Mục Dung giữ tay nàng lại: "đợi chút."
"Sao vậy?"
Mục Dung mở tủ quần áo lấy ra áo lông, mũ len và khăn choàng cổ đưa cho Tang Du: "Em mặc vào trước đi."
"Làm gì đó~?"
"Chị cũng có quà năm mới muốn tặng."
"Dạ~"
Tang Du mặc xong, Mục Dung đặt nhục thân lên giường, dùng hồn thể ôm lấy Tang Du đi tới trước ban công: "Mở cửa sổ."
Tang Du đoán được ý định của Mục Dung, ngạc nhiên nhìn cô: "chị định...??"
"Quấn khăn chặt một chút bên ngoài gió lớn lắm "
Tang Du vội vàng kéo vành nón xuống, khăn choàng quấn chặt chỉ lộ ra đôi mắt, cửa sổ vừa mở gió lạnh thổi vào, nhưng không làm nhiệt tình của hai người thiếu nữ bị giảm bớt.
"Ôm chặt chị, xuất phát."
"Dạ~"
Hai người bay ra ngoài, Tang Du ôm cổ Mục Dung khẽ hô nhỏ.
Khoé miệng Mục Dung nhẹ cong, dịu dàng nói: "Nói nhỏ thôi, không là mai lên báo đó."
Tang Du ngoan ngoãn gật đầu, nhưng không kiếm chế được hưng phấn, ôm lấy cổ Mục Dung đưa mắt nhìn xung quanh.
Lúc này đêm đã khuya, gia viên Hân Hân lại nằm ở ngoại thành nên không có một ai bên ngoài, Mục Dung điểm chân bay lên cao. Cô nghĩ cột thu lôi là nơi ngắm cảnh tốt nhất nên bay về nơi đó
Cảnh vật dưới chân càng lúc càng nhỏ, Tang Du vui vẻ kêu lên: "Mục Dung! chúng ta đang bay!"
"Nếu em thích thì chúng ta có thể thường xuyên làm vậy."
"Lúc trước em toàn nhìn qua cửa sổ máy bay thôi, chưa từng nhìn kiểu này, đẹp quá!"
"Mục Dung Mục Dung, bên kia là cao ốc Giai Giai đúng không?"
"Ừm~"
"Mục Dung, em với chị là siêu nhân nè~~"
...
Mục Dung nghĩ: Nếu như Tang Du có thể chạm vào cô, vậy có phải nàng cũng có thể chạm vào toả hồn liên??
Mục Dung vừa nghĩ tới, toả hồn liên đã yên ắng bay ra, quấn chặt Mục Dung và Tang Du lại.
"Có cái gì không thoải mái không?"
Tang Du lắc đầu, Mục Dung thở dài một hơi, như vậy cô sẽ yên tâm để cho Tang Du chơi càng thêm vui vẻ rồi
"Có lạnh không?"
"Không có."
"Vậy muốn chị tăng tốc tối đa không?"
"Muốn!"
...
"Tích tích."
Tang Đồng đang mơ màng ngủ bỗng bừng tỉnh, cầm đồng hồ nhìn nhìn, bên trong xuất hiện một dòng chữ đỏ: Chú ý, bầu trời thành phố Sơn Dương phát hiện vật thể bay không xác định.
Tang Đồng nhíu nhíu mày ấn ấn đồng hồ mấy lần: hình ảnh ba chiều từ Thiên Võng xuất hiện trước mặt Tang Đồng.
Trong hình là người mặc bộ quần áo màu đen, tư thế kỳ quặc đang bay trên trời. Dù cho Tang Du đã che mặt rất kỹ, nhưng Tang Đồng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
Cô vội vàng bấm điện thoại: "Tôi là Tang Đồng."
"Mời nói."
"Vật thể bay không xác định ở thành phố Sơn Dương là do tôi đang thí nghiệm loại bùa mới, xin bộ phận kỹ thuật che giấu."
"Đã nhận, xin nhập mật mã."
Tang Đồng ấn một chuỗi số trên điện thoại, tắt máy.
Cô choàng thêm áo đi ra phòng khách, không mang giày trực tiếp đi ra ngoài hành lang.
Gõ cửa đối diện không ai mở cửa.
Từ tư thế của Tang Du có thể đoán ra, một nửa bên cạnh chắc chắn là Mục Dung.
Trong lòng Tang Đồng dấy lên ngọn lửa vô danh: Mình đã nói với Mục Dung bao nhiêu lần rồi?? Hồn thể Du nhi đặc biệt, sao còn dám để em ấy xuất hồn???
Nhưng nghĩ lại thì có chỗ không đúng, nếu như Tang Du ở trạng thái hồn thể thì Thiên Võng sẽ không thể phát hiện ra được!
Tang Đồng có chút hốt hoảng, ấn pháp quyết chỉ vào ổ khoá, cửa mở.
Cô chạy vào phòng, nhiệt độ phòng khách xuống thấp gió lạnh thổi vào, cô đi tới ban công thấy cửa sổ mở liền đóng lại.
Đi vào phòng ngủ chỉ có Mục Dung an tĩnh nằm trên giường, không thấy Tang Du đâu.
Tang Đồng nhìn thấy điện thoại của Tang Du trên tủ đầu giường, cô ấn đồng hồ, hình ảnh ba chiều của Tang Du lại hiện lên.
Lần này Tang Du đang đứng trên một nơi cao, hình như đang cùng Mục Dung ôm, hôn...
Tang Đồng không có sở thích nhìn trộm người ta âu yếm nên tắt màn hình đi tới ban công.
Nụ hôn thật dài kết thúc, hô hấp hai người đều có chút lộn xộn.
Mục Dung ôm chặt Tang Du, ở bên tai nàng nói: "Thích không?"
"Thích!"
"Nơi này gió lớn quá, chúng ta về nhà nha?"
"Dạ."
Mục Dung ngồi xổm trước người Tang Du: "Lên, chị cõng em về."
...
Hai người vui vẻ bay về gia viên Hân Hân, xa xa nhìn thấy ban công nhà mình: "Ủa, sao cửa sổ đóng lại rồii?"
"Chắc do gió."
"Vậy chị để em ở ngoài rồi vào mở cửa cho em đi."
"Chúng ta đi tới nhìn chút, biết đâu cửa không khóa."
Mục Dung và Tang Du lúng túng ngừng ở bên ngoài, trong ban công Tang Đồng đang hút thuốc, ánh mắt tức giận.
Tang Du gõ gõ kiếng: "Chị, mở cửa sổ~~"
Hai người đi vào phòng, Tang Đồng đưa tay lên hông Tang Du nhéo một cáo, bất quá quần áo nàng mặc rất dày, không nhéo đến da thịt.
"Chị~~"
"Hai đứa vào đây!"
Tang Du giống như học sinh tiểu học làm sai, yếu ớt đi theo Tang Đồng, làm khí thế của Mục Dung cũng chùng xuống.
Sau khi cùng kết giao với Tang Du, Mục Dung bất tri bất giác xếp Tang Đồng vào hàng ngũ "Gia trưởng"
Tang Đồng ngồi xuống ghế, chân bắt chéo đánh giá hai người đang đứng trước mặt: "Học được pháp thuật à? Đêm hôm không ngủ ra ngoài trình diễn nhào lộn?!"
"Là em xin Mục Dung..."
"Không phải, chuyện này là tôi đề xuất."
Tang Đồng nhìn hai người đang tranh gánh trách nhiệm, nghiến răng: "Có phải hai đứa nghĩ khoa học kỹ thuật của quốc gia là trò hề không? Tự mà nhìn đi!"
Tang Đồng ấn đồng hồ hai lần, hình ảnh ba chiều lập tức bắn ra: Mục Dung đang ôm Tang Du còn lộn mèo một cái, hình ảnh vô cùng rõ ràng.
Mục Dung vội vàng giải thích: "Tôi lấy toả hồn liên buộc Tang Du lại rồi, động tác này không có nguy hiểm..."
Tang Du ngồi xuống bên cạnh Tang Đồng, kéo kéo góc áo cô, sợ hãi hỏi: "Chị~ chắc là không lên bản tin thời sự đâu ha?"
Tang Đồng trừng mắt nhìn Tang Du: "Em nghĩ thế nào?! Bản tin thời sự sẽ chiếu cái loại lật đổ khoa học này hả?! Nếu không phải chị phát hiện kịp thời thì trong cục đã điều máy bay chiến đấu đến bắn chết hai đứa rồi!"
Tang Du sợ hãi khẽ run: "Vậy làm sao giờ, ngày mai cảnh sát có đến bắt em không???"
Tang Đồng thấy bộ dáng thỏ con run lẩy bẩy của Tang Du liền bất đắc dĩ thở dài: "sẽ không, chị đã xử lý rồi, hình ảnh vệ tinh thu được đã bị giấu rồi, chỉ có chị nhìn thấy thôi."
"Cám ơn chị Đồng Đồng~~"
Tang Đồng nhìn Tang Du, muốn nói gì đó lại thôi, nhịn nghi hoặc trong lòng xuống: "Sau này muốn bay thì nói với chị một tiếng."
"Dạ biết~~!"
"Em nghỉ sớm đi, Mục Dung, tôi với cô nói chuyện một chút."
"Hai người ở đây nói chuyện đi em đi tắm~"
Tang Du thần thần bí bí từ trong tủ quần áo lấy ra túi giấy, ôm vào trong ngực hóp lưng như mèo chạy chậm ra.
Đợi đến khi tiếng nước truyền ra, Tang Đồng mới mở miệng: "Sao cô có thể chạm vào Du nhi?"
Mục Dung hơi nhíu mày suy nghĩ, nếu Tang Đồng hỏi vậy thì có nghĩa là Tô Tứ Phương không có nói gì, liên quan tới chuyện bên trong Tang Du còn có một Tang Du khác, Tang Đồng sẽ như thế nào đây?
Mục Dung tin Tang Đồng sẽ không tổn hại đến Tang Du, nhưng vì sao người hiểu Tang Đồng nhất là Tô Tứ Phương lại không nhắc gì đến chuyện này?? Mục Dung rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng quyết định trước khi không hiểu ý của Tô Tứ Phương, sẽ cùng nàng ấy nhất trí im lặng.
Chuyện của Tì Bà Quỷ Vương giờ là chuyện của mấy tháng trước, trong thời gian này Mục Dung suy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù không biết tại sao Tằng Thiên Hàm có ký ức như vậy, nhưng cô kết luận người dẫn lôi oanh tạc Nguyệt Hương thôn tuyệt đối không thể là Tang Đồng.
Không nói đến Tang Đồng lúc đó trọng thương nghiêm trọng, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể thấy được, quy mô Cửu Thiên Huyền Lôi đêm hôm đó còn mạnh hơn lần đối phó với Tì Bà Quỷ Vương gấp mấy lần!
Nếu không phải có Tô Tứ Phương mặc kệ sinh mệnh cưỡng chế Cửu Thiên Huyền Lôi thì Tang Đồng còn sống hay chết vẫn là ẩn số.
"Sau khi cô ngất xỉu thì tôi bị Tì Bà Quỷ Vương hút đi, trong lúc cấp bách Tang Du từ trong pháp tường chạy ra...Sau đó tôi được Hách Giải Phóng cứu được, Tang Du thì lại ngất, sau khi tỉnh lại thì đột nhiên có thể chạm vào hồn thể."
Tang Đồng vừa nghe đã thấy sơ hở, sắc bén hỏi ngược: "Tì Bà Quỷ Vương làm sao chết?" Nếu không phải do Cửu Thiên Huyền Lôi của cô nổ chết, thì còn người nào có năng lực giết hắn???
Mục Dung đứng ngồi không yên, kiên trì đối mặt với Tang Đồng: "Thật ra...là do mặt dây chuyền của Tang Du."
Thấy vẻ mặt thả lỏng của Tang Đồng, Mục Dung nói tiếp: "Lúc đó tình hình của Tang Du rất nguy hiểm, trên mặt dây chuyền của em ấy đột nhiên phát ra bạch quang, đánh tan Tì Bà Quỷ Vương."
Tang Đồng nhíu mày suy nghĩ: nếu là vậy thì có thể tin, năng lượng ẩn chứa trong mặt dây chuyền kia tùy tiện cũng có thể đánh chết Tì Bà Quỷ Vương.
"Còn xảy ra chuyện gì khác không?"
"Không có, bạch quang từ mặt dây chuyền bao phủ lấy Tang Du, sau khi em ấy tỉnh lại thì không nhớ gì hết, tôi sợ em ấy lại bị doạ sợ nên không có nói cho em ấy nghe."
"Ừm, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi."
"Tang Đồng!"
Tang Đồng dừng bước: "Làm sao?"
".... Không có gì, cô nghỉ ngơi sớm."
Tang Đồng mỉm cười: "Nhân lúc không có Du nhi có muốn hỏi gì cứ hỏi đi."
...
"Nếu cô không dám hỏi thì để tôi hỏi, okie?"
"Ừm."
"Trống da và Đả Thần Tiên là đồ vật của quốc gia, cô nên giữ chúng thật tốt."
Mục Dung mở to hai mắt nhìn Tang Đồng.
"Không thỉnh thần nhập thân thì Tằng Thiên Hàm chỉ là người bình thường thôi, cô nghĩ xem hắn dùng cách gì để trốn khỏi tay Lâm Hoan và Vương Hạo?"
"Là cô thả hắn?"
Tang Đồng không trả lời, tự mình nói: "Nếu không phải có người giúp hắn thi triển ẩn thân thuật thì dù hắn có tránh vào góc chết của máy giám sát cũng không tránh được hệ thống Thiên Võng, càng không có khả năng trốn được định vị chú của những người trong cục."
Tang Đồng thu lại ánh mắt tiêu sái khoát tay áo, đi tới trước cửa nắm chốt: "Vào thời điểm mọi chứng cứ đều chỉ về phía tôi, cám ơn cô đã tin tưởng, phần ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ, nhớ đối tốt với em gái tôi."
~~~
Chị Đại bao ngự T T~~~