"Không có gì đâu, chủ yếu là bệnh tình của bà có thể thuyên giảm là được."
"Ôi, nếu con trai bà có thể bằng được một nửa của con thì hay quá."
Bà Ngô bắt đầu kể chuyện về mình, bà ấy đã vừa nói vừa rơi nước mắt, vì câu chuyện này thật sự quá thương tâm.
Thực ra, bà Ngô không phải người miền Nam, bà ấy là người miền Bắc, nhà bà ấy vốn kinh doanh nhà hàng ăn uống, nên tay nghề nấu nướng của bà ấy cũng khá ra trò đấy.
Nhưng lúc đó, bà Ngô ra ngoài làm việc để kiếm thêm thu nhập phụ giúp ba mẹ.
Vì lần đầu đi làm, chưa lường trước được sự nguy hiểm của xã hội bên ngoài, nên bà đã bị những kẻ xem thường luật pháp lừa gạt đến một vùng quê hẻo lánh ở miền Nam.
Sau đó, kẻ buôn người đã bán bà Ngô cho Trương Đức Trung để bà về làm vợ của ông ta với giá 3 triệu đồng.
Lúc đầu bà cũng không muốn đâu, nhưng dưới sự dụ dỗ và lừa dối của Trương Đức Trung nên cuối cùng bà đã đồng ý.
Sau khi kết hôn với Trương Đức Trung bà cũng không có ý định chạy trốn nữa, không phải bà không nhớ ba mẹ mình, mà là vì thấy những người phụ nữ khác cũng muốn bỏ trốn như bà, nhưng sau khi bị bắt lại đều phải chịu đòn roi tra tấn rất dã man.
Cho nên bà Ngô cũng không dám nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, một phần vì Trương Đức Trung lúc đó cũng là người hiểu lý lẽ nên bà Ngô đã không còn giữ ý định bỏ trốn nữa.
Thế hệ của họ đã thấm nhuần quan điểm truyền thống xưa cũ là con gái lấy chồng phải theo chồng.
Bà Ngô đã sinh cho Trương Đức Trung một bé trai và hàng ngày bà cõng con trai đi làm.
Thời gian ấy vất vả biết bao nhiêu và đó cũng là nguyên nhân của căn bệnh mà hiện giờ bà đang mang.
Khi cậu con trai Trương Thanh Phong lên trung học, cả gia đình họ đã chuyển đến thành phố Ngọc Trai để tạo môi trường học tập tốt hơn cho Trương Thanh Phong.
Nhưng không lâu sau khi gia đình ba người này đến thành phố Ngọc Trai, ngoài việc bà Ngô ngày nào cũng chăm chỉ làm việc, thì chồng bà bắt đầu vướng vào con đường nghiện ngập cờ bạc, con trai thì bỏ học và đi theo những đứa bạn không tốt.
Khi bà Ngô biết được chuyện này, cũng đã nhiều lần nghiêm khắc giáo dục, nhưng Trương Thanh Phong đã là học sinh cấp ba rồi, anh không hề có chút sợ hãi, hơn nữa lúc đó Trương Đức Trung cũng không thèm quan tâm, nên càng khiến cho Trương Thanh Phong chẳng kiêng nể gì cả.
Vì vậy, bà Ngô cũng chỉ có thể chấp nhận rằng do mình số khổ và không biết cách giáo dục con trai.
Để giúp Trương Đức Trung trả nợ cờ bạc, mà một mình bà phải làm lượng công việc bằng cả chục người làm, vì con trai cần tiền, và chồng cũng cần tiền, nên tất cả áp lực đều đổ dồn lên vai người phụ nữ đáng thương này.
Sau khi bệnh tình trở nặng, bà đã ngất xỉu ngay trên công trường, cũng chính sau lần đó, đã có một tổ chức xã hội can thiệp vào chuyện này và đưa bà Ngô ra khỏi sự kiểm soát của Trương Đức Trung.
Nhưng hàng tháng bà Ngô vẫn đưa hết số tiền mà bà vất vả đi làm kiếm được cho chồng và con trai tiêu xài, cứ như thế kiên trì cho đến hiện tại.
Đường Tố Nga đã quay trở lại, cô ấy không thể không bật khóc sau khi nghe bà Ngô kể về những thăng trầm cũng như khổ cực mà bà đã phải trải qua.
“Bà Ngô, sau này sẽ không phải như vậy nữa, từ bây giờ bà trở thành trưởng bối của Ninh Vũ Phi này rồi, sẽ không bao giờ có người dám bắt nạt bà nữa.” Ninh Vũ Phi nói.
"Vũ Phi, cuộc đời này của tôi đã trải qua bao nhiêu đau khổ và bi kịch như vậy rồi, có thể gặp được cậu là điều hạnh phúc nhất của tôi, bà Ngô tôi có chết cũng không hối tiếc."
Kỳ thật bà Ngô biết mình bị ung thư gan, cho nên đương nhiên biết mình không còn bao nhiêu ngày tháng để sống nữa.
Ninh Vũ Phi nắm tay bà Ngô và nói: "Làm sao nó có thể như vậy được? Cái gì mà chết chóc ở đây chứ? Nó chỉ là một khối u thôi mà, bây giờ đâu phải không có cách nào để chữa trị."
"Đúng rồi đó bà Ngô, tối qua anh Vũ Phi đã phẩu thuật cho bà rồi mà."
Khi nghe điều này, bà Ngô đã nói không nên lời nữa.
Ninh Vũ Phi an ủi: "Bà Ngô, bà cố gắng nghỉ ngơi thật tốt nào, không cần lo lắng chuyện tiền nong gì đâu, con còn phải tiếp tục ăn cơm bà nấu nữa, con còn chưa đã cơn thèm mà.”
Sau đó anh ấy đứng dậy và nói:"Tố Nga, hãy chăm sóc cho bà Ngô nhé, anh ra ngoài một chút, lát sau sẽ quay lại."
"Uhm!"
Sau khi Ninh Vũ Phi ra khỏi bệnh viện, anh gọi cho Tần Minh Nguyệt và yêu cầu cô kiểm tra địa chỉ hiện tại của Trương Đức Trung, cũng như vị trí hiện tại của Trương Thanh Phong…
Chưa đến mười phút cô đã tra được tất cả thông tin, tốc độ làm việc của Tần Minh Nguyệt rất nhanh.
"Chị Minh Nguyệt, cảm ơn chị, hôm nào tôi mời chị ăn tối nhé."
Sau khi Ninh Vũ Phi cúp máy, anh ta gọi điện cho Trần Thành Hạo, hai người cùng nhau đi đến khu phố cổ nằm ở phía bắc của thành phố.
Trước mặt họ là một khu dân cư đã rất cũ và có phần đổ nát.
“Vũ Phi, cậu muốn tìm người thân hay như thế nào?” Trần Thành Hạo hỏi.
Có vài tên côn đồ đang hút thuốc ở lối vào bên kia, bởi vì khu vực này thuộc về băng đảng của bang Trưởng Xà, rất hỗn loạn, ngay cả cảnh sát cũng không có cách nào để trị được đám người này.
Trần Thành Hạo nuốt nước miếng: "Vũ Phi à, hay là chúng ta về thôi, không nên qua đó đâu, nhìn là biết đây là loại người chỉ cần nói gì nghe không lọt lỗ tai họ là có thể xảy ra hỗn chiến ngay, hay là chúng ta…".
Danh Sách Chương: