• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66 Huấn Luyện Đặc Thù (2)

- Khụ khụ...

Mục Vân ho khan một cái, nói:

- Tần đạo sư, ta chính là muốn thắng tranh tài, cô cũng không thể làm việc riêng!

- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, Mục đạo sư, cố gắng dạy bảo Tề Minh cho tốt đi!

Tần Mộng Dao lần nữa cười cười, quay người rời đi.

- Mục đạo sư, tiếp theo nên làm gì?

Phía sau, âm thanh Tề Minh run run vang lên.

- Làm gì? Luyện khí!

Mục Vân nói xong, bước về phía trước, đi thẳng đến phòng luyện công của Bắc Vân học viện.

Tề Minh lắc đầu, nhìn bộ dáng Mục Vân, đáy lòng của hắn đang gợn sóng cuồn cuộn, đành phải đi theo.

Thời gian mười ngày, đảo mắt mà qua.

Trong mười ngày này, Mục Vân có thể nói là đều ăn uống ở trong học viện.

Mỗi ngày bản thân Mục Vân sớm tự mình chỉ dạy Tề Minh, Diệu Tiên Ngữ còn giống như con chim sẻ nhỏ cả ngày hỏi lung tung này kia, khiến đầu óc của hắn sớm đã choáng váng.

Mà lại hắn còn muốn dành chút thời gian để tìm thủ đoạn liên quan tới luyện chế phàm khí với một ít đan dược quen thuộc.

Quan trọng nhất là, Bổ Thiên Kiếm Đạo, Trúc Linh Đan và Thanh Khuyết Kiếm đây là ba loại pháp môn tản mát ra từ trong Tru Tiên Đồ.

Bổ Thiên Kiếm Đạo, uy lực của nó không chỉ thua hoàng giai võ kỹ đơn giản như vậy, mặc dù Bổ Thiên Kiếm Đạo chỉ chia làm bốn chiêu, nhưng bốn chiêu này lại bao gồm căn cơ thuộc về môn đạo kiếm thuật.

Mà Trúc Linh Đan chính là đan dược đứng đầu trong cấp bậc nhị phẩm.

Nhưng Mục Vân có thủ pháp luyện chế đều cảm thấy có chút đau đầu, dù kiếp trước hắn là Tiên Vương.

Về phần Thanh Khuyết Kiếm chỉ là phàm khí thượng phẩm, nhưng trong đó bao gồm ba đạo khế văn, mỗi một đạo khế văn cô đọng trong đó đều là đạo văn Mục Vân chưa từng thấy qua.

Thần kỳ!

Tru Tiên Đồ như mở ra lại một thế giới mới cho hắn, càng thêm cao thâm khó lường, thần kỳ thay đổi thế giới quan của hắn!

- Mục đạo sư! Cứu mạng, Mục đạo sư!

Một ngày này, Mục Vân mới vừa đi ra từ trong phòng luyện đan, mặt mũi của Mặc Dương đã bầm dập, khóc ôm lấy đùi Mục Vân, dáng vẻ của hắn như chết cũng không buông tay.

- Chuyện gì xảy ra?

- Mục đạo sư, ta sai rồi, ta thật xin lỗi ngài, từ hôm nay trở đi, ta muốn theo ngươi học tập, cầu Mục đạo sư cứu mạng!

Giờ phút này, Mục Vân nhìn qua Mặc Dương hình như đã gầy đi có thể nhìn rất rõ so với mười ngày trước, còn đen hơn trước, nhìn qua cả người hắn giống như ăn mày vô cùng chật vật.

- Mặc Dương, ngươi lại lười biếng, đừng quên mười ngày trước, ngươi nói với ta thế nào!

Ngay vào lúc này, một tiếng vang khẽ kêu lên, Tần Mộng Dao bồng bềnh bay tới.

- Không muốn tu luyện, được! Thử một chút quả cầu băng của ta đi!

Khi Tần Mộng Dao đang nói chuyện, trong lòng bàn tay nàng đã lưu chuyển một luồng hơi lạnh.

Hàn khí kia còn có cả chân nguyên dao động, nhưng lại khác với chân nguyên bình thường.

Mục Vân tự nhiên biết đó là cái gì!

Đó chính là lực lượng thuộc tính băng mà Băng Hoàng Thần Phách trời sinh đã có, là sức mạnh bản thân, không giống với chân nguyên, nhưng là chân nguyên, càng thêm cường đại!

Tần Mộng Dao đã thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, lực lượng thần phách trong người nàng đã bắt đầu dần dần hiện ra.

Mục Vân hiểu, dù mỗi ngày Tần Mộng Dao đều ngủ ở trên giường không tu luyện, thực lực của nàng cũng sẽ tăng vọt rất nhanh.

- Tốt, có thể tu luyện với ta, nhưng, muốn sống qua hai mươi ngày này, ngươi có khả năng chịu nổi sao?

- Có thể, có thể, có thể, nhất định có thể!

Mặc Dương nhịn không được lập tức gật đầu.

Mười ngày qua, hắn đi theo Tần Mộng Dao tu luyện, quả thực như là địa ngục.

Mỗi ngày, hắn vừa mở mắt chính là tu luyện, không đạt tiêu chuẩn, sẽ ăn quả cầu băng bầm dập.

Càng kinh khủng hơn là, nhiệm vụ tu luyện vốn đâu phải dành cho con người!

Mặc Dương nghe được Mục Vân nói, hắn lập tức gật đầu, không chút do dự, nhưng không có chú ý tới chỗ sâu khóe mắt của Mục Vân hiện lên một tia âm hiểm.

Ngày thứ hai, Mục Vân gọi Mặc Dương vào phòng luyện công.

- Nhảy vào đi, qua được ba canh giờ, ngươi muốn ngủ thì đi ngủ, ta sẽ vẫn luôn khống chế nhiệt độ của ngọn lửa, để ngươi cảm thấy thoải mái nhất!

Mục Vân chỉ vào một thùng gỗ tràn ngập các loại linh thảo linh dược, cười nói ha ha với Mặc Dương.

Mặc Dương nhìn thấy nụ cười trên mặt Mục Vân, chỉ cảm thấy trong lòng mình run rẩy một cái.

Không có âm mưu gì chứ?

Nhưng vì sợ uy nghiêm của Mục đạo sư, Mặc Dương vẫn thành thật nhảy vào trong thùng nước.

- Ừm?

- Nhiệt độ thế nào?

- Có chút lạnh, lại nóng thêm một chút sẽ thoải mái hơn!

- Tốt, không có vấn đề!

- Ừm... Thật là thoải mái!

Mặc Dương nằm trong thùng gỗ, hắn có cảm giác rất thoải mái giống như bay lên trời.

- Mục đạo sư, vẫn là cùng ngài tu luyện tốt hơn, ngươi có điều không biết, mấy ngày qua, ta giống như chết đi sống lại vậy...

Mặc Dương nói, hai mắt hắn từ từ nhắm lại, thoải mái đến ngủ đi!

- Mục Vân, ngươi như vậy, hắn làm sao có thể tăng cao thực lực?

Tần Mộng Dao nhìn Mục Vân, nghi ngờ nói:

- Chẳng lẽ mỗi ngày, ngâm trong nước thuốc là có thể đột phá? Dù đột phá, hắn vẫn thiếu đi kinh nghiệm thực chiến, như thế vẫn không phải đối thủ của Mặc Hải!

- Như vậy? Làm sao có thể như vậy!

Khóe miệng của Mục Vân lộ ra nụ cười, nói:

- Đây chỉ là mới bắt đầu, huấn luyện chân chính vẫn còn ở phía sau, trước hết để cho gia hỏa này dễ chịu mấy ngày đi!

Mục Vân nói xong, dạo chơi đi vào trong phòng tu luyện, bắt đầu tu luyện.

Liên quan tới việc tu luyện Tề Minh và Diệu Tiên Ngữ, hắn đã sắp xếp tốt, chỉ điểm là cần, nhưng càng nhiều hơn lại là cần chính bọn hắn tự mình thử nghiệm.

Điểm này là Mục Vân không cách nào thay thế.

Nhưng cũng may, năm đó dù sao phụ thân Tề Minh cũng là một vị huyền khí sư, Tề Minh mưa dầm thấm đất, đối với luyện khí, tinh thông của hắn đã vượt qua dự kiến của Mục Vân, chỉ cần hắn nói một chút đã hiểu.

Mà Diệu Tiên Ngữ càng là một hạt giống tốt. Dù sao Diệu Tiên Ngữ cũng là được Diệu Thiến đại sư bồi dưỡng.

Mà trong lúc mơ hồ Mục Vân cảm thấy, Diệu Thiến đại sư, cũng không phải là luyện đan sư tam phẩm đơn giản như vậy, có lẽ, hắn còn muốn lợi hại hơn so với Mạc đại sư.

Chỉ là vì sao hắn lưu ở Bắc Vân thành, từ đầu đến cuối Mục Vân lại không hiểu.

Hắn tiến vào phòng luyện công, lấy ra một thanh trường kiếm bình thường.

- Bổ Thiên Kiếm Đạo, chia làm bốn kiếm!

- Kiếm đầu tiên, Bổ Ảnh Chi Kiếm!

- Kiếm thứ hai, Bổ Phong Chi Kiếm!

- Kiếm thứ ba, Bổ Vân Chi Kiếm!

- Kiếm thứ tư, Bổ Thiên Chi Kiếm!

Bóng động theo gió, gió nổi mây lên, mây trôi trên trời, Bổ Thiên Chi Kiếm, kiếm kiếm giết người.

Đinh...

Một tiếng đinh vang lên, tay hắn giơ kiếm lên cao.

- Bổ Ảnh Chi Kiếm!

Quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay hắn lật qua lật lại, trong cơ thể Mục Vân có chân nguyên lưu động.

Đinh...

Tiếng kiếm reo nhẹ nhàng vang lên, kiếm đã đánh ra, chính là kiếm ảnh vẫn còn tại chỗ.

- Không đúng!

Thu lại thanh kiếm, trong lòng Mục Vân cảm thấy hơi thất vọng

Đó là sự thất vọng đối với một kiếm vừa rồi được thi triển đều có trăm điểm sơ hở, lại một lần nữa, tay của Mục Vân nâng lên, kiếm ra, nhưng vẫn như cũ là không đúng.

Điều này khiến Mục Vân rất buồn bực.

Phải biết, hắn vẫn còn nhớ ký ức ở kiếp trước, cho dù là học tập võ kỹ, dù ở nơi xa lạ, nhưng tính cân đối thân thể của hắn lại không bằng ở kiếp trước.
Chương 67 Quá ít?

Nhưng vào giờ phút này, Mục Vân thi triển ra Bổ Ảnh Chi Kiếm, lại có thể rõ ràng cảm giác được, hắn rất khó chịu, không phải tới từ thân thể, mà là hắn căn bản không hiểu rõ về một kiếm này.

- Bổ Thiên Kiếm Đạo, Tru Tiên Đồ, ngược lại thật sự là một môn kiếm thuật khiến người ta ngạc nhiên!

Mục Vân khẽ cười khổ, lại một lần nữa thi triển ra Bổ Ảnh Chi Kiếm.

Ở kiếp trước, hắn có thể quát tháo phong vân, sao có thể vì một kiếm này, vì một môn võ kỹ, mà ngăn chặn ý chí của hắn.

Một lần không được, một trăm lần, một ngàn lần, loại chuyện này, cũng không phải lần thứ nhất làm.

Thời gian từ từ trôi qua, chỉ bảy ngày, Mặc Dương vẫn luôn thoải mái nằm ngủ trong thùng thuốc, mỗi ngày ngủ đến khi thức tỉnh, mà lại lại không chút nào lo lắng nhiệt độ trong thùng thuốc hạ xuống.

Mục Vân vẫn luôn ở bên cạnh canh chừng, nhiệt độ hơi thấp một chút, hắn sẽ thêm lửa, thực sự là cực kỳ thoải mái.

Một ngày này, Mặc Dương vẫn như bình thường đi vào trong phòng luyện công.

Chỉ là hiện tại, Mục Vân tay cầm trường kiếm đứng trong phòng luyện công, lại không có thùng thuốc.

- Mục đạo sư, hiện tại không tắm rửa nửa à?

Mặc Dương nhìn thấy Mục Vân lẻ loi một mình đứng trong phòng luyện công, hì hì cười một tiếng.

Mấy ngày nay, hắn thật sự phát hiện, Mục đạo sư đúng là càng ngày càng đáng yêu, thực sự là quá làm cho người ta tôn kính.

- Tắm thuốc sao? Tiểu tử ngươi, tắm thuốc bảy ngày, đoán chừng cũng có thể tiếp nhận được bước huấn luyện thứ hai rồi, hiện tại bắt đầu, theo ta đến Bắc Vân sơn mạch đi!

- Bắc Vân sơn mạch? Được được!

Hai mắt của Mặc Dương tỏa sáng:

- Là sắp được nếm một bữa thịnh yến thịt nướng thịt của yêu thú sao? Có cần kêu thêm Tề Minh và Diệu Tiên Ngữ, ta xem hai người bọn hắn cũng thật cực khổ, đương nhiên, kêu thêm Tần đạo sư càng tốt hơn!

- Gọi? Gọi cái đại đầu quỷ ngươi!

Mục Vân nói, một cước đá Mặc Dương ra khỏi phòng luyện công, hai người cùng nhau đi tới Bắc Vân sơn mạch.

Bên ngoài Bắc Vân sơn mạch là một khu rừng rậm rạp.

Phía trên một gốc cổ thụ che trời có hai thân ảnh lẳng lặng ẩn núp.

- Nhìn thấy chưa?

Mục Vân chỉ vào phía dưới đại thụ, nói:

- Nơi này có mười lăm con nhím, đều là yêu thú cấp bốn, ta cho ngươi biết, toàn thân nhím đều tràn ngập gai nhọn, nhưng điểm yếu của chúng nằm ở dưới cổ, chính là từng tầng từng tầng thịt thừa dưới cổ chúng, rất khó đâm rách!

- Mục đạo sư, ngươi nói với ta những chuyện này làm gì? Chúng ta không phải đến ăn thịt nướng sao?

- Đương nhiên rồi!

Mục Vân cười hắc hắc nói:

- Nhưng, trước khi ăn thịt nướng, ngươi phải giết yêu thú, mới có thịt!

Mục Vân nói xong, bàn tay hắn đẩy một cái, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mặc Dương không có chút nào phòng bị, ngã xuống từ trên cây cự thụ cao trăm mét, xuyên qua tầng tầng nhánh cây, vù vù một tiếng, bị quẳng rơi xuống tới trên mặt đất.

- A...

Trong rừng rậm, quanh quẩn tiếng kêu thảm của Mặc Dương như heo bị làm thịt, dư âm lượn lờ...

- Mục đạo sư, ngươi đang làm gì vậy?

Mặc Dương ngẩng đầu nhìn lên phía trên cao trăm mét, nhìn về phía Mục Vân, quát.

- Mười lăm con yêu thú cấp bốn, tương đương với mười lăm tên võ giả Tráng Tức cảnh tứ trọng, ừ, không đúng, so với mười lăm tên cường giả Tráng Tức cảnh hiếu thắng mới đúng!

- Giết bọn chúng, đêm nay, ngươi có thịt ăn, giết không được, đêm nay, ngươi sẽ thành bữa ăn của chúng!

- Hả?

Nghe được lời này, trong nháy mắt, sắc mặt của Mặc Dương trắng bệch, thân thể hắn nhịn không được run rẩy.

- Cho ngươi một thanh kiếm, có vũ khí chắc dễ dàng hơn một chút!

Mục Vân ném ra một cây trường kiếm bình thường, khẽ mỉm cười nói:

- Ta ngủ trước một giấc, ừm đúng, xét thấy trước đó ngươi dám nhìn lén Tần đạo sư, ta sẽ không giúp ngươi, nếu ngươi chết, ta sẽ rời đi, nếu ngươi còn sống, ta sẽ dẫn theo ngươi rời đi!

Lời nói vừa dứt, thân ảnh của Mục Vân đã biến mất không thấy gì nữa.

- Ta còn có chút việc cần hoàn thành, ngươi trước mau lên!

- Đừng...

Nhìn trên đỉnh đại thụ trống rỗng, Mặc Dương cảm giác như tận thế.

Lần này, Mục đạo sư không phải chơi, là nói thật!

Ừng ực một tiếng, Mặc Dương nuốt nước miếng một cái, nhìn chung quanh từng con nhím có hai mắt trợn tròn xoe, hắn bò dậy, cầm lấy trường kiếm bên cạnh.

- Các vị đại ca, ta chỉ đi ngang qua, đi ngang qua...

Mặc Dương cầm theo kiếm, một bước lui lại.

Chỉ là mười lăm con nhím vây hắn ở giữa, nơi nào có nơi cho hắn lùi bước.

Hừ hừ hừ...

Chung quanh mười mấy con nhím phát ra tiếng kêu hừ hừ, nhìn hắn, hai chiếc răng nanh dài hai bên miệng, phát ra ánh sánh trắng lói mắt.

Trong chớp mắt, từng chiếc gai nhọn trên thân mười mấy con nhím dựng ngược lên, phát ra âm thanh ào ào.

Nhìn từng cây gai nhọn như từng mũi tên bắn đến, toàn bộ thân thể của Mặc Dương hơi nghiêng về phía trước.

Đây là thủ đoạn trước đó Tần Mộng Dao dạy cho hắn, khi bị kẻ địch vây công, thân thể của hắn hơi nghiêng về phía trước, nhìn chăm chú quanh toàn bộ thân kẻ địch tìm ra nhược điểm. Như vậy, hắn mới có thể trong thời gian nhanh nhất kịp phản ứng và tìm cách ứng đối.

Hừ hừ...

Đột nhiên một con phát ra giọng mũi nồng đậm, thân thể mập mạp của nó bắn ra một phát như đạn pháo, bay thẳng đến phía sau lưng Mặc Dương.

- Cút đi!

Mặc Dương dù sao cũng là võ giả nhục thể tam trọng Dịch Cân cảnh, thời khắc mấu chốt, đâm ra một kiếm ép về phía con nhím xông lên kia.

Phốc phốc phốc phốc...

Chỉ là, con nhím này chính là yêu thú cấp bốn, lực lượng vô cùng lớn, mà lại toàn thân trên dưới trời sinh đã có vô số gai nhọn, dưới một nhát này, Mặc Dương chẳng những không chạm được vào thân thể con nhím, ngược lại toàn thân hắn vết thương chồng chất.

Trên thân hắn bị ghim đầy gai nhọn nhím, ngay vị trí bị đâm chảy ra máu tươi, hắn nhịn không được vỗ mạnh vào mồm, đáy lòng lại đang mắng mười tám đời tổ tông Mục Vân.

Trách không được, trách không được trước đó Mục Vân lại tốt bụng như vậy, để hắn ngâm tắm nước thuốc mười ngày, thì ra đã sớm có lên kế hoạch.

- A?

Chỉ là, đang lúc Mặc Dương cảm thấy mình đang ở độ tuổi phong nhã hào hoa, lại phải chết ở chỗ này, mặt ngoài thân thể của hắn, những vết thương kia thế mà khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy!

- Tắm nước thuốc...

Giờ phút này, Mặc Dương có thể rõ ràng cảm giác được, một nơi hẻo lánh trong thân thể của hắn hình như có một loại sức mạnh nhu hòa đang liên tục được điều động, đang không ngừng vận chuyển.

Những lực lượng kia như từng con côn trùng nhỏ nhúc nhích, từng giờ từng phút chữa trị vết thương bên ngoài thân thể hắn.

- Hừ, liều mạng vậy!

Mặc Dương cảm nhận được lực lượng khôi phục trong cơ thể, trong lòng hắn được cổ vũ một cái.

Lúc này, Mục Vân không biết chạy đi nơi đâu, chỉ có thể dựa vào chính hắn.

Không phải sống, chính là chết.

Nếu như hắn chết ở chỗ này, thương hội Mặc gia sẽ thật sự thuộc về hai cha con Mặc Hải!

- Giết!

Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương vung lên trường kiếm trong tay, kiếm ảnh bay lên.

- Như vậy thật được không?

Ngoài trăm mét, phía trên một gốc đại thụ che trời, trên mặt Tần Mộng Dao lo lắng, cau mày nói.

- Có cái gì không được?

Mục Vân cắn một quả dại, hoàn toàn thất vọng:

- Cô, những kiến thức cô dạy bảo, chỉ mới chỉ điểm một ít cho hắn, nhưng khiêu chiến chân chính, cũng không phải huấn luyện là có thể dạy được, ta còn cảm giác, huấn luyện như thế, có thể quá ít hay không!

- Quá ít?

Tần Mộng Dao nhất thời im lặng.
Chương 68 Đêm nay có thịt ăn

Mặc Dương vốn chính là con cháu Mặc gia, quen sống cuộc sống nhàn tản, mà bản thân hắn chỉ có tu vi nhục thể tam trọng Dịch Cân cảnh, đối mặt mười mấy con nhím còn mạnh hơn so với võ giả nhục thể tứ trọng Tráng Tức cảnh, hắn làm sao có thể đối kháng được?

Đừng nói một đám, chính là một con, cũng đủ để cho hắn mất mạng.

- Yên tâm đi, không phải còn có cô ở đây sao?

Mục Vân không quan tâm khoát tay áo, nói:

- Ta có chút chuyện, đi trước, cô ở đây nhìn hắn!

- Ngươi... Thân là đạo sư, lại đẩy học viên vào nguy hiểm, còn mình lại chạy đến một bên xem náo nhiệt, ngươi...

- Vậy tất cả xin nhờ vào Tần đại tiểu thư!

Vẻ mặt của Mục Vân đưa đám nói:

- Khoảng thời gian này, ngươi biết mỗi ngày từ sớm đến tối muộn tiểu tử này tắm thuốc, đã tốn bao nhiêu linh thạch của ta không? Bốn vạn chín ngàn năm trăm khối! Đó chính là toàn bộ tài sản ta giành dụm được!

- Bây giờ, ta còn đang muốn xem náo nhiệt, đêm nay tiểu tử này sống qua được thì tốt!

Mục Vân nói xong, lại là không để ý tới Tần Mộng Dao, thân ảnh hắn lóe lên, từ trên cây rơi xuống, tiến lên đi sâu vào Bắc Vân sơn mạch.

- Gia hỏa này...

Tần Mộng Dao nhìn phương hướng Mục Vân rời đi, bĩu môi nói:

- Rõ ràng rất để bụng, lại biểu hiện được không thèm quan tâm!

Màn đêm dần dần phủ xuống, phù phù một tiếng, Mặc Dương quỳ hai đầu gối xuống đất, máu chảy và mồ hôi thấm ướt trang phục của hắn, ánh mắt hắn đang nhìn xung quanh, căn bản không nhìn thấy người khác.

- Không được... Phải chết ở chỗ này sao?

Trong miệng hắn thì thì thầm, nhìn trước người còn có bảy, tám con nhím đang nhìn chằm chằm, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc không cam tâm, cuối cùng, phù phù một tiếng, ngã nằm trên mặt đất.

Hừ hừ...

Bảy, tám con nhím kia thấy nhân loại trước mắt đã hoàn toàn gục ngã, trong hơi thở phát ra âm thanh hừ hừ, cẩn thận một bước tới gần.

Phanh phanh phanh...

Đang lúc bảy, tám con nhím kia tới gần Mặc Dương, thời điểm bọn chúng chuẩn bị đánh giết nhân loại trước mắt này, từng cây gai băng đột nhiên vút không lao đến, đánh chết từng con.

- Mười lăm con nhím, gia hỏa này vừa trốn, vừa chém giết, giết được bảy con, đây chính là tương đương với bảy tên võ giả Tráng Tức cảnh!

Tần Mộng Dao nhìn Mặc Dương ngã xuống đất không dậy nổi, nàng hơi há to miệng.

- Ừm?

Nàng đi đến trước thân Mặc Dương, cúi người xuống, kinh ngạc phát hiện, giờ phút này, trên dưới toàn thân hắn vết thương chồng chất, miệng vết thương lại đang từng giờ từng phút khép lại...

- Tắm nước thuốc...

Tần Mộng Dao đột nhiên như có điều suy nghĩ.

Thời gian một ngày kết thúc, Mặc Dương đã hoàn toàn lâm vào mê man.

Trong lúc mơ màng, hắn cảm giác có người lôi kéo chân của mình, một đường kéo lấy...

- Ừm hừ...

Ngày thứ hai, sáng sớm, Mặc Dương chậm rãi mở ra hai mắt.

Nơi hắn nhìn thấy là trong phòng tu luyện học viện, quanh thân có một cỗ khí tức ấm áp, hiện tại, hắn đang ngồi ở trong thùng thuốc.

- Tỉnh rồi?

- Mục Vân,! Ngươi... Ngươi... Ngươi cái tên hỗn đản này, kém chút đã hại chết ta, kém chút đã hại chết ta!

Mặc Dương nhìn thấy Mục Vân, lập tức nhịn không được nhảy lên, oa oa kêu to.

Phanh...

Mục Vân phong khinh vân đạm đánh ra một quyền, trên đầu Mặc Hải sưng lên một cục u, lúc này hắn mới an tĩnh lại.

- Kém chút hại chết ngươi, hiện tại ngươi chết chưa?

- Không có... Nhưng...

- Không có, thì ngươi trách trách hô to làm gì?

Mục Vân cau mày nói:

- Ngâm nước thuốc một đêm, bây giờ ngươi nên tranh thủ thời gian nghiêm túc cảm nhận khí tức trong người, tích luỹ lại kinh nghiệm trận đánh hôm qua!

Đúng!

Nghe được lời của Mục Vân, lúc này Mặc Dương mới kịp phản ứng.

Mặc Dương nhịn xuống cơn giận, ngồi ngay ngắn ở trong thùng thuốc, hô hấp dần dần bình ổn.

Trong lúc hắn cảm nhận, kém chút đã bị làm cho kinh sợ.

Hắn là võ giả nhục thể tam trọng Dịch Cân cảnh, có sức mạnh năm ngưu, mặc dù hắn đã bước vào đến tam trọng, lực lượng chỉ có thể miễn cưỡng xem như năm ngưu.

Mà bây giờ, hắn có thể rõ ràng cảm giác được, mỗi một bộ phận trong cơ thể hắn đều tràn ngập lực lượng có tính chất bạo tạc.

Sức mạnh của hắn tương đương sáu trăm cân!

Một lần sinh tử chi chiến, khiến cho hắn nắm giữ sức mạnh ngang với sáu trăm cân.

Cứ tiếp tục như thế, qua không được mấy ngày, hắn đã có thể tiến vào Tráng Tức cảnh, trong cơ thể hắn có thể nắm giữ lực lượng bằng tổng sức mạnh chín con trâu và hai con hổ!

- Được rồi, dẹp dáng vẻ hưng phấn của ngươi đi!

Đang thời điểm Mặc Dương âm thầm mừng rỡ, Mục Vân đột nhiên mở miệng nói:

- Thời gian một ngày, gia tăng thêm một trân cân sức mạnh, ngươi cũng không cảm thấy xấu hổ à!

- Ngươi cũng đừng quên, đạo sư ta chính là dùng một tháng từ nhất trọng tiến vào thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, cùng với một ngày, ngươi chả là gì so với ta có gì mà cao hứng!

Nghe được lời này của Mục Vân, Tần Mộng Dao đứng ở một bên lại hơi mở miệng nói:

- Mục đạo sư, nếu không, hai chúng ta trước so tài một chút, xem ai có thể trước bước vào đến Linh Huyệt thập trọng!

-...

Cùng so với ngươi? Chả khác nào ta đi tìm chết!

Trong cơ thể võ giả có chứa Băng Hoàng Thần Phách, quả thực chính là con cưng của trời.

Mục Vân có thể cảm giác được, chỉ sợ mấy ngày nữa, Tần Mộng Dao sẽ bước vào đến nhục thể thập trọng Tụ Khiếu cảnh!

Người so với người khác, càng dễ khiến người tức chết, câu nói này cũng không phải không có đạo lý.

Liên tiếp mười ngày, Mục Vân đều chạy khắp ba nơi.

Mỗi ngày, hắn đều giảng giải tri thức luyện khí cho Tề Minh, tiến hành diễn luyện, giải đáp thắc mắc cho Diệu Tiên Ngữ, cùng với mang theo Mặc Dương đến Bắc Vân sơn mạch, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng gia hỏa này không có bị chơi đến mất mạng.

- Ha ha... Nhục thể tứ trọng Tráng Tức cảnh, sức mạnh hùng hậu, hiện tại ta cảm giác được lực lượng trong cơ thể hắn có thể oanh ra khoảng chừng vạn cân! Ha ha...

Trong Bắc Vân sơn mạch, Mặc Dương hưng phấn khoa tay múa chân.

Tứ trọng Tráng Tức cảnh, vốn dùng thiên phú bản thân hắn, chỉ sợ muốn một năm mới có thể bước vào, nhưng chưa đến nửa tháng, dưới kế hoạch huấn luyện như ma quỷ của Mục Vân, hắn đã làm được!

Quả thực là quá thần kỳ!

Nhưng Mặc Dương biết, sở dĩ hắn đi đến được một bước này là bởi vì Mục Vân.

Nhất khi hắn biết Mục Vân không tiếc tiền, tốn mấy vạn khối linh thạch hạ phẩm mua linh dược cho hắn, thậm chí mỗi ngày đều phối trí nước thuốc cho hắn, mỗi lần đều canh đến đêm khuya.

Mà lại mười mấy ngày nay qua, mỗi lần huấn luyện, Mục Vân đều sẽ mạo hiểm đến sâu trong Bắc Vân sơn mạch tìm linh dược tốt hơn, phối trí nước thuốc cho hắn.

- Mặc Hải, còn chưa đến thời gian mười ngày, ngươi chờ đó cho ta, Mặc Dương ta đến rồi!

Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương lần nữa xông vào đến bên trong dãy núi, tìm tìm con mồi.

Những ngày gần đây, Mục Vân đã không cần sắp xếp nhiệm vụ cho hắn, mà là hắn chủ động tìm con mồi, dùng mạng sống làm tiền đặt cược, để tăng cao thực lực.

Trong Bắc Vân học viện, trong văn phòng đạo sư, Điêu Á Đông ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nghe một người đứng trước báo cáo.

- Thời gian hơn nửa tháng qua, mỗi ngày Mục Vân đều mang theo Mặc Dương tiến vào Bắc Vân sơn mạch huấn luyện, hiện tại Mặc Dương đã bước vào đến Tráng Tức cảnh tứ trọng.

- Mà lại, Tề Minh dưới sự dạy dỗ của Mục Vân, chưa hề rời khỏi phòng luyện khí, không biết đang giở trò quỷ gì!

- Diệu Tiên Ngữ cũng như thế, mỗi ngày chỉ ở Thánh Đan các và trong phòng luyện đan học viện, chỉ đến hai nơi này, cụ thể đang làm cái gì, lại không biết được!

Nghe bọn thủ hạ báo cáo, lông mày của Điêu Á Đông dần dần nhăn lại, nhưng không bao lâu, lại chậm rãi dãn ra.
Chương 69 Thiên Tài?

- Có ý tứ!

Điêu Á Đông chầm chậm mở miệng nói:

- Gần đây ba người Mặc Hải, Uông Vân Kỳ, Tề Vân như thế nào?

- Mặc Hải đã chạm đến ngũ trọng Ngưng Khí cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là sẽ bước vào lục trọng, ngày hôm trước, Uông Vân Kỳ luyện chế thành công ra Tuệ Hoàn Đan, Tuệ Hoàn Đan là thượng phẩm trong đan dược nhất phẩm, chỉ kém một cơ hội, đoán chừng nàng đã bước vào hàng ngũ luyện đan sư nhị phẩm, mà Tề Vân thì đang nếm thử luyện chế phàm khí thượng phẩm!

- Mặc Hải không cần lo lắng, cho dù Mặc Dương bước vào tứ trọng, cũng còn lâu mới là đối thủ của hắn!

Điêu Á Đông phân tích nói:

- Còn về Uông Vân Kỳ, bản thân dung nhập thú hỏa, thiên phú luyện đan vốn là không kém Diệu Tiên Ngữ nhiều, càng không cần lo lắng.

Bản thân Tề Vân chính là thiên tài luyện khí, Tề Minh so sánh với hắn, thực sự là kém xa!

- Điêu đạo sư nói đúng lắm, ước hẹn ba trận chiến của Mục Vân với ngài, quả thực là muốn chết!

- Tố, ngươi lui ra đi, đốc xúc ba người họ không nên khinh thường, trận chiến lần này là thời khắc cao cấp tam ban chúng ta biểu diễn ra thực lực bản thân, nhất định phải hoàn mỹ!

- Hiểu rõ!...

Một ngày này, Mặc Dương kết thúc huấn luyện của bản thân thân, trở về trong học viện, nhưng lại bị Mục Vân gọi vào trong phòng luyện công.

- Mười ngày cuối cùng, ngươi không nên đi ra ngoài, ở trong phòng luyện công, đối chiến với ta!

Nhìn Mặc Dương, Mục Vân trực tiếp sảng khoái nói:

- Thanh Vân Kiếm Pháp này là võ kỹ hoàng giai trung cấp, ngươi cầm đi tu luyện, trong mười ngày luyện thành, chắc có thể phân cao thấp với Mặc Hải!

Nghe được Mục Vân nói, trong lòng Mặc Dương trở nên kích động.

Thanh Vân Kiếm Pháp, trong mười ngày luyện thành, có thể ganh đua cao thấp với Mặc Hải!

Hai tay run nhè nhẹ, Mặc Dương tiếp nhận Mục Vân kiếm trong tay phổ.

Chỉ là, khi hai tay hắn mở võ kỹ ra, hắn lại nhíu mày, kém chút đã phun ra một ngụm máu.

- Mục đạo sư, ngươi xác định không phải đang đùa ta chơi chứ?

- Thế nào?

- Thanh Vân Kiếm Pháp này? Chiêu số trên bức hoạ kiếm phổ, vặn và vặn vẹo, kiểu chữ càng khó coi, mà lại... Mà bút tích còn không có!

Phanh...

Mặc Dương còn chưa nói xong thì đã ăn một chày gỗ của Mục Vân.

- Nói ngươi ngươi đọc thì đọc, lắm lời quá!

Mục Vân khẽ nói:

- Trong mười ngày luyện không tốt, ta sẽ để ngươi trở thành người trên kiếm phổ.

- Hả? Thế nhưng là chữ này...

- Khụ khụ... Thời gian vội vàng, lão sư vẽ không phải rất tốt, sau này có cơ hội sẽ nghiêm túc viết cho ngươi!

Mặt mo Mục Vân đỏ ửng, quay người rời khỏi.

Mục Vân cũng không phải không muốn vẽ xong, chỉ là võ kỹ bình thường, muốn vẽ ra kiếm phổ nhất định phải có tinh thần cường đại chèo chống.

Môn Thanh Vân Kiếm Pháp này, chính là ở kiếp trước, khi Mục Vân bước vào võ đạo, là võ kỹ đầu tiên hắn tiếp xúc, nó có chút cao cấp.

Dùng thực lực của hắn hiện nay, có thể vẽ ra được như vậy đã rất khó.

Muốn đẹp thì đương nhiên là không thể nào!

Một bên khác, Tần Mộng Dao tiếp nhận kiếm phổ, nhìn thấy bức hoạ phía trên, ngay lập tức cũng cười nhạo.

Chỉ là nửa khắc sau, nụ cười trên mặt Tần Mộng Dao lại dần biến mất.

- Thanh Vân Kiếm Pháp, chia thành ba chiêu, trong mỗi chiêu lại phân thành ba chiêu nhỏ, chiêu thứ nhất, Thanh Vân Trực Thượng (thẳng tới mây xanh), chiêu thứ hai, Thanh Vân Thiên Ngoại (mây xanh trên trời), chiêu thứ ba, Thanh Vân Lạc Nhật (mây xanh mặt trời lặn)!

-...

Nhìn kiếm phổ, trên mặt Tần Mộng Dao dần xuất hiện một tia ngưng trọng.

- Tần đạo sư, có vấn đề gì sao?

Mặc Dương nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tần Mộng Dao thay đổi, cũng cảm giác được có chút không thích hợp.

- Không có... Không có vấn đề!

Buông kiếm phổ xuống, Tần Mộng Dao nhìn hắn, chân thành nói:

- Mặc Dương, môn kiếm phổ này, đạo sư chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu cầm tới phòng đấu giá Thánh Đan các đấu giá, ít nhất là năm vạn hạ phẩm linh thạch!

Năm vạn hạ phẩm linh thạch!

Mặc Dương ngẩn ngơ, khó tin nhìn Tần Mộng Dao.

Bình thường võ kỹ hoàng giai trung cấp, có thể có giá trị một vạn hạ phẩm linh thạch đã hiếm thấy, môn Thanh Vân Kiếm Pháp này nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo lại đáng giá nhiều tiền như vậy?

- Đừng xem thường nó, học thành ba chiêu này, Tần đạo sư cam đoan, ngươi có thể thắng được!

Vứt xuống câu nói này, Tần Mộng Dao bước liên tục rời khỏi.

Trong lòng nàng giờ phút này vẫn y như cũ thật lâu không thể bình tĩnh!

Thanh Vân Kiếm Pháp!

Bây giờ, nàng đã thức tỉnh năng lực Băng Hoàng Thần Phách, nàng so với trước đây đã thay đổi rất nhiều, đối với một ít chuyện hiểu rõ, cũng không thể so sánh nổi.

Môn Thanh Vân Kiếm Pháp này là tuy võ kỹ hoàng giai trung cấp nhưng uy lực của nó lại rất mạnh hơn so với võ kỹ cùng cấp bậc.

Thân là đạo sư Bắc Vân học viện, Tần Mộng Dao có vô số kinh nghiệm lịch luyện, nàng biết rõ ở Bắc Vân thành căn bản không có môn võ kỹ tên Thanh Vân Kiếm Pháp này.

Trong Mục gia cũng chưa từng có lưu truyền Thanh Vân Kiếm Pháp.

Dù sao chỉ là võ kỹ hoàng giai trung cấp, Tần gia còn chưa đến mức che giấu lợi hại như vậy.

Nhưng hôm nay Mục Vân đột nhiên lấy ra, mà còn chính tay hắn tự vẽ ra.

Hắn làm sao đạt được môn võ kỹ này?

Chẳng lẽ là võ kỹ chính hắn tự sáng tạo?

Nàng suy nghĩ tỉ mỉ lại, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như Mục Vân thật tự sáng tạo ra một môn võ kỹ hoàng giai trung cấp, vậy hắn quá khủng bố, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Luyện đan, luyện khí, tự sáng tạo võ kỹ, thậm chí Tần Mộng Dao còn hoài nghi có chuyện gì là hắn không thể làm được.

Tiến vào trong phòng luyện công, Mục Vân lần nữa thi triển ra chiêu thứ nhất của Bổ Thiên Kiếm Đạo, Bổ Ảnh Chi Kiếm.

Một chiêu này, hắn đã luyện không dưới vạn lần, nhưng vẫn không bắt được trọng điểm.

Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên, hắn đối mặt với loại vấn đề này.

Chỉ là dựa theo tính cách của Mục Vân, muốn hắn từ bỏ, rõ ràng là không thể nào.

- Bổ Ảnh Chi Kiếm, ảnh chi thuật!

Một kiếm đâm ra, kiếm ra, ảnh xuất hiện tại chỗ, mọi việc giống như cũng không hề có biến hóa.

Cho đến tận đêm khuya, Mục Vân mới chậm rãi dừng lại việc tu luyện, đi về phía phòng luyện khí.

Giờ phút này, trong phòng luyện khí, trên giá gỗ trưng bày từng khối kim loại muôn hình muôn vẻ.

Những kim loại kia có màu bạc, hoặc màu trắng, hoặc màu xám.

Trong phòng luyện khí, Tề Minh cong người, đứng ở phía trước lò đan, trong tay cầm mấy khối kim loại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm trong lò, thỉnh thoảng nhìn ngọn lửa trong lò thay đổi.

Ngọn lửa tỏa ra nhiệt độ cực nóng, khiến gương mặt Tề Minh lem luốt đỏ bừng, mồ hôi không ngừng rơi xuống, lạch cạch lạch cạch, nhưng đôi mắt của hắn vẫn y như nhìn chằm chằm bếp lò.

Lò luyện khí và lò luyện đan có rất nhiều điểm khác biệt lớn.

Luyện khí, đầu tiên cần cho kim loại vào trong bếp lò lửa, luyện chế ra mô hình, sau đó miếng kiêm loại lại được luyện khí sư rèn đúc và dung nhập khế văn, mới có thể phát huy ra uy lực.

Mà giờ khắc này, Tề Minh chính là đang tiến hành luyện chế khí cụ.

Mục Vân nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tề Minh, hắn khẽ gật đầu, rời khỏi phòng luyện khí.

Những ngày này dạy bảo, Mục Vân phát hiện, trên phương diện luyện khí, Tề Minh có cách nhìn rất độc đáo.

Chỉ là trên phương diện luyện chế khế văn, Tề Minh lại thiếu kinh nghiệm.
Chương 70 Nhận Đồ

Luyện khí sư cũng không phải một sớm một chiều là có thể học được xong khế văn.

Chỉ là, đối mặt với vấn đề này, Mục Vân cũng nghĩ ra một biện pháp.

Ngày thứ hai, sáng sớm, Mục Vân kéo Tề Minh, đi vào trong phòng luyện khí.

- Tề Minh, những ngày gần đây, ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ, dùng thủ đoạn khế văn mà ngươi tu luyện được, muốn thắng được Tề Vân, rất khó!

Mục Vân chân thành nói:

- Không nói đến hiện nay Tề Minh đã có thể luyện chế phàm khí trung phẩm, lĩnh ngộ và tạo nghệ của hắn đối với khế văn còn xa cao hơn ngươi!

- Cho nên đạo sư nghĩ ra một biện pháp cho ngươi!

Mục Vân nói, cầm lấy bốn khối linh bản.

Cái gọi là linh bản, là dùng linh tinh thạch làm tài liệu khắc họa.

Linh bản là vật ắt không thể thiếu của luyện khí sư.

Luyện khí sư luyện chế vũ khí, cần ngưng kết khế văn, mà bình thường luyện khí sư cần học tập cô đọng khế văn, chính là cần linh bản.

Dùng chân nguyên ngưng tụ thành khế văn, tạo thành một loại trận pháp cỡ nhỏ, khảm nạm trong linh bản, bảo tồn hoạt tính khế văn, thời điểm khi khí cụ ra lò ngưng hình, thì mang khế văn khảm vào trong vũ khí, kích hoạt khế văn, thì vũ khí sẽ chân chính biến đổi.

Vũ khí không có khế văn, chỉ là một khối sắt bình thường.

Vũ khí nắm giữ khế văn, mới có thể được gọi là thần binh lợi khí.

- Nhìn kỹ!

Mục Vân mở miệng lần nữa.

Đầu ngón tay của hắn hơi ngưng tụ chân nguyên.

Âm thanh xuy xuy lạp lạp vang lên, Mục Vân mở miệng nói:

- Khế văn thiên hạ, lẫn lộn mạnh yếu, nhiều vô số kể, nhưng có hai loại chủng khế văn, lại là độc nhất vô nhị!

- Khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ!

- Khế văn tăng cường là khế văn có thể trong trên cơ sở vốn có của vũ khí, lần nữa tăng cường cường độ liên kết giữa khế văn và bản thân vũ khí, mà khế văn phụ trợ thì có thể giúp cho khế văn và vũ khí dung hợp hoàn mỹ!

- Chính là như vậy đây!

Mục Vân đứng ở một bên khắc hoạ họa tiết trên Linh bản, một bên giảng:

- Nếu ngươi luyện chế một thanh kiếm thuộc tính hỏa, ngươi cần khế văn hỏa linh, sau khi ngươi cho khế văn hỏa linh và trường kiếm dung hợp, kiếm thành, xem như ngươi hoàn thành quá trình luyện khí!

- Thế nhưng vào giờ phút này, nếu như ngươi tăng cường khế văn dung nhập vào trong kiếm, thì ít nhất trình độ thuộc tính và uy lực của kiếm sẽ gia tăng, ít nhất tăng lên ba thành, nếu ngươi cho khế văn phụ trợ dung nhập vào trong đó, thì có thể sẽ tăng thêm mức độ dung hợp của kiếm và khế văn hỏa linh, lần nữa gia tăng uy lực kiếm!

- Khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ, là khế văn tăng cường uy lực của khế văn khác, hiểu chưa?

Vừa dứt lời, Mục Vân dừng tay.

Mà trên linh bản trước người hai người, trên hai khối Linh bản, giờ phút này lít nha lít nhít từng đường nét khế văn được khắc lên.

Nếu nhìn kỹ lại, những khế văn kia vô cùng phức tạp, nhưng hình như lại vô cùng đơn giản.

Mục Vân nhìn Tề Minh, kiên nhẫn nói:

- Hai đạo khế văn này, dù ngươi tìm ở toàn bộ Thiên Vận đại lục cũng không thể nào tìm được, bởi vì đây là ta tự sáng tạo, nhưng hiệu quả, đủ để khiến cho ngươi đánh bại Tề Vân!

- Nhưng, muốn luyện thành, cũng là vô cùng gian nan, mấy ngày nay, ngươi có thể tham khảo bao nhiêu thì tham khảo đi!

- Mục đạo sư...

- Ừm?

- Là như vậy sao?

Đang lúc Mục Vân lẩm bẩm, phía sau có một âm thanh vang lên.

Hắn xoay người, nhìn khối linh bản thứ ba trước mắt, trong nháy mắt, đứng hình tại chỗ.

Võ giả dưới Ngưng Nguyên cảnh, trong cơ thể hắn cũng không chứa chân nguyên, đây cũng chính là tác dụng linh bản, duy trì chân nguyên, nên mới không có chuyện võ giả dưới thất trọng biết cô đọng khế văn.

- Đây là ngươi vẽ?

Mục Vân nhìn khế văn kia trên Linh bản, ngẩn ngơ.

- Đúng vậy... Có phải có gì đó sai không!

Tề Minh nhìn thấy Mục Vân thất thố, hổ thẹn cúi đầu.

- Mẹ nó, ngươi là thiên tài!

Mục Vân nhịn không được xổ một câu nói tục, nói:

- Tề Minh, ngươi chính là thiên tài!

Lần này, Mục Vân kinh ngạc phát hiện, Tề Minh lại có thể nghe hiểu hắn miêu tả rồi khắc hoạ ra khế văn trong một lần, đây quả thực là thiên tài!

- A?

Tề Minh bị phản ứng của Mục Vân dọa sợ, chưa kịp phản ứng lại, trong lúc nhất thời đứng ngốc tại chỗ.

- Thiên tài?

Nhưng hắn nhớ rõ, nửa tháng trước, Mục Vân còn gõ đầu của hắn, mắng hắn là phế vật!

Nửa tháng trước đó, vừa mới tiếp xúc đến cô đọng khế văn, Mục Vân dạy cho hắn mấy loại thủ đoạn thường gặp để cô đọng khế văn, cuối cùng hắn đều trải qua một đoạn thời gian rất dài học tập và luyện chế.

Chỉ là không biết vì sao hôm nay, nhìn thấy Mục Vân điêu khắc hai đạo khế văn này, hắn lập tức cảm giác rất quen thuộc, nhịn không được vẽ vào.

- Mau nói cho ta biết, ngươi nghĩ thế nào?

Mục Vân nhịn không được kích động hỏi:

- Vì sao trước đó ta dạy cho ngươi khế văn, ngươi đều học không tốt, lần này một lần lại có thể vẽ ra!

- Cái này...

Tề Minh ấp úng nói:

- Ta cũng không biết, khế văn trước đó, ta cảm giác rất khó khắc hoạ, nhưng lần này, ta lại cảm giác, rất đơn giản!

Đơn giản? Mẹ nó!

Mục Vân cơ hồ không nhịn được muốn chửi mẹ!

Đây chính là thời điểm năm đó hắn thân là Vô Thượng Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, tốn hao thời gian ngàn năm mới lĩnh ngộ được hai đạo khế văn này.

Nhìn như đơn giản nhưng hai đạo khế văn này ngưng kết ngàn năm tâm huyết của hắn.

Mà lại nương theo hai đạo khế văn này, trong Đại Thiên thế giới, thần khí do hắn luyện chế cũng cao hơn một bậc so với toàn bộ luyện khí sư.

Nhưng hôm nay lần thứ nhất khắc hoạ ra, Tề Minh chỉ nhìn một lần đã có thể ghi nhớ.

Mục Vân cẩn thận suy nghĩ một phen, lần nữa khắc hoạ ra một đạo khế văn.

- Khế Văn Phượng Chi Hoàng Băng Sương!

Đạo khế văn này cũng là một đạo mà Mục Vân đã từng tự sáng tạo, dùng để luyện chế thần binh thuộc tính băng, uy lực của nó vô cùng mạnh mẽ.

- Ngươi thử một chút!

Không nói hai lời, Mục Vân lôi kéo Tề Minh, tràn ngập mong đợi nói.

- Ừm!

Nói, Tề Minh nhíu mày lại, nhìn linh bản, bắt đầu điêu khắc.

Không bao lâu, một đạo khế văn giống như đúc, lần nữa xuất hiện.

Liên tiếp mấy lần, Mục Vân ngưng tụ ra khế văn tự sáng tạo, để Tề Minh vẽ lại theo, hắn cơ hồ đều có thể nháy mắt bắt chước được tới.

Thiên tài!

Không đúng!

Mục Vân đột nhiên hiểu rõ.

Điểm nổi bật của Tề Minh là hắn có thể khắc hoạ ra khế văn hoàn mỹ do mình vẽ ra, nhưng là đối với hàng khế văn đường phố, lại không cách nào tiếp nhận nhanh.

Kỳ tài!

Không thể không nói, Tề Minh là một vị kỳ tài.

Mục Vân suy nghĩ kỹ hiểu rõ, khế văn do hắn tự sáng tạo, vô luận là năng lực hay thủ đoạn khắc hoạ, đều muốn cao minh hơn so với khế văn trên toàn bộ Thiên Vận đại lục.

Thế nhưng Tề Minh có thể tiếp nhận khế văn của hắn, học tập rất nhanh, lại không thể học tập được khế văn trên Thiên Vận đại lục.

Mục Vân đột nhiên cảm giác, hắn phát hiện một khối ngọc thô.

Hiện tại, Tề Minh chính là một khối ngọc thô, hắn có thể hoàn mỹ tiếp nhận khế văn cao cấp hơn, đợi thêm một đoạn thời gian nữa, hắn nhất định là luyện khí sư tuyệt đỉnh chấn kinh ngàn vạn đại thế giới.

- Tề Minh, ngươi có thể nguyện làm đồ đệ Mục Vân ta, đồ đệ luyện khí?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK