“Tuyệt!”
“Yeah!”
Tư Đồ Y Nhạn vui vẻ vẫy tay, Giang Vị Noãn cũng thế.
Hai người xấu hổ nhìn nhau, ngượng ngùng rụt tay lại, vừa rồi tự nhiên lại mất khống chế.
Nữ khán giả chung quanh càng hưng phấn, kêu la sung sướng vô cùng.
Mặt Dương Tân Thiệp đen sì, những người này là do mình mời tới để cổ vũ cho mình cơ mà?
“Đến lượt tao!”
Bây giờ là một đều, hắn ta thầm nghĩ chắc chắn vừa rồi Ninh Vũ Phi chỉ may mắn thôi.
Sau khi phát bóng, Dương Tân Thiệp nhanh chóng dắt bóng trước mặt Ninh Vũ Phi: “Ninh Vũ Phi, mày nhìn tốc độ dắt bóng của tao đi, mày giỏi thì thử cướp bóng xem?”
“Được rồi.” Ninh Vũ Phi nhún vai.
“Cho mày hoa mắt nhé!” Dương Tân Thiệp rất đắc ý, khoe kỹ thuật trước mặt Ninh Vũ Phi một hồi, lại dùng động tác vòng qua Ninh Vũ Phi.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta phát hiện… Bóng của mình đâu?
Thân là một người thường xuyên đánh bóng rổ, không có người quấy nhiễu, dắt bóng có thể nói toàn dựa vào cảm giác, không cần phải xem.
Nhưng bóng của mình đâu? Lăn đi rồi à?
Dương Tân Thiệp xoay người lại, bóng rổ đã nằm trong tay Ninh Vũ Phi, được anh ném ra ngoài với tư thế tiêu chuẩn.
Lại là đường vòng cung hoàn hảo, lại là cốt truyện giống hệt.
Bóng rổ lọt vào khung rổ một cách chuẩn xác.
Điểm số: 1 – 2.
Khán giả lại cuồng hoan, ủng hộ Ninh Vũ Phi.
Trận thứ ba, Dương Tân Thiệp cẩn thận dắt bóng, cho ràng hai điểm của Ninh Vũ Phi chỉ là may mắn thôi.
Hắn chậm rãi lại gần Ninh Vũ Phi, nói: “Ninh Vũ Phi, lần này mày đừng hòng cướp bóng của tao.”
Vừa dứt lời, Ninh Vũ Phi đã chuẩn xác nắm bắt quỹ tích dắt bóng của Dương Tân Thiệp, thuận lợi đập rơi quả bóng.
Dương Tân Thiệp hóa đá, đầu óc trống rỗng.
Nhưng vì Ninh Vũ Phi không cướp bóng nên bóng vẫn nằm trong tay Dương Tân Thiệp.
Hắn lắc đầu, tự nhủ đó chỉ là giả dối, không phải là sự thật.
Mình là tiên phong mạnh nhất đại học Long Diệu, sao có thể dễ dàng bị người khác giành bóng? Ảo giác, đúng, chắc chắn là ảo giác.
Hắn mau chóng tỉnh áo lại, lần này giành được bóng, hắn trở nên vô cùng cẩn thận, thầm nghĩ có lẽ Ninh Vũ Phi giỏi cướp bóng, nhưng chắc gì đã chạy nhanh bằng mình, cũng không nhảy cao bằng mình.
Thế nên hắn cũng muốn ném bóng ba điểm lấy lại thể diện.
Dương Tân Thiệp nhảy lên, quyết đoán ném bóng.
Xúc cảm rất chuẩn, chắc chắn sẽ vào giỏ.
Nhưng khi rơi xuống đất, con ngươi của hắn trừng to.
Bởi vì Ninh Vũ Phi cũng nhảy lên, còn cao hơn cả hắn.
Ninh Vũ Phi giơ tay đập một phát, Dương Tân Thiệp vừa ném bóng đã bị đập rớt.
“Bị đánh úp rồi!”
“Áu áu áu!”
Thấy thế, Trần Thành Hạo hưng phấn kêu to: “Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi…” Cậu ta dẫn dắt tiết tấu khiến các khán giả đều làm theo, tiếng kêu đinh tai nhức óc, thu hút cả người chung quanh sân bóng.
Dương Tân Thiệp hoàn toàn sợ, hắn chẳng những bị giành bóng mà còn bị đánh úp, sau này sẽ không còn mặt mũi nào ở trong sân bóng Long Diệu nữa.
Quả bóng còn chưa rơi ra ngoài.
Ninh Vũ Phi nhặt lên, thuận thế ném ba điểm, vững vàng lọt vào giỏ.
Điểm số 1 – 3, Dương Tân Thiệp đã không còn hy vọng thắng lợi.
Bốn trận chỉ còn một trận, cho dù hắn ta vào bóng thì cũng là 3 – 2 thôi..
Danh Sách Chương: