Giáo dục?
Hắn hiện tại dám giáo dục Mục Vân sao?
Bây giờ, tiểu tử này chính là đã uống nhầm thuốc, đạt được Mạc Vấn đại sư ưu ái, ngày sau, nói không chừng còn phải nịnh bợ hắn!
- Ách, hôn sự trai gái phải do chính bọn hắn làm chủ, ngài nói có đúng hay không? Mục tộc trưởng!
Lục Khiếu Thiên lúng túng trả lời một câu.
- Ách, đúng, đúng!
Nghe được Lục Khiếu Thiên có chút khuynh hướng về phía Mục Vân, Mục Lâm Thần nhất thời cũng không nghĩ ra.
Hiện tại, Mục Vân là thế nào rồi?
Đầu tiên từ chối hôn sự, hoàn toàn khác với hắn thường ngày.
Tiếp theo, Lục viện trưởng đến Mục gia làm gì?
Hắn biết, Lục Khiếu Thiên thân là viện trưởng của Bắc Vân học viện, là người của đế quốc, rất ít liên quan đến tranh đấu giữa các gia tộc, cho nên, vì tránh hiềm nghi, cũng rất ít tiến vào phủ đệ của gia tộc nào.
Nhưng mặc dù từ đáy lòng hắn yêu thương Mục Vân, thế nhưng đại trưởng lão, nhị trưởng lão ở gia tộc cũng hết sức quan trọng, hắn không nguyện ý để hai người tức giận.
- Tộc trưởng! Không đúng!
Ngay vào giờ phút này, nhị trưởng lão mở miệng lần nữa. Sau đó đứng dậy, nói:
- Mục Vân mười năm này, chưa hề có gì cống hiến gì cho Mục gia, gia tộc nuôi một phế vật như vậy, vào thời khắc mấu chốt lại không xuất lực, lưu hắn làm gì? Mà lại còn ẩu đả lão quản gia có cống hiến khá lớn đối với Mục gia, thực sự là tội đáng chết vạn lần!
- Vị trưởng lão này, lời này không phải từ trong miệng một trưởng bối có thể nói!
Nhưng nhị trưởng lão vừa mới dứt lời, Mục Lâm Thần còn chưa trả lời thì Mạc đại sư đã nhịn không được mở miệng.
Hiện tại, sau khi giao lưu ngắn ngủi với Mục Vân, Mạc đại sư đã triệt để tin tưởng, Mục Vân tuyệt đối là thiên tài giới luyện đan. Thiên tài như vậy, hắn thực sự là nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đám người Mục gia lại mở miệng một tiếng phế vật, hai tiếng thùng cơm để gọi hắn.
Mà trải qua ở chung ngắn ngủi, hắn rất thưởng thức người tên Mục Vân này.
Cho nên, sau khi hắn nghe toàn bộ quá trình trong chuyện này, cũng nhịn không được chen lời vào nói.
Chỉ là vừa nghe được câu này, nhị trưởng lão lại sửng sốt một chút.
Lão đầu tử này chỉ là một lão nô bộc của Lục Khiếu Thiên mà lại dám xen vào hội nghị gia đình của Mục gia, cũng quá không ra gì!
Cộng với trước đó nhị trưởng lão đã là bị Mục Vân chống đối làm nộ hoả công tâm, đang lo lửa giận không có chỗ phát!
- Lão già, đây là chuyện của gia tộc Mục gia ta, có liên quan gì tới ngươi?
- Đúng là không có quan hệ với lão hủ, chỉ là, lão hủ cũng là khách của Mục thiếu gia, nhưng từ khi lão hủ đi theo Mục thiếu gia tiến vào viện tử lại chưa được ai chiêu đãi, đạo đãi khách của Mục gia ngươi chính là như thế sao?
Mạc Vấn bị một tiếng lão già này chọc cho tức giận, không khách khí đánh trả nói.
- Mà lại, là người quản gia ngươi bất kính đối với Mục thiếu gia trước, đánh hắn hai bàn tay, lão phu còn thấy nhẹ, ngươi với tư cách là trưởng lão của gia tộc, không hỏi thị phi đã gán tội lên người Mục Vân, thực sự không phân tốt xấu.
Nghe thấy Mạc Vấn nói vậy, nhị trưởng lão cười.
- Khách nhân? Lục viện trưởng là khách nhân, ngươi thì tính là cái gì? Một lão bộc tử mà thôi, còn muốn người có chiêu đãi ngươi? Lão già, lập tức cút ra khỏi Mục gia ta!
- Làm càn!
Chỉ là, Nhị trưởng lão vừa mới dứt lời thì sau lưng đã đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó, âm thanh lốp bốp vang lên, cái bàn vỡ nát, tóe lên bụi bặm.
Lục Khiếu Thiên đứng lên khỏi ghế, sắc mặt đỏ lên.
- Lục viện trưởng!
Nhìn thấy Lục Khiếu Thiên đột nhiên nổi giận, đại trưởng lão, nhị trưởng lão đều ngơ ngác. Chỉ một hạ nhân mà đến mức Lục Khiếu Thiên phải tức giận như vậy sao?
- Mục Phong Thanh, ngươi làm càn!
Lục Khiếu Thiên trực tiếp chỉ vào cái mũi nhị trưởng lão, chửi ầm lên:
- Mạc Vấn đại sư chính là Mục Vân đạo sư mời đến phủ thượng làm khách, ngươi lại dám vô lễ như thế, ta thấy tử đệ Mục gia cũng không cần đến Bắc Vân học viện học tập nữa đâu!
Câu nói này của Lục Khiếu Thiên gần như là hét lên.
Cái gì?
Nghe thấy Lục Khiếu Thiên nói vậy, bọn người đại trưởng lão, nhị trưởng lão, nghẹn họng nhìn trân trối, nháy mắt ngơ ngác.
Chương 12 Xong Đời
Mạc Vấn!
Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, chỉ có một Mạc Vấn, Mạc Vấn đại danh đỉnh đỉnh. Trước mắt, người mặc y phục bình thường này, nhìn cực kỳ giống lão nhân thường gặp ngoài đường lại là phó viện trưởng Nam Vân học viện của đế quốc - Mạc Vấn?
Phù phù... Nhị trưởng lão phù phù một tiếng, đặt mông quỳ trên mặt đất, triệt để dọa sợ.
- Mạc... Mạc đại sư, thật xin lỗi, lão hủ không biết ngài là Mạc đại sư, thực sự là...
- Lão đầu tử ta có thể không chịu nổi đại lễ của ngài!
Bị người mắng là lão khốn kiếp, trong lòng Mạc Vấn cũng khó chịu, mở miệng nói:
- Lão đầu tử nhất định phải đi theo huynh đệ Mục Vân đến phủ thượng làm khách, ngài làm như thế, lão hủ không quan trọng, không biết Mục huynh đệ...
- Mục Vân...
Ánh mắt Nhị trưởng lão dời đến trên người Mục Vân, hận không thể hung hăng tát mình một tát.
Tên phế vật này sao có thể kéo quan hệ với chiếc thuyền lớn Mạc Vấn đại sư này. Mạc Vấn đại sư là ai?
Cả hoàng đế của Nam Vân Đế Quốc cũng khách khí đối với Mạc đại sư, hắn chỉ là một nhị trưởng lão của Mục gia chi nhánh nhỏ xíu, tính toán cái rắm!
- Mục Vân, nhanh giúp nhị gia gia ta năn nỉ một chút!
Nhị trưởng lão chuyển hướng Mục Vân, cầu khẩn nói.
Cầu tình?
Ánh mắt Mục Vân có phần lạnh lẽo.
Hiện tại, nếu không phải Mạc Vấn đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ, hắn từ chối một tiếng, tranh chấp xuống dưới, hai lão bất tử này thật lấy gia pháp hầu hạ!
- Nghĩa phụ!
Mục Vân không thèm quan tâm nhị trưởng lão, một cước đá văng hắn ra xa mình, chắp tay nói với Mục Lâm Thần:
- Hôn sự... Hài nhi muốn tự mình làm chủ, hài nhi còn muốn tiếp đãi khách nhân, trước hết cáo lui!
Nhìn thấy Mục Lâm Thần nhẹ gật đầu, Mục Vân nghênh ngang rời khỏi đại sảnh. Mạc đại sư đi theo sau lưng, sắc mặt không phải rất dễ nhìn. Mà Lục Khiếu Thiên thì một gương mặt sớm đã trở nên xanh xám.
- Mục tộc trưởng!
Lúc Lục Khiếu Thiên gần đi, mở miệng nói:
- Mục Phong Thanh đã xem thường đối với đại sư của đế quốc như thế, vậy Bắc Vân học viện nho nhỏ của ta cũng không dám tuyển nhận tử đệ nhất mạch của nhị trưởng lão, để bọn hắn tùy ý về tộc học tập đi!
Bỏ lại câu nói này, Lục Khiếu Thiên quay người rời khỏi.
Nếu không phải Mục Vân, hắn thậm chí làm cho cả tử đệ của Mục gia cũng không thể đến Bắc Vân học viện học tập.
Nghe được Lục Khiếu Thiên nói như vậy, nhị trưởng lão đặt mông ngồi dưới đất.
Xong đời!
Bắc Vân học viện dạy bảo tốt hơn trong gia tộc dạy bảo mấy lần, nếu như sau cái này tử đệ nhất mạch không thể vào viện, vậy sau này, phân lượng nhất mạch của hắn ở gia tộc cũng sẽ ngày càng nhỏ...
- Mục Vân...
- Trong lòng lẩm bẩm tên của Mục Vân, sắc mặt nhị trưởng lão dần trở nên âm trầm.
- Tần lão thái gia, cái này...
- Mục tộc trưởng không cần nhiều lời, Dao nhi từ nhỏ nhiều bệnh, chú định sống không quá hai mươi tuổi, vụ hôn nhân này...
- Tần lão thái gia chờ một chút!
Mục Lâm Thần nói xin lỗi:
- Hiện tại, ta cũng không ngờ Mạc Vấn đại sư lại đến ta Mục gia, mà lại đứa nhỏ Vân nhi này, cùng không giống bình thường nhau lắm, đêm nay ta sẽ tìm hắn nói một chút, chắc chắn thúc đẩy vụ hôn nhân này!
- Như thế rất tốt, như thế rất tốt!
- Vậy hôm nay khoản đãi không chu toàn, Mạc Vấn đại sư vẫn còn ở đó...
Mục Lâm Thần áy náy cười một tiếng, hạ lệnh trục khách.
Mạc Vấn chính là đại nhân vật của đế quốc, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, đừng nói Mục gia chi nhánh ở Bắc Vân thành, cho dù Mục gia ở đế đô cũng phải lễ nhượng ba phần.
Mục Lâm Thần đương nhiên phải đi chiêu đãi.
Ngoài cửa lớn Mục gia, Tần Thì Vũ và Tần Mộng Dao một già một trẻ dần dần rời khỏi.
- Gia gia, Mục thúc thúc nói, Mục Vân thiên tính đần độn, mà ở Bắc Vân thành còn có truyền ngôn, Mục Vân là một tên mọt sách, nhưng hôm nay Dao nhi thấy, Mục Vân... Thế nhưng lại rất cường thế!
Đi trên đường, Tần Mộng Dao nhịn không được nói.
- Ha ha...
Tần lão thái gia cười ha ha:
- Chỉ sợ truyền ngôn không hết chân thực của Mục Vân này, thử hỏi, người có thiên tính đần độn, dám phản kháng kịch liệt trong đại sảnh như hôm nay không? Phế vật ngớ ngẩn? Gia gia không tin, Mạc Vấn Mạc đại sư sẽ cảm thấy hứng thú đối với một phế vật sao?
- Vậy...
Tần Mộng Dao có chút không hiểu.
- Đã như vậy, vì sao, trước đó thanh danh của Mục Vân ở Bắc Vân thành lại kém như vậy?
Chương 13 Điều Kiện?
- Mục Vân đến từ đế đô Mục gia, chính là con trai của tộc trưởng, hôm nay, tiểu tử này có biến hóa như thế, chỉ có thể nói rõ, hắn vẫn luôn giấu tài!
Nghe được tôn nữ nghi hoặc, Tần Thì Vũ khẳng định nói:
- Nếu hôn sự của ngươi và hắn thành, nói không chừng, có thể bằng vào Mạc Vấn đại sư, chữa khỏi quái bệnh của ngươi, cửa hôn sự này, hi vọng Mục tộc trưởng có thể thúc đẩy!
Nghe thấy lời này, Tần Mộng Dao vểnh vểnh miệng lên.
Nàng tự hỏi tướng mạo mỹ mạo, nhưng hôm nay, Mục Vân lại ở trước mặt mọi người từ chối hôn sự, mặc dù phản đối gia tộc xử lý, nhưng đối với nàng cũng là đả kích.
Mà nghĩ đến mình còn có thời gian một năm, sắc mặt Tần Mộng Dao lại trở nên ảm đạm.
Nếu Mục Vân nghe được Tần lão thái gia đánh giá đối với hắn, sợ rằng sẽ cười ra nước mắt.
Giấu tài, cái từ này thật đúng là không thích hợp với hắn.
Chỉ là thời khắc này, Mục Vân lại cười không nổi, ngược lại là một mặt buồn khổ.
Luyện đan sư lục tinh Mạc Vấn này, thực sự quá... Quá đáng ghét!
Từ khi tiến vào tiểu viện của hắn thì luôn há miệng không ngừng, không ngừng hỏi thăm hắn tri thức liên quan tới luyện đan.
Nếu không phải lão gia hỏa này trong đại sảnh để cho mình cáo mượn oai hùm một lần, Mục Vân thật muốn bịt miệng của hắn!
Thật vất vả mặt trời mới lặn về phía tây, nhìn thấy Mạc Vấn còn có dự định lưu lại, Mục Vân tranh thủ thời gian tiễn khách.
Mạc đại sư cuối cùng cũng bất đắc dĩ, vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi, Lục Khiếu Thiên cũng bồi một ngày, sợ run tim mất mật một ngày.
Toàn bộ Mục gia, từ trên xuống dưới, càng thở mạnh cũng không dám.
Trước đó, tiểu viện của Mục Vân đều yên tĩnh đến lạnh lẽo, hôm nay, xung quanh lại đứng đầy người.
Chỉ là, sau khi Mạc đại sư rời khỏi, những người kia cũng là dần dần tản ra.
Trăng sáng treo cao, Mục Vân ngồi ở trên giường, hồi tưởng lại gợn sóng một ngày hôm nay, không ngừng cười khổ.
Kiếp trước, thân là Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, hô phong hoán vũ, không ai có thể ngăn cản, thế nhưng lại bị một đám tiểu nhân tính toán đạo tiêu bỏ mình. Nghĩ đến tràng cảnh hơn mười vị Tiên Vương liên thủ đánh giết mình, trong lòng Mục Vân lại càng tức giận.
- Được, nếu thượng thiên đã cho ta một lần nữa sống lại, vậy lần này, ta nhất định phải giết trở lại Đại Thiên thế giới, trọng chấn hoàn vũ!
Trong lòng Mục Vân kêu gào.
Một tiếng cọt kẹt nhẹ vang lên, cửa bị đẩy ra.
Mục Lâm Thần từ ngoài phòng đi vào.
- Nghĩa phụ!
Mục Vân cung kính thi lễ một cái, đứng dậy.
- Vân nhi, những năm này, vi phụ hổ thẹn với ngươi, nhưng mà hôm nay, ngươi ngược lại đã làm cho vi phụ lau mắt mà nhìn!
Mục Lâm Thần nói ngay vào điểm chính:
- Vi phụ sẽ không đi hỏi chuyện ngươi đi cùng Mạc đại sư, chỉ là, thông gia với Tần gia, vi phụ hi vọng ngươi có thể đáp ứng!
- Đáp ứng? Vì sao?
Thở dài một hơi, Mục Lâm Thần ngồi xuống.
- Bắc Vân thành bị tứ đại gia tộc chiếm cứ bộ phận tài nguyên cực lớn, tứ đại gia tộc bao gồm Tần gia, Mục gia, Uông gia, Điêu gia. Bây giờ, Uông gia và Điêu gia đã liên thủ với nhau, tạo áp lực đối với Mục gia và Tần gia chúng ta, chúng ta nhất định phải làm ra hành động!
Mục Lâm Thần trầm trọng nói:
- Ngươi cũng biết, hiện tại trong gia tộc, đại trưởng lão và nhị trưởng lão khí diễm phách lối, chuyện này, vi phụ hi vọng ngươi có thể tạm thời đáp ứng!
- Chúng ta mặt ngoài liên thủ với Tần gia, tạm thời làm dịu áp lực trước mắt là được,
ngày sau sẽ giải trừ hôn ước!
Mục Lâm Thần nhìn Mục Vân, trong mắt lại mang theo một tia khẩn cầu.
Mục Vân sững sờ.
Trước đó, trong mắt Mục Vân, nghĩa phụ là không thể phá vỡ, bất kỳ lúc nào cũng đều nhô lên bả vai thẳng tắp.
Hình như vào giờ phút này, biểu lộ của Mục Lâm Thần đã đả động trong lòng Mục Vân từng chút một. Chậm rãi nhẹ gật đầu, Mục Vân đáp:
- Được, ta đáp ứng!
Nghe thấy Mục Vân đáp ứng, Mục Lâm Thần hơi kinh ngạc nhìn Mục Vân một chút.
- Nhưng ta có một điều kiện!
Chỉ là, Mục Lâm Thần còn chưa kịp cao hứng, Mục Vân đã lần nữa mở miệng.
Chương 14 Luyện Đan
Điều kiện?
Hôm nay, tính cách Mục Vân thay đổi lớn như vậy, chỉ sợ điều kiện này sẽ không tầm thường!
- Ta cần một đỉnh đan lô, mười cây Tự Tẫn Thảo, mười cây Bách Ngân Hoa, mười cây Ngân Mao Liễu Thảo!
Sợ Mục Lâm Thần đổi ý, Mục Vân cấp bách nói:
- Tối nay, ta muốn!
Chỉ là, nghe thấy Mục Vân nói vậy, Mục Lâm Thần lại ngơ ngác.
- Ách, cái này, rất khó sao?
Nhìn thấy bộ dáng đờ đẫn của Mục Lâm Thần, Mục Vân gãi gãi đầu, có chút phiền phức nói.
- Không khó, không khó!
Mục Lâm Thần tranh thủ thời gian đáp ứng:
- Ta sẽ đi lấy cho ngươi!
Hình như sợ Mục Vân đổi ý, Mục Lâm Thần rời khỏi nhanh như chớp.
Khó?
Nói đùa cái gì!
Tự Tẫn Thảo, Bách Ngân Hoa, Ngân Mao Liễu Thảo, ba loại thảo dược này, cũng chỉ mạnh hơn Tử Ngọc Quả một chút, còn về đan lô, Tần gia thật đúng là không thiếu.
Mục Lâm Thần sững sờ, là không ngờ, Mục Vân lại đưa ra một điều kiện không giống ai như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Mục Lâm Thần, Mục Vân cười khổ.
Hôn sự, hắn là tạm thời đáp ứng.
Chỉ là, muốn để cho hắn thật sự cưới Tần Mộng Dao kia cũng không đơn giản như vậy.
Dưới mắt, cần tăng thực lực lên, chỉ là thực lực đề thăng, cái gọi áp lực sẽ không còn là áp lực.
Đêm trăng giữa bầu trời, một mình Mục Vân ở trong đan phương của Mục gia.
Bày ở trước người hắn là mười cây Tự Tẫn Thảo, mười cây Bách Ngân Hoa, mười cây Ngân Mao Liễu Thảo.
Mục Vân, muốn luyện đan!
Hiện tại, cốt chất của hắn đã là mười chín tuổi, muốn dựa vào một bước rèn luyện thể phách, đã hơi trễ. Chỉ có thông qua đan dược để đề thăng cốt chất thân thể, đề thăng thực lực bản thân.
- Tự Tẫn Thảo, Bách Ngân Hoa, Ngân Mao Liễu Thảo, luyện chế Thối Cốt Đan, ắt không thể thiếu, thân thể này thực sự quá yếu, chỉ có thể dựa vào Thối Cốt Đan đề thăng thể chất và cảnh giới!
Thông qua dung hợp ký ức, Mục Vân biết đại khái phân chia cảnh giới trong Thiên Vận đại lục.
Nhục thân thập trọng cảnh giới, đệ nhất trọng, Thối Thể cảnh, cường thân kiện thể, thể trạng nắm giữ lực lượng nhất ngưu. Đệ nhị trọng, Đoán Cốt cảnh, sau khi cường thân kiện thể, rèn luyện xương cốt, nắm giữ lực lượng tam ngưu. Mà đệ tam trọng Dịch Cân cảnh lại dễ luyện gân mạch, võ giả có thể đạt đến lực lượng ngũ ngưu.
Tam trọng đầu trong nhục thân thập trọng cực kỳ quan trọng, là võ giả đánh xuống cơ sở căn bản, căn cơ bất ổn, ngày sau cũng khó có thể có chỗ tinh tiến. Thối Thể cảnh, Đoán Cốt cảnh, Dịch Cân cảnh, tầng tầng tiến dần lên, là võ giả đánh xuống vững chắc căn cơ bản nguyên, điểm này, Mục Vân đều hiểu hơn so với ai khác.
Trước mắt, hắn chỉ có thể dựa vào đan dược để đề cao lực lượng nhục thân. Mà Thối Thể Đan là đan dược thích hợp nhất hắn nghĩ tới.
Nhìn đan lô cao cỡ một người trước mắt, khóe miệng Mục Vân hơi méo lên.
Luyện đan đối với hắn chính là quá trình hưởng thụ nhất.
Loại cảm giác cảm thụ được đan dược dần dần thành hình trong lò đan làm cho hắn si mê.
Chỉ là thân thể này thực sự quá yếu ớt, không biết đến cùng có thể gánh chịu thời gian bao lâu.
Luyện đan, thế chính là chuyện nhất môn khổ sai, võ giả không nhất định có thể trở thành luyện đan sư, nhưng có thể trở thành luyện đan sư thì nhất định là một võ giả.
- Tự Tẫn Thảo...
Thôi thúc hỏa diễm dưới đáy đan lô, Mục Vân không chút do dự nắm lên một gốc Tự Tẫn Thảo vùi vào trong lò đan.
Kiếp trước thân là Chí Tôn Tiên Vương, Mục Vân thu phục lưỡng chủng thiên hỏa, thuật luyện đan cao cường, thế nhưng là hiện nay, hắn chỉ có thể bằng vào đan hỏa để luyện chế Thối Cốt Đan.
- Bách Ngân Hoa...
Khoảng chừng mười hơi thời gian, Mục Vân lần nữa cầm lấy một gốc Bách Ngân Hoa, tung vào trong lò đan.
Nếu bây giờ bên cạnh Mục Vân đứng một luyện đan sư tuyệt đối sẽ trợn mắt hốc mồm, mắng to Mục Vân ngớ ngẩn!
Chương 15 Phá Ngọc Quyền
Luyện đan một đường, cần phải tiến hành từng bước, mỗi một gốc dược thảo, mỗi một viên yêu đan yêu thú đều cần phải bỏ vào đúng tốc độ.
Quá chậm sẽ khiến cho dược hiệu của dược thảo yếu bớt. Mà quá nhanh thì sẽ làm cho dược tính của dược thảo không cách nào dung hợp, thậm chí sẽ dẫn tới nổ tung!
Thời gian mười hơi, đối với luyện đan sư thực sự là quá nhanh.
Một ít luyện đan sư cường đại, luyện chế một viên đan dược cao giai, thường thường phải mất tới mười ngày thậm chí mấy tháng, chính là bởi vì như thế.
Thời khắc này, Mục Vân quả thực giống như làm ẩu.
Thời gian năm hơi, Mục Vân khống chế đan hỏa, ném Ngân Mao Liễu Thảo vào trong lò đan.
Ba cây thảo dược, toàn bộ ném vào trong đan lô, trong lúc đó, chênh lệch cũng chỉ khoảng mười lăm hơi thở.
- Tự Tẫn Thảo, gốc rễ ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, kích thích huyết mạch, Bách Ngân Hoa, nắm giữ tính bền dẻo cường đại, Ngân Mao Liễu Thảo, tuy là gân gà, thế nhưng lại có thể dưới sự kích thích của Tự Tẫn Thảo và Bách Ngân Hoa bộc phát ra dược hiệu quan trọng nhất!
Mục Vân tự mình lẩm bẩm, hai tay lại thông qua không ngừng điều khiển đan lô phía dưới miệng thông gió để tăng giảm hỏa diễm trong hỏa lô.
Trăng đêm dần ngã về tây, trong đan phòng, Mục Vân thành một chữ to, không để ý hình tượng nằm trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm.
Mệt mỏi!
Mục Vân từ đáy lòng quả thực muốn chửi má nó!
Chỉ luyện chế Thối Cốt Đan mà đã thiếu chút nữa lấy mạng già của hắn, trước đó tố chất thân thể của Mục Vân thực sự là quá kém!
Mở bàn tay, nhìn chín viên đan dược màu bạc nhạt trong lòng bàn tay, xoa xoa giọt mồ hôi trên trán, Mục Vân mỉm cười.
Lúc đầu có thể luyện chế mười viên Thối Cốt Đan, chỉ là một viên cuối cùng, thân thể Mục Vân thực sự không chịu nổi, mới dẫn đến thất bại.
- Thối Cốt Đan, đại khái có thể tăng lên đến nhục thân nhất trọng Thối Thể cảnh!
Không chút do dự nuốt vào một viên Thối Cốt Đan, Mục Vân chậm rãi ngồi dậy.
Thối Thể cảnh, tên như ý nghĩa, chính là rèn luyện cơ bắp thân thể, cường tráng thân thể, giúp võ giả nắm giữ lực lượng một ngưu, đủ để sống đến hơn tám mươi tuổi.
- Hô...
Nhịn không được hô thở ra một hơi, Mục Vân cảm thấy viên Thối Cốt Đan kia đang dần chìm vào trong bụng, hóa thành một dòng nước ấm, sau đó khuếch tán ra tứ chi.
- Hả? Không đủ?
Cảm giác dược hiệu của Thối Cốt Đan cũng còn chưa đạt tới toàn thân, Mục Vân không chút do dự nuốt vào một viên nữa.
Lực lượng ôn hòa lưu chuyển trong cơ thể, dần dần khuếch tán đến trong mỗi một đường kinh mạch trong thân thể.
Mục Vân nhắm mắt trầm tư, trong đáy lòng lặng yên vận chuyển một môn võ kỹ.
- Phá Ngọc Quyền!
Trước kia, Phá Ngọc Quyền này ở trong mắt Mục Vân, căn bản không đáng nhắc tới, nhưng bây giờ lại là thích hợp nhất với hắn.
Lại sống một lần, những kiến thức võ kỹ, luyện đan, luyện khí, đối với Mục Vân đều khắc thật sâu ấn ở trong đầu. Hắn căn bản không cần lo lắng vì những thứ này.
Hiện tại, hắn cần chính là ổn định lại tâm thần, cảm thụ mỗi một tia lực lượng của Thối Cốt Đan truyền lại trong cơ thể...
Chân trời, một mặt trời ửng đỏ lộ ra chân trời.
Thời gian một đêm, Mục Vân liên tục uống vào bốn viên Thối Cốt Đan, trực tiếp vượt qua Thối Thể cảnh, bước vào nhục thân nhị trọng Đoán Cốt cảnh.
Mà lực lượng trong thân thể của hắn cũng không phải lực lượng ngũ ngưu, mà là thất ngưu!
Lực lượng chênh lệch nhị ngưu, có thể nói là mạnh hơn võ giả Đoán Cốt cảnh bình thường ba thành.
- Thối Cốt Đan, rèn luyện thân thể, tinh luyện xương cốt, bước vào Đoán Cốt cảnh cũng là hợp tình lý!
Mở hai mắt ra, nhìn thấy ánh sáng ngoài phòng dần dâng lên, Mục Vân mỉm cười.
Trong đầu của hắn đương nhiên còn có rất nhiều phương pháp luyện chế đan dược, chỉ là, dùng cảnh giới và kinh tế trước mắt của hắn, muốn luyện chế những đan dược kia lại có chút không quá thực tế.
- Nhục thân nhị trọng Đoán Cốt cảnh, đánh mặt lão Mục Tiền khốn kiếp kia, tay của hắn sẽ không còn bị sưng nữa!
Cười một tiếng, Mục Vân đang định đứng dậy.
Ông...
Nhưng ngay lúc Mục Vân chuẩn bị đứng dậy thì trong đầu một vang lên một tiếng vù vù.