Lần này trong lòng Ninh Vũ Phi cũng không vui vẻ, nói: "Tránh ra!"
Nhưng hai người trước mặt lại không nhường đường, Mã Kỳ Khiết cười nói: "Làm sao vậy anh chàng đẹp trai, anh không vui à?”
Ninh Vũ Phi xoay người hỏi: "Cô muốn thế nào, chẳng lẽ mấy người đến trường là để học cách bắt nạt những người khác như vậy sao?”
"Anh nói đúng đấy, tôi rất thích bắt nạt người khác, thế thì sao.”
Mã Kỳ Khiết nói tiếp: "Nhưng mà, anh là một anh chàng đẹp trai.
Làm bạn trai của tôi thì sao? Chị đây có rất nhiều tiền.
Anh có thể mua bất cứ thứ gì anh muốn, miễn là anh nói với Tô Điềm là anh không thích cô ta?"
"Cô có bao nhiêu tiền?" Ninh Vũ Phi hỏi.
"Tôi có năm cái thẻ ngân hàng, cộng lại chắc cũng mấy trăm triệu." Mã Kỳ Khiết lôi ra một thẻ, nói: “Nói anh không thương cô ta đi, thì số tiền trong cái thẻ này đều là của anh.”
"Chị này, tôi và…"
Khi Tô Điềm định nói gì đó thì Ninh Vũ Phi ra hiệu cho cô đừng nói, sau đó nói với Mã Kỳ Khiết: "Tôi là người có rất tham, cô có thể cho thêm một ít không?"
"Vậy thì không có gì thú vị cả, bây giờ anh còn chưa đủ tư cách để lấy số tiền này, ha ha ha ha!"
Mã Kỳ Khiết này là một người thích xúc phạm người khác để thể hiện sự cao quý của mình.
"Ồ, Vũ Phi, sao ai cũng thích bắt nạt em vậy?"
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, hóa ra là Trầm Mặc Như nghe thấy lời vừa rồi nên đi qua đây.
Bởi vì Trầm Mặc Như là hiệu trưởng, mọi người đều biết, cho nên Mã Kỳ Khiết lập tức khiêm tốn lại, định rời đi.
"Đứng lại!"
Mã Kỳ Khiết bất đắc dĩ xoay người, nói: "Hiệu trưởng, có chuyện gì không ạ, không có việc gì thì em quay về đi học đây ạ?"
“Em là Mã Kỳ Khiết nhà Mã phải không, chẳng lẽ gia đình em đã dạy em cách dùng vài đồng tiền đó của mình để làm bẽ mặt các bạn cùng trường à?” Trầm Mặc Như hỏi.
"Hiệu trưởng, có phải là cô nhiều chuyện quá rồi không ạ, là do Tô Điềm đã gây sự với em trước."
Trầm Mặc Như nhìn thoáng qua Tô Điềm, sau đó nói: "Bạn ấy gây sự với em như thế nào, chẳng lẽ là bởi vì bạn ấy đoạt mất danh hiệu người đẹp số một khoa Tài Chính của em sao?"
"Em…" Mã Kỳ Khiết không còn lời nào để nói.
"Đây là nơi để các em bước vào và học cách tồn tại trong xã hội, chứ không phải nơi dành cho em bắt nạt các bạn sinh viên nghèo để thể hiện sự cao quý của em."
"Cô ra vẻ cái gì chứ, không phải chỉ là một hiệu trưởng thôi sao, ba em còn là một trong các cổ đông của trường này đấy, cô có tư cách gì giáo huấn em?" Mã Kỳ Khiết nói với vẻ giận dỗi.
Nghe vậy Trầm Mặc Như cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Được thôi, ba em là cổ đông không sai, nhưng vẫn còn phải nể mặt tôi vài phần, nếu tôi có đuổi học em thì ba em cũng không dám nói một câu nào đâu.”
"Cô?"
"Quên đi, tôi không muốn tranh cãi gì với em, nói cho em biết một việc.
Chiếc áo sơ mi trên người Ninh Vũ Phi được làm thủ công ở Ý, còn những cái cúc áo này được làm bằng một ngôi sao châu Phi hoàn chỉnh đấy, mấy trăm triệu của em còn chưa đủ mua một bộ quần áo của người ta đâu." Trầm Mặc Như nói.
Mã Kỳ Khiết chỉ biết đến tiền, nhưng cô ta không đủ tinh mắt để nhận ra một bộ quần áo như vậy, cô ta liền tức giận bỏ đi mất.
“Chị Mặc Như, em lại gây rắc rối cho chị rồi.” Ninh Vũ Phi sờ mũi.
"Em đúng là quá khiêm tốc, mặc một bộ quần áo mấy trăm triệu mà còn tỏ vẻ không có nổi một cái cúc áo của nó, em là người đầu tiên đấy.”
Trầm Mặc Như nói tiếp: "Sắp đến giờ vào lớp rồi.
Đưa bạn gái em lên lớp đi.
Giữa giờ thì đến văn phòng tìm chị nhé."
"Hiệu trưởng Trầm, em và Ninh Vũ Phi không phải…"
Không đợi Tô Điềm giải thích Trầm Mặc Như đã mỉm cười rồi đi mất.
Tô Điềm sốt ruột nói: "Ninh Vũ Phi, chúng ta đi giải thích đi, không thể để cho bạn gái cậu hiểu lầm được không?"
"A… bạn gái của tôi, tôi có bạn gái khi nào vậy?” Ninh Vũ Phi khó hiểu.
"Cậu còn giả bộ, không phải bạn gái cậu là Giang Vị Noãn sao? Lần trước tôi còn nhìn thấy lúc cậu chơi bóng rổ cô ấy đã đưa nước cho cậu đấy thôi."
Nghe đến đây thì Ninh Vũ Phi chợt nhận ra, anh liền giải thích: "Vậy thì cậu thực sự đã hiểu lầm rồi.
Tôi và Vị Noãn không có quan hệ bạn trai bạn gái, mà chỉ là bạn bè thôi."
"Thật vậy sao?".
Danh Sách Chương: