Nữ quỷ phát ra tiếng kêu thê lương, Mục Dung tiện tay kéo một phát, mặc kệ nữ quỷ giãy dụa ra sao, cũng bị hắc xích một đường kéo đến cửa phòng toilet.
Cây cột thép bị kéo dài trên mặt đất, phát ra tiếng 'kéttt' chói tai.
Ngày lúc nữ quỷ sắp bị kéo đến cửa, tường chú bỗng nhiên vặn vẹo uốn éo. Một giây sau, xích sắt quay về yên vị trên tay Mục Dung, nữ quỷ thì bị chặn lại, nhốt ở bên trong. Nữ quỷ kinh sợ, chạy tứ phía trong toilet, phát ra tiếng động dồn dập
Ả chạy đến cửa sổ muốn trốn khỏi nơi này, cửa sổ phát ra khí lực ép ả quay lại bên trong toilet. Mục Dung và Tang Đồng nhìn ra huyền cơ, trăm miệng một lời: "Trong toilet có cấm chú."
"Có..có cái gì?"
Tôn quản lý ở bên ngoài càng đợi càng sợ, liền dẫn người đi tới gần Tang Đồng, chí ít ở bên cạnh Tang Đồng hắn có cảm giác an toàn hơn.
Tang Đồng nhìn đối phương, sắc mặt khó coi: "Tôn quản lý, chỗ này đã tìm người nhìn qua lần nào chưa?"
Đối phương mịt mờ: "Không có, trước đó bọn tôi dựa vào phàn nàn của khách hàng kêu bảo an đến xem xét, lúc đầu tưởng là tiếng đường ống nước, ai dè đóng hết cửa nẻo vẫn nghe được rõ mồn một, tôi mới nói chuyện này với Trương tổng, theo lý thì mấy chuyện này không nên làm phiền Trương tổng, nhưng mà ngài cũng biết đó, thành phố Sơn Dương này có chút đặc biệt."
Nói đến đây Tôn quản lý liền im miệng. Tang Du gật đầu, đối phương xem ra không có nói điêu, cô lại nhìn Mục Dung, trưng cầu ý kiến. Mục Dung vươn tay, chạm vào vách tường trong suốt, bàn tay bị đánh ngược về, ngón tay khẽ run.
"Cấm chế này đặc biệt nhắm đến linh hồn, vượt qua năng lực của tôi rồi, hơn nữa thứ này còn mang tính công kích, khách hàng nào chân hồn có chút bất ổn mà vào đây cũng có khả năng gặp chuyện, tôi đề nghị trước phá cấm chú, sau xử nữ quỷ."
Tang Đồng gật đầu: "Tôn quản lý, phiền chú cho tôi xem bản vẽ mặt phẳng của trung tâm."
"Tang tiểu thư, chúng ta đến phòng làm việc của tôi đi, bản vẽ ở trong đó."
"Được."
Trên đường, Tang Du hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi: "Mục Dung~ vì sao Tôn quản lý nói Sơn Dương đặc biệt?"
"Thành phố Sơn Dương có rất nhiều bãi tha ma, không ít kiến trúc được xây lên từ đó."
"Hả!"
Tang Đồng nhìn bản vẻ, sắc mặt trầm xuống: "Tôn quản lý và trợ thủ của tôi ở lại, những người khác tránh một chút."
Bảo an và vệ sĩ đi ra, Tang Du chỉ vào bản vẽ: "Toà nhà này hình chữ U, miệng chữ U có khoản đất trống, cũng chính là cổng lớn của trung tâm, ở đó đặt hòn non bộ và thác nước, trên thực tế là bày trận phong thủy Sinh Vượng Tài, vị trí địa lý của toà nhà này không tốt, mặc dù ở trung tâm thành phố nhưng được xây trên bãi tha ma, theo lý thì khi bày trận phong thủy có thể cải thiện hoàn cảnh, nhưng người bày trận bỏ sót một điểm."
"Xin Tang tiểu thư chỉ điểm."
"Đông Bắc có đến bốn năm tháng lạnh giá, làm đất đá đóng băng, lần trước đến đây tôi phát hiện cá bên trong hòn non bộ, con thì chết con thì ngủ, thác nước cũng bị đóng băng, nước chảy biến thành nước đọng, vận may chuyển hung thần, cá nuôi bên trong là cá gì?"
"Là cá chép..."
"Chú nhìn xem, toà nhà hình chữ U, nhìn kỹ sẽ thấy giống hình cái cổng, rồng tuy là sinh vật truyền miệng, nhưng ở trong phong thủy thường lấy cá chép là hiện thân của nó, dân gian cũng có câu cá chép vượt long môn, nhưng bây giờ cá gì cũng đóng băng hết, biến thành trận Tù Long, nếu tôi đoán không nhầm, lợi nhuận quý này của trung tâm không tốt đúng không?"
Tôn quản lý kinh ngạc, gật đầu.
"Đối phương tuy có thể bày một trận như vậy lại không hề nghĩ đến phòng vệ sinh..."
Tôn quản lý như giác ngộ, giải thích nói: "Tang tiểu thư, toà nhà này không phải tập đoàn chúng tôi xây lên, là xí nghiệp tư tám năm trước gán nợ, Trương tổng thu mua tập đoàn của đối phương, đổi lại tên toà nhà, nhưng mà Trương tổng bận rộn, chúng tôi được chỉ thị tiếp nhận nó, ngoại trừ trang trí lại nội thất, những cái khác chưa từng đụng đến."
Tang Đồng cúi đầu, đặt bản vẽ lầu sáu lên bàn, ngón tay chỉ vào phòng toilet nữ, khoanh một vòng, thấp giọng hỏi: "Các ngươi xem tỉ lệ dài rộng của toilet giống cái gì?"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn bản vẽ, nhưng không ai biết gì, chỉ có Mục Dung nhỏ giọng trả lời: "Quan tài."
Tang Đồng vỗ tay xuống bản vẽ hai lần: "Không sai."
"Cái gì? Tang tiểu thư..."
"Tôn quản lý, hôm nay đến đây thôi, trưa mai 110 chú tìm một đám người cầm theo cuốc sắt gậy sắt đến lầu sáu chờ tôi, đúng mười hai giờ khởi công."
"Được."
"Mai gặp."
"Tôi cho người chờ các vị về ."
.....
Đêm buông lặng im, mỗi người ai nấy về phòng, rửa mặt nằm xuống, ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tang Đồng mở mắt nhìn thấy Tang Du say ngủ, khuôn mặt đỏ bừng. Cô nhìn một hồi, cười cười nhéo nhéo mặt Tang Du, lập tức phát hiện ra nhiệt độ lạ, cô đưa tay sờ trán Tang Du, nóng hổi.
"Du nhi, tiểu Du nhi~ dậy, em sốt rồi."
Tang Du ti hí mở mắt "A..." một tiếng lại kêu: "Chị Đồng Đồng." Sau đó lại nhắm mắt ngủ say.
"Mục Dung!"
Nghe được tiếng gọi, Mục Dung đi ra phòng khách
"Tang Du phát sốt, lấy nhiệt kế và thuốc hạ sốt đến đây."
"A Miêu ngươi nhập vào nhục thể của ta, ra ngoài mua thuốc hạ sốt và nhiệt kế đi."
A Miêu nhập vào thân thể Mục Dung, hấp tấp đi ra cửa. Mục Dung bay đến, thấy hai má Tang Du đỏ ửng, hổn hển thở, thỉnh thoảng còn nói mớ.
"Sao đột nhiên lại sốt?"
Tang Đồng hít một hơi, lật khăn ướt đắp lên trán Tang Du, trả lời: "chắc là do thấy tử trạng của nữ quỷ đó quá thảm, doạ sợ em ấy rồi."
"Hay gọi xe cứu thương đi, tôi thấy cô ấy bệnh có chút nghiêm trọng."
Ánh mắt Tang Đồng xoẹt lên tia đau lòng: "Thân thể em ấy không tốt, đến bệnh viện không tiện, trước uống thuốc xem có đỡ hơn không, hơn nữa vấn đề của em ấy bác sĩ cũng không giải quyết được."
Mục Dung trầm ngâm một lát, nói: "Tôi thấy cô có chút đạo hạnh, âm dương nhãn của Tang Du cũng không phải trời sinh, cô nên nghĩ cách phong ấn lại thiên nhãn của cô ấy, âm dương khác biệt, người bình thường nhìn thấy nhiều cũng không phải chuyện tốt gì."
Tang Đồng thở dài, đưa mắt nhìn dây chuyền trên cổ Tang Du. A Miêu trở về rất nhanh, Mục Dung đành kết thúc đề tài, nhiệt độ cơ thể Tang Du: ba mươi chín độ hai, sốt cao.
A Miêu ôm lấy mặt Tang Du, đau lòng gọi: "Tang Du, uống chút thuốc~"
Tang Du chậm rãi mở mắt, hai mắt đỏ bừng, dụi dụi vào bàn tay A Miêu: "Mục Dung~"
Ánh mắt nàng mệt mỏi, giọng nói cũng mang theo vài phần yếu đuối. Nàng nắm lấy tay A Miêu, vui vẻ nói: "Mắt của cô?"
Mục Dung bay dưới chân Tang Du, nhìn cảnh trước mặt liền trầm ngâm, Tang Đồng trừng mắt nhìn Mục Dung, kéo tay A Miêu ra, đỡ Tang Du dậy: "Du nhi ngoan, uống thuốc~"
"Chị Đồng, mấy giờ rồi?"
"Mười giờ rưỡi."
"A...em~"
"Em làm sao?"
"Nên đến trung tâm Giai Giai, chúng ta có hẹn mà."
"Hôm nay không đi, ngoan ngoãn ở nhà."
"Em muốn đẩy chị đi mà."
"Hôm nay chị cũng không đi, ở nhà chăm sóc Du nhi chịu không?"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, loại chuyện vặt này giao cho Mục Dung được rồi."
A Miêu trêu ghẹo nói: "Cậu yên tâm giao cho tớ, đổi một bữa ăn sáng~"
Tang Du mở to mắt, nhìn nhìn A Miêu, giống như đang xin xỏ gì đó, điệu bộ vô cùng đáng yêu.
"Cô khoẻ hơn chưa? Để A Miêu đi với cô đi, nếu không thì ai giữ nhục thể của cô?"
Mục Dung im lặng bay ra khỏi phòng, ngầm chấp nhận quyết định của Tang Đồng, cũng ngầm cho phép A Miêu đóng giả mình. Sau lưng lại truyền đến giọng nói của Tang Du: "Nhớ cẩn thận~"
Tang Đồng trừng A Miêu một cái, đối phương lập tức run rẩy đứng dậy: "Cậu ngoan ngoãn dưỡng bệnh, tớ đi trước!"
Tang Đồng trơ mắt nhìn Tang Du đang dán ánh mắt nhìn chằm chằm A Miêu, tận đến khi khuất bóng mới thôi, ngực buồn buồn.
Vốn định nói với Mục Dung vài câu cũng đành thôi. Không đúng lúc.
Tuy cô là người tu đạo, nhưng dù sao cũng lớn lên ở thời đại tân tiến, đối với chuyện đồng tính luyến ái cảm thấy rất bình thường. Nếu một ngày nào đó Tang Du thật sự đem bạn gái về nhà, cô nhất định không phản đối, nhưng tuyệt đối không thể là Mục Dung!
....
Được Tang Đồng cho phép, A Miêu ôm valy cùng Mục Dung đi ra ngoài. Đến trung tâm, A Miêu chủ động giải thích với Tôn quản lý: "Tang tiểu thư nói ngài ấy ở nhà khai đàn làm phép, tôi sẽ phụ trách giám sát hiện trường."
Tôn quản lý sửng sốt nhìn A Miêu bằng ánh mắt sùng bái. Giữa trưa mười hai giờ, là lúc nắng gắt nhất, cũng là lúc dương khí đậm nhất. A Miêu ra lệnh, các công nhân cầm cuốc sắt gậy sắt bắt đầu đập!
Mục Dung tung toả hồn liên, giữ chặt nữ quỷ. Ròng rã suốt hai tiếng, tường toilet cũng bị đập nát, mất đi bức tường bảo vệ, cấm chế hiện ra bộ dạng ban đầu. Giống như cái lồng trong suốt, vuông vức vừa vặn bên trong toilet.
"A Miêu, kêu bọn họ đào bốn góc cấm chú lên, nhẹ tay một chút."
A Miêu cầm bút dạ, vẽ vòng quanh bốn góc cấm chú: "Đào bốn chỗ này lên, nhớ nhẹ tay."
Âm thanh rầm rầm cọc cọc vang lên, bốn công nhân đào góc báo cáo: "Bên dưới có gì đó!"
"Lôi ra! Nhớ cẩn thận!"
Hiện trường thi công trở nên khẩn trương, nhiệt độ xuống thấp, Tôn quản lý không biết từ đâu móc khăn ra lau lau mồ hôi.
"Mục...Mục tiểu thư."
Công nhân hai tay run rẩy đưa lên thứ vừa đào được đi tới trước mặt A Miêu.
"Mục Dung đại nhân, đây là...!"
Tôn quản lý lại thấy 'Mục Dung' nói chuyện với không khí, lui lại ba bước, chắp tay trước ngực, nhỏ giọng niệm kinh. Bốn công nhân đào bốn góc lấy ra thứ đó, cấm chú trong toilet vỡ vụn như thủy tinh.
Bốn cái nhìn như quan tài, tỷ lệ ba tấc ba phân, bên trên đắp vải trắng bày ở trước mặt A Miêu.
~~~~~
Giải thích một chút.
Tiếng hoa chỉ có 我-你 (wo- ni) tương ứng với danh từ xưng hô hầm bà lằng của bên mình như: tôi, tớ, cậu, cô, mày tao, vân vân và mây mây... Nên khi edit A Miêu xưng cậu tớ, Tang Du sẽ không nhận ra A Miêu đang nhập vào thân thể Mục Dung.