Trụ sở của Cực Ảnh là một tòa nhà văn phòng bỏ hoang, cao tám mươi tầng, Trì Nghiêu sống ở ba tầng trên cùng, các không gian khác dùng làm khu chức năng và ký túc xá cho các thành viên.
Tổng cộng có hơn năm trăm thành viên, nhưng phần lớn đều nhận việc ra ngoài, chỉ có hơn hai trăm người ở lại.
Khi Cảnh Hi đến, phòng họp đã chật kín người.
Cậu nhìn qua một lượt, thấy toàn màu sắc lòe loẹt, có người ngồi, đứng, nằm đủ cả, ba đến năm người tụm thành nhóm nói chuyện to như cái chợ.
Thấy cậu vào, tiếng ồn ào lập tức biến mất.
Cảnh Hi bảo họ ngồi xuống.
"Hôm nay chúng ta sẽ bàn về cơ chế quản lý của đoàn."
"Cơ chế quản lý?"
Mọi người nhìn nhau, không hiểu ý cậu là gì.
Cảnh Hi nghiêm túc nói: "Cách quản lý hiện tại đã cản trở sự phát triển của đoàn, tôi quyết định từ hôm nay sẽ thực hiện quản lý theo kiểu quân sự."
Quân, quân sự hóa quản lý?!
Mọi người nghĩ mình nghe nhầm.
Chơi lớn vậy sao?
Lệ Viễn dò hỏi: "Lão đại, quản lý theo kiểu quân sự khác gì so với hiện tại?"
Cảnh Hi: "Tôi sẽ công bố chi tiết."
Lệ Viễn: "......"
Chi tiết?
Không còn chỗ để bàn bạc nữa sao?
Trong phòng họp, cuộc thảo luận đang diễn ra rất sôi nổi.
Phương Lương đứng phía sau chếch về bên phải của Cảnh Hi, vô cùng bất ngờ với quyết định của cậu.
Trước đó không hề có chút gió thoảng, chẳng lẽ lại là quyết định tạm thời?
Rất có phong cách của lão đại.
"Phương Lương, những hành tinh mỏ cấp hai gần đây nhất là gì?"
Giọng của Cảnh Hi cắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Lương.
Hắn suy nghĩ nghiêm túc một lát: "X30, X51, X803."
X30?
Cảnh Hi nhớ lại danh sách ứng cử cho bãi tập được công bố vào mùa tân binh năm ngoái, trong đó có chòm sao Bảo Bình X30.
Những hành tinh có thể được đưa vào danh sách ứng cử bãi tập của quân đội thì môi trường sẽ không quá khắc nghiệt.
Mùa huấn luyện tân binh sắp đến, nhưng những người đó chỉ có thể chọn các hành tinh mỏ cấp một.
Nghĩ tới đây, Cảnh Hi nói: "Trong vài ngày tới chỉnh đốn phong khí trong đoàn, ba ngày nữa chọn ra một nửa số người theo tôi tới X30 tập huấn."
Phương Lương sửng sốt: "Tập huấn?"
Đêm đó, Cảnh Hi mở thiết bị đầu cuối đặc chế của Trì Nghiêu, tìm kiếm tài liệu.
Trong thiết bị đầu cuối lưu trữ rất ít thứ, chỉ có vài thư mục.
Cậu mở từng cái ra xem, đều là những thứ không quan trọng. Thư mục cuối cùng có tên "X" được cài mật khẩu, không mở được.
Cậu chuyển qua mục album.
Do dự một lát rồi nhấn vào.
Ảnh và video lưu lại rất ít, nhìn qua chỉ thấy toàn là ảnh chó.
Cảnh Hi khẽ thở phào.
Với tính cách của Trì Nghiêu, cậu chỉ sợ sẽ thấy toàn là ảnh nóng, làm nhức mắt.
Kéo đến cuối có mấy tấm ảnh một đứa bé đang bò trên sàn.
Đứa bé mặt mũi lấm lem, khóe miệng dính nước dãi, chắc là Thiết Hùng.
Kéo đến cuối cùng, khi nhìn thấy một tấm ảnh, Cảnh Hi nhíu mày.
Người trong ảnh lại là cậu.
Xem góc độ thì có lẽ là chụp lén.
Cậu phóng to ảnh lên, phía dưới có hai dòng chú thích.
【Chỉ có mặt là coi được.】
【Dùng để rửa mắt.】
Cảnh Hi: "......"
Trong nhà ăn tầng mười lăm, Lệ Viễn và những người khác đang ăn khuya.
"Ông chủ nói gì thì là cái đó, cậu ấy bảo tập huấn, vậy chúng ta đi là được rồi." Lệ Viễn gặm đùi cừu nướng, uống rượu ừng ực, "Cậu ấy có thể hại chúng ta kiểu gì được?"
"Nói là sẽ ra chi tiết, trông có vẻ nhiều quy tắc lắm đấy." Trần Thịnh gặm xiên nướng, mặt đầy lo lắng, "Chớ có cấm ăn khuya là được."
Lệ Viễn nhìn sang Phương Lương: "Lương ca, ông chủ có tiết lộ gì với cậu không?"
Phương Lương đang ăn mì lạnh, so với hai người còn lại, dáng ăn của hắn lịch sự hơn nhiều.
"Không có, chắc chỉ là chỉnh đốn thôi, có lẽ gần đây trong đoàn quá lỏng lẻo rồi."
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người tụ tập trước bảng thông báo điện tử, hoàn toàn im lặng.
Điều chỉnh phong khí điều đầu tiên: nhuộm lại tóc đen, cạo đầu đinh.
"Nếu tóc dài thì phải để lộ tai à?"
"Tôi vừa tốn mấy vạn tinh tệ để làm tóc cầu vồng đấy!"
"A a a—— đầu tôi nhọn, cạo đầu đinh xấu kinh khủng!"
"Tóc bạch kim mới là chân ái của tôi mà!"
Phương Lương thức cả đêm lục tung nhà kho tìm ra một xe thuốc nhuộm tóc, gửi lên tầng hai mươi.
Đây là chiến lợi phẩm mà không biết đội nào cướp về khi làm nhiệm vụ.
Tất cả thành viên có màu tóc và độ dài không đạt chuẩn đều bị gọi lên tầng hai mươi.
Nhìn khu vực nhuộm tóc và cắt tóc xếp thành hàng ngay ngắn, họ run rẩy sợ hãi.
Cái tình huống này sao lại giống đi chịu hình phạt thế?
Lệ Viễn cầm tông đơ, đập tay lên bàn phát ra tiếng "bốp bốp".
"Đứng ngơ ra đó làm gì, mau lại đây cạo đầu nào!"
Mọi người: "......"
Nói rõ ràng, là cạo tóc hay cạo đầu?
Lệ Viễn túm lấy một người kéo lại, cạo đầu giống như cạo lông cừu, mỗi đầu chỉ mất ba giây.
Cạo xong, anh đập lên đầu người ta như đập dưa hấu, tự tin nói: "Tay nghề không tồi đâu."
Thành viên bị cạo đầu ngơ ngác sờ lên đầu mình, thở phào nhẹ nhõm.
May quá, đầu vẫn còn.
Đến trưa, tất cả tóc của mọi người đều đã được chỉnh sửa xong.
Cảnh Hi lướt mắt nhìn qua, hài lòng gật đầu.
Dễ nhìn hơn nhiều.
Trần Thịnh cầm gương nhỏ, ngắm nghía kiểu tóc mới của mình, muốn khóc mà không có nước mắt: "Cái này mẹ nó không phải y chang như tội phạm cải tạo sao?"
Cảnh Hi vẫy tay gọi Phương Lương lại.
"Cậu đi đặt một lô đồng phục, theo thông số của quân phục tác chiến."
Phương Lương: "Tìm trong kho chắc là có, sau này phải mặc đồng phục thống nhất à?"
Cảnh Hi: "Ừm."
Phương Lương: "......"
Áo khoác da nhỏ của tôi, hu hu hu——
Khi thông báo phát ra vào buổi chiều, trong đoàn tinh tặc lại vang lên một tràng tiếng khóc.
Trì Nghiêu đang ngủ bù trong văn phòng, khi tỉnh dậy trời đã tối đen.
Anh bước ra khỏi văn phòng, tựa người vào hành lang thoáng gió để tỉnh táo lại.
Từ khi chuyển sang cơ thể này, đầu anh cứ thỉnh thoảng lại nhức nhối.
Có lẽ là di chứng của bão từ.
"Thiếu tướng Cảnh."
Sau lưng vang lên một giọng nam ngoan ngoãn, anh quay đầu nhìn lại.
Trước mắt là một omega có vẻ ngoài thanh tú, mặc quân phục màu xanh, có lẽ là người của bộ phận quân chính.
"Ngài trông có vẻ mệt mỏi." Đón nhận ánh mắt của anh, omega hơi ngại ngùng đưa cốc cà phê qua, "Đây là cà phê tôi pha cho ngài, đã cho ba viên kẹo sữa, không đắng chút nào."
Đào hoa thối tới nhanh thật.
Trì Nghiêu mỉm cười cầm lấy cốc cà phê, hương cà phê đậm đặc lan tỏa.
Hóa ra thiếu tướng đại nhân không thích vị đắng.
Trì Nghiêu: "Cảm ơn."
Thấy anh không uống, omega cẩn thận hỏi: "Ngài không thích sao?"
Sự khiêm tốn còn pha chút ủy khuất.
Trì Nghiêu: "Nóng quá, tôi có lưỡi mèo."
Omega: "......"
Hoàn toàn không ngờ có chuyện như vậy, omega ngơ ngác một lát, nhanh chóng điều chỉnh lại.
"Vậy để tôi thêm ít đá cho ngài nhé."
Vừa nói vừa đưa tay ra.
Trì Nghiêu tránh tay cậu ta, mỉm cười uể oải: "Sao có thể để một omega chạy đi chạy lại được? Thế chẳng phải khiến tôi trông thật thiếu phong độ sao?"
Omega: "......"
Vậy anh có uống hay không?!
Nhìn thấy ánh mắt gấp gáp của Omega từ khóe mắt, Trì Nghiêu đưa ly cà phê lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ.
Omega: "Thế nào? Ngon không?"
Trì Nghiêu: "Ngon——ưm!"
Vừa mới nói được một chữ, anh vội vàng chống tay lên tường, suýt chút nữa không đứng vững.
Omega tự nhiên đỡ lấy tay anh, lo lắng nói: "Ngài sao vậy? Có phải do lâu rồi không nghỉ ngơi đủ nên quá mệt mỏi không?"
Trì Nghiêu tỏ ra đau đớn, cả cơ thể nặng nề đè lên người Omega.
Ánh mắt Omega lóe lên, đỡ anh đi về phía khác: "Ngài cố gắng chịu đựng một chút, tôi sẽ đưa ngài đến gặp bác sĩ ngay bây giờ."
Rẽ qua hành lang, Omega nhìn xung quanh, từ ống tay áo đột nhiên thò ra một mũi nhọn, hắn giơ tay lên định đâm vào cổ Trì Nghiêu.
Nhưng trước khi mũi nhọn kịp chạm đến cổ, hắn đột nhiên bị một sức mạnh lớn đè chặt lên tường.
Omega kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn, làm gì còn chút dấu hiệu đau đớn nào trên gương mặt của Trì Nghiêu?
"Tại sao anh——?"
Trì Nghiêu bóp cổ hắn, từng chút từng chút nâng lên, trên mặt lại chẳng có chút biểu cảm gì.
"Mùi thuốc độc nặng như vậy, cậu nghĩ tôi không nhận ra sao?"
Anh khẽ lắc cốc cà phê trong tay còn lại, ung dung nói: "Cho một tên sát thủ ba xu như cậu đến đối phó với tôi, là đang xem thường tôi à?"
Omega ra sức gỡ tay anh ra, hai chân lơ lửng khỏi mặt đất giãy giụa dữ dội: "Khụ khụ khụ——thả ta ra! Đây là quân bộ, anh dám làm loạn sao?!"
Trì Nghiêu cười khẩy: "Cậu dám, thì tôi có gì mà không dám?"
"Giúp——ưm!"
Omega vừa định hét lên, bên tai bỗng vang lên tiếng xương gãy, trước mắt hắn tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Trì Nghiêu buông tay, nhìn Omega nằm dưới chân anh, vẻ mặt lạnh lùng.
Trong văn phòng cấp cao, Trần Băng Phong đang nhìn vào màn hình giám sát ảo.
Khi thấy Omega dìu Cảnh Hi ra khỏi khung hình, hắn vuốt qua vết thương băng bó trên tay, nở nụ cười tàn độc.
Nhưng hắn chưa kịp vui mừng được hai phút, Cảnh Hi lại xuất hiện trong khung hình lần nữa.
Khi đi đến giữa màn hình, cậu giơ ly cà phê trong tay phải lên trước ống kính, cười nhẹ.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Hi: "Em chỉ có mỗi gương mặt là nhìn được thôi?"
Trì Nghiêu: "Giờ anh đã biết em chỗ nào cũng đẹp rồi." [Ngoan ngoãn]
Cảnh Hi: "......"