"Minh cưới? Thật sự có minh cưới sao? Khoa học đều nói minh cưới là gạt người mà?"
Hách Giải Phóng bị Tang Du chọc cười, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Mục Dung: "Tôi đi trước nha."
"Ừm."
Tang Đồng kiên nhẫn giải thích: "Đúng là hiện nay có rất nhiều minh cưới giả mạo, bởi vì số người có năng lực thông âm quá ít, theo thời gian minh cưới liền trở thành nghi thức an ủi người sống."
Đôi mắt Tang Du loé sáng mong chờ hỏi: "kết minh cưới thì Lưu Hồng Đức sẽ ra sao? Có chết không ạ?"
Tang Đồng lắc đầu: "Không đơn giản vậy đâu, thời xưa cho rằng con gái chưa xuất giá mà chết thì sẽ mang lại điềm xấu cho gia đình, còn con trai trong nhà chưa lập gia đình mà chết thì không thể an táng vào mộ tổ, cho nên minh cưới mới được sinh ra, minh cưới có hai loại: một là nghi thức, làm cho người sống nhìn, không cần thông âm cũng không cần người chết đồng ý, chỉ cần buổi tối có người ôm gà trống vào bái đường với quan tài thì coi như xong, loại thứ hai mang tính tâm linh hơn, cần bát tự của cặp nam nữ, còn phải có người thông âm, đem hôn thư của hai người trình lên Địa Phủ, được Địa Phủ phê chuẩn sau đó đóng đại ấn Phong Đô lên thì mới được coi là đã kết xong minh cưới."
"Vậy Dương Khả Nhi và Lưu Hồng Đức thuộc về loại thứ hai rồi? Làm vậy có ảnh hưởng gì đến Dương Khả Nhi không chị?"
Tang Đồng thở dài: "Chỉ có thể nói là có tiền có thể sai thần khiến quỷ, một khi đã ký xong minh cưới, trước khi Lưu Hồng Được tận thọ, Dương Khả Nhi có thể ở lại bên hắn không cần đầu thai, còn có thể sinh hoạt chung với Lưu Hồng Đức, theo thời gian Lưu Hồng Đức sẽ cảm nhận được sự tồn tại của Dương Khả Nhi, có khi sẽ còn có thể mơ hồ thấy được cô ấy. Trước khi Lưu Hồng Đức chết và luân hồi, hai người họ sẽ vẫn luôn duy trì quan hệ vợ chồng."
"Hả? Vậy Dương Khả Nhi chẳng phải sẽ rất thảm sao?"
"Sao em nói vậy?"
"Cái đó..chị Đồng Đồng quên rồi hả? Trước đó Lưu Hồng Đức còn nhờ chị tiêu diệt Dương Khả Nhi mà!"
"Ừm, cũng đến giờ rồi, chúng ta đến cửa hàng xem Lưu Hồng Đức nói gì rồi quyết định sau."
Mục Dung ngăn Tang Đồng lại: "Chờ chút, tôi có chuyện muốn nói."
....
Tang Đồng nghe xong trầm ngâm một hồi mới bình thản nói: "nhìn tướng mạo của Lưu Hồng Đức, hắn thật sự có khả năng làm loại chuyện này."
"Vậy chúng ta vẫn giúp Lưu Hồng Đức à?"
"Lấy tiền của người, tận sức vì người."
Mục Dung nghe xong chán nản: "Loại người này cô cũng giúp?"
"Bởi vì hắn là loại người này nên tôi mới muốn quản, nếu như chúng ta mặc kệ, hắn nhất định sẽ đi tìm người khác, vạn nhất tìm được người có đạo hạnh lại không phân biệt sai quấy thì Dương Khả Nhi chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm."
"Vậy cô định làm gì?"
"Hắn muốn cái gì tôi cho hắn cái đó thôi, gọi A Miêu đi cùng luôn nha."
Đoàn người đi đến cửa tiệm, Lưu Hồng Đức mặc nguyên cây màu đỏ, ôm tượng Bồ Tát đứng trước cửa từ lúc nào.
Tang Đồng lộ vẻ xem thường: Khó trách Táo Quân và Môn thần không thèm nhúng tay, thanh quan khó xử việc nhà mà, hai vị Thần Quân này ở nhà của Lưu Hồng Đức, bảo vệ mệnh số của hắn đã là hết lòng giúp đỡ rồi.
Lưu Hồng Đức chạy lại trước mặt Tang Đồng: "Tang đại sư, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý kể hết mọi chuyện nhưng mà mọi người phải tin tôi!"
Tang Đồng cười nói: "Không cần đâu Lưu tiên sinh, đây là chuyện riêng của cậu không nói cũng được, lấy tiền của người tận sức cho người, tôi giúp cậu giải quyết nữ quỷ."
"Thật sao? Ngài đúng là Bồ Tát sống cứu nạn cứu khổ mà, nếu ngài có thể giải quyết thành công, tôi nhất định sẽ ở nhà cung phụng cát tường đèn cho ngài."
Tang Đồng lạnh lùng từ chối: "không cần, tôi sợ giảm thọ."
Lưu Hồng Đức cười cười, xấu hổ đi vào cửa tiệm.
Tang Đồng không muốn dông dài với Lưu Hồng Đức, trực tiếp lấy bình thuốc nhỏ mắt từ trong giỏ ra: "Cái này là nước mắt ngưu nhãn đặc biệt điều chế, nhỏ vào sẽ có thể nhìn thấy quỷ hồn."
"Hả...cho tôi cái này làm gì?"
"Lát nữa tôi sẽ dùng chiêu hồn thuật, chiêu hồn nữ quỷ đến đây để tiêu diệt ả, mắt thấy mới là thật, tôi muốn Lưu tiên sinh có thể tận mắt nhìn, cũng để cho cậu an tâm."
Lưu Hồng Đức cầm lên bình nhỏ mắt, nhìn cái bình trong suốt trong tay không nói gì.
Mục Dung, Tang Đồng, Tang Du im lặng nhìn Lưu Hồng Đức, đây là cơ hội cuối cùng cho hắn.
Dựa vào Tô Tứ Phương khuyên bảo, Tang Đồng quyết định cho Lưu Hồng Đức cơ hội cuối, nếu như Lưu Hồng Đức chủ động buông tha cho Dương Khả Nhi, thì cô sẽ nghĩ cách giải trừ minh cưới, Tô Tứ Phương phụ trách siêu độ Dương Khả Nhi.
Nhưng nếu như hắn không đề xuất, hoặc là muốn tận mắt nhìn Dương Khả Nhi hồn phi phách diệt, vậy thì sau này xảy ra chuyện gì là do hắn gieo gió gặt bão.
"Đại sư.."
"Sao?"
"Cái thuốc nhỏ mắt này có hợp vệ sinh không? Nhỏ vào có ảnh hưởng thị lực không?"
Mục Dung hừ lạnh, Tang Đồng lấy lại thuốc nhỏ mắt, tự nhỏ cho mình hai giọt, cô thật muốn dẫn Tô Tứ Phương đi theo, để nàng nhìn cho rõ nhân tính có thể bẩn thỉu đến độ nào.
Thấy Tang Đồng dùng Lưu Hồng Đức cũng nhỏ hai giọt, Mục Dung đi đến phía sau phòng, Tang Du cũng vội vàng theo sau.
Nàng sợ nếu tiếp tục nhìn thì sẽ không nhịn được mắng nhiếc tiện nhân Lưu Hồng Đức, nàng không sợ chính diện giao tranh với Lưu Hồng Đức, nhưng nàng sợ Tang Đồng nhìn thấy sơ hở sẽ liên lụy Yên Yên.
Mục Dung giao nhục thân cho Tang Du, xuất hồn gọi cho A Miêu, bàn giao vài câu, nhắc A Miêu hành động.
Tang Đồng treo bảng 'tạm đóng cửa', giả vờ bày ra chiêu hồn trận, cô lấy chu sa vẽ một vòng trên đất: "Chút nữa nữ quỷ sẽ đi vào cái vòng này, cậu yên tâm, ả sẽ không thể làm hại cậu."
"Cám ơn đại sư."
Tang Đồng đứng thế, miệng lầm bầm, đi vòng quanh bàn làm việc. Cô lắc kim linh, quăng gạo phun lửa, cực kỳ giống mấy đạo sĩ Mao Sơn trong phim, vô cùng thành công thu hút Lưu Hồng Đức.
"Mau đưa nữ quỷ tới, cấp cấp như luật lệnh.!"
Hô một tiếng, bên ngoài cuồng phong thét gào, nhiệt độ trong phòng giảm đi không ít, Lưu Hồng Đức hét lên một tiếng, ôm tượng Quan Âm trốn sau lưng Tang Đồng.
Thằng tiện nam này một đời thông minh vặt nhưng ngay lúc quan trọng lại ngáo ngơ, sao hắn không nghĩ một chút, Tang Đồng không biết tên của nữ quỷ, hai không biết bát tự, nếu như vậy cũng có thể gọi hồn thì chỉ sợ ma quỷ của toàn thành phố Sơn Dương đều nhao nhao tới.
"Dương Khả Nhi" cúi đầu, tóc dài che hết mặt, vẫn mặc chiếc váy cũ bẩn thỉu, tựa như bị cái gì đó dẫn dắt, chậm chạp đi vào.
Lưu Hồng Đức mở to hai mắt, hai tay che miệng, tim đập như chó chạy ngoài đồng.
Tang Đồng nhảy lên trước mặt "Dương Khả Nhi", lắc kim linh: "Nữ quỷ, mau đến vị trí!"
"Dương Khả Nhi" chậm bước theo lời Tang Đồng bước vào vòng chu sa.
"Á!" Dương Khả Nhi vừa bước vào vòng tròn liền đau đớn gào thét, ả bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra thất khiếu đang chảy máu.
Tiếng kim linh dừng lại, Tang Đồng ngạc nhiên nhìn "Dương Khả Nhi", kịch bản hình như không có cảnh này."
Không sai, cô gái trước mặt chính là quỷ hồn, nhưng không phải Dương Khả Nhi.
Vì muốn Lưu Hồng Đức không chút nghi ngờ, muốn hắn tin Dương Khả Nhi đã thật sự bị tiêu diệt, nên Tang Đồng liền nghĩ ra cách: Để A Miêu giả làm Dương Khả Nhi, cùng diễn kịch với cô.
A Miêu là vô căn chi hồn, dù loại quỷ hồn này yếu ớt, nhưng cũng coi như được trời cao ưu ái, chỉ cần Tang Đồng động thủ một chút, A Miêu muốn biến thành ai cũng được.
Tang Đồng bỏ kim linh xuống, cầm lên bình phun sương, trong bình đựng hỗn hợp tinh chế của máu mèo đen và nước mắt cá sấu, dùng để kiểm tra sự thiện-ác của quỷ hồn, nếu như quỷ hồn chưa từng hại ai, ngọn lửa sẽ tự động được dập tắt, trái lại sẽ hồn tiêu phách tán.
Trước đó Tang Đồng vì muốn kiểm tra A Miêu đã từng phun nước này lên cô ấy.
"Nữ quỷ to gan, dám tìm cách hại người, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo!"
Theo kịch bản: A Miêu chỉ cần ôm nguyên thân bị lửa cháy chạy ra ngoài, cô sẽ nói với Lưu Hồng Đức là nữ quỷ đã hồn tiêu phách tán, kịch vui kết thúc.
Thế nhưng mà, khác với Tang Đồng đã nghĩ, A Miêu lại muốn đóng thêm vài phân cảnh!
"Chờ chút!"
A Miêu đưa tay che lại bình phun sương, trước con mắt kinh ngạc của Tang Đồng, nói: "Để ta nói vài lời trước khi chết."
"...Ngươi nói."
A Miêu hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Hồng Đức, nổi quạo chửi: "Lưu Hồng Đức, mày là thứ tiện nam, lừa tiền lừa tình còn gạt sắc, lão nương có làm quỷ cũng éo tha cho mày!"
Lưu Hồng Đức bị hù lùi về sau mấy bước: "Đại sư, đại sư mau tiêu diệt ả, ả lại muốn hại tôi!"
"Hại cái con mợ nhà mày! Mày còn là người không hả? Cách sống như cái hầm cớt, dm! Thứ cặn bã, thứ cẩu sục, đời này lão nương hối hận nhất chính là éo kéo nát hai quả trứng cút của mày!"
"Á!!??" Tang Đồng thấy A Miêu càng nói càng hăng liền nhấn nhấn bình phun sương.
Ngọn lửa màu xanh lập tức bao phủ lấy cả người A Miêu, hừng hực cháy.
A Miêu đau đến dậm chân, ra hiệu với Tang Đồng là cô vẫn còn chưa diễn xong, Tang Đồng quả quyết phun sương thêm lần nữa.
Lúc A Miêu đang trên đường tới đã chuẩn bị một bụng lời thoại, vậy mà Tang Đồng không cho cô nói hết, Mục Dung đại nhân đã nói lửa này chỉ cháy khoảng ba mươi giây, nên không còn cách nào diễn tiếp.
Cô vẫn nhớ thân phận du học sinh của Dương Khả Nhi, liền giơ ngón giữa lên trước mặt Lưu Hồng Đức, quát lớn: "Son of the bitch! Fuck U!" Nói xong cả thân người bị lửa bao phủ chạy ra ngoài
Tang Du và Mục Dung tránh ở cửa sau, hai người đứng rất gần, lén nhìn qua khe hở ở cửa, khoé miệng Mục Dung nhẹ cong, còn Tang Du mém tí cười ra tiếng.
Mục Dung nhanh tay vòng qua bả vai Tang Du, lấy tay che miệng nàng lại.
Tang Du cười đến cả người khẽ run, cánh môi xẹt qua lòng bàn tay của Mục Dung, hơi thở ấm nóng phả lên ngón tay cô, thân thể Mục Dung cứng đờ, có phải nhà kho quá chật không? Sao cô cứ cảm thấy nóng nóng?
A Miêu đã thay lời muốn nói dùm cho Tang Du, hơn nữa lời nói còn rất ác liệt nên làm cho tâm tình nặng nề của nàng được thư giãn không ít, nàng thả lỏng người, để mặc Mục Dung đang vòng tay qua người mình, thân thể nhẹ dựa về phía sau
Tang Đồng đỡ Lưu Hồng Đức dậy: "Lưu tiên sinh đã yên tâm chưa?"
"Ả chạy??"
"Không, hồn phi phách tán, chỉ cần bị nước trừ yêu dính vào người thì lửa sẽ không thể dập tắt, sẽ đốt đến khi ả tan biến mới thôi."
"Thật sao?"
"lúc nãy cậu không thấy à? Sao? Không tin?"
"Không phải không phải, ngài đúng là đại ân nhân của tôi, xin hỏi bình phun sương của ngài bao nhiêu vậy? Có thể bán cho tôi hai bình không?"
Tang Đồng cắn răng, cười đáp: "Năm mươi vạn một bình, Lưu tiên sinh muốn mấy bình? Duy nhất lần này nếu ngài muôn tôi sẽ giảm chỉ còn 88%"
~~~~
Tác giả có lời muốn: mấy bie thấy thằng cẩu sục này thế nào? Nói ra nghe chơi.
Mị: Như lòn!