“Lưu Lập Quốc, khi nào ông mới tỉnh táo được hả? Vốn dĩ tôi với Hà Đình có thể sống thoải mái, nhưng ông lại rảnh rỗi cứ đòi điều tra chuyện năm đó, còn muốn tìm cậu này, bán hết gia tài, chúng ta mới lưu lạc đến nước này.
Ông có thấy xứng đáng với mẹ con tôi không?”
Mấy năm nay Trần Ngọc Thủy đều hoàn thành bổn phận của người vợ, nhưng không có nghĩa là bà ta không oán giận.
Đúng vậy, năm đó Lưu Lập Quốc là ông chủ của một doanh nghiệp, lái siêu xe, ở biệt thự.
Nhưng vì tìm Ninh Vũ Phi, ông ấy đã đắc tội rất nhiều người, còn bán hết tài sản để tìm tung tích của Ninh Vũ Phi.
Nghe vợ mình chất vấn, Lưu Lập Quốc không thể đáp lại, chỉ có thể đỏ vành mắt.
Đúng là ông có lỗi với vợ con, nhưng cũng muốn họ có thể hiểu cho mình.
“Lưu Lập Quốc, ông tỉnh lại đi! Năm đó chỉ là lời nói đùa của ông với Ninh Thiên Hàn thôi, đừng đánh mất tương lai của con gái! Tôi van ông đấy!” Trần Ngọc Thủy bật khóc.
Ninh Vũ Phi cảm thấy buồn bã, nói: “Chú Lưu, cô, xin lỗi, đều vì cháu, cháu không nên xuất hiện ở đây khiến cô chú cãi nhau, xin lỗi.”
“Vũ Phi, cháu muốn đi đâu?”
“Cháu nên rời đi thôi.
Chú với cô đừng cãi nhau, cháu sẽ giúp chú giải quyết bên đòi nợ.” Nói xong, Ninh Vũ Phi xoay người rời đi.
“Haizzz…” Lưu Lập Quốc áy náy thở dài.
Sau khi ra ngoài, Ninh Vũ Phi không có nhiều cảm xúc dư thừa, chẳng qua là vui cho cha mình vì ông ấy có một người bạn đích thực.
Đột nhiên mười mấy người tuôn ra từ con hẻm, cầm gậy gộc, dẫn đầu là tên Chó Đen bị Ninh Vũ Phi đạp.
Chỉ thoáng chốc, Ninh Vũ Phi đã bị mười mấy người bao vây.
“Thằng nhóc, mày muốn chạy hả?” Chó Đen cười dữ tợn.
“Đại ca của mấy người đâu?” Ninh Vũ Phi chẳng quan tâm, thản nhiên hỏi.
“Mày muốn tìm đại ca của bọn tao hả? Được, đại ca cũng muốn gặp mày, có giỏi thì lên xe đổi chỗ khác đi.”
Ninh Vũ Phi cũng muốn tìm một nơi khác, cho nên không hề do dự bước lên minibus.
Chó Đen kinh ngạc: “Thằng này không sợ chết à?”
Nhưng dù gì đi nữa, Ninh Vũ Phi ngu xuẩn tự chui đầu vào rọ thì chờ lát nữa lại xử lý cậu ta.
Thế là Ninh Vũ Phi bị dẫn vào một cái container trong kho hàng.
Sau khi Ninh Vũ Phi đi vào, lập tức có người đóng cửa container, còn khóa lại.
Ninh Vũ Phi chỉ mỉm cười, nếu anh đoán không nhầm thì chắc hẳn đại ca của bang Hắc Xà muốn mượn sức mình.
Một lát sau, cửa container mở ra, Chó Đen đi vào, đằng sau còn có hai tay đấm cao hai mét.
Ninh Vũ Phi thản nhiên hỏi: “Đại ca của mấy người đâu?”
“Đại ca của bọn tao chưa đến, nhưng trước đó, tao phải trả thù trước đã!”
Nghe vậy, ánh mắt Ninh Vũ Phi lạnh lẽo: “Mày cho rằng chúng mày có cơ hội sao?”
“Chết tới nơi rồi mà còn nói ẩu tả! Đánh nó cho tao!”
Hai tay đấm xoa tay đi tới, ngay khi chúng đang định ra tay thì cửa bị đá văng ra, hai người phụ nữ cao gầy mặc tây trang bước vào.
Chó Đen kinh ngạc: “Hai người là ai?”
Hai người phụ nữ này rất bình tĩnh, lập tức ra tay, nhanh nhẹn quật ngã hai tay đấm, không cần tốn nhiều sức.
“Chúng mày…” Sắc mặt Chó Đen khó coi như vừa nuốt phải mười ký thịt chuột cống, lập tức cầm gậy xông lên.
Một cô gái tóc dài nhảy lên đá xoáy, chỉ một cú đá đã khiến Chó Đen văng xa ba mét.
Sau đó hai người tiến lên, cung kính nói với Ninh Vũ Phi: “Mời cậu Ninh.”
Thực ra Ninh Vũ Phi cũng rất kinh ngạc, hai người này sát khí hơi nặng, không phải là người bên cạnh nhị sư tỷ.
Chẳng qua mình sẽ biết được nhanh thôi.
Họ đi ra container.
Người của bang Hắc Xà bên ngoài đều đã bị hạ gục, còn có một đám phụ nữ cũng mặc tây trang, ánh mắt của mỗi người đều vô cùng sắc bén.
Ninh Vũ Phi gặp được người kia, là một người phụ nữ mặc đồng phục nghiêm túc.
Cô gái mặc tây trang đi tới, nói: “Tướng quân, cậu ta đã tới rồi.”
Người phụ nữ mặc đồng phục xoay người lại, để lộ gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, mỉm cười nói: “Sáu Út, còn nhớ chị không?”
“Tam sư tỷ?” Mắt Ninh Vũ Phi sáng lên.
Lệ Khinh Thiền chính là tam sư tỷ của Ninh Vũ Phi, tính ra đã năm sáu năm không gặp.
Lệ Khinh Thiền có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp như tiên, đồng phục nghiêm cẩn trông càng hiên ngang khí khái, cao 1m70.
Không ai ngờ được rằng một cô gái xinh đẹp nhường này lại là nữ chiến thần của nước Long Việt, biệt hiệu là Phượng Hoàng Đen.
Ninh Vũ Phi cười nói: “Ra mắt tam sư tỷ!”
Lệ Khinh Thiền đi tới, ôm Ninh Vũ Phi vào lòng: “Sáu Út, tam sư tỷ nhớ em gần chết.”
“Em cũng rất nhớ tam sư tỷ.”
Lệ Khinh Thiền đấm vào ngực Ninh Vũ Phi: “Được đấy, Sáu Út trưởng thành rồi, cao hơn sư tỷ nhiều như thế.”
“Hi hi!” Ninh Vũ Phi cười ngây ngô.
Sau đó Lệ Khinh Thiền nhìn về phía thành viên bang Hắc Xà, lạnh giọng nói: “Sáu Út, em muốn xử lý chúng như thế nào?”
“Bây giờ em không muốn giết người.” Ninh Vũ Phi đi tới hỏi: “Mày chính là đại ca hả?”
“Xin lỗi cậu Ninh, là tôi mắt mù.” Lý Đại Hắc liên tục nói xin lỗi.
Ninh Vũ Phi nói: “Đừng nói nhảm nữa.
Lưu Lập Quốc mượn chúng mày bao nhiêu tiền? Tính lợi tức theo ngân hàng luôn đi.”
“Không cần không cần.” Lý Đại Hắc nhanh chóng lắc đầu.
“Nói!”
Lý Đại Hắc nuốt nước miếng: “Chỉ có 5000 đô la, lợi tức 100 đô la.”
“Ừ.” Ninh Vũ Phi xoay người hỏi: “Sư tỷ có tiền mặt không?”
Lệ Khinh Thiền cười quyến rũ, kêu người mang tiền mặt tới cho Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi cầm tiền nói: “Vừa rồi chúng mày làm hỏng đồ đạc trong nhà Lưu Lập Quốc, mày biết làm gì rồi chứ?”
“Biết biết, tôi nhất định sẽ chuẩn bị lễ trọng, đích thân đi nói xin lỗi.”
Ninh Vũ Phi không nói gì nữa.
Những tên này chỉ là một đám du côn mà thôi, giải quyết là được rồi, không cần phải đổ máu.
“Sáu Út, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Lệ Khinh Thiền ôm cánh tay Ninh Vũ Phi, hai người cùng ngồi vào một chiếc Hummer, ngênh ngang rời đi.
Trong xe, Ninh Vũ Phi quan sát Lệ Khinh Thiền: “Sư tỷ, mới sáu năm không gặp, chị đã thành tướng quân rồi à?”
“Đúng vậy, cho nên chị mới kêu em cùng nhập ngũ.
Thế nào?” Lệ Khinh Thiền hỏi
“Nhị sư tỷ đã thu xếp vị trí đặc chiêu cho em ở đại học Long Diệu rồi, em vẫn ở lại thành phố Ngọc Trai đi học thì tốt hơn.”
“Hừ, bị nhị sư tỷ của em nhanh chân giành trước rồi.
Tức quá!” Lệ Khinh Thiền phồng má ghen tỵ: “Sư đệ, chúng ta đi ăn ngon đi.”
“Em định về nhà chú Lưu trước, mặc dù chuyện này đã giải quyết rồi, nhưng nếu không báo cho họ thì họ sẽ lo lắng.”
“Được rồi, chị sẽ đi cùng em.”
Hai người tới nhà Lưu Lập Quốc, Ninh Vũ Phi gõ cửa.
Lưu Lập Quốc mở cửa, vui sướng hỏi: “Vũ Phi, cháu đã về rồi à?”
“Cháu về chào tạm biệt chú.”
“Vào nhà đi.”
Vừa vào nhà, đúng lúc thấy mẹ con Trần Ngọc Thủy cũng ở nhà, Ninh Vũ Phi thấy cửa sổ thủy tinh bị đập vỡ, còn có chai rượu vỡ toang..
Danh Sách Chương: