• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46 Xem chút không nhận ra

- Ngăn cản? Giết là được!

Sắc mặt Thiệu Vũ không thay đổi, con ngươi sạch sẽ chưa từng xuất hiện một tia biến hóa, giống như đang đưa ra một mệnh lệnh bình thường mà thôi!

- Vâng!

Nghe được mệnh lệnh của mỹ thiếu niên, Lan Du biến sắc.

Ánh mắt nhìn Diệu Tiên Ngữ dạt dào sát ý.

Một ăn mày cản đường mà khiến cho ấn tượng của Thiệu Vũ đối với hắn không tốt, quả thực sẽ ảnh hưởng đến địa vị tương lai của hắn trong tông môn.

Ăn mày đáng chết!

- Nói ngươi cút, ngươi không cút, vậy thì đi chết đi!

Lan Du cảnh giới nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, vừa ra tay, khí kình đã ra, cảm giác áp bách mạnh mẽ, thẳng bức về phía Diệu Tiên Ngữ.

Diệu Tiên Ngữ chỉ là nhục thân tam trọng mà thôi, sao có thể ngăn cản được, trong lúc lơ đãng lui về phía sau mấy bước.

- Chỉ là cản đường mà thôi, không cần hạ sát thủ chứ!

Ngay lúc này, một tiếng quát vang lên, bàn tay Mục Vân giống như đao, Lạc Vân Kiếm Quyền Lạc Sơn Thức mang theo thế như vạn tấn, ầm vang nện xuống.

Oanh...

Một âm thanh nổ tung vang lên, sắc mặt Lan Du trắng nhợt, cánh tay răng rắc một tiếng vỡ ra, kêu lên một tiếng đau đớn, té ngã trên đất.

- Mà rõ ràng là chúng ta tới trước, không chịu xếp hàng, còn muốn đánh người!

Lúc này, Diệu Tiên Ngữ đứng dậy, ưỡn ngực vênh miệng, hừ hừ nói.

- Dựa vào, dám đánh lén, giết hắn!

Lan Du cũng không ngờ, Mục Vân đứng ở bên cạnh lại lợi hại như thế, lực lượng nhục thân quả thực là khủng bố.

Mất mặt trước mặt mọi người, ngày sau, hắn tại tông môn ngoại môn cũng không cần hỗn nữa, hôm nay, hắn nhất định phải giết hai ăn mày này.

- Đụng đến học sinh của Mục Vân ta, ngươi cũng phải hỏi lão sư ta môt chút có đáp ứng hay không chứ?

Mục Vân hừ một tiếng, bóng người đã thoát ra.

- Lạc Hải Thức!

- Lạc Vân Thức!

- Lạc Thiên Thức!

Lạc Vân Kiếm Quyền tứ thức không ngừng đánh ra, trong khoảnh khắc, năm sáu đệ tử từng người kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra sau, nằm trên mặt đất, không ngừng rên rỉ.

Mấy người phần lớn là cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, tương đương với cảnh giới của Mục Vân, nhưng thực lực lại chênh lệch rất xa.

Ba ba...

Tiếng vỗ tay vang lên, một ạo tiếng cười lạnh truyền đến:

- Ha ha, không ngờ, trong Bắc Vân thành nho nhỏ này, ngay cả ăn mày cũng thâm tàng bất lộ!

Trên hươu xe, một thiếu niên chậm rãi đi xuống.

Thiếu niên dáng người cao ráo, nhìn kỹ lại cho người ta một loại cảm giác đơn thuần đến cực điểm, chỉ là nụ cười kia lại là mang theo một tia lãnh ý.

- Bắc Vân thành trăm vạn nhân khẩu, cũng không nhỏ!

Mục Vân tiếp lời, nói:

- Nhưng người dám khi dễ học sinh của Mục Vân ta, còn chưa ra đời!

Nhìn thấy thiếu niên, Mục Vân không hề nhượng bộ chút nào.

Bằng vào lịch duyệt của hắn, không khó nhìn ra, mấy thanh niên ăn mặc thống nhất này là đến từ tông môn.

Mà Thánh Đan các vốn là phân bộ của Thánh Đan tông thiết lập tại Nam Vân Đế Quốc, chỉ sợ những đệ tử này chính là đến từ Thánh Đan tông.

Một đời trước, Mục Vân cũng là một bước từ bước thấp nhất của ngàn vạn đại thế giới đi đến cường đại, gặp nhiều tông môn đệ tử ỷ vào môn phái làm xằng làm bậy.

Đối với người như vậy, Mục Vân chính là nhìn khó chịu!

- Đánh đệ tử của Thánh Đan tông ta, ngươi muốn chết!

Thiếu niên kia lúc đầu ôn hòa khuôn mặt, sau một khắc đột nhiên biến thành lạnh lùng mà tràn ngập sát khí, một đôi bàn tay mảnh khảnh, hóa thành thép quyền lăng lệ, phía trên thép quyền chân nguyên kín không kẽ hở, lao thẳng về phía Mục Vân.

Cường giả nhục thân thất trọng - Ngưng Nguyên cảnh!

- Tiểu tử này, xong đời!

Nhìn thấy Thiệu Vũ xuất thủ, trong lòng Lan Du sắc mặt trắng bệch đứng bên cạnh cười lạnh không ngừng.

Thiệu Vũ chính là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan tông, năm mười bảy tuổi đã bước vào Ngưng Nguyên cảnh, chính là thiên tài.

Mà sang năm hắn chính là có thể bước vào nội môn, trở thành thiên chi kiêu tử khiến người dựa vào.

Dã thất phu này chỉ là cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, Thiệu Vũ chỉ cần đánh ra một quyền đã đủ để đánh hắn triệt để thành tro!

Bành...

Trong lúc Lan Du cười lạnh, hai thân ảnh đã đụng vào nhau.

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, mặt đất dưới chân hai người rạn nứt, từng vết nứt không ngừng lan tràn.

Hai tiếng rên rỉ đồng thời vang lên, ngay sau đó, chỉ thấy hai người Mục Vân và Thiệu Vũ đồng thời lui lại ba bước, cuối cùng mỗi người ổn định lại thân hình.

Đột nhiên, toàn trường yên tĩnh.

Trong lòng Lan Du rung động, khiến cho sắc mặt của hắn trở nên đỏ lên, tim đập cũng tăng tốc lên.

Làm sao có thể?

Thiệu Vũ cường đại, hắn từng lĩnh giáo thật sâu.

Tại ngoại môn Thánh Đan tông, Thiệu Vũ được vinh dự xếp hạng trước mười, càng được một ít đệ thử nội môn và trưởng lão coi trọng.

Toàn bộ Thánh Đan tông có mấy vạn đệ tử ngoại môn, Thiệu Vũ cường đại, đã không cần miêu tả.

Thế nhưng tên ăn mày trước mắt này lại dùng cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, trực tiếp chống đỡ một quyền của Thiệu Vũ, không ngờ hai người lại cân sức ngang tài.

Mà đổi thành một bên, Diệu Tiên Ngữ cũng có chút kinh ngạc.

Nàng tận mắt nhìn thấy thực lực Mục Vân mấy ngày nay tăng tiến, hiện nay, cho dù yêu thú cấp bảy cũng khó có thể ngăn cản công kích của Mục Vân.

Thế nhưng thiếu niên trước mắt này nhìn qua thì niên kỷ chênh lệch với mình cũng không nhiều, không ngờ lại tương xứng với Mục Vân đạo sư!

- Có thể đón lấy một quyền của ta, nếu ngươi là đệ tử Thánh Đan tông, đã đủ để xếp hạng trước trăm!

Trong lòng Thiệu Vũ sững sờ, khẽ mỉm cười nói.

- Thánh Đan tông gì đó, ta không biết, càng không có hứng thú đi làm đệ tử ngoại môn gì đó!

Mục Vân khoát tay áo, một bộ không kiên nhẫn nói.

Không thể không nói, kiếp trước hắn đã gặp qua quá nhiều thiên tài tông môn tự cho là đúng, tín niệm của hắn chính là, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu ngươi lấn ta, ta sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!

- Có ý tứ, có ý tứ!

Nhìn thấy Mục Vân một thân lam lũ, nói tới nói lui lại mù quáng tự đại, trong mắt Thiệu Vũ lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.

Chỉ là nụ cười kia ở trong mắt Lan Du lại đáng sợ đến cực điểm.

Bởi vì hắn biết rõ, mỗi khi Thiệu Vũ lộ ra nụ cười bực này thì cũng chú định sẽ có người đạo tiêu bỏ mình.

Thực lực của người tự xưng là Mục Vân đúng là không không tầm thường, thế nhưng lại tự đại trước mặt Thiệu Vũ, thực sự là muốn chết.

- Ta ngược lại muốn xem thử, ngươi có thủ đoạn gì!

Thiệu Vũ cười lạnh một tiếng, lòng bàn tay ngưng tụ chân nguyên, đã vận sức chờ phát động.

- Dừng tay!

Ngay giờ phút này, đại sảnh Thánh Đan các đột nhiên vang lên một tiếng quát.

- Phó các chủ!

- Phó các chủ!

Khi nhìn thấy bóng người đó, hai thủ vệ ở cửa lớn nổi lòng tôn kính, cung kính hô.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Sắc mặt Úc Trở có phần không thích, không khỏi tức giận nói.

Hôm nay, chính là thời gian đệ tử ngoại môn Thánh Đan tông đến đây, Thánh Đan các xảy ra sai lầm gì, hắn sẽ không gánh được trách nhiệm.

- Phó các chủ, hai ăn mày này...

- Úc thúc thúc, là ta, ta là Tiểu Ngữ!

Ngay lúc này, một âm thanh ngạc nhiên đột nhiên vang lên.

- Tiểu Ngữ?

Ánh mắt rơi lên trên người Diệu Tiên Ngữ, Úc Trở ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng:

- Ngươi... Sao ngươi lại biến thành như vậy rồi?

Hơn nửa ngày, Úc Trở mới kinh ngạc nói.
Chương 47 Thánh Đan Các Xung Đột

- Hừ, Úc thúc thúc, ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra, ta bị ngăn ngoài cửa, còn kém chút bị người giết!

Diệu Tiên Ngữ miệng nhỏ quyết lên, ủy khuất nói.

- Ai to gan như vậy?

Trên người Úc Trở đột nhiên bộc phát ra uy áp cường hãn, hai mắt mang theo lửa giận, trừng trừng hai thủ vệ, quan sát tỉ mỉ đám người.

- Úc các chủ, ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta chính là đội ngũ lần này của Thánh Đan tông, lá gan của Bắc Vân thành Thánh Đan các ngươi thật sự rất lớn!

Nhìn thấy Úc Trở, cánh tay Lan Du uốn lượn, đi lên phía trước, oán hận nói:

- Chẳng lẽ, Bắc Vân thành Thánh Đan các ngươi muốn phản loạn Thánh Đan tông ta, tự lập môn phái?

Đệ tử ngoại môn Thánh Đan tông?

Nghe được câu này, lúc này Úc Trở mới quan sát tỉ mỉ mấy người.

Đồng phục đệ tử ngoại môn Thánh Đan tông!

- Ngươi là... Thiệu Vũ?

Ánh mắt rơi lên trên người Thiệu Vũ, sắc mặt Úc Trở nghiêm nghị, lộ ra một tia cung kính.

Lần này, Thánh Đan tông điều động đệ thử nội môn đi vào từng cái phân bộ Nam Vân Đế Quốc điều tra, đội ngũ tiền trạm chính là đệ tử ngoại môn ưu tú.

Đối với Thiệu Vũ, hắn đã điều tra rõ ràng.

Đệ tử ngoại môn thiên tài của Thánh Đan tông, thiên phú và thực lực đều là nhất đẳng, mà lại nghe nói, bối cảnh của Thiệu Vũ này còn rất sâu.

- Úc Trở phó các chủ, Bắc Vân thành Thánh Đan các ngươi thật đúng là lợi hại!

Lan Du thừa cơ nổi loạn nói:

- Không ngờ lại ở ngoài cửa lớn Thánh Đan các, có người dám xuất thủ đối với đệ tử Thánh Đan tông ta!

- Hiểu lầm hiểu lầm!

Sắc mặt Úc Trở lúng túng nói:

- Vị này là tôn nữ của Diệu Thiến Diệu đại sư - Diệu Tiên Ngữ tiểu thư, cái này nhất định là một trận hiểu lầm!

- Ồ?

Nhìn Diệu Tiên Ngữ một thân lam lũ, Lan Du cười nhạo nói:

- Vị này chính là Diệu tiểu thư, vậy gia hỏa không biết trời cao đất rộng này là ai?

- Đây là đạo sư của ta!

Diệu Tiên Ngữ khẽ nói.

- Đạo sư?

Lan Du cười ha ha một tiếng nói:

- Không ngờ Bắc Vân thành quả nhiên là vùng đất hẻo lánh, thực lực đạo sư học viện còn không bằng thực lực thiên tài Thánh Đan tông chúng ta.

Nghe được Lan Du nói vậy, Diệu Tiên Ngữ cau mày, mà đổi thành một bên, sắc mặt Úc Trở cũng không được tự nhiên.

Chỉ là hắn cũng biết, từ trước đến nay đệ tử Thánh Đan tông đều tâm cao khí ngạo, cho dù thực lực tổng hợp của toàn bộ Nam Vân Đế Quốc cũng không kịp một phần mười Thánh Đan tông.

Mà hắn chỉ là phó các chủ Thánh Đan các được Thánh Đan tông xây dựng tại Nam Vân Đế Quốc thôi, mấy đệ tử ngoại môn trước mắt này, nói không chừng ngày sau có thể trở thành đệ thử nội môn, hoặc là trưởng lão, quyền cao chức trọng, không phải hắn có thể đắc tội!

- Không có ý tứ, ta chỉ là đạo sư ngốc nhất của Bắc Vân học viện, mà lại là chẳng biết xấu hổ dựa vào gia tộc mới tiến vào học viện!

Mục Vân tiếp lời, ha ha cười nói:

- Chỉ là, ta được xưng là đạo sư phế vật lại có thể đánh gãy một cánh tay của ngươi, xem ra, đệ tử Thánh Đan tông cũng là đồ không bằng phế vật!

- Ngươi...

Nghe được Mục Vân khiêu khích như thế, Lan Du và mấy tên đệ tử ngoại môn xung quanh đều không nhịn được muốn xông lên.

Chỉ là nghĩ đến thực lực vừa rồi của Mục Vân, ánh mắt mấy người lại nhìn Thiệu Vũ.

- Thánh Đan tông chính là một trong tông môn đỉnh tiêm của Thiên Vận đại lục, há lại cho ngươi nói xấu!

Lời nói thản nhiên từ trong miệng Thiệu Vũ truyền ra:

- Mù quáng vô tri, đáng chết!

- Mù quáng vô tri, đáng chết!

Một câu của Thiệu Vũ chính là phán định sinh tử của Mục Vân.

Lật bàn tay một cái, chân nguyên hội tụ, mênh mông sát cơ đã bao phủ Mục Vân!

Mục Vân giờ phút này sao lại ngồi chờ chết, trong song chưởng, chân nguyên lưu động, Bát Hoang Sinh Tử Ấn đệ nhất ấn Toái Ấn ngưng tụ thành hình, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.

- Ha ha... Người tới là khách, Thiệu Vũ, Mục Vân đạo sư nói thế nào cũng là đạo sư của Tiên Ngữ nhà ta, đánh võ lớn như thế, chỉ sợ không ổn!

Đang lúc tràng diện giương cung bạt kiếm thì một tiếng cười cứng cáp hữu lực mang theo uy áp càn quét, chậm rãi vang lên.

- Gia gia!

Chẳng biết lúc nào, ngoài Thánh Đan các lại xuất hiện một bóng người.

Chính là Diệu Thiến!

- Gia gia, ngươi không còn ra, tôn nữ bảo bối của ngươi sẽ bị người khác đuổi ra khỏi cửa!

Kéo cánh tay gia gia Diệu Thiến lại, Diệu Tiên Ngữ làm nũng nói.

- Tiểu nha đầu ngươi, làm loạn đủ chưa?

Nhìn Diệu Tiên Ngữ, Diệu Thiến yêu chiều nói.

- Diệu đại sư!

Nhìn thấy Diệu Thiến, Thiệu Vũ ngừng tay, chắp tay hành lễ nói.

Diệu Thiến chính là luyện đan sư tam phẩm, đặt ở toàn bộ Bắc Vân thành là tồn tại chí cao vô thượng.

Cho dù tại Thánh Đan tông thì địa vị cũng đủ để có thể làm chức trưởng lão phòng đan dược.

Mặc dù Thiệu Vũ có thiên phú bỉnh nhưng, thế nhưng nếu so với Diệu Thiến thì địa vị của hắn bây giờ vẫn có chênh lệch rất lớn với Diệu Thiến, trong tông môn, một ít đệ thử nội môn gặp Diệu Thiến cũng phải cung kính cuối chào.

- Thiệu Vũ, không ngờ binh sĩ tiền trạm lần này là ngươi, thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, đúng là rất lợi hại, đại ca Thiệu Dương của ngươi cũng đã tiến vào nội môn rồi chứ? Gia gia Thiệu Danh Ngự của ngươi thế nào, còn khỏe chứ?

Ánh mắt dừng lại trên người Thiệu Vũ, Diệu đại sư mở miệng nói.

- Đại ca ta năm ngoái tiến vào nội môn, hiện nay là Tụ Đan cảnh nhục thân bát trọng, gia gia lão nhân gia ông ta rất là nhớ nhung ngài đấy!

Thiệu Vũ cẩn thận ứng đối nói.

- Lão già Thiệu Danh Ngự kia!

Diệu Thiến cười ha ha một tiếng, nói:

- Vào đi, có chuyện gì vào trong rồi nói!

Xoay người, nhìn Diệu Tiên Ngữ, Diệu Thiến nói:

- Tiên Ngữ, mang theo Mục đạo sư ra phía sau thanh tẩy một phen, ngươi trước thay ta chiêu đãi!

- Ta cũng rất hiếu kì, thiên tài thay đổi phương thuốc Tụ Linh Đan, để Mạc đại sư lau mắt mà nhìn, đến cùng có chỗ nào đặc biệt!

- Mục đạo sư, không có ý tứ, lão phu mang việc đi trước xử lý, chiêu đãi không chu đáo, mong rằng rộng lòng tha thứ!

- Diệu đại sư khách khí!

Mỉm cười, Diệu Thiến mang theo mấy người Thiệu Vũ đi về hướng đại sảnh, trực tiếp lên lầu.

- Thiệu Vũ, Mục Vân kia...

Không cam lòng bỏ qua cho Mục Vân như vậy, sắc mặt Lan Du lạnh lùng.

- Ngậm miệng!

Hung hăng trừng Lan Du một ánh mắt, Thiệu Vũ lập tức cùng thượng Diệu Thiến, chỉ là ánh mắt lại liếc trên người Mục Vân, sát cơ dạt dào.

- Mục đạo sư, ta trước mang ngài đi thanh tẩy một phen, sau đó lại bán những yêu đan này, mang ngài đi đan phương!

- Tốt!

Lần này, sở dĩ Mục Vân nguyện ý đi vào Thánh Đan các, mục đích đúng là vì muốn bán yêu đan mà mấy ngày nay săn giết yêu thú lấy được, đồng thời cũng muốn mượn nhờ đan lô và đan hỏa của Thánh Đan các để luyện chế Ngưng Mạch Đan.

Xung đột với Thiệu Vũ chỉ hoàn toàn là ngoài ý liệu.

Chỉ là khi nhìn thấy trong nháy mắt của Diệu Thiến đại sư, Mục Vân lại cảm giác được, Diệu Thiến này thật sự không đơn giản.

Theo đạo lý mà nói, Diệu Thiến là luyện đan sư tam phẩm, mà Mạc Vấn đại sư là luyện đan sư lục phẩm.

Thế nhưng Diệu Thiến này gây cho Mục Vân cảm giác lại là thâm tàng bất lộ, so với Mạc Vấn còn phải cao hơn một bậc, loại cảm giác này rất quái dị.
Chương 48 Lòng Dạ Hiểm Độc

Sau khi thanh tẩy một phen, Mục Vân thay đổi một thân võ phục màu mực, tóc dài búi lên, một luồng sợi tóc trên trán che kín một con mắt, nhìn nhiều hơn mấy phần tiêu sái và tùy ý.

- Mục đạo sư!

Diệu Tiên Ngữ cũng đã thanh tẩy hoàn tất, đi ra.

Nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ, ánh mắt Mục Vân trì trệ.

Sau khi thanh tẩy, trên người Diệu Tiên Ngữ mang theo một mùi thơm cơ thể đặc hữu của thiếu nữ, tóc dài có phần ẩm ướt, rối tung ở sau ót, váy dài trước ngực còn dính mấy giọt nước, lộ ra mấy phần trắng noãn.

Mặc dù không đến mười sáu tuổi, thế nhưng Diệu Tiên Ngữ đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, hai ngọn núi cao vút, một cặp đẹp đùi thon dài, trần trụi tại hai bên váy dài xẻ tà, trắng nõn thẳng tắp.

Thanh thuần, giảo hoạt, lại dẫn một tia linh động.

- Mục đạo sư, ngươi đang nhìn cái gì vậy?

- Nhìn mỹ nữ mới tắm xong!

Mục Vân tùy ý nói:

- Chậc chậc... Vóc người này, bộ dáng này, cao phong, chân dài, cái cổ trắng ngọc, nếu Mục đạo sư có thể âu yếm, chết dưới váy ngươi cũng đáng!

- Ngươi...

Trước đó, Mục Vân vẫn luôn ngốc trệ đần độn, sao có thể nói lời khinh bạc như thế.

Chỉ là, giờ phút này nghe được Mục Vân nhẹ phẩy trêu chọc mấy câu, trong lòng Diệu Tiên Ngữ lại không có một tia phản cảm, ngược lại ẩn ẩn có phần hưng phấn.

- Tiểu nha đầu, nghĩ gì thế?

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Diệu Tiên Ngữ đỏ bừng, ở một bên, Mục Vân khoát tay nói:

- Tranh thủ thời gian đưa đạo sư đến chỗ bán đồ đi!

- A! Nha! Tốt...

Diệu Tiên Ngữ kịp phản ứng, gương mặt trở nên càng đỏ bừng, vội vàng dẫn Mục Vân đến đại sảnh.

Giờ phút này, trong đại sảnh Thánh Đan các, đám người rộn rộn ràng ràng, có đến buôn bán yêu đan, linh dược linh thảo, cũng có đến mua bán đan dược.

Lúc Diệu Tiên Ngữ và Mục Vân cùng nhau từ phía sau đi ra, ánh mắt của toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều hướng tới, đồng loạt dừng lại trên người Diệu Tiên Ngữ.

- Wow, thật đẹp, đó là ai? Nếu có thể ngủ một đêm, chết cũng đáng!

- Phi, ngươi không muốn sống đúng không, đây chính là tôn nữ của Diệu Thiến đại sư, ngủ một đêm? Xem ra ngươi không biết chữ chết viết như thế nào!

- Nàng chính là Diệu Tiên Ngữ! Tuổi còn nhỏ mà đã trổ mã thủy linh như thế, chỉ sợ tương lai cũng hại nước hại dân như tiểu thư Tần gia!

- Ngươi khoan hãy nói, thật sự là có chuyện như vậy!

- Ta nghe nói quái bệnh trên người tiểu thư Tần gia đã được chữa khỏi, hơn nữa còn bước vào bát trọng Tụ Đan cảnh, chỉ là đính hôn với phế vật Mục gia Mục Vân kia, quả thực là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu!

- Ngươi biết cái gì? Hiện tại Uông gia và Điêu gia tạo áp lực với Tần gia và Mục gia, đây chỉ là kế tạm thời của hai nhà thôi, làm sao có thể thật để cho mỹ nhân như Tần Mộng Dao gả cho tên phế vật Mục Vân kia!...

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh xôn xao, các nơi đều là truyền đến thanh âm xì xào bàn tán.

Mục Vân bước vào lục trọng Ngưng Mạch cảnh, thể chất càng là thiên tài chi tư, những người đó nói, hắn đương nhiên nghe thấy rõ ràng.

Chỉ là đối với những này, hắn cũng không thèm để ý chút nào.

- Mục đạo sư, đừng nghe bọn họ nói bậy, đó là bọn họ không biết ngươi thế nào!

Nhìn thấy Mục Vân yên lặng không nói, Diệu Tiên Ngữ an ủi.

- Ta sao lại để ý những thứ này!

Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:

- Hại nước hại dân, cái từ này rất thích hợp với ngươi!

Nhìn bộ dáng của Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ đột nhiên cảm giác. Mục Vân bây giờ so với trước đó thực sự quá không giống nhau!

- Đi thôi, ta còn cần một ít dược liệu luyện đan, trước mua đổi linh thạch đi!

Đi vào chỗ thụ bán, Mục Vân dùng rất nhiều yêu đan đánh giết trong ba ngày, toàn bộ đổi thành linh thạch.

3,155 viên linh thạch hạ phẩm!

Nhìn thấy gần trăm viên yêu đan yêu thú các cấp giai chỉ đổi lấy một chút xíu linh thạch như vậy, Mục Vân cũng rất bất đắc dĩ.

Linh thạch chia thành bốn đẳng cấp gồm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, mỗi một đẳng cấp trao đổi, dùng 1:100 làm đơn vị.

Nghĩ đến ở kiếp trước, cho dù linh thạch cực phẩm, Mục Vân cũng không thèm để ý chút nào, một thế này lại chỉ vì mấy ngàn viên linh thạch hạ phẩm mà phấn đấu ba ngày.

Trong lòng Mục Vân cũng vô cùng biệt khuất.

- Một gốc Hồi Linh Quả - năm trăm linh thạch hạ phẩm, một gốc Thiết Sơn Thảo - bốn trăm linh thạch hạ phẩm, yêu đan yêu thú cấp ba Sí Diễm Liệt Sư Tử - hai trăm viên linh thạch hạ phẩm!

Cẩn thận tính ra, ba ngàn viên linh thạch hạ phẩm cũng chỉ có thể mua ba phần, cái này còn chưa tăng thêm một ít phụ dược khác.

Lòng dạ hiểm độc!

Nhìn linh thạch trong tay mình biến thành ba phần dược liệu, đây là dựa vào mặt mũi của vị đại tiểu thư Diệu Tiên Ngữ này mà mua được giá rẻ, Mục Vân đau lòng một trận.

Nhất là yêu đan yêu thú cấp ba Sí Diễm Liệt Sư Tử, yêu thú cấp ba cũng không hiếm thấy, chỉ là Sí Diễm Liệt Sư Tử tại Bắc Vân sơn mạch đúng là hiếm thấy, hai trăm viên linh thạch hạ phẩm, so với yêu đan yêu thú cấp ba bình thường đã đắt hơn không chỉ gấp mười lần.

- Mục đạo sư, ngươi đang chuẩn bị luyện chế đan dược gì?

- Ngưng Mạch Đan!

Mục Vân trả lời:

- Bây giờ ta là lục trọng Ngưng Mạch cảnh, cần rèn luyện kinh mạch bản thân thì mới có thể chuẩn bị tiến vào thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, Ngưng Mạch Đan không thể nghi ngờ là đan dược tốt nhất!

Ngưng Mạch Đan?

Đan dược nhị phẩm!

Thân là tôn nữ của Diệu Thiến đại sư, Diệu Tiên Ngữ đối với đan dược cũng coi là có hiểu rõ.

Ngưng Mạch Đan, đan dược nhị phẩm, dùng để rèn luyện kinh mạch võ giả là rất thích hợp.

Chỉ là Hồi Linh Quả, Thiết Sơn Thảo, yêu đan yêu thú cấp ba Sí Diễm Liệt Sư Tử cũng không phải dược liệu luyện chế Ngưng Mạch Đan!

Nhưng nghĩ đến đan dược tam phẩm - Tụ Linh Đan trước đó, Mục Vân đưa ra kiến giải mới, Diệu Tiên Ngữ đè xuống không hiểu trong lòng, mang theo Mục Vân đi vào phòng luyện đan.

- Mục đạo sư, Thánh Đan các chúng ta không chỉ mua bán yêu đan, linh thảo, cũng có thể buôn bán đan dược, chỉ cần đan dược đi qua nhân viên chuyên môn giám định hợp cách là sẽ có thể dựa theo giá cả tương ứng để buôn bán.

- Ồ? Vậy không tệ!

Tính toán một chút, Mục Vân đoán chừng, ba phần dược liệu đủ để hắn luyện chế sáu Ngưng Mạch Đan, lưu một viên để mình phục dụng, còn lại năm viên thì lấy ra buôn bán, đầy đủ.

Cùng lúc đó, một bên khác, Diệu Thiếnm, Úc Trở và cao tầng Thánh Đan các Bắc Vân thành đang ở lầu ba chiêu đãi mấy người Thiệu Vũ, tán gẫu một ít việc nhà.

- Diệu đại sư, lần này với tư cách là binh sĩ tiền trạm của tông môn, có một chút chỗ vãn bối vẫn cần phải đi điều tra một phen!

Thiệu Vũ mở miệng:

- Phòng luyện đan, phòng đấu giá, sảnh giao dịch, cùng với các vị luyện đan sư của Thánh Đan các trong phòng luyện đan, đều cần kiểm tra!

- Đây là đương nhiên!

Diệu Thiến đáp:

- Đây đều là chuyện liên quan đến danh dự Thánh Đan tông, đương nhiên phải cẩn thận ứng đối!

- Vậy chúng ta bây giờ lên đường thôi!

- Tốt!

Vừa dứt lời, Diệu đại sư đứng dậy, mang theo Thiệu Vũ và mấy tên đệ tử ngoại môn Thánh Đan tông, bắt đầu tuần tra từng nơi trong Thánh Đan các.
Chương 49 Luyện đan

- Mục đạo sư, khi ngươi luyện đan, ta có thể ở bên cạnh quan sát hay không?

Đi vào phòng luyện đan, Diệu Tiên Ngữ cười giả dối, hắc hắc nói.

Đối với luyện đan sư thì quan trọng nhất là đan phương, tiếp theo chính là thủ đoạn luyện đan.

Bình thường, luyện đan sư rất tị huý khi mình luyện đan bị người khác ở bên cạnh quan sát.

Thứ nhất là sẽ ảnh hưởng đến tâm niệm đan sư, thứ hai chính là sẽ bị người đánh cắp tâm đắc và biện pháp luyện đan của mình.

- Đương nhiên có thể, ngươi là đệ tử của ta, mà tại một đường luyện đan cũng có phần thiên tư, nhìn một chút hẳn là cũng có ít chỗ tốt đối với ngươi!

Mục Vân không thèm để ý nói.

Đan phương và biện pháp luyện đan, trong đầu Mục Vân thực sự là rất rất nhiều. Cho dù Diệu Tiên Ngữ ngày nào cũng nhìn hắn luyện đan, chỉ sợ đời này cũng không học hết.

Có phần thiên tư?

Nghe được Mục Vân đánh giá, miệng nhỏ Diệu Tiên Ngữ chu lên.

Gia gia của nàng khen nàng là luyện đan thiên tài trăm năm khó gặp, trong miệng Mục Vân chỉ là có chút thiên tư!

Ta ngược lại muốn xem thử tên sắc phôi ngươi, luyện đan cao minh cỡ nào!

Trong lòng làm thử niệm pháp, Diệu Tiên Ngữ ngồi trên ghế ở một góc đan phương, nghiêm túc nhìn.

Trong đan phòng Thánh Đan các, trang trí cực kì đơn giản.

Một đỉnh đan lô, một loạt giá thuốc chuyên để dược liệu, còn có mấy cái bàn, trừ cái đó ra, không có gì khác.

Chỉ liếc mắt nhìn lại, Mục Vân đã không thể không kinh ngạc, đan lô của Thánh Đan các này so với đan lô trong đan phương của gia tộc, thật sự là tốt hơn quá nhiều.

Luyện chế Đoán Cốt Đan, trong đan phương gia tộc, Mục Vân cảm giác được, đan lô kia nhiều lắm chỉ là phàm khí trung phẩm.

Mà đan lô ở Thánh Đan các lại là phàm khí thượng phẩm.

Mà đan hỏa cũng không phải vật liệu gỗ đặc thù đơn giản thiêu đốt mà ra, còn có thể lấy một ít yêu đan chi hỏa của yêu thú.

Đối với luyện dược sư, đan lô, đan hỏa đều cực kỳ quan trọng.

Đan lô, phẩm cấp cao thấp sẽ quyết định tỷ lệ thành phẩm của đan dược.

Mà đan hỏa phẩm chất cao thấp cũng giống như thế.

Đan hỏa kém nhất chính là lựa chọn một ít vật liệu gỗ đặc thù thiêu đốt dẫn dắt dùng.

Tiếp theo chính là lực lượng hỏa diễm từ yêu đan yêu thú hỏa thuộc tính.

Mà khiến luyện đan sư hướng tới nhất chính là thiên hỏa trong truyền thuyết.

Thiên hỏa chính là thiên địa sinh ra, vừa ra đời đã chứa linh trí, không ngừng hấp thu trưởng thành, giống như võ giả tu luyện, có thể không ngừng tăng lên.

Loại đan hỏa này mới là thích hợp với đan sư nhất!

Chỉ là Mục Vân cũng biết, hắn hiện tại muốn thu phục thiên hỏa, quả thực là người si nói mộng!

Cho dù thiên hỏa vừa thành hình, chỉ sợ hắn vừa tới gần phạm vi mười dặm đã hóa thành một đống tro tàn.

- Đúng, đây là một Đoán Cốt Đan, ngươi bây giờ là nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, vừa hay có thể phục dụng!

Mục Vân nghĩ đến mình đã từng luyện chế Đoán Cốt Đan còn thừa lại mấy viên, xuất ra một viên, đưa cho Diệu Tiên Ngữ.

- Ta cần tìm hiểu đan lô và đan hỏa một chút, sau đó mới luyện chế đan dược, khoảng thời gian này, ngươi có thể tu luyện một chút!

Mục Vân không khó cảm nhân ra, hiện tại Diệu Tiên Ngữ đang ở vào nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, chỉ là muốn tiếp tục tiến lên một bước lại có phần khó khăn.

Cũng không phải Diệu Tiên Ngữ không đủ thiên phú, mà là trong cơ thể nàng tồn tại một ít tạp chất, hiển nhiên là vì trước đó đề thăng đã nuốt một chút đan dược, lưu lại tạp chất.

Một viên Đoán Cốt Đan, hẳn là đủ để cho nàng tiến vào tứ trọng Tráng Tức cảnh.

Đoán Cốt Đan?

Diệu Tiên Ngữ chưa từng nghe qua tên loại đan dược này, nhìn đan dược tròn trịa trong tay, không khỏi có phần kinh ngạc.

Nhưng nàng biết, Mục Vân sẽ không lừa gạt nàng, thế là không chút do dự nuốt vào đan dược.

Nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ nhập định bắt đầu thể ngộ lực lượng của đan dược, lúc này Mục Vân mới quan sát tỉ mỉ đan lô trước mắt.

Trong lòng bàn tay, chân nguyên phun trào, chậm rãi nhóm lửa lô hỏa.

Dùng lương tài chi hỏa cùng yêu đan chi hỏa không ngừng tổng hợp, đến dẫn động đan lô, Hiệu quả không thể nghi ngờ là tốt hơn so lương mộc thiêu đốt hỏa diễm thuần túy.

Qua một đoạn thời gian quen thuộc, Mục Vân đã dần quen với quán tính của lò luyện đan này.

- Hô...

Chờ tiểu nha đầu tỉnh lại là ta sẽ bắt đầu luyện chế!

Mục Vân khoanh chân ngồi xuống, điều chế trạng trạng thái tốt nhất.

- Ừm hừ...

Trong đan phương đang an tĩnh đột nhiên truyền đến một âm thanh hơi xấu hổ.

Trong miệng Diệu Tiên Ngữ phát ra một tiếng, mồ hôi rơi xuống từ trên mặt, y phục trên người thấm ướt, xuyên thấu qua tầng váy áo thật mỏng, thậm chí có thể nhìn thấy da thịt trần trụi.

Chầm chậm, nàng chậm rãi mở hai mắt ra.

Nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh, xong rồi!

Cảm nhận được lực lượng ấm áp chảy xuôi trong từng xương cốt và kinh mạch, trên mặt Diệu Tiên Ngữ lộ ra vẻ vui mừng.

Tam trọng quấy nhiễu nàng ba tháng, rốt cục đã nhảy qua.

Không chỉ như thế, nàng có thể rõ ràng cảm giác được, lúc đầu cơ thể trong một ít nơi không suôn sẻ, giờ phút này đã thông suốt, theo hô hấp của mình, bài xuất ra ngoài cơ thể.

Khẽ hấp một hô, lực lượng cường đại không chỉ tăng lên gấp mười lần.

- Đoán Cốt Đan, đan dược thật thần kỳ!

Diệu Tiên Ngữ nhịn không được mở miệng nói.

- Đúng thế, ngươi cũng không nhìn một chút, đây là đan dược do ai luyện chế!

Đang lúc Diệu Tiên Ngữ đắc chí thì bên tai truyền đến một âm thanh đắc ý.

- Mục đạo sư, ngươi...

Ngươi sao còn chưa bắt đầu luyện đan, ngược lại là ngồi ở chỗ này tu luyện?

Nhìn thấy Mục đạo sư ngồi ở bên cạnh, Diệu Tiên Ngữ hơi sững sờ.

- Ha ha, bên người ngồi một mỹ nữ nũng nịu, mà toàn thân lại đổ mồ hôi ướt đẫm, ta có thể khống chế lại thú tính của mình đã không tệ, đâu còn có tâm tư luyện đan!

Mục Vân cười ha ha một tiếng, không thèm để ý nói:

- Tốt, hiện tại ngươi đột phá đến tứ trọng, có một chút thể ngộ, cũng không phải một thời ba khắc có thể lĩnh ngộ, bây giờ ta bắt đầu luyện đan, ngươi nghiêm túc quan sát, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu thì phải xem tư chất của ngươi, không rõ thì sau khi luyện đan hoàn thành, lại hỏi thăm ta!

- Ừm!

Diệu Tiên Ngữ biết, lúc luyện đan sư tại luyện chế đan dược rất kiêng kị bị quấy rầy, nhẹ thì đan lô nổ nát, thất bại trong gang tấc.

Nặng thì, thậm chí tẩu hỏa nhập ma!

Nàng càng biết, Mục Vân cũng không phải không có tâm tư luyện đan gì hết, mà cố ý chờ đợi mình, muốn mình có thể quan sát toàn bộ quá trình hắn luyện đan, nghiêm túc học tập.

- Mục Vân đạo sư...

Miệng thì thầm, Diệu Tiên Ngữ thu hồi toàn bộ tâm tư, bắt đầu quan sát thủ đoạn của Mục Vân.

Mà giờ khắc này, Mục Vân đã chìm vào trong luyện đan.

Cho dù kiếp trước thân là Tiên Vương, Mục Vân không biết luyện chế đan dược bao nhiêu lần, thế nhưng mỗi khi hắn đụng chạm lấy đan dược thì đều triệt để bị mê chặt.

Dung nhập các loại dược thảo, yêu đan và một ít thiên địa trân bảo vào trong lò đan, vận dụng đan hỏa, giống ảo thuật, luyện chế ra linh đan mình muốn.

Loại cảm giác này làm cho hắn muốn ngừng mà không được.

Trước dẫn đốt lương tài, vật liệu gỗ thiêu đốt hỏa diễm, dần dần tản mát ra nhiệt lượng trong đan lô phía dưới, đan lô dần dần ấm lên.
Chương 50 Đánh lén

Ngay sau đó, yêu đan yêu thú hỏa thuộc tính phía dưới đan lô bị dẫn đốt, hỏa diễm chầm chậm dâng lên.

- Lương mộc thiêu đốt hỏa diễm, mặc dù chất lượng không phải rất cao, thế nhưng thắng ở ổn định, có thể rất dễ dàng bị luyện đan sư điều khiển!

Mục Vân vừa khống chế hỏa diễm, vừa nói:

- Nhưng hỏa diễm ẩn chứa trong yêu đan yêu thú hỏa thuộc tính có uy lực càng lớn, hiệu quả tốt hơn, chỉ là bởi vì yêu đan khó mà chưởng khống, cho nên ngay từ đầu, không quá thích hợp trực tiếp dùng yêu đan yêu thú để làm nóng.

Thật ra Mục Vân có chín phần nắm chắc, trực tiếp dùng yêu đan yêu thú làm nóng, đan dược vẫn có thể không bị ảnh hưởng.

Chỉ là vì để cho Diệu Tiên Ngữ có thể lĩnh ngộ nhiều hơn, hắn mới lựa chọn phiền toái một chút.

- Nếu như là đan hạch linh thú thì sẽ không xuất hiện loại vấn đề này!

Mục Vân giải thích nói:

- Linh thú đã có linh trí, đan hạch tương đối ổn định, có thể ổn định chuyển vận nhiệt lượng!

- Đan hỏa trong đan hạch của một ít Linh Thú cường đại, thậm chí có thể bị võ giả trực tiếp hấp thu, chuyển hóa thành tự thân đan hỏa của luyện đan sư!

- Nếu luyện đan sư dùng đan hỏa của mình vậy sẽ càng tùy tâm sở dục, điều tiết nhiệt độ đan lô, xác suất luyện đan thành công có thể tăng lên gấp bội!

- Hồi Linh Quả, thiên tính ấm, cho nên gia nhập cuối cùng tương đối tốt, mà Thiết Sơn Thảo tính chất cứng cỏi, tràn ngập thiết sợi, cần phải nung khô thì mới có thể phát huy ra công hiệu, đồng thời phải chú ý, bản thân yêu đan Sí Diễm Liệt Sư Tử đã chứa hỏa thuộc tính, cho nên nhất định phải chú ý, không nên bị nhiệt độ cao trong lò đan dẫn động, phá hư dược tính của Hồi Linh Quả, toàn bộ phải bỏ vào...

Mục Vân vừa thao túng đan hỏa, một tay khác vừa không ngừng theo phần theo lượng gia nhập dược liệu và một ít phụ dược, càng không ngừng giải thích cho Diệu Tiên Ngữ.

- Tốt!

Nửa ngày sau, Mục Vân hô thở ra một hơi, nói:

- Một bước cuối cùng, chính là ngưng đan, ngưng đan là thời khắc quan trọng nhất đan dược thành bại hay không, luyện đan sư tuyệt không thể phân tâm, cho nên lát nữa ngươi phải xem xét tỉ mỉ, có gì không hiểu thì đợi lát nữa kết thúc, ta sẽ giải thích cho ngươi!

Mục Vân vừa dứt lời đã không lên tiếng nữa.

Một đôi ngọc thủ của Diệu Tiên Ngữ chăm chú nắm chặt váy áo, gương mặt không khỏi chảy ra mồ hôi, hô hấp cũng trở nên dồn dập lên.

Nàng rất muốn biết, đan phương Ngưng Mạch Đan chính Mục Vân tạo ra, đến cùng có thể luyện chế ra đan dược gì.

Giờ phút này, Mục Vân cũng không dám phân tâm.

Luyện đan sư luyện đan, mỗi một bước đều cực kỳ quan trọng, một bước cuối cùng ngưng đan, làm không tốt cũng sẽ dẫn đến thất bại trong gang tấc, triệt để thất bại....

- Ha ha, các vị nơi này chính là đan phương của Thánh Đan các ta, đan phương chính là nơi khẩn yếu nhất của Thánh Đan các, ngày thường, đông đảo luyện đan sư Thánh Đan các đều luyện chế đan dược ở đây!

Úc Trở dẫn mấy người Thiệu Vũ đi đến chỗ đan phòng, mỉm cười giới thiệu nói:

- Trong Thánh Đan các Bắc Vân thành, tổng cộng có mười một vị luyện đan sư nhất phẩm, bốn vị luyện đan sư nhị phẩm, đủ để cung ứng nhu cầu đan dược thông thường lưu thông trong Thánh Đan các!

- Ừm!

Nghe được Úc Trở giới thiệu, Thiệu Vũ nhẹ gật đầu, nói:

- Đối với đan sư tôn quý luyện mà nói, đan phương nhất định phải yên tĩnh, không được để ngoại nhân quấy rầy, điểm này là nhất định phải làm được!

- Đó là đương nhiên!

Úc Trở nhẹ gật đầu.

- Hả? Đó là ai?

Chỉ là, ngay vào lúc này, xuyên thấu qua cửa vào của một phòng luyện đan, Lan Du lại đột nhiên mở miệng, hơi sững sờ.

Nghe được Lan Du nghi hoặc, Úc Trở cũng nhìn vào trong một đan phương đó.

- Tiểu Ngữ!

Đợi nhìn thấy bóng người ngồi ngay ngắn trong đan phòng thời điểm, Lan Du ngẩn người.

- Nga, là như vậy, Tiểu Ngữ cũng là một luyện đan sư nhất phẩm chân chính, đan phương này, nàng cũng thường xuyên đến luyện đan!

Úc Trở giải thích nói.

- Ồ? Thật sao?

Lan Du cười lạnh nói:

- Úc các chủ, thế nhưng người luyện đan cũng không phải Diệu Tiên Ngữ!

Lan Du vừa nghe lời này, Úc Trở mới phát hiện, giờ phút này Diệu Tiên Ngữ là đứng ở một bên, nhìn một thanh niên luyện đan phía trước lò đan.

Thanh niên đó là ai?

- Hừ, trọng địa đan phương, sao ngoại nhân có thể tùy ý ra vào? Vạn nhất tiết lộ một ít đan phương Thánh Đan tông ta ra ngoài làm sao bây giờ?

Sắc mặt Lan Du phát lạnh, một cước đá văng đại môn đan phương.

Vang một tiếng “bang” vang lên, thân thể Diệu Tiên Ngữ lúc đầu toàn tâm quán chú nhìn Mục Vân run lên.

Nhìn thấy thân thể Mục Vân chỉ hơi động một chút, cũng không nhận được ảnh hưởng, ánh mắt Diệu Tiên Ngữ bất thiện nhìn chằm chằm mấy người ngoài cửa.

- Úc thúc thúc, Mục Vân đạo sư đang luyện đan, ngài hẳn phải biết, luyện đan sư kiêng kỵ nhất là lúc luyện đan khi bị người quấy rầy!

Diệu Tiên Ngữ không khỏi có phần phàn nàn.

Bộ dáng Diệu Tiên Ngữ bĩu môi, chau mày, giậm chân một hờn dỗi, đặt ở trong mắt mấy người Thiệu Vũ, Lan Du, thực sự là kinh diễm, trong lúc nhất thời, mấy người đều nhìn ngốc.

Ai có thể nghĩ đến, tên ăn mày cửa vào nhìn vô cùng bẩn tiểu kia, sau khi thanh tẩy lại tươi mát thoát tục xinh đẹp như thế.

Quả thực là mỹ nhân!

Chỉ là, nghĩ đến mỹ nhân này lại nói chuyện cho gia hỏa vừa rồi động thủ đánh hắn, sắc mặt Lan Du lập tức thay đổi.

- Luyện đan? Ha ha...

Lan Du đi về phía trước một bước, cười hắc hắc nói:

- Phế vật này, cũng có thể luyện đan? Vậy hắn luyện là đan dược gì?

- Ngươi nói chuyện chú ý một chút!

Diệu Tiên Ngữ không vui vẻ nói:

- Mục đạo sư đang luyện chế Ngưng Mạch Đan!

- Ngưng Mạch Đan? Ha ha...

Nhìn dược liệu trên kệ, Lan Du ha ha cười nói:

- Tiên Ngữ tiểu thư, ngươi sẽ không ngủ mơ chứ? Ngưng Mạch Đan làm gì cần Hồi Linh Quả và Thiết Sơn Thảo? Ngươi sẽ không bị gia hỏa mặt người dạ thú này lừa gạt chứ?

- Tiên Ngữ tiểu thư, Ngưng Mạch Đan nhất định phải có một vị dược tài - Sinh Sinh Quả, nếu không thì không cách nào luyện chế, Mục đạo sư này của ngươi có thể là đang lừa gạt ngươi...

Giờ phút này, đôi mắt Thiệu Vũ một chăm chú nhìn cả người Diệu Tiên Ngữ, chân thành nói:

- Mà Ngưng Mạch Đan là Đan dược nhị phẩm, Mục Vân nhìn qua chỉ mười tám mười chín tuổi, làm sao có thể là một luyện đan sư nhị phẩm!

Một bên, nghe được xưng hô của Thiệu Vũ và Lan Du đối với Diệu Tiên Ngữ thay đổi, thái độ cũng là xảy ra chuyển hóa lớn, lông mày Úc Trở nhăn lại, Diệu Thiến đứng ở một bên cũng không động thanh sắc.

- Các ngươi...

Diệu Tiên Ngữ thở phì phò nói:

- Không thèm nói với các ngươi, các ngươi căn bản cũng không hiểu Mục đạo sư thần kỳ!

Nhìn thấy hai má Diệu Tiên Ngữ thở phì phì nâng lên, trong trắng lộ hồng, đôi mắt Thiệu Vũ lóe ra ánh sáng, hưng phấn giống như thợ săn phát hiện con mồi tuyệt diệu.

- Hừ, ta thấy gia hỏa này chỉ là cố lộng huyền hư, xem ta phá đan hỏa của hắn, để ta nhìn hắn còn cố làm ra vẻ như thế nào!

Sắc mặt Lan Du phát lạnh, bóng người lóe lên, phóng về phía Mục Vân.

Chỉ là trên miệng hắn nói phá đan hỏa, nhưng cánh tay duỗi ra lại trực đảo về phía sau lưng Mục Vân, nghiễm nhiên là đánh về phía Mục Vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK