Ngay sau đó, Mục Vân kinh ngạc phát hiện, chẳng biết lúc nào, trong đầu của hắn đã xuất hiện một bức tranh.
Phía trên bức tranh đó có ghi ba chữ to, chiếu sáng rạng rỡ, làm cho người ta lóa mắt.
- Tru Tiên Đồ!
Một tiếng nổ vang lên trong đầu, Mục Vân chỉ cảm thấy đầu của hắn như muốn nổ tung.
Một vài bức hình ảnh thoáng hiện trong đầu.
Trong bức tranh đó, vô cùng vô tận võ giả từ bốn phương tám hướng hội tụ, phóng tới một đám bạch sắc quang mang.
Chỉ là, hào quang bạch sắc đó lại phát ra một luồng bạch mang, trong khoảnh khắc, thân thể của hàng ngàn hàng vạn võ giả hóa thành tinh quang, biến mất không thấy gì nữa.
Một vài bức bức tranh giống như thật hiện ra rõ ràng trong đầu hắn, Mục Vân thở hồng hộc.
Chân chính làm cho hắn khiếp sợ là hàng ngàn hàng vạn võ giả kia, trong đó thế lại không thiếu cường giả Tiên Vương, thế nhưng lại bị bạch đoàn kia miểu sát trong nháy mắt!
Cho dù kiếp trước thân là Tiên Vương đỉnh cấp của ngàn vạn đại thế giới, Mục Vân cũng chưa từng thấy tình cảnh như thế.
- Hô... Hô hô...
Thở hổn hển từng ngụm, Mục Vân từ đầu đến cuối không cách nào bình tĩnh, bức tranh còn đang tiếp tục, thế nhưng là Mục Vân đã không có tâm tình quan sát nữa.
Lúc trước, hắn chính là bởi vì món bảo bối này mới bị rất nhiều Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới vây công đến chết.
Trước kia, hắn ngạo thị quần hùng, đối với món chí bảo chưa xuất thế này là tình thế bắt buộc, bởi vậy cũng lọt vào vây công.
Chỉ là đến chết, hắn cũng chưa từng mở ra bức tranh này, không ngờ, họa quyển này lại mở ra lúc này.
Tru Tiên Đồ, Tru Tiên Đồ, tru tận vạn tiên!
Mục Vân dần dần bắt đầu hoài nghi, sở dĩ hắn chưa chết, trọng sinh đến trên trên thân Mục Vân, có lẽ cũng có liên quan lớn đến Tru Tiên Đồ.
- Tru Tiên Đồ...
Mục Vân lâm vào trầm tư, cường giả có thể một kích chém giết hàng vạn cường giả, trong đó không thiếu cảnh giới Tiên Vương, chỉ sợ Tru Tiên Đồ là vượt qua phạm vi của ngàn vạn đại thế giới.
Chỉ là, chẳng lẽ ngoài ngàn vạn đại thế giới còn thế giới có rộng lớn vô ngân?
Lắc lắc đầu, ném suy nghĩ này ra khỏi óc, Mục Vân cười tự giễu.
Mình bây giờ vẫn nên phải suy nghĩ một chút, trước mắt làm thế nào mới tốt.
- Đinh...
- Chỉ là, tâm thần muốn thu hồi Tru Tiên Đồ, thế nhưng một tiếng đinh đột nhiên vang lên, trong não hải, Tru Tiên Đồ kia dần cuốn lên, thế mà lại vén ra một góc.
Rầm rầm, rất nhiều lực lượng từ trong cuồn cuộn Tru Tiên Đồ cuốn ra.
Trong lúc nhất thời, Mục Vân chỉ cảm thấy thân thể như muốn nổ tung lên, gần như là trong nháy mắt, cơ bắp, xương cốt trong cơ thể hắn bị một lực lượng mạnh mẽ xung kích.
Chỉ là, kiếp trước thân là Tiên Vương cũng làm cho hắn hiểu được, lực lượng đột nhiên từ trong Tru Tiên Đồ bắn ra này, đối với hắn thì trăm lợi mà không có một hại.
Hiện tại, hắn chỉ cần cắn răng tiếp nhận.
Giọt mồ hôi trên trán dần hội tụ thành dòng, theo gương mặt chảy xuống.
Phía sau lưng nổi lên gân xanh, mồ hôi sớm đã là thấm ướt y phục, sắc mặt Mục Vân cũng bởi vì tiếp nhận lực lượng cường đại mà trở nên vặn vẹo.
Thế nhưng hắn vẫn cắn răng thừa nhận.
- Ha ha... Kiếp trước, thân là Chí Tôn Tiên Vương, khổ gì chưa ăn qua, chút khổ này chỉ là cái lông mà thôi!
Hai tay nắm chặt, thân thể run rẩy, Mục Vân cảm giác ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ.
Chỉ là, hắn hiểu được, một khi ngất đi, chỉ sợ lực lượng truyền lại kia sẽ kết thúc.
- Bà nội nó, cứ tới đi!
Mắng to một tiếng, Mục Vân đập một quyền xuống đất, dùng đau đớn để kích thích bản thân bảo trì thanh tỉnh.
Phanh...
Không biết qua bao lâu, phịch một tiếng, Mục Vân đặt mông ngồi dưới đất.
Cảm giác mệt mỏi trải rộng toàn thân, chỉ là, cảm giác mệt mỏi đó cũng không tiếp tục bao lâu, trong cơ thể Mục Vân đã ầm vang phun ra một lực lượng mênh mông.
- Nhục thân tứ trọng - Tráng Tức cảnh!
Há to miệng, Mục Vân sững sờ tại chỗ.
Chương 17 Quỳ Xuống
Cho dù kiếp trước thân là Tiên Vương thì Mục Vân cũng không thể nào hiểu được, liên tiếp vượt qua hai cảnh giới, trực tiếp đạt đến tứ trọng Tráng Tức cảnh.
Tráng Tức cảnh chính là sau khi Thối Thể, Đoán Cốt, Dịch Cân, nội tức cường đại, nắm giữ lực lượng cửu ngưu nhị hổ, lực vô cùng lớn.
Càng có thể lặn dưới đáy nước mười mấy phút mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
So với tam trọng trước, Tráng Tức cảnh có thể nói là một bước nhảy vọt.
Thế nhưng hắn lại, nhảy tới như vậy...
- Tru Tiên Đồ... Tru Tiên Đồ, ngươi đến cùng đến từ nơi đâu!
Cảm nhận được Tru Tiên Đồ nhẹ nhàng trôi nổi trong đầu, Mục Vân lẩm bẩm.
- Mục Vân, tên phế vật nhà ngươi, cút ra đây cho ta!
Nhưng đang lúc Mục Vân âm thầm mừng rỡ thì ngoài đan phòng lại đột nhiên vang lên một tiếng hét phẫn nộ.
Ngay sau đó, cửa chính đan phòng phịch một tiếng bị đá ra ngoài.
Một thân ảnh thở phì phì vọt vào.
Người tới mặc một bộ ngắn phục màu đen, trên đầu giữ lại tóc ngắn, hai tay trần trụi màu đồng cổ, cơ bắp hở ra, nhìn rất lực lưỡng.
- Mục Nguyên!
Nhìn người tới, Mục Vân nhíu mày.
Mục Nguyên chính là thiên tài nổi danh trong gia tộc, là tử đệ nhất hệ của nhị trưởng lão Mục Phong Thanh, thiên phú bản thân cũng khá lợi hại, tuổi còn trẻ đã đạt tới nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh, mà còn là vào một năm trước.
Gần đây, nghe nói sắp bước vào nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.
Nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh có thể ngưng kết khí kình, lấy khí kình đả thương người, nếu so sánh với lực lượng của thân thể thì cường đại hơn rất nhiều.
- Mục Vân, tên phế vật nhà ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi!
Nhìn Mục Vân, hai mắt Mục Nguyên như sắp phun ra lửa.
- Cái đồ mọt sách nhà ngươi, đùa nghịch thủ đoạn gì lại làm cho viện trưởng ra tay đuổi học ta, ta đã sắp bước vào Ngưng Khí cảnh, đều là bởi vì ngươi...
Mục Nguyên tức giận nhìn chằm chằm Mục Vân:
- Nghe Mục quản gia nói, hôm qua ngươi rất uy phong đúng không? Lại muốn gia gia của ta quỳ xuống? Mục Vân, tên phế vật nhà ngươi nghe rõ đây, bây giờ ngay lập tức lăn đến trước mặt gia gia ta quỳ xuống nói xin lỗi, sau đó đến trước mặt viện trưởng làm cho hắn thu lại lệnh thôi học, nếu không...
Hai tay vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch, ánh mắt Mục Nguyên nhìn chằm chằm Mục Vân, càng ngày càng âm trầm.
Mục Nguyên rất tức giận, sáng sớm hôm nay, hắn đã nhận được mệnh lệnh của đạo sư, nói hắn lập tức thôi học, về đến gia tộc muốn hỏi cho rõ, vừa tiến vào đại môn đã thấy Mục Tiền.
Mục Tiền càng nói ra tiền căn hậu quả chuyện hôm qua, hơn nữa còn không quên thêm mắm thêm muối, cho nên lúc này Mục Nguyên mới nhịn không được, còn chưa thỉnh an gia gia đã vọt thẳng đến nơi này của Mục Vân.
- Quỳ xuống? Xin lỗi?
- Không sai!
Mục Nguyên cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ, ngươi còn nghĩ muốn giống như khi còn bé, ép ta động võ, để ngươi học chó sủa sao?
Vừa nghe lời này của Mục Nguyên, chẳng biết tại sao, trong đáy lòng Mục Vân đột nhiên dâng lên vẻ tức giận.
Năm đó, khi vừa tới Bắc Vân thành, Mục Vân trước kia chỉ mới chín tuổi, không thể tu luyện, khi đó, thân thể Mục Vân yếu đuối.
Mục Nguyên và mấy tử đệ Mục gia không ngừng nhục mạ hắn, khi nhục hắn, ép hắn quỳ xuống, học chó sủa.
Lúc kia, Mục Vân chỉ mới chín tuổi, tại Mục gia Nam Vân thành bị người khi dễ, đi vào Bắc Vân thành, càng hướng nội, không thể dựa vào.
Trong đầu xuất hiện một đoạn ký ức, khóe miệng Mục Vân dần dần cong lên.
- Ta biết, ngươi đã từng khổ, sau này tuyệt sẽ không như vậy nữa!
Hóa giải một màn bi thương trong đáy lòng, Mục Vân nhìn chằm chằm Mục Nguyên.
- Phế vật, quỳ xuống học chó sủa, nếu không thì ta cũng sẽ không thiện đãi ngươi giống khi còn bé nữa đâu!
Nhìn thấy Mục Vân còn dám nhìn chằm chằm hắn, Mục Nguyên quát lạnh.
Mặc dù không biết tên phế vật Mục Vân này làm sao có thể kéo quan hệ với viện trưởng và Mạc Vấn đại sư, thế nhưng Mục Nguyên lại biết, tính cách Mục Vân trời sinh nhu nhược, ở Mục gia mười năm này, lúc nào cũng bị giáo huấn giống con chó.
Mặc kệ làm sao lọt vào mắt của Mục Vân và Mạc đại sư, chỉ cần Mạc Vấn đại sư vừa rời khỏi, Mục Vân vẫn chỉ là cẩu thí, hắn căn bản không có cách nào tu luyện, vẫn sẽ là phế vật bị khi dễ.
Trước mắt, chỉ cần áp bách hắn, dùng vũ lực làm cho hắn không dám nói gì, đến lúc Mạc đại sư rời khỏi, Mục Vân chính là một khối bùn nhão, muốn bóp thế nào thì bóp thế đó!
Chương 18 Ác Nhân Còn Cần Ác Mài
- Phế vật, quỳ xuống, học chó sủa!
Hai mắt Mục Nguyên nhìn chằm chằm Mục Vân đạm mạc nói.
Nhìn chằm chằm Mục Vân, trong lòng Mục Nguyên đột nhiên có chút sợ hãi, thế nhưng ngay sau đó cười lên ha hả:
- Mục Vân, ta thấy ngươi tưởng là quen biết Mạc đại sư thì tưởng rằng mình trở thành đại nhân vật của Mục gia rồi? Phế vật, ngươi dựa vào cái gì để ta quỳ xuống?
Còn chưa dứt lời, Mục Nguyên đã xông tới.
Nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh, lực lượng cửu ngưu nhị hổ, một quyền này của Mục Nguyên hổ hổ sinh uy.
- Thông Bối Quyền!
Một chiêu này hắn đã học được trong Bắc Vân học viện, Thông Bối Quyền, dùng cơ bắp, xương cốt, gân mạch trên dưới toàn thân, hợp thành một thể, bộc phát lực lượng vượt xa lực lượng cửu ngưu, thậm chí đến gần thập ngưu!
Mục Nguyên có sự tự tin mạnh mẽ, một kích này đủ để khiến cho Mục Vân quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Hôm nay, ta sẽ để ngươi hiểu rõ, ai mới là phế vật!
Vừa dứt lời, Mục Vân bước ra một bước.
- Phá Ngọc Quyền, Ngọc Toái!
Quát khẽ một tiếng, hai tay Mục Vân nắm chắc thành quyền, khớp xương nhô lên, mặt ngoài cặp quyền tròn trịa già dặn, thậm chí xuất hiện một đạo khí thể hình cung như có như không, không khí chấn động, bao phủ hai tay của hắn.
Ken két...
Bốn quyền va nhau, tiếng vỡ vụn ken két vang lên, thân hình Mục Nguyên đang thế xông lên, nháy mắt bị ngăn cản đỡ được.
Sắc mặt của hắn, nháy mắt trở nên đỏ rực, ngay sau đó dần dần mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt.
- A...
Sau một khắc, một tiếng gào thét cực kỳ bi thảm vang lên, hai tay Mục Nguyên rủ xuống dưới, hai mắt nhô lên, ánh mắt phồng lên, tràn ngập tơ máu.
Phù phù một tiếng, hai tay vô lực rũ xuống, đầu gối quỳ trên mặt đất, nhịn không được kêu rên lên.
Đó rốt cuộc là nắm đấm gì?
Mục Nguyên giống như đứng trước một trận ác mộng, một kích vừa rồi, hắn giống như không phải va chạm song với quyền của Mục Vân, mà là Tử Tinh Nham còn cứng rắn hơn đá hoa cương.
Mục Vân, tên phế vật này, trở nên lợi hại như thế từ lúc nào?
Hiện tại, ai mới là phế vật?
Tiến lên một bước, Mục Vân đứng ở trên cao nhìn Mục Nguyên.
Phá Ngọc Quyền là một môn quyền pháp Thối Thể trước đó Mục Vân đạt được, có thể rèn luyện thân thể võ giả, tăng cường lực bộc phát của võ giả.
Trước đó, trong mắt Mục Vân, môn võ kỹ này đúng là rác rưởi, thế nhưng tại Thiên Vận đại lục, nếu môn võ kỹ này xuất ra ngoài chắc chắn là chấn kinh thế nhân.
Đơn giản, trực tiếp, hữu hiệu, đây chính là tinh túy của Phá Ngọc Quyền.
Mặc dù hiện tại nhục thân của Mục Vân chỉ tứ trọng Tráng Tức cảnh, thế nhưng lực lượng cơ thể bản thân đã xa không chỉ cửu ngưu, đã là đến lực lượng thập bát (mười tám) ngưu khủng bố, trọn vẹn gấp hai lần võ giả Tráng Tức cảnh bình thường.
Mục Nguyên va chạm với hắn, quả thực là châu chấu đá xe, tự chịu diệt vong.
- Quỳ xuống, học chó sủa, ta tha cho ngươi một mạng!
Nhìn chằm chằm Mục Nguyên, Mục Vân không khách khí chút nào nói.
Ác nhân, nhất định phải dùng biện pháp càng thêm hung ác để đối phó!
- Ngươi... Ngươi nằm mơ, ta chết cũng sẽ không học chó sủa!
Mục Nguyên hoảng sợ bò dưới đất, run rẩy nói.
- Thật sao?
Tiến lên một bước, ngón tay Mục Vân thành trảo, chộp vào chỗ khớp nối khuỷu tay hai tay Mục Nguyên, cười nói:
- Ngươi tin, nếu ngươi không nói, ta ấn ngón tay này xuống, hai cánh tay của ngươi, đời này sẽ phế hay không?
Phế sao?
Nghe đến lời này, Mục Nguyên triệt để ngốc!
Hắn đã không có thời gian suy nghĩ, vì sao Mục Vân lại đột nhiên biến thành cường đại như vậy!
Phế!
Một khi phế, Mục Nguyên hắn sẽ trở thành một phế vật triệt triệt để để, sau này, còn nói gì cường giả con đường.
- Nói, hay là không nói? Ta cũng không muốn tốn thời gian với ngươi!
Mục Vân âm trầm nói:
- Một, hai...
- Gâu gâu...
Đột nhiên, Mục Nguyên há to miệng, phát ra hai tiếng tiếng kêu.
- Gâu gâu gâu...
Thân thể run không ngừng, hai chân Mục Nguyên quỳ xuống đất, miệng không ngừng mở ra, phát ra từng tiếng kêu.
Hắn khuất phục, một khi trở thành phế vật, hắn cái gì cũng không có, cho nên, hắn chỉ có thể khuất phục!
- Mục Vân, ngươi đang làm gì đấy?
Đang lúc Mục Nguyên kêu gâu gâu gâu thì một âm thanh hét to đột nhiên vang lên.
Chương 19 Mục Lâm Thần uy nghiêm
- Gia gia...
Mục Nguyên nhìn thấy người bước tới, oa một tiếng rồi khóc lớn lên, thân thể hắn nhịn không được run mạnh.
- Mục Vân, tên hỗn trướng nhà người, ngươi đang làm cái gì?
Mục Phong Thanh nhìn thấy hai cánh tay của Mục Nguyên rủ xuống, thân thể hắn tức giận tới mức phát run, Mục Tiền đứng sau lưng hắn, cúi đầu, ánh mắt tràn ngập ác độc nhìn chằm chằm Mục Vân.
- Làm gì?
Mục Vân yên lặng cười một tiếng, nói:
- Không làm gì cả, chỉ là chơi một trò chơi với Mục Nguyên khi còn bé hắn thường xuyên chơi với ta mà thôi!
- Mục Vân, ngươi cả gan làm loạn, dám ra tay với đối tử đệ cùng tộc, còn bảo Mục Nguyên học theo tiếng chó sủa... Ta thấy ngươi chính là không muốn sống nữa!
Mục Phong Thanh tức giận muốn bể phổi!
- Nhị trưởng lão, lời này nên giải thích thế nào? Ta nhớ rõ, khi ta chín tuổi, Mục Nguyên để ta học chó sủa, nghĩa phụ ngăn cản, ngài cũng chỉ nói là trò đùa giữa các tiểu hài tử mà thôi!
- Khi đó đúng là trò đùa của tiểu hài tử...
Mục Phong Thanh chế nhạo nói.
- Thật sao?
Sắc mặt của Mục Vân dần dần trở nên lạnh lẽo, cười nói:
- Vậy về sau, lúc ta mười hai tuổi, Mục Nguyên xem ta như bao cát tập võ, thời điểm ta mười lăm tuổi, Mục Nguyên treo ngược ta trên tàng cây, làm bia ngắm luyện bắn tên, đây cũng là trò đùa của tiểu hài tử sao?
- Mục Vân! Bất kể nói thế nào, Mục Nguyên đều là huynh trưởng cùng tộc với ngươi!
- Huynh trưởng cùng tộc?
Mục Vân cười lạnh nói:
- Đồ phế vật này, căn bản không xứng làm huynh trưởng cùng tộc của ta!
Kiếp trước, gặp quá nhiều kẻ ác gian trá, Mục Vân đã nhìn rõ, kẻ ác vẫn là kẻ ác, thời khắc mấu chốt, đối đãi với kẻ ác, thủ hạ lưu tình, chính là lưu lại mầm tai họa cho chính mình.
- Lúc trước, các ngươi đối đãi với ta như thế nào, hiện tại, ta chỉ lấy đạo của người, trả lại cho người!
- Hừ, ngươi cho rằng, trèo lên Mạc đại sư, ngươi có thể làm xằng làm bậy sao? Hiện tại, ta giết ngươi, ta không tin, Mạc Vấn hắn sẽ vì ngươi so đo với Mục gia ta!
Mục Phong Thanh lạnh lùng nói.
Hắn xem như hoàn toàn nhìn rõ, mặc kệ trước đó Mục Vân là thật sự ngu ngốc, hay giả ngốc cũng được, hiện tại, Mục Vân chính là một chú hổ con đang mài dũa móng vuốt, tùy thời chuẩn bị cắn người.
Sự thay đổi của hắn khiến người ta cảm thấy sợ hãi!
- Ngươi dám!
Đang lúc Mục Phong Thanh tràn ngập sát ý càn quét trên người Mục Vân, bên ngoài viện lạc, một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.
- Nghĩa phụ!
- Tộc trưởng!
Mục Lâm Thần hai tay đặt ở sau lưng, đi vào trong viện, ánh mắt nhìn Mục Vân, lóe lên ánh sáng.
- Nhị trưởng lão, ta thấy ngươi mới đúng là càng ngày càng làm càn!
Mục Lâm Thần nhíu mày quát lớn:
- Mục Nguyên là đệ tử Mục gia ta, Vân nhi cũng là đệ tử Mục gia ta, trong lúc các đệ tử luận bàn, bị thương, không thể tránh được.
- Nếu ngươi dám động sát tâm với Vân nhi, ngươi cũng nên biết, hắn là con trai Mục Lâm Thần ta!
Âm thanh của Mục Lâm Thần mang theo tức giận:
- Chuyện hôm nay, dừng lại ở đây!
- Nhưng, tộc trưởng...
- Nhị trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không nghe hiểu lời ta nói sao?
Trên người Mục Lâm Thần tản mát ra một cỗ khí tức cường đại, chấn nhiếp về phía Nhị trưởng lão.
- Vâng!
Mục Phong Thanh cắn răng, cúi đầu.
- Chuyện hôm nay, chính là Mục Tiền nói năng lung tung, châm ngòi quan hệ con cháu Mục gia ta, nên sẽ phế bỏ tu vi Mục Tiền, đuổi khỏi Mục gia!
Phù phù một tiếng, Mục Tiền ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt hắn trắng bệch.
Những năm qua, hắn dựa vào thân phận quản gia Mục gia, có không ít lần ỷ mạnh hiếp yếu, một khi tu vi của hắn bị phế bỏ, rời khỏi Mục gia, kết cục của hắn...
Nói xong câu này, Mục Lâm Thần xoay người, nhìn Mục Vân, mở miệng nói:
- Vân nhi, ngươi đi theo ta, lão gia tử Tần gia dẫn theo Tần tiểu thư đến, ngươi đi theo ta cùng nhau gặp mặt!
- A?
- A cái gì, đi theo ta!
Mục Lâm Thần trừng mắt nhìn Mục Vân, mở miệng quát.
Đi ra đến bên ngoài cửa viện, Mục Lâm Thần đột nhiên dừng lại, nhìn Mục Vân, ánh mắt hắn dò xét.
- Hiện tại, thực lực của ngươi là cảnh giới Tráng Tức tứ trọng, mà sức mạnh đã vượt qua tứ trọng, ngươi tên hỗn tiểu tử này, che giấu cũng rất sâu!
Mục Vân không nghĩ tới, nghĩa phụ chỉ dùng một ánh mắt đã nhìn thấu hắn, lúng túng gãi đầu một cái.
- Ta cũng không muốn hỏi ngươi chuyện gì xảy ra, nhưng, ngươi đã đồng ý với nghĩa phụ chuyện hôn sự kia thì phải đi thực hiện!
Không hỏi rõ ràng, nên Mục Lâm Thần nói ngay vào điểm chính:
- Ngươi và tiểu thư Tần gia thông gia, cũng nên biết, Tần Mộng Dao mắc phải quái bệnh, rất nhiều luyện đan sư khẳng định, nàng sống không quá hai mươi tuổi, nếu ngươi đã quen với Mạc đại sư, lần này lão gia tử Tần gia tới, chính là hi vọng ngươi có thể nhờ Mạc đại sư xem bệnh cho Tần Mộng Dao một chút, bệnh của nàng ấy, phải chăng còn có hi vọng...
Căn bệnh kỳ lạ? Sống không quá hai mươi tuổi?
Mục Vân lập tức hiểu ra, khó trách Tần gia và Mục gia thông gia, lại muốn lựa chọn chính mình, thì ra là nguyên nhân này.
- Nghĩa phụ, ta với Mạc đại sư cũng không có giao tình quá sâu, mà, lão đầu kia thiệt là phiền!
Mục Lâm Thần nghe được Mục Vân nói như thế, hắn trừng mắt, kém chút đã thở gấp, bị con trai mình chọc tức chết.
Chương 20 Hắn có thể làm?
Lão đầu kia? Thiệt là phiền?
Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, đều tìm không ra người thứ hai dám nói những lời này.
- Khởi bẩm tộc trưởng, ngoài cửa có Lục viện trưởng và Mạc đại sư cầu kiến, nói là... Nói có chút vấn đề muốn thỉnh giáo Vân thiếu gia!
Đang lúc hai người sắp bước vào đại sảnh, một đạo bẩm báo vang lên.
Trời ơi!
Mục Vân nhịn không được mắng:
- Nghĩa phụ, ta nói thật mà, lão nhân này rất phiền!
Mục Lâm Thần trừng to mắt nhìn Mục Vân, vội vàng đi ra nghênh đón hai vị kia. Một vị Lục Khiếu Thiên, là người dậm chân một cái là có thể run lắc Bắc Vân thành. Một vị Mạc đại sư, là người thổi một hơi đều có thể chấn kinh vạn người ở Nam Vân Đế Quốc, hai vị này đều là người mà hắn không thể đắc tội.
Trong đại sảnh Mục gia, Tần lão thái gia Tần Thì Vũ, Tần Mộng Dao và bọn người Mục gia đều đang ngồi chờ đợi.
Mục Vân buồn bực ngán ngẩm đứng sau lưng Mục Lâm Thần, nghe lão đầu một bang nói liên miên lải nhải.
- Mạc đại sư là như vậy, Dao nhi nhà ta, từ nhỏ cơ thể con bé đã rất lạnh, chỉ cần đến đêm trăng tròn, trong cơ thể cháu ta sẽ tiết ra hàn khí, không cách nào ức chế được, rất nhiều luyện đan sư khẳng định, cháu ta sống không quá hai mươi tuổi, hôm nay lão hủ mặt dạn mày dày, muốn mời Mạc đại sư ra tay trợ giúp!
Tần Thì Vũ mắt thấy thời cơ không sai biệt lắm, đột nhiên mở miệng thỉnh cầu nói.
Mục Lâm Thần nhìn thấy Mạc đại sư im lặng một chút, vội vàng nói:
- Tần tiểu thư và Vân nhi ít ngày nữa sắp đính hôn, hiện tại, Mộng Dao cũng coi như như con dâu tương lai của Tần gia ta!
Nghe thấy lời này, tinh thần của Mạc đại sư lập tức tỉnh táo lại.
- Nếu là vị hôn thê của Mục lão đệ, lão hủ tự nhiên sẽ cố gắng sức mình, hôm nay, ta tới quấy rầy Mục lão đệ, lão hủ cũng cảm thấy thất lễ, Tần tiểu nha đầu, lão hủ cho ngươi xem một chút!
Mạc đại sư vừa nghe thấy là vị hôn thê Mục Vân, hắn lập tức điên cuồng lên. Hắn có thể nhìn ra, Mục Vân không có kiên nhẫn đối với hắn, chỉ là lĩnh ngộ của Mục Vân đối với tri thức luyện đan, thực sự là thiên tài ngàn năm có một.
Với tư cách một luyện đan sư lục tinh, thể diện cái gì với hắn cũng không bằng cái rắm, có thể luyện chế ra đan dược cao cấp hơn, mới là ước mơ tha thiết của hắn. Cho nên hôm nay, hắn mới mặt dạn mày dày, lần nữa tới bái phỏng.
Nên khi hắn nghe được Tần Mộng Dao là vị hôn thê Mục Vân, Mạc đại sư tự nhiên muốn ra tay trợ giúp, xem như báo đáp Mục Vân.
Nghe vậy, Tần Mộng Dao đi lên trước, duỗi ra cánh tay thon dài như ngọc.
Mạc đại sư mở ra mười ngón tay, chân nguyên lưu động ở đầu ngón tay, hóa thành từng sợi tơ mỏng, cuốn quanh trên hai tay Tần Mộng Dao.
Chân nguyên chính là nhục thân một người bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên thất trọng mới có thể sinh ra.
Mục Vân nhìn thủ pháp của Mạc đại sư, hắn hiểu Mạc đại sư trên phương diện điều khiển chân nguyên đã sớm vô cùng thuần thục, chỉ sợ sớm đã vượt qua người có nhục thân cảnh giới thập trọng!
Chân nguyên quấn quanh, Mạc đại sư cảm nhận được biến hóa trong cơ thể Tần Mộng Dao, thỉnh thoảng hắn lắc đầu, thỉnh thoảng hắn nhíu mày.
Sau một hồi lâu, Mạc đại sư thu lại chân nguyên, im lặng không nói.
- Thế nào? Mạc đại sư?
Tần lão thái gia nhìn thấy biểu cảm của Mạc đại sư, trái tim hắn nhấc đến cổ họng.
Tần Mộng Dao từ nhỏ đã bị hàn khí xâm nhập, nhưng thiên phú của nàng cực mạnh, nếu nàng chết rồi, đối Tần gia không thể nghi ngờ là mất đi một thiên tài.
- Lão hủ bất lực!
Im lặng rất lâu, Mạc đại sư bất đắc dĩ nói:
- Phần bụng tiểu nha đầu này hình như có một đoàn hàn khí, thỉnh thoảng bành trướng, thỉnh thoảng co vào, mà hàn khí kia, lão phu dùng chân nguyên tới gần, trong nháy mắt đã bị đông kết, căn bệnh kỳ quái như vậy, lão phu chưa từng nghe thấy!
Xong rồi!
Tần lão thái gia nghe được Mạc đại sư nói như thế, trái tim hắn như rơi xuống hầm chứa đá.
Ngay cả Mạc đại sư đều không có cách, vậy toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, chỉ sợ thật là không có người nào có thể chữa trị cho cháu gái của mình.
Chẳng lẽ Dao nhi nhất định sống không quá hai mươi tuổi sao?
- Nhưng…!
Mạc đại sư ho khan một cái, đột nhiên nói:
- Lão hủ không có biện pháp, nhưng có lẽ Mục Vân lão đệ có cách!
Mạc đại sư đột nhiên mở miệng nói.
Trời ơi!
Mục Vân nghe được lời của Mạc đại sư, trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, lão quỷ chết tiệt, mỗi ngày quấy rầy mình không nói, còn đẩy chuyện này tới cho mình!
Chỉ là mấy người khác nghe thấy Mạc đại sư nói, ánh mắt của bọn hắn đều nghi ngờ nhìn chằm chằm Mục Vân.
Hắn? Có thể chữa trị cho Tần tiểu thư sao?