Trưởng khoa không cho phép Ninh Vũ Phi nghi ngờ những bác sĩ mà ông ta mời về với mức lương cao, liền hỏi: “Cậu là ai? Cậu có tư cách gì để phản bác lại quyết định của các bác sĩ bệnh viện chúng tôi?”
“Phương pháp chữa trị và cả kết luận của ông ta đều sai, tại sao tôi không thể phản bác lại chứ?” Ninh Vũ Phi nhếch mép hỏi.
“Bởi vì ông ấy được đào tạo bài bản ở nơi có nền y tế cao! Kiến thức của ông ấy hơn hẳn cậu!”
“Nực cười quá, trong mắt ông, những người đi du học về đều là những chuyên gia và có kiến thức, vậy những bác sĩ chưa từng đi nước ngoài thì không phải là bác sĩ?”
Ninh Vũ Phi xem như không còn gì để nói với những loại người như vậy, nhận thức đối với mọi chuyện luôn chủ quan như thế, đồ của phương Tây đương nhiên cũng sẽ có chỗ tốt chỗ xấu.
Điểm này mà không thể phân biệt rõ, cứ chắc nịch là đồ của người phương Tây là đồ tốt, ngược lại những thứ trong nước là thứ kém hơn, nực cười!
Ninh Vũ Phi từng thấy một người được phỏng vấn trên phố nói rất hay: Dù đồ ngoại có tốt đến đâu cũng không liên quan gì đến bạn, dù trong nước có tệ đến đâu thì cũng đều vì lợi ích của bạn.
Trưởng khoa biết mình có phần đuối lý, vì vậy nên ông ta cũng không trả lời câu hỏi này, hỏi thẳng Ninh Vũ Phi: “Cậu là ai? Đã không phải là bác sĩ thì đừng nên mù quáng mà đừng phản bác lời nói của bác sĩ!”
“Bác sĩ? Tôi cũng được coi là một bác sĩ đi, mặc dù nó chỉ là danh nghĩa của bệnh viện số một thôi.
” Ninh Vũ Phi sờ mũi.
“Chỉ là một bác sĩ trên danh nghĩa, còn! ”
Lời nói của trưởng khoa đột ngột dừng lại, ông ta nghi ngờ hỏi: “Cậu! cậu là Ninh Vũ Phi?”
“Đúng vậy.
” Ninh Vũ Phi nhẹ nhàng nói.
“Chuyện này… Bác sĩ Ninh, đây là hiểu lầm, thực sự là hiểu lầm.
” Trưởng khoa liên tục xin lỗi.
Cả thành phố Ngọc Trai đều biết rằng có một bác sĩ trên danh nghĩa ở bệnh viện số một, không chỉ trẻ mà còn có trình độ học vấn cao, đã giải quyết hàng loạt bệnh nan y trong bệnh viện, một số bệnh nhân có triệu chứng nặng đã được xuất viện thành công dưới sự điều trị của anh.
Ngoại trừ bác sĩ từ trưởng khoa trở lên ở bệnh viện, những người khác chỉ nghe nói có bác sĩ như vậy, chưa từng thấy qua, thậm chí còn không có thông tin.
Trưởng khoa vội vàng lau mồ hôi, phân trần: “Bác sĩ Ninh, thì ra là anh, thật sự là hiểu lầm, là chúng tôi sai, chúng tôi nên kiểm tra toàn diện cho bệnh nhân, thiết lập nhiều kế hoạch điều trị hơn, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa.
” Nói xong, trưởng khoa cúi đầu chín mươi độ.
Đây là Ninh Vũ Phi đấy, một nhân vật có uy vọng cực cao trong lĩnh vực y tế của thành phố Ngọc Trai, người đã khiến nhiều giáo sư và lãnh đạo cấp cao kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Ông ta chỉ là một trưởng khoa nhỏ của bệnh viện số ba mà thôi, chỉ cần một lời nói của Ninh Vũ Phi cũng có thể khiến ông ta rời khỏi vị trí này.
Ninh Vũ Phi cũng không thèm nhìn, trực tiếp đẩy xe lăn của Tiêu Úc Tâm ra khỏi sảnh bệnh viện.
Một lúc sau, bác sĩ Chung bước ra với một nụ cười tự mãn, hỏi: “Trưởng khoa, thế nào rồi, họ đồng ý làm phẫu thuật đúng không?”
Chát!
Trưởng khoa tát vào mặt bác sĩ Chung, giận dữ mắng ông ta: “Anh còn nói rằng anh là một chuyên gia giỏi, đi du học về, anh có biết ai là người đã ngăn cản anh cắt cụt chi không?”
“Tôi không quan tâm cậu ta là ai, ở đây tôi chính là bác sĩ có địa vị nhất!” Bác sĩ Chung hét lên.
Các y tá và bệnh nhân xung quanh nhìn họ, không biết chuyện gì đang xảy ra, dù sao thì xem kịch hay cũng tốt.
Trưởng khoa có chút bực bội, chỉ vào bác sĩ Chung nói: “Anh có địa vị là địa vị thế nào? Là tôi để anh ngồi lên vị trí này thì anh mới có quyền, người ta là có danh có tài, có quyền phát biểu trong giới y học của thành phố Ngọc Trai, chỉ cần một câu nói của người ta thôi, anh có thể trực tiếp cút về nơi mà anh đi du học đấy.
”
Những lời này trực tiếp khiến bác sĩ Chung đứng sững tại chỗ, thành phố Ngọc Trai là một trong những nơi phát triển nhất ở đất nước Long Việt, về mặt y học lại càng là nơi tụ tập nhiều người có năng lực nhất, một người trẻ tuổi có quyền phát biểu tuyệt đối giữa một nhóm các ông lớn, có phải đáng sợ không?
Trưởng khoa tiến lên hai bước, quay đầu lại nói cảnh cáo: “Muốn làm thì làm cho tốt, không thì cút khỏi đây ngay cho tôi!”.
Danh Sách Chương: