Trong số những người này có một vài người từng là nghệ sĩ của công ty giải trí nhà họ Âu Dương, nhưng sau khi Tạ Khả Di nhận chức, một mình chiếm hết mọi tài nguyên, giúp cho danh tiếng của mình tăng lên nhanh chóng.
Bây giờ có thể nói rằng Tạ Khả Di là ngôi sao hot nhất ở thành phố Ngọc Trai, luôn khinh thường người khác cũng chỉ dùng lỗ mũi nhìn người.
Sau khi ăn vài cái tát, Tạ Khả Di hoa mắt chóng mặt, mặt đã sưng vù biến dạng, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác dạy dỗ như vậy.
Người vệ sĩ ngoài cửa cuối cùng cũng nhận ra cô chủ của mình bị người khác đánh, vội vàng xông vào.
"Đánh cho tôi, không cần khoan nhượng mà đánh lại cho tôi." Tạ Khả Di vẫn còn sức để ra lệnh.
Năm người vệ sĩ xắn tay áo, hăm he đi đến, Ngọc Châu quay lại nói: "Cô chủ, hai người lùi lại đi, tránh làm bị thương."
Một người vệ sĩ tấn công trực diện, Ngọc Châu nghiêng người né đòn, dùng khuỷu tay đập vào mặt đối phương.
Bịch.
Thủ đoạn của Ngọc Châu cũng không kém, đánh cho năm người vệ sĩ kia không cách đánh trả, liên tục lùi về phía sau, thậm chí ngay khi vừa đứng lên liền nhận ngay bạo kích.
Năm người vệ sĩ bị đánh nằm dưới đất khóc lóc liên tục, họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Ngọc Châu.
"Một đám phế vật.
Ninh Vũ Phi, còn cả mày nữa, tao sẽ không tha cho mày đâu." Tạ Khả Di quay người liền chạy đi.
Lâm Thanh Tiêu không sợ bị người khác báo thù, chỉ sợ không có ai báo thù cô ấy.
Cô ấy bảo quản lí đuổi hết đám vệ sĩ này ra ngoài, sau đó quay lại nói với mọi người: "Mọi người đừng để mất hứng, tiếp tục, tiếp tục đi."
"Cô Lâm, đây là tiểu sư đệ của cô phải không?" Có một tổng giám đốc tiến lên hỏi.
"Không sai, cậu ấy chính là tiểu sư đệ của tôi, nếu ai dám ức hiếp cậu ấy, đừng trách Lâm Thanh Tiêu tôi không khách sáo."
Lâm Thanh Tiêu vừa cười vừa nói, lời nói của cô khiến cho ai cũng phải rùng mình.
Một người mà ngay cả bá chủ của công ty giải trí thành phố Ngọc Trai cũng dám đánh thì ai dám chọc vào.
"Được, được."
Ninh Vũ Phi sờ mũi, vừa cười vừa nói: "Có chị như này em cảm thấy bây giờ em có thể ngang nhiên đi lại mà không phải sợ gì."
"Sáu Út, em luôn có thể như vậy, tại sao lại không thể chứ? Mấy chị của em sẽ không để em phải thiệt thòi đâu.
Nếu thật sự có ai khiến em cảm thấy ấm ức, chị đây nhất định đấu với chúng một trận."
Nghe thấy câu này, Ninh Vũ Phi cảm thấy xấu hổ, không hổ là chị của anh, độc đoán như vậy.
"Ngọc Châu, cho cô thời gian hai ngày để thu mua công ty giải trí nhà họ Âu Dương." Lâm Thanh Tiêu nói.
"Cô chủ, là để chuẩn bị cho việc thành lập công ty sao?"
"Không, trực tiếp sửa đổi thành nhà vệ sinh công cộng."
Ninh Vũ Phi vội vàng nói: "Chị, đừng manh động, không cần phải manh động như vậy đâu."
"Không cần lo lắng.
Nếu Sáu Út muốn, chị có thể trực tiếp tặng nó cho em, để em quản lý?"
"Vậy thì đổi thành nhà vệ sinh công cộng đi." Ninh Vũ Phi đổi giọng.
Sau mười một rưỡi, Ninh Vũ Phi và Lâm Thanh Tiêu trở về biệt thự.
Hai ngày sau, trong công ty giải trí nàh họ Âu Dương, Tạ Khả Di cuối cùng cũng có dũng khí tập hợp được các cổ đông đến công ty, có điều cô ta phải đeo khẩu trang và kính râm bởi vì cô ta bị đánh vào miệng, đến bay giờ mặt vẫn chưa lành hẳn.
Cô ta tức giận đến văn phòng làm việc, giằng co với một cấp cao công ty cô ta.
“Bốp.”
Việc đầu tiên chính là ném chiếc túi lên trên bàn, bắt đầu chấn vấn: "Nói đi, rốt cuộc là công ty nào không biết tốt xấu dám động vào chúng ta?".
Danh Sách Chương: