• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106 Ba Cước Tiểu Đỉnh

- Khặc khặc... Võ kỹ cũng không bình thường!

Cười hắc hắc, hai tay lục y nhân thành trảo, trảo ấn tung ra, thùng thùng hai tiếng, đánh thẳng về phía Mục Vân.

- Chém giết ngươi, ta xem hư ảnh kia tự xử như thế nào!

- Nằm mơ! Toái Ấn!

Quát khẽ một tiếng, tay trái Mục Vân đột nhiên đánh ra, ba đạo Toái Ấn xếp theo hình tam giác, che ở trước người, Thanh Khuyết Kiếm trong tay càng đâm vào giữa hình tam giác, công phòng nhất thể.

Phanh phanh...

Hai tiếng nổ vang lên, lục y nhân không có chút khó khăn nào đánh tan Toái Ấn trước người Mục Vân.

- Hắc hắc, dù sao mới là cảnh giới nhục thân bát trọng mà thôi!

Cười dữ tợn một tiếng, lục y nhân trong nháy mắt phá vỡ phòng ngự của Mục Vân, trong lòng lập tức đắc ý không thôi.

Chỉ là sau một khắc, một khí tức lạnh lẽo đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến, đó là một loại trực giác hình thành sau nhiều năm du tẩu bên bờ sinh tử.

Lục y nhân không nói hai lời, bỏ xuống Mục Vân, đấm ra một quyền phía sau lưng.

Võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh thập trọng, mở mười đại huyệt khiếu trong cơ thể, mỗi một huyệt khiếu đều phân tán tại bộ vị khác biệt trên thân thể.

Mà võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng mở chính là hợp cốc huyệt ở hổ khẩu hai tay, khiến cho hai tay tràn ngập chân nguyên, lực lượng đột nhiên tăng lên không chỉ gấp mười lần.

Lục y nhân trở tay đấm ra một quyền, lực lượng kinh khủng, đùng một tiếng, quanh quẩn trong toàn bộ sơn động, kéo dài không thôi.

Tí tách...

Trong sơn động Yên tĩnh, tiếng vang rơi xuống, âm thanh tí tách không ngừng vang lên.

- Hô hô...

Lục y nhân không ngừng thở hổn hển, hình như cực kì phẫn nộ, xoay người nhìn Mục Vân, trong đôi mắt như muốn phun ra lửa.

- Ngươi... Thật để ta giận!

- Dừng!

Nhìn thấy bàn tay lục y nhân chỉ còn một nửa, Mục Vân cắt một tiếng.

Hắn hiểu được, mặc dù lục y nhân là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, thế nhưng là người của Lục Ảnh huyết tông, từ trước đến nay là dùng luyện chế Huyết Thi làm trọng điểm, đối với tôi luyện thân thể cũng không phải rất để ý.

Chỉ là dần dần, theo bàn tay lục y nhân chậm rãi tái hợp với cánh tay, sắc mặt Mục Vân nhất thời thay đổi.

- Con mẹ nó, cái này cũng được sao?

Mục Vân cũng không nhớ kỹ, Lục Ảnh huyết điện còn có trò này, chẳng lẽ là sau naỳ người của Lục Ảnh huyết tông tự mình sáng tạo?

- Đây là thân ngoại hóa thân của Lục Ảnh huyết tông ta, dùng bộ thi thể mình hài lòng để thi triển, ngươi chặt đứt một tay của ta, hư hóa thân của ta, hôm nay ta sẽ nghiễn thịt ngươi!

- Thân ngoại hóa thân?

Mục Vân còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, lục y nhân kia đã vọt lên.

Chỉ là lần này, móng tay trên hai bàn tay của lục y nhân, như cỏ dại điên cuồng mọc lên, trong chớp mắt dài đến dài hơn một mét.

Mặt ngoài móng tay màu xám trắng, thế nhưng là giới lại là nhìn mỏng như cánh ve, mà lại mang theo chút răng cưa.

- Nhận lấy cái chết đi!

Một trảo năm ngón tay như liêm đao hướng về phía đầu của Mục Vân, đâm rách không khí truyền đến răng rắc tiếng tạch tạch để Mục Vân cảm thấy trên dưới cả người trào lên một trận hàn phong.

- Di Thiên Ấn!

Lật bàn tay một cái, hai tay Mục Vân đánh ra hai đạo ấn ký.

Âm thanh đinh đinh vang lên, hai Di Thiên Ấn va chạm với móng tay trên ngón tay của lục y nhân, đinh đinh rung động, bị bóng người lục y nhân đón đỡ một lát.

Lại một lần nữa, Mục Vân lại vung ra một kiếm.

- Bổ Phong Chi Kiếm!

Một kiếm ra, trong toàn bộ sơn động, lúc đầu bình tĩnh không có chút nào gợn sóng lại tại sau khi Mục Vân vung ra một kiếm, thần hồn nát thần tính, âm thanh oa oa loạn minh nhanh chóng lan tràn.

Hình như trong nháy mắt này bị một luồng lực lượng tụ tập lại, tản ra lực lượng cuồng bạo.

- Muốn chết!

Nhìn thấy Mục Vân còn dám lắc lư hắn, ánh mắt lục y nhân lạnh lẽo, sát ý dạt dào.

Móng tay trên mười ngón tay giống như đao cắt chém, thẳng về phía Mục Vân.

Tạch tạch tạch...

Chỉ là trong nháy mắt này, âm thanh tạch tạch tạch vang lên, mười móng tay của lục y nhân trong nháy mắt đứt gãy, liên đới ngón tay cũng bị san bằng tận gốc, chỉ còn lại bàn tay trống không.

Trong sơn động, tiếng gào thét khiếp người vang dội tới.

- Khốn kiếp, ngươi là tên khốn kiếp!

Nhìn Mục Vân, giờ phút này trong mắt của lục y nhân tràn đầy kinh hãi.

Rõ ràng chỉ có cảnh giới nhục thân bát trọng Tụ Đan cảnh, thế nhưng lại có thể bộc phát ra lực lượng cường hãn như thế, gia hỏa này đến cùng là ai?

- Mắng lớn tiếng như vậy làm gì? Trước khi chết còn không thể yên tĩnh sao?

Mục Vân mày nhíu lại, một mực nắm Thanh Khuyết Kiếm trong tay.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ để cho ngươi chết thống khoái!

Bàn tay vừa nhấc, Thanh Khuyết Kiếm ầm vang muốn chém xuống.

- Chậm rãi, chậm đã!

Mười ngón bị phế, lục y nhân quỳ trên mặt đất, buồn bã nói:

- Đừng có giết ta, đừng có giết ta! Trên người ta có bảo vật của chủ nhân huyệt động này!

- Bảo vật?

- Không sai!

Nhìn thấy Mục Vân động tâm, lục y nhân vội vàng nói:

- Động phủ này, vốn là ta trong lúc vô tình phát hiện, lúc này mới dừng lại, đồng thời tản tin tức ở Bắc Vân thành, làm cho người đến đây, cung cấp ta luyện chế Huyết Thi, nhưng ở trong đó, đúng là có một món bảo vật!

- Bảo vật gì?

- Một cái đỉnh!

Lục y nhân nói, gãy mất đầu ngón tay, run run rẩy rẩy từ trong ngực lấy ra một mặt dây chuyền.

Mục Vân vẩy trường kiếm một, mặt dây chuyền rơi vào trong tay, nhìn kỹ lại, phía dưới mặt dây chuyền đó đúng là có một tiểu đỉnh.

Chỉ là đỉnh kia thực sự là quá nhỏ, chỉ có tương đương ngón cái, nhưng chạm đến trong tay lại nặng khoảng chừng mấy chục cân.

- Ngươi đạt được từ nơi nào?

- Đây là đạt được từ bên cạnh thi hài trong sơn động này, ta nhìn nó mặc dù nhỏ bé, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, thế nhưng đến cùng có huyền diệu gì thì ta cũng không biết!

- Ngươi đương nhiên không biết được!

Mục Vân cười hắc hắc nói:

- Bởi vì ngươi không phải luyện đan sư!

Vừa dứt lời, đột nhiên, phịch một tiếng nổ vang vang lên, tiểu đỉnh trong tay Mục Vân bỗng nhiên biến lớn.

- Đây là...

Tiểu đỉnh tinh diệu lúc đầu, bỗng nhiên tăng lớn, trọn vẹn thay đổi thành cao cỡ một người.

Đỉnh trình ba cước, hình tròn, trên dưới phủ đầy từng đường vân thanh sắc cổ phác, trong đường vân, hình như có từng tia ánh sáng lấp lánh.

Nhìn thấy đỉnh thanh sắc ba cước, lục y nhân ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra một tia thần sắc ảo não.

- Ngươi cũng không cần ảo não, ba cước đỉnh này cho ngươi, ngươi cũng dùng không được, chỉ có luyện đan sư mới có thể hiểu rõ đạo lý trong đó!

Mục Vân nói, đi ra phía trước, cẩn thận quan sát ba cước đỉnh.

- Hắc hắc, đỉnh là bảo bối, ta đã cho ngươi, có thể thả ta rời khỏi đi chứ?

- Nghĩ hay thật, trong Phong Lĩnh động này, lúc đầu có Phong Linh Thảo, ta hỏi ngươi, hiện tại ở chỗ nào?

- Cái này...

- Nói!

Lục y nhân run rẩy, nói:

- Phong Linh Thảo bị huyết thi ta luyện chế chà đạp hơn phân nửa, nhưng mà loại thảo dược này còn có một chút tác dụng, cho nên ta chỉ lưu lại một gốc!

- Một gốc?

Nhìn thấy dáng vẻ lục y nhân kia run rẩy, Mục Vân hận không thể nhấc kiếm lên chém giết hắn.

- Tốt, bây giờ nói đi, ngươi đi vào Bắc Vân thành, đến cùng không biết có chuyện gì?
Chương 107 Các tầng kiếm ý

Thu lấy một gốc Phong Linh Thảo duy nhất trên người lục y nhân, Mục Vân mở miệng nói.

- Ta là...

Hưu...

Phốc phốc...

Lục y nhân vừa mở miệng muốn nói thì một tiếng xé gió vang lên, ngay sau đó, cổ lục y nhân bị xỏ xuyên, tiên huyết phun ra trước người Mục Vân.

Vù vù...

Trong chốc lát, hai đạo phong thanh xuyên qua bên người Mục Vân, từ trong động chỗ sâu bay ra.

Nhìn hai bóng người kia, Mục Vân đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Vừa rồi hai người kia, thực lực cường hãn đến một loại làm hắn cảm giác hít thở không thông, cho dù là nghĩa phụ Mục Lâm Thần cũng không có loại áp lực cường đại này.

- Hỏng bét!

Không kịp nghĩ nhiều, Mục Vân phi nhanh mà ra, hắn đột nhiên nhớ tới, Mặc Dương còn ở ngoài động.

Thu hồi ba cước đỉnh, Mục Vân chợt lách người, rời khỏi sơn động.

Chỉ là, ngay khi Mục Vân vừa rời khỏi, lục y nhân cổ bị xuyên thủng kia dần dần nhúc nhích lên, thế mà chậm rãi giống như lột xác, từ trong túi da đi ra một người.

Người này sắc mặt trắng nõn, toàn thân trên dưới không có một vật, toàn thân lộ ra non nớt như trẻ con.

- Cạc cạc, Lữ Sán, lần này, ngươi bị ngã nhào!

Nam tử sắc mặt trắng nõn vừa đứng dậy, một tiếng cười âm dương quái khí cạc cạc vang lên.

- Phi Sất, đổi thành ngươi, ngươi cũng là bộ dáng này, ít ngồi đó nói châm chọc, ta tổn thất thân ngoại hóa thân, trong vài năm là sẽ tu luyện trở về, quan trọng là ba cước tiểu đỉnh kia, đây chính là bảo bối, trở về giao cho đặc sứ đại nhân lại là một công lớn!

- Hắc hắc, Lữ Sán ơi là Lữ Sán, tuy nói ngươi và ta đều là hộ pháp của tông môn, thế nhưng ngươi và ta thật là trí thông minh không cùng một đường!

- Ngươi...

- Mặc dù tiểu tử kia chỉ có cảnh giới bát trọng Tụ Đan cảnh, thế nhưng bản thân hắn kiếm thuật cao siêu, mà giác quan lại nhạy cảm, ngươi cho rằng ta dọa hắn chạy? Hắn là bởi vì ta chạy ra ngoài, lo lắng cho tên kia ở ngoài bất lợi, mới vội vàng đi ra!

- Hả?

Sắc mặt Lữ Sán nhất kinh, nhưng hắn biết, Phi Sất chính là cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhị trọng, thế mà lại không phải đối thủ của tên kia?

Làm sao có thể!

- Ngươi cũng không cần đoán, Phong Lĩnh động này chỉ là chúng ta phụng mệnh đến điều tra, kế hoạch của đặc sứ đại nhân, xa xa không chỉ ở đây, chúng ta vẫn là mau trở về phục mệnh!

- Phi Sất, ngươi có biết, đặc sứ đại nhân muốn làm gì không?

- Làm cái gì?

Phi Sất cười lạnh nói:

- Lục Ảnh huyết điện chúng ta, vạn năm trước là tồn tại vang vọng toàn bộ Thiên Vận đại lục, bây giờ lại chỉ là Lục Ảnh huyết tông, giấu đầu lộ đuôi, lần này, đặc sứ đại nhân chuẩn bị phát động đại chiến, dùng Bắc Vân thành bắt đầu, nuốt hết toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, sau đó chầm chậm tiến lên, thẳng đến chiếm lĩnh toàn bộ Thiên Vận đại lục!

Nghe được lời nói của Phi Sất hơi có vẻ điên cuồng, trên mặt Lữ Sán không có một tia e ngại, ngược lại mặt mũi hắn tràn đầy điên cuồng.

Chiếm lĩnh Nam Vân Đế Quốc, dùng Nam Vân Đế Quốc làm căn cơ, tiến công toàn bộ Thiên Vận đại lục, đối với bất kỳ một tông môn nào dám nói ra lời này đều như lời khoác lác, nhưng đối với Lục Ảnh huyết tông, lại là cực kỳ có khả năng.

Lục Ảnh huyết tông, không dùng người sống tham gia chiến tranh, mà dùng thi thể chiến đấu, chỉ cần là chiến đấu nhất định sẽ có người chết, mà đến lúc đó, bọn hắn có thể luyện chế Huyết Thi, không ngừng lớn mạnh lực lượng bản thân.

Chiến tranh là chuyện mà mỗi một người trong Lục Ảnh huyết tông khát vọng nhất, chỉ có chiến tranh mới có thể giúp bọn hắn càng thêm mạnh mẽ.

- Như thế rất tốt, như thế rất tốt!

Trên mặt Lữ Sán lộ ra nụ cười điên cuồng:

- Cứ như vậy, chỉ sợ không ngoài một năm, Thân Ngoại Hóa Thân của ta có thể lần nữa luyện thành, đến khi đó, dùng thân thể tiểu tử này làm Thân Ngoại Hóa Thân cho ta!

Trong sơn động, truyền ra tiếng cười quái dị khặc khặc âm trầm, hai thân ảnh dần dần biến mất...

Cùng lúc đó, một bên khác, Mặc Dương đối mặt gần trăm tên Huyết Thi, chật vật gắng gượng, ban đầu còn tốt, nhưng dù sao hắn cũng là chỉ có ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, lực lượng khí kình đến cùng vẫn còn quá yếu, dần dần có chút không chống đỡ nổi.

- Đáng chết!

Nhìn thấy ngoài cửa hang, từng thân ảnh lần lượt không ngừng xông lại, Mặc Dương đành phải cắn chặt hàm răng, tiếp tục kiên trì.

- Sư phụ đã đi vào một canh giờ, không biết đến cùng như thế nào!

- Ai u, tiểu hỏa tử này không tệ, còn sống, còn biết nhớ sư phụ!

Ngay lúc này, kiếm quang nổi lên, âm thanh phốc phốc phốc phốc vang lên, trước người Mặc Dương có bảy tám tên Huyết Thi đang tiến lên, lần lượt ngã xuống đất.

- Kiếm ý?

Mặc Dương nhìn thấy một kiếm kia, trong lòng hắn hung hăng run rẩy.

- Mục đạo sư, ngài lĩnh ngộ kiếm ý?

- Ta có nói qua ta sẽ không lĩnh ngộ được kiếm ý sao?

Mục Vân nhìn thấy bộ dáng giật mình của Mặc Dương, hắn nhếch miệng lên.

Kiếm ý chỉ là ý cảnh lĩnh ngộ cơ bản nhất của kiếm khách, kiếm khách cường đại, sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, sẽ còn lĩnh ngộ kiếm thế, thậm chí có được kiếm tâm của chính mình.

Hiện tại, Mặc Dương cũng không thể lĩnh ngộ những thứ này.

- Thần nhân, sư phụ ngài thật sự là thần nhân!

Mặc Dương nhìn Mục Vân, cơ hồ hai mắt của hắn lóe lên tia sáng.

Kiếm ý!

Toàn bộ Bắc Vân thành, cho đến hiện nay, chỉ có một mình Mặc Dương hắn lĩnh ngộ được kiếm ý, ai có thể nghĩ tới, Mục Vân vẫn luôn không khoác lác, bí mật lĩnh ngộ được kiếm ý.

- Nhìn ngươi còn nhớ đến sư phụ, ta sẽ dạy ngươi một ít bản lĩnh thật sự!

- Được rồi!

Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy Mục Vân, trong nháy mắt trong lòng Mặc Dương dâng lên một cỗ cảm giác an toàn vô hình.

- Nhìn kỹ!

Khi đang nói chuyện, Mục Vân đã vung ra một kiếm.

Vẫn y như cũ là Bổ Ảnh Chi Kiếm, nhưng một kiếm này lại xuất hiện một cái bóng mờ của Mục Vân giữa trung tâm những con Huyết Thi kia, phất tay, trường kiếm trong tay hư ảnh, kiếm khí bén nhọn như gió cuốn lá vàng, quét xuống đầu mấy con Huyết Thi chung quanh.

- Kiếm ý!

Thấy cảnh này, Mặc Dương ngu ngơ.

Đều là kiếm ý, nhưng Mặc Dương có thể cảm nhận được rõ ràng, kiếm ý của Mục Vân còn mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần của hắn.

Đó cũng không phải cảnh giới cường hãn, mà là một loại chênh lệch theo bản năng.

Chỉ đơn giản dựa vào kiếm ý, Mục Vân vẫn mạnh hơn hắn rất rất nhiều.

Nếu như nói kiếm ý của hắn là đứa bé non nớt, vậy kiếm ý của Mục Vân chính là tráng hán khôi ngô, khiến người ta cảm thấy rung động mãnh liệt như sóng biển.

- Kiếm ý, cũng có khác biệt lớn như thế, ban đầu lĩnh ngộ kiếm ý, chỉ có thể nói là bước vào kiếm ý, sau đó mới tiến lên tiểu thành, đại thành, đại viên mãn, cuối cùng, từ kiếm ý thăng thành kiếm thế, khi đó kết quả chính là kiếm đi theo người, kiếm ra theo tâm, mới thật sự là kiếm khách chân chính!

- Bước vào kiếm ý, tiểu thành, đại thành, đại viên mãn...

Nghe từng từ ngữ mới mẻ này, Mặc Dương chỉ cảm thấy như thân thể được quán đỉnh.

Hắn tự nhận là mình đã lĩnh ngộ kiếm ý, không người nào có thể so sánh ở Bắc Vân thành, nhưng đến hôm nay, Mục Vân lại mở ra một mảnh thế giới mới cho hắn.

- Bước vào kiếm ý, bây giờ ta chỉ là bước vào kiếm ý!
Chương 108 Mai Phục Ở Cửa Hang

Mặc Dương không ngừng nhắc lại cụm từ ày, trong mắt hắn càng ngày càng lộ rõ tia sâu sắc kiên quyết, càng ngày càng cường thịnh.

- Giết!

Hai thân ảnh, xuyên qua giữa hang động, kiếm khí bắn ra bốn phía, tiêu sái sảng khoái.

- Mạnh!

Trong bóng tối, hai đoàn bóng đen chậm rãi ngọ nguậy, âm thanh trầm thấp vang lên:

- Người này có tu vi nhục thể bát trọng cảnh giới, thông thạo luyện đan, trên tay có một thanh thần binh, thế mà còn lĩnh ngộ được kiếm ý, thực sự rất mạnh!

- Cho nên ta mới không có tùy tiện ra tay, nếu như hắn là tử tôn trưởng lão tông môn hoặc tử tôn môn chủ Thiên Vận đại lục, chúng ta tốn nhiều sức giết hắn, chính là đưa tới phiền phức cho tông môn!

Một đạo âm thanh khác vang lên:

- Ngươi cũng hiểu, bây giờ Lục Ảnh huyết tông chúng ta muốn quật khởi, nhất định phải làm chuẩn bị ở một vài đế quốc, đắc tội những tông môn kia, chính là cực kì bất lợi.

- Hiểu, nhưng mà này cần phải bẩm báo đặc sứ, lưu ý một chút!

- Ừm, hiện tại ngay lập tức phục mệnh đặc sứ mới là quan trọng nhất.

Hai đạo hư ảnh như chưa hề xuất hiện, cứ như vậy biến mất...

- Hô...

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng, hai bóng người đặt mông ngồi xuống đất.

- Sư phụ, cuối cùng đã xong!

- Đúng vậy! Đã xong!

Khóe miệng của Mục Vân lộ ra nụ cười khổ, năm đó, hắn là võ giả bát trọng Tụ Đan cảnh, có thể khiêu chiến vượt cấp, đấu với võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh, đối mặt kẻ địch mấy lần, sau khi chiến đấu, hắn đều là dáng vẻ mặt không đỏ, hơi thở không gấp.

Nhưng bây giờ, chỉ mười mấy tên Huyết Thi hành động chậm rãi, đã khiến hắn thở hồng hộc.

- Xem ra thân thể này, vẫn còn tồn tại vài vấn đề, nhất định phải giải quyết!

Nhục Thể thập trọng mục đích chủ yếu chính là rèn luyện thân thể, nếu như thân thể lưu lại một chút xíu vấn đề, thời điểm bước vào đến Linh Huyệt cảnh, hay thời điểm bước vào mỗi một cảnh giới, đều gặp phải vấn đề sót lại.

- Đi thôi!

Nghỉ ngơi một lát, Mục Vân kéo Mặc Dương, đi về phía cửa hang.

Trên người hắn chỉ có một gốc Phong Linh Thảo, muốn luyện chế Phong Linh Đan, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Dù là luyện đan sư giỏi nhất, cũng không thể nào cam đoan luyện chế đan dược một lần đã thành công.

Cho nên hắn phải chuẩn bị cẩn thận.

Lôi kéo Mặc Dương đi ra sơn động, mặt trời đã ngã về tây, trong toàn bộ Bắc Vân sơn mạch cũng dần bị bóng tối bao phủ.

Chỉ là vừa mới đi đến cửa sơn động, Mục Vân nhìn bốn phía, sắc mặt hắn lạnh lẽo.

- Xem ra, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp ở đằng sau, phía sau chim sẻ, còn có rắn độc ẩn núp!

Bờ môi hắn khẽ nhếch lên, mở miệng nói.

- Ha ha, ta biết mà, Mục Vân, ngươi vì Phong Linh Thảo, không thể nào không đến nơi này!

Âm thanh của Mục Vân vừa mới rơi xuống, một đạo tiếng cười lạnh, bỗng nhiên vang lên.

- Thiệu Vũ!

Sau lưng Thiệu Vũ là nhóm người Thiệu Minh, đồng loạt đi ra.

Vốn đội ngũ có mười mấy người, giờ phút này chỉ còn lại khoảng bảy, tám người, bọn hắn tuyệt đối sẽ không cứ như vậy rời đi, mà vẫn luôn chờ đợi ở nơi này.

- Tiểu tử, giao ra Phong Linh Thảo, ta thả ngươi đi!

Lời của Thiệu Vũ vừa rơi xuống, một âm thanh trầm thấp vang lên.

Người tới có dáng vẻ khôi ngô, râu quai nón, đôi mắt trừng tròn xoe, trên dưới toàn thân tản ra một cỗ khí thế bình tĩnh.

- Thiết Sơn Hỗ, ngươi thật đúng là thật không biết xấu hổ.

Nhưng Thiết Sơn Hỗ vừa mới hiện thân, phía sau hắn lại có mấy thân ảnh đi ra.

Người cầm đầu có dáng người cao gầy, xương gò má của hắn nhô thật cao, che lấp hai mắt.

- Ba Dụ Đức, biết ngươi sẽ không dễ dàng chết tâm như vậy.

- Được, ba người chúng ta đều ở nơi này, Đường Minh Dương, ngươi cũng không cần ẩn nấp, đi ra đi!

Thiệu Minh tiến lên một bước, trên mặt hắn mỉm cười nói.

Bốn phía vốn dĩ đang dần yên tĩnh xuống, nhưng lại có âm thanh huyên náo vang lên, lại có bảy tám người đi ra.

Thoáng một cái, cửa hang đã tụ tập ba mươi, bốn mươi người.

Trong ba mươi, bốn mươi người này, tu vi thấp nhất cũng là nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh, cao nhất chính là mấy người Ba Dụ Đức, đều là cảnh giới nhục thể thập trọng Tụ Khiếu cảnh.

- Thật đúng tề tựu đông đủ!

Thiệu Minh nhìn ba người khác, cười lạnh nói:

- Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hỗ, Ba Dụ Đức, ta đã biết, lần này nội môn phái đệ tử đi thí luyện, nơi các ngươi được điều động cũng không phải ở Bắc Vân thành!

- Thôi đi, Bắc Vân thành cũng không phải nhà ngươi, ta muốn tới thì tới, ngươi có thể làm gì nào?

Lên tiếng trước nhất là Thiết Sơn Hỗ toàn thân bắp thịt cuồn cuộn, nhìn Thiệu Minh, trong mắt của hắn toát ra tia khinh thường.

- Ngươi gọi là Mục Vân đúng không? Gần đây ở Bắc Vân thành, khắp nơi đều có thể nghe được tên của ngươi, ta cũng không khó ngươi, Phong Linh Thảo, ta rất cần, cho nên cho ta đi!

- Phong Linh Thảo chỉ có một tác dụng, luyện chế Phong Linh Đan, ngươi cần vội như thế, chỉ sợ cần một Phong Linh Đan?

- Ngươi có thể luyện chế?

- Đương nhiên có thể!

Mục Vân cười hắc hắc nói:

- Chớ nói một cái, chính là mười viên, ta cũng có thể luyện ra, nhưng tiểu gia ta hết lần này tới lần khác không luyện cho ngươi.

- Ngươi đùa bỡn ta?

- Đùa nghịch ngươi thì như thế nào? Tiểu gia ta luyện đan, toàn bằng tâm ý, tâm trạng của ta không tốt, không luyện.

Kiếp trước thân là Tiên Vương, chưa từng e ngại những người như thế, hôm nay, hắn càng không sợ.

Sống lại một đời, hắn muốn chính là tiêu sái, cảm giác cừu hạn bị người ta đâm sau lưng kia, lại khiến hắn rất khó chịu.

- Chính mình muốn chết, thì không thể trách ta!

Thiết Sơn Hỗ nhìn thấy dáng vẻ của Mục Vân như tiểu nhân đắc chí, nắm đấm của hắn như bình dấm, ầm vang vung ra.

- Hắn xong rồi!

Thiệu Vũ thấy cảnh này, hưng phấn mong đợi nói:

- Một quyền của Thiết Sơn Hỗ, đừng nói la fTụ Đan cảnh, chính là võ giả Thông Linh cảnh, cũng chết chắc!

- Xem ra, không cần chúng ta ra tay giáo huấn hắn nữa nha.

- Khi dễ đến trên đầu Mục Vân ta, dù ngươi là Thiên Vương lão tử, cũng phải nằm sấp cho ta.

Mục Vân nhìn thấy Thiết Sơn Hỗ xông về phía trước, hắn không sợ, ngang nhiên nghênh tiếp.

Một màn này rơi vào trong mắt mấy người Thiệu Vũ, Thiệu Minh, Ba Dụ Đức, là điên cuồng, là ngớ ngẩn, nhưng rơi xuống trong mắt Mặc Dương, lại là dũng cảm, là khí phách, là kiếm khách thì không cần phải sợ điều gì.

Phanh...

Đấm ra một quyền, hai thân ảnh, va chạm vào nhau.

Trong tay Mục Vân đánh ra hai đạo ấn ký, hướng thẳng đến quấn quanh trên hai cánh tay Thiết Sơn Hỗ.

Chính là Sinh Tử Hoang Ấn trong Bát Hoang Sinh Tử Ấn!

Sinh Tử Hoang Ấn, một sinh một tử, liều mạng quyết tử.

Thùng thùng...

Sau một khắc, thân thể cường tráng của Thiết Sơn Hỗ ầm vang rút lui, trực tiếp lùi lại vài chục bước.

Sau đó, gương mặt đen nhẻm của Thiết Sơn Hỗ đỏ lên, cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được phốc một hơi, phun ra một ngụm máu.

Làm sao có thể!

Nhìn thấy Thiết Sơn Hỗ ầm vang bị đánh lui, Mục Vân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong nháy mắt, mọi người có mặt ở hiện trường mắt của bọn hắn trợn tròn.

Nhục thể thập trọng và nhục thể bát trọng, chính là hai trọng, mà chênh lệch giữa hai trọng như giữa trời và đất.

Đến cùng Mục Vân là thần thánh phương nào?
Chương 109 Phong Thiên Đỉnh

- Thiên!

Mà thấy cảnh này, Mặc Dương ở bên cạnh gần như là hưng phấn nhảy lên.

Vị trước mắt này là ai?

Là sư phụ của hắn - Mục Vân!

Phế vật vang dội Bắc Vân thành mười năm - Mục Vân!

Nhưng bây giờ, một quyền lại đánh lui Thiết Sơn Hỗ cảnh giới thập trọng Tụ Khiếu cảnh, chỉ một chiêu này đã đủ để cho toàn bộ Bắc Vân thành triệt để vỡ tổ.

Nếu như Mục Vân dùng kiếm, lấy kiếm ý đánh lui Thiết Sơn Hỗ, có lẽ hắn cũng không phải kinh ngạc như vậy, thế nhưng Mục Vân lại dùng quyền, dùng là ấn pháp!

- Rất tốt, rất tốt!

Hung hăng lau tiên huyết ở khóe miệng, sắc mặt Thiết Sơn Hỗ càng ngày càng âm trầm.

Vừa rồi chỉ là hắn chủ quan, nếu không thì Mục Vân nho nhỏ kia, chỉ cần một quyền là hắn đã có thể lấy được tính mệnh của hắn.

Âm thanh lạch cạch vang lên, thân thể Thiết Sơn Hỗ lúc đầu gần một mét tám, bỗng nhiên cao lên, mà lồng ngực của hắn không ngừng chập trùng, dần dần run rẩy.

Một quyền này rơi vào hạ phong, có thể nói là vô cùng nhục nhã.

Nhục thân thập trọng Tụ Khiếu cảnh, có thể nói là thất kinh bát mạch trong cơ thể đã bắt đầu súc tích lực lượng, vững chắc chân nguyên, để sau khi tiến vào cảnh giới Linh Huyệt cảnh, dần dần mở thập đại huyệt khiếu trong cơ thể, đánh thực cơ sở.

- Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng!

Bước ra một bước, thân thể khôi ngô của Thiết Sơn Hỗ hở ra cơ bắp.

Có thể nhìn thấy, trong hai bàn tay của hắn nổi lên kình phong, không ngờ lại xuất hiện từng sợi tơ máu, chân nguyên nóng hổi đập thẳng về phía Mục Vân.

- Cút đi!

Nhìn thấy Thiết Sơn Hỗ động công phu thật, Mục Vân không sợ hãi chút nào.

Bát Hoang Sinh Tử Ấn là hắn đạt được từ trong tay Đông Phương Ngọc, chính là võ học thượng thừa chân chính.

Lần này, Mục Vân điều động chân nguyên trong cơ thể, triệt để đánh ra một ấn ký cuối cùng - Bát Hoang Thiên Ấn!

Bát Hoang Thiên Ấn, già thiên tế địa.

Một ấn này, dù cho Mục Vân có vận dụng toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, luận cường độ cũng không sánh bằng Thiết Sơn Hỗ.

Thế nhưng một ấn này lại vận dụng toàn bộ không bỏ sót một đạo chân nguyên nào trong cơ thể Mục Vân, cho dù một tia nhỏ bé cũng là một bộ phận cực kỳ quan trọng cấu thành ấn ký.

Song chưởng đối song chưởng, lần này, tất cả mọi người hiểu rõ, Thiết Sơn Hỗ sẽ không lưu tình, mà Mục Vân càng không có khả năng chủ quan.

Phanh...

Một tiếng va chạm trầm thấp vang lên, hai bóng người cũng không tách ra, bốn chưởng đánh vào nhau, ba động cường hãn dùng hai người làm trung tâm, chấn vỡ toàn bộ mặt đất trong phạm vi mười mét.

Lòng bàn tay Thiết Sơn Hỗ, phong vân dũng đãng, huyết hồng sền sệt, mà đổi thành một bên, trong lòng bàn tay Mục Vân, hai ấn ký hiện ra màu nâu xanh, hư ảo mờ mịt.

Hắn sử dụng võ kỹ, bọn người Thiệu Minh, Đường Minh Dương căn bản chưa từng thấy qua.

Nhưng chỉ bằng Mục Vân dùng một chưởng ấn này đã đỡ được Thiết Sơn Hỗ, bất luận thắng bại như thế nào cũng đủ để chứng minh, môn võ kỹ này cường hãn.

Đường Minh Dương động tâm, Ba Dụ Đức động tâm, Thiệu Minh càng động tâm.

Một môn võ kỹ hoàng giai đỉnh tiêm, đối với sắp bước vào Linh Huyệt cảnh như bọn hắn, lực hấp dẫn cũng không lớn như vậy.

Thế nhưng ngày sau, bọn hắn hoàn toàn có thể bằng vào môn võ kỹ này để mời chào tâm phúc trong tông môn.

Muốn đặt chân trong tông môn, một chính là võ kỹ, hai chính là đan dược, ba chính là thần binh lợi khí.

- Loại chưởng ấn này, cho dủ ở Thánh Đan tông chúng ta thì cũng cực kì hiếm thấy, một ấn một thế giới, một chưởng một càn khôn, biến ảo vô tận, uy lực vô tận.

- Không sai, nếu đạt được...

- Hắc hắc, Mục Vân này nhục thân bát trọng, có thể cứng rắn cản Thiết Sơn Hỗ, đủ để chứng minh môn võ kỹ này cường hãn.

Ba người không hẹn mà gặp mở miệng, nhìn về phía giữa sân.

Thùng thùng...

Đột nhiên, một đạo âm thanh thùng thùng trầm thấp vang lên, hai bóng người lúc đầu giằng co không xong, theo âm thanh thùng thùng vang lên, cân bằng nháy mắt bị đánh vỡ.

Thiết Sơn Hỗ rốt cục nhịn không được, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, phù phù một tiếng, quỳ trên mặt đất, hai tay rủ xuống đất.

Bát Hoang Thiên Ấn, già thiên tế địa.

Phong ấn hai cánh tay của Thiết Sơn Hỗ, căn bản không phải việc khó.

Nếu như Mục Vân đồng cũng ở thập trọng Tụ Khiếu cảnh, này nháy mắt giằng co cũng không thể xuất hiện.

- Phong Linh Thảo, ngươi còn cần không?

Kiếp trước, gặp qua rất rất nhiều thiên tài tông môn tự cho là đúng, luôn luôn cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, cho dù có đối thủ cũng chỉ là mấy tử đệ thiên tài trong tông môn mà thôi.

Người như vậy, chỉ có hung hăng đánh bại hắn mới có thể làm hắn hoàn toàn thất bại.

- Bại!

- Thiết Sơn Hỗ bại! Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng đều sẽ bại.

Cảnh tượng như thế này là đám người chưa từng nghĩ tới.

Trước khi phía dưới, bọn hắn tưởng là Thiết Sơn Hỗ sẽ dần dần hiện ra ưu thế, cuối đánh bại Mục Vân, nhưng ai sẽ nghĩ đến lại là Mục Vân trọng thương Thiết Sơn Hỗ.

Ngưu bức!

Thấy cảnh này, Mặc Dương thật sự hận không thể nhảy dựng lên rống to, hận không thể trở lại học viện, nói một màn trước mắt cho Diệu Tiên Ngữ, nói cho Tề Minh.

Mục đạo sư của bọn hắn quả thực là yêu nghiệt trong thiên tài.

Ba ba...

Sau khi yên tĩnh dài dằng dặc, tiếng vỗ tay ba ba ba vang lên, một bóng người từ trong mấy người đi ra.

- Tốt tốt tốt, đạo sư thiên tài của Bắc Vân thành - Mục Vân, đánh bại đệ thử nội môn Thánh Đan tông - Thiết Sơn Hỗ, bát trọng Tụ Đan cảnh đánh bại thập trọng Tụ Khiếu cảnh, lợi hại, lợi hại!

Người nói chuyện chính là Thiệu Minh.

Lần này, đối với hành động thăm dò Phong Lĩnh động, bọn hắn cũng không ngờ, Mục Vân lại là người xuất hiện cuối cùng.

Sở dĩ mai phục ở nơi này là bởi vì mấy người đều hiểu rõ, cho dù đại đa số người thất bại, bất kỳ bên nào trong số bốn người bọn hắn cũng sẽ không từ bỏ.

Cho nên mấy người đều đang đợi.

Thế nhưng không ngờ, đợi đến cuối cùng, xuất hiện lại là Mục Vân.

Càng không ngờ, lúc Mục Vân đối mặt với bốn người bọn hắn, chẳng những không cúi đầu, ngược lại cứng rắn đánh với Thiết Sơn Hỗ, kết quả, hắn còn thắng.

Đây quả thực là trần trụi.

Trắng trợn đánh mặt đệ tử Thánh Đan tông.

- Quá khen, Thiệu Minh, nếu ngươi muốn so với ta hai lần, ta cũng không để ý hạ mình chỉ giáo một chút cho ngươi!

- Ngươi...

- Ha ha...

Ngay vào lúc này, một tiếng cười ha ha vang lên:

- Thiệu Minh, ngươi cũng không thừa nước đục thả câu, ta thấy, mấy người chúng ta trước tiên giết chết hắn lại nói, Đường Minh Dương, ngươi nói xem?

- Làm gì liên quan đến ta!

Nghe được Ba Dụ Đức, Thiệu Minh sầm mặt lại, nhìn hai người Đường Minh Dương và Ba Dụ Đức, lộ ra thần sắc bất mãn.

- Thiệu Minh, ngươi cũng không cần ở đây thừa nước đục thả câu, Thiết Sơn Hỗ tổn thương, ba người chúng ta giết tiểu tử này, không tin móc không ra bí mật gì.

- Không sai, mà theo ta được biết, gia hỏa trong Phong Lĩnh động này chính là một vị đệ tử thân truyền trong tông môn chúng ta, sở dĩ trốn khỏi tông môn là bởi vì trộm Phong Thiên Đỉnh trong tông.

- Phong Thiên Đỉnh!

- Phong Thiên Đỉnh!

Nghe được lời này của Ba Dụ Đức, hai người Đường Minh Dương và Thiệu Minh rõ ràng chấn động.

- Các ngươi không biết sao?

Trong lòng thầm mắng một câu, sắc mặt Ba Dụ Đức kéo ra.

Hắn coi là hai người Đường Minh Dương và Thiệu Minh đã biết việc này, không ngờ hai người này lại không biết.
Chương 110 Lâm Minh (2)

Thanh niên như vậy, đặt ở trên đường phố tuyệt đối là không cách nào nhận ra.

Chỉ là, ngay khi ánh mắt rơi vào trên người thanh niên này, trong lòng Mục Vân lại run lên.

Linh Huyệt cảnh!

Nhìn thấy hay tay thanh niên hơi nhô lên, hai tay khổng vũ hữu lực, Mục Vân hiểu rõ, người này chắn chắn là một vị võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng.

Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mở ra huyệt hợp cốc ở hai bàn tay, khiến cho lực lượng hai tay tăng thêm gấp mười.

So với nhục thân thập trọng đỉnh tiêm cự lực năm vạn cân, võ giả Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mở ra hợp cốc huyệt, đấm ra một quyền sẽ có chừng hơn năm vạn cân.

Đây cũng là chỗ kinh khủng của cường giả Linh Huyệt cảnh.

Dùng chân nguyên trong cơ thể mở thập đại huyệt khiếu, mở ra mỗi một huyệt khiếu đều là lực lượng võ giả biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cho nên có lời nói: Linh Huyệt thập trọng thiên, nhất trọng nhất biến thiên.

Đủ để nhìn ra, võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh thập trọng, mỗi một trọng biến hóa đều cường đại khác nhau.

Mà khác biệt giữa nhục thân thập trọng và Linh Huyệt thập trọng càng như một trời.

Nhìn thấy thanh niên sắc mặt bình thường kia mở miệng, đôi mi thanh tú của Tần Mộng Dao nhíu lại.

- Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mở ra hợp cốc huyệt mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng đứng ra là sẽ cho bọn họ chỗ dựa sao?

Nhìn thấy thanh niên, Tần Mộng Dao khinh thường nói.

Ba ba...

Thanh niên lần nữa vỗ tay, cười nói:

- Tần Mộng Dao, đại tiểu thư Tần gia, chú định sống không quá hai mươi tuổi, thế nhưng lại được Mục Vân chữa khỏi hàn độc trong cơ thể, tu vi một đường tăng vọt, quả nhiên...

Thiệu Minh nói quả nhiên không sai!

Thiệu Minh!

Trong mắt Mục Vân lóe lên hàn mang.

Hàn độc trong cơ thể Tần Mộng Dao, người khác không biết, thế nhưng hắn lại biết rất rõ ràng.

Băng Hoàng Thần Phách cường đại, những người trước mắt này lại một người cũng không rõ ràng, thế nhưng toàn bộ Thiên Vận đại lục, hoặc là đỉnh tiêm trong Thánh Đan tông, chỉ sợ cũng sẽ có một số người có thể nhìn ra một ít mánh khóe.

Đến lúc đó, dùng thực lực của hắn bây giờ, nếu như một số người muốn cưỡng ép mang Tần Mộng Dao đi thì hắn căn bản sẽ không cách nào ngăn cản.

- Nói cái gì?

Tần Mộng Dao cũng cảm giác có chút không thích hợp.

Băng Hoàng Thần Phách cường đại, trước mắt chỉ có nàng và Mục Vân biết được, nếu rơi vào tay người có thực lực cường đại, hậu quả đúng là khó có thể tưởng tượng.

- Ha ha... Hiện tại ta cũng không rõ lắm, nhưng mà qua mấy ngày, kết quả sẽ sáng tỏ, đến lúc đó, hiện ra ở trước mặt ngươi chính là thiên địa càng rộng lớn hơn!

Thanh niên bình thường giống như nhìn một viên hoàng kim, trên mặt lộ ra biểu lộ cực nóng.

Đó là một loại điên cuồng giống như luyện đan sư nhìn thấy một viên thần đan được luyện chế thành công trong tay mình.

- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội!

Nhìn thấy vẻ điên cuồng trên mặt thanh niên, sắc mặt Tần Mộng Dao lạnh lẽo.

Trước mắt, tình yêu của nàng và Mục Vân chỉ vừa mới bắt đầu, nàng không cho phép bất luận kẻ nào đánh vỡ.

- Hắc hắc, mượn cơ hội này thăm dò thực lực của ngươi một chút, ta cũng rất chờ mong!

- Lâm Minh sư huynh cẩn thận, nữ tử này không đơn giản!

- Yên tâm, nhục thân thập trọng mà thôi, không tổn thương được ta!

Trên mặt Lâm Minh lộ ra vẻ tươi cười cực kì bình thường, thân hình vọt ra.

Tần Mộng Dao sớm đã giận không kềm được, nhưng phàm là người nào muốn phá hư tình cảm giữa nàng và Mục Vân, đều phải chết.

Mục Vân càng không thể chịu đựng.

- Thiệu Minh, ngươi cũng đã biết, vẹt yêu nói láo, cho nên, hắn chú định sống không được bao lâu.

Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, tay cầm Thanh Cương kiếm, phóng tới Thiệu Minh.

- Giết hắn!

Cùng lúc đó, ba người Thiệu Minh, Thiết Sơn Hỗ, Ba Dụ Đức lập tức xuất thủ.

Hai người Thiết Sơn Hỗ và Ba Dụ Đức vốn là nhục thân thập trọng, lại thêm Thiệu Minh cảnh giới cửu trọng Thông Linh cảnh đỉnh phong, còn có mười mấy tên võ giả thất trọng bát trọng, nháy mắt xúm về phía Mục Vân.

- Mặc Dương, nhìn kỹ đi, lần này sư phụ sẽ cho ngươi biết, cái gì là kiếm ý chân chính!

Giờ khắc này, Mặc Dương cảm giác được, trong lòng Mục Vân đang nổi lên một đám lửa, mà đám lửa này còn sắp bộc phát.

Đinh...

Một kiếm ra, Bổ Ảnh Chi Kiếm.

Một kiếm này, Mặc Dương nhìn qua vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

Quen thuộc bởi vì hắn chính là bởi vì một kiếm này của Mục Vân mà lĩnh ngộ được kiếm ý.

Mà lạ lẫm là bởi vì một kiếm này của Mục Vân quả thực khác lúc trước một trời.

Đinh đinh đinh...

Trong khoảnh khắc, tiếng kiếm đinh đinh đinh vang lên, thân thể Mục Vân lăng không bay lên, Quang mang Thanh Khuyết Kiếm chợt hiện, động tác của đám người dưới một kiếm này, giống như triệt để trở nên chậm lại.

Phốc phốc phốc phốc...

Trong khoảnh khắc, năm bóng ngườ, ngã xuống đất không dậy nổi, phần cổ phun ra tiên huyết, sinh mệnh tiêu tán.

Một kiếm thu hoạch tính mệnh của năm người, mà lại là dưới tình huống ba người Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hỗ vây công, Mục Vân cảnh giới bát trọng Tụ Đan cảnh lại làm được đến bước này, quả thực là kỳ tích.

- Ngươi cho rằng như vậy vậy là xong à? Thiệu Minh, ta sẽ để cho ngươi hối hận vì ngươi đã lắm miệng!

Mục Vân vừa sải bước ra, võ giả dưới cửu trọng căn bản là không có cách nào ngăn cản hắn.

Dần dần, bước tiến của hắn, chạy về phía sau cùng Thiệu Vũ.

- Ngươi không phải muốn lấy lại không gian giới chỉ của ngươi sao? Bây giờ ta cho ngươi, ngươi đỡ được sao?

Mục Vân hét lớn một tiếng, trường kiếm đã xuất thủ.

- Ngươi dám, Mục Vân, nhanh ngăn lại hắn, ngăn lại hắn!

Nhìn thấy Mục Vân ép tới Thiệu Vũ mà đi, hai mắt Thiệu Minh đỏ như máu, nhìn chằm chằm Mục Vân, hận không thể phun ra lửa.

Chỉ là võ giả cảnh giới nhục thân bát trọng tới gần Mục Vân thì đều bị Mục Vân một kiếm đánh bay, cho dù võ giả cửu trọng Thông Linh cảnh cũng có thể bị Mục Vân xảo diệu tránh đi.

Nhìn thấy Mục Vân nhắm về phía mình, sắc mặt Thiệu Vũ trắng bệch.

Vừa rồi hắn đã thấy rõ ràng, Mục Vân một kiếm đánh bay một võ giả bát trọng Tụ Đan cảnh bên cạnh hắn mà con mắt cũng không nháy một cái.

Bát trọng Tụ Đan cảnh - Mục Vân, chỉ sợ chỉ có đại ca mới có thể ngăn cản được.

Gia hỏa này, đến cùng là tu luyện như thế nào?

Hắn không phải đã từng là phế vật nổi danh nhất Bắc Vân thành sao?

- Phế vật, đang suy nghĩ gì đấy? Ngươi không phải nói, sớm muộn cũng có một ngày sẽ để ta quỳ xuống trả lại không gian giới chỉ cho ngươi sao?

Mục Vân hét lớn một tiếng, thân hình nhảy lên.

Mà giờ khắc này, nhìn thấy Mục Vân nhảy lên, hai chân Thiệu Vũ sớm đã run lên, phù phù một tiếng, quỳ rạp xuống đất, quần ẩm ướt một mảnh.

- Không!

Nhìn thấy Mục Vân không lưu tình chút nào, cuối cùng vẫn vung ra một kiếm, sắc mặt Thiệu Minh dữ tợn đến cực hạn.

Phốc...

Cuối cùng, nương theo một tiếng phốc phốc vang lên, một cái đầu người ầm vang rơi xuống đất.

Thiệu Vũ, triệt để mất mạng.

Hai huynh đệ này từ khi tiến vào Bắc Vân thành đã một mực tính trăm phương ngàn kế với, giết chết cũng không quá phận.

- Tốt, rất tốt, Mục Vân, tử kỳ của ngươi đã đến!

Thân thể Thiệu Minh thẳng tắp, chịu đựng bi thống quát:

- Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hỗ, chỉ cần các ngươi giúp ta chém giết Mục Vân, trở lại tông môn, ta sẽ thỉnh cầu với gia gia của ta, tặng cho mỗi người một món huyền khí hạ phẩm để báo đáp!

- Chuyện này là thật?

- Chuyện này là thật?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK