Lời nói vừa rơi xuống, khắp nơi trong phòng học đều sục sôi lên, nhiệt huyết sôi trào lên.
Điêu Á Đông nhìn dưới bục giảng từng học viên nhiệt huyết dâng trào, trong lòng hắn cười lạnh.
- Mục Vân, ngươi lấy cái gì đấu với ta, dùng đám cặn bã các phế vật kia của ngươi sao? Lần này, ta làm cho tất cả mọi người biết, lớp ba cao cấp, là lớp của Điêu Á Đông ta dẫn đầu, là vinh dự Điêu Á Đông ta!
Trong lòng hắn cười lạnh, nhưng mặt của Điêu Á Đông không đổi sắc nói:
- Lần này đối chiến, ta đã nghĩ kỹ.
- Trận đầu, so đấu vũ lực, Mặc Hải ra sân, trận thứ hai, so đấu luyện đan, Uông Vân Kỳ ra sân, trận thứ ba so đấu luyện khí, Tề Vân ra sân!
Lời Điêu Á Đông vừa nói xong, toàn bộ lớp học lại thêm một trận xôn xao.
Trong lớp ba cao cấp, thực lực của Mặc Hải là gần với thiên tài Điêu Á Vân, tuy hắn mới mười bảy tuổi, những đã bước vào cảnh giới nhục thể ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.
Tề Vân là con cháu Tề gia, mặc dù Tề gia chỉ là gia tộc nhị lưu ở Bắc Vân thành, nhưng thanh danh của Tề Vân lại rất nổi tiếng ở Bắc Vân thành.
Tuy hắn mới có mười bảy tuổi, nhưng là một phàm khí sư hàng thật giá thật, một tháng trước đó, hắn đã luyện chế thành công ra một kiện phàm khí trung phẩm.
Uông Vân Kỳ là đại tiểu thư Uông gia, nàng mới mười sáu tuổi, ở Bắc Vân thành, nàng cùng với Diệu Tiên Ngữ được mọi người tung hô là hai đại thiên tài luyện đan.
Ba người này có thể nói là đại biểu cho sức chiến đấu mạnh nhất toàn bộ lớp ba cao cấp!
- Điêu đạo sư, ta không đồng ý!
Ngay vào giờ phút này, một đạo âm thanh phản bác vang lên trong lớp, một tên đệ tử đứng lên, nói:
- Điêu đạo sư, chỉ đối phó một lớp năm sơ cấp, mà lại còn là lớp hạng chót nhất trong học viện, lớp ba cao cấp chúng ta vận dụng chiến lực mạnh nhất, quả thực là không biết trọng nhân tài, người khác sẽ nói chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu!
- Đúng!
- Đúng vậy, lớp của tên Mục phế vật sao có thể vận dụng chiến lực mạnh nhất của lớp ba cao cấp chúng ta.
- Thực sự là quá coi trọng bọn hắn!
Toàn bộ trong lớp, trong lúc nhất thời nhiệt huyết tăng vọt, còn có thêm mấy tên học sinh chủ động xin đứng ra so tài.
- Yên tĩnh!
Một tiếng quát đột nhiên vang lên, sắc mặt của Điêu Á Đông bình tĩnh, lẳng lặng nhìn học viên toàn lớp.
- Trận chiến diễn ra sau một tháng, mặc kệ đối thủ là ai, đều là cơ hội để lớp ba cao cấp chúng ta biểu hiện!
Điêu Á Đông quát khẽ nói:
- Đối thủ mạnh hoặc yếu, lớp ba cao cấp chúng ta dùng một đòn giải quyết, toàn bộ học viện, ai còn có thể dám tranh phong với chúng ta? Nếu đối thủ yếu, vậy chúng ta dùng một chiêu kết thúc, để bọn hắn nhìn thấy lớp ba cao cấp vô cùng mạnh mẽ không gì sánh kịp!
- Lớp ba cao cấp tất thắng!
- Lớp ba cao cấp tất thắng!
...
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ trong học đường, một trận âm thanh hoan hô nhảy cẫng vang lên.
Nhìn cả sảnh đường lớn tiếng khen nhau, chiến ý trong học viên dâng cao, trong lòng Điêu Á Đông rất hài lòng.
- Mục Vân... Uông Thanh Phong... Các ngươi đều chính là bàn đạp để Điêu Á Đông ta quật khởi, Bắc Vân học viện là thiên hạ của Điêu Á Đông ta, trong tương lai, ta tất nhiên sẽ tới Nam Vân thành quốc đô của Nam Vân Đế Quốc, để thanh danh Điêu Á Đông ta, truyền khắp toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, thậm chí là Thiên Vận đại lục!
Hai tay nắm chặt, trong lòng Điêu Á Đông rất tự tin, càng thêm kiên định!
Bắc Vân thành chỉ có mấy trăm vạn người dân, thành thị phồn hoa, đông nam tây bắc, phường thị phong phú.
Chỉ là những phường thị này, phần lớn là bị Tần, Mục, Uông, Điêu tứ đại gia tộc nắm giữ.
Mấy chục phường thị phía tây Bắc Vân thành, phần lớn đều là thuộc về Tần gia.
Lúc này, Mục Vân đang đứng ở trong phường thị phía tây, hắn mặc trường sam màu mực, hai tay đặt ở phía sau, đi dạo lung tung chẳng có mục đích.
- Tề Minh, con cháu chi thứ Tề gia, đi làm thêm một tiệm sắt sở thuộc Tề gia, để nuôi dưỡng phụ thân Tề Ngự Phong hai chân bị đứt gãy!
- Tề Ngự Phong là thiên tài hai mươi năm trước của Tề gia, mặc dù xuất thân từ con của người làm, thế nhưng hắn dựa vào thiên phú luyện khí của bản thân, bộc lộ tài năng ở Tề gia, chỉ là năm năm sau, thông gia với đại tiểu thư Tề gia, sau đó một đêm hai chân bị tàn phế, không cách nào luyện khí, ngồi trên xe lăn mười lăm năm!
Mục Vân lẩm bẩm, không ngừng suy tư điều gì.
- Thú vị, thú vị, dùng thân phận gia bộc trở thành con rể Tề gia, hai chân không hiểu sao bị phế, bị trục xuất khỏi Tề gia, chỉ có thể ở trong phường thị thuộc Tần gia, sống dựa vào nghề rèn sắt!
Mục Vân cười hắc hắc:
- Xem ra Tề Minh này, cũng không phải đơn giản như vậy!
Mục Vân hạ quyết tâm, tốc độ đi nhanh hơn...
Trong mấy chục phường thị của Tần gia, trong đó có một nơi huyên náo tiếng người, tiểu thương bán bày, tửu quán, sạp trà, san sát nối tiếp nhau.
Cạnh góc phường thị, trong một lò rèn mười mét vuông, có một thiếu niên đang huy động cây búa trong tay, một búa lại một búa đập nện vào trên thân một thanh khoan sắt trước người vừa mới được lấy ra khỏi lò.
Vốn dĩ bộ dáng cái khoan sắt rất quái dị, trong tay hắn, dần dần trở nên có góc cạnh rõ ràng, từng sợi sắt vụn đang bị thổi bay lộn xộn lên cao.
- Rèn sắt, đơn giản chính là tâm thần và lực kình hợp nhất, lực đạo không phải càng mạnh càng tốt, tốc độ không phải càng nhanh càng tốt, nên nhanh thì nhanh, nên chậm thì chậm!
Sau lưng thiếu niên, một nam tử trung niên ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, râu ria xồm xoàm, âm thanh khàn khàn nói:
- Quan trọng nhất là tâm thần, tâm thần hợp nhất, ngươi nhìn khối sắt trong tay, nhìn thành một vật sống, nó mới có thể biến thành dáng vẻ ngươi mong muốn!
- Đã hiểu, thưa phụ thân!
Nghe được nam tử trung niên sau lưng mở miệng, tốc độ thiếu niên giơ lên cây búa ngược lại đã chậm lại.
- Kỳ thật, rèn sắt và luyện khí, vốn là liên quan nhau, đối với người bình thường mà nói là rèn sắt, đối với võ giả mà nói là luyện khí, phàm khí, sở dĩ có thêm một chữ ‘phàm’, cuối cùng vẫn là vì phàm khí là do võ giả dùng chân nguyên chảy lên mạch văn, ngưng tụ thành khế văn, quán chú vào trong vũ khí, đề cao uy lực vũ khí, làm cho mạnh hơn binh khí, nhưng cũng chung quy điều chữ phàm này ám chỉ chính là khí!
- Mà huyền khí thì chỉ có võ giả Linh Huyệt thập trọng mới có thể luyện chế, vì người có huyền khí đã là bản thân hắn nắm giữ các loại năng lực huyền diệu khó giải thích, chỉ có trong cơ thể võ giả Linh Huyệt cảnh chứa chân nguyên cường đại, trao cho huyền khí khế văn cao cấp hơn, mới có thể giúp hắn phát huy ra uy năng cường đại hơn!
Bộp bộp...
Lời của nam tử trung niên vừa rơi xuống, tiếng bộp bộp vang lên, chỉ thấy thanh niên mặc trường sam màu mực đứng ở cửa, nghiêng người dựa vào trước cửa tiệm sắt, không ngừng vỗ hai tay.
- Nói hay lắm, rất tốt, cuối cùng, phàm khí chỉ là phàm khí mà thôi, tính không được cái gì, mà huyền khí mới xem như thần binh lợi khí.
Nam tử mỉm cười, nói bổ sung:
- Mà trong lời giải thích của tiền bối có một điểm không đúng, chính là huyền khí cũng không phải chỉ có võ giả Linh Huyệt cảnh mới có thể luyện chế, nhục thân võ giả đều có thể luyện chế!
- Mục đạo sư!
Thiếu niên nửa thân trên để trần nhìn thấy thanh niên kia, hắn hơi sững sờ, có vẻ hơi vội vàng.
Chương 62 Mục đại phế vật (1)
- Ha ha, Tề Minh, không nghĩ tới trong nhà ngươi có một cái lò rèn, xem ra để ngươi so luyện khí với Tề Vân, quyết định của ta vẫn là rất sáng suốt!
Mục Vân cười ha ha một tiếng, đi vào trong tiệm sắt, đi đến trước người Tề Minh, tiếp nhận búa.
- Bất luận kim loại nào, luyện chế thành vũ khí, đều có thể thay đổi thành các loại bộ dáng!
Mục Vân nói, bàn tay nắm chặt cây búa trong tay, không nhanh không chậm gõ nó xuống.
- Một thanh khoan sắt này, có thể biến thành một thanh trường thương, cũng có thể biến thành một thanh trường kiếm, tâm ý, tất cả đều do người chế tạo!
Theo lời Mục Vân nói rơi xuống, bộ dáng miếng khoan sắt trong tay hắn không ngừng thay đổi.
Một hồi thì giống như một cây trường thương, mà một hồi lại thay đổi dần biến thành một thanh trường kiếm.
Rất kỳ diệu!
Thấy cảnh này, trong lòng Tề Minh âm thầm kinh ngạc.
Hắn từ nhỏ là thay phụ thân rèn sắt, đánh trọn vẹn mười năm.
Trong mười năm này, hắn đối với mấy khối sắt này không thể quen thuộc hơn được.
Một khi khối sắt định hình là rất khó lần nữa thay đổi bộ dáng, nếu muốn thay đổi cần phải có lực kình rất mạnh, thậm chí là làm hư tổn tinh hoa của miếng thiết!
Nhưng hắn nhìn Mục đạo sư căn bản không có dùng lực quá mức!
- Ách...
Cuối cùng, trong tay Mục Vân cầm một mô hình tương tự đại đao, vò đầu nói:
- Không thú vị, Tề Minh, ngươi muốn rèn đúc một kiện khoan sắt đúng không?
- A?
Tề Minh sững sờ đứng ở một bên, lúc này, hắn mới kịp phản ứng.
- Minh nhi, đây là đạo sư của ngươi đúng không, mời ngài ấy ngồi xuống đi!
Tề Ngự Phong ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, trên đùi che phủ một chiếc chăn trải giường cũ, tràn đầy xin lỗi nói:
- Bỉ nhân đã bị tàn phế mười mấy năm, không thể đứng dậy đón khách, Mục đạo sư đừng lấy làm lạ!
- Chỗ nào, tự nhiên sẽ không, đối mặt với một vị huyền khí sư, Mục Vân ta tự nhiên nên lấy lễ để tiếp đón!
- Ha ha... Phàm khí sư...
Tề Ngự Phong tự giễu nói:
- Đây chẳng qua là đã từng thôi!
- Ai nói là đã từng?
Mục Vân kinh ngạc nói:
- Trước mắt ta thấy, chỉ là một luyện khí sư ý chí bị làm cho hao mòn, mà ngồi phế trên xe lăn, chỗ nào là tàn phế!
Lời của Mục Vân vừa dứt, hai mắt của Tề Minh sáng lên.
- Mục đạo sư, ngài có biện pháp chữa khỏi hai chân cho phụ thân ta?
Trong mắt Tề Minh phủ đầy hi vọng.
Chuyện của Tần Mộng Dao, hắn hoặc nhiều hoặc ít nghe được một số người truyền ngôn trong phường thị.
Toàn bộ Bắc Vân thành đều không người nào có thể trị được căn bệnh kỳ quái, thậm chí ngay cả Mạc đại sư là luyện đan sư lục phẩm, một vị có quyền cao chức trọng, đều không thể trị hết, lại bị Mục Vân chữa khỏi.
Mà tật bệnh trên hai chân của phụ thân, so với hàn băng trong người Tần Mộng Dao, thực sự là không đáng giá nhắc tới!
- Phụ thân ngươi là trong một đêm hai chân bị tàn tật, chắc là dùng trúng hai loại đan dược, Bích Linh Đan và Bách Quả Đan. Bích Linh Đan đại diện cho ý chí, đây là một loại đan dược tốt cho tim và phổi, mà Bách Quả Đan thì là nhị phẩm đan dược rất có lợi với võ giả tu hành, có thể loại bỏ hết tạp chất trong kinh mạch võ giả, hai loại đan dược này đều là kỳ đan!
- Vậy tại sao hai chân phụ thân ta lại...
- Hai loại kỳ đan này, tách ra ăn, một ngày ăn một trăm tám mươi viên cũng không có vấn đề gì, nhưng một khi đồng thời uống vào, thậm chí khoảng cách chưa tới nửa canh giờ, đó chính là độc đan lấy mạng!
Trong giọng của Mục Vân dần dần thêm một tia âm u lạnh lẽo.
Đổi thành một bên khác, sắc mặt của Tề Ngự Phong cũng dần dần ảm đạm xuống...
- Tại sao có thể như vậy?
Tề Minh không biết vì sao, dù sao thời điểm hai chân bình thường biến thành tàn tật, hắn vẫn còn ở độ tuổi ngây thơ vô tri.
- Cái này rất khó lý giải sao?
Mục Vân lần nữa mở miệng nói:
- Thiên phú luyện khí của phụ thân ngươi, có một không hai hoặc làm cho người khác đố kỵ, hoặc làm cho người khác căm hận, cuối cùng ra tay độc ác!
- Phụ thân...
- Tề tiền bối, hôm nay ta tới, không phải tới hỏi chuyện cũ năm xưa, mà có một chuyện muốn thương lượng với ngài một chút!
Mục Vân đổi đề tài, nói:
- Bởi vì kẻ hèn này muốn tấn thăng đạo sư trung cấp, cho nên muốn tiến hành một trận khảo hạch, Tề Minh là đệ tử của ta, ta muốn mượn hắn một tháng thời gian, đặc huấn một chút, giúp ta tỷ thí một trận!
- Đương nhiên, không phải tham gia vô ích, nếu như hắn giúp ta thắng tranh tài, ta có thể luyện chế một viên đan dược cho ngài, để ngài một lần nữa đứng lên!
- Hả?
Nghe được lời của Mục Vân, Tề Ngự Phong, Tề Minh, hai con bọn hắn cơ hồ là đồng thời ngẩng đầu, chăm chú nhìn Mục Vân.
Hắn có thể trị hết?
Không thể nào!
Gần như là trong nháy mắt, trong lòng hai phụ thân đều hiện ra một ý nghĩ như vậy.
Tề Minh không tin bởi vì hắn mười mấy năm qua, mỗi một khắc đều ở bên cạnh phụ thân, hắn hiểu rất rõ, chân thân song héo rút là nghiêm trọng cỡ nào.
Tề Ngự Phong không tin là bởi vì hắn hiểu rõ hơn nhi tử, nội thương trong thân thể của mình.
Năm đó, hắn có thể giảm bớt tổn thương từ lưỡng chủng đan dược đến từ chân trở xuống, đã là hao hết toàn bộ tinh lực trong thân thể hắn.
Mười năm, chỉ có mười năm, hắn sẽ triệt để tử vong!
Mà giờ khắc này, đột nhiên nhảy ra Mục Vân, đạo sư Mục gia đại danh đỉnh đỉnh phế vật, lại còn nói hắn có biện pháp.
Chỉ là, nếu Mục Vân này nói bậy, vậy sao hắn có thể liếc mắt đã nhìn ra tật bệnh trên người mình?
Chuyện hai loại đan dược Bích Linh Đan và Bách Linh Đan chỉ có một mình hắn biết được nguyên do, ngay cả với nhi tử Tề Minh thì hắn cũng chừng từng nhắc qua, mà Mục Vân lại chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu.
- Không tin ta sao?
Mục Vân ngẩn người, hơi có chút im lặng.
Ai bảo trước đó, hắn thực sự quá nổi danh, đệ nhất phế vật đại danh đỉnh đỉnh của Bắc Vân thành!
- Lão Tề đầu, phí tổn tháng này, nên giao!
Đang lúc Mục Vân cảm thấy không cách nào giải thích thì ngoài cửa hàng, hai ba đạo bóng người đột nhiên tụ tập tại cửa ra vào, khiến cho cửa hàng lúc đầu đã u ám, càng trở nên chen chúc và ngột ngạt.
- Tần Mộng Vũ, ngươi lại tới, rõ ràng bảy ngày trước chúng ta vừa giao phí bảo hộ...
- Phí tổn, bây giờ ngươi lại tới là có ý gì?
- Hả? Vừa giao bảy ngày trước? Đó là tháng này, tháng sau, các ngươi cũng có thể giao!
Cầm đầu là một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi, nhếch miệng, tùy ý nói.
Tần Mộng Vũ? Cái tên này rất quen thuộc!
- Ngươi không nên quá phận!
Nửa ngày, Tề Minh chỉ biết nói ra mấy chữ này.
- Quá phận? Tề Minh, ngươi không biết, năm đó khi phụ thân ngươi chán nản không chịu nổi, kém chút đã chết, là Tần gia ta tiếp nhận hắn, mới khiến cho hắn kéo dài hơi tàn trong chợ Tây này, đừng nói phí tổn tháng này, tháng sau, phí bảo hộ tháng sau sau nữa, tiểu gia ta cũng thu!
Tần Mộng Vũ mặc một bộ võ phục bạch sắc, dáng người hơi gầy, bộ dáng cũng coi là tuấn tú.
Thế nhưng giờ phút này, bộ dáng nhìn qua lại là mười phần bại gia tử, khiến cho gương mặt tuấn tú của hắn nhìn có phần hèn mọn.
- Tần Mộng Vũ! Ngươi thực sự là quá mức!
- Ai u, Tề Minh, hiện tại ngươi cũng khôn còng khúm núm giống như Mục phế vật kia, thế nào? Không muốn giao sao? Không muốn giao cũng được, xéo đi!
Tần Mộng Vũ dương dương đắc ý nói.
Chương 63 Mục đại phế vật (2)
Móa!
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân nhịn không được lần nữa mắng một tiếng.
Lần trước Tề Minh bị mắng, là liên quan đến Mục Vân hắn, lần này, lại là như thế này!
Tần Mộng Vũ, Tần Mộng Dao!
Gia hỏa này, không phải đệ đệ của Tần Mộng Dao chứ?
- Tiểu cữu tử, nếu tỷ ngươi biết ngươi ở ngoài làm xằng làm bậy, về nhà có thể lột một lớp da của ngươi hay không!
Đang lúc Tần Mộng Vũ chuẩn bị hung hăng giáo huấn Tề Minh một lần thì một âm thanh âm dương quái khí từ phía sau lưng vang lên.
Tiểu...
Tiểu cữu tử?
Bị một tiếng tiểu cữu tử làm cho ngơ ngác, Tần Mộng Vũ đứng tại chỗ, xoay người, đánh giá Mục Vân.
- Dáng dấp cũng tạm được, không soái khí bằng bản thiếu gia, tiểu bạch kiểm, người như ngươi mà còn nằm mơ muốn cưới tỷ ta? Ngươi muốn chết đúng không?
Gọi Tần Mộng Vũ hắn là tiểu cữu tử, đó không phải muốn làm nam nhân của tỷ hắn!
Chê cười, toàn bộ Bắc Vân thành, không biết có bao nhiêu người ngấp nghé tỷ tỷ Tần Mộng Dao của hắn, nhất là sau khi tỷ tỷ Tần Mộng Dao của hắn tiêu trừ hàn băng, người cầu hôn mỗi ngày đều muốn đạp phá đại môn Tần gia!
Tiểu bạch kiểm?
Mục Vân càng phát giác, Tần Mộng Vũ này thật đúng là... Đáng yêu!
- Tiểu gia ta nói cho ngươi, tỷ tỷ của ta chính là đệ nhất mỹ nữ của Bắc Vân thành, mà bây giờ hàn độc trên người nàng đã được giải, bây giờ đã bước vào cửu trọng Thông Linh cảnh!
Tần Mộng Vũ đắc ý nói:
- Thông Linh cảnh có ý nghĩa gì ngươi biết không? Chân nguyên bách biến, bách biến thông linh, bước ra một bước nữa, tỷ tỷ của ta chính là Tụ Khiếu cảnh, lực lượng nhục thân, lực lượng khí kình, lực lượng Chân Nguyên, tam nguyên hợp nhất, là nhục thân thập trọng đỉnh tiêm, ngươi đời này cũng đừng nghĩ!
Nhìn thấy dáng vẻ Tần Mộng Vũ dương dương đắc ý, Tề Minh ở bên cạnh xấu hổ một trận.
Nếu như Tần Mộng Vũ biết người đứng ở trước mặt hắn chính là phế vật Mục Vân mà hắn vừa nói tới, mà hàn độc trong người Tần Mộng Dao cũng là do Mục Vân chữa khỏi thì không biết gia hỏa này sẽ có cảm tưởng thế nào!
- Ừm...
- Vậy sở dĩ tỷ tỷ ngươi lợi hại như vậy là bởi vì cái gì?
- Bởi vì... Dù sao mặc kệ bởi vì cái gì, cũng không quan hệ với ngươi, cút đi!
Tần Mộng Vũ hơi không kiên nhẫn nói:
- Tề Ngự Phong, Tề Minh, gần đây tiểu gia ta hơi cần tiền, mau giao phí bảo hộ tháng sau lên, bằng không thì, ta biết thủ đoạn của những người Tề gia kia...
- Tần thiếu gia!
Đang lúc trong lòng Tề Minh nhịn không được tức giận thì Tề Ngự Phong mở miệng.
- Tần thiếu gia, chậm mấy ngày nữa được không? Dù sao phí tổn tháng này vừa giao, lò rèn chúng ta cũng chỉ là giúp nông dân nông thôn làm một chút dụng cụ sản xuất, kiếm không được mấy đồng tiền!
- Xéo đi!
Tần Mộng Vũ không nhịn được nói:
- Tề Ngự Phong, ngươi chính là muốn ăn đòn, kéo Tề Minh ra ngoài đánh một trận cho ta, ta xem thử ngươi có giao hay không!
Nói xong, Tần Mộng Vũ ra hiệu hai người sau lưng động thủ.
- Ai dám!
Ngay giờ phút này, Mục Vân quát lạnh một tiếng, ngăn tại trước người Tề Ngự Phong và Tề Minh.
- Tề Minh là đệ tử của ta, ngươi dám động hắn, ta để ngươi một tháng không xuống giường được!
- Ai u, vương bát đản, ngươi còn kiên cường, hai người các ngươi, trước tiên đánh gãy chân tên đui mù này cho ta, ném sang một bên, rồi còn cái gì mà học sinh của hắn không thể động, ta nhổ vào!
Tần Mộng Vũ ra lệnh một tiếng, hai tráng hán tuổi chừng ba mươi sau lưng đã bước ra một bước.
- Tiểu Vũ!
Nhưng ngay tại giờ phút này, một âm thanh khẽ kêu đột nhiên vang lên tại cửa vào tiệm sắt.
Xong đời!
Nghe được một tiếng khẽ kêu kia, hai chân Tần Mộng Vũ đều nhũn ra.
Âm thanh kia, hắn thực sự là quá quen thuộc!
- Tỷ, sao tỷ lại tới đây?
Xoay người, Tần Mộng Vũ một mặt nịnh nọt nhìn Tần Mộng Dao.
Hôm nay, Tần Mộng Dao mặc một chiếc váy ngắn màu hồng phấn, tóc dài kéo thành búi tóc, buộc ở sau ót, một luồng tóc đen rủ xuống tới bên hông, lộ ra vẻ hoạt bát mà mang theo một tia dụ hoặc.
- Nếu ta không ở đây, phường thị cửa Tây này sẽ thật thành địa bàn nhỏ của Tần Mộng Vũ ngươi!
- Ta nào dám, tỷ, ta chỉ là...
- Tần Mộng Vũ, ngươi thật to gan, ngươi lại dám tự mình thu tư lợi trên con đường ở phường thị cửa tây của Tần gia chúng ta, thu lấy phí tổn của nhóm tiểu thương, trở về ta sẽ thương lượng chuyện này với gia gia một chút...
Vừa nghe Tần Mộng Dao nói lời này, sắc mặt Tần Mộng Vũ nháy mắt khó coi như mướp đắng.
- Tỷ, tuyệt đối đừng, ta chính là đùa giỡn với Tề Minh, không phải bây giờ ngài đến làm đạo sư trong lớp của Mục đại phế vật sao? Ta đây chỉ là rút ngắn quan hệ với Tề Minh!
Mục đại phế vật?
Nghe thấy Tần Mộng Vũ xưng hô như vậy, trên mặt Mục Vân lần nữa xuất hiện một vệt đen.
Mà đổi thành một bên, Tần Mộng Dao lại bật cười, như trăm hoa đua nở.
- Chửi giỏi lắm!
Tần Mộng Dao vỗ bả vai Tần Mộng Vũ, cười nói:
- Sơ cấp ngũ ban chính là trong tay Mục đại phế vật kia, tỷ tỷ ngươi chính là muốn tới cứu vớt những học viên kia!
Trong lúc nhất thời, Tần Mộng Vũ ngược lại là không nghĩ ra.
Chỉ là, nhìn thấy sắc mặt Tần Mộng Dao thay đổi, hắn nào còn quản được những thứ này.
- Đúng đúng, Mục đại phế vật chính là bại hoại vô sỉ, cái gì dùng không có, nếu không phải Mục gia...
Phanh...
Chỉ là sau một khắc, Tần Mộng Vũ còn chưa nói xong một câu, một tiếng vang vang lên, sắc mặt Tần Mộng Vũ khó coi như gan heo, khom lưng đi xuống.
Nhìn thanh niên sắc mặt trắng nõn lúc này dùng một quyền đánh vào bụng mình, Tần Mộng Vũ muốn kêu, nhưng chớp mắt lại đau đến ngất đi, một câu cũng không kêu được.
- Mắng ta nửa ngày, rất thoải mái sao?
Thu quyền, nhìn Tần Mộng Vũ ngã xuống đất bất tỉnh, lúc này Mục Vân mới xem như thở một hơi.
- Mục đạo sư, làm gì phải động hỏa khí lớn như vậy, khanh khách...
Nhìn thấy sắc mặc Mục Vân nhìn không tốt, Tần Mộng Dao nhất thời cười đến run rẩy cả người, gập cả người xuống.
- Lười dài dòng với cô!
Nhìn thấy Tần Mộng Dao hình như cố ý làm cho hắn xấu mặt, Mục Vân cũng không so đo.
Xoay người nhìn Tề Minh nói:
- Ngươi cái tên này, từ hôm nay trở đi, ăn uống ngủ nghỉ đều phải ở trong học viện, theo ta cùng nhau - luyện khí!
- Chờ ngươi thắng Tề Vân, ta đảm bảo chữa khỏi cho phụ thân của ngươi!
Mà giờ khắc này, Tề Minh còn muốn từ chối, thế nhưng Tề Ngự Phong lại nhẹ gật đầu, đồng ý.
Mười lăm năm trước, thân là luyện khí sư tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Vân thành, Tề Ngự Phong cũng không ngốc.
Một quyền vừa rồi của Mục Vân, bày ra là chân nguyên, chân nguyên chân thật.
Nhục thân thất trọng - Ngưng Nguyên cảnh!
Những ngày gần đây, hắn một mực nghe được nhi tử kể vị đạo sư của mình đã thay đổi, ngay từ đầu hắn còn không tin.
Thế nhưng thử hỏi, có phế vật nào lại có thể trong thời gian ngắn ngủi không đến một tháng, từ tu vi yếu kém, ngay cả cảnh giới nhất trọng cũng không tới lại đề cao đến thất trọng Ngưng Nguyên cảnh?
Mà nhìn quan hệ giữa Tần Mộng Dao và Mục Vân, không hề giống như tin đồn ở Bắc Vân thành, chỉ Tần gia và Mục gia trên danh nghĩa thông gia.
Lại thêm trước đó Mục Vân phân tích chứng bệnh đối với hắn, cùng với mấy chùy đơn giản và mấy câu phân tích đối với luyện khí, để Tề Ngự Phong lau mắt mà nhìn Mục Vân.
Mặc dù hai chân hắn tàn phế, nhưng tâm lại không tàn phế.
- Phụ thân...
Chương 64 Sóng Ngầm Cuồn Cuộn
- Minh nhi, trong thời gian một tháng này, học tập cùng Mục đạo sư của ngươi cho giỏi, tiệm sắt, trước tiên có thể tạm thời thả chậm một chút!
Tề Ngự Phong không cho phản bác, nói:
- Phụ thân nguyện ý tin tưởng Mục đạo sư của ngươi, ngươi đừng để phụ thân thất vọng!
- Vâng!
Nhìn thấy phụ thân mười mấy năm qua thần sắc đồi phế, lúc này lại đột nhiên toả sáng thành một luồng đấu chí, trong lòng Tề Minh dấy lên hi vọng.
- Hiện tại cũng không phải lúc lề mề chậm chạp, không thắng được Tề Vân, muốn để ta chữa bệnh cho phụ thân ngươi, sợ rằng không có hi vọng!
Mục Vân nói, sau đó nghênh ngang rời khỏi.
- Tề bá phụ, Tề Minh, Mục Vân chỉ mạnh miệng mà thôi, các ngươi yên tâm, cho dù ngươi không thắng được thì hắn nhất định cũng sẽ chữa bệnh cho ngươi phụ thân!
Nhìn bóng lưng Mục Vân rời khỏi, Tần Mộng Dao mỉm cười, trên mặt lộ ra một tia ánh mắt giảo hoạt.
Bắc Vân thành, Tề gia!
Tề gia tại Bắc Vân thành chỉ có thể tính là gia tộc nhị lưu, nhưng địa vị cũng chỉ thua tứ đại gia tộc.
Mà Tề gia là trăm năm trước dùng tiệm sắt phát tích, dần dần trở thành đại gia tộc của Bắc Vân thành.
Giờ phút này, trong phòng luyện khí của Tề gia có một bóng người đang ngạo nghễ ngồi xếp bằng.
Mà phía trước bóng người đó là một dung lô, quanh thân tản ra khí tức cực nóng, truyền ra một âm thanh ùng ục ùng ục.
- Vân thiếu gia!
- Vào đi!
Một bóng người từ ngoài cửa đi vào, cúi đầu nói:
- Mục Vân kia quả thật đến Tây phường thị đi tìm phụ tử Tề Minh và Tề Ngự Phong, hình như thật dự định để Tề Minh đối chiến với ngài, tiến hành so đấu luyện khí!
Vừa dứt lời, bóng người trước dung lô khẽ run lên.
- Có ý tứ, có ý tứ!
Yên lặng một lát, thiếu niên mỉm cười, cúi đầu nói:
- Mục Vân này chín năm qua không một tiếng động, trong thời gian một tháng lại để Mạc đại sư cúi đầu, Lục viện trưởng thiên vị, chữa khỏi hàn độc cho đại tiểu thư Tần gia, hiện tại, càng muốn khiêu chiến với Điêu đạo sư, thật là có ý tứ!
- Ta nhìn xem Mục Vân này chính là tên điên, toàn bộ Bắc Vân thành, ai không biết ngài đã có thể luyện chế ra phàm khí trung phẩm, ngay cả Tề Minh kia cũng sao có thể so được với ngài!
Người sau lưng cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- Ha ha...
Ngươi cho rằng chỉ như thế sao?
Tề Vân đứng dậy, trên mặt mang một nụ cười ý vị sâu xa.
- Tề Ngự Phong dù nói thế nào cũng là thiên tài luyện khí hai mươi năm trước, những năm này Tề Minh đi theo bên cạnh hắn một mực rèn sắt, nếu Tề Ngự Phong không dạy bảo hắn luyện khí, ta cũng không tin!
- Mục Vân này nhìn như làm xằng làm bậy, ra bài không theo sáo lộ, thế nhưng mỗi một lần đều là thâm ý sâu sắc!
Tề Vân thâm ý nói:
- Trùng hợp trên ban cấp của hắn xuất hiện Mạc đại sư, mà trùng hợp Tần gia muốn thông gia với Mục gia, hắn lớn mật phản đối, lần nữa trùng hợp hàn độc của Tần Mộng Dao lại do hắn trị liệu, hiện tại càng trùng hợp là hắn so đấu với Điêu đạo sư!
- Một loạt trùng hợp này, có còn là trùng hợp hay không?
- Cái này...
Người sau lưng yên lặng.
- Nếu như mọi việc đều trùng hợp, chỉ có thể nói vận khí của Mục Vân thực sự là quá tốt, nếu như mọi việc đều là Mục Vân ẩn núp chín năm an bài tốt, đó chỉ có thể nói, Mục Vân này thực sự là rất đáng sợ!
- Thiếu gia, đã như vậy...
- Đừng vội, sau một tháng tranh tài, Tề Minh đối đầu với ta, chỉ có thua, ta ngược lại muốn xem thử Mục Vân có thể đùa nghịch ra hoa chiêu gì!
...
Bắc Vân thành, Mặc gia!
Mặc gia tại Bắc Vân thành có thanh danh hiển hách.
Nếu như tứ đại phường thị của Bắc Vân thành đều là bị tứ đại gia tộc chiếm cứ, vậy Mặc gia sẽ cơ hồ là Thương gia lớn nhất trừ tứ đại gia tộc ra.
Tại Bắc Vân thành, xét về thực lực kinh tế, Mặc gia không thua kém Tề gia một chút nào.
Giờ phút này, trong hoa viên Mặc gia, một bóng người khom người, miệng đang chửi thầm cái gì.
- Mẹ nó, thật xúi quẩy, liên tiếp thua mấy chục trận, bạc tháng này đều tiêu hết!
Mặc Dương chắp tay sau lưng, không ngừng phun nước bọt, phi phi phi nói.
Hưu...
Đột nhiên, một góc vườn hoa bỗng nhiên vang lên một tiếng xé gió.
Một cục đá lớn chừng ngón cái bay thẳng đến gương mặt Mặc Dương, hướng về phía mắt trái của hắn.
Phanh...
Thời khắc mấu chốt, Mặc Dương né mặt qua một bên, thế nhưng mặc dù cục đá kia vòng qua mắt trái, nhưng vẫn như cũ đánh vào trên gương mặt của hắn.
Khí tức nóng bỏng từ trên gương mặt truyền ra, Mặc Dương mắng to một tiếng:
- Ai, là ai?
- Là ta!
Một bóng người từ một góc vườn hoa đi ra.
Người này mặc một bộ võ phục màu lam, bên hông thắt một dây đai lưng, dáng người cao ráo, trên mặt mang một tia dò xét, nhìn Mặc Dương.
- Mặc... Hải!
Nhìn người tới, Mặc Dương lại nói chuyện bắt đầu cà lăm, có vẻ hơi lực lượng không đủ.
- Mặc Dương, nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, ngay cả Tráng Tức cảnh cũng chưa bước vào, ta còn thực sự hiếu kì, Mục đạo sư các ngươi đến cùng có dũng khí gì để ngươi xuất chiến?
- Hắc hắc...
Nhìn Mặc Hải, Mặc Dương cười hắc hắc:
- Hải ca, phế vật Mục Vân kia chính là càn rỡ, ngươi yên tâm, trận chiến với Điêu Á Vân, ta nhất định lập tức nhận thua, ngươi cần phải để Điêu Á Vân hạ thủ nhẹ một chút!
- Điêu Á Vân?
Nghe được Mặc Dương nói vậy, Mặc Hải cười ha ha, vỗ gương mặt Mặc Dương, cười nói:
- Mặc Dương, ngươi thật đúng là ngớ ngẩn, Điêu Á Vân đã là lục trọng Ngưng Mạch cảnh, người nổi bật trong thiên tài, hắn đối chiến với ngươi? Ngươi nằm mơ đâu à!
- Nói thật cho ngươi biết, Điêu đạo sư đã quyết định để ta nghênh chiến ngươi, mặc dù ca ca bất tài nhưng cũng là ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, đến lúc đó, tuyệt đối sẽ để ngươi thua phải 'Thể thể diện mặt'! Ha ha...
- Mặc Hải, ngươi...
- Ta, ta làm sao?
- Ngươi đừng quá mức!
Mặc Hải cười càng thêm khoa trương, nói:
- Nhìn bộ dáng Mục Vân phế vật của các ngươi kia, còn mưu toan khiêu chiến cao cấp tam ban chúng ta, Mặc Hải, không phải ta xem nhẹ ngươi, nhưng đấu với ngươi, chỉ cần cao cấp tam ban chúng ta tùy tiện ra một người cũng có thể làm cho ngươi tè ra quần!
- Ngươi...
- Ngươi chuẩn bị cho tốt, để ta lúc chúng ta tranh tài đã làm cho ngươi quỳ trên mặt đất, để tất cả mọi người trong gia tộc nhìn, thương hội Mặc gia đến cùng ai mới là phải làm hành trưởng!
Mặc Hải cười ha ha, quay người rời khỏi.
- Đáng ghét!
Nhìn thấy dáng vẻ phách lối của Mặc Hải, trong lòng Mặc Dương nổi lên lửa giận.
Mặc Hải và hắn đều là đệ tử trực hệ của thương hội.
Chỉ là phụ thân của hắn mới là hành trưởng thương hội, mà phụ thân của Mặc Hải là nhị thúc của hắn.
Nhưng mặc dù Mặc Dương là hoàn khố, nhưng hắn hiểu rõ, nhị thúc và Mặc Hải sớm đã ngấp nghé vị trí hành trưởng thương hội.
Mà hiện nay thân thể phụ thân hắn cũng đã không bằng lúc trước!
Nếu như có một ngày, phụ thân hắn không được, vậy Mặc gia thương hội chính là của cha con bọn họ.
- Không được, loại chuyện này, tuyệt đối không thể xảy ra!
Trong lòng Mặc Dương bắt đầu suy nghĩ.
Tìm Mục Vân sao?
Phế vật kia sẽ chỉ dọa người, không có gì bản lĩnh thật sự, không được.
Nhưng Mục Vân có thể lắc lư Tần đạo sư tới, cũng coi là có bản lĩnh!
- Tần đạo sư!
Đột nhiên, vẻ lo lắng trên mặt Mặc Dương quét sạch.
- Đúng, Tần đạo sư là thiên tài Tần gia, hiện nay càng tiến vào lớp chúng ta làm đạo sư, ta có thể tìm nàng!
Chương 65 Huấn Luyện Đặc Thù (1)
Mặc Dương hưng phấn nói:
- Thứ nhất, ta có thể thỉnh giáo, thứ hai nha...
Hắc hắc...
Mặc Dương hạ quyết tâm, lập tức không dừng được, chạy vội về hướng Bắc Vân học viện.
...
Bắc Vân thành, Thánh Đan các!
- Gia gia, lần tranh tài này, ngươi thấy Mục đạo sư đến cùng có dự định gì? Mặc Dương kia là hoàn khố đệ tử, căn bản không học thượng tiến, bắt hắn đánh với Mặc Hải, tuyệt đối thua!
- Mà phụ thân của Tề Minh năm đó đúng là nhân vật thiên tài khó gặp, thế nhưng bây giờ là một phế nhân, Tề Minh sao có thể biết luyện khí gì đó!
Tầng thứ ba Thánh Đan các, Diệu Tiên Ngữ bĩu môi, một mặt phiền muộn.
- Ồ? Tại sao ngươi không nói đến ngươi?
Nghe được lời của cháu gái, Diệu Thiến cười ha ha nói.
- Hừ, Uông Vân Kỳ kia căn bản không phải đối thủ của ta, hai người chúng ta đều là đan sư nhất phẩm, ta sẽ sợ nàng sao?
Diệu Tiên Ngữ nắm chặt đôi bàn tay non nớt trắng như phấn lại, khẽ nói.
- Ồ? Gia gia của Uông Đông Vân chính là một trong tam đại đan sư tam phẩm của Bắc Vân thành, mà nghe nói vài ngày trước, lão già Uông Đông Vân kia đã thu tập được thú hỏa cho Uông Vân Kỳ, cắm vào trong cơ thể!
- Thú hỏa?
Diệu Tiên Ngữ đương nhiên hiểu rõ thú hỏa là cái gì!
Đối với luyện đan sư, luyện khí sư thì hỏa là vật liệu có lực hấp dẫn nhất.
Luyện đan sư, luyện khí sư bình thường, lúc luyện chế đan dược và binh khí sẽ dựa vào đan lô cung cấp hỏa diễm.
Mà đại sư cao cấp chân chính, thì là dựa vào hỏa diễm bản thân.
Thú hỏa, chỉ có thể lấy được từ trên người linh thú.
Cho dù là linh thú cấp thấp nhất, nếu trong cơ thể có chứa thú hỏa, võ giả thu phục nó, lúc luyện đan hoặc là luyện khí, dẫn thú hỏa vào, làm ít công to.
Còn về thiên hỏa, đây chẳng qua là tồn tại ở trong truyền thuyết...
- Thú hỏa, tên tiểu yêu tinh này lại dám dung nhập thú hỏa để so luyện đan với ta, thực sự là đáng xấu hổ, chuyện này, ta phải tìm Mục đạo sư bàn bạc lại...
Diệu Tiên Ngữ nói, một đường chạy chậm ra ngoài...
- Ngươi...
Nhìn bộ dáng nóng nảy của Diệu Thiến, trên mặt Diệu Thiến một trận thanh bạch luân chuyển.
- Tiểu nha đầu này, không thỉnh giáo luyện đan đại sư tam phẩm như ta, lại chạy tới thỉnh giáo Mục Vân...
- Gia gia ta ở trong lòng nàng, chẳng lẽ còn không bằng Mục Vân?
Diệu Thiến lẩm bẩm, nhìn phương hướng Diệu Tiên Ngữ rời khỏi, lại là mỉm cười một cái.
- Ngưng Mạch Đan có thể có công hiệu này, Mục Vân này cũng đúng là không tầm thường, như thế, hắn ngược lại là một luyện đan sư nhị phẩm chân chính!
Mười chín tuổi, đan sư nhị phẩm, Diệu Thiến nghĩ nghĩ, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Giờ phút này, trong sơ cấp ngũ ban của Bắc Vân học viện.
Trong phòng học trống rỗng, chỉ có hai bóng người.
Chính là hai người Mục Vân và Tề Minh.
Mà giờ khắc này, Mục Vân đứng ở trên bục giảng, phấn viết trong tay, không ngừng vẽ gì đó trên bảng đen.
Tề Minh ngồi ở phía dưới nhìn Mục Vân, trên mặt tràn ngập điên cuồng cúng bái.
- Luyện khí, như phụ thân ngươi nói, luyện là khí, thế nhưng khí là sống, thân là một luyện khí sư, ngươi muốn làm là hòa làm một thể với luyện khí ngươi!
- Đầu tiên, quan trọng nhất là chú tạo khí thân, tiếp theo chính là ngưng tụ chân nguyên thành khế văn, rót vào trong khí thân!
Mục Vân chân thành nói:
- Khế văn, mang theo thuộc tính khác biệt, có thể dùng vũ khí nắm giữ công năng khác biệt, hàn băng khế văn, dùng vũ khí có thuộc tính hàn băng, lúc công kích, phối hợp với võ kỹ của võ giả, có thể bộc phát ra hiệu quả cường hãn hơn, khế văn hỏa diễm, khế văn giết chóc, khế văn mềm dẻo, đủ loại đều là như thế!
- Đại Thiên thế giới, vạn vạn ngàn khế văn, mỗi một ngày, có lẽ đều có một luyện khí sư mở ra một loại khế văn mới, với tư cách là một luyện khí sư cường đại, học tập khế văn của người khác không phải bản lĩnh, có thể tự sáng tạo ra khế văn mới là lợi hại nhất!
Nhìn Mục Vân trên bục giảng chỉ điểm giang sơn, khí thế bễ nghễ thiên hạ, Tề Minh chỉ cảm thấy, trước mặt có một đại môn đang từ từ mở ra.
Cửa luyện khí sư đại!
Mặc dù lúc trước hắn nghe phụ thân giảng giải không ít tri thức luyện khí, thế nhưng giờ phút này so sánh với Mục Vân giảng thuật, lộ ra thực sự không đáng nhắc tới.
Thử niệm một ra, trong lòng Tề Minh nhất kinh.
Hắn biết, mười lăm năm trước, phụ thân đã là một huyền khí sư.
Huyền khí sư, ở toàn bộ Bắc Vân thành đều là độc nhất vô nhị.
Mà bây giờ, Mục đạo sư giảng giải còn lợi hại phụ thân...
Bất luận như thế nào, Tề Minh biết, Mục đạo sư đã trở nên không giống bình thường!
Đột nhiên, trên người Tề Minh thiêu đốt ra một luồng đấu chí.
Trước kia, hắn đã từng đáng thương cho Mục đạo sư nhát gan, thế nhưng sao hắn lại không phải như thế?
Đối mặt với Tề Vân, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không bằng Tề Vân, không bằng chỗ nào?
Cho tới giờ khắc này, Tề Minh mới hỏi lại chính mình.
- Nghe cho kỹ!
Vang lên một tiếng “bang”, một đoạn phấn viết nện ở trên mặt Tề Minh.
Mục Vân hai tay khoanh trước ngực, nghiêm mặt nói:
- Ngươi cũng đã biết, ta kể giải một tiết khóa cho ngươi, đã đủ toàn bộ những cái kia luyện khí đại sư của Nam Vân Đế Quốc nghe tới một tiếng!
- Vâng, vâng!
Chẳng biết tại sao, Tề Minh cảm giác, thời khắc này, Mục Vân cũng không phải đang khoe khoang khoác lác ình, hắn, thật rất lợi hại, để người ngưỡng vọng.
- Gia hỏa này...
Cùng lúc đó, cửa phòng học, Tần Mộng Dao một thân váy ngắn màu hồng phấn, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó.
- Gia hỏa này, bình thường nhìn có phần tự đại, thế nhưng khi tập trung vào một việc thì còn... Thật đẹp trai!
Sở dĩ Tần Mộng Dao chọn lớp năm sơ cấp, chính là nàng muốn biết, Mục Vân nổi tiếng là phế vật chín năm qua đến cùng có phải thật hay không.
Sự thật chứng minh, giờ phút này, nếu ai nói Mục Vân là phế vật, quả thực là chê cười.
Một tháng thời gian, tăng lên tới Ngưng Nguyên cảnh, luyện đan, luyện khí, mọi thứ đối với hắn đều dễ như trở bàn tay.
Mục Vân thật đã thay đổi!
- Tần đạo sư!
Đang lúc Tần Mộng Dao thưởng thức Mục Vân và Tề Minh giao lưu so tài thì một tiếng hô hoán ngạc nhiên không đúng lúc vang lên.
- Mặc Dương?
- Tần đạo sư, ta quyết định, so tài với Mặc Hải, hiện tại ta là tam trọng Dịch Cân cảnh, nhưng sau thời gian một tháng, ta có lòng tin đột phá trở thành ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, đánh bại Mặc Hải! Mời Tần đạo sư dạy bảo ta!
Nói xong, Mặc Dương cúi người quỳ bái thật sâu.
Chỉ là khi hắn cúi đầu, hai mắt hắn lại không thành thật nhìn chằm chằm hai chân thẳng tắp của Tần Mộng Dao.
Ầm...
Đột nhiên, lại là một tiếng vang ầm vang lên.
Âm thanh lãnh khốc của Mục Vân truyền ra.
- Lại nhìn thêm một chút, ta móc mắt ngươi!
- Tê...
Mặc Dương hít vào một ngụm khí lạnh, hắn vội vàng đứng lên, dáng vẻ hắn điềm nhiên như không có việc gì, nhìn lung tung bốn phía.
Tần Mộng Dao hé miệng cười một tiếng, nhìn biểu cảm không vui trên mặt Mục Vân, nàng cười hắc hắc nói:
- Không có vấn đề, khoảng thời gian này Mục đạo sư dạy bảo Tề Minh, không có thời gian để ý đến ngươi, để ta đến dạy bảo ngươi, nhưng ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng nha!
- Vâng vâng, không có vấn đề, không có vấn đề!
Không nghĩ tới xưa nay, đạo sư được học viên học viện gọi là băng sơn mỹ nữ, thế mà lại đồng ý thỉnh cầu của mình, Mặc Dương lập tức kích động nói năng lộn xộn.