Mục Dung chậm rãi mở mắt, cảm giác như bản thân vừa bị xe cán qua, toàn thân đau nhức, một chút sức lực cũng không có.
Tang Du nghe được tiếng động liền để điện thoại xuống, lấy tay dán lên trán Mục Dung: "Đói bụng không?"
Mục Dung lắc đầu: "Mấy giờ rồi?" Giọng cô khàn khàn.
"Chín giờ rưỡi, tối qua cô phát sốt còn mê sảng nữa."
Mục Dung nhớ lại giấc mộng tối qua, chợt cảm thấy nặng nề.
"Tang Du."
"Hả?"
"Đi dạo với tôi một chút được không?"
"Bên ngoài....được."
"Cám ơn."
"Trước khi đi cô nên ăn một chút gì đi."
"Ừm."
Tang Du gọi phục vụ đưa bữa ăn lên, Mục Dung hư nhược đến mức sức cầm bát cũng không có, nàng vốn định khuyên cô nghỉ ngơi cho tốt, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào.
Mục Dung chưa tưng đề xuất yêu cầu vô lý nào, huống chi đối với Tang Du mà nói, chỉ cần là Mục Dung yêu cầu, nàng sẽ vui vẻ thực hiện.
Tang Du đúc cho Mục Dung ăn hết một bát cháo, toàn bộ quá trình Mục Dung đều giữ yên tĩnh, nhu thuận đến đau lòng người.
"Còn muốn ăn thêm không?"
"Cám ơn, tôi no rồi."
"Cô muốn đi đâu?"
Vẻ mặt Mục Dung mờ mịt: "Muốn đi vòng vòng một chút thôi."
Giấc mơ đó quá sức chân thật, nhưng ở trong mơ cô lại không biết vị trí cụ thể của bảo tháp mà tăng nhân đã tạo ra, cô muốn đi tìm thực hư cho giấc mộng của mình. Điều hoang đường này cô không biết nên giải thích với Tang Du như thế nào, đành phải tùy hứng một lần vậy,
"Được, cô chờ chút tôi đi lấy áo mưa."
Tang Du sợ nước mưa làm ướt thạch cao nên dùng khăn tinh tế quấn mấy vòng, làm cho Mục Dung như đang mặc cùng lúc hai cái áo mưa.
Hai người ra khỏi khách sạn, Mục dung tùy ý chọn đại một phương hướng, đi khoảng trăm bước, ngừng lại: "Chúng ta tìm taxi đi."
Lên xe, tài xế hỏi mục đích của hai người.
Tang Du trả lời: "Bọn tôi đến Quan Nhĩ Châu du lịch, mấy nay thời tiết không tốt lắm, ngài cứ như bình thường bấm đồng hồ đưa bọn tôi đi dạo vòng vòng là được rồi."
"Là đến từng nơi nổi tiếng sao?"
Mục Dung chỉ phía trước: "Trước cứ đi thẳng đi."
Tài xế hỏi: "Các cô muốn đi khu phố cũ sao?"
Trên đường, Mục Dung chỉ nói với tài xế nên quẹo đâu đi đâu chứ không nói thêm gì. Tài xế lại là người nói nhiều, không ngừng nhìn chằm chằm Mục Dung đặt câu hỏi, Tang Du một mực thay Mục Dung trả lời.
Xe chạy hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng đến được nơi trong tưởng tượng của Mục Dung.
Tài xế quay đầu, kinh ngạc nhìn Mục Dung: "Cô gái, cô tới chỗ này làm gì?"
Mục Dung mở cửa xe, một mảnh khu dân cư cũ kỷ, mưa to làm nơi này thêm tiêu điều, bên trong hay bên ngoài phế tích đều không có bóng người.
Mục Dung đứng trong mưa ngây người thật lâu, cười tự giếu chính mình: Đơn thuần chỉ là một giấc mộng.
"Mục Dung, chị Đồng Đồng kêu bọn mình qua chỗ chị ấy."
Mục Dung trở vào xe, tận cho đến khi xuống xe cũng không nói câu nào.
Hai người dựa vào định vị Tang Đồng gửi qua đi đến một khu cư xá cao cấp, nơi này chính là nhà của cậu học sinh cấp hai được cứu: Sa Lượng.
Cân nhắc đến Sa Lượng là trẻ vị thành niên, cảnh sát liền bố trí địa điểm hỏi thăm là ở trong nhà Sa Lượng.
Mục Dung và Tang Du sau khi vào nhà, Sa Lượng co người lại trên ghế, hai tay kẹp giữa hai chân, đầu cúi thấp không nói một lời. CHa mẹ Sa Lượng và cảnh sát ở trong phòng khách tức giận cãi nhau kịch liệt: "Các người còn muốn gì nữa? Chính nó muốn cứu người, ai bắt nó nhảy xuống nước đâu? Không phải cũng đã khen ngợi nó rồi sao, còn muốn thế nào? Chết đuối thì liên quan gì đến con trai tôi? Các người ở đồn công an nào? Tôi muốn gặp lãnh đạo của các người!"
Nghe người đàn bà đang hồ ngôn loạn ngữ kia, Mục Dung khẽ chau mày.
Tang Đồng kéo cô sang bên, kể lại sự tình của Mã Hoằng Thịnh, bao gồm của tử trạng kỳ quái.
Mục Dung nhỏ giọng trả lời: "Khoản thời gian này tôi không giúp được gì, tôi thấy hay cô thử gọi cho Đường Liêm Tử và Lâm Hoan đi."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng hai đứa nhỏ đó còn có việc khác phải làm, hiện tại chỉ có mấy người chúng ta thôi, cô có thể liên hệ với âm sai ở Quan Nhĩ Châu không?"
"Không thể, kể cả có liên hệ được đối phương cũng sẽ không nói ra tin tức trong tử sổ cho chúng ta biết."
Mẹ Sa Lượng chụp lấy bả vai Mục Dung, nghiêm nghị nói: "Cô là ai? Coi nhà bọn tôi là cái gì? Muốn tới là tới à?!"
Vẻ mặt Mục Dung chán ghét nhìn mẹ Sa Lượng, đối phương bị cái nhìn băng lãnh chấn trụ, ngượng ngùng thả bả vai cô ra, nhưng miệng lại không chịu thua nói: "Tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp!"
Tang Du đứng ngăn trước mặt Mục Dung: "Lý Hàn Sở hi sinh vì nghĩa, thi thể còn chưa tìm thấy, mẹ của em ấy mỗi ngày đều đến bờ sông cầu xin chủ thuyền giúp đỡ, sao dì có thể ăn nói như vậy!"
Tang Đồng kéo Tang Du đến cạnh mình, ném sấp hồ sơ của Tằng Thiên Hàm về phía người đàn bà hàng chài: "Mã Hoằng Thịnh chắc bà biết ha? Thi thể của nó sáng này vừa được phòng lụt bão phát hiện, cô tự xem một chút đi."
Bởi vì gia quyến người chết chưa báo án, lại thêm cái chết của Mã Hoằng Thịnh kỳ quái, bọn người Tang Đồng ngay từ đầu đã không đề cập đến chuyện này.
Nhưng thấy thái độ của mẹ Sa quá sức phách lối, con trai mình được cứu, không những không chút cảm ân chi tâm, còn bày ra sắc mặt sợ bị lừa bịp.
Sấp hồ sơ vừa ném ra,cả thế giới đều yên lặng, mẹ Sa cầm sấp hồ sơ lên, chậm chạp không dám mở.
Tang Đồng nhìn thấy trong Sa gia thờ phụng thần tài, cười lạnh nói: "Cái loại không biết cảm ân người khác, cầu cái gì cũng vô dụng thôi, bà nghĩ bọn tôi đến tìm nhà bà đòi tiền à? Trong mắt bà một cái mạng đáng bao nhiêu tiền? Mệnh con trai bà trân quý, còn con trai nhà người ta chết là đáng đời là không may à? Nhìn cho kỹ sấp hồ sơ đi, kế tiếp là con của bà!"
Sa Lượng đột nhiên ngẩng đầu, sợ hãi lao vào, đầu tiên là ngừng trước mặt Tang Đồng lại bị vẻ mặt giận dữ của cô áp chết, lựa chọn Mục Dung đang bị bó bột, vì nhìn qua không có lực công kích.
"Chị gái, cứu em với, em không muốn chết, xin chị, cứu em với!"
Mẹ Sa mở sấp hơ sợ, bên trong chỉ có một cái bóng lưng, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tiểu Thịnh thật sự chết sao? Các người không phải lấy hình giả gạt bọn tôi?"
Tang Đồng nhìn cảnh sát trưởng một cái, người sau liền lấy máy ảnh ra, chọn tấm có vẻ mặt quỷ dị của Mã Hoằng Thịnh giơ lên.
Mẹ Sa ngồi liệt trên ghế, kinh sợ không thể ngậm mồm, nửa ngày cũng chưa nói ra được chữ nào.
Cha Sa dập tàn thuốc: "Đồng chí cảnh sát, bọn tôi đồng ý phối ợp, Tiểu Lượng con biết cái gì thì nói ngay đi!"
Hóa ra Sa gia và Mã gia là bạn làm ăn, hai đứa nhỏ đã làm bạn nhau từ hồi nhỏ xíu, Sa Lượng là người đầu tiên được cứu lên, Mã Hoằng Thịnh là được cứu lên sau.
Sa Lượng vốn dĩ không nói lời nào là vì đã hứa giữ bí mật cho Mã Hoằng Thịnh.
"Hôm đó....con với Tiểu Thịnh vốn là muốn đi hồ bơi nhưng đi được nửa đường thì tiểu Thịnh đột nhiên nói hồ bơi rất đông người, đi ra bờ sông chơi cũng được, lúc đầu bọn con chơi ở chỗ nước nông, tiểu Thịnh nói muốn thi bơi đến bờ bên kia, con đồng ý, không nghĩ tới sông lại rộng như vậy, bơi mới tới giữa dòng hai đứa con đều bị chuột rút."
"Bởi vì con ở gần bờ hơn nên anh trai kia cứu con lên trước, lúc lên bờ con thấy tiểu Thịnh sắp chịu hết nổi rồi...mà lúc đó anh trai kia cũng đã rất mệt, đứng trên bờ thở hồng hộc, con thấy anh ấy do dự liền nắm tay anh ấy cầu xin, cầu anh ấy cứu tiểu Thịnh, anh ấy nghĩ nghĩ gì đó rồi nhảy xuống, tiểu Thịnh quay về nhưng anh trai kia không thể quay lại nữa...."
Sa Lượng thút tha thút thít lau lau nước mắt, Mục Dung lạnh lùng hỏi: "Cậu có biết người cứu cậu tên gì không?"
"Em biết, tên là, Lý...Thật xin lỗi, chị gái thật xin lỗi, bọn em không dám xem báo..."
"Các người muốn gì? Không phải chỉ một cái tên thôi, đừng ép nó chứ, nó mới bao lớn đâu, tôi sợ nó bị áp lực nên không để nó tiếp xúc đến mấy chuyện này đấy, thì sao?"
Nghe người đàn bà chanh chua này hồ ngôn, tất cả mọi người có mặt đều nổi nóng, Mục Dung nói: "Tôi vì Lý Hàn Sở cảm thấy quá không đáng."
Cha Sa đột nhiên đứng lên, kéo vợ mình lại quát: "Bà bớt nhiều chuyện đi!"
Tang Đồng mặc niệm trong lòng mấy chục lần mới miệng cưỡng khôi phục tâm tình bình thường: "Sa Lượng, nói tiếp đi."
"Sau khi tiểu Thịnh gặp chuyện rất sợ hãi, liên tục mấy ngày không ngủ được, hôm qua nó nhịn không nổi nữa mới nói với con, nói...anh Lý Hàn Sở lúc cứu nó bị sặc không ít, thân thể cũng bắt đầu chìm xuống, tiểu Thịnh tự nhiên không bị chuột rút nữa, nó...nó đạp anh Lý Hàn Sở một cước, lấy đà nổi lên mặt nước, nó rất sợ nên liều mạng bơi về, lúc lên bờ mới biết anh Lý Hàn Sở không có quay lại, nó bị lương tâm dày vò, xin con giữ bí mật này, hôm qua nó vừa nói xong...thì ...thì hôm này đã xảy ra chuyện rồi..."
"RẦM" một tiếng, hồ cá dài hai mét trong phòng khách Sa gia không vỡ tan tành, nước trong hồ chảy tràn ra phòng khách, hai con Kim Long giãy dụa trên mặt đất.
Đám người Mục Dung im lặng, không hẹn mà cùng nhớ lại lời lão tam miêu tả lúc vớt thi thể.
Khó trách, khó trách Lý Hàn Sở chết đứng trong nước.
Hắn oan! Hắn chết oan!
Không để ý tính mạng hai lần cứu người, cuối cùng lại bị người mình cứu một cước đạp xuống.
Đây là mưu sát!!
Sa Lượng run lẩy bẩy, nắm lấy góc áo Mục Dung, tiếng khóc nức nở khẩn cầu: "Chị gái, mấy chị nhất định phải cứu em, em không muốn chết, em không có làm chuyện xấu, em sợ lắm, tối qua tiểu Thịnh gọi điện kêu em ra ngoài nói tìm em có việc, mưa quá nên em không đi được, hôm nay nó liền chết!!"
Tiếng chuông điện thoại làm mẹ Sa giật nảy mình, bà lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân đi bắt lại cá.
Cảnh sát trưởng cúp điện thoại, nói nhỏ bên tai Tang Đồng: "Cha mẹ Mã Hoằng Thịnh không liên lạc được, cảnh sát đến nhà tìm không ai ra mở cửa, tất cả những người có quan hệ với bọn họ cũng không gọi được cho bọn bọ, chúng ta có nên đi qua đó một chuyến không?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~