“Cậu nói cái gì?” Cao Tử Tuấn bị chọc trúng điểm đau, túm cổ áo Trần Thành Hạo.
So sánh thể trạng của hai người thì Trần Thành Hạo không phải là đối thủ của Cao Tử Tuấn.
Ninh Vũ Phi đứng dậy, túm cổ tay Cao Tử Tuấn: “Buông tay!”
“Tôi không buông đấy, thì sao?”
Thực ra Cao Tử Tuấn vẫn nhằm vào Ninh Vũ Phi, bởi vì Ninh Vũ Phi vừa vào học đã thu hút tầm mắt của nữ sinh mà cậu ta thích, còn quen biết với hoa khôi lớp, trong lòng cậu ta ghen tỵ.
Ninh Vũ Phi cười khẽ: “Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng, hình như tôi đã đắc tội cậu bao giờ đâu.”
“Hừ, cho dù không đắc tội thì ông đây cũng ngứa mắt mày.”
“Vậy thì khỏi nói.
Đầy người ngứa mắt tôi.” Ninh Vũ Phi chỉ thoáng dùng sức, sắc mặt Cao Tử Tuấn lập tức thay đổi, buông cổ áo Trần Thành Hạo ra: “Á… Cậu buông tay ra!”
“Cậu ngứa mắt tôi mà nhỉ?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Ninh Vũ Phi, cậu giỏi thì buông tay ra, tan học gặp nhau ở cổng trường!” Cao Tử Tuấn vẫn đe dọa Ninh Vũ Phi.
Nhưng Ninh Vũ Phi là ai? Ngay cả bạn trai nhà giàu của Lưu Hà Đình cũng không dám trêu vào, chẳng lẽ lại sợ Cao Tử Tuấn?
“Đều là thời đại nào rồi, còn cần thiết làm thế sao?” Ninh Vũ Phi nói.
Chuyện như vậy chỉ xảy ra đối với học sinh cấp một cấp hai.
Ninh Vũ Phi càng dùng sức, Cao Tử Tuấn hô lên: “Buông tay ra ngay! Tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ cho cậu!”
“Cút đi!” Ninh Vũ Phi cũng không muốn tốn thời gian với loại người này, lãng phí thời gian đọc sách của mình, cho nên anh thả Cao Tử Tuấn ra, ngồi xuống cầm sách lên đọc tiếp.
“Ninh Vũ Phi, chiều này cậu sẽ thua rất khó xem.” Cao Tử Tuấn rời đi.
Một lát sau, Ninh Vũ Phi hỏi: “Dương Tân Thiệp này giỏi lắm à?”
“Nói giỏi thì cũng tầm đó thôi.
Nhưng nói thật, cậu ta là tiên phong của câu lạc bộ bóng rổ, kỹ thuật đánh bóng không thua bốn thiếu gia của Long Dược.”
“Ừ.”
Trần Thành Hạo hỏi: “Sao vậy? Cậu muốn ứng chiến hả?”
“Không hứng thú.
Chỉ hỏi thử mà thôi.
Sắp vào học rồi.”
“Ừ ừ.”
Bởi vì chuyện thách đấu được hai tên đàn em của Dương Tân Thiệp PR khắp nơi nên cũng truyền vào tai Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn.
Nhất là Giang Vị Noãn, biết lần trước Dương Tân Thiệp đắc tội Ninh Vũ Phi thì lần này cũng là nhằm vào anh.
Cô biết trước kia Dương Tân Thiệp từng tham dự huấn luyện năng khiếu bóng rổ, rất giỏi chơi bóng.
Ninh Vũ Phi chỉ mới từ nông thôn đến, sao có thể là đối thủ của Dương Tân Thiệp.
Có thể nói lần khiêu chiến này, Ninh Vũ Phi không có bất cứ khả năng chiến thắng nào.
Cô đứng lên, đi tới lớp của Dương Tân Thiệp.
Lúc này Dương Tân Thiệp đang chém gió với mấy nữ sinh, thấy Giang Vị Noãn đến, mấy cô gái tự giác rời đi.
Dương Tân Thiệp lập tức nhảy xuống bàn, vui vẻ hỏi: “Vị Noãn, sao em lại tới đây? Chắc chắn là tới quan tâm anh đúng không?”
“Dương Tân Thiệp, tai sao anh lại thách đấu bóng rổ với Ninh Vũ Phi? Anh không biết anh ấy không biết chơi bóng hả?”
“Ớ, chuyện này à? Thực ra không như em nghĩ đâu, anh với cậu ta chỉ thi đấu hữu nghị thôi, sẽ không tổn thương gì.”
“Hủy bỏ ngay cho tôi!” Giang Vị Noãn nói.
“Vị Noãn, bọn anh chỉ hữu nghị thôi mà, không có gì đâu.”
Nhưng thái độ của Giang Vị Noãn vô cùng kiên quyết, khiến Dương Tân Thiệp bỗng sợ hãi.
Lúc này đàn em Lý Hoa Đông của Dương Tân Thiệp nói: “Bạn Giang, thư thách đấu không thu hồi lại được đâu.
Cậu còn cố ý nói thế thì học sinh cả trường sẽ cho rằng Ninh Vũ Phi chỉ biết bám váy đàn bà đấy.”
“Đúng thế, bất kể cuối cùng thắng hay thua thì cũng chỉ là hữu nghị thôi, sẽ không có nguy hiểm gì.”.
Danh Sách Chương: