với Phương Lương: "Giao cho cậu dạy dỗ."
Nhận lấy ánh mắt đầy chờ mong của Lâm Vũ Hằng, Phương Lương đờ mặt ra: "..."
Hắn đâu có phụ trách mảng này.
"Trước đây cậu làm công việc gì?" Phương Lương hỏi mà mặt không chút cảm xúc.
Lâm Vũ Hằng bắt đầu kể từ lúc tốt nghiệp tiểu học cho đến bây giờ như đổ đậu ra khỏi bát.
"Khoan đã!" Phương Lương giơ tay ngắt lời, "Cậu nói chuyên ngành phụ của đại học là gì?"
"Thiết kế và nghiên cứu trò chơi toàn tức." Lâm Vũ Hằng hơi đắc ý nói, "Thành tích cao nhất của tôi trong "Tinh Chiến" là top 100 toàn server!"
"Tinh Chiến?" Phương Lương chống cằm nghĩ ngợi.
Dường như đó là trò chơi mô phỏng chiến đấu giáp xác và chiến tranh giữa các hành tinh.
Mắt hắn sáng lên, nhìn Lâm Vũ Hằng với ánh mắt đầy thiện cảm.
"Cậu em đến đúng lúc quá."
Bị nhìn đến nỗi sống lưng nổi da gà, Lâm Vũ Hằng: "..."
Chiều hôm đó, Trì Nghiêu nhận được một túi lớn kem trị sẹo từ chỗ Phương Lương, loại nào cũng có.
Anh ngước lên nhìn vết thương trên cằm Phương Lương: "Mặt cậu bị làm sao thế?"
Phương Lương mặt lạnh tanh: "Tôi hỏi thuốc mỡ từ Giang Phong, hắn không cho, lén đi lấy trộm thì bị bắt được, thế là đánh nhau một trận."
Trì Nghiêu: "Cậu đánh thua à?"
Phương Lương: "Không có thua."
Trì Nghiêu: "Vậy thì được rồi."
Anh mở túi ra, chọn một tuýp quen thuộc, rồi trả lại tất cả những thứ khác.
"Cậu mang trả lại cho hắn đi."
Phương Lương: "Rõ."
Giang Phong vừa sắp xếp ổn thỏa cho Hứa Châu, trên đường về văn phòng thì gặp Phương Lương đang xách túi đi tới.
"Thứ này kém quá, không cần đâu." Phương Lương ném túi trả cho hắn rồi quay đầu bỏ đi.
Giang Phong nhìn túi đồ rồi lại nhìn bóng lưng của Phương Lương, tức đến nghiến răng.
Lại còn dám chê?
Chẳng lẽ hắn nên đi nói vài câu với lão đại, để lão đại hủy bỏ lệnh bảo vệ cho Cực Ảnh.
Cứ thế này mãi thì hắn và bọn gà ở sân huấn luyện đều sẽ bị bức đến trầm cảm mất!
Đến giờ ăn tối, Trì Nghiêu đi xuống lầu, tiện nhìn ra ngoài cửa.
Xuân Cầm mang canh ra, thuận miệng nói: "Thiếu tướng Cảnh có nói với Thiết Hùng rằng cậu ấy không về ăn tối, bảo chúng ta không cần đợi."
Trì Nghiêu: "... Tôi có đợi cậu ấy đâu."
Xuân Cầm đặt bát đũa trước mặt anh: "Tôi có nói ngài đang đợi cậu ấy à."
Trì Nghiêu bưng bát lên, khắp người không được tự nhiên.
Nhịn tới nhịn lui, cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Sao cậu ta lại nói với Thiết Hùng?"
Thiết Hùng cầm đùi gà ăn đến mức đầy dầu mỡ, nói mơ hồ: "Là Tiểu Hắc nói với con á."
Từ sau khi đứa trẻ kia đến, Cảnh Hi cứ suốt ngày lải nhải bên tai, nói muốn phụ đạo bài vở cho đứa trẻ.
Cuối cùng anh dứt khoát thả Tiểu Hắc ra ngoài, với trình độ thông minh của Tiểu Hắc, phụ đạo một tiểu ngốc nghếch là dư sức.
Ăn được một nửa, Xuân Cầm bỗng lên tiếng: "Trước đây ngài có nói muốn tìm người tên "yao", tôi gần đây tra được hai người, có thể khá tương đồng với yêu cầu của ngài."
Vừa nói, cô vừa gửi hai phần tài liệu qua thiết bị đầu cuối của Trì Nghiêu.
Trì Nghiêu: "..."
Ngay cả khi ăn cũng bị chữ "yaoyao" chi phối.
Anh vốn định chuyển thẳng tài liệu cho Cảnh Hi, nhưng ngón tay vừa treo lơ lửng trên nút gửi đi, do dự một chút rồi vẫn mở ra xem.
Lướt qua một lượt, Trì Nghiêu đột nhiên không muốn gửi nữa.
Thông tin này và những điều kiện mà Cảnh Hi nói, đừng nói là một trăm phần trăm, ít nhất cũng khớp tới chín mươi phần trăm.
"Cô lấy hai phần tài liệu này từ đâu?" Trì Nghiêu hờ hững hỏi, "Trước đây không phải là không có manh mối sao, sao tự nhiên lại có nhiều thế?"
Xuân Cầm cảm nhận được sự không vui của anh, hơi khó hiểu.
"Anh trông rất sốt ruột, tôi liền dùng một vài kênh đặc biệt, chẳng lẽ hai người này đều không phải?"
Trì Nghiêu: "... Không cần vội."
Nếu mà tìm được người rồi, Cảnh Hi còn ngoan ngoãn bị anh dỗ như bây giờ nữa sao?
Buổi tối, Trì Nghiêu mang theo kem trị sẹo tới gõ cửa phòng Cảnh Hi.
Một lúc sau, cửa mở ra, Cảnh Hi đang lau tóc, ánh mắt ướt át nhìn anh.
"Có chuyện gì?"
Trì Nghiêu: "Đòi nợ."
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu bước vào, trong phòng tràn ngập mùi sữa tắm và dầu gội.
Anh tiện tay mở hệ thống thông gió trong phòng.
"Mùi khó ngửi à?" Cảnh Hi lấy hai chai bia, tiện tay ném cho anh một chai.
Trì Nghiêu nhận lấy rồi mở ra: "Không ngửi được mùi của cậu."
Cảnh Hi: "..."
Lại bắt đầu rồi.