Hai tên bảo vệ đứng trước cổng thấy một đám người đi đến, lập tức rút cây gậy giấu sẵn ra chuẩn bị nghênh chiến.
“Dừng lại, các người vẫn chưa từ bỏ ý định hay sao, mau mau cút đi!”
Một tên bảo vệ nói.
Trong đó có một tên còn cầm cả roi điện, tiếng điện xẹt xẹt không ngừng vang lên như cảnh cáo.
Ninh Vũ Phi cho đám công nhân lui xuống một chút để tránh xung đột, một mình tiến lên hỏi thăm: “Ông chủ của mấy người đâu?”
“Mày là ai, sao tao phải nói cho mày?”
Bảo vệ phách lối dùng gậy chỉ vào Ninh Vũ Phi.
“Vậy thì không cần phải nói nữa rồi!”
Nhìn cảnh này, đừng nói đám công nhân, tới bản thân cậu và Tần Minh Nguyệt cũng không vào được.
“Chát!”
Ninh Vũ Phi nhún vai xong nhào tới tát cho tên bảo vệ một cái, khiến gã choáng váng đất trời đảo lộn.
“Nhóc con, mày dám đánh tao à, đi chết đi!”
Ba tên bảo vệ còn lại nhanh chóng vọt lên.
Nhưng Ninh Vũ Phi lại tiến thêm một bước, tung cho mỗi tên một quyền khiến cho chúng chảy máu mũi ròng ròng, bọn chúng căn bản không kịp thấy Ninh Vũ Phi ra tay như thế nào cả.
Trong tích tắc, bốn tên bảo vệ ngã rạp xuống đất, tay ôm mũi.
Tần Minh Nguyệt xuống xe, chất vấn: “Ông chủ của mấy người đâu?”
“Nói!”
Ninh Vũ Phi nhấc chân lên.
Một tên bảo vệ bị doạ lập tức nói: “Ổng… ông ấy ở bên trong đó, bọn tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi.
”
“Chúng ta cùng vào.
”
Ninh Vũ Phi nói.
Một đám người đi vào trong, thấy có mấy căn phòng dựng tạm thời xếp thành hàng, bên trong có một văn phòng đang truyền đến âm thanh ồn ào.
Cẩn thận nghe cho kỹ, hóa ra bọn họ đang đánh bài bên trong, cực kỳ ổn ào.
Tần Minh Nguyệt đi qua, một cước đá văng cửa, bên trong có năm sáu người, ai nấy đang ngậm thuốc lá trong miệng, vây quanh một bàn bài.
Bọn họ thấy Tần Minh Nguyệt và Ninh Vũ Phi, ngẩn tò te chả hiểu gì xảy ra cả.
“Giám đốc Kim của mấy người đâu?”
Tần Minh Nguyệt hỏi.
Nghe vậy thì năm tên kia bật cười ha hả, trong đó có một tên mặt mày hung hãn nói: “Người đẹp, em muốn tìm giám đốc Kim hả, chi bằng vậy đi, em cởi hết quần áo xuống, biết đâu bọn anh sẽ cân nhắc nói cho em biết hen.
”
“Đúng vậy, body cũng không tệ nè, hí hí.
”
Một đám người thô bỉ nhìn Tần Minh Nguyệt.
Ánh mắt kia hận không thể lột sạch quần áo của Tần Minh Nguyệt xuống, thoả thích chiêm ngưỡng một phen.
Tần Minh Nguyệt không vui chuẩn bị ra tay thì Ninh Vũ Phi giữ chặt cô lại, nói: “Chị Minh Nguyệt, hôm nay chị mặc váy áo bó sát không thích hợp ra tay đâu, để em.
”
Sáu người kia đều nở nụ cười lạnh, rút ra mấy ống thép trên kệ xuống.
“Cẩn thận đó!”
Tần Minh Nguyệt dặn dò.
“Ừ!”
Ninh Vũ Phi lười nhìn bọn họ, nói: “Lên một lượt luôn đi.
”
“Nhãi ranh, chuẩn bị khóc nhè đi nè!”
Trong văn phòng, Ninh Vũ Phi phóng ra, không chút nể nang vung từng nắm đấm, hất từng cái lên gối.
Có một tên bị Ninh Vũ Phi đánh tới, theo bản năng dùng ống thép cản lại.
Nhưng cuối cùng vẫn bị anh đánh bay ra ngoài.
“Hự! ”
“Má nó…”
Gã hoảng sợ nhìn ống thép bị uốn cong trong tay mình.
Cuối cùng Ninh Vũ Phi ném bọn họ lên tường, đau đến đứng dậy không nổi.
Bọn họ là tay chân mà giám đốc Kim mời đến, mỗi người đều là đám giang hồ đánh nhau trên phố, có người nào mà bọn họ chưa gặp qua, không ngờ hôm nay sáu người bọn họ lại thua dưới tay của một đứa trẻ.
“A! ”
Một tên gượng đứng lên tính đánh lén, Ninh Vũ Phi tuỳ ý vung tay ra.
“Chát!”.
Danh Sách Chương: