"Tôi không thể là VIP ngồi ở ghế khán giả à?" Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn Cảnh Hi, "Tôi trông giống nghèo lắm sao?"
Cảnh Hi: "..."
Thấy anh không muốn nói, Cảnh Hi biết điều không truy hỏi thêm.
"Giàu hay không thì tôi không biết, nhưng keo kiệt thì chắc chắn có thật."
Trì Nghiêu bật cười vì tức giận: "Tôi keo kiệt?"
Cảnh Hi bình thản đáp: "Tôi tặng anh một hành tinh, còn anh trả tôi một bộ đồ không thể mặc."
Trì Nghiêu: "Là cậu không mặc, sao lại trách tôi?"
Cảnh Hi quan sát tình hình bên kia, vẻ mặt không chút biểu cảm: "Nếu bán N0520 đổi lấy quần áo, có thể khiến tất cả mọi người ở Cực Ảnh mỗi ngày đều thay phiên mặc trang phục hầu gái, mặc đến suốt đời."
Trì Nghiêu: "......"
Thấy Cảnh Hi còn định mở miệng, anh giơ tay ngắt lời, cười khẩy: "Không hài lòng đến vậy, vậy đổi quà khác?"
Cảnh Hi đồng ý ngay: "Được, anh nói đấy."
Trì Nghiêu: "......"
Lại rơi vào bẫy của cậu ta rồi.
Bên kia, Phương Lương và Lệ Viễn dẫn theo hai AI giả trang thành người chơi đi lang thang khắp nơi.
Hai người khoanh tay ngồi ở bờ sông, ngồi nửa tiếng đồng hồ.
Lệ Viễn chọc chọc Phương Lương, nhìn về phía hai AI đang chơi ném đá bên bờ sông: "Cậu nghĩ bọn họ sẽ chơi bao lâu nữa?"
Phương Lương nghiêm túc đáp: "Bờ sông ẩm thấp, ở lâu dễ bị thấp khớp."
Lệ Viễn: "......"
Gã chuyển sang kênh công cộng liếc mắt một cái, các đại gia tài phiệt đều đã nổ tung.
"Đi mau lên!"
"Trời tối rồi còn chơi đá, trốn tránh quá rõ ràng rồi đấy hả?!"
"Tôi cược ba tỷ đấy! Nếu thua tôi sẽ giết mấy người!"
"Tôi thấy chắc chắn là cố ý, nhất định nhận hối lộ rồi!"
Lệ Viễn hướng về bên kia gọi một tiếng: "Này, anh chị kia, nên đi rồi."
Tiểu Hồng với gương mặt lạnh lùng quay đầu bĩu môi với gã: "Tôi còn muốn chơi."
Tiểu Hắc ném đá, giọng nói lạnh như băng: "Chưa phân thắng bại, không đi."
Lệ Viễn giơ tay ra hiệu OK, vẻ mặt hoàn toàn từ bỏ sự giãy giụa.
"Tôi đi dựng lều đây, tối nay chắc phải ngủ ở đây rồi."
Phương Lương: "......"
Trời càng lúc càng tối, với sự phá hoại của Trì Nghiêu, tám kẻ thú hóa bị nhốt trong những bức tường vô hình không ngừng chém giết lẫn nhau.
Trong phòng điều khiển phía sau, người đeo mặt nạ vàng nhìn thấy cảnh báo AI trên màn hình ảo, lông mày ẩn sau mặt nạ nhíu lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Nghe tiếng từ phía sau vọng đến, hắn lập tức đứng dậy, cúi đầu hành lễ.
"Phát hiện một số dữ liệu lạ, đang yêu cầu AI tự kiểm tra."
Người vừa bước vào khoanh tay nhìn dữ liệu thời gian thực phía sau.
Trên mặt hắn là chiếc mặt nạ cười có nền bạc hoa văn đen, giọng nói phát ra qua bộ biến âm: "Gần đây nhiều sự cố xảy ra, bảo người dưới cẩn thận vào, nếu có vấn đề, không ai thoát được đâu."
Mặt nạ vàng: "Vâng!"
Trong trò chơi——
"Không khống chế được lâu nữa đâu."
Trì Nghiêu vừa dứt lời, một bức tường đột nhiên biến mất.
Dữ liệu bất thường càng nhiều càng dễ bị AI của trò chơi phát hiện.
Cảnh Hi quét mắt qua, xung quanh không còn người chơi khác.
"Giải trừ đi, đi theo bọn họ."
Vừa nói xong, cảnh vật trước mắt bỗng chao đảo, tầm nhìn đột ngột tăng cao.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, bỗng nhiên không nói nên lời.
Lúc này, nơi họ đang đứng chính là trên đầu của những kẻ thú hóa, Trì Nghiêu đã buộc dữ liệu của cả hai với dữ liệu của những kẻ thú hóa, đi đến đâu bọn họ cũng theo đến đó.
Trông họ giống như những con diều treo lơ lửng giữa không trung.
"Nào, anh trai đưa cậu đi dạo gió." Trì Nghiêu vắt chân lên cười, cư xử như thể đám thú hóa bên dưới chỉ là mấy con chó kéo xe.
Cảnh Hi khẽ lẩm bẩm: "Anh trai hay không còn chưa chắc đâu."
Trì Nghiêu: "Cậu vừa nói gì?"
Cảnh Hi: "Ghi lại nhanh lên."
Trì Nghiêu: "......"
Chuyển chủ đề không hề gượng chút nào.
Tốc độ của đám thú hóa rất nhanh, giống như đang nhắm thẳng đến mục tiêu.
Cảnh Hi chú ý đến sự thay đổi của số tiền đặt cược, phát hiện số người đặt cược cho thú hóa không hề giảm mà còn tăng lên.
Trời trong trò chơi sáng lên rất nhanh, sau khoảng một tiếng, ánh bình minh bắt đầu xuất hiện, và số lượng kẻ thú hóa mà họ đã khóa mục tiêu tăng từ tám lên tám mươi.
"Gào——!"
Đám thú hóa tụ lại với nhau, sức phá hoại vô cùng lớn, cây cối trên đường đi đều bị phá hủy.
Họ dừng lại ở một nơi cách điểm cuối một cây số, những người chơi khác không dám đến gần.
Trì Nghiêu nhấn Enter, vị trí của đám thú hóa cuối cùng được xác định, vẫn là ở cơ sở nghiên cứu y học phía Tây 110.
Anh ngáp một cái: "Đến lúc kết thúc trò chơi rồi."
Cảnh Hi ghi lại thông tin của tám mươi kẻ thú hóa, sau đó liên lạc với Tiểu Hồng để xác định vị trí.
"Bọn họ còn mười phút nữa đến."
Khi Lệ Viễn và những người khác đến, từ xa đã nhìn thấy đám sinh vật kỳ quái, cả người đều không ổn.
"Quãng đường này ngắn như vậy còn đặt thời gian dài thế làm gì, nhốt lại đây đánh nhau không phải được rồi à?" Lệ Viễn vung vẩy con dao quân sự trong tay.
Phương Lương: "Phải tính đến tính giải trí chứ, địa điểm quá nhỏ sẽ không có sự hứng thú trong việc rượt đuổi."
Lệ Viễn tỉnh ngộ: "Có lý thật."
Hai người vừa nói chuyện tào lao, vừa giả vờ như vô tình tiến về phía mục tiêu.
Cảnh Hi nhìn thời gian, chỉ còn ba phút nữa đến một giờ.
Trong phòng điều khiển chính, các lập trình viên đều đổ mồ hôi như tắm.
"Báo cáo! Dữ liệu bất thường sửa chữa thất bại!"
Mặt nạ vàng giận dữ hét lớn: "Tiếp tục!"
Một lập trình viên khác: "Ba phút nữa dữ liệu sẽ tự động được sửa chữa, hoặc có thể tắt máy trong một phút để tiến hành tự kiểm tra hệ thống."
Mặt nạ vàng đá bay hắn.
Lập trình viên ngã xuống đất, đau đớn co người lại.
"Đồ vô dụng!" Mặt nạ vàng thở hổn hển tức giận quát: "Tắt máy một phút? Cậu có biết chúng ta sẽ thiệt hại bao nhiêu không?!"
Lập trình viên khó nhọc bò dậy, cứng rắn nói: "Virus lần này khác với những lần trước, thật sự không có cách nào——"
Mặt nạ vàng đấm mạnh vào bảng điều khiển, ánh mắt đầy sát khí: "Khóa mục tiêu trước! Tất cả các mục tiêu khả nghi, tiêu diệt không phân biệt!"
Trong trò chơi, Trì Nghiêu cảm thấy Tiểu Hắc đang tiến gần, vừa ngước mắt nhìn, liền không biết nói gì.
Hai AI đó mang khuôn mặt trắng trẻo và nữ thần lạnh lùng, công khai nắm tay nhau, vừa đi vừa lắc lư.
"Quá ngu ngốc." Trì Nghiêu buông lời chê bai.
Cảnh Hi liếc nhìn anh: "Trẻ con ba bốn tuổi thích nắm tay nhau là rất bình thường."
"Tôi không nghe nhầm à," Trì Nghiêu hỏi, "Tiểu Hắc cũng chỉ mới ba bốn tuổi thôi sao?"
Cảnh Hi nhìn đồng hồ đếm ngược mười giây cuối, sẵn sàng cho việc chuyển đổi dữ liệu.
"Hai mươi tuổi, chỉ là giai đoạn nổi loạn của cậu ấy đến muộn thôi."
Trì Nghiêu: "..."
Đột nhiên không muốn lấy nữa.
【Năm... bốn...】
Phương Lương và Lệ Viễn mượn cơ hội né tránh đám thú hóa, lén lút ẩn mình vào bụi cỏ.
Trì Nghiêu và Cảnh Hi ngồi xổm bên cạnh Tiểu Hồng và Tiểu Hắc, chuẩn bị chuyển đổi dữ liệu.
Ngay khi chỉ còn một giây đếm ngược, trên mặt Tiểu Hắc đột nhiên xuất hiện một đường vạch nhiễu sóng.
Đồng thời, một cửa sổ hiện lên trên màn hình của Trì Nghiêu và Cảnh Hi.
【Đã bị AI của trò chơi khóa, đang tìm cách đột phá—】
Mu bàn tay của Tiểu Hồng cũng xuất hiện ánh sáng nhấp nháy.
【AI trò chơi đang cố gắng xóa dữ liệu— đã khóa mục tiêu là 17 người.】
Trì Nghiêu cười lạnh: "Giữ lại toàn bộ cho tôi."
Tiểu Hắc: 【Tất cả dữ liệu đã được sao chép— dữ liệu sao chép đã bị xóa.】
Ngay khi nhìn thấy thông báo của Tiểu Hắc, hình ảnh của nó chớp chớp, rồi nhanh chóng biến mất.
Tại phòng điều khiển tổng—
Mặt nạ vàng chăm chú theo dõi dữ liệu hậu trường, hỏi: "Chưa xử lý xong à?"
Lập trình viên bên cạnh mặt tái nhợt.
"Dữ liệu đã bị xóa—"
Mặt nạ vàng chưa kịp thở phào, đã nghe thấy hắn nói tiếp: "Nhưng bọn chúng... vẫn còn ở đó!"
"Cái gì?!" Mặt nạ vàng vung tay mở màn hình giám sát, thấy dòng chữ "Gọi tôi là chị gái," hắn không thể tin nổi, từng mục tiêu hiện lên trước mắt.
17 mục tiêu, không có một ai bị xóa thành công.
"Cậu nói bị xóa rồi á?!" Mặt nạ vàng giận dữ đấm lập trình viên ngã xuống đất. "Tiếp tục xóa ngay cho tôi!"
Thời gian dần trôi qua, sắc mặt của hắn càng trở nên tồi tệ, ngón tay run rẩy.
Nếu chuyện này không được giải quyết suôn sẻ, hắn có lẽ sẽ không sống qua nổi ngày mai.
Trong trò chơi, Trì Nghiêu đang định đổi chỗ với Tiểu Hắc, thì dưới chân hắn xuất hiện một con thỏ kỳ dị.
Con thỏ chỉ to bằng nắm tay, thoạt nhìn giống như một con chuột trắng.
"Đại sư, lão đại, dữ liệu đã được lưu thành công rồi." Con thỏ mở miệng, nhưng giọng lại là của Lâm Vũ Hằng.
"Làm tốt lắm." Trì Nghiêu cười.
Việc chuyển dữ liệu dưới sự giám sát của AI trò chơi rất khó khăn. Dù có chuyển thành công, dữ liệu an toàn nhất cũng chỉ có thể lưu trữ trong thiết bị đầu cuối đã được liên kết.
Nếu bọn họ bị AI khóa, có khả năng sẽ bị theo dõi theo đường dẫn dữ liệu đã chuyển đi, thậm chí là hủy diệt nó.
Để không đi chuyến này vô ích, họ đã chuẩn bị hai phương án.
Sử dụng Tiểu Hồng và Tiểu Hắc để chuyển dữ liệu, sau đó để Lâm Vũ Hằng lưu dữ liệu vào một nơi ngoài thiết bị đầu cuối.
Mọi mục tiêu đã đạt được, không cần thiết phải trở lại chế độ người chơi nữa.
Cảnh Hi nói nhỏ: "Tiểu Hồng, kích hoạt chương trình hủy diệt."
Tiểu Hồng: 【Đang kích hoạt—】
Thoát khỏi trò chơi một cách cưỡng ép có rất nhiều rủi ro, một khi bị phát hiện sự bất thường, thẻ thông hành sẽ phát ra dòng điện mạnh, đủ để gây tử vong.
Cho dù có thành công, nếu chỉ có hai người họ thoát ra, thì rất dễ bị phát hiện vị trí.
"Cậu viết chương trình hủy diệt này khi nào thế?" Trì Nghiêu hỏi.
Từ lúc anh nói với Cảnh Hi cho đến khi vào trò chơi chưa đầy ba giờ, cậu làm gì có nhiều thời gian để chuẩn bị?
Cảnh Hi không thay đổi sắc mặt, nói: "Chương trình này là tôi viết cho AI của Cực Ảnh, không ngờ lại dùng trước ở nơi khác."
Trì Nghiêu: "..."
Tại phòng điều khiển tổng—
Căn phòng rộng hàng trăm mét vuông liên tục vang lên tiếng cảnh báo.
Tất cả các cửa sổ hiển thị dữ liệu hậu trường đều chuyển sang màu đỏ, cảnh báo nguy hiểm bật lên.
"Sao thế này?!" Mặt nạ vàng đã gần như sụp đổ về tinh thần.
Lập trình viên bị hắn túm áo kéo lên vẻ mặt kinh hoàng, tay chân run lẩy bẩy.
"Trò, trò chơi đang tự hủy, chúng tôi đã cố kiểm soát rồi."
"Tự hủy?!" Mặt nạ vàng lảo đảo lùi lại vài bước, lắp bắp: "Không thể, không thể nào!"
Hắn bừng tỉnh, điên cuồng hét lớn: "Kích hoạt cơ chế phòng thủ cao nhất, cho dù phải dừng lại vài phút cũng phải đảm bảo chương trình trò chơi không bị hư hại, nếu không, mấy người đừng hòng rời khỏi đây sống sót!"
Các lập trình viên run rẩy: "Vâ, vâng!"
Trong trò chơi—
Tiểu Hồng thả ra chương trình bom nổ, mọi người sẵn sàng bỏ chạy.
Ngay trước khi cắt đứt kết nối với trò chơi, Tiểu Hồng và Tiểu Hắc đồng thời phát ra cảnh báo.
【Đang bị AI trò chơi tấn công— đang cố gắng phá vỡ—】
【Đã phá vỡ—】
Trì Nghiêu cảm thấy đau buốt ở thái dương, khiến anh nhíu chặt lông mày lại.
Cảm giác dần dần quay lại, anh đột ngột mở mắt ra.
Lập tức nhìn thấy một bản sao của chính mình đang ngồi đối diện.
Anh xoa xoa thái dương, nhìn lại lần nữa, vẫn là chính mình.
Trì Nghiêu: "..."
Chết tiệt.
Cảnh Hi mở mắt chậm hơn Trì Nghiêu một chút, liền gỡ thẻ thông hành ra khỏi cổ.
"Đối xử với tôi nhẹ nhàng một chút."
Nghe thấy chính giọng của mình, cậu dừng lại, ngước lên nhìn đối diện.
Người đối diện là "chính cậu," một tay chống cằm, đang mỉm cười nhìn cậu.
Cảnh Hi ngây người, nhìn xuống tay mình.
Ngón tay dài, mạnh mẽ, móng tay thì cắt sửa lộn xộn, sắc cạnh rõ ràng.
Đây là cơ thể của Trì Nghiêu.
Trì Nghiêu giật lấy tay cậu, gõ đôi lần vào thiết bị đầu cuối, một hạt đậu đen nhỏ bay ra.
Anh lạnh lùng nói: "Đi cho nổ tung cái máy chủ hỏng đó cho tôi."
Giờ bọn họ đã thoát khỏi sự ràng buộc của thẻ thông hành, không cần lo ngại gì nữa.
Hạt đậu đen xuất hiện dòng chữ.
【Quyền lợi?】
Trì Nghiêu: "Nếu làm xong việc, tôi sẽ cho cậu với Tiểu Hồng chơi ném đá suốt một tiếng."
Hạt đậu đen lắc lư.
【Giao dịch thành công.】
Cảnh Hi: "..."
Tại phòng điều khiển tổng—
Tất cả dữ liệu trong các cửa sổ bị xóa với tốc độ không thể tin nổi, trên màn hình giám sát, hình ảnh trò chơi nhấp nháy liên tục, mọi hành động của người chơi đều bị ngưng trệ.
Công nghệ của các lập trình viên khiến Mặt nạ vàng tuyệt vọng, hắn hét lên: "Bosset! Ra đây!"
"Tôi chính là Bosset."
Trong không gian vang lên giọng nói khàn khàn của một bé trai.
Mặt nạ vàng hoàn toàn không chú ý đến giọng của AI có đúng không, vội vàng nói: "Bảo toàn dữ liệu!"
"Đang thực hiện, xin vui lòng đợi—"
"Tít—Cơ sở dữ liệu sao lưu đã bị xóa."
Mặt nạ vàng nghẹn một hơi ở ngực, đau đến mức không thể nói thành lời.
"Tôi bảo cậu bảo toàn dữ liệu, không phải xóa dữ liệu!"
Bản sao "Bosset" của Tiểu Hắc: "Vâng, đang thực hiện, xin vui lòng đợi—"
"Tít—Dữ liệu giải thưởng đã bị xóa."
Dữ liệu giải thưởng cũng bị xóa rồi?!
Trong đầu mặt nạ vàng như có tiếng sấm nổ vang.
"Tôi không bảo cậu xóa những dữ liệu này!"
"Bosset": "Vâng, đang thực hiện, xin vui lòng đợi—"
"Tít—Toàn bộ tiền thưởng đã được hoàn trả về tài khoản ban đầu."
Mặt nạ vàng cảm thấy đầu mình nóng lên, mũi phun máu, ngất xỉu tại chỗ.
"Lão đại?!"
Trong thư phòng, thiết bị đeo trên cổ tay của Cảnh Hi bỗng rung lên.
Cậu vô tình vuốt mở, nhận thông báo thay đổi số dư.
【Tài khoản của bạn đã nhận được 352800......0, số dư hiện tại là 134827570......0.】
Cảnh Hi: "......"
Trì Nghiêu liếc mắt qua, bật cười thành tiếng.
"Không hổ là AI của tôi."
Kally: Người nhà nghèo được mấy khi cảm nhận cảm giác của người nhà giàu😀 nhìn số dư của anh Trì rồi nhìn lại số dư của mình mà thở dài