Mạc đại sư nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mấy người có mặt ở đại sảnh, nhịn không được mở miệng nói:
- Mục lão đệ là luyện đan thiên tài qua nhiều năm lão hủ mới tìm được, không đúng, là yêu nghiệt!
- Bây giờ, lão phu chín mươi tuổi, nhưng rất buồn cười, kiến thức của mình lại không bằng một phần mười Mục lão đệ, căn bệnh kỳ quái của Tần tiểu nha đầu, lão phu không có biện pháp, Mục lão đệ có lẽ có cách chữa trị!
Mặc dù không tin, nhưng toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, người có thể làm cho Mạc Vấn đại sư tôn sùng như thế, tuyệt đối không vượt qua số lượng một bàn tay.
Người khiến Mạc đại sư kính ngưỡng, càng không có.
Mọi người nhìn dáng vẻ của Mạc đại sư không giống như nói đùa.
- Ha ha... Mạc đại sư, mặc dù ngài là luyện đan cường đại nhất sư đế quốc, ta đối với thủ đoạn luyện đan của ngài, tuyệt không hoài nghi, nhưng ngài cũng không thể chữa khỏi, Mục Vân hắn...
Đại trưởng lão cười ha ha, trong giọng nói của hắn tràn ngập mỉa mai.
Tin đồn rằng thuật luyện đan của Mạc đại sư quỷ thần khó lường, nhưng lại càng sống càng hồ đồ.
Hắn là một luyện đan sư lục tinh đều nhìn rõ được quái bệnh, Mục Vân lại có biện pháp, đánh chết hắn đều không tin!
Chỉ là giờ phút này, Mục Vân lại không quan tâm nhiều như vậy, Mạc Vấn hơi vung tay, đẩy tất cả vấn đề cho hắn, thật đúng là một lão đầu phiền phức!
- Vân nhi, ngươi...
- Nghĩa phụ, nhi tử có một ít thủ đoạn, chỉ là được hay không, nhi tử cũng không dám cam đoan!
Mục Lâm Thần nghe được lời của Mục Vân, sắc mặt của hắn vui mừng, Tần lão thái gia ngồi ở một bên khác, con mắt hắn cũng nhìn chằm chằm Mục Vân, tràn ngập chờ mong.
Hôm qua, hắn đã nhìn thấy chỗ không tầm thường của Mục Vân, hôm nay, nghe được lời này của Mục Vân, hắn càng thêm kinh ngạc.
- Vậy ta xin mời Mục thiếu gia xem một chút cho Mộng Dao đi!
Tần Thì Vũ mở miệng cười nói.
Mục Vân nhìn thấy Tần Thì Vũ cười vui vẻ, không hiểu sao phía sau lưng hắn nổi lên một trận da gà, chậm rãi đi đến trước người Tần Mộng Dao.
Không thể không nói, chỉ dựa vào dáng người, Tần Mộng Dao tuyệt đối là mỹ nữ trong mỹ nữ.
Chỉ là Mục Vân suy nghĩ một chút, mỹ nữ như thế lại bị trời cho sống không quá hai mươi tuổi, trong lòng hắn cảm thấy tiếc hận.
Mục Vân đặt ngón tay chạm vào mạch đập của Tần Mộng Dao, lập tức cảm thấy một tia mềm mại, da thịt mịn như tuyết, đại khái chính là lời miêu tả một mỹ nhân như Tần Mộng Dao!
Thình thịch...
Chỉ sau một khắc, Mục Vân đã cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo cường đại, càn quét toàn thân hắn.
Lạnh!
Một ý niệm nháy mắt dâng lên trong đầu của Mục Vân.
Đinh!
Một tiếng vang lên, trong đầu Mục Vân, Tru Tiên đồ ầm vang mở ra.
Sau một khắc, trong đầu Mục Vân, một đạo hư ảnh toàn thân đều là băng, bỗng nhiên xuất hiện.
- Thần Phách của Băng Hoàng!
Mục Vân ngây ngốc tại chỗ!
Trách không được, trong cơ thể Tần Mộng Dao quanh năm lạnh lẽo, thì ra là Băng Hoàng Thần Phách.
Băng Hoàng Thần Phách, những người khác không biết nó là cái gì, nhưng là Mục Vân lại biết rất rõ.
Cho dù võ giả ở ngàn vạn đại thế giới ngoài kia, võ giả trong cơ thể có thể có Băng Hoàng Thần Phách, cũng cực hiếm thấy, trong một tỷ người chưa chắc có một người.
Băng Hoàng, chính là căn nguyên của thái cổ thần thú Phượng Hoàng nhất tộc, cường đại cỡ nào!
Tần Mộng Dao có thể dùng chân nguyên trong cơ thể ngăn chặn hàn khí do Băng Hoàng Thần Phách tỏa ra mấy năm, quả thực là không thể tưởng tượng!
- Thế nào?
Mọi người nhìn Mục Vân đã được một lúc, sắc mặt bọn hắn chợt thay đổi, Tần Thì Vũ vội vàng hỏi.
Đến cùng Mục Vân có được hay không, hắn cũng không biết.
Nếu không phải Mạc đại sư, hắn căn bản sẽ không ôm bất cứ hi vọng nào với Mục Vân!
- Mặc dù lợi hại, nhưng cũng không phải không có biện pháp!
Im lặng một lát, Mục Vân mở miệng nói.
Có biện pháp!
Mục Lâm Thần nghe được lời của Mục Vân, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười.
Trong lòng Mạc đại sư thì không ngừng tán thưởng Mục Vân.
Từ khi nhìn thấy Mục Vân, Mạc đại sư đã phát hiện Mục Vân có chỗ hơn người.
Hàn độc trong cơ thể Tần Mộng Dao rất kỳ quái, hắn đúng là không có biện pháp.
Cũng không biết vì sao, hắn chính là cảm giác Mục Vân sẽ có biện pháp.
- Ngươi thật sự có biện pháp?
Tần Thì Vũ vẫn y như cũ có chút khó có thể tin, vội đứng lên, lôi kéo Mục Vân.
- Tự nhiên! Không đến một tháng, ta có thể chữa khỏi hàn độc trên người Tần tiểu thư, mà, sẽ còn trả lại cho Tần gia ngươi một thiên tài!
Lời này của Mục Vân cũng không phải nói bậy.
Băng Hoàng Thần Phách, thiên tài ngàn năm mới có thể nhìn thấy, tương lai của Tần Mộng Dao nhất định là thanh danh hiển hách toàn bộ Thiên Vận đại lục.
- Nhưng, ta cần chuẩn bị một ít dược liệu!
- Không có vấn đề!
Lời của Mục Vân còn chưa nói hết, Tần Thì Vũ lập tức đáp:
- Dược liệu sẽ do Tần gia ta tìm kiếm, đều không phải vấn đề, cho dù là táng gia bại sản, lão phu cũng không tiếc!
- Gia gia...
- Dược liệu ta cần chính là Bích Ngọc Linh Quả, Thanh Ngọc Thảo, Lưu Vũ Quả Căn, Huyết Dương Bính Hoa, bốn loại dược liệu này là chủ dược, về phần các dược liệu phụ khác, ta có thể nghĩ biện pháp tìm vài thứ thay thế, nhưng bốn vị thuốc này lại ắt không thể thiếu!
Mục Vân mở miệng nói.
Chỉ là lời Mục Vân rơi xuống, toàn bộ đại sảnh lại rơi vào yên tĩnh.
Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm hắn.
- Thế nào? Không tìm được bốn loại dược liệu này sao? Nếu như góp không đến, vậy...
- Được, nhất định tìm được!
Tần Thì Vũ tỉnh táo lại, lập tức đáp:
- Những dược liệu này, ta sẽ sai người đi tìm rồi đưa tới, lập tức đưa tới!
Tần Thì Vũ nói, đã nhịn không được, lập tức xông ra khỏi đại sảnh.
- Có cần gấp như vậy không...?
Mục Vân ngẩn người.
- Chuyện kia... Mục huynh đệ...
Mạc đại sư nhìn Mục Vân, do dự nói:
- Ngươi thật xác định, bốn loại dược liệu này làm chủ dược, có thể khống chế hàn độc trong cơ thể Tần Mộng Dao?
- Thế nào?
- Không có gì, không có gì!
Mạc đại sư lắc đầu.
Sở dĩ hắn kinh ngạc, cũng không phải vì Bích Ngọc Linh Quả, Thanh Ngọc Thảo, Lưu Vũ Quả Căn, Huyết Dương Bính Hoa bốn loại dược liệu này quá trân quý, mà vì bốn loại dược liệu này thực sự là rất phổ biến ở Nam Vân Đế Quốc, nếu so sánh thì chỉ có Tử Ngọc Quả hơi đắt một chút.
Hàn khí kỳ lạ trong cơ thể Tần Mộng Dao, hắn suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra cách trị.
Nhưng Mục Vân chỉ dùng bốn loại dược liệu này làm chủ dược, đã có thể chữa được hàn khí trong cơ thể Tần Mộng Dao, có khả năng sao?
Trong lòng Mạc Vấn cũng không ngừng hồi hộp.
Vào lúc ban đêm, Tần lão thái gia đã cho ngươi mang tới bốn loại dược liệu này.
Tới tận bốn chiếc xe ngựa dược liệu được chuẩn bị, kém chút khiến con ngươi của Mục Vân rớt xuống đất.
Đùa cái gì vậy?
Kiếp trước xem như ở ngàn vạn đại thế giới, Bích Ngọc Linh Quả, Thanh Ngọc Thảo, Lưu Vũ Quả Căn, Huyết Dương Bính Hoa đều cực kỳ hiếm thấy, chẳng lẽ ở trong ba ngàn tiểu thế giới này, bọn chúng lại nhiều như vậy sao?
Không đến đêm trăng tròn, hàn độc trong cơ thể Tần Mộng Dao sẽ phát tác.
Hôm nay, chính là đêm trăng tròn.
Chương 22 Thông tin kinh ngạc
Mục Vân đến cùng thật có biện pháp hay phô trương thanh thế, tối nay mọi người sẽ biết.
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão và thuộc hạ của bọn hắn, đều chờ đợi bên ngoài viện lạc Mục Vân, bọn hắn lại muốn nhìn một chút, Mục Vân có thể có thủ đoạn gì!
Lúc đầu, Mạc đại sư muốn quan sát một chút thủ đoạn của Mục Vân, nhưng Mục Vân lại không lưu tình chút nào đuổi hắn ra ngoài.
Mục Vân ở trong tiểu viện, đổ đầy nước sạch vào thùng tắm rửa, phía dưới thùng gỗ, có ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Nước trong thùng gỗ sôi lên ùng ục ùng ục.
Mục Vân đứng trước thùng gỗ, hai tay cầm đủ loại dược liệu.
Một bên khác, Tần Mộng Dao không rõ hắn đang làm gì.
Vốn dĩ theo nàng Mục Vân là muốn dùng bốn loại dược liệu chủ yếu này luyện chế đan dược, không nghĩ tới, lại là thuốc tắm!
Chỉ là, luận dược tính, đan dược tuyệt đối tốt hơn so với thuốc tắm.
Trước đó, nàng đã phục dụng không ít đan dược, đều không có bất kỳ hiệu quả nào, thuốc tắm của Mục Vân thật sự có tác dụng sao?
Trong lòng Mục Vân lại không quan tâm những chuyện này.
Mặc dù hôm qua hắn đồng ý hôn ước nghĩa phụ đưa ra, nhưng đó cũng không có nghĩa hắn nguyện ý cưới nữ nhân trước mắt này.
Sở dĩ Tần gia lựa chọn Tần Mộng Dao đính hôn với hắn, chủ yếu vì Tần Mộng Dao không còn sống lâu nữa.
Nếu như hắn chữa khỏi cho Tần Mộng Dao, nếu thuận nước đẩy thuyền đẩy vụ hôn nhân này, Tần gia tất nhiên sẽ đáp ứng, mà Tần Mộng Dao cũng phải chấp nhận, vì chuyện này đối với Tần gia cũng là một phần ân tình lớn, quan hệ giữa Tần gia và Mục gia tất nhiên sẽ càng tốt hơn so với trước đó.
- Đi vào đi!
Hắn thấy nước trong thùng đã sôi lên, dần dần đổi màu, hắn nhẹ gật đầu, nói với Tần Mộng Dao đứng ở sau lưng mình.
- Ừm, được!
- Chờ một chút!
Mục Vân nhìn thấy Tần Mộng Dao muốn bước vào trong thùng nước, đột nhiên chặn lại nói:
- Tắm thuốc, phải ngấm vào thân thể ngcôươi, nên mau cởi hết quần áo ra!
- Cái gì?
Tần Mộng Dao nghe được lời của Mục Vân, hai tai nàng đỏ bừng.
Vốn nàng đồng ý để Mục Vân trị bệnh, đã là quyết định gian nan nhất của nàng.
Hiện tại, Mục Vân còn bảo nàng cởi ra toàn bộ.
- Ngươi...
- Ngươi cái gì ngươi! Xin nhờ, Tần đại tiểu thư, ta cũng không phải ham mê sắc đẹp của cô, chỉ là muốn chữa khỏi cho cô, hôn ước giữa hai người chúng ta cũng có thể giải trừ, quan hệ hai nhà cũng sẽ không vì vậy mà rạn nứt, nếu không thì ta nào rảnh rỗi làm mấy chuyện này!
- Ngươi... Được, Mục Vân, ta mặc kệ trước kia ngươi là giả ngốc hay ngốc thật, nếu ngươi không trị hết cho ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Tần Mộng Dao nhìn thấy dáng vẻ Mục Vân chẳng hề để ý, thở phì phò nói.
Từ khi mười tuổi cho đến bây giờ, đến đêm trăng tròn, hàn độc trong cơ thể nàng sẽ phát tác.
Chín năm thống khổ, cho dù nàng cố gắng chống đỡ, nhưng đáy lòng nàng cũng đã sắp sụp đổ.
Cho nên, khi nàng nghe được Mục Vân có biện pháp, nàng mới nguyện ý thử một chút, cho dù là có một tia hi vọng, nàng cũng không muốn từ bỏ.
- Ngươi có thể xoay người ra chỗ khác hay không...?
- Không thể!
Mục Vân rất thẳng thắn nói:
- Hiện tại, ta là thầy thuốc, cô là bệnh nhân, cô nhất định phải nghe theo lời ta nói, nếu không thì, xảy ra sai sót, không trách được ta!
Không nghĩ tới Mục Vân cư nhiên lại cường ngạnh như thế, Tần Mộng Dao mím môi một cái.
Nàng lập tức bước vào thùng nước, ngồi xổm người xuống, chậm rãi cởi ra quần áo trên người.
Chỉ là, một màn này khiến Mục Vân kém chút sặc máu
Bộ váy mặc trên người Tần Mộng Dao, nhưng giờ phút này, bộ váy dài kia đã bị nước thuốc thấm vào, dán chặt vào thân thể nàng, lộ ra dáng người hoàn mỹ của nàng.
Thân thể ướt! Dán chặt vào! Rất quyến rũ!
Tần Mộng Dao nuốt nước miếng ùng ục một cái, thân thể nàng ẩn trong thùng thuốc, từng kiện quần áo dần dần bị trút bỏ.
- Khăn che mặt cũng phải hái xuống!
- Ngươi...
Tần Mộng Dao nhìn thấy bộ dáng vô sỉ kia của Mục Vân, nàng muốn nhảy ra, một bàn tay chụp chết gia hỏa này.
Nhưng ngẫm lại trên người mình cũng không có một bộ y phục, cuối cùng Tần Mộng Dao nhịn xuống tức giận trong lòng.
Cởi đều đã cởi, cũng chỉ thêm một món!
Tần Mộng Dao chậm rãi lấy xuống khăn che mặt, cuối cùng, gương mặt của nàng hoàn toàn hiện ra ở trước mắt Mục Vân.
Sau một khắc, hắn đứng ngốc ngay tại chỗ.
Mặt trái xoan đỏ ửng, tiên tư xanh ngọc, trong sáng như trăng thu, hai gò má hơi ửng đỏ, hai mắt nàng lộ ra một vòng ngượng ngùng.
Cho dù Mục Vân kiếp trước thân là Tiên Vương, thấy qua vô số mỹ nữ, nhưng cũng không nhịn được, trái tim đập thình thịch.
Đẹp, thực sự quá đẹp!
- Nhìn đủ chưa?
Tần Mộng Dao nhìn thấy ánh mắt Mục Vân chằm chằm nhìn mình, trong lòng nàng càng thêm ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên nàng không có một vật che thân đứng trước mặt một nam tử, mặc dù thân thể nàng đang chìm trong thùng thuốc, nhưng chỉ dựa vào những dược liệu kia, căn bản không có cách che khuất được thân thể nàng.
Chỉ cần Mục Vân hơi cúi đầu có thể nhìn thấy tình cảnh trong thùng nước thuốc.
- Vẫn chưa đủ!
Mục Vân rất vô sỉ nói:
- Khuôn mặt đẹp như vậy, mỗi ngày dùng miếng vải che kín, thật sự lãng phí, lãng phí!
Mục Vân nói, lại tiến thêm một bước đi đến trước thùng gỗ.
- Ngươi làm gì?
- Làm gì? Chữa bệnh, đại tiểu thư!
Mục Vân im lặng nói:
- Cô không có phát hiện, thuốc trong thùng nước đang sôi ùng ục, cuồn cuộn bọt khí, cô ở bên trong, lại không có một chút cảm giác nào sao?
Đúng!
Tần Mộng Dao ngẩn ngơ!
Vừa rồi vì nàng quá ngượng ngùng, nên căn bản không có chú ý tới điểm ấy.
Nước thuốc trong thùng nước đều đã sôi trào lên, nhưng nàng lại ngay cả một chút cảm giác đều không có, quá kỳ quái!
- Tiếp theo, cô không cần nói, cứ dựa theo ta nói mà làm!
Mục Vân không để ý tới Tần Mộng Dao đang kinh ngạc, đứng trước thùng gỗ, cầm trong tay các loại dược liệu.
- Hiện tại, ta bắt đầu thêm dược liệu, nếu như cô cảm giác được cơ thể nóng lên, thì nói cho ta ngay!
Mục Vân nói xong, hắn cầm các loại dược liệu trên tay ném về phía thùng gỗ.
Chỉ là dần dần, Tần Mộng Dao phát hiện, Mục Vân nhìn như thêm thuốc lung tung, nhưng hình như có ẩn một ít quy tắc, đến mức đó là quy tắc gì, nàng cũng không rõ.
Mà lại, cứ cách một đoạn thời gian, Mục Vân sẽ cho hai tay vào trong thùng.
Nước nóng sôi trào, không hề ảnh hưởng Tần Mộng Dao, thế nhưng nàng tỉ mỉ phát hiện, mỗi một lần hai tay Mục Vân cho vào trong thùng thuốc đều là không rên một tiếng, nhưng khi hắn lấy tay ra, hai tay hắn đỏ bừng, trên trán hắn sớm đã chảy đầy mồ hôi.
- Nóng!
Trọn vẹn qua nửa canh giờ, Tần Mộng Dao mới cảm giác được nước trong thùng bắt đầu hơi nóng lên.
- Hô...
Mục Vân thở ra một hơi, đấm đấm cái eo.
Khí tức hàn băng của Băng Hoàng Thần Phách, quả nhiên là cường đại, nửa canh giờ, hắn không biết thêm bao nhiêu dược liệu, thay thế bao nhiêu lần, chỉ mới khiến cho Tần Mộng Dao cảm giác được cái nóng.
Chỉ là đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi!
- Hiện tại bắt đầu, đến khi trăng sáng đầy trời, cũng sẽ không thay đổi, nhưng đến thời điểm trăng sáng đầy trời, hàn độc trong cơ thể cô sẽ hoàn toàn bộc phát, nhưng ngươi ghi nhớ, lần này, cô không cần vận dụng chân nguyên chống cự.
Chương 23 Lấy tay của ngươi ra
Nghe được lời này, Tần Mộng Dao quả thật có chút kinh ngạc.
Hàn độc trong cơ thể nàng sẽ bộc phát mạnh nhất vào thời điểm trăng sáng đầy trời, ngay cả gia gia cũng không biết, Mục Vân làm sao lại nhìn ra!
Mục Vân chân thành nói:
- Việc cô cần làm chính là tập trung cảm nhận, cảm nhận nơi phát ra hàn khí trong đan điền của cô, thử dùng chân nguyên của cô dung nhập vào trong đó, trong lúc đó, cô có thể sẽ cảm thấy rất thống khổ, ta cũng không thể giúp cô, chỉ khi nào thành công, hàn độc của cô sẽ hoàn toàn biến mất, mấy lời lung tung như hai mươi tuổi nhất định chết, cũng đều sẽ tan thành mây khói!
- Ừm!
Tần Mộng Dao nhẹ gật đầu, mỉm cười.
Chẳng biết tại sao, trong một thời gian ngắn ngủi, nàng phát hiện, Mục Vân hoàn toàn khác với mấy lời đồn đãi trước đó ở Bắc Vân thành.
Dần dần, trăng sáng dâng lên, Tần Mộng Dao ngồi ngay ngắn ở trong thùng thuốc, sắc mặt nàng có vẻ hơi khẩn trương.
- Ừm hừ...
Một tiếng kêu rên vang lên, Tần Mộng Dao nhướng mày.
Đến rồi!
Mục Vân biết, hàn độc chân chính đã bắt đầu phát tác!
Kỳ thật cái gọi là hàn độc, chính là Băng Hoàng Thần Phách tỏa ra uy lực quá mức cường đại, tản mát ra hàn khí mà thôi.
Vì sao trong cơ thể Tần Mộng Dao lại có Băng Hoàng Thần Phách, Mục Vân không biết, nhưng chỗ cường đại và kinh khủng của Băng Hoàng Thần Phách, hắn lại hiểu rất rõ.
Dùng cảnh giới bây giờ của Tần Mộng Dao, nàng căn bản không thể nào chống cự.
Trong thuốc tắm hắn phối liệu, cũng chỉ có thể ngăn cản Băng Hoàng Thần Phách trong cơ thể Tần Mộng Dao phát ra hàn khí.
Nhưng, nếu như nàng không thể hoàn toàn dung hợp với Băng Hoàng Thần Phách, như vậy hàn độc trong người nàng vẫn như cũ sẽ tái phát.
Chỉ có hoàn toàn dung hợp với Băng Hoàng Thần Phách, nàng mới có thể chân chính nắm giữ uy lực thần phách, dần dần nhận ra được năng lực thần phách.
Đây cũng là biện pháp duy nhất có thể giải quyết triệt để hàn độc trong cơ thể Tần Mộng Dao.
- Cố gắng chống đỡ!
Mục Vân nhìn thấy sắc mặt nàng càng ngày càng thống khổ, nhịn không được quát.
Chỉ là dần dần, nước thuốc đang sôi trào bắt đầu yên tĩnh lại, dung nhan tuyệt mỹ của Tần Mộng Dao cũng càng ngày càng tái nhợt.
Giờ phút này, Tần Mộng Dao cảm thấy thân thể mình vô cùng lạnh, nàng như đi vào một vùng thế giới băng tuyết, từ trên trời đến mặt đất toàn bộ là tuyết trắng phủ trắng xóa.
Khí lạnh vô biên vô hạn, xâm nhập vào thân thể của nàng.
Đối mặt với khí tức lạnh lẽo này, nàng chỉ muốn ngủ thật say, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không tiếp tục quản.
Rét lạnh, làm cho ý chí của nàng dần hao mòn, khiến nàng muốn bỏ cuộc!
Chỉ là, đột nhiên, đang lúc Tần Mộng Dao chuẩn bị từ bỏ tất cả, một bàn tay xuất hiện ở trước mặt nàng.
Bàn tay kia kéo nàng dậy khi nàng rơi xuống, sưởi ấm trái tim của nàng cứ như vậy khiến nàng dần dần khôi phục ý chí.
Cho đến lúc này, Tần Mộng Dao giật mình tỉnh lại, nhìn thấy hư ảnh một con chim băng trước mắt, trong cơ thể nó bộc phát ra một cỗ đấu chí mãnh liệt!
- Ngươi quấy nhiễu ta chín năm, hiện tại, ngươi nên thần phục đi!
Nhìn hư ảnh to lớn kia, Tần Mộng Dao chỉ cảm thấy bên trong thân thể nó bộc phát ra sức chiến đấu vô tận.
Mà bàn tay như ẩn như hiện kia, từ đầu đến cuối cho nàng thêm lực lượng, để nàng đối mặt với hư ảnh kia, không chút nào e ngại!
Ông...
Ngay vào giờ phút này, âm thanh vù vù vang lên.
Tần Mộng Dao cảm giác được, trong đan điền chính mình như có cái gì muốn phá vỡ ra, trong chớp mắt, khí tức lạnh lẽo tràn ngập toàn thân nàng.
Nhưng lần này, khí tức lạnh lẽo kia lại khiến nàng cảm thấy sung sướng, sảng khoái.
Hàn độc, đối với nàng đã không còn là hàn độc, mà là lực lượng!
- Hô...
Tần Mộng Dao thở ra một hơi thật dài, cảm thấy rất thoải mái, từ trong mê mang, nàng mở ra hai mắt.
Ròng rã chín năm, nàng chưa bao giờ có cảm giác giống như hôm nay, thật sự có một loại cảm giác như chết đi sống lại.
- A...
Chỉ là, Tần Mộng Dao vừa mới mở ra hai mắt, lại đột nhiên hét thảm một tiếng.
- Ngươi làm gì vậy?
Khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay của Mục Vân đang cầm thật chặt phần trên của nàng, nàng nổi giận hỏi.
Không nói hai lời, nàng vung lên một quyền, đánh về phía cánh mũi của Mục Vân.
Vốn dĩ, một quyền này Mục Vân có thể tránh thoát đi, nhưng giờ phút này, hắn căn bản không cách nào tránh né.
Một tiếng ‘binh’ vang lên, hai hàng máu mũi chảy ra, chỉ là cánh tay của Mục Vân vẫn y như cũ cầm thật chặt, không có buông ra.
Cũng không phải hắn không muốn buông ra, mà hắn căn bản không buông ra được.
Hắn nhìn thấy Tần Mộng Dao lâm vào mê mang, mới dự định dùng lực lượng bản thân, đưa vào trong cơ thể nàng từ tim.
Nhưng khi lực lượng này được đưa vào, Tần Mộng Dao triệt để dung hợp với Băng Hoàng Thần Phách trong nháy mắt, hàn khí bên ngoài lại đóng chặt bàn tay hắn vào ngực nàng.
- Ngươi làm gì?
Hai hàng máu mũi chảy ra, Mục Vân im lặng nói:
- Không phải ta, cô đã chết rồi, đại tiểu thư, cô rõ ràng lấy oán trả ơn!
Tần Mộng Dao nghe được Mục Vân, liên tưởng đến vừa rồi có một cánh tay xuất hiện truyền thêm lực lượng cho mình, cùng với nhiệt độ chỗ trái tim truyền đến, nàng dần dần hiểu rõ.
- Tên biến thái, vậy ngươi còn không tranh thủ thời gian lấy ra!
Tần Mộng Dao biết mình trách oan Mục Vân, cáu giận nói.
- Ta rất muốn lấy ra, nhưng cô không để ta lấy ra!
Mục Vân khóc không ra nước mắt.
Thần phách trong cơ thể Tần Mộng Dao tản mát ra hàn khí, khiến bàn tay hắn dính bám vào ngực nàng, dựa cào cảnh giới Tráng Tức Thối Thể tứ trọng bây giờ của Mục Vân, căn bản không thể tránh được nó.
- Ta... Ta vừa mới khống chế cỗ lực lượng này, cũng chưa thuần thục, ngươi chờ một chút!
Tần Mộng Dao lúng túng nói.
Lực lượng của Băng Hoàng Thần Phách rất mạnh mẽ, Tần Mộng Dao còn là lần thứ nhất điều khiển, dựa vào cảnh giới hiện tại của nàng, đúng là khó mà điều khiển.
- Tay của ngươi có thể thành thật một chút hay không, đừng lộn xộn!
- Ai da, ngươi làm ta đau!
- Ngươi, tên biến thái này, lộn xộn nữa, ta sẽ đóng băng cả người ngươi!
...
Thời gian một đêm, chậm rãi trôi qua, chân trời dần dần lộ ra một tia nắng.
Đi qua một đêm ‘Phấn chiến’, cuối cùng Tần Mộng Dao cũng có thu hoạch nhỏ, có thể khống chế hàn khí trong cơ thể, tháo ra được bàn tay của Mục Vân từ ngực mình.
Chỉ là thời gian một đêm này, đối với Mục Vân là đau nhức, cũng là vui vẻ!
Sáng sớm, hai người mở ra cửa viện, đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt kinh ngạc đến ngây người.
Vốn cho là, thời gian một đêm, đám người chờ bên ngoài đã giải tán.
Nhìn ngoài cửa viện, chen chúc một đám người lớn, Mục Vân mới biết được, hắn dã nghĩ sai!
Một đêm ngủ không ngon, Tần Mộng Dao và Mục Vân, giờ phút này hai người nhìn có chút tiều tụy.
Bị một đám người nhìn chằm chằm, nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, thần sắc Tần Mộng Dao càng lộ ra một tia khó xử.
Chỉ là thần sắc này, rơi vào trong mắt mọi người, lại là bị hiểu thành chuyện khác!
Mục Vân, thất bại rồi?
- Dao nhi... Thế nào?
Tần Thì Vũ nhìn thấy thần sắc tôn nữ tiều tụy, thở dài nói:
- Không thành công cũng không sao, cũng không phải lần đầu tiên...
Chương 24 Phế Bỏ Huynh Đệ Ngươi
- Ha ha... Ta biết mà, Mục Vân tên tiểu hỗn trướng này làm sao có thể giải quyết vấn đề mà Mạc đại sư đều không giải quyết được, cố làm ra vẻ, còn cần cái gì Bích Ngọc Linh Quả những dược liệu đường phố thối nát này, làm sao có thể chữa khỏi hàn độc kỳ quái trong cơ thể Tần tiểu thư?
Đại trưởng lão cười ha ha một tiếng, nhịn không được khoa tay múa chân lên.
Hắn chờ đợi ở đây một đêm, chính là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu mặt của Mục Vân.
Vốn, hắn thấy Mục Vân thay đổi, từ phế vật biến thành thiên tài.
Hiện tại xem ra, hoàn toàn là do hắn suy nghĩ nhiều.
Phế vật, chính là phế vật, Mục Vân chẳng qua ỷ vào chút ít thông minh, lừa gạt Mạc đại sư mà thôi!
Nhị trưởng lão cười xấu xa, tiếp lời:
- Mạc đại sư, ta nhìn thấy, lần này, ngài đã nhìn lầm người, đầu của Mục Vân đại tiểu tiện có vấn đề, nếu hắn có thể thành công, lão phu nguyện ý sủa!
- Gia gia, các ngươi hiểu lầm, Mục Vân hắn... Hắn đã giúp ta giải quyết được hàn độc trong cơ thể, hiện tại ta đã không có việc gì, mà lại, có thể sắp đột phá!
- Cái gì!
Nghe được lời này, mọi người ở nơi đây đều bị làm cho kinh ngạc.
Đã chữa hết rồi?
Thật thành công rồi?
Vấn đề ngay cả Mạc đại sư đều không thể giải quyết, Mục Vân lại có thể giải quyết.
Tần Thì Vũ kích động nói:
- Tốt, tốt, Mục tộc trưởng, ngươi chính là có đứa con trai tốt, Bắc Vân thành nói Mục thiếu gia là phế vật, ta thấy chính là bọn hắn mắt bị mù mới đúng!
- Ha ha... Tần lão thái gia, đi, vào đại sảnh trò chuyện!
Mục Lâm Thần cũng hưng phấn không ngậm được miệng.
Gia tộc vì hắn sủng ái Mục Vân, mọi người đã tỏ ra rất bất mãn với hắn.
Nhưng hai ngày này, những chuyện mà Mục Vân làm thực sự khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ.
Mặc dù hắn không rõ Mục Vân đến cùng là trước kia vẫn luôn giấu tài năng hay nguyên nhân khác, nhưng Mục Vân thay đổi, khiến hắn, người làm nghĩa phụ này, rất là vui vẻ!
- Chậm đã!
Chỉ là, vào giờ phút này, Mục Vân lại đột nhiên mở miệng.
Nhìn cả đám sắp rời khỏi, Mục Vân đột nhiên mở miệng nói:
- Phụ thân, Tần lão thái gia, chẳng lẽ vừa rồi các ngươi không nghe thấy có người nói sao?
- Có người nói?
Nghe được lời này của Mục Vân, thân thể nhị trưởng lão lắc một cái.
- Ta đúng là có nghe được, vừa rồi có người nói, nếu ta trị khỏi cho Tần tiểu thư thì hắn sẽ sủa, có phải không, Nhị trưởng lão?
Mục Vân vừa dứt lời, một đôi mắt lại giống như chim ưng nhìn chằm chằm nhị trưởng lão.
- Vân nhi, không được càn rỡ!
Mục Lâm Thần biết, nếu hắn không ngăn, Mục Vân thật có khả năng để nhị trưởng lão sủa. Dù sao cũng có Mạc đại sư ở đây, Mạc đại sư thể hiện rõ sẽ che chở Mục Vân, nhị trưởng lão căn bản không dám phản kháng.
- Được rồi, một ít người nói chuyện giống như đánh rắm, ta cũng lười nghe, phụ thân, trong học viện còn có chút chuyện cần ta xử lý, ta đi học viện trước!
Mục Vân bắt chuyện qua, nhanh như chớp đã không thấy đâu nữa.
Nếu như thật để nhị trưởng lão sủa, chỉ sợ toàn bộ Mục gia đều lộn xộn.
Nhìn thấy Mục Vân rời khỏi, Mục Lâm Thần cười khổ một trận.
Mà nhị trưởng lão ở bên cạnh thì sắc mặt khó coi giống như màu gan heo.
Không ngờ hai ngày trước Mục Vân đổi tính, đêm qua lại chữa khỏi cho Tần Mộng Dao.
Sao tên phế vật này lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, ngay cả Mục Nguyên cũng không phải là đối thủ.
- Nhị trưởng lão!
Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh âm trầm.
- Nhị trưởng lão, tiểu tử Mục Vân này đột nhiên biến thành cường thế như vậy, tương lai nhất định là uy hiếp lớn nhất cho bọn Mục Lang và Mục Nguyên, nhất định phải trừ sớm cho thống khoái!
Đại trưởng lão âm trầm nói.
- Ta đương nhiên hiểu rõ, chỉ là việc này cần phải mưu đồ kỹ càng!
Ánh mắt nhị trưởng lão giống như rắn độc, nhìn chằm chằm hướng Mục Vân rời khỏi, nói:
- Ở trong Bắc Vân thành không dễ động thủ, cần vận dụng chút quyền lợi mới được!
Hai vị trưởng lão nhìn nhau, ý đò trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Chữa khỏi Tần Mộng Dao, tâm tình Mục Vân thật tốt, mà bây giờ đến nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh, đêm qua dưới ảnh hưởng từ Băng Hoàng Thần Phách của Tần Mộng Dao, Mục Vân kinh ngạc phát hiện, trong cơ thể hắn lại bắt đầu sinh ra một tia khí kình. Nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, chính là trong thân thể, trong kinh mạch sinh ra khí kình.
Cái gọi là khí kình, chính là lấy nhu thắng cương, năm lượng phát ngàn cân.
Khí kình cường đại, so với lực lượng nhục thân lại càng thêm huyền diệu.
Chỉ là Mục Vân cũng hiểu rõ, bây giờ thân thể của hắn chỉ vừa được Thối Cốt Đan cải tạo, đề thăng quá nhanh, ngược lại sẽ lưu lại bệnh căn.
Bắc Vân học viện!
Dĩ vãng, mỗi lần Mục Vân bước vào trong Bắc Vân học viện, trong lòng đều sẽ sinh ra cảm xúc chống cự.
Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, bước chân nhẹ nhõm, Mục Vân thoải mái nhàn nhã đi dạo ở trong học viện.
Phanh...
Phía trước, trong một khu rừng nhỏ có mấy thân ảnh chen chúc với nhau.
Một thiếu niên mặc phục sức hoa lệ, vung một quyền lên, nện ở trên mặt một thiếu niên khác nửa quỳ dưới đất.
Thiếu niên quỳ trên mặt đất mặc một bô áo gai, bộ dáng cũng coi như thanh tú, chỉ là giờ phút này gương mặt sưng lên, lại làm cho người khác không dám lấy lòng. Bắc Vân học viện, mặc dù là học viện do hoàng thất thiết lập tại Bắc Vân thành, thế nhưng trong đó có cả tử đệ gia tộc và tử đệ hàn môn, giữa lẫn nhau cũng có chút học sinh ẩu đả.
Ngẫm lại địa vị bây giờ của mình, Mục Vân chuẩn bị đi vòng qua.
Tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ, hắn thực sự là lười quản.
- Phi! Tề Minh, phụ thân ngươi là ma bài bạc, mẹ ngươi là kỹ nữ, tiểu tử ngươi chính là dân đen hạ tiện nhất, ghi nhớ, sau này có gặp lão tử thì cút cho thật xa ra!
Tề Minh?
Nghe được cái tên này, Mục Vân ngẩn người.
- Móa, học sinh của ta!
Cần thận tìm tòi ký ức, Mục Vân nhịn không được nói một câu thô tục.
Tề Minh là học sinh trong ban cấp của hắn, xuất thân bần hàn, bằng vào thực lực bản thân thi vào Bắc Vân học viện. Trong ấn tượng của Mục Vân, tiểu tử này từ trước đến nay rất phúc hậu, sao lại chọc những người này?
- Điêu Doãn, ngươi không nên quá phận!
Tề Minh bị mấy người đè xuống đất, hung ác nói:
- Có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu, cùng ta đánh một trận!
- Đơn đả độc đấu? Ha ha...
Nghe thấy Tề Minh nói vậy, Điêu Doãn cười ha ha nói:
- Tề Minh, ta thấy ngươi thật sự quá ngốc, đạo sư Mục Vân của các ngươi là kẻ ngu, những học sinh các ngươi cũng đều bị hắn dạy ngốc, lão tử có người, sao phải đơn đả độc đấu với nguơi?
Mẹ nó!
Nghe được câu này, trong lòng Mục Vân lập tức không vui!
Đánh học sinh của ta, còn mắng ta, Điêu Doãn này quả thực là chán sống rồi!
- Dừng tay!
Nhìn thấy Điêu Doãn còn muốn động thủ, Mục Vân đi đến bên rừng cây nhỏ, nhìn bọn người Điêu Doãn.
- Trong trường học nghiêm cấm tư đấu, Điêu Doãn, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Nghe thấy có người lên tiếng, thân thể Điêu Doãn run lên, thế nhưng khi hắn xoay người nhìn thấy Mục Vân thì lại cười lợi hại hơn.
- Mục đạo sư?
Mà đổi thành một bên, Tề Minh cũng không ngờ, Mục Vân lại xuất hiện ở đây.
Chương 25 Lớp học của ta ta làm chủ (1)
Dĩ vãng hắn cũng không phải không bị những người khác khi dễ, thế nhưng mỗi lần Mục Vân nhìn thấy đều chỉ sợ tránh không kịp, mà lần này, Mục Vân lại lao đến, thực sự làm cho hắn khó tin.
- Ta tưởng rằng ai đây, thì ra là Mục đại ngốc tử!
Điêu Doãn cắt một tiếng, khoát tay nói:
- Đại ngốc tử, thấy ngươi là người Mục gia, ta không đánh ngươi, cút đi!
Điêu Doãn cũng biết, thân phận Mục Vân này là con tư sinh, ở Mục gia ngay cả hạ nhân cũng không bằng. Trong mắt hắn, Mục Vân còn không phiền phức bằng gốc cây phía trước!
Chỉ là, kiếp trước thân là Chí Tôn Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, đối mặt với câu nói này, trong lòng Mục Vân sớm đã bị lửa giận thiêu đốt.
- Cút?
Mục Vân cười lạnh nói:
- Điêu Doãn, không coi ai ra gì, khi nhục đồng học, dám can đảm quở trách đạo sư, dựa theo quy tắc học viện, hiện tại, Mục đạo sư ta sẽ giáo dục ngươi một chút!
Không biết hiện tại Mục Vân nổi điên cái gì, Tề Minh bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
Trước đó, Mục Vân ngẫu nhiên cũng quản một chút ẩu đấu giữa các học sinh, thế nhưng sau khi bị những học sinh kia giáo dục, Mục Vân đã dần trở nên trung thực.
Không biết bây giờ, tại sao hắn lại nhảy ra!
Vị Mục đạo sư này thực sự là một kẻ đáng thương, tại toàn bộ Bắc Vân thành cũng coi là đại danh đỉnh đỉnh.
Chỉ là đại danh này không dễ nghe thôi!
- Ha ha...
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Điêu Doãn cười đến mức ôm bụng.
- Mục đại ngốc tử, hôm nay đầu ngươi không có vấn đề gì chứ?
Điêu Doãn chỉ vào Mục Vân, khinh thường nói:
- Cái đồ phế vật như ngươi, ta gọi ngươi một tiếng đạo sư là đã rất nể mặt ngươi rồi, còn không nhanh cút đi, đừng tưởng rằng Mục tộc trưởng yêu thương ngươi thì ta không dám đánh...!
Chỉ là, Điêu Doãn còn đang nói chuyện, đột nhiên cảm giác bàn tay tê rần, một lực lượng cực mạnh nắm chặt cánh tay của hắn.
- Lại kêu Mục đại ngốc tử một tiếng, ta sẽ bẻ gãy cánh tay này của ngươi!
- Mục Vân, tên khốn kiếp nhà ngươi, thả ra ta, mau buông ta ra, ngươi là cái đồ phế vật! Ngươi dám đụng đến ta, Điêu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Không ngờ Mục Vân lại đột nhiên trở chứng nổi loạn, Điêu Doãn không có chút chuẩn bị nào, bị Mục Vân bắt cánh tay, thế nhưng hắn không cho rằng Mục Vân dám động đến hắn.
Hắn là ai?
Tử đệ hạch tâm trong thế hệ tuổi trẻ của gia tộc, mười lăm tuổi đã là đến nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, người mang lực lượng sáu ngưu, mạnh hơn võ giả tam trọng bình thường không ít.
Mục Vân, chẳng qua là nghĩa tử của tộc trưởng Mục gia, một phế vật, so với hắn thật không đáng một đồng.
Hắn không tin, Mục Vân dám làm gì hắn!
Chủ yếu nhất vẫn là đã qua vài năm, Mục Vân vẫn giống như một khúc gỗ phiền phức, bị đạo sư chế giễu, bị học sinh khi nhục, cho tới bây giờ đánh không nói lại, mắng không mắng lại. Không ngờ lần này, Mục Vân không chỉ gặp chuyện bất bình, còn dám động thủ với hắn.
Càng thêm đáng ghét là, Điêu Doãn kinh ngạc phát hiện, dùng nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, lực lượng sáu ngưu của hắn, đối mặt với Mục Vân, thế mà nhu nhược giống như con cừu nhỏ.
- Xem ra, ngươi cho rằng ta đang nói đùa với ngươi sao?
Răng rắc!
Thanh âm trêu tức của Mục Vân vang lên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, sau một khắc, sắc mặt Điêu Doãn trắng bệt, thanh âm như giết heo, quanh quẩn trong khu rừng nhỏ.
- Mục Vân, ngươi khốn kiếp.
Một ngón tay bị bẻ gãy, Điêu Doãn hận không thể bổ nhào vào trên người Mục Vân.
- Ngón thứ hai!
Răng rắc một tiếng, sắc mặt Mục Vân không thay đổi, lần nữa bẻ gãy một ngón tay của Điêu Doãn.
- Mục Vân...
- Ngon thứ ba!
- A! Mục... Mục đạo sư, Mục đạo sư, ta sai, ta sai!
Ba ngón tay bị bẻ gãy, Điêu Doãn thực sự chịu không được loại thống khổ này.
- Ngươi sai, nói với ta vô dụng, cùng hắn nói!
Mục Vân chỉ Tề Minh ở bên cạnh đã sớm ngây ra như phỗng, bình tĩnh nói:
- Ghi nhớ, học sinh của ta, từ nay về sau, chỉ có ta có thể đánh có thể mắng, nếu ngươi còn động đến một sợi lông của hắn, ta phế bỏ huynh đệ của ngươi!
Vừa nói xong, Điêu Doãn nhịn không được lấy tay che hạ thể.
- Thật xin lỗi, Tề Minh, ta... Ta sau này sẽ không còn đối với ngươi như vậy nữa!
Gương mặt Điêu Doãn biến thành như màu gan heo, đau khổ nói.
- Không có... Không có đâu!
Tề Minh đến bây giờ cũng không kịp phản ứng, Mục Vân đến cùng đã chế phục Điêu Doãn thế nào!
Điêu Doãn đã là nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, mà trước đó, Mục Vân vẫn luôn là một thư sinh tay trói gà không chặt!
Chẳng biết tại sao, Tề Minh cảm thấy hình như sau buổi học hôm đó, cả người Mục Vân đã thay đổi, trở nên không giống.
- Tiểu tử ngốc, còn nhìn, nhìn cái gì? Trở về đi học đi!
Nhìn thấy dáng vẻ Tề Minh ngây ra như phỗng, Mục Vân cười mắng.
Trong học viện tràn ngập khí tức thanh xuân này, Mục Vân cảm giác từ đáy lòng mình cũng như đang bị thay đổi từng chút một.
Trọng sinh một thế, tiểu nhân gian trá ở kiếp trước, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thế nhưng một thế này, hắn chú định sẽ không chỉ sống trong cừu hận, tiêu sái tự do, khoái ý ân cừu mới là chuyện hắn phải làm nhất.
Ngoài khu rừng nhỏ, ba ngón tay Điêu Doãn rũ cụp xuống, mềm nhũn, một mặt tức giận.
- Chuyện này chưa xong đâu!
Nhìn thấy Mục Vân đi về phía lầu dạy học, Điêu Doãn hung ác nói.
- Ngươi muốn xử lý thế nào, Điêu Doãn? Mục Vân dù nói thế nào cũng là người Mục gia, ngươi cũng đừng quá mức!
Một đệ tử học viện ở bên cạnh mở miệng nói.
- Người Mục gia? Hắn ngay cả một con chó của Mục gia cũng không bằng, một cơn tức này, ta sao có thể nuốt được, lát nữa các ngươi phối hợp với ta diễn một vở kịch, hiểu chưa?
- Diễn kịch?
- Không sai!
Điêu Doãn cười hắc hắc nói:
- Toàn bộ Bắc Vân học viện, ai cũng dám khi dễ Mục Vân, thế nhưng Mục Vân lại sợ nhất một người, một khi tên kia xuất hiện, Mục Vân còn không giống chuột gặp mèo, đến lúc đó, ta phải để cho hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
- Ngươi nói chính là... Cận Đông đạo sư?
Trong mấy người, một người kịp phản ứng.
- Trừ hắn ra thì còn có ai nữa!
- Mục Vân, ngươi xong đời rồi, chọc Điêu Doãn ta, ngươi triệt để xong đời rồi!
Làm đạo sư mấy năm, thế nhưng lần này đi về hướng bục giảng, Mục Vân vẫn còn có chút lo lắng bất an.
Mấy năm trước, chính là Mục Vân kia, mà bây giờ là hắn, đi đến bục giảng, nhìn từng thiếu niên, thiếu nữ dào dạt khí tức thanh xuân, trong lòng càng lăn lộn nhiệt huyết.
Sống cùng những người tuổi trẻ này, mới gọi là sống!
Còn về khó xử... Mục Vân thực sự nghĩ không ra, những đệ tử này có thể có vấn đề gì có thể làm khó hắn!
- Các bạn học, ta mặc kệ trước đó các ngươi như thế nào, thế nhưng từ hôm nay trở đi, trong lớp học của ta thì các ngươi nhất định phải nghiêm túc nghe giảng, nơi này là địa bàn của ta, các ngươi ai làm loạn thì đừng trách lão sư không khách khí!
Hô... Chỉ là, Mục Vân còn chưa nói xong, dưới giảng đài đã rầm rầm nằm ngủ hơn phân nửa đồng học. Xem ra, không cho bọn hắn một chút giáo huấn thì những học sinh này vẫn cho rằng hắn là Mục Vân trước kia.
- Hả?
- Thơm quá!
- Ồ? Sao đột nhiên lại thơm như vậy?