Chương 57 Khiêu chiến (1)
- Mục Vân, đánh bại Đại Địa Liệt Hùng này, ngươi mới có thể tiến nhập khảo hạch thứ ba!
- Ta biết!
Nhìn Đại Địa Liệt Hùng kia, Mục Vân nhẹ gật đầu.
Nói thật, yêu thú loại này thực sự không lọt nổi vào mắt xanh của hắn, chỉ là dưới mắt bị người níu lấy cái danh đạo sư sơ cấp của mình không thả, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu.
Phanh...
Thả người nhảy lên đến trong bóng tối trên quảng trường, Mục Vân duỗi ngón tay ra, chỉ thẳng vào Đại Địa Liệt Hùng kia.
Rống...
Hình như cảm giác tôn nghiêm bị khiêu khích, hai tay của Đại Địa Liệt Hùng phanh phanh cào cào trên mặt đất đá hoa cương, toàn thân trên dưới, xương cốt lốp bốp bạo hưởng.
- Đến!
Ngón tay móc lại, Đại Địa Liệt Hùng triệt để nổi giận, âm thanh ầm ầm, một đường phi nước đại, phóng về phía Mục Vân.
Bàn tay to lớn kia thì ầm vang vỗ tới, muốn dùng một bàn tay đập nát Mục Vân.
- Phá Ngọc Quyền!
Nhìn thấy Đại Địa Liệt Hùng đánh tới, Mục Vân không trốn không né, trực tiếp dùng một quyền nghênh tiếp.
Phá Ngọc Quyền vốn là võ kỹ hoàng giai cấp thấp, cũng là tại võ kỹ Mục Vân tiếp xúc trước nhất.
Mặc dù Đại Địa Liệt Hùng rất lợi hại, thế nhưng chỉ lực bộc phát cường hãn, nó dù sao cũng là yêu thú, trí tuệ có hạn.
Nhìn thấy Mục Vân lại muốn cứng đối cứng với nó, da lông toàn thân Đại Địa Liệt Hùng lóe sáng, nhất là lông tóc phần gáy, từng chiếc như gai nhọn dựng thẳng lên.
- Gia hỏa này, điên rồi, thế mà còn cố ý chọc giận Đại Địa Liệt Hùng!
Một ít học sinh kiến thức rất sâu đã nhìn ra, lông tóc phần gáy Đại Địa Liệt Hùng lóe sáng, rõ ràng là bị chọc giận.
Oanh...
Chỉ là sau một khắc, một tiếng nổ vang lên, đột nhiên, trong bóng tối của quảng trường một người một gấu va chạm vào nhau, lượng lớn sương mù ầm vang nổ tung.
Mặt đất rạn nứt ra từng khúc, lan tràn đến ngoài mười mét.
Tất cả mọi người không ngờ, Mục Vân sẽ lựa chọn phương thức cứng đối cứng liều với Đại Địa Liệt Hùng, càng làm cho bọn hắn không ngờ là lực bộc phát của một người một gấu lại tạo thành kình bạo cường hãn như thế.
Dần dần, mọi việc đều kết thúc, giữa sân, Mục Vân đứng tại chỗ, mặt đất dưới chân vỡ vụn thành phấn hạt, mà đổi thành một bên, Đại Địa Liệt Hùng cẩn thận thối lui đến ngoài mười mét, một đôi gấu nhãn chăm chú nhìn Mục Vân.
- Đến!
Nhìn thấy Đại Địa Liệt Hùng đứng tại chỗ không nhúc nhích, Mục Vân lần nữa duỗi ra ngón tay.
- Ngươi không đến, ta đến!
Trong khi nói chuyện, Mục Vân một bước bước ra.
Rống...
Lần nữa gầm lên giận dữ, chi sau Đại Địa Liệt Hùng bộc phát, thân thể nhảy lên, chân trước như song chưởng hung hăng chụp về phía Mục Vân.
- Đến hay lắm!
Quát khẽ một tiếng, một chưởng của Mục Vân không keo kiệt đánh ra, một chưởng này, Mục Vân tuyệt không vận dụng lực lượng chân nguyên trong cơ thể, chỉ là lực lượng khí kình triệt để bộc phát.
Phanh...
Lần nữa, một tiếng nổ vang vang lên, chỉ là lần này, Đại Địa Liệt Hùng kia vốn là mang theo khí thế xông lên, lại vừa xuống tới trong nháy mắt, bị một chưởng của Mục Vân đánh bay.
Một chưởng đánh bay!
- Đến!
Lần nữa tiến lên một bước, đầu ngón tay Mục Vân móc lên, nhìn Đại Địa Liệt Hùng, một mặt trêu tức.
Rống...
Phanh...
Rống...
Phanh...
Không biết một người một gấu đến cùng va chạm bao nhiêu lần, chỉ là cuối cùng, mọi người đã triệt để im lặng.
Cứng đối cứng với Đại Địa Liệt Hùng, mấu chốt vẫn là, Mục Vân vẫn vững vàng đè ép Đại Địa Liệt Hùng.
Đây chỉ là tứ trọng Tráng Tức cảnh? Làm sao có thể!
- Đến!
Lại một lần nữa duỗi ra ngón tay, lần này, trên mặt Mục Vân vẫn y như cũ treo nụ cười thản nhiên.
Ô ô...
Nhưng lần này, Đại Địa Liệt Hùng lại một cặp móng vô lực xuôi ở bên người, nhìn Mục Vân, phát ra một tiếng nghẹn ngào, thế mà lại trực tiếp quay đầu, chạy như bay về phía trong bóng tối xó xỉnh của quảng trường.
Chạy rồi?
Bá chủ trong yêu thú lục giai lại bị Mục Vân sống sờ sờ đánh chạy!
- Ách...
Mục Vân đạo sư thông qua khảo hạch thứ hai, hiện tại tiến hành hạng thứ ba!
Nương theo âm thanh của đạo sư khảo hạch rơi xuống, bầu không khí trở nên có phần dị thường.
Đây tuyệt đối không phải cảnh giới tứ trọng có thể làm được.
- Là lục trọng, cảnh giới lục trọng Ngưng Mạch cảnh!
Đột nhiên, trong đám người, một đạo sư đột nhiên mở miệng nói.
Lục trọng!
Không đến thời gian một tháng trước, Mục Vân vẫn là phế vật nhục thân nhất trọng cũng không đến, con mọt sách, hiện tại lại đạt đến lục trọng cảnh giới, làm sao có thể!
Dần dần, âm thanh xem thường trong đám người càng ngày càng ít, ngược lại, trong mắt đại đa số học sinh lộ ra nghi hoặc nhìn Mục Vân.
Đạo sư nổi danh phế vật lừng lẫy, hình như đã thay đổi, biến thành thiên tài.
- Khảo hạch thứ ba, là khảo hạch năng lực chấp giáo của đạo sư, hiện tại, Mục Vân đã biểu hiện ra cho chúng ta thấy thực lực của hắn, một loại cuối cùng chính là khảo hạch đối với học sinh!
Khảo hạch đạo sư đột nhiên mở miệng nói:
- Đầu tiên, cần Mục đạo sư chọn ra ba học sinh, sau đó sẽ do Mục đạo sư lựa chọn từ lớp sơ cấp khác, lại lựa chọn ba vị học sinh ưu tú trong đó, tiến hành tranh tài vũ lực, luyện đan, luyện khí, nếu học sinh của Mục đạo sư thắng thì Mục đạo sư có thể tấn cấp làm đạo sư trung cấp của học viện!
Vừa nghe lời này, phòng tu luyện nổ tung lên.
Đám người rất hiếu kì, Mục Vân đến cùng chọn ban cấp nào làm đối thủ.
Mọi người đều biết, Mục Vân dạy lớp năm sơ cấp, là lớp phế vật nổi danh toàn trường, trong lớp hoặc có một ít tử đệ tiểu thương, hoặc đến từ gia đình nghèo khổ.
Kỳ tài ngút trời giống như Diệu Tiên Ngữ, trong toàn bộ lớp năm sơ cấp, cũng chỉ có một mình nàng.
Đạo sư khảo hạch, hạng thứ nhất và hạng thứ hai, là kiểm tra đối với sức mạnh bản thân đạo sư.
Mà hạng thứ ba thì là lại kiểm tra năng lực dạy học.
Dù bản thân có thực lực rất mạnh, nhưng nếu người không cách nào dạy bảo ra học sinh ưu tú cũng không xứng trở thành một đạo sư ưu tú.
Dưới mắt, đám người hết sức tò mò, Mục Vân đến cùng sẽ chọn đạo sư lớp sơ cấp nào làm đối thủ của hắn, để hoàn thành một hạng khảo hạch cuối cùng của hắn!
Chỉ là hiện tại xem ra, vô luận Mục Vân lựa chọn lớp nào, kết quả đều là thua cuộc!
So đấu cảnh giới, luyện đan, luyện khí, dù là lớp cùng cấp, rút ra ba người, cũng đều lợi hại hơn so với lớp năm sơ cấp Mục Vân dạy bảo.
Mục Vân đứng ở giữa phòng tu luyện, nhìn bốn phía.
Giờ phút này, trong phòng tu luyện, tụ tập không chỉ là học sinh, còn có rất nhiều đạo sư ở đây.
Mục Vân ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng, ánh mắt rơi vào vị trí Điêu Á Đông.
- Điêu đạo sư, nếu ngài nói ta không xứng trở thành đạo sư học viện, vậy ba trận chiến kia, sẽ do lớp của ta khiêu chiến lớp của ngài đi!
Ngón tay của Mục Vân trực tiếp chỉ vào Điêu Á Đông, chậm rãi mở miệng nói.
Cái gì?
Nghe được lời Mục Vân, toàn bộ học sinh và đạo sư phòng tu luyện, từng người đều bị chấn kinh đến ngây người.
Lớp năm Sơ cấp đi khiêu chiến lớp cao cấp có vô số tinh anh do Điêu Á Đông dẫn đầu, Mục Vân xác định mình không phải đang tìm chết sao?
- Thú vị, rất thú vị!
Điêu Á Đông nhìn thấy Mục Vân trực tiếp chỉ vào chính mình, trên mặt hắn dần dần hiện ra nụ cười, chỉ là nụ cười kia lại là dần dần lạnh lẽo lại, ẩn chứa sát ý.
Chương 58 Khiêu chiến (2)
Bất luận như thế nào, Mục Vân dám can đảm khiêu chiến lớp của hắn, chính là đang chạm vào uy nghiêm của hắn.
Hành động kia đầy đủ để hắn giết chết Mục Vân hơn trăm lần.
- Điêu đạo sư, sau một tháng, Mục Vân ta dẫn ba vị học sinh lớp năm sơ cấp, cùng lớp cao cấp tinh anh của ngài đấu một trận, ba trận tranh tài, Mục Vân ta thắng tấn thăng làm đạo sư trung cấp, ngài chắc sẽ không có ý kiến?
- Tự nhiên!
Điêu Á Đông mỉm cười, đè xuống sát ý dưới đáy lòng, cười nói:
- Mục đạo sư đã hoàn toàn thay đổi, để người ta phải cảm khái, như vậy đi, chỉ cần Mục đạo sư có thể thắng ta một trận, Điêu Á Đông ta cam nguyện lui về đạo sư trung cấp, mà Mục đạo sư sẽ tự động trở thành đạo sư trung cấp, như thế nào?
Lời này vừa nói ra, từng đợt âm thanh bàn tán vang lên trong toàn bộ phòng tu luyện.
- Mục Vân thật không biết trời cao đất rộng, còn muốn tiến hành tranh tài với Điêu đạo sư, muốn chết à!
- Ta nhìn hắn là biết rõ đối đầu ban nào cũng không thể thắng, mới làm như vậy!
- Không sai, rõ ràng là muốn tìm lối thoát cho mình, mà Điêu đạo sư căn bản không so đo với hắn, còn nhượng bộ, gia hỏa này, xem ra cho là mình qua hai bài khảo hạch, là có thể vô pháp vô thiên!
- ...
- Như vậy sao được!
Lời của Điêu Á Đông vừa dứt, Mục Vân lần nữa mở miệng nói:
- Quy củ học viện chính là quy củ học viện, câu nói này vẫn là Điêu đạo sư nói, mà ngài cũng nói, ta không đủ tư cách, chẳng lẽ hiện tại quy củ học viện trong mắt Điêu đạo sư lại không tính là gì sao?
Điêu Á Đông siết chặt hai tay, âm thanh xương cốt chạm vào nhau vang lên, trên mặt hắn vẫn y cũ mỉm cười nói:
- Mục đạo sư nói đúng, vậy sau một tháng, chúng ta sẽ phân cao thấp!
Điêu Á Đông quay người rời đi, nhưng đám người lại hoàn toàn sôi trào rồi.
Mục Vân công khai khiêu chiến Điêu Á Đông, ba trận tranh tài, Mục Vân đến cùng sẽ để cho ai ra sân?
Lớp năm Sơ cấp? Làm sao có thể!
Dù hiện nay, lớp năm sơ cấp có Tần Mộng Dao, một thiên tài tuyệt đỉnh gia nhập, nhưng muốn trong vòng thời gian một tháng, Mục Vân muốn tăng cao thực lực lớp năm sơ cấp, có thể đánh với lớp cao cấp Điêu Á Đông dẫn đầu, cũng tuyệt đối là chuyện không thể nào!
Dần dần, đám người tản ra, Mục Vân trở lại phòng học.
Giờ phút này, trong phòng học, nhóm học sinh của hắn cũng đang xôn xao bàn tán.
Diệu Tiên Ngữ ngồi ở vị trí trước nhất, nhìn thần sắc của Mục Vân, hoàn toàn không giống như lần thứ nhất mang vẻ kinh thường, mà là tràn ngập sùng bái.
Một bên khác, Tề Minh lại như ngồi trên kim châm, toàn thân không được tự nhiên.
Lần thứ nhất, hắn gây phiền phức cho Mục Vân, chỉ là Mục đạo sư đánh một trận với Cận Đông, thế nhưng lần thứ hai này, lại mâu thuẫn với Điêu Á Đông, thiên tài đạo sư, mà hắn còn là đối chọi gay gắt trước mặt toàn bộ học viên trong học viện.
Tề Minh cảm thấy rất đau đầu.
- Mục đạo sư, ngài thật đúng là có khí phách, ba trận ước hẹn, ngài chọn như thế nào cũng được, hết lần này tới lần khác lại chọn Điêu đạo sư tranh đấu, ngươi thật đúng là có tự tin!
Dưới đài, một đạo âm thanh âm dương quái khí vang lên.
Mặc Dương!
Tiểu tử này, bị Mục Vân liên tiếp giáo huấn mấy lần, vẫn như trước rất bướng bỉnh.
- Lần này, không chỉ có liên quan đến danh dự cá nhân Mục Vân ta, còn liên quan đến lớp năm sơ cấp các ngươi cùng với... Danh dự Tần đạo sư các ngươi!
Đúng!
Hơn ba mươi học sinh trong phòng đột nhiên kịp phản ứng.
Hiện nay, Tần Mộng Dao - Tần Đại mỹ nữ chính là đạo sư lớp bọn hắn, nếu ba trận tranh tài toàn thua, Mục Vân mất mặt là việc nhỏ, Tần đạo sư cũng bị ảnh hưởng đến, đó mới là đại sự!
- Ba trận tranh tài, trận đầu là thực lực cảnh giới, lớp của Điêu đạo sư, có thể là Điêu Á Vân - thiên tài Điêu gia ra sân, hoặc Mặc Hải lớp bọn hắn ra sân, lớp chúng ta không có người nào là đối thủ!
- Trận thứ hai tranh tài là luyện đan, lớp chúng ta có Diệu Tiên Ngữ, nhưng lớp bọn hắn lại là có Uông Vân Kỳ, Uông Vân Kỳ chính là thiên tài Uông gia, là luyện đan sư nhất phẩm, không kém bao nhiêu so với Diệu Tiên Ngữ!
- Lại nói trận thứ ba, so tài luyện khí, Tề Vân kia chính là thiên tài khí sư được học viện công nhận, có thể luyện chế ra phàm khí trung phẩm, lớp chúng ta... Dù nhà Tề Minh là rèn sắt! Căn bản không thể nào so sánh!
Mặc Dương nhếch miệng lên, bất đắc dĩ nói.
Mặc dù hắn nhìn thấy Mục Vân không vừa mắt, nhưng Tần Mộng Dao ở đây, hắn cũng muốn biểu hiện tốt một chút.
- Vậy chúng ta có thể biến chuyện không thể thành có thể, đây mới là giá trị tồn tại của ta!
Mục Vân đột nhiên mở miệng, thần sắc hắn nghiêm túc nói:
- Võ giả một đường, đoạt thiên địa, đoạt vận may, đoạt sinh tử, nếu như ngay cả dũng khí cướp đoạt cũng không có, vậy các ngươi còn tu luyện cái gì?
- Theo lời kể năm xưa, Khổ Hải Thiên Tôn, kinh mạch hắn đều bị phế, bị người đời nhận định là không thể tu luyện, nhưng hắn có nghị lực cường đại, một mình trèo lên Cửu Thiên Thần Lôi Sơn, dẫn lôi nhập thể, mạnh mẽ dùng lôi điện dựng lại kinh mạch, cuối cùng thành Thiên Tôn một đời, bay lượn tự tại trong ba ngàn tiểu thế giới!
- Các ngươi mỗi một người đều là người hoàn hảo, có lý do gì không cố gắng?
Lời Mục Vân vừa nói ra, toàn bộ trong lớp, rơi vào sự im lặng.
Đúng vậy, bọn hắn cũng là dựa vào thực lực thi vào Bắc Vân học viện, dựa vào cái gì bị người khác gọi là phế vật, dựa vào cái gì được gọi là lớp phế vật?
- Chuyện kia... Mục đạo sư, Cửu Thiên Thần Lôi Sơn là địa phương nào?
Đột nhiên, một đạo âm thanh rất không đúng lúc vang lên, toàn bộ học sinh trong lớp toàn bộ nghi ngờ nhìn Mục Vân.
Khổ Hải Thiên Tôn, không phải là người trong truyền thuyết sao? Thật tồn tại sao?
- Mặc Dương!
Mục Vân nhìn Mặc Dương, đột nhiên quát:
- Mặc kệ lớp Điêu Á Đông có Điêu Á Vân, hay Mặc Hải, ngươi, Mặc Dương, trận đầu chính là ngươi ra trận! Ta nhớ hình như Mặc Hải và ngươi đều là con cháu thương hội Mặc gia?
- A?
Nghe thấy lời này, sắc mặt Mặc Dương như ăn phân, rất khó coi.
- Trận thứ hai, sẽ do Diệu Tiên Ngữ ra sân, Diệu Tiên Ngữ, ngươi có lòng tin sao?
- Chỉ cần Mục đạo sư có lòng tin, Tiên Ngữ sẽ có lòng tin, Mục đạo sư nhất định phải dốc lòng dạy bảo ta!
Diệu Tiên Ngữ đứng lên từ vị trí mình ngồi, khom người cúi đầu, ngực nàng lộ ra, không sót một điểm nào.
Ánh mắt Mục Vân đảo nhanh một cái, chậm rãi nói:
- Khụ khụ... Yên tâm, có Mục đạo sư ở đây, không có vấn đề!
- Trận thứ ba... Mặc Dương, vừa rồi ngươi nói nhà Tề Minh là rèn sắt? Vậy thì Tề Minh lên đi!
- Hả?
Tề Minh phịch một tiếng từ trên chỗ ngồi đứng lên, ấp úng nói:
- Mục đạo sư, ta chỉ đánh qua thiết, không có luyện qua khí, mà Tề Vân là thiên tài luyện khí của Tề gia, ta...
- Ngươi cái gì ngươi!
Mục Vân chặn lại nói:
- Chuyện này chính là ngươi gây ra, ta dạy ngươi, một tháng thời gian đã đủ dùng!
Mục Vân bá đạo chọn ra ba người, lập tức quay người rời khỏi lớp học, lưu lại các học sinh xôn xao trong sảnh đường.
- Không nghĩ tới, Mục đạo sư đã từng ngu ngốc, hiện tại lại mắt sáng như đuốc ngoài dự đoán, tuyển người ngược lại rất chuẩn xác!
Vừa ra khỏi phòng học, Tần Mộng Dao mặc chiếc váy ngắn màu lam nhạt, chạy theo sau.
Chương 59 Ngươi không muốn, nhưng ta muốn
- A? Ba tên này, cũng là tùy tiện lừa gạt một chút thôi, cái gì mà mắt sáng như đuốc!
- Ta nhìn cũng không phải như vậy nha!
Tần Mộng Dao thông minh nói:
- Mặc dù Mặc Dương mặt ngoài nhìn như tên thiếu gia chỉ biết ăn chơi, nhưng vẫn có chút thiên phú tu luyện, mà Tề Minh là chi nhánh của Tề gia, không được chào đón, cho nên hắn mới khúm núm, nhưng theo ta hiểu rõ, hắn cảm ngộ rất cao đối với luyện khí, chỉ là từ đầu đến cuối không có cơ hội, những luyện khí sư kia của học viện, làm sao có thời giờ dạy một học sinh lớp sơ cấp như hắn. Mà Diệu Tiên Ngữ, bản thân chính là hai đại thiên tài luyện đan, sáng ngang với Uông Vân Kỳ ở Bắc Vân thành, hai người bọn họ vốn là mạnh ngang nhau!
- Nhìn như tùy ý chọn lựa, nhưng Mục đạo sư vẫn rất dụng tâm nha!
Tần Mộng Dao khẽ mỉm cười nói.
- Ách... Còn có chuyện này?
Mục Vân gãi đầu một cái.
Nói thật, hắn sắp xếp như thế, chỉ là tùy ý chọn lựa mà thôi, dạy bảo những nhóc con này, Mục Vân hắn vẫn rất có lòng tin.
- Hiện tại, Tần tiểu thư cũng sắp bước vào nhục thể cửu trọng Thông Linh cảnh đi?
- Ừm, mấy ngày nay chắc nàng ấy có thể đột phá!
- Quả nhiên! Không thể không nói, trong Bắc Vân thành, nếu bàn về thiên tài, không ai có thể so với cô!
Lời này của Mục Vân cũng không phải giả dối, Băng Hoàng Thần Phách, thần phách cường đại như thế, tương lai của Tần Mộng Dao, tu vi của nàng tuyệt đối là sẽ một bước lên trời!
- Đừng nghĩ đổi chủ đề, ẩn nấp chín năm, thiên tài một buổi quật khởi, Mục đạo sư, không thể không nói, cái từ nhẫn nhịn này, đều không thể hình dung ngươi!
- A? Tần tiểu thư, ta hỏi cô một vấn đề!
- Cái gì?
- Nếu như đây thật là ta cố tình sắp xếp, vậy ai sẽ dạy Tề Minh luyện khí? Ai dạy Diệu Tiên Ngữ luyện đan?
- A...
Nghe được lời này, Tần Mộng Dao ngẩn người.
Đúng, mặc dù thực lực của Mục Vân tăng lên rất nhanh nhưng hắn đối với luyện khí, tựa như là không thể thông nhất khiếu, đối với luyện đan, cũng chỉ là lý luận rất mạnh!
- Mục đạo sư đối với luyện đan cũng không phải không biết gì!
Đang lúc Tần Mộng Dao sững sờ, một đạo âm thanh như chuông bạc vang lên.
Diệu Tiên Ngữ đi tới, nhìn bóng lưng Mục Vân rời đi nói:
- Mục đạo sư không gì làm không được, không chỉ có dược lý luận rất mạnh đối với đan, luyện đan cũng rất mạnh!
Diệu Tiên Ngữ nhìn dung nhan Tần Mộng Dao tuyệt mỹ, nàng bất ngờ nói:
- Tần đạo sư, nghe nói người có hôn ước với Mục đạo sư?
- A, ừ...
Tần Mộng Dao bị Diệu Tiên Ngữ hỏi như vậy, cũng vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng nàng lại vô thức gật đầu xem như trả lời.
- Hắc hắc, ta biết hôn ước giữa hai người các ngươi là giả, nam nhân giống như Mục đạo sư, người không muốn, nhưng ta thì muốn!
Diệu Tiên Ngữ bỏ xuống lời này, một đường chạy chậm, đuổi lên trước mặt Mục Vân.
- Cái này…. Cái gì là ý gì!
Khuôn mặt của Tần Mộng Dao đỏ lên, nhìn phương hướng hai người kia rời đi, gia hỏa này từ bao giờ lại trở nên có sức hấp dẫn như vậy!
Phong ba ngắn ngủi đã kết thúc, nhưng Mục Vân biết, mọi việc cũng đều chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Hiện nay, Mạc đại sư đã rời khỏi Bắc Vân thành, đi đến Nam Vân thành, kinh đô của Nam Vân Đế Quốc, Lục Khiếu Thiên cũng không thể nào mãi luôn che chở cho hắn.
Mà lại trong Mục gia, đại trưởng lão, nhị trưởng lão vì Mục Lang cùng Mục Khoảnh bị phế, bọn hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ hại hắn.
Lúc này, ở Bắc Vân thành, Mục, Tần, Uông, Điêu bốn đại gia tộc vốn không vừa mặt nhau, nếu đại trưởng lão và nhị trưởng lão dùng thủ đoạn quá kích, làm ra chuyện khác người, nghĩa phụ thân là tộc trưởng Mục gia, dưới loạn trong giặc ngoài, chỉ sợ hắn rất khó xử trí.
Hơn nữa, trong học viện, vì chính mình quật khởi, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người chơi ngáng chân.
Như Đông Phương Ngọc trước đó chỉ là mới bắt đầu!
- Xem ra trước mắt, ta vẫn cần tăng lên thực lực!
Mục Vân vuốt ve nhẫn không gian trên ngón tay, hạ quyết tâm, đi về phía phòng luyện công trong học viện.
Bây giờ, hắn chỉ là nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh, trong cơ thể hắn mặc dù chứa chân nguyên, nhưng cũng không phải của bản thân hắn, chỉ có chân chính bước vào thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, trong cơ thể sẽ sinh ra chân nguyên, dùng chân nguyên rèn luyện kinh mạch, mới xem như hoàn toàn bước vào con đường võ giả.
Mà đến lúc đó, có rất nhiều võ kỹ, hắn cũng có thể chân chính thi triển ra!
Đi vào phòng luyện công, lựa chọn một căn phòng tu luyện, Mục Vân lập tức đi vào.
Ngưng Mạch Đan, chính là cô đọng kinh mạch của bản thân, là giai đoạn chuẩn bị nền móng cho chân nguyên có thể tiến nhập vào thân thể, dùng kinh mạch hấp thụ chân nguyên.
Nếu như cường độ của kinh mạch không đủ, võ giả nhẹ thì kinh mạch bị phế, nặng thì tính mệnh cũng không có.
Mà bây giờ, Mục Vân chuẩn bị bước ra một bước cuối cùng kia, chuẩn bị tiến vào Ngưng Nguyên cảnh!
- Dựa vào tư chất và thể chất hiện tại của ta, rèn luyện kinh mạch và ngưng tụ chân nguyên đều không phải vấn đề, chỉ là, thu vào được bao nhiêu chân nguyên lại liên quan đến việc vấn đề tăng lên cảnh giới trong tương lai, vẫn cần vạn phần cẩn thận!
Mục Vân bình tĩnh lại, lấy ra Ngưng Mạch Đan, không chút do dự, một hơi nuốt xuống!
Ngưng Nguyên cảnh chính là sau khi khí kình của võ giả hoàn toàn rèn luyện xong kinh mạch, dùng cơ thể làm vật chứa, dẫn chân nguyên trời đất vào trong thân thể, rồi dùng chân nguyên rèn luyện thân thể.
Nhục thể thập trọng, cảnh giới ban đầu là dùng sức mạnh rèn luyện thân thể, có thể giúp cho lực lượng nhục thân tăng lên gấp bội.
Mà về sau, trong cơ thể võ giả sinh ra khí kình, dùng khí kình rèn luyện thân thể.
Thời điểm khí kình đã rèn luyện thân thể của võ giả đến mức độ hoàn mỹ, thì dùng thân thể làm con đường, dẫn tiếp thiên địa chân nguyên, bước vào Ngưng Nguyên cảnh.
Nhục thể thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, mới là võ giả chân chính bước vào con đường tu luyện.
Mục Vân nuốt Ngưng Mạch Đan vào trong bụng, trong cơ thể hắn dâng lên một cỗ khí tức khô nóng, chậm rãi tụ lại.
Đây là hiệu quả tác dụng của Ngưng Mạch Đan, Mục Vân bình tĩnh cảm ngộ.
Dưới tác dụng của Ngưng Mạch Đan, dần dần lan ra mỗi một đường kinh mạch trong cơ thể Mục Vân, khí tức nóng rực kia giống như dung nham chảy xuôi trong cơ thể hắn.
Loại chảy xuôi này, thứ nhất là loại bỏ hết tạp chất trong kinh mạch trong cơ thể Mục Vân, còn tác dụng khác là rèn luyện tính bền dẻo kinh mạch của hắn.
Loại đau đớn này, kiếp trước, Mục Vân không biết trải nghiệm qua bao nhiêu lần.
Nhưng là bây giờ lại trải nghiệm thêm một lần, hắn vô cùng đầu tỉnh táo, có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác đau đớn sâu sắc mỗi một lần nó chảy qua mỗi tất trong cơ thể, vẫn y như cũ khiến Mục Vân cảm thấy lo lắng.
Mặc dù kiếp trước, hắn đã thể nghiệm qua loại cảm giác này, nhưng bây giờ, căn cơ căn bản nhất của Mục Vân cũng không bằng kiếp trước.
Mà lại, hắn cảm nhận được sức ép lớn nhất, cũng không phải tới từ thống khổ mà thân thể của hắn tiếp nhận, mà là cảm giác vô cùng buồn ngủ đến từ trong não.
Giờ phút này, Tru Tiên Đồ như vạn quân chi sơn, đè ở đỉnh đầu Mục Vân, phảng phất như tấn thăng cũng không phải Mục Vân hắn, mà là Tru Tiên Đồ.
Loại cảm giác này rất kì lạ, nhưng hắn lại nhất định phải tiếp nhận.
Chương 60 Thất trọng Ngưng Nguyên cảnh
Dần dần, quanh thân Mục Vân ngưng tụ ra một cỗ chân nguyên.
Chỉ là những chân nguyên kia, cũng không có trong nháy mắt tràn vào đến trong cơ thể Mục Vân, ngược lại là tập trung ở quanh thân hắn.
Rõ ràng bản thân hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của những chân nguyên này, nhưng hắn lại là không cách nào hấp thụ các chân nguyên kia vào trong kinh mạch trong cơ thể.
Loại cảm giác này khiến hắn rất khó chịu.
Đinh...
Trong nháy mắt, một đạo tiếng vang vang lên, trong vô thức, trong đầu của Mục Vân, Tru Tiên đồ lại một lần nữa mở ra.
Chỉ là lần này, Tru Tiên Đồ lại không chỉ có mở ra một góc, mà là một tờ.
Trong một tờ kia, trong Tru Tiên Đồ có một bóng người, thân ảnh của người này đang bay tới bay lui, không ngừng diễn luyện một môn võ kỹ.
Trong một tờ kia, trong Tru Tiên Đồ, một thân ảnh đang thao túng các loại dược liệu, vùi đầu vào trong lò đan, luyện chế thần diệu đan dược.
Trong một tờ kia, trong Tru Tiên Đồ, một thân ảnh đang thao túng các loại kim loại, chế tạo ra một thanh thần binh.
Chỉ là mọi việc, Mục Vân lại không thể cảm ngộ hết.
Hắn chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí quan sát chân nguyên xung quanh cơ thể, cẩn thận từng li từng tí nhìn những chân nguyên kia, chỉ sợ chân nguyên bất ngờ bộc phát, tiến vào trong thân thể của hắn.
Trong lúc nhất thời, trọn vẹn kéo dài nửa ngày, mà những chân nguyên kia vẫn lơ lửng bên ngoài thân thể Mục Vân.
Dần dần, Mục Vân buông ra cảnh giác, bắt đầu quan sát hình ảnh trên một tờ kia của Tru Tiên Đồ.
- Bổ Thiên Kiếm Đạo!
- Trúc Linh Đan!
- Thượng phẩm phàm khí, Thanh Khuyết Kiếm!
Một môn võ kỹ, một viên linh đan, một thanh thần binh.
Trong thoáng chốc, võ kỹ tu luyện pháp môn kia, phương pháp luyện chế đan dược, khẩu quyết chú tạo phàm khí, trong nháy mắt tràn vào trong đầu của Mục Vân.
Cho dù một đời trước thân là Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, Mục Vân cũng chưa từng lĩnh ngộ được loại võ kỹ thần kỳ, đan dược, phàm khí này.
Tru Tiên Đồ như mở ra một cánh cửa thần bí, một đạo càng cao hơn cho hắn.
Ông...
Vào lúc này, tiếng vù vù vang lên, quay chân nguyên bên ngoài xung quanh thân Mục Vân, ầm vang đánh vào trong cơ thể hắn.
Mà cùng lúc đó, một tờ được Tru Tiên Đồ mở ra kia, dần dần khép lại.
Một cỗ chân nguyên bá đạo đến cực hạn, từ lúc Tru Tiên Đồ khép lại, dâng lên lộ ra.
Mà nếu so với hắn, chân nguyên xúm lại ban đầu quanh thân Mục Vân, thực sự là cực kỳ bé nhỏ.
- Mẹ nó, tiết tấu này là muốn chơi chết ta!
Mục Vân nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, nhưng hắn vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo, nhận lấy chân nguyên tản mát ra trong Tru Tiên Đồ.
Mà giờ khắc này, bao gồm chân nguyên hắn tự mình dẫn động đến quanh thân, tăng thêm trong cơ thể hắn vốn chứa chân nguyên, lại thêm chân nguyên tự nhiên tản mát ra từ Tru Tiên Đồ. Ba cỗ chân nguyên này đang không ngừng khuấy động, lăn lộn trong thân thể của hắn...
Trong nháy mắt, ba cỗ chân nguyên này khiến Mục Vân lâm vào điên cuồng.
Nhưng đồng thời, cũng khiến cho chân nguyên trong cơ thể hắn, tụ đến một mức độ khủng bố.
Còn nhiều hơn so với chân nguyên của võ giả bước vào nhục thể thất trọng Ngưng Nguyên cảnh!
Trong thất trọng, hàm lượng chân nguyên khác nhau thì bản thân thực lực của võ giả cũng sẽ chênh lệch rất xa.
Đây cũng là vì sao thất trọng Ngưng Nguyên cảnh cường đại.
- Đáng chết!
Ba cỗ chân nguyên đang không ngừng khuấy động trong cơ thể hắn, hắn phải tụ lại chân nguyên trong cơ thể, ngưng tụ gắn kết lại với nhau.
Có thể chính vì một cỗ bốc đồng này lại khiến Mục Vân thống khổ đến phát cuồng.
Vô luận là dẫn động chân nguyên thiên địa, hay chân nguyên vốn có trong kinh mạch, hoặc chân nguyên tản mát ra từ Tru Tiên Đồ, ba cỗ khí tức này không khí tức nào giống nhau.
Thời gian từng giờ từng phút biến mất, mà dần dần, trong cơ thể Mục Vân, ba cỗ chân nguyên, dần dần mất đi phương hướng chung.
- Hô...
Trọn vẹn sau một canh giờ, Mục Vân mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Mà giờ khắc này, chân nguyên trong cơ thể hắn đã hoàn toàn được thống nhất, quy về một nơi.
Mà quần áo phía sau lưng của hắn dính chặt vào thân thể, mồ hôi đã làm ướt nhẹp phía sau hắn.
- Ba cỗ khí tức chân nguyên đã tụ lại, Ngưng Nguyên cảnh!
Giờ khắc này, Mục Vân cảm nhận được sự cường đại chưa từng có trước đây.
Chân nguyên trong mỗi một đường kinh mạch trong cơ thể như muốn đầy tràn ra.
Cho dù là tùy ý vung vung lên hai tay, hắn vẫn có thể cảm nhận được, lực lượng vô cùng cường đại mạnh mẽ!
- Nhục thể thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, mới xem như võ giả chân chính đăng đường nhập thất, cho dù là kiếp trước, ta cũng chưa từng cảm nhận được loại lực lượng này, Tru Tiên Đồ, ngươi ngược lại mang đến kinh hỉ quá lớn cho ta! Bổ Thiên Kiếm Đạo, Trúc Linh Đan, Thanh Khuyết Kiếm! Võ kỹ, luyện đan, luyện khí, quả nhiên Tru Tiên Đồ là một món đồ vô cùng thần bí đến không thể hình dung.
- Điêu Á Đông, nếu ngươi đã nguyện ý trở thành đá kê chân giúp Mục Vân ta nổi tiếng, ta làm sao từ bỏ từ chối được, sau một tháng, ta sẽ tự để ngươi hiểu rõ, cái gì gọi là phế vật!
Mục Vân đã chân chính bước vào đến Ngưng Nguyên cảnh, thậm chí hắn cảm giác được chân nguyên trong cơ thể còn muốn dày đặc hơn so với võ giả Tụ Đan cảnh bát trọng.
- Mặc Dương, Tề Minh, Diệu Tiên Ngữ, xem ra một tháng thời gian này, ta cần phải tiến hành một ít đặc huấn đối với ba người các ngươi!
Mục Vân đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh thất trọng, lại một lần nữa tự tin hơn gấp trăm lần, rời khỏi phòng luyện công, bắt đầu kế hoạch của hắn.
Mà một ngày này, trong toàn bộ Bắc Vân học viện, khắp nơi đều đang truyền nhau một tin tức.
Sau một tháng, Mục Vân sẽ dẫn đầu lớp năm sơ cấp của hắn so tài với lớp cao cấp tinh anh của Điêu Á Đông về các phương diện vũ lực, luyện đan, luyện khí quyết đấu.
Chỉ là phần lớn khi mọi người nghe được tin tức này, thần sắc mọi người đều hiện vẻ chế giễu
Lớp năm sơ cấp là lớp nào? Chính là lớp rác rưởi nhất học viện.
Mà lớp của Điêu Á Đông lại là lớp ba tinh anh, đứng đầu trong toàn bộ học viện.
Hai lớp này, căn bản không thể so sánh với nhau!
Giờ phút này, trong lớp Điêu Á Đông hơn ba mươi học viên có mặt đông đủ.
- Điêu đạo sư, Mục Vân tên phế vật kia lại dám giẫm lên lớp chúng ta, để tấn thăng thành đạo sư trung cấp, quả thực là nằm mơ!
- Đúng vậy, lấy chúng ta làm đối thủ, cũng thực sự là không xem ngài để ở trong mắt!
- Điêu đạo sư, chỉ cần ngài mở miệng, chúng ta lập tức khiến tên Mục Vân kia quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chỉ là lục trọng Ngưng Mạch cảnh mà thôi, Điêu Á Vân lớp chúng ta vẫn có thể đánh hắn không nhận ra phương hướng luôn!
Việc này khiến một đám học viên trong lớp cao cấp tinh anh Điêu Á Đông dạy bảo, từng người đều lòng đầy căm phẫn.
Bị một đạo sư phế vật của lớp phế vật khiêu chiến, đối với bọn hắn là một chuyện vô cùng nhục nhã.
- An tâm chớ vội!
Điêu Á Đông đứng trên bục giảng, nhìn hơn ba mươi học viên, nói:
- Lần này, Mục Vân dám khiêu chiến lớp chúng ta, không phải là vũ nhục đối với Điêu Á Đông ta, còn là vũ nhục đối với lớp ba3 cao cấp chúng ta!
- Cho nên lần này, chúng ta nhất định phải khiến cho Mục Vân, để toàn bộ học viên học viện hiểu rõ, lớp ba cao cấp chúng ta là không thể xâm phạm!