Hắn hiển nhiên không hề chỉ muốn phá hư đan dược của Mục Vân, càng muốn để Mục Vân bị đan hỏa luyện đan phản phệ!
- Đừng!
Không ngờ Lan Du lại vô sỉ xuất thủ, Diệu Tiên Ngữ không khỏi lên tiếng kinh hô.
Chỉ là, đã muộn!
- Ngươi không biết, trong lúc luyện đan sư luyện đan thì không thể bị quấy rầy sao?
Nhưng đang lúc Lan Du cơ hồ gần sát phía sau lưng Mục Vân thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Bá một tiếng, một luồng hỏa diễm cuối cùng phía dưới đan lô triệt để dập tắt, thân thể Mục Vân ngồi xếp bằng, đột nhiên ngửa mặt lên, sau đó hai tay duỗi ra thành trảo, hung hăng kềm ở cánh tay Lan Du.
- Ta hết lần này đến lần khác nhường nhịn, ngươi ngược lại càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước!
Phịch một tiếng, hai tay kềm ở Lan Du, ám kình Mục Vân phun trào, một tay lấy chụp lấy Lan Du đè sấp xuống, phù phù một tiếng, tóe lên từng mảnh bụi bặm.
- Ta thấy ngươi thật thích dùng tay của ngươi đánh lén, vậy ta sẽ bẻ gãy một tay này của ngươi, để ngươi hiểu rõ, có ít người, không phải ngươi nên gây!
Âm thanh lạnh lùng vang lên, cánh tay Mục Vân nâng lên!
Bát Hoang Sinh Tử Ấn - Toái Ấn!
Hai đạo ấn ký lan tràn nơi bàn tay Mục Vân, phịch một tiếng, ầm vang rơi xuống.
- Không thể!
Thổi phù một tiếng, tiên huyết tóe lên, một tiếng kêu thảm thiết nháy mắt vang lên.
Không để ý tới một âm thanh ngăn lại kia, Mục Vân đánh xuống một chưởng!
Tiên huyết chảy đầy đất, sắc mặt Lan Du trắng bệch, một đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Mục Vân.
Quái thú!
Gia hỏa này chính là một quái thú!
- Mục Vân, ngươi dám!
Nhìn thấy Lan Du nằm trên mặt đất, mặt như màu đất, Thiệu Vũ tiến lên trước một bước, quát.
Hành động trước đó của Lan Du, hắn cũng thấy ở trong mắt, nhưng hắn không ngăn cản, cũng là bởi vì hắn cũng muốn để Mục Vân mất mặt xấu hổ.
Hắn không khó nhìn ra, vị đại mỹ nữ Diệu Tiên Ngữ này có tình cảm không tệ đối với Mục đạo sư này.
Mà khi hắn nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ, trong nháy mắt đã động tâm!
Cho nên, nếu Lan Du có thể phá hư Mục Vân luyện đan, thậm chí để Mục Vân vì vậy mà lọt vào phản phệ, trở thành một phế nhân thì với hắn, cũng rất tốt!
Thế nhưng hắn không ngờ, Mục Vân cuối cùng vào thời khắc mấu chốt lại có thể dập tắt đan hỏa, luyện đan thành công, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chặt đứt một cánh tay của Lan Du.
- Vì sao ta không dám?
Mục Vân lạnh lùng nhìn chăm chú Thiệu Vũ, quát.
Thân là luyện đan sư, kiêng kỵ nhất chính là lúc luyện đan bị người quấy rầy.
Nếu như không phải vừa rồi trước khi Lan Du hắn xuất thủ, trong nháy mắt đem đan hỏa dập tắt, vô luận một quyền đánh lén của Lan Du kia, hay là đan hỏa phản phệ, hắn đều phải bị thương nặng, thậm chí là kinh mạch đều phế.
Mà Lan Du biết rất rõ ràng điểm này, nhưng vẫn xuất thủ, quả thực là muốn chết!
- Tốt, tốt, ngươi rất tốt, dám xuất thủ đối với đệ tử Thánh Đan tông ta, Mục Vân, ngươi chết không có gì đáng tiếc!
Thiệu Vũ không muốn hạ thấp mặt mũi trước mặt Diệu Tiên Ngữ, sắc mặt đỏ lên quát.
Tràng diện nháy mắt trở nên có phần cứng ngắc.
- Thánh Đan tông, rất lợi hại phải không?
Đối mặt tiếng quát của Thiệu Vũ, Mục Vân khinh thường nói:
- Ta thấy đệ tử Thánh Đan tông chỉ là giọng lớn một chút thôi!
Vừa dứt lời, ánh mắt Mục Vân hữu ý vô ý rơi vào trên người Lan Du đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên.
Một tay bị Mục Vân bẻ gãy còn chưa khôi phục, thì một tay còn lại đã bị Mục Vân triệt để chặt đứt, ngày sau Lan Du muốn tiến thêm một bước trên con đương võ đạo, cơ bản đã không có hi vọng.
- Tốt, dù cho là Lan Du xuất thủ không đúng, nhưng ngươi cũng không nên phế một cánh tay của hắn!
Thiệu Vũ không muốn mất phong độ trước mặt Diệu Tiên Ngữ, lý luận nói.
- Nếu ta không phế một cánh tay của hắn, kia bị đan hỏa phản phệ, kinh mạch đều phế, ta sẽ phải chết, điểm này, Thiệu Vũ công tử có nghĩ đến không?
Nhìn thấy Mục Vân vẫn không nóng không giận, Thiệu Vũ triệt để nổi giận.
- Ngươi thì tính là cái gì, có thể so sánh với đệ tử Thánh Đan tông ta sao?
- Ngươi tính toán là cái gì mà có thể nói chuyện to tiếng với ta?
- Muốn chết!
Thiệu Vũ đã triệt để bị Mục Vân chọc giận.
Trong lòng bàn tay chân nguyên bạo ngược, một lực lượng mênh mông dâng lên.
- Thiệu Vũ!
Đang lúc Mục Vân chuẩn bị ứng phó thì một giọng già nua đột nhiên vang lên, chẳng biết lúc nào, Diệu Thiến đại sư đã đứng ở giữa hai người, cánh tay không có chút rung động nào vung lên, chân nguyên mênh mông từ trong hai tay của hắn rơi ra, công kích của Thiệu Vũ trong nháy mắt hóa thành hư không.
- Diệu đại sư, ngay cả ngươi cũng muốn bảo vệ tên phế vật này sao?
Thiệu Vũ khẽ nói:
- Mười chín tuổi, tu vi còn không bằng một thiếu niên mười sáu tuổi, còn luyện đan? Thực sự là buồn cười! Ngưng Mạch Đan là dùng Hồi Linh Quả luyện chế sao? Ngược lại là mới mẻ!
Nhìn thấy Diệu Thiến xuất thủ, Thiệu Vũ mặc dù phẫn nộ, thế nhưng cũng không dám làm càn.
- Làm sao ngươi biết Mục đạo sư không thể luyện đan, thiên hạ rộng lớn, Thiệu Vũ ngươi đã kiến thức đến bao nhiêu?
Diệu Tiên Ngữ nhịn không được châm chọc nói.
- Tốt, nếu đã như vậy, để chúng ta nhìn, đan dược Mục đại sư luyện chế ra, đến cùng thế nào đi!
- Dựa vào cái gì phải cho ngươi xem?
Nhìn thấy Mục Vân không nói lời nào, Thiệu Vũ châm chọc nói:
- Chẳng lẽ, đan dược thất bại, Mục đại sư chỉ là đang lừa gạt người?
- Ngươi...
Ngực Diệu Tiên Ngữ không ngừng chập trùng, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
- Xem thì xem!
Mặc dù Mục Vân không thèm để ý, thế nhưng dù sao Diệu Tiên Ngữ tuổi vẫn còn nhỏ, tức không nhịn nổi, đi đến bên cạnh lò luyện đan, mở đỉnh lò kia ra.
Trong chốc lát, một mùi thơm phiêu đãng trong toàn bộ đan phòng.
Ngửi được kia mùi thơm ngát, Diệu Tiên Ngữ chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình đều trở nên nhẹ nhàng lên.
- Thơm quá!
Diệu Tiên Ngữ nhịn không được tán thán.
Xuất thủ cầm lấy mấy viên đan dược, một đôi mắt Diệu Tiên Ngữ càng trừng phải tròn trịa.
- Ngưng Mạch Đan!
Nhìn bốn viên Ngưng Mạch Đan tròn vo, hiện ra màu xám trong tay, Diệu Tiên Ngữ yêu thích không buông tay.
- Thế mà thật thành đan!
Trong lòng Thiệu Vũ khó tin.
Hồi Linh Quả, Thiết Sơn Thảo, yêu đan yêu thú cấp ba Sí Diễm Liệt Sư Tử, kết hợp với nhau, thấy thế nào cũng là thuộc tính tương xung, sao có thể thành đan?
Phế đan!
Đúng, nhất định là phế đan!
- Bốn viên đan dược này nhất định là phế đan!
Thiệu Vũ đột nhiên mở miệng nói:
- Bốn viên đan dược này khẳng định là không có tác dụng!
Vừa nghe lời này, đám người gật đầu.
Diệu Thiến đại sư cũng nhíu mày, yên lặng không nói.
Hồi Linh Quả dược tính ôn hòa, theo đạo lý mà nói, kết hợp với yêu đan Sí Diễm Liệt Sư Tử sẽ không thể nào cùng tồn tại, thế nhưng Mục Vân lại có thể luyện ra đan dược.
Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
- Đan dược có phải là phế đan hay không thì phải xem dược hiệu, Mục đạo sư nói Ngưng Mạch Đan này có hiệu quả đề cao kinh mạch võ giả, thu nạp chân nguyên, không thử một chút, làm sao biết!
Vừa nghe lời này của Diệu Tiên Ngữ, trên mặt Thiệu Vũ đột nhiên lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Thí nghiệm thuốc sao? Rất tốt!
Dưới mắt, Diệu Thiến đại sư ở đây, ra tay với Mục Vân, nghiễm nhiên là không thể nào, như vậy chỉ có thể từ trên đan dược, để Mục Vân triệt để không xuống đài được.
Chương 52 Thử đan (2)
Mà đổi thành một bên, Mục Vân lúc đầu căn bản không quan tâm cái nhìn của đám người Thiệu Vũ.
Hắn đường đường là Tiên Vương một thế, căn bản không cần thiết phải giải thích những thứ này với bọn hắn.
Chỉ là hết lần này đến lần khác bị hoài nghi thủ đoạn luyện đan của mình, trong lòng Mục Vân cũng có ngạo khí của hắn.
- Thử đan có thể, chỉ là, nếu như đan dược này của ta hữu hiệu, đây không phải là lãng phí sao?
Mục Vân mặt ngoài có phần không có sức nói.
- Mục đạo sư không cần lo lắng như thế!
Thiệu Vũ cười nói:
- Như thế, hôm nay Thánh Đan các trùng hợp tổ chức một lần đấu giá hội, Ngưng Mạch Đan này, chúng ta lấy trước đến trên đấu giá hội, để võ giả lục trọng Ngưng Mạch cảnh tới thử một lần, nếu như hữu hiệu, Mục đạo sư có thể xuất ra một viên đấu giá, linh thạch bán đấu giá được sẽ quy về Mục đạo sư sở hữu, không chỉ có như thế, Thiệu Vũ ta nguyện ý dùng cùng một giá, sẽ bị miễn phí nếm thử viên đan dược kia, tiếp tế Mục đạo sư!
- Cái này...
Trên mặt Mục Vân lộ ra một tia khó xử:
- Lúc đầu ta có thể luyện chế ra sáu viên đan dược, bị vị đệ tử này quấy rầy nên...
- Vậy ta sẽ bồi thường cho ngươi giá tiền của ba viên đan dược!
- Diệu Thiến đại sư làm chứng, điểm này, Thiệu Vũ ta vẫn lấy ra nổi.
Thiệu Vũ không để cho Mục Vân từ chối, lần nữa nói:
- Nếu như đan dược vô hiệu, ta cũng không muốn Mục đạo sư làm gì, chỉ là hi vọng Mục đạo sư ở trên đường cái phồn hoa của Bắc Vân thành hô to ta là phế vật một ngày là được rồi!
- Tốt!
Lúc đầu, Mục Vân còn muốn cố làm ra vẻ nhăn nhó một chút, thế nhưng Diệu Tiên Ngữ lại nhịn không được, một hơi đồng ý.
- Nếu như đan dược vô hiệu, Diệu Tiên Ngữ ta sẽ đi ra ngoài đường Bắc Vân thành, hô to ta là phế vật!
- Tiên Ngữ, ta... Không phải muốn làm khó ngươi!
Không ngờ Diệu Tiên Ngữ bởi vì giải vây cho Mục Vân, Thiệu Vũ giải thích nói.
- Hừ, chờ chút nữa đương nhiên sẽ thấy rõ ràng!
Diệu Tiên Ngữ nói, sau đó kéo Mục Vân đi lên tầng thứ hai của Thánh Đan các.
- Ngươi tin tưởng ta như vậy?
Đi trên đường, Mục Vân thấp giọng nói.
- Hả? Sẽ không phải ngày cả Mục đạo sư ngươi cũng không nắm chắc chứ?
- Ta cũng không biết đan dược như thế nào, chia năm năm đi!
Mục Vân tùy ý nói.
- Hả?
Nụ cười tràn đầy tự tin lúc đầu của Diệu Tiên Ngữ biến mất, ngây người ra.
Nhìn thấy thần sắc đờ đẫn của tiểu nha đầu, Mục Vân cười ha ha một tiếng, sờ đầu Diệu Tiên Ngữ, cười nói:
- Yên tâm, chờ thu linh thạch đi!
Đi vào phòng đấu giá ở tầng thứ hai, trong toàn bộ đại sảnh, người đông nghìn nghịt. Tự có chấp sự đi đến bên cạnh người chủ trì, thấp giọng nói vài câu, lấy ra hai viên đan dược màu xám.
Người chủ trì kia hơi sững sờ, ánh mắt rơi vào trên người Diệu Thiến đại sư ở phía dưới.
Đợi nhìn thấy Diệu Thiến đại sư nhẹ gật đầu, người chủ trì kia lập tức đi đến bàn đấu giá.
Giờ phút này, chỗ ngồi bốn phía bàn đấu giá đều đã đông nghịt người, trọn vẹn gần vạn người.
- Thỉnh mọi người an yên tĩnh một chút!
Người chủ trì dừng một chút, mở miệng nói:
- Hiện tại, phòng đấu giá đến một vị khách quý thần bí, xuất ra hai viên Ngưng Mạch Đan đặc chế đấu giá!
- Ngưng Mạch Đan, Đan dược nhị phẩm, mà lại là Đan dược thượng phẩm trong nhị phẩm, lại có thể có người lấy ra đấu giá!
- Ngưng Mạch Đan là có tác dụng rèn luyện kinh mạch, trợ giúp võ giả lục trọng bước vào thất trọng, có thể ngộ nhưng không thể cầu!
- Đúng, thằng ngốc nào nguyện ý lấy ra đấu giá!
Nghe được ba chữ Ngưng Mạch Đan, toàn bộ phòng đấu giá nháy mắt sôi trào.
- Mọi người im lặng một chút!
Người chủ trì lên tiếng lần nữa:
- Hai viên Ngưng Mạch Đan này là sử dụng phương pháp đặc biệt luyện chế, nhưng dược hiệu đến cùng như thế nào, Diệu Thiến đại sư cũng không thể phán đoán, cho nên, không biết vị nào nguyện ý nếm thử một chút!
- Đương nhiên, nếu như là hiệu kì lạ, có lẽ có thể từ lục trọng bước vào đến thất trọng, Thánh Đan các ta tuyệt không đòi hỏi linh thạch, nhưng nếu như dược hiệu vô dụng, thậm chí tạo thành tổn thương đối với bản thân, Thánh Đan các ta cũng tuyệt không gánh chịu trách nhiệm!
Vừa nghe lời này của người chủ trì, toàn bộ phòng đấu giá lần nữa sôi trào.
- Cái gì, ta đã nói rồi, làm sao có thể có người lấy Ngưng Mạch Đan ra đấu giá, thì ra là thật giả không biết!
- Đúng thế, loại phong hiểm này, ta mới không đi đâu!
- Đúng đấy, vạn nhất là giả, không nói không tăng trưởng tu vi, ngược lại là mất mạng, vậy khi không có lời!
Đánh bạc!
Viên đan dược kia, Diệu Thiến đại sư cũng không thể đoán được đến cùng tốt hay xấu, hoàn toàn chính là một lần đánh bạc.
Thành công thì có thể vượt qua lục trọng đến thất trọng, địa vị tăng vọt.
Cược sai, có thể không hề ảnh hưởng, cũng có thể là tạo thành kinh mạch bị hao tổn!
Phải biết, lục trọng Ngưng Mạch cảnh và thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, địa vị sai lệch quá nhiều.
Thất trọng, ngưng tụ chân nguyên, mới thật sự là bước vào võ đạo, được người tôn trọng, mới có thể được xưng là cao thủ!
- Ta đến!
Nhưng đang lúc đám người sôi trào thì một thân ảnh, đột nhiên bước lên bàn đấu giá.
- Là Thích Hạo!
- Gia hỏa này, năm năm trước đã là cảnh giới lục trọng, năm năm qua cũng không thể đột phá!
- Hắn cũng là thứ không sợ chết!
Thích Hạo dáng người khôi ngô, râu rậm mậu phát, quát:
- Lão tử đã bị vây ở Ngưng Mạch cảnh năm năm, nhưng vẫn không thể đột phá, đời này có thể không có hi vọng, viên đan dược này, ta tới thử, thành thì tiến nhập thất trọng, trở thành cao thủ, thất bại, chết ta cũng nhận!
Võ giả một đường, vốn là đánh bạc!
- Tốt!
Người chủ trì tán thưởng một tiếng, lấy ra một viên đan dược màu xám trong đó, giao đến trong tay Thích Hạo.
Thích Hạo kia cũng không xấu hổ, vừa nhận được đan dược đã lập tức nuốt vào trong bụng, khoanh chân ngồi xuống.
Tất cả mọi người im lặng nín thở, thở mạnh cũng không dám.
Đan dược đến cùng có tác dụng hay không, phải xem hành động lần này!
Nửa khắc đồng hồ!
Một khắc đồng hồ!
Nửa canh giờ!
Nửa canh giờ thời gian trôi qua, Thích Hạo ngồi dưới đất, không nhúc nhích, toàn thân không có một tia biến hóa.
- Thôi đi, đan dược này là giả rồi, ta đã nói rồi, nếu thật có hiệu quả, ai sẽ nguyện ý nghiệm chứng đan dược có hiệu quả hay không như vậy?
- Đúng đấy, Thích Hạo này thoạt nhìn không bị thương, cũng coi là vạn hạnh!
- Chủ trì, tranh thủ thời gian bắt đầu vật phẩm đấu giá đấu giá tiếp theo đi!
Nửa canh giờ, Thích Hạo không hề có động tĩnh gì, đám người đã ngồi không yên.
Nhìn thấy Thích Hạo không hề có động tĩnh gì, Thiệu Vũ cười lạnh nói:
- Ha ha, Mục đạo sư, xem ra, Ngưng Mạch Đan ngài luyện chế, một chút tác dụng cũng không có, chính là một phế đan...?
Chỉ là, Thiệu Vũ còn chưa nói xong một câu, trong đám người đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh thốt lên.
Chỉ thấy, Thích Hạo lúc đầu tĩnh tọa trên mặt đất, không hề có động tĩnh gì, thân thể đột nhiên run rẩy lên.
Mà ở ngoài thân thể hắn, một tia chân nguyên đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, không ngừng ngưng tụ, không ngừng tranh nhau xông vào trong thân thể của hắn.
Chân nguyên nhập thể, ngưng tụ chân nguyên, Ngưng Nguyên cảnh!
Xong rồi!
Thích Hạo bước vào đến thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, mà lại là dưới tình huống bị vây ở lục trọng Ngưng Mạch cảnh năm năm, không có chút nào hi vọng bước vào thất trọng, phục dụng Ngưng Mạch Đan, lập tức thành công!
Chương 53 Đấu giá
- Chuyện này... Làm sao có thể!
- Đúng vậy, mặc dù Ngưng Mạch Đan có thể đề cao kinh mạch võ giả, thế nhưng sao lại khiến cho võ giả bước vào đến thất trọng đơn giản như vậy?
- Đây nào là Ngưng Mạch Đan, quả thực là lợi hại hơn Tụ Nguyên Đan không ít!
- Mẹ nó, sớm biết ta đã lên đi thí nghiệm đan dược!
Trong lúc nhất thời, nhìn thấy Thích Hạo bước vào đến thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, đứng dậy, toàn bộ phòng đấu giá triệt để oanh động.
- Làm sao có thể?
Thấy cảnh này, thần sắc Thiệu Vũ ngốc trệ, khó tin.
- Ngưng Nguyên cảnh, ta thật bước vào đến Ngưng Nguyên cảnh! Ha ha...
Thích Hạo đứng ở trên đài đấu giá, vui đến phát khóc.
Hắn vốn cho rằng đời này cũng không thể bước vào đến thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, không ngờ, lần này đánh bạc, hắn thắng, thế mà bước vào đến thất trọng Ngưng Nguyên cảnh!
- Mọi người an tâm chớ vội!
Ngay vào giờ phút này, người chủ trì rất thích hợp thời nghi lần nữa đi đến bàn đấu giá, khoát tay áo, ra hiệu đám người an tĩnh lại.
- Phương pháp luyện chế Ngưng Mạch Đan đặc biệt này, Thích Hạo đã vì mọi người thí nghiệm, rõ ràng là dược hiệu kì lạ, rất có hi vọng!
Người chủ trì đâu vào đấy nói:
- Hiện tại, chắc hẳn đã là không có người hoài nghi dược hiệu của Ngưng Mạch Đan, như vậy, bây giờ nơi này còn có một viên Ngưng Mạch Đan, hiện tại sẽ lấy ra đấu giá!
Vừa dứt lời đã là có thị nữ mang theo một viên Ngưng Mạch Đan chứa ở trong hộp gấm đi lên.
Nhìn thấy một viên Ngưng Mạch Đan kia, toàn bộ phòng đấu giá đã triệt để sôi trào.
Một viên Ngưng Mạch Đan miễn phí, bọn hắn không đạt được, nhưng một viên Ngưng Mạch Đan này, bọn hắn nhất định phải tới tay. Dù là tốn hao đại giới lớn hơn nữa!
- Đấu giá, hiện tại bắt đầu!
Người chủ trì nói to hơn:
- Giá khởi điểm, một ngàn linh thạch hạ phẩm!
- Ta muốn, ta muốn, một ngàn mốt!
- Mẹ nó, mới một ngàn một trăm viên linh thạch hạ phẩm đã muốn mua sâo, ta ra giá, một ngàn hai!
- Một ngàn rưỡi!
- Hai ngàn!
- Ba ngàn!
...
Nhìn giá cả đan dược đang không ngừng lên cao, Thiệu Vũ hận không thể lập tức xông lên, giết từng võ giả đang tăng giá kia.
Không bao lâu, giá của một viên Đan dược nhị phẩm này đã tăng đến một vạn linh thạch hạ phẩm!
Một vạn linh thạch hạ phẩm đã đủ một võ giả nhục thân lục trọng bôn ba một năm.
Chỉ là, một năm bôn ba, nếu như có thể đổi lấy cơ hội tấn thăng đến cảnh giới thất trọng, đó cũng đáng giá!
- Một vạn năm ngàn viên linh thạch hạ phẩm!
Ngay vào lúc này, một âm thanh trầm thấp vang lên, toàn bộ phòng đấu giá trải qua yên tĩnh ngắn ngủi.
Trực tiếp tăng giá năm ngàn viên linh thạch hạ phẩm, đây cũng không phải võ giả tầm thường có thể làm được.
- Nơi đó là ghế khách quý của Mục gia, không ngờ Mục gia cũng đã nhịn không được xuất thủ!
Giờ phút này, trong đám người nghe được từ ghế khách quý tăng giá, cũng là yên tĩnh trở lại.
Dù một võ giả tồn trữ lại nhiều thì cũng khó có thể so sánh với một gia tộc.
Giờ phút này, trong phòng khách quý.
- Đại trưởng lão mua lại viên đan dược này là vì cho hài tử Mục Lang kia sao!
Trong ghế khách quý, nhị trưởng lão Mục Phong Thanh khẽ mỉm cười nói.
- Không sai!
Đại trưởng lão cười ha ha nói:
- Hài tử Mục Lang chỉ thiếu chút nữa đã bước vào đến thất trọng, uống viên Ngưng Mạch Đan này vào, hắn nhất định có thể bước vào đến thất trọng!
- Vậy ta trước chúc mừng đại trưởng lão!
- Đừng nóng vội, lần này Điêu gia và Uông gia, còn có Tần gia đều có người đến đây, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người tranh đoạt!
Đại trưởng lão khiêm tốn nói.
- Hắc hắc...
Nhị trưởng lão cười hắc hắc:
- Đoạt? Những năm này, Đại trưởng lão ở gia tộc trên phương diện làm ăn hẳn là có không ít tiền tiết kiệm, những này đối với đại trưởng lão không tính là cái gì chứ!
- Ha ha...
Trong lòng Đại trưởng lão rất là vui vẻ.
- Nhưng mà, hai đứa bé Mục Lang và Mục Khoảnh này đến Bắc Vân sơn mạch đi làm chuyện kia, đã hơn ba ngày rồi, sao còn chưa trở lại, sẽ không xảy ra biến cố gì chứ?
- Làm sao có thể!
Nhị trưởng lão đáp:
- Lần này không chỉ có Liễu Sơn Tứ Sát, còn có hai người Cận Đông và Đông Phương Ngọc, kia Mục Vân, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Ta đoán có lẽ là mấy huynh đệ bọn họ ở trong dãy núi học hỏi kinh nghiệm, nói không chừng hiện tại đã trở lại!
- Hai vạn!
Đang lúc đại trưởng lão và nhị trưởng lão nghị luận ầm ĩ thì một âm thanh đạm mạc đột nhiên vang lên.
Một phòng khách quý khác của phòng bán đấu giá, lần nữa tăng giá!
- Là Uông gia!
- Hai vạn năm ngàn!
Tiếng kinh hô còn chưa rơi xuống, lại trong một phòng khách quý khác vang lên âm thanh.
- Là Điêu gia! Đạo sư thiên tài của Điêu gia - Điêu Á Đông đã là nhục thân bát trọng Tụ Đan cảnh, muốn Ngưng Mạch Đan này cũng vô dụng!
- Ngươi làm sao biết, một thiên tài mới của Điêu gia - Điêu Á Vân, chỉ mới mười sáu tuổi đã là ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, đoán chừng Điêu gia mua là vì vị thiên tài kia!
- Có đạo lý!
- Hừ!
Trong phòng khách quý, đại trưởng lão quát lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi.
- Điêu gia và Uông gia muốn vào quấy rối, ta sẽ để cho bọn họ xem, cái gì gọi là tài đại khí thô!
- Ba vạn!
Mục Phong Nguyên hét to một tiếng, chém đinh chặt sắt nói.
Bất luận như thế nào, viên Ngưng Mạch Đan này, hắn là tình thế bắt buộc!
- Ba vạn năm ngàn!
- Bốn vạn!
- Bốn vạn năm ngàn!
- Năm vạn!
- Ông trời ơi, một viên Đan dược nhị phẩm, năm vạn linh thạch hạ phẩm!
- Đây đâu phải là mua đan dược, quả thực là đang so vốn liếng!
- Vân là gia tộc tài đại khí thô, ai, xem ra chúng ta không có chút hi vọng nào.
Không ngờ, Ngưng Mạch Đan lại có thể bán được với giá trên trời năm vạn linh thạch hạ phẩm, toàn bộ phòng bán đấu giá, nháy mắt sôi trào tới cực điểm.
Sắc mặt Đại trưởng lão âm lãnh, năm vạn linh thạch hạ phẩm, mua một viên Ngưng Mạch Đan, mặc dù đắt, thế nhưng rất có giá trị!
Nhưng một bên khác, sắc mặt Thiệu Vũ lại khó coi như gan heo.
Năm vạn linh thạch hạ phẩm!
Ba viên đồng giá bồi cho Mục Vân, đó chính là mười lăm vạn, mười lăm vạn linh thạch hạ phẩm, cho dù hắn là người nổi bật trước mười trong ngoại môn Thánh Đan tông, nhưng cũng không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy bồi cho Mục Vân!
- Đáng chết!
Giờ khắc này, Thiệu Vũ hận không thể đập phá phòng đấu giá, xé nát những gia hỏa đang quấy rối đó.
- Năm vạn!
Hai tay Diệu Tiên Ngữ che miệng, đã là rung động nói không ra lời.
Cái này thật sự là giá trên trời!
- Đại thiên tài Thiệu Vũ, mười lăm vạn linh thạch hạ phẩm, Mục Vân ta chờ lấy!
Vỗ bả vai Thiệu Vũ, Mục Vân cười ha ha nói:
- Ta tin tưởng, thân là thiên tài của Thánh Đan tông, mười lăm vạn linh thạch hạ phẩm này đối với Thiệu Vũ người không tính là gì, đúng không?
- Ngươi...
Giờ phút này, Thiệu Vũ hối hận đến phát điên!
- Cầm đi!
Sắc mặt phát lạnh, Thiệu Vũ lấy một chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, ném cho Mục Vân, nói:
- Đây là một chiếc không gian giới chỉ phàm khí cực phẩm, trong có không gian mười mét vuông, xa xa không chỉ mười lăm vạn linh thạch hạ phẩm!
Không gian giới chỉ này chính là hắn lấy được xếp hạng trước mười ở ngoại môn Thánh Đan tông, tông môn cho khảo hạch, hắn mạo hiểm đại nguy hiểm đạt được.
Chương 54 Thật đã thay đổi
Không gian giới chỉ trong có thể tồn trữ tử vật, so với phàm khí cực phẩm bình thường thì đắt hơn không ít.
Xuất ra không gian giới chỉ này, hắn rất là đau lòng.
Chỉ là, chơi xấu không nhận, mà còn ở trước mặt đồng môn đệ tử, hắn gánh không nổi tội này.
- Tốt, tốt, rất tốt, Thiệu huynh đệ không hổ là đệ tử ngoại môn Thánh Đan tông, nói nhất định ra, đi nhất định đúng, bội phục bội phục!
Nhận được không gian giới chỉ, một bên khác, sớm đã có thị nữ khấu trừ thủ tục hơn bốn vạn linh thạch, giao phó đến trong tay Mục Vân.
Mục Vân cũng không kiểm kê, trực tiếp để vào đến trong không gian giới chỉ.
- Ừm, có không gian giới chỉ này quả nhiên tốt hơn nhiều, thật thuận tiện, đại tông môn chính là không giống!
Mục Vân không ngừng khen, lấy ra một viên Ngưng Mạch Đan giao đến trong tay Diệu Tiên Ngữ, nói:
- Diệu đại sư, mượn nhờ quý bảo địa luyện chế đan dược, viên đan dược này là lễ vật tặng cho Tiên Ngữ!
Năm vạn linh thạch hạ phẩm, ngươi lại đưa ra ngoài như vậy!
Bốn viên Ngưng Mạch Đan, hắn chỉ cần lưu lại một viên đã đủ.
Dùng cái này làm thuận nước đẩy thuyền, cũng có thể!
Nhìn thấy viên Ngưng Mạch Đan kia, trong lòng Thiệu Vũ đang rỉ máu.
Mười lăm vạn viên linh thạch hạ phẩm mua ba viên, trở lại tông môn đã đủ hắn thu phục lòng người.
Đáng hận!
Nhìn bóng lưng Mục Vân rời khỏi, Thiệu Vũ hận không thể lập tức xông lên đánh giết hắn.
- Hừ, không gian giới chỉ, trước hết tạm để ở chỗ ngươi, không được bao lâu, ta chắc chắn sẽ thu hồi lại, để ngươi quỳ trả lại cho ta!
Trong lòng quát lạnh, ánh mắt Thiệu Vũ phủ kín sát ý.
Rời khỏi phòng đấu giá, đi vào đại sảnh tầng thứ nhất, trong nháy mắt, vừa lúc đụng phải mấy người quen.
- Mục Vân!
- Mục Vân, ngươi vẫn còn sống!
Nhìn thấy Mục Vân, đại trưởng lão Mục Phong Nguyên và nhị trưởng lão Mục Phong Thanh ngốc tại chỗ.
Dựa theo bọn hắn suy nghĩ, thời khắc này Mục Vân, hẳn là đã chết tại Bắc Vân sơn mạch, đã sớm thành phân và nước tiểu của yêu thú mới đúng.
- Cái gì gọi là vẫn còn sống!
Mục Vân hoảng sợ nói:
- Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, mấy ngày nay ta vẫn luôn ở Bắc Vân thành, có thể xảy ra chuyện gì?
- Ngươi...
Đại trưởng lão đương nhiên là biết, Mục Vân cũng không phải luôn ở Bắc Vân thành, chỉ là giờ phút này nhìn thấy Mục Vân ở đây, hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ.
- Đại trưởng lão!
Ngay giờ phút này, một quản sự Mục gia vội vàng từ ngoài phòng khách chạy vào, nhìn thấy Mục Phong Nguyên, sắc mặt trắng bệch.
- Việc lớn không tốt, đại trưởng lão!
Tên quản sự kia vội vàng nói:
- Thiếu gia Mục Lang và thiếu gia Mục Khoảnh trở về!
- Trở về rồi? Trở về có cái gì không tốt?
Trong lòng Đại trưởng lão lướt qua một tia dự cảm bất tường.
- Chỉ là hai vị thiếu gia, kinh mạch đều phế, hiện tại hoàn toàn trở thành một phế nhân!
Quản sự kia nơm nớp lo sợ nói.
Ba...
Đại trưởng lão tức giận công tâm, một bàn tay đánh bay tên quản sự kia.
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Đột nhiên, nghĩ đến Mục Vân còn rất tốt đứng ở chỗ này, liên tưởng đến hai người Cận Đông và Đông Phương Ngọc mấy ngày nay cũng chưa từng trở về, trong lòng đại trưởng lão lạnh lẽo.
- Mục Vân, là ngươi... Là ngươi làm chuyện tốt!
- Hả? Đại trưởng lão, lời này là như thế nào?
Mục Vân kinh ngạc nói:
- Mấy ngày nay, ta vẫn luôn ở Bắc Vân thành, chưa hề từng đi ra ngoài!
- Ngươi...
Đại trưởng lão hận không thể một bàn tay chụp chết Mục Vân.
Chỉ là giờ phút này, trong đại sảnh bởi vì hai người tranh chấp đã vây kính một vòng người, sắc mặt đại trưởng lão tái xanh, ngón tay vang lên kèn kẹt.
- Đi!
Lúc này, Ngưng Mạch Đan còn trên tay hắn, thế nhưng nhìn thấy Ngưng Mạch Đan kia, đại trưởng lão chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
- Mục đạo sư, ngươi thật là hư!
Nhìn bóng lưng bọn người đại trưởng lão rời khỏi, Diệu Tiên Ngữ cười giảo hoạt nói:
- Mục Lang, Mục Khoảnh bị ngươi phế, hiện tại đại trưởng lão mua Ngưng Mạch Đan, không phải chính là hết hiệu lực rồi sao? Tiền Ngưng Mạch Đan này đều tiến vào hầu bao của ngươi!
- Ách...
Mục Vân hơi sững sờ, tỉ mỉ nghĩ lại, thật đúng là như thế.
Nếu đại trưởng lão biết chuyện này, sợ rằng sẽ phun máu ba lần!
Rời khỏi Thánh Đan các, Mục Vân tuyệt không quay lại gia trang.
Giờ phút này hắn có thể nghĩ đến, chỉ sợ toàn bộ Mục gia sẽ phải náo loạn một hồi.
Lão già Mục Phong Nguyên kia tốn năm vạn linh thạch, muốn mua Ngưng Mạch Đan cho Mục Lang, hiện tại ngược lại là không cần.
Nếu như lão già kia biết, Ngưng Mạch Đan này đến từ tay mình, sợ rằng sẽ hận không thể nhảy lầu.
- Ba ngày không tới học viện, trước đi học viện xem một chút đi!
Mục Vân lẩm bẩm, đi về phía Bắc Vân học viện.
- Tiểu Ngữ, nhanh nói một chút cho gia gia, mấy ngày nay đến cùng xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy Mục Vân rời khỏi, Diệu Thiến không kịp chờ đợi kéo Diệu Tiên Ngữ đi về phía tầng thứ ba của Thánh Đan các.
- Ngươi nói là, Đông Phương Ngọc bị hắn giết chết? Mục Lang, Mục Khoảnh cũng là bị hắn phế?
Ở tầng thứ ba Thánh Đan các, nghe xong Diệu Tiên Ngữ kể lại, bàn tay Diệu Thiến không ngừng vuốt ve, có vẻ hơi không thể tin nói.
- Gia gia, ta đã nói nhiều lần!
Diệu Tiên Ngữ rất bất đắc dĩ.
- Mục Vân này, không đơn giản, ta đã nói rồi, thân đường đường là nhi tử của tộc trưởng Mục gia, làm sao có thể không chịu được như thế!
- Gia gia, ngài nói qua lời này sao? Mà phụ thân Mục đạo sư, ta cảm giác... Không phải một người cha tốt!
- Ngươi thì biết cái gì?
Diệu Thiến cười nói:
- Phụ thân của Mục Vân, năm đó ở toàn bộ Nam Vân Đế Quốc cũng là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy, mà Mục gia cũng là trong tay hắn mới trở thành thế lực lớn có thực lực hùng hậu ở đế quốc này! Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Tiểu thí hài, quan tâm chuyện này để làm gì, vẫn nên tranh thủ thời gian ngẫm lại những diệu dụng của phương pháp luyện đan Mục Vân vừa để ngươi lĩnh ngộ đi!
Diệu Thiến hơi trách cứ:
- Nhưng phàm là luyện đan sư, vô luận đan phương hay là thủ đoạn luyện đan, đối với ngoại nhân đều là vạn phần bảo mật, nếu không thì Thánh Đan các ta cũng sẽ không phối trí cho mỗi một vị luyện đan sư một mật thất! Mục Vân có thể để ngươi biết được toàn bộ quá trình và đan phương luyện chế Ngưng Mạch Đan, đủ để chứng minh, hắn tín nhiệm ngươi! Nếu không chính là...
- Chính là cái gì?
- Chính là hắn căn bản không quan tâm ngươi học!
Diệu Thiến vừa nghe lời này, lập tức cảm thấy có chút khủng bố.
Người mà ngay cả một đan phương Đan dược nhị phẩm cũng không để ý, hắn tự tin đối luyện đan thuật với mình cỡ nào!
Mục Vân này, tuyệt đối không đơn giản.
- Tiên Ngữ, ngày sau phải học tập Mục đạo sư của ngươi nhiều hơn, hắn có gì cần hỗ trợ, ngươi cứ việc thông báo cho ta!
- Gia gia...
Trong lòng Diệu Tiên Ngữ kinh ngạc vạn phần.
Thứ nhất, gia gia của nàng tại Bắc Vân thành cũng là đại nhân vật quyền cao chức trọng, cho dù tại Thánh Đan tông thì địa vị cũng không thấp, không ngờ gia gia lại bởi vì chuyện hiện tại, mà vừa ý Mục Vân như thế.
Thứ hai, chính là Mục Vân! Trước đó, chuyện lớp học, Mục Vân để Mạc đại sư tôn quý nguyện ý dùng huynh đệ để gọi nhau.
Mà bây giờ, càng làm cho gia gia lau mắt mà nhìn.
Mục đạo sư, đã thật thay đổi!
…
Chương 55 Khảo Hạch
Sơ cấp ngũ ban Bắc Vân học viện là ban cấp nổi danh phế vật, thanh danh tại toàn bộ Bắc Vân học viện đều không tốt.
Học sinh lớp này, lúc khảo thí nhập học chính là bị trắc định tư chất không được, đương nhiên cũng có đặc thù.
Một ít hài tử nhà nghèo không cách nào thanh toán phí tổn học viện, cũng có bị bất đắc dĩ phân đến lớp này.
Dần dà, thanh danh sơ cấp ngũ ban cũng bị truyền ra, ban phế vật, đạo sư phế vật, học sinh phế vật.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mục Vân lại đảm nhiệm đạo sư sơ cấp ngũ ban.
- Xem ra trước mắt, trong những học sinh này, trừ Diệu Tiên Ngữ ra thì thật đúng là không có mấy mầm mống tốt!
Trong lòng Mục Vân cũng có phần buồn vô cớ.
Trước mắt hắn, tình cảnh cũng không tính tốt, cho nên, hắn cần một ít thành viên tổ chức, bồi dưỡng một ít thế lực của mình, mà những học sinh này không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
- Tề Minh, đứng vững cho ta, đừng tưởng rằng tên đạo sư phế vật kia của ngươi bị Mạc đại sư nhìn trúng thì địa vị của ngươi sẽ không giống!
Đang lúc Mục Vân đi trên đường, một âm thanh chói tai từ phía trước vang lên.
Tề Minh?
Tên rất quen thuộc?
- Lại là hắn?
Nghe được cái tên này, Mục Vân lại sững sờ.
Gia hỏa này sao lại xui xẻo như vậy, giống như mỗi lần đều bị khi nhục ở trong học viện!
- Cố Thanh, ngươi không nên quá phận, bây giờ Mục đạo sư đã không giống ngày xưa, chỉ là chính ta không còn dùng được, không liên quan đến hắn!
- Ôi cha, Mục đại phế vật kia cho ngươi chỗ tốt gì, hắn vừa có chút tên tuổi thì ngươi đã hận không thể quỳ xuống liếm rồi? Tề Minh, ngươi thật đúng là đủ không muốn mặt!
Cố Thanh giễu giễu nói:
- Ta cho ngươi biết, ngươi đừng cho là ta là tên phế vật Điêu Doãn kia, đạo sư của hắn là Cận Đông, đạo sư của ta chính là Điêu Á Đông! Điêu đạo sư là đạo sư cao cấp của học viện chúng ta, Mục Vân ở trước mặt hắn, tính cái rắm!
- Tính cái rắm? Vậy cái rắm ta đây sẽ bắn chết ngươi!
Chỉ là, Cố Thanh vừa nói xong thì phịch một tiếng nổ vang vang lên, một nắm đấm ầm vang rơi xuống, trực tiếp nện ở trên đầu Cố Thanh.
Trong lúc nhất thời, Cố Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
- Mục đạo sư...
- Tề Minh đúng không? Tốt xấu ngươi là đệ tử của ta, thế nào mỗi lần gặp được ngươi đều là dáng vẻ bị người khi dễ!
- Ta...
- Đừng nói!
Mục Vân ngăn Tề Minh lại, ngược lại nhìn về phía Cố Thanh trên đầu sưng lên một cục lớn, cười lạnh nói:
- Lúc trước, khi Điêu Doãn đánh Tề Minh, bản đạo sư cũng đã nói, học sinh của ta chỉ có ta có thể đánh, ai cũng không được, ta tưởng là tin tức này đã truyền ra ngoài, xem ra vẫn còn chưa!
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy trên mặt Mục Vân lộ ra biểu tình hài hước, Cố Thanh không ngừng lùi lại.
Trước đó, Mục Vân là phế vật tay trói gà không chặt, nhưng bây giờ lại là nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh, hắn không phải đối thủ của đối phương.
Chỉ là hắn sao có thể nhìn ra được, Mục Vân đã đến cảnh giới nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh.
- Làm gì? Lần trước Điêu Doãn phạm sai, ngươi lại phạm, lần này xem ra ta phải dùng chút thủ đoạn mạnh!
Mục Vân ma quyền hắc hắc, một bộ dáng muốn bắt Cố Thanh khai đao.
- Mục đạo sư, đe dọa học sinh có phải có chút quá mức!
Ngay giờ phút này, sau lưng mấy người, một tiếng cười vang lên.
Người tới là một nam tử mặc võ phục màu lam nhạt, thân cao chừng một thước tám, dáng người tuấn dật cùng với đường nét ưu nhã trên mặt, đều cho người ta một loại cảm giác rất thư thái.
Điêu Á Đông!
Một trong tam đại mỹ nam tử đạo sư của Bắc Vân học viện, càng là đạo sư cao cấp của học viện!
Cùng với Đông Phương Ngọc và Uông Thanh Phong, ba người tự xưng là tam tài tử của học viện, thanh danh hiển hách.
- Quá phận? Học sinh của ngươi nhục nhã học sinh của ta, sao ngươi không nói quá phận?
Mục Vân khẽ nói:
- Điêu đạo sư, quản tốt học sinh của ngươi mới đúng chứ! Học sinh của Mục Vân ta, chỉ có ta có thể quản!
- Ngươi nói gì vậy?
Sắc mặt Điêu Á Đông không thay đổi, nhưng thanh âm lại nâng lên mấy phần:
- Học viện là nơi bồi dưỡng nhân tài, toàn bộ học sinh đều bị đạo sư quản hạt, học sinh của ngươi, sao có thể đặc việt?
- Mà sơ cấp ngũ ban, ở trong lớp sơ cấp đều là hạng chót, người khác tới quản, đã là vinh dự của sơ cấp ngũ ban ngươi!
Mẹ nó!
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân dâng lên lửa giận!
- Còn nữa nói, học viện có đạo sư như ngươi, làm sao có thể dẫn đầu ra học sinh tốt?
- Ngươi...
- Các ngươi đang làm gì đấy?
Lúc Mục Vân muốn xuất thủ thì một tiếng quát đột nhiên vang lên.
- Lục viện trưởng!
- Lục viện trưởng!
Lục Khiếu Thiên chậm rãi đi đến, nhìn Mục Vân và Điêu Á Đông, nhíu mày.
- Chuyện gì?
Lục viện trưởng nhìn thấy Mục Vân, lập tức nhức đầu.
Gia hỏa này, mấy năm qua một mực giữ yên lặng, lúc này thời gian mới bao lâu, thế mà đã liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, đều có quan hệ với hắn.
Mấu chốt là, đối với Mục Vân, hắn đánh không được, chửi không được, sợ đắc tội Mạc đại sư.
- Lục viện trưởng, ngài tới thật đúng lúc! Ta có một chuyện muốn thương lượng với ngài!
Nhìn thấy Lục Khiếu Thiên, Điêu Á Đông mở miệng trước tiên nói:
- Ta nhớ dựa theo quy định của học viện, phàm là đạo sư nhậm chức, liên tục ba năm vẫn y như cũ là đạo sư đê cấp thì sẽ hủy bỏ tư cách đạo sư, năm nay, giống như Mục đạo sư đã liên tục ba năm...
- Khụ khụ...
- Viện trưởng!
Còn chưa đợi Lục Khiếu Thiên mở miệng, Điêu Á Đông đã lần nữa mở miệng nói:
- Đế quốc mở học viện, chính là để mỗi võ giả có thiên phú có thể tiếp nhận dẫn đạo, nếu như Bắc Vân học viện ta mời đến phế vật làm đạo sư, vậy đơn giản là...
- Cái này...
Lục Khiếu Thiên cũng rất đau đầu.
Đạo sư Bắc Vân học viện, ấn tư cách là đạo sư sơ cấp, đạo sư trung cấp, đạo sư cao cấp, đúng là có quy định liên tục ba năm, kiểm tra không đến đạo sư trung cấp sẽ hủy bỏ tư cách.
Chỉ là từ đạo sư sơ cấp khảo hạch đến đạo sư trung cấp, cần đi qua tam quan, hiện tại, vạn nhất Mục Vân không thông qua, bị đuổi ra khỏi học viện, vậy tất nhiên sẽ gây nên Mạc đại sư bất mãn.
- Đạo sư sơ cấp lên tới đạo sư trung cấp, có thể!
Nhưng đang lúc Lục Khiếu Thiên cân nhắc thì Mục Vân lại đột nhiên mở miệng, đồng ý.
- Mục đạo sư, khảo hạch rất nghiêm khắc!
Nhìn thấy Mục Vân hình như không lo lắng chút nào, Lục Khiếu Thiên nhắc nhở:
- Khảo hạch cần đi qua tam quan, cửa thứ nhất tam quan khảo hạch chính là cảnh giới...
Cảnh giới!
Lục Khiếu Thiên nói, lúc này mới kịp cẩn thận quan sát Mục Vân.
Quanh thân khí kình quay xung quanh, hô hấp, khí tức thâm trầm ổn trọng.
Đây là tiêu chí lục trọng Ngưng Mạch cảnh!
Mục Vân đã bước vào đến cảnh giới lục trọng!
- Đa tạ ý tốt của Lục viện trưởng!
Mục Vân chắp tay, nói:
- Chỉ là, quy củ học viện không thể phế, ta nguyện ý tiếp nhận khảo hạch, mà cũng có thể để một ít người ngậm miệng chim lại!
Hừ!
Nghe được Mục Vân ngấm ngầm hại người nói, trong lòng Điêu Á Đông cười lạnh liên tục.
Khoe khoang!
Ai cũng sẽ, Mục Vân, ta sẽ chờ nhìn ngươi xấu mặt.
Gần nửa ngày sau, chuyện Mục Vân muốn tham gia khảo hạch đã truyền ra khắp toàn bộ học viện.