Nếu như Tần Nguyên muốn trả thù, vậy thì Lăng Bảo Châu chắc chắn sẽ là người đầu tiên được lựa chọn.
Sau khi ngắt điện thoại của Tần Nguyên, vp ngay lập tức gọi cho Lăng Bảo Châu.
“Alo, có việc gì thế?”
“Chị Bảo Châu, bây giờ chị đang ở đâu?” Ninh Vũ Phi lo lắng hỏi.
Lăng Bảo Châu cảm thấy khó hiểu: “Tôi còn có thể làm gì nữa? Vừa rồi tôi mới đi mua một ít rau, đang chuẩn bị lái xe về nhà đây.”
“Dừng lại! Có phải bây giờ chị đang ngồi ở trên ghế lái, đúng không?”
“Ninh Vũ Phi, cuối cùng cậu muốn nói gì thế? Không có việc gì thì tôi tắt máy đây, lát nữa về nhà rồi nói chuyện.”
“Đừng nổ máy, tôi nghi ngờ trong xe của chị đã bị cài bom, chỉ cần nổ máy thì chị sẽ xong đời đó.” Ninh Vũ Phi vội vàng nói.
Trái tim của Lăng Bảo Châu như thắt lại khi nghe Ninh Vũ Phi nói: “Bom sao? Sao có thể chứ? Trò đùa này của cậu chẳng buồn cười chút nào.”
“Chị nghe tôi nói đây.
Chị đừng cử động, tôi sẽ gọi cho phía mấy người Giang Vị Noãn để hỏi tình hình trước đã.”
“Được rồi.”
Ninh Vũ Phi nhanh chóng gọi điện hỏi Giang Vị Noãn và mọi người về tình hình của họ.
Sau khi biết được họ ở trong biệt thự cả ngày nay, Ninh Vũ Phi mới thấy yên tâm hơn phần nào.
Ninh Vũ Phi vội vàng đến chợ rau để tìm Lăng Bảo Châu, anh lại gọi điện cho cô ta một lần nữa để dặn dò cô ta không được di chuyển.
Lăng Bảo Châu đang chờ đợi Ninh Vũ Phi, cô ta cũng không dám khởi động xe như lời Ninh Vũ Phi nói.
Thế nhưng, giây tiếp theo, tất cả cửa xe của cô ta đã tự động bị khoá lại.
Hơn nữa còn vang lên tiếng tút tút tút.
Âm thanh này phát ra từ bên dưới đệm xe của cô ta.
Khuôn mặt Lăng Bảo Châu ngay lập tức tái mét lại.
Lăng Bảo Châu không dám đứng dậy bởi vì nó được trang bị lò xo.
Cô ta đặt điện thoại ở chế độ chụp ảnh chân dung để có thể phản chiếu khung cảnh bên dưới.
Đó thật sự là một quả bom, hơn nữa còn là một quả bom chì kép.
Chỉ cần Lăng Bảo Châu đứng dậy hoặc khởi động xe, quả bom sự tự phát nổ.
Lăng Bảo Châu nhanh chóng gọi điện thoại cho chuyên gia xử lý bom.
Bây giờ đường đang bị tắc nghẹt, Ninh Vũ Phi trực tiếp bị chặn ở cả trước và sau.
Thật khó xử!
Tút!
Ninh Vũ Phi trả lời điện thoại: “Ninh Vũ Phi, bây giờ chị đang không động đậy gì đấy chứ?”
“Vũ Phi, tôi không sao, hoàn toàn là do cậu nghĩ quá nhiều thôi.
Không hề có quả bom nào ở đây cả.
Bây giờ tôi đang trên đường về nhà, cậu không cần lo lắng nhiều đâu.” Lăng Bảo Châu nói.
“Không sao thì tốt rồi, có lẽ là do tôi căng thẳng quá.”
“Ừm.”
Vừa mới kết thúc cuộc gọi, Ninh Vũ Phi hít một hơi thật sâu, sau đó anh lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Giọng điệu nói chuyện khi nãy của Lăng Bảo Châu không được bình thường!
“Không đúng.
Chị ấy đang nói dối mình.”
Ninh Vũ Phi vội vàng xuống xe, anh bỏ xe ở lại, chạy thục mạng về phía chợ rau.
Lúc này, toàn bộ khu chợ rau và các hộ dân xung quanh đã được cảnh sát cách ly 100m để đảm bảo an toàn.
Hai cảnh sát phòng chống bom nổ bước vào bãi đỗ xe, họ nhìn thấy Lăng Bảo Châu ở đó.
“Đội trưởng Lăng, cô đừng lo lắng, chúng tôi sẽ tháo dỡ quả bom thật nhanh thôi.” Chuyên gia xử lý bom nói.
Lăng Bảo Châu trả lời: “Mọi người xem xem, tôi sẽ phối hợp với mọi người.”
“Được thôi!”
Cả hai người cố gắng mở cửa xe, thế nhưng không hiểu đã xảy ra vấn đề gì, cửa xe không tài nào mở nổi, chỉ có thể dùng cách mạnh tay phá khóa cửa thì mới mở được cửa.
Sau khi chuyên gia xử lý bom kiểm tra quả bom, anh ta nhìn đồng đội trong nhóm của mình rồi nói: “Đó là một quả bom nhựa cực mạnh, và cũng là quả bom khó gỡ nhất.”
“Có thể gỡ bỏ nó được không?”
“Để tôi kiểm tra lại xem thế nào.”
Sắc mặt Lăng Bảo Châu trở nên tái nhợt.
Hai người này là chuyên gia gỡ bom duy nhất của thành phố Ngọc Trai, hai người họ thế giỏi thế nhưng đều bất lực trước quả bom.
Vậy thì, còn ai có thể tháo gỡ quả bom chứ?
Cả người chuyên gia đều nín thở, bắt đầu quan sát và phân loại.
Dây điện ở bên trong chằng chịt, có cà ngòi nổ lò xo tương tự như mìn.
Cuối cùng, họ phân loại xong xuôi năm sợi dây, và 1 trong số 5 sợi dây phải được chọn ra.
Lăng Bảo Châu còn có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi trên quần áo bảo hộ của họ.
“5 sợi dây, nếu chúng ta cắt nhầm sẽ gây ra vụ nổ.
Nên lựa chọn thế nào đây?”.
Danh Sách Chương: