Giang Vị Noãn đi đến cổng nhìn thấy ba của mình.
“Ai u.
con gái ngoan của ba, mau đi vào trong đi, nếu không Tiểu Phi sắp bị người khác cướp đi rồi.
” Giang Trấn Hải nói.
“Ba, ba xem ba nói gì này, làm con xấu hổ chết đi được.
”
“Xấu hổ cái gì, mau đi vào nhanh đi, cậu ấy ngồi ở ghế sô pha bên phải.
” Giang Trấn Hải đẩy Giang Vị Noãn đi vào.
Trong lòng Giang Vị Noãn lúc này rối như tơ vò, phải làm như thế nào bây giờ?
Không đợi Giang Vị Noãn nghĩ kỹ phải đến tìm Ninh Vũ Phi như thế nào, ngược lại, Ninh Vũ Phi đã nhìn thấy Giang Vị Noãn.
Tư Đồ Y Nhạn cũng nhìn thấy, cô ấy mừng rỡ nói: “Vị Noãn, ở bên này?”
Giang Vị Noãn ngượng ngùng đi đến, bản thân không phải quá thân với Tư Đồ Y Nhạn, nhưng quan hệ cũng không tệ.
Lúc đi đến, lúng túng hỏi: “Tiểu Phi, anh cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy!” Ninh Vũ Phi vuốt mũi một cái.
“Hai người quả nhiên là quen biết.
” Tư Đồ Y Nhạn nói.
“Tôi gặp Vị Noãn trên một chuyến tàu cao tốc, hôm đó tôi vừa đến thành phố Ngọc Trai, đúng lúc ở trên tàu cao tốc thấy ông cụ Giang phát bệnh, tôi liền tiện tay cứu giúp một chút, sau đó tôi và Vi Noãn quen biết, rồi lại gặp nhau ở trong trường học.
” Ninh Vũ Phi giải thích, tránh để ba người rơi vào tình cảnh lúng túng khó xử.
“Đúng vậy, hôm đó tôi và ông nội của tôi đi cầu y, nhưng tìm hai ngày trời vẫn không có kết quả, thế là nghĩ hay thôi trở về thành phố Ngọc Trai trước, kết quả, trên đường đi, bệnh của ông nội tôi đột nhiên tái phát suýt không qua khỏi, cũng may gặp được Ninh Vũ Phi, là anh ấy cứu ông nội tôi từ quỷ môn quan trở về.
”
“Thì ra là thế, ở đây ồn ào quá, chúng ta lên phòng tôi ngồi đi?” Tư Đồ Y Nhạn đề nghị.
Giang Vị Noãn không có ý kiến, nhưng Ninh Vũ Phi lại liếc nhìn Trần Thành Hạo một chút.
“Tôi không đi đâu, cậu cứ đi đi!” Trần Thành Hạo quả quyết cự tuyệt.
“Được rồi!”
Ninh Vũ Phi đi theo hai cô gái lên tầng, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
“Chàng trai kia trông lạ quá, cậu ta không phải là người của một gia tộc lớn nào đó ở thành phố Ngọc Trai đấy chứ?”
“Hình như không phải, nếu như là cậu chủ trong một gia tộc lớn nào đó thì chúng ta hẳn phải là biết chứ.
”
“Nhưng chàng trai này cũng rất có năng lực nha, có thể đến gần nhà Tư Đồ, còn cả cô chủ nhà họ Giang nữa chứ.
”
Vài người nghị luận xôn xao.
Trong đó có Chu Hân Tĩnh, cô ta cũng theo Chu Chính Nam đến đây.
Nhìn thấy một màn này, hận thù trong lòng càng lúc càng lớn, hận không thể ngay lập tức đi lên phá rối Ninh Vũ Phi.
Phòng của Tư Đồ Y Nhạn rất rộng, là căn phòng điển hình của một cô gái, được trang trí bằng màu hồng phấn, màu sơn cửa, màu ga giường đều như thế, vô cùng sạch sẽ gọn gàng, đây chính là căn phòng của con gái nhà đại gia.
Đây là lần đầu tiên Ninh Vũ Phi tiến vào phòng của con gái, quả nhiên, rất khác so với phòng của con trai, còn có một mùi hương nhàn nhạt.
Ninh Vũ Phi tò mò nhìn xung quanh, vừa khéo trông thấy một đống quần áo bừa bộn trên giường.
Thấy thế, Tư Đồ Y Nhạn liền xoay người bịt mắt Ninh Vũ Phi lại, sau đó quay sang nói với Giang Vị Noãn: “Vị Noãn, giúp tôi.
”
Giang Vị Noãn vội vàng đem đống quần áo kia nhét vào dưới chăn, tránh để cho Ninh Vũ Phi trông thấy.
Kỳ thật, Ninh Vũ Phi đã nhìn thấy hết rồi.
“Tiểu Phi, cậu cái gì cũng chưa thấy đó chứ?”.
Danh Sách Chương: