Nghe được lời này của Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ nhịn không được trợn trắng mắt.
Lúc này, Mục Vân còn nhớ những thứ này, thật sự tham tài như mạng!
- Đúng, nhất là Bát Hoang Ngâm của Đông Phương Ngọc, võ kỹ thần bí khó lường như vậy, nhất định phải đoạt tới tay!
Mục Vân không khỏi mở miệng lần nữa căn dặn.
- Biết, biết, tham tiền!...
Bắc Vân sơn mạch, dưới chân một ngọn núi, một sơn động cao hơn hai mét, cửa hang chất đống từng khối tảng đá.
Giờ phút này, trong động có hai bóng người đang ngồi xếp bằng.
Chính là hai người Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ.
Thời khắc này, cả người Mục Vân lượn lờ hắc khí, một luồng tử khí tràn ngập, cho dù là ngồi cách Mục Vân ba mét, Diệu Tiên Ngữ vẫn như cũ có thể cảm nhận được tử khí kia.
Mà trong cơ thể hắn, hắc khí đó gần như quấn quanh lấy hắn mỗi một đường kinh mạch, du tẩu ở trong mỗi một huyết mạch trong cơ thể hắn.
Hắc khí không ngừng quấn quanh về phía trong thân thể của hắn, Mục Vân hơi cảm ứng đã có thể cảm giác được, trong hắc khí còn mang theo sức cắn nuốt mãnh liệt, cắn xé thân thể của hắn.
- Đáng chết!
Gần như là dùng toàn bộ các loại thủ đoạn, thế nhưng Mục Vân vẫn như cũ không có biện pháp tiêu diệt luồng tử khí đó.
- Đáng tiếc bây giờ cảnh giới của ta quá thấp, nếu như tiến vào Linh Huyệt cảnh, mở thập đại huyệt khiếu trong cơ thể, chân nguyên tẩm bổ, những tử khí này có tính là gì!
Đang lúc Mục Vân cảm thấy bất đắc dĩ thì hắn đột nhiên cảm giác, hắc khí trên dưới toàn thân mình hình như chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Thế nhưng duy chỉ có trong não hải vẫn trong suốt, hắc khí chỉ đạt tới phần cổ, chính là không cách nào tiếp tục tiến lên một bước.
- Não hải...
Mục Vân có thể nghĩ đến, trong não hải chỉ có Tru Tiên Đồ.
- Chẳng lẽ bởi vì Tru Tiên Đồ?
Não hải Mục Vân chấn động, dốc hết toàn lực, khống chế chân nguyên trong cơ thể, quấn quanh lấy một cỗ hắc khí đưa vào phía trong não hải.
Chỉ là trong chớp nhoáng này, Mục Vân đã cảm thấy, trong hắc khí kia tràn ngập sợ hãi và bài xích, hình như trong não hải có tồn tại làm cho nó run rẩy.
- Sợ? Càng sợ thì ta càng phải để ngươi đi vào!
Mục Vân cắn chặt hàm răng, mặc kệ hắc khí kia phản kháng, chân nguyên bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, ép thẳng về phía đại não.
Đông...
Cuối cùng hắc khí kia cũng không cách nào phản kháng Mục Vân, xung kích vào trong đại não của Mục Vân.
Thế nhưng ngay khi vừa đụng vào, trong não hải Mục Vân, Tru Tiên Đồ đang ở một góc đột nhiên ầm vang nổ tung.
Lực hút bàng bạc, khuấy động đầu Mục Vân, khiến cho hắn như muốn hôn mê.
Giờ phút này, trong đầu hắn giống như có từng lưỡi đao đang khuấy động, muốn đập vỡ vụn đầu của hắn, triệt để phân giải hắn.
- Hừ! Mặc kệ kiếp trước ngươi lợi hại cỡ nào, hiện tại, ngươi hòa làm một thể với ta thì ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi đừng quá đắc ý, một ngày nào đó, ta sẽ xé mở cái đồ phá hoại ngươi!
Mục Vân vừa chịu lấy thống khổ, lại đang không ngừng mắng to.
Ông...
Âm thanh mắng to vừa dứt, sau một khắc, Tru Tiên đồ kia mở ra một góc, một lực lượng chính khí bàng bạc lan khắp cả người Mục Vân.
Lực lượng đó tràn ngập sinh cơ, hấp thu trống không thương thế trong cơ thể Mục Vân.
Mà dần dần, lực lượng khí kình trong cơ thể hắn cũng đang không ngừng nhảy lên.
Lấy khí dưỡng mạch!
Muốn bước vào lục trọng Ngưng Mạch cảnh!
Trong lòng Mục Vân vui mừng, bắt đầu cẩn thận cảm ngộ.
Khí kình dù không so được với chân nguyên, thế nhưng lại thắng ở mềm dẻo, đối với kinh mạch đã có tôi luyện chi ý, lại có cảm giác ôn thuần.
Cho nên, Ngưng Mạch cảnh lấy khí dưỡng mạch, là biện pháp ôn dưỡng tốt nhất đối với kinh mạch võ giả.
Mục Vân hiểu rõ, võ giả một đường, tương lai gặp phải ngàn ngàn vạn nguy hiểm, nhất định phải nghiêm túc đánh tốt cơ sở nhục thân thập trọng, rèn luyện nhục thân hoàn mỹ.
Cho dù có ký ức và kinh nghiệm ở kiếp trước, nhưng giờ phút này hắn cũng không dám khinh thường, từng bước một, gò bó theo khuôn phép!
Thật lâu, hơi thở ra một hơi, Mục Vân hài lòng cảm ngộ biến hóa trong cơ thể.
Ngưng Mạch cảnh quả nhiên cường đại hơn Ngưng Khí cảnh rất nhiều.
Lấy khí dưỡng mạch, khiến cho trong tĩnh mạch cũng tràn ngập lực lượng khí kình, tính dẻo dai và cảm giác lực lượng đều tăng lên rất nhiều.
Một bước này, tuyệt đối là cảnh giới Ngưng Khí cảnh không cách nào so sánh.
- Hắc khí...
Biến mất!
Tỉnh táo lại, Mục Vân đột nhiên phát hiện, hắc khí trong cơ thể hắn lại biến mất hầu như không còn.
- Không đúng, vẫn chưa biến mất!
Đột nhiên, Mục Vân cảm giác được, trong phần bụng có một đoàn hắc khí bị áp súc thành lớn chừng ngón cái.
Hắc khí kia nhìn qua, càng giống như một viên dược hoàn màu đen.
- Cái này...
Mục Vân hơi kinh ngạc phát hiện, hắc khí kia áp súc thành dược hoàn màu đen, giờ phút này vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, co quắp tại phần bụng, như một con mèo nhu thuận, không nhúc nhích.
Tâm thần khẽ động, Mục Vân càng có phần im lặng.
Giờ phút này, dược hoàn hắc khí kia lại vô cùng quy thuận của mình, nghe theo khống chế của mình.
- Tử khí này chính là Đông Phương Ngọc dùng bản thân làm ấn, câu thông lực lượng thiên địa tạo thành, lực phá hoại cường đại, giấu ở cơ thể trong, thời khắc mấu chốt, xuất kỳ bất ý đánh giết đối thủ, quả thực còn lợi hại hơn ám khí!
Hạ quyết tâm, Mục Vân cảm thụ Tru Tiên đồ, lúc đầu triển khai một góc Tru Tiên đồ, quả nhiên, giờ phút này cũng đã chậm rãi nhắm lại.
- Sau này có nhiều thời gian, ta sẽ từ từ giải khai bí mật của ngươi!
Hiện tại cảnh giới quá thấp, Mục Vân cũng không lo lắng Tru Tiên đồ hội chạy.
Dần dần theo thời gian càng dài, Mục Vân có thể cảm giác được, giữa Tru Tiên đồ và hắn càng ngày càng có gắn kết chặt chẽ, đợi nhất thời chỉ sợ khó mà phân ra ngươi ta.
- Lần này thu hoạch khá lớn, nhưng làm cho ta ngoài ý muốn nhất lại là Bát Hoang Ngâm!
Trong lòng quyết định, Mục Vân đột nhiên tỉnh lại.
…
Diệu Tiên Ngữ có thể nói cực kỳ khẩn trương.
Mục Vân một hồi biểu lộ dữ tợn, một hồi biểu lộ thư sướng, một hồi lại lộ ra bộ dáng suy nghĩ, đến cùng như thế nào, nàng thật sự một chút đầu mối không có.
Nhìn thấy Mục Vân giờ phút này nhắm nghiền hai mắt, tóc dài trói ở sau ót, trên trán giữ lại một luồng lọn tóc, hơi che chắn lấy gò má của hắn.
Diệu Tiên Ngữ đột nhiên cảm thấy Mục Vân này thoạt nhìn có một chút soái khí!
- Trước đó sao mình lại không phát hiện?
- Phát hiện cái gì?
Diệu Tiên Ngữ vừa dứt lời, Mục Vân đột nhiên mở mắt ra, khẽ mỉm cười nói:
- Có phải là phát hiện, đạo sư càng ngày càng đep trai, dần dần thích đạo sư rồi?
- Phi, ta mới không thích ngươi!
Không ngờ Mục Vân đột nhiên tỉnh lại, sắc mặt Diệu Tiên Ngữ đỏ lên.
- Ồ? Đó chính là thừa nhận, đạo sư càng ngày càng soái rồi?
- Đương nhiên là không có!
Diệu Tiên Ngữ bị đụng vào tâm tư suy nghĩ, trong lúc nhất thời có phần luống cuống tay chân, xuất ra một bản thư tịch hiện ra màu vàng, khẽ nói:
- Cho nè, quỷ tham tài, bản này chính là Bát Hoang Ngâm!
- Bát Hoang Ngâm!
Nghe được ba chữ này, Mục Vân lập tức tỉnh táo tinh thần.
Chỉ là, ánh mắt rơi vào phía trên võ kỹ kia, sắc mặt Mục Vân lại trở nên có chút quái dị.
Thư tịch hiện ra màu vàng kia rõ ràng có phần cổ xưa, chỉ là ba chữ phía trên cũng không phải kiểu chữ hiện tại đang dùng trên đại lục.
Chương 42 Tu Luyện Trong Động
Mà chữ thứ hai và chữ thứ ba rõ ràng ngăn cách rất lớn, ở giữa loáng thoáng còn có hai chữ tồn tại, chỉ là không rõ lắm. Nhưng kiếp trước Mục Vân đã từng chinh chiến qua một đại thế giới, ngược lại gặp qua những thể chữ này, miệng thì thầm nói:
- Bát Hoang Sinh Tử Ấn!
Mở võ kỹ ra, Mục Vân lập tức lâm vào trong đó.
Những thể chữ này, ngược lại kiểu chữ trong này cũng chênh lệch không phải quá lớn với Thiên Vận đại lục, nhưng Đông Phương Ngọc lại có thể mượn môn võ kỹ này, lĩnh ngộ được cảnh giới trong đó, ngược lại thật sự có thể nói là thiên tài.
Phải biết, một môn võ kỹ, một khi sai một chữ cũng có thể xảy ra biến hóa khác biệt long trời lở đất.
Không thể không nói, Đông Phương Ngọc cầm một bản võ kỹ không quá nhận biết, luyện đến tình cảnh như thế, thật đúng là không muốn sống.
- Bát Hoang Sinh Tử Ấn, cùng chia bốn ấn, bốn ấn nhất thành, bát hoang sinh tử, sinh tử thiên địa!
Nghiêm túc đọc võ kỹ, Mục Vân dần dần bị hấp dẫn vào trong đó, hoàn toàn quên đi Diệu Tiên Ngữ bên cạnh.
- Đệ nhất ấn, Toái Ấn, toái diệt kinh mạch võ giả, đoạn sinh cơ võ giả, diệt kinh mạch võ giả, uy lực to lớn, có thể vượt cấp chém giết!
- Đệ nhị ấn, Di Thiên Ấn, già thiên cái địa, di võ giả chi năng, tuyệt võ giả chi khí!
- Đệ tam ấn, Sinh Tử Hoang Ấn, diệt tuyệt sinh tử, bát hoang thiên hạ!
- Đệ tứ ấn, Bát Hoang Thiên Ấn, ấn bát hoang, tận thiên địa!
- Bát Hoang Sinh Tử Ấn, quả nhiên cường đại!
Cẩn thận nhìn Bát Hoang Sinh Tử Ấn một lần, Mục Vân mới phát hiện chỗ cường đại của môn võ kỹ này.
Hoàng giai cao cấp?
Mục Vân có thể cảm giác được, môn võ kỹ này, trong nhục thân thập trọng, tuyệt đối không có ai có thể ngăn cản, trừ phi tấn thăng đến Linh Huyệt thập trọng, mở thập đại huyệt khiếu trong cơ thể, chứa đựng lượng lớn chân nguyên mới có thể ngăn cản được.
- Không uổng phí ta tốn hao đại giới đạt được ngươi!
Đánh giết bốn người hắc bào, bọn người Cận Đông, Đông Phương Ngọc thu hoạch được mấy ngàn linh thạch, võ kỹ cũng có mấy quyển, còn có không ít phàm khí. Chỉ là cộng lại toàn bộ, ở trong mắt Mục Vân, cũng không cường đại bằng môn Bát Hoang Sinh Tử Ấn này.
- Hiện tại đi thử đệ nhất ấn - Toái Ấn một chút!
Vừa dứt lời, hai mắt Mục Vân lần nữa nhắm lại, không có chút nào để ý Diệu Tiên Ngữ đứng bên cạnh.
Mà giờ khắc này, miệng nhỏ của Diệu Tiên Ngữ đã chu rất cao. Một đại mỹ nữ sống sờ sờ đứng bên cạnh không rảnh để ý, lại ngẩn người nhìn một quyển sách cũ rách rưới, một hồi kinh ngạc một hồi cười.
- Đại ngốc!
Không tiếp tục để ý Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ bắt đầu thưởng thức linh thạch và phàm khí đạt được từ bọn người Cận Đông, Đông Phương Ngọc.
- Toái Ấn, nát kinh mạch võ giả, đoạn sinh cơ võ giả, ấn bực này, chỗ cường đại chính là ngưng vận đối với chân nguyên trong cơ thể, khiến cho mỗi một đạo chân nguyên đều có thể dừng lại vững vàng!
Trong lòng như có điều suy nghĩ, bàn tay Mục Vân chậm rãi nâng lên.
Tư chất của hắn hiện tại đã không phải như trước kia, đủ để xưng là thiên tài, lực lĩnh ngộ và hành lực động cũng không phải như bình thường.
- Toái Ấn, mở!
Quát khẽ một tiếng, giữa hai tay Mục Vân xoay tròn một ấn ký, chậm rãi ngưng tụ thành hình. Toàn thân ấn ký hiện ra màu đen, giống như một đoàn vòng xoáy, không ngừng khuấy động. Chỉ là, trong nháy mắt hắc ấn thành hình, Diệu Tiên Ngữ ở bên cạnh lại đột nhiên cảm giác được một khí tức tĩnh mịch tản ra đập vào mặt.
- Thật mạnh!
Nàng không phải không nhìn thấy Đông Phương Ngọc thi triển Bát Hoang Sinh Tử Ấn, thế nhưng so sánh với Toái Ấn giờ phút này Mục Vân thi triển đi ra, Toái Ấn của Đông Phương Ngọc hình như không chỉ có sai lầm rất lớn, ngay cả khí tức cũng đã yếu hơn không chỉ gấp mười lần. Thế nhưng Mục Vân chỉ tiếp xúc với môn võ kỹ này không đến nửa ngày mà thôi!
- Hô... Nửa khắc đồng hồ sau, ấn ký màu đen trong tay Mục Vân chậm rãi tiêu tán, một luồng khí tức mang tính chất huỷ diệt trên người hắn cũng dần dần tiêu tán.
- Toái Ấn, nát kinh mạch võ giả, đoạn sinh cơ võ giả, quả nhiên là mạnh!
Sau một hồi lâu, trong ánh mắt Mục Vân vẫn như cũ bộc phát một luồng tinh mang.
- Mục đạo sư...
Chỉ là, bên tai có một âm thanh có phần u oán vang lên mới khiến cho Mục Vân nhớ tới, trong sơn động, không chỉ có một mình hắn.
- Mục đạo sư, ngươi vừa tu luyện chính là hơn nửa ngày, ngươi cũng đã biết, ta ở đây bảo vệ ngươi nửa ngày!
Diệu Tiên Ngữ phàn nàn nói.
- Xuỵt...
Chỉ là, Diệu Tiên Ngữ còn chưa nói xong một câu, Mục Vân đột nhiên làm ra một động tác im lặng.
- Làm gì?
- Bên ngoài có người!
Mục Vân đứng dậy, đi đến cửa sơn động, xuyên thấu qua khe đá trước cửa sơn động, nhìn ra phía ngoài.
- Nơi nào có người, Mục đạo sư, ngươi...
Chỉ là Diệu Tiên Ngữ một câu còn chưa nói xong thì đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Giờ phút này, sơn động ngoài, vụn vặt lẻ tẻ đứng hơn mười người, trong hơn mười người này, phần lớn đều là cảnh giới nhục thân tứ trọng, ngũ trọng, bộ dáng hai người cầm đầu tương tự nhau, lại là võ giả nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh cảnh giới.
- Mục Lang, Mục Vân kia cũng không chỉ là để gia gia của ta quỳ xuống, cũng làm cho gia gia mất hết mặt mũi ngay trước mặt mọi người, còn muốn để gia gia ngươi sủa!
Phía sau hai người, một thanh niên đột nhiên mở miệng nói.
Mục Nguyên!
Người đó, Mục Vân cũng không lạ lẫm, chính là Mục Nguyên bị mình bẻ gãy ba ngón tay.
- Lần này, Đại gia gia và gia gia của ta xuất thủ mời Liễu Sơn Thất Sát đến, mặc dù bây giờ trong Liễu Sơn Thất Sát chỉ còn Tứ Sát, thế nhưng bốn người bọn họ phối hợp lại, chớ nói Mục Vân chỉ là ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, cho dù Ngưng Mạch cảnh, hắn cũng tuyệt đối trốn không thoát!
Mục Nguyên đắc ý nói:
- Mà lần này còn có Đông Phương Ngọc xuất mã, Mục Vân có thể sống mới là lạ!
Từ khi lần trước bị Mục Vân bẻ gãy ba ngón tay, trong lòng Mục Nguyên đã ghi hận, thao thiên dâng lên, hắn không giờ khắc nào không suy nghĩ, như thế nào giết chết Mục Vân.
Còn tốt, lần này, nhiều cường giả xuất thủ như thế, Mục Vân không chết cũng phải chết!
Hắn rất đắc ý, đắc ý gia gia có thể mời được Đông Phương Ngọc đánh giết Mục Vân, địa vị của Mục gia ở Bắc Vân thành, không dung khiêu chiến, địa vị của gia gia hắn - Mục Phong Thanh nhất mạch càng không thể bị giẫm đạp.
- Nói xong chưa? Phế vật!
Chỉ là Mục Nguyên còn chư nói xong thì hai thanh niên đứng trước nhất lên tiếng, trong đó một người dáng người hơi cao nhịn không được cười nhạo nói:
- Mục Nguyên, không thể không nói ngươi, Mục Vân là phế vật, tốt xấu hiện tại là nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, mà ngươi thì sao? Vẫn bị kẹt tại tứ trọng Tráng Tức cảnh, ngươi chẳng phải ngay cả phế vật cũng không bằng sao?
- Ngươi...
- Được rồi, Mục Khoảnh, đều là huynh đệ nhà mình!
Một thanh niên khác dáng người tráng kiện, chặn lại nói.
- Ta không có loại này huynh đệ phế vật học ở ban trung cấp hai năm này!
Mục Khoảnh cười lạnh, khinh thường nói:
- Đệ tử của Nhị trưởng lão nhất mạch đúng là một đời không bằng một đời!
- Ngươi...
Nghe thấy Mục Khoảnh nói vậy, thân thể Mục Nguyên run rẩy, thế nhưng lại không thể phản bác được.
Chương 43 Quả nhiên như suy đoán
Mục Lang và Mục Khoảnh là hai huynh đệ, mà lại là nhất mạch của đại trưởng lão.
Hai người chân chính là thiên chi kiêu tử.
Mục Lang, mười bảy tuổi, nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh đỉnh phong, sắp bước vào đến Ngưng Mạch cảnh, mà Bắc Vân học viện quy định, một khi bước vào đến Ngưng Mạch cảnh chính là có thể tiến vào ban cao cấp, tiếp nhận đạo sư và võ kỹ tốt hơn.
Mục Khoảnh sắp tròn mười bảy tuổi, cũng là cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, mặc dù so với đại ca hắn yếu hơn một ít, nhưng cũng có thiên phú hơn người.
Toàn bộ ban trung cấp của Bắc Vân học viện, thanh danh hai người huynh đệ bọn họ cũng coi là hiển hách, cũng là tử đệ đắc ý của Mục gia.
- Chớ quấy rầy!
Nhìn thấy giữa hai người mùi thuốc súng càng ngày càng đậm, Mục Lang nhịn không được nhíu mày:
- Lần này, Liễu Sơn Tứ Sát và Cận Đông còn có Đông Phương Ngọc xuất thủ, Mục Vân tuyệt đối chết không có chỗ chôn, hiện tại, việc cấp bách là phải tìm được bọn người Mục Vân và Đông Phương Ngọc!
- Mục Vân yên lặng mười năm, một buổi quật khởi, trong thân thể tất nhiên là nắm giữ bảo bối hơn người, không thể tiện nghi bọn người Đông Phương Ngọc!
- Đúng đúng, không sai!
Mục Nguyên phụ tiếng nói. Nhìn thấy Mục Nguyên dáng điệu siểm nịnh, Mục Khoảnh khinh thường nói:
- Thôi đi, còn không phải ngươi vô năng, cũng không biết gia gia ngươi nghĩ như thế nào, muốn giết Mục Vân thì để ta xuất thủ là được, còn mời Liễu Sơn Tứ Sát làm gì...
- Khanh khách...
Nhưng lúc mấy người đang thảo luận, không hề có điềm báo trước, một tiếng cười khanh khách chói tai đột nhiên vang lên.
Tiếng cười đó giống như cách mấy người rất gần, ngay ở bên người.
- Ai?
Nghe được tiếng cười kia, mấy người Mục Nguyên lập tức khẩn trương lên.
- Phế vật trong miệng các ngươi!
Bịch, một âm thanh nổ vang truyền ra, sơn động sau lưng đám người ầm vang nổ tung, hai bóng người chậm rãi đi ra. Chính là hai người Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ.
Nhìn Diệu Tiên Ngữ bên cạnh ngăn không được cười, Mục Vân không còn gì để nói, tiểu nha đầu này không thể yên tĩnh một chút sao.
- Mục Vân!
- Mục Vân, không ngờ lại là ngươi!
- Ngươi lại không chết?
Nhìn thấy Mục Vân, ba người kinh ngạc một trận.
- Ngươi không phải đã chết sao?
Nhìn thấy Mục Vân, Mục Nguyên khó tin, một đôi mắt trừng phải tròn trịa, nhìn chằm chằm Mục Vân, giống như như là thấy quỷ.
Nghe được Mục Nguyên nói vậy, trong lòng Mục Khoảnh thầm mắng một tiếng ngớ ngẩn. Mục Vân giờ phút này hoàn hảo đứng ở chỗ này, chỉ có thể nói rõ, hoặc là Mục Vân phát hiện truy sát, tránh né ở đây. Thế nhưng hắn giờ phút này đứng dậy, chính là đủ để chứng minh, hắn cũng không phải tránh né.
Vậy chỉ có thể là, mấy người Đông Phương Ngọc đánh giết, thất bại!
Thất bại, làm sao có thể?
Một bên khác, Mục Lang cũng nghĩ đến điểm này, lông mày không khỏi nhăn càng sâu.
- Ngươi không chết, ta sao có thể chết được?
Nhìn Mục Nguyên, Mục Vân cười lạnh nói.
Gia hỏa này, ba phen mấy bận muốn hắn chết, thật là rất phiền!
- Ha ha...
Chỉ là đột nhiên, Mục Nguyên cười lên ha hả:
- Không chết, rất tốt!
- Ít nhất thì bảo bối trên người ngươi không bị Đông Phương Ngọc lấy đi, ba mươi hai người này đều là tử sĩ gia gia của ta và đại trưởng lão âm thầm bồi dưỡng bên người, không thuộc về gia tộc, chỉ nghe mệnh lệnh của gia gia ta và đại trưởng lão, hôm nay, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!
Nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Mục Nguyên, Mục Lang và Mục Khoảnh cũng không có động.
Bọn hắn cũng muốn nhìn một chút, Mục Vân, đến cùng có thủ đoạn gì!
- Mục đạo sư, thật xin lỗi!
Diệu Tiên Ngữ đứng ở bên cạnh, nhìn Mục Vân, chân thành nói:
- Ta nhất thời nhịn không được, bật cười!
- Nhịn không được cái gì?
- Nhịn không được những người cuồng vọng tự đại các ngươi!
Hắc hắc...
Diệu Tiên Ngữ cười hắc hắc, ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt.
Ở chung với Mục Vân một ngày, nàng đã triệt để nhìn ra Mục Vân cường đại.
Loại cường đại này đến từ sự trấn định của Mục Vân.
Mặc kệ là đối mặt với Liễu Sơn Tứ Sát hay là Cận Đông, thậm chí là Đông Phương Ngọc cao hơn hắn hai cảnh giới, Mục Vân vẫn luôn một bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Giờ phút này, nghe được mấy người Mục Nguyên tự đại, nàng đúng là rất muốn cười. Cười mấy người Mục Nguyên, Mục Lang vô tri!
Nếu đặt ở nửa tháng trước, trong lòng nàng cho rằng, hai người Mục Lang và Mục Khoảnh đúng là đầy xưng thiên tài.
Nhưng bây giờ so sánh với Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ thực sự là cảm thấy hai người này quá bình thường.
- Diệu Tiên Ngữ, đừng tưởng rằng gia gia ngươi là Diệu Thiến thì ngươi sẽ có thể không kiêng nể gì cả, giết ngươi trong thâm sơn hạp cốc này sẽ không ai biết là chúng ta làm!
Sắc mặt Mục Nguyên khó coi, nhịn không được quát.
- Xem ra, giáo huấn ba ngón tay còn chưa đủ!
Nhìn thấy Mục Nguyên vẫn lớn lối như thế, Mục Vân lắc đầu.
- Mục Vân, ta khuyên ngươi vẫn nên thức thời một chút!
Ngay giờ phút này, Mục Khoảnh mở miệng:
- Không nói đến mười mấy tên tinh anh do gia gia của ta bồi dưỡng, chính là hai người huynh đệ chúng ta giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay, giao ra bảo bối ngươi đạt được đi!
- Ai u, tính ra hai đại thiên tài Mục gia Mục Lang, Mục Khoảnh cũng sẽ làm ra hoạt động giết người cướp hàng!
Diệu Tiên Ngữ cười lạnh nói.
- Mục Vân!
Vẫn chưa mở miệng Mục Lang đột nhiên nói:
- Ngươi sở dĩ nhanh chóng quật khởi, khẳng định có vận mệnh của ngươi, Mục Lang ta tự hỏi thiên tư không kém, không ham bảo vật của ngươi, chỉ là, ngươi trước mặt mọi người nhục nhã gia gia của ta, chuyện này, ngươi nhất định phải cho ta gia gia xin lỗi!
Xin lỗi?
Nhìn thấy bộ dáng nghĩa chính ngôn từ của Mục Lang, Mục Vân nhếch miệng mỉm cười.
- Mục Lang, nói cái gì xin lỗi, kết quả không phải là tham lam bảo vật của Mục đạo sư sao?
Diệu Tiên Ngữ khinh thường nói:
- Ít giả vờ chính nhân quân tử đi!
- Đã như vậy, thì... Không có gì để nói nhiều!
Ánh mắt Mục Lang lạnh lùng, sau một khắc, âm thanh bá bá bá vang lên, năm bóng người đột nhiên lướt đi, bay thẳng về phía Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ.
- Hừ!
Nhìn thấy đuôi cáo của Mục Lang cuối cùng cũng không giấu được, Diệu Tiên Ngữ hừ lạnh một tiếng, đang định xuất thủ.
Chỉ là còn chưa đợi nàng ra quyền, năm tiếng kêu thảm thiết đã đột nhiên vang lên.
Phanh phanh phanh...
Diệu Tiên Ngữ thậm chí còn không thấy rõ ràng thì năm bóng người đó đã chật vật bay ngược về, trong miệng phun ra tiên huyết, sắc mặt trắng bệch.
Bước vào đến lục trọng Ngưng Mạch cảnh, kinh mạch trong cơ thể Mục Vân đã bền bỉ đến một loại mức độ khủng bố.
Mà lực lượng nhục thân của hắn khoảng chừng ba vạn cân, một quyền này đánh xuống, cho dù là một con voi ma mút cũng phải ngã xuống đất mà chết.
- Ngươi...
- Ngươi không phải ngũ trọng, ngươi là lục trọng Ngưng Mạch cảnh!
Nhìn thấy uy lực một quyền của Mục Vân, Mục Khoảnh có chút khó tin nói.
- Phải thì như thế nào?
- Khó trách, khó trách Liễu Sơn Tứ Sát và Cận Đông biến mất không thấy gì nữa, là ngươi...
- Không sai, là ta giết bọn hắn!
Mục Vân thản nhiên nói:
- Hiện tại, đã chứng kiến thực lực của ta, các ngươi còn muốn giết ta sao?
- Cái này...
Giờ phút này, trong lòng Mục Khoảnh đã có phần do dự.
Mục Vân gần đây tăng nhanh, thực sự quá mức quỷ dị, mà giờ khắc này, lực lượng một quyền của hắn, Mục Khoảnh tự hỏi, chỉ sợ là hắn thì cũng không nhất định có thể ngăn cản được.
Chương 44 Phế Kinh Mạch Của Ngươi
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Đại ca...
- Giết!
Đối mặt với Mục Khoảnh nghi vấn, Mục Lang mặt không biểu tình.
Mặc dù Mục Vân giờ phút này cũng tấn thăng đến Ngưng Mạch cảnh, thế nhưng dù sao chỉ vừa đạt đến.
Mà hắn, một chân đã bước vào thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, cơ thể trong đã sinh ra một tia chân nguyên, Mục Vân không đủ gây sợ.
- Còn không chịu buông tay sao?
Nhìn thấy tư thế của mấy người, Mục Vân thầm cười khổ.
Dù nói thế nào, Mục Lang và Mục Khoảnh cũng là thiên tài của Mục gia, nếu thật sự giết bọn hắn, chỉ sợ nghĩa phụ cũng rất khó xử.
Chỉ là hiện tại...
Người muốn giết ta, ta há có thể là thịt cá, mặc người chém giết!
- Mục Vân!
Mục Lang tiến lên trước một bước, cất giọng nói:
- Tại phân gia mười năm, ngươi vẫn luôn bị mang theo xưng hào phế vật, ngươi bây giờ, hình như là đang quật khởi, có lẽ ngươi tưởng là ngươi đã có thể mang theo danh thiên tài giống chúng ta!
- Chỉ là, ta muốn nói cho ngươi, phế vật, thủy chung là...
Phanh...
Mục Lang đang nói, đột nhiên, không hề có điềm báo trước, một tiếng phanh vang vang lên.
Lúc đầu Mục Vân đứng cách hơn mười mét, thế mà lại trong nháy mắt đi đến trước người Mục Lang, vung lên một quyền.
Một quyền này nhìn vô cùng đơn giản, thế nhưng cảnh giới Ngưng Mạch cảnh của Mục Lang lại không kịp phòng bị chút nào, bị ăn trọn một quyền, cái mũi chảy ra máu.
- Mục Vân, không ngờ ngươi lại đánh lén...
- Ta đánh lén sao? Một quyền này, không phải đánh quang minh chính đại sao?
- Ngươi...
- Mục Khoảnh!
Nhìn thấy sắc mặt Mục Khoảnh đỏ lên, dáng vẻ muốn ra tay đánh nhau, Mục Lang quát khẽ một tiếng, ngừng lại tiên huyết ở chóp mũi:
- Mục Vân, phế vật thì vĩnh viễn là phế vật, hôm nay, ta nhất định sẽ phế kinh mạch của ngươi, để ngươi đau đến không muốn sống!
- Phế kinh mạch của ta?
Mục Vân điềm nhiên nói:
- Vậy hôm nay, ta sẽ ở đây phế bỏ kinh mạch của hai huynh đệ ngươi!
Vừa dứt lời, Mục Vân đánh ra chưởng ấn, hai Toái Ấn màu đen do chân nguyên ngưng tụ thành lặng yên xuất hiện
Bá một tiếng vang lên, bóng người Mục Vân bay lên trước.
- Ngăn hắn lại!
Nhìn thấy Mục Vân vọt tới, sắc mặt Mục Khoảnh phát lạnh.
Hơn mười bóng người ngăn phía trước hai người, muốn chặn Mục Vân lại.
Chỉ là một màn quái dị xuất hiện, Mục Vân giống như quỷ mị, không ngờ lại lông tóc không thương xuyên qua giữa mười mấy người.
Sau một khắc, Mục Vân đã xuất hiện ở trước người Mục Lang và Mục Khoảnh.
- Tư vị kinh mạch đều phế, để các ngươi nếm thử như thế nào?
Vừa dứt lời, hai tay Mục Vân cùng nhau nhô ra.
Giờ khắc này, sắc mặt hai người Mục Lang và Mục Khoảnh tái nhợt phát hiện, giờ phút này vô luận ngăn cản Mục Vân như thế nào thì cũng không thể ngăn lại công kích của hắn.
Một màn này thực sự quỷ dị.
Mục Nguyên tận mắt thấy, Mục Lang và Mục Khoảnh giống như đồ đần, đứng tại chỗ, không nhúc nhích, mặc cho song chưởng của Mục Vân đập vào bộ ngực của bọn hắn.
Phanh phanh...
Hai tiếng bành đồng thời vang lên, hai người không khỏi đồng thời phát ra một tiếng kêu rên, sắc mặt nháy mắt uể oải xuống.
Sau một khắc, đau đớn tê tâm liệt phế từ lồng ngực hai người bắt đầu phát ra, dần dần khuếch tán đến toàn thân.
Loại đau khổ này giống như muốn kết thúc tính mạng của bọn hắn, như một đám con mối không ngừng nuốt trong cơ thể hai người bọn họ, nuốt ăn lấy huyết nhục và tinh khí của bọn hắn.
Cho đến giờ phút này, bọn hắn mới biết được.
Trước mắt, Mục Vân thật là thoát thai hoán cốt.
Tuyệt không giống Mục Vân mười năm qua.
Khủng bố!
- Mục Vân, ngươi...
Sắc mặt Mục Lang trắng bệt, thân thể co ro, lại là một câu cũng nói không nên lời.
Mà đổi thành một bên, Mục Khoảnh sớm đã ngất đi, không nhúc nhích.
Vì sao?
Mục Lang thực sự nghĩ mãi mà không rõ, vừa rồi, lúc đối mặt với công kích của Mục Vân, hắn đã làm tốt phòng bị bất cứ lúc nào, thế nhưng những phòng bị đó đều trong nháy mắt bị Mục Vân đánh tan.
Từ lúc nào Mục Vân trở thành người đáng sợ như thế!
- Hai chữ phế vật này tốt nhất nên trả lại cho các ngươi!
Hai huynh đệ tê liệt ngã xuống trên mặt đất, mười mấy võ giả kia sớm đã trợn mắt hốc mồm, chấn kinh dưới thủ đoạn của Mục Vân, nơi nào còn dám xuất thủ.
- Hô...
Đứng tại chỗ, Mục Vân hơi thở ra một hơi.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng yên tĩnh.
Mười năm qua, mấy người Mục Lang và Mục Khoảnh, Mục Nguyên gần như là khi dễ Mục Vân từ nhỏ đến lớn, mà giờ khắc này, hình như đáy lòng Mục Vân đạt được phóng thích triệt để.
Tâm của hắn cuối cùng đã triệt để bình tĩnh trở lại!
- Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, võ đạo chính là tranh đoạt, chỉ có cường đại mới có thể bảo hộ thứ ta muốn bảo hộ!
Thanh âm trầm thấp vang lên trong đáy lòng, Mục Vân chậm rãi quay người rời khỏi.
Hai người Mục Lang và Mục Khoảnh bị phế tuyệt đối sẽ khiến cho đại trưởng lão và nhị trưởng lão thẹn quá hoá giận.
Chỉ là hiện tại, Mục Vân không lo lắng chút nào.
Không nói đến Mạc đại sư tán thưởng và giữ gìn đối với mình, chỉ riêng việc trị liệu tốt cho Tần Mộng Dao, Tần gia cũng sẽ không tùy ý đại trưởng lão, nhị trưởng lão công khai làm ẩu.
Mà vụng trộm...
Trước mắt, chỉ cần tại Bắc Vân thành, hắn chính là an toàn.
- Đi thôi!
Mang theo Diệu Tiên Ngữ, Mục Vân bước ra từng bước một, mười mấy võ giả không một người nào dám ngăn cản.
Mà đổi thành một bên, quần Mục Nguyên đã ẩm ướt một mảng lớn, hai chân run lên, đứng tại chỗ, thở mạnh cũng không dám, mãi đến khi nhìn thấy Mục Vân rời khỏi, hắn mới đặt mông ngồi dưới đất, thở hồng hộc.
Kia... Vẫn là Mục Vân sao?
Hôm nay, quả thực giống như ác mộng.
- Mục đạo sư...
Đi trên đường, Diệu Tiên Ngữ nhìn Mục Vân, hai mắt tỏa sảng lấp lánh, đối với một thiếu nữ tuổi dậy thì mà nói, thời khắc này, Mục Vân đúng là có đầy đủ lực hấp dẫn.
Được người khác xưng là phế vật mười năm, một buổi quật khởi, phong cách hành sự hoàn toàn thay đổi.
Đến cùng là cái gì đã khiến cho Mục Vân chịu đựng danh xưng phế vật mười năm, bị người khi nhục?
- Thế nào?
- Có phải bởi vì thân phận con tư sinh nên ngươi mới một mực ẩn nhẫn hay không, thế nhưng vì sao bây giờ ngươi lại lựa chọn đứng dậy? Chẳng lẽ ngươi thật dự định trở lại tông tộc Mục gia, đòi lại thân phận của mình?
- ...
- Có phải ngươi muốn nhất cử kinh người, dẫn tới Mục gia ở Nam Vân thành chú ý hay không? Mặc dù bây giờ ngươi rất mạnh, thế nhưng nếu so sánh Bắc Vân thành và Nam Vân thành thì vẫn cách biệt một trời một vực, so sánh với thiên tài nơi đó, ngươi vẫn có chút không đủ!
- ...
- Mà lại ta nghe nói, sau khi mẫu thân ngươi sinh hạ ngươi thì đã biến mất không thấy nữa, phụ thân ngươi đã từng biến mất một đoạn thời gian, thế nhưng sau khi trở lai thì tinh thần có vẻ hơi sa sút, nếu không phải như vậy, hiện tại Mục gia chỉ sợ là đại gia tộc đệ nhất của Nam Vân Đế Quốc!
- Ở trong đó, chẳng lẽ có ẩn tình gì?
- ...
Nhìn bộ dáng tràn đầy nghi ngờ của tiểu nha đầu, Mục Vân lắc đầu cười khổ.
Không ngờ, vạn năm sau thiếu nữ vẫn là như vậy...
Quá bát quái (nhiều chuyện)!
Chương 45 Ăn mày
Bắc Vân thành, Thánh Đan các!
Thánh Đan các chính là phân các Thánh Đan tông thiết lập tại Bắc Vân thành.
Thánh Đan tông là một tông môn chuyên luyện chế đan dược, thực lực nội tình thâm hậu, đã là đến một mức độ khủng bố.
Cho dù là Nam Vân Đế Quốc cũng không thể so bì.
Cho nên, Thánh Đan tông mới có quyền lợi thiết lập phân các trong từng thành thị tại Nam Vân Đế Quốc, bán ra đan dược, thu lấy lợi nhuận.
Thánh Đan các tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất là đại sảnh bán các loại đan dược, mà tầng thứ hai là một phòng đấu giá, tầng thứ ba là nơi các nhân viên Thánh Đan các làm việc cùng với tiếp đãi một ít khách quý.
Giờ phút này, tầng thứ ba của Thánh Đan các.
Một vị lão giả tóc màu tuyết trắng, hai mắt nhìn chăm chú ra ngoài phòng, hai tay chắp sau lưng, trên người mang theo một tia ở trên cao nhìn xuống, khí thế không giận tự uy.
- Diệu đại sư, tiểu thư đã ra ngoài ba ngày, thế nhưng vẫn không hề có một chút tin tức nào, nàng đi cùng Mục Vân, mà lần này, ngay cả Đông Phương Ngọc và Mục Lang, Mục Khoảnh của Mục gia đều xuất động, chỉ sợ...
Sau lưng lão giả tóc trắng, một người nam tử trung niên nhíu mày, có phần lo lắng nói.
- Yên tâm đi, Tiên Ngữ không sao đâu!
Diệu Thiến xoay người lại, nhìn nam tử trung niên kia nói:
- Úc Trở, lần này, tổng tông bên kia phân công đệ tử xuống lịch luyện, ngươi phải chuẩn bị cho tốt vạn toàn, chớ lãnh đạm đệ tử đến rèn luyện, những người đó đều là hi vọng tương lai của Thánh Đan tông chúng ta, mà lại đều là đệ thử nội môn, quyền cao chức trọng!
- Úc Trở hiểu rõ, chuyện này sớm đã bắt đầu chuẩn bị!
Nam tử tên là Úc Trở, gật đầu đáp ứng.
Toàn bộ Thánh Đan các ai cũng biết là vị luyện đan sư tam phẩm Diệu Thiến này tọa trấn, chỉ là mọi việc lớn nhỏ công việc, nhưng đều là các chủ Úc Trở xử lý.
- Diệu đại sư, nhưng mà tông môn có lệnh, trước khi đệ thử nội môn đến lịch luyện sẽ có một chút đệ tử ngoại môn ưu tú sớm đến khảo sát, cũng cần chúng ta chú ý!
- Ừm, những này ngươi an bài là tốt rồi!
Diệu đại sư phất phất tay, khẽ gật đầu.
Đợi sau khi Úc Trở rời khỏi, ánh mắt Diệu đại sư rơi ra ngoài cửa sổ, miệng hơi thì thầm:
- Mục Vân, con tư sinh Mục gia, phế vật? Ha ha... Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu như ngươi triển lộ thiên phú sớm một chút, lão phu nói không chừng đã có thể để cho ngươi tiến vào nội môn Thánh Đan tông, đáng tiếc bây giờ ngươi đã mười chín tuổi!
…
Bắc Vân thành!
Hai người Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ, y phục tả tơi, xuất hiện ngoài Bắc Vân thành.
- Mục đạo sư, đều tại ngươi, nhất định phải ở nơi đó, còn đợi ba ngày, hại ta y phục thay giặt đều không mang, trên người bẩn muốn chết!
Nhìn mọi người xung quanh chỉ trỏ mình, Diệu Tiên Ngữ nhịn không được phàn nàn nói.
Thời khắc này, y phục trên người hai người lam lũ, chật vật không chịu nổi giống hai ăn mày.
- Hắc hắc, mặc dù như thế nhưng mà mấy trăm viên yêu đan này, hẳn là đáng giá không ít tiền, chẳng lẽ ngươi không động tâm?
Mục Vân không thèm để ý dáng vẻ vô cùng bẩn trên người chút nào.
Trong mắt hắn, tiến vào nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, chỉ là bước vào thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, nhưng vẫn là phải cần một khoảng thời gian.
Nhưng Mục Vân biết, từ Ngưng Mạch cảnh đến Ngưng Nguyên cảnh, sau khi rèn luyện kinh mạch cần tiếp dẫn thiên địa chân nguyên tiến vào trong thân thể.
Thật ra nói trắng ra, lục trọng là lấy khí dưỡng mạch, mà thất trọng thì là dùng chân nguyên dưỡng mạch, sau khi mạch thành sẽ hấp thu chân nguyên để võ giả sử dụng.
Ở trong đó cực kỳ gian nan và hung hiểm, một chút sơ sẩy sẽ dẫn đến kinh mạch đều phế, một thân tu vi, tất cả đều trôi qua.
Mà khí kình so với chân nguyên, uy lực quá thấp, nếu như không tẩm bổ triệt để kinh mạch sẽ rất dễ dàng bị chân nguyên đánh nát kinh mạch.
Cho nên, hắn cần luyện chế một viên đan dược - Ngưng Mạch Đan, đan dược nhị phẩm!
Ngưng Mạch Đan có thể gia tăng tính bền dẻo kinh mạch đến vô hạn, lúc nghênh tiếp chân nguyên Thối Thể cũng sẽ trở nên càng thêm bền bỉ.
Mà chỗ tốt lớn nhất của Ngưng Mạch Đan chính là có thể khiến cho kinh mạch và chân nguyên của võ giả sinh ra một cảm giác hòa hợp.
Luyện chế đan dược cần dược liệu, Mục Vân cũng nghe ngóng từ Diệu Tiên Ngữ.
Hồi Linh Quả, Thiết Sơn Thảo, yêu đan yêu thú cấp ba - Sí Diễm Liệt Sư Tử. Ba loại dược liệu này làm chủ dược, giá cả cũng là không ít, cho nên Mục Vân mới đợi ở Bắc Vân sơn mạch ba ngày, liệp sát yêu thú, chuẩn bị đổi lấy linh thạch, mua ba loại dược liệu.
- Thánh Đan các!
Nhìn ba chữ lớn rộng rãi hùng vĩ, Mục Vân khẽ gật đầu.
- Đến rồi, Mục đạo sư! Lại tới đây, chính là nhà ta, muốn làm cái gì thì làm cái đó!
Diệu Tiên Ngữ nhanh chân bước vào trong đó, một bộ dáng vẻ nghênh ngang.
- Dừng lại, ăn mày cũng tới ăn xin, các ngươi biết đây là nơi nào không?
Nhìn thấy hai người Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ, gác cổng đứng ở một bên quát.
- Ha ha...
Nghe được thanh âm của gác cổng, Mục Vân không ngừng ôm bụng bật cười một tiếng.
- Ngậm miệng, ngay cả bản tiểu thư mà cũng nhận không ra!
Sắc mặt Diệu Tiên Ngữ khó coi, hai tay chống nạnh quát.
Vừa mới xấu mặt trước Mục Vân, hiện tại lập tức bị gác cổng ngăn lại, sắc mặt Diệu Tiên Ngữ đương nhiên là không dễ nhìn.
Chỉ là bộ dáng kia của nàng thực sự là giống một ăn xin ăn mày, cho dù ai cũng không nghĩ ra thân phận của nàng.
- Ta mặc kệ ngươi là ai?
Một thủ vệ khẽ nói:
- Nơi này là Thánh Đan các, ngươi biết Thánh Đan các không? Muốn tìm cái chết, cút đi nơi khác!
Đinh...
Đang lúc gác cổng ngăn Diệu Tiên Ngữ thì một tiếng đinh vang vang lên, cửa vào Thánh Đan các, một chiếc hươu xe trang trí xa hoa, két két dừng lại.
Âm thanh đạp đạp đạp vang lên, mấy tên thanh niên mang phục sức tông môn từ sau hươu xe đi ra.
- Cút đi!
Nhìn thấy ngoài cửa Thánh Đan các, thủ vệ đang tranh chấp với Diệu Tiên Ngữ, một thanh niên mặc trường sam màu xanh lam nhướng mày, quát.
Cút đi?
Diệu Tiên Ngữ thân là tôn nữ của Diệu Thiến đại sư Thánh Đan các, ngày thường, cho dù tại toàn bộ Bắc Vân thành, người khác cũng là cung kính đối với nàng.
Mấy gia hỏa không rõ lai lịch này lại dám trực tiếp bảo nàng cút đi, nàng làm sao không giận?
- Nên cút chính là các ngươi!
Diệu Tiên Ngữ thở phì phò nói:
- Các chủ Thánh Đan các là gia gia của ta, ta trở lại Thánh Đan các, quản các ngươi chuyện gì?
- Cút đi!
Chỉ là, đối mặt với Diệu Tiên Ngữ trả lời, nam tử lam sam mặt không đổi sắc, vẫn như cũ là quát.
- Ngươi...
- Không cút, vậy thì chết đi!
Nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ chặn ở cửa vào, một bộ thở phì phì bộ dáng, nam tử lam sam nhịn không được, một tay thành chưởng, muốn vỗ về phía đầu Diệu Tiên Ngữ.
- Lan Du, chuyện gì vậy?
Ngay lúc này, tấm màn trên hươu xe xốc lên, một mỹ thiếu niên có chút không vui nói.
Thiếu niên da mặt trắng nõn, tóc búi lên, mặc một bộ võ phục bạch sắc, mang theo một tia thần sắc xấu hổ.
- Thiệu Vũ sư huynh, có ăn mày chặn đường, bây giờ ta sẽ xử lý!
Nam tử được xưng là Lan Du biến sắc, vội vàng nói.
Không khó để nhìn ra, tuổi tác của thiếu niên tên là Thiệu Vũ kia nhỏ hơn Lan Du rất nhiều, nhưng lại khiến cho Lan Du sợ hãi như thế, địa vị tất nhiên là cao nhất trong một đội người này.