Mục lục
Y Vương Vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Đừng nhắc tới chuyện đó, hôm nay anh bị đuổi ra ngoài, bây giờ còn được mời đến bệnh viện Nhân Dân, coi như đi làm thêm đi.” Ninh Vũ Phi nhún vai.
Giang Vị Noãn khó hiểu: "Loại người này vậy mà dám sa thải Vũ Phi, chẳng lẽ anh ta còn lợi hại hơn Vũ Phi à?"
“Dù sao thì, chắc chắn là không được đỉnh như anh Vũ Phi rồi!” Đường Tố Nga nói.
“Chúng tôi đã mời viện trưởng Tần trẻ tuổi nhất...Cảm ơn anh ấy đã nhận lời phỏng vấn tối nay dù vướng lịch trình bận rộn của mình.” Người dẫn chương trình nói.
Ninh Vũ Phi ném cái chổi đi, nhanh chóng đi tới sô pha xem xét.
“Viện trưởng Tần, tại sao ngay khi vừa nhậm chức anh đã tăng giá thuốc?” Người dẫn chương trình hỏi.

Tần Nguyên mỉm cười trước ống kính và nói: "Bởi vì bệnh viện số một của thành phố không còn là bệnh viện ban đầu nữa, mà giờ đã là bệnh viện tiên tiến.

Thuốc men và trang thiết bị y tế đều là loại tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay, giá cả tăng cao là điều hết sức bình thường."
“Nhưng hiện tại thì thuốc cũ đã được thay thế hoàn toàn đâu, tại sao anh không đợi đến khi sử dụng hết hoàn toàn mới thay đổi giá vậy ạ?" Người dẫn chương trình hỏi tiếp.
"Thuốc nào cũng như nhau, nhãn giá là bệnh viện hiện nay.

Thuốc cùng loại sẽ có giá khác nhau do bệnh viện khác nhau.

Tôi không nghĩ sẽ có chuyện gì đâu.”
Những lời này khiến người ta phẫn nộ, nếu như trên màn hình có bình luận nổi, có lẽ bây giờ đã sớm bị oanh tạc đến không nhìn rõ mặt người trên màn hình rồi.
Dù sao cũng chỉ có thể nghe rồi nén giận, giá thuốc như nhau làm sao có thể vì việc bệnh viện có thay đổi mà tùy tiện tăng giá?
Người dẫn chương trình vẻ mặt có chút không vui: "Nhưng anh lấy tự tin từ đâu vậy? Theo những gì chúng tôi biết, hôm qua anh mới đến nhậm chức, chẳng lẽ những gì anh nói về các thiết bị thật sự đã đạt đến trình độ để tăng giá được hay sao?"
“Tôi rất tin tưởng vào dụng cụ y tế mà tôi mang về.” Tần Nguyên cười nói.

"Vậy thì đông đảo người dân của chúng tôi có thể nhận định là các anh cố ý nâng giá điều trị hay không?"
"Không sao cả, bây giờ có nói thì cũng chỉ là những lời trống rỗng, nếu như ai có bệnh có thể đến bệnh viện chúng tôi chữa trị, hiệu quả chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc."
Tần Nguyên nói tiếp: "Trước khi tôi nhậm chức, bệnh viện đã sớm nhập vào lô thiết bị y tế của tôi và chữa khỏi rất nhiều căn bệnh khó chữa.

Bây giờ nó sẽ ngày càng trở nên tốt hơn trong tầm kiểm soát của tôi."
"Nhưng có vẻ như tỷ lệ tử vong trong bệnh viện của anh giảm đi vì là một bác sĩ có tên tuổi, phải không?"
"Làm sao lại có chuyện như vậy? Bác sĩ đó đã bị sa thải rồi.

Anh ta chỉ là một người được nguyên viện trưởng bao bọc mà thôi, anh ta dùng cũng toàn là những thiết bị y tế của tôi, không có thiết bị của tôi đem lại hiệu quả tốt làm sao có thể điều tra ra nguyên nhân bệnh tình, rồi làm sao có thể kê thuốc đúng bệnh chứ?"
Tần Nguyên nói như vậy là anh ta coi tất cả sự cống hiến đóng góp của Ninh Vũ Phi trong bệnh viện là của mình, đồng thời cho rằng Ninh Vũ Phi chỉ là người được bảo bọc mà thôi.
Có người tin, có người không tin, hoàn toàn bị Tần Nguyên dẫn dắt.
"Loại người gì vậy chứ, rõ ràng là bởi vì Ninh Vũ Phi ở đây nên mới có thể cứu chữa cho nhiều người như vậy, kết quả anh ta nói mấy câu liền cướp đi hết công lao của Ninh Vũ Phi ròi, thật sự là mặt dày vô liêm sỉ mà!"
Bốn người phụ nữ đều cảm thấy không đáng cho Ninh Vũ Phi, thành quả lao động trực tiếp bị người khác cướp đi mất.

Ninh Vũ Phi sờ sờ cái mũi của mình: "Mọi người nhìn tôi làm gì, dù sao cũng chỉ là chút danh lợi thôi mà, tôi không để bị người khác cướp mất, đặc biệt là một kẻ đạo đức giả như vậy, Ninh Vũ Phi vẫn có chút khó chịu.
Người dẫn chương trình sau đó hỏi: "Tôi nghe nói anh giải tán khoa cổ truyền rồi, điều này có phải sự thật không? Anh hình như vô cùng bài xích y học cổ truyền nhỉ?"
"Đúng vậy, nghe cũng không đúng, y học cổ truyền là tà môn ngoại đạo, thật sự có thể cứu và chữa trị được cho bệnh nhân là những kĩ thuật và máy móc tiên tiến.

Vậy nên mọi người sau này bị bệnh, muốn chữa bệnh nhất định phải chọn Tây y, mới không phải là điều bất chính, tôi sẽ nỗ lực khiến cho Đông y phải biến mất khỏi toàn bộ thành phố Ngọc Trai này, đem đến cho mọi người phương pháp điều trị tốt nhất."
Nở nụ cười, Tần Nguyên trực tiếp tuyên chiến với toàn bộ giới Đông y.

Bốn chữ "tà môn ngoại đạo" gán tội cho Đông y, thật là nực cười.
"Viện trưởng Tần, anh nghĩ như thế nào về việc giữ nguyên ý kiến về Đông y của mình, nhưng mà chi phí chữa trị của anh cao như vậy, người dân bình thường làm sao chi trả nổi đây?".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK